Mua Nhà
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Trình Chu mang theo tài khoản hơn 1.000 vạn về quê.
Dạ U ngồi ở ghế lại phụ lười biếng hỏi: “Người đã nghĩ xong làm gì kế tiếp chưa?”
Trình Chu gật đầu có chút hào hứng nói: “Đã nghĩ xong, tôi đang tính muốn mở một nhà hàng hải sản, cậu nghĩ sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có vẻ đây là một ý kiến hay đấy.”
Hắc Mạch thôn ba mặt giáp biển, tài nguyên biển là vô cùng phong phú, số hải sản trước đây Trình Chu mang về đều phải mang ra chợ hải sản nên nếu mở một nhà hàng hải sản thì có thể tự tiêu thụ cũng rất tốt.
Trình Chu mỉm cười nói: “Tôi cũng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay.”
Chất lượng hải sản ở Hắc Mạch thôn phi thường tốt, trước đây vì muốn bán nhanh nên hắn đã phải bán rẻ như cho, phần lớn đều béo các nhà hàng hải sản mà hắn thì chịu thiệt rất nhiều.
Sở dĩ Trình Chu muốn mở một nhà hàng hải sản là muốn tạo công việc cho ba cùng em trai, họ đều là những người quen làm việc vất vả nên có tiền cũng không thể yên tâm được. Ba của hắn đi làm công trường rồi bị thương ở chân nên vẫn luôn dưỡng thương ở nhà, sau khi vết thương lành thì ông cũng không thể ngồi yên được, thỉnh thoảng lại theo mọi người đi trồng cây, bắt cá, chở hàng hoá để kiếm thêm ít thu nhập, nhưng cũng không quá ổn định. Còn em trai của hắn thì vào nhà máy làm việc từ rất sớm nhưng tiền lương lại ít đến đáng thương trong khi cường độ lao động rất nặng. Dạo gần đây nhà máy cũng khá đình trệ, chỉ làm 3 ngày rồi lại nghỉ, chiếu theo tình hình thì sắp tới cũng sẽ có đợt giảm biên chế. Gần đây thị trường lao động cũng không quá tốt, mà tình hình của em trai hắn như vậy thì cũng rất khó có thể xin được việc.
Sau khi hạ quyết tâm thì Trình Chu nhanh chóng hành động. Ngay sau khi về quê thì hắn chạy ra thành phố tìm mua một cửa hàng ngay trung tâm và trực tiếp mua luôn. Gần đây cửa hàng càng ngày càng nhiều, nhưng mà việc kinh doanh cũng không còn dễ dàng nữa nên càng ngày càng có nhiều cửa hàng phải đóng cửa, mặt bằng càng ngày càng khó cho thuê nên giá trị mặt bằng cũng giảm rất nhiều.
Trình Chu đã chi hơn 300 vạn để mua một mặt bằng với diện tích 280 m2. Chủ mặt bằng cũng muốn nhanh thu hồi lại vốn nên cũng muốn bán vội. Vị trí cửa hàng hơi lệch một chút nhưng thời kỳ thịnh vượng thì 500 vạn còn chưa chắc đã mua được mặt bằng này.
Trên thực tế thì mặt bằng này vẫn đang cho người khác thuê, người đang thuê cũng đang kinh doanh hàng quán, nhưng mà quán cũng vắng khách nên làm không đủ tiền trả mặt bằng nên cũng đang muốn nhượng lại.
Sau khi biết Trình Chu là chủ mới còn muốn lấy lại luôn cửa hàng cùng trang thiết bị thì ông chủ nhà hàng còn rất vui vẻ. Tiền thuê mặt bằng là 20 vạn một năm, vẫn còn nửa năm mới đến kỳ, tính luôn bài trí và dụng cụ thì Trình Chu trả luôn 30 vạn để tiếp quản luôn cửa hàng.
Sau khi thu mua xong cửa hàng và mặt bằng thì Trình Chu lái xe về nhà. Hoàn tất việc thu mua thì số tiền trong tay hắn cũng giảm đi 1/3.
“Anh hai, sao anh lại trở về?” Trình Dương ngạc nhiên hỏi.
Trình Dương thầm nghĩ: Anh hai mới về không lâu mà đã nhanh trở lại như vậy, không lẽ 50 vạn lần trước không phải tiền thưởng mà giống mấy người kia nói anh trai đã biển thủ công quỹ.
“Em chuẩn bị ra ngoài sao?” Trình Chu nhìn rồi hỏi.
Trình Dương gãi đầu nói: “Em đang tính chạy ra chợ việc làm.” Trình Dương cũng đã chạy ra chợ việc làm vài lần nhưng vẫn chưa tìm được công việc phù hợp.
Trình Chu khoanh tay nói: “Đừng đi nữa, bây giờ anh có việc quan trọng hơn muốn nói với em.”
Trình Dương tò mò nhìn Trình Chu hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Trình Chu mỉm cười và nói một cách đầy đắc ý: “Mua nhà.”
Trình Dương bị bất ngờ trừng mắt hỏi: “Mua nhà? Anh hai, anh mới cướp ngân hàng đấy à?” Trình Dương nhìn Trình Chu và chỉ cảm thấy anh trai hắn có cái gì đó không bình thường, lần trước về là đi mua xe, còn lần này thì lại kêu đi mua nhà.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không, anh mới trúng xổ số, 500 vạn.”
Trình Dương lại càng kinh hoảng hỏi: “Cho nên hiện tại anh hai có 500 vạn sao?”
Trình Chu gật đầu nói một cách tự mãn: “Đúng thế”.
Trình Dương có chút nghi hoặc hỏi: “Nhưng trúng số không phải còn phải nộp thuế sao? Hình như bị mất 20% thuế mà, anh hai chỉ còn lại hơn 400 vạn mới đúng chứ.”
Trình Chu giật mình và nghĩ thầm: Thất sách, quên mất vụ nộp thuế. Trình Chu nói lại: “Ừ, còn 400 vạn.”
Trình Dương lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Anh hai, sao anh lại quên vụ này được, quả nhiên đang nói giỡn mà.”
Trình Chu: “….”
Trình Dương nhíu mày lại lo lắng mà hỏi: “Anh hai, không phải anh đi đánh bạc đó chứ?”
Trình Chu: “…” Vì sao hắn có muốn có tiền thì phải nhất quyết là đánh bạc mới được chứ? Nhưng mà đánh bạc cũng là một lý do tốt. “Đúng vậy, anh đi chơi cổ phiếu kiếm được.”
Trình Dương chớp mắt hỏi: “ Cổ phiếu sao?”
“Cổ gì cơ?” Ba Trình đi ngang qua hỏi.
Trình Chu nhìn người đi tới có chút bắc đắc dĩ nghĩ: Ba hắn càng khó giải thích rõ, phiền rồi đây.
Trình Chu bước vào phòng, ba Trình, mẹ Trình cùng Trình Dương ngồi ba bên nhìn như đang thẩm vấn tội phạm.
Ba Trình nhìn Trình Chu nghi hoặc hỏi: “Con muốn mua nhà?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
Ba Trình lập tức nghi ngờ hỏi: “Con lấy tiền ở đâu ra?”
Trình Chu bất lực nói: “Con kiếm bằng cách mua vé số mà.”
“Mua vé số có thể trúng thưởng sao? Đánh bạc để kiếm tiền sao? Rồi con còn nói gì mà chơi cổ phiếu nữa?” Ba Trình cũng có nghe loáng thoáng hai anh em nói chuyện nên lo lắng hỏi.
Trình Chu: “….” Đánh bạc có đáng tin hơn mua vé số sao? Có vẻ cũng không đáng tin lắm nhưng mà hình như cũng không có cách nào giải thích rõ hơn được.
Trình Chu khẽ thở dài mà nghĩ: Trong hoàn cảnh bình thường mà nói thì việc muốn kiếm một số tiền lớn ở cái thời buổi này thực sự quá khó khăn, thôi thì cứ thừa nhận đi, “Vâng, là con đánh bạc kiếm được.”
Ba Trình cau mày không đồng ý mà nói: “Con thế nào mà lại muốn đi đánh bạc?”
Trình Chu ngượng ngùng nói: “Con chỉ tuỳ tiện chơi một chút, không ngờ vận may cũng không tệ.”
Ba Trình cau mày nói: “Cờ bạc là thứ con không nên động tới, nếu không cẩn thận thì tán gia bại sản, con không nhớ chuyện đã gì đã xảy ra với Đổng gia sao?”
Trình Chu gật đầu thở dài lên tiếng: “Con nhớ, nhớ rõ, mỗi ngày đều nghe đến lỗ tai muốn đóng kén luôn rồi.”
Đổng gia có một người rất thích mua vé số, 5 năm trước người này trúng 1.000 vạn, gây chấn động cho cả thị trấn. Sau khi trúng số thì người này cũng đổi xe sang còn cho họ hàng thân thích bằng hữu mỗi người một cái bao lì xì lớn, phải nói là phong quang vô hạn. Nhưng nam nhân có tiền liền suy đồi, sau khi trúng được số tiền lớn thì người này nhanh chóng có nhân tình rồi còn ly hôn chóng vánh với người vợ bần hàn. Tình nhân của người này cũng không phải là người tốt lành gì, dưới sự xúi dục của tình nhân mà người này đã chạy tới Ma Cao để đánh bạc. Rồi sau đó thì nhân sinh cũng thay đổi một cách nhanh chóng, sau khi tới Ma Cao thì người này cũng thua sạch số tiền mới trúng số đó, vừa mất tiền vừa mất gia đình lại còn thêm một đống nợ nên trốn luôn. Cha mẹ của người đàn ông này cũng không chịu nổi cú shock đó nên đã chọn treo cổ tự sát. Câu chuyện này đã được lan truyền rộng rãi ở làng của hắn, nhắc đến ai cũng ngao ngán thở dài, là hoạ hay là phúc cũng thật khó lường.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, con cũng không muốn đánh bạc tiếp nên mới nghĩ đi mua nhà, trong tay có nhiều tiền dễ dẫn đến sa đoạ.”
Mẹ Trình nhìn Trình Chu nói: “Con thật sự đánh bạc sao? Tiểu Chu, không phải là con bị bao nuôi đó chứ?
Trình Chu: “…” Hóa ra bao nuôi lại càng dễ chấp nhận hơn đánh bạc sao?
Trình Dương nhìn lại Trình Chu hào hứng hỏi: “Anh hai, không phải là anh thực sự tìm một phú bà để bao nuôi đó chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không thể nào, anh thực sự là đánh bạc kiếm được, anh đang hoài nghi anh là Thần cờ bạc tái thế đây.”
Trình Dương: “…”
Ba Trình nhíu mày nói: “Mua nhà là đúng rồi, con nên mua nhà đi, lần này con may mắn trúng được rất nhiều tiền nhưng thứ này không thể động vào nữa.”
“Mua nhà xong rồi thì đứng tên ba đi, như vậy thì khi con đánh cuộc thua cũng không dám lấy giấy tờ đi cầm cố.” Trình Chu nói.
Ba Trình nghe thấy vậy thì vội xua tay: “Không được.”
Mẹ Trình nghe được cũng không đồng ý nói: “Như thế này làm sao được, người ta thường là cha mẹ mua nhà cho con cái chứ không ai lại để con cái mua ngược lại được, con không thể khắc chế được sao? Đừng đi đánh bạc nữa.”
“Mẹ, con sợ con không thể khống chế được nên mới tự tìm cho mình một giải pháp sao?” Trình Chu chân thành nói.
Trình Chu nghĩ thầm: Hắn xuyên qua hai thế giới có chút nguy hiểm, nếu lỡ hắn xảy ra chuyện thì thì mua một căn nhà dưới tên hắn cũng quá rủi ro, nhưng nếu ba hắn đứng tên thì ít nhất gia đình hắn cũng được đảm bảo hơn.
Mẹ Trình nhìn chằm chằm Trình Chu một hồi do dự nói: “Nhưng nếu là vậy thì ba con cũng chiếm tiện nghi quá lớn.”
“Người một nhà đâu cần phải suy xét tới vấn đề này, tiện nghi của ba mẹ không phải là tiện nghi của con sao?” Trình Chu không đồng ý nói.
“Nhưng mà …”. Mẹ Trình nhìn Trình Chu một lúc nhưng cũng không nói gì.
Chuyện mua nhà thì mẹ Trình cũng đã nghĩ từ rất lâu rồi, nhưng giá nhà trong thành phố luôn thay đổi từng ngày, tuy rằng gần đây có hạ một chút nhưng giá cũng vẫn rất cao. Nhìn hàng xóm xung quanh đều đã lên phố mua nhà mà hoàn cảnh nhà mình vẫn khó khăn như vậy làm mẹ Trình có chút khó chịu, cơ hội trước mắt như vậy đối với mẹ Trình mà nói cũng quá cám dỗ không thể từ chối được.
Trình Chu nhìn mẹ Trình rồi nói: “Được rồi, mẹ xem nhà đi.”
Mẹ Trình vui vẻ gật đầu nói: “Được.”
Bác cả của Trình Chu làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước nên sớm đã có thể mua nhà, tuy chỉ là căn nhà cũ lại hơi nhỏ nhưng giá cũng không hề rẻ. Gần đây ông bác cả đó còn đang mua một căn hộ cho Trình Vĩnh Kiệt, tuy nói là mua nhưng cũng đang phải trả nhà theo kỳ còn chưa giao phòng. Trình Vĩnh Kiệt tạm thời thất nghiệp nên đang ở nhà với bố, đi vào đụng mặt đi ra chạm mặt khiến hai bên không vừa mắt nhau. Không chịu nổi bị giáo huấn nên Trình Vĩnh Kiệt chạy về nông thôn, Lý Hồng cũng chạy theo về để chăm sóc.
Dưới sự hỗ trợ của bố mẹ chồng của mẹ Trình thì đứa con út của ông bà cũng đã mở một nhà máy nhỏ, cũng có kinh doanh nhỏ và cũng đã mua nhà ở thành phố.
Trong ba anh em thì ba Trình là thua kém nhất, không tiền cũng không có nhân mạch, vẫn luôn tự dựa vào sức lao động của bản thân mà kiếm tiền nên cũng không tích góp được bao nhiêu cả.
Mẹ Trình nhìn Trình Chu hào hứng hỏi: “Tiểu Chu, con muốn mua nhà như thế nào?”
Trình Chu nói như một chuyện đương nhiên: “Tất nhiên là một căn lớn, nhà lớn với 4 phòng ngủ.”
Mẹ Trình khó xử nói: “Vậy thì đắt lắm, chúng ta mua một căn nhỏ là được, nhà to quá cũng không có người ở.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Mẹ, sao có thể mua căn nhỏ? Nếu mẹ muốn mua thì phải nghĩ mua lớn một chút, sau này mẹ có con dâu thì ở chung luôn để tiện chăm sóc cháu nội.”
Mẹ Trình cười có chút lo lắng nói: “Nhà lớn cũng tốt, còn không phải do thuế nhà quá đắt sao?”
Mấy năm nay trẻ con muốn lên thành phố đi học thì phải có hộ khẩu thành phố, nên có rất nhiều gia đình phải chắt chiu từng đồng một, đập nồi bán sắt mà ráng mua được một căn nhà trên thành phố. Mà ở trên thành phố sống cũng không quá dễ dàng, dù có tiết kiệm đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ tiết kiệm được mấy nghìn tệ, mà mấy nghìn đó đem trả phí nhà đất hàng tháng thì cũng hết sạch, nhà càng lớn thì phí càng cao. Mẹ Trình có một đồng nghiệp kể lại còn không đủ tiền mua gạo sau khi mua nhà.
Trình Chu nghĩ rồi nói: “Không sao, cũng chỉ 300 vạn thôi, tiền ở trong tay con sớm muộn gì cũng thua hết.”
Mẹ Trình nghe xong có chút kích động: “Nếu nhất định bị mất hết thì mua nhà cũng được.”
Ba Trình lườm mẹ Trình một cái làm mẹ Trình cũng thấy ngại ngùng xoa tay.
Trình Chu mỉm cười bói: “Mẹ, cứ chọn đi, mẹ chọn căn mà mẹ thích ấy.”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Được”.
End chap 35
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dạ U ngồi ở ghế lại phụ lười biếng hỏi: “Người đã nghĩ xong làm gì kế tiếp chưa?”
Trình Chu gật đầu có chút hào hứng nói: “Đã nghĩ xong, tôi đang tính muốn mở một nhà hàng hải sản, cậu nghĩ sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Có vẻ đây là một ý kiến hay đấy.”
Hắc Mạch thôn ba mặt giáp biển, tài nguyên biển là vô cùng phong phú, số hải sản trước đây Trình Chu mang về đều phải mang ra chợ hải sản nên nếu mở một nhà hàng hải sản thì có thể tự tiêu thụ cũng rất tốt.
Trình Chu mỉm cười nói: “Tôi cũng cảm thấy đây là một ý kiến rất hay.”
Chất lượng hải sản ở Hắc Mạch thôn phi thường tốt, trước đây vì muốn bán nhanh nên hắn đã phải bán rẻ như cho, phần lớn đều béo các nhà hàng hải sản mà hắn thì chịu thiệt rất nhiều.
Sở dĩ Trình Chu muốn mở một nhà hàng hải sản là muốn tạo công việc cho ba cùng em trai, họ đều là những người quen làm việc vất vả nên có tiền cũng không thể yên tâm được. Ba của hắn đi làm công trường rồi bị thương ở chân nên vẫn luôn dưỡng thương ở nhà, sau khi vết thương lành thì ông cũng không thể ngồi yên được, thỉnh thoảng lại theo mọi người đi trồng cây, bắt cá, chở hàng hoá để kiếm thêm ít thu nhập, nhưng cũng không quá ổn định. Còn em trai của hắn thì vào nhà máy làm việc từ rất sớm nhưng tiền lương lại ít đến đáng thương trong khi cường độ lao động rất nặng. Dạo gần đây nhà máy cũng khá đình trệ, chỉ làm 3 ngày rồi lại nghỉ, chiếu theo tình hình thì sắp tới cũng sẽ có đợt giảm biên chế. Gần đây thị trường lao động cũng không quá tốt, mà tình hình của em trai hắn như vậy thì cũng rất khó có thể xin được việc.
Sau khi hạ quyết tâm thì Trình Chu nhanh chóng hành động. Ngay sau khi về quê thì hắn chạy ra thành phố tìm mua một cửa hàng ngay trung tâm và trực tiếp mua luôn. Gần đây cửa hàng càng ngày càng nhiều, nhưng mà việc kinh doanh cũng không còn dễ dàng nữa nên càng ngày càng có nhiều cửa hàng phải đóng cửa, mặt bằng càng ngày càng khó cho thuê nên giá trị mặt bằng cũng giảm rất nhiều.
Trình Chu đã chi hơn 300 vạn để mua một mặt bằng với diện tích 280 m2. Chủ mặt bằng cũng muốn nhanh thu hồi lại vốn nên cũng muốn bán vội. Vị trí cửa hàng hơi lệch một chút nhưng thời kỳ thịnh vượng thì 500 vạn còn chưa chắc đã mua được mặt bằng này.
Trên thực tế thì mặt bằng này vẫn đang cho người khác thuê, người đang thuê cũng đang kinh doanh hàng quán, nhưng mà quán cũng vắng khách nên làm không đủ tiền trả mặt bằng nên cũng đang muốn nhượng lại.
Sau khi biết Trình Chu là chủ mới còn muốn lấy lại luôn cửa hàng cùng trang thiết bị thì ông chủ nhà hàng còn rất vui vẻ. Tiền thuê mặt bằng là 20 vạn một năm, vẫn còn nửa năm mới đến kỳ, tính luôn bài trí và dụng cụ thì Trình Chu trả luôn 30 vạn để tiếp quản luôn cửa hàng.
Sau khi thu mua xong cửa hàng và mặt bằng thì Trình Chu lái xe về nhà. Hoàn tất việc thu mua thì số tiền trong tay hắn cũng giảm đi 1/3.
“Anh hai, sao anh lại trở về?” Trình Dương ngạc nhiên hỏi.
Trình Dương thầm nghĩ: Anh hai mới về không lâu mà đã nhanh trở lại như vậy, không lẽ 50 vạn lần trước không phải tiền thưởng mà giống mấy người kia nói anh trai đã biển thủ công quỹ.
“Em chuẩn bị ra ngoài sao?” Trình Chu nhìn rồi hỏi.
Trình Dương gãi đầu nói: “Em đang tính chạy ra chợ việc làm.” Trình Dương cũng đã chạy ra chợ việc làm vài lần nhưng vẫn chưa tìm được công việc phù hợp.
Trình Chu khoanh tay nói: “Đừng đi nữa, bây giờ anh có việc quan trọng hơn muốn nói với em.”
Trình Dương tò mò nhìn Trình Chu hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Trình Chu mỉm cười và nói một cách đầy đắc ý: “Mua nhà.”
Trình Dương bị bất ngờ trừng mắt hỏi: “Mua nhà? Anh hai, anh mới cướp ngân hàng đấy à?” Trình Dương nhìn Trình Chu và chỉ cảm thấy anh trai hắn có cái gì đó không bình thường, lần trước về là đi mua xe, còn lần này thì lại kêu đi mua nhà.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không, anh mới trúng xổ số, 500 vạn.”
Trình Dương lại càng kinh hoảng hỏi: “Cho nên hiện tại anh hai có 500 vạn sao?”
Trình Chu gật đầu nói một cách tự mãn: “Đúng thế”.
Trình Dương có chút nghi hoặc hỏi: “Nhưng trúng số không phải còn phải nộp thuế sao? Hình như bị mất 20% thuế mà, anh hai chỉ còn lại hơn 400 vạn mới đúng chứ.”
Trình Chu giật mình và nghĩ thầm: Thất sách, quên mất vụ nộp thuế. Trình Chu nói lại: “Ừ, còn 400 vạn.”
Trình Dương lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Anh hai, sao anh lại quên vụ này được, quả nhiên đang nói giỡn mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu: “….”
Trình Dương nhíu mày lại lo lắng mà hỏi: “Anh hai, không phải anh đi đánh bạc đó chứ?”
Trình Chu: “…” Vì sao hắn có muốn có tiền thì phải nhất quyết là đánh bạc mới được chứ? Nhưng mà đánh bạc cũng là một lý do tốt. “Đúng vậy, anh đi chơi cổ phiếu kiếm được.”
Trình Dương chớp mắt hỏi: “ Cổ phiếu sao?”
“Cổ gì cơ?” Ba Trình đi ngang qua hỏi.
Trình Chu nhìn người đi tới có chút bắc đắc dĩ nghĩ: Ba hắn càng khó giải thích rõ, phiền rồi đây.
Trình Chu bước vào phòng, ba Trình, mẹ Trình cùng Trình Dương ngồi ba bên nhìn như đang thẩm vấn tội phạm.
Ba Trình nhìn Trình Chu nghi hoặc hỏi: “Con muốn mua nhà?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy ạ.”
Ba Trình lập tức nghi ngờ hỏi: “Con lấy tiền ở đâu ra?”
Trình Chu bất lực nói: “Con kiếm bằng cách mua vé số mà.”
“Mua vé số có thể trúng thưởng sao? Đánh bạc để kiếm tiền sao? Rồi con còn nói gì mà chơi cổ phiếu nữa?” Ba Trình cũng có nghe loáng thoáng hai anh em nói chuyện nên lo lắng hỏi.
Trình Chu: “….” Đánh bạc có đáng tin hơn mua vé số sao? Có vẻ cũng không đáng tin lắm nhưng mà hình như cũng không có cách nào giải thích rõ hơn được.
Trình Chu khẽ thở dài mà nghĩ: Trong hoàn cảnh bình thường mà nói thì việc muốn kiếm một số tiền lớn ở cái thời buổi này thực sự quá khó khăn, thôi thì cứ thừa nhận đi, “Vâng, là con đánh bạc kiếm được.”
Ba Trình cau mày không đồng ý mà nói: “Con thế nào mà lại muốn đi đánh bạc?”
Trình Chu ngượng ngùng nói: “Con chỉ tuỳ tiện chơi một chút, không ngờ vận may cũng không tệ.”
Ba Trình cau mày nói: “Cờ bạc là thứ con không nên động tới, nếu không cẩn thận thì tán gia bại sản, con không nhớ chuyện đã gì đã xảy ra với Đổng gia sao?”
Trình Chu gật đầu thở dài lên tiếng: “Con nhớ, nhớ rõ, mỗi ngày đều nghe đến lỗ tai muốn đóng kén luôn rồi.”
Đổng gia có một người rất thích mua vé số, 5 năm trước người này trúng 1.000 vạn, gây chấn động cho cả thị trấn. Sau khi trúng số thì người này cũng đổi xe sang còn cho họ hàng thân thích bằng hữu mỗi người một cái bao lì xì lớn, phải nói là phong quang vô hạn. Nhưng nam nhân có tiền liền suy đồi, sau khi trúng được số tiền lớn thì người này nhanh chóng có nhân tình rồi còn ly hôn chóng vánh với người vợ bần hàn. Tình nhân của người này cũng không phải là người tốt lành gì, dưới sự xúi dục của tình nhân mà người này đã chạy tới Ma Cao để đánh bạc. Rồi sau đó thì nhân sinh cũng thay đổi một cách nhanh chóng, sau khi tới Ma Cao thì người này cũng thua sạch số tiền mới trúng số đó, vừa mất tiền vừa mất gia đình lại còn thêm một đống nợ nên trốn luôn. Cha mẹ của người đàn ông này cũng không chịu nổi cú shock đó nên đã chọn treo cổ tự sát. Câu chuyện này đã được lan truyền rộng rãi ở làng của hắn, nhắc đến ai cũng ngao ngán thở dài, là hoạ hay là phúc cũng thật khó lường.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, con cũng không muốn đánh bạc tiếp nên mới nghĩ đi mua nhà, trong tay có nhiều tiền dễ dẫn đến sa đoạ.”
Mẹ Trình nhìn Trình Chu nói: “Con thật sự đánh bạc sao? Tiểu Chu, không phải là con bị bao nuôi đó chứ?
Trình Chu: “…” Hóa ra bao nuôi lại càng dễ chấp nhận hơn đánh bạc sao?
Trình Dương nhìn lại Trình Chu hào hứng hỏi: “Anh hai, không phải là anh thực sự tìm một phú bà để bao nuôi đó chứ?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không thể nào, anh thực sự là đánh bạc kiếm được, anh đang hoài nghi anh là Thần cờ bạc tái thế đây.”
Trình Dương: “…”
Ba Trình nhíu mày nói: “Mua nhà là đúng rồi, con nên mua nhà đi, lần này con may mắn trúng được rất nhiều tiền nhưng thứ này không thể động vào nữa.”
“Mua nhà xong rồi thì đứng tên ba đi, như vậy thì khi con đánh cuộc thua cũng không dám lấy giấy tờ đi cầm cố.” Trình Chu nói.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ba Trình nghe thấy vậy thì vội xua tay: “Không được.”
Mẹ Trình nghe được cũng không đồng ý nói: “Như thế này làm sao được, người ta thường là cha mẹ mua nhà cho con cái chứ không ai lại để con cái mua ngược lại được, con không thể khắc chế được sao? Đừng đi đánh bạc nữa.”
“Mẹ, con sợ con không thể khống chế được nên mới tự tìm cho mình một giải pháp sao?” Trình Chu chân thành nói.
Trình Chu nghĩ thầm: Hắn xuyên qua hai thế giới có chút nguy hiểm, nếu lỡ hắn xảy ra chuyện thì thì mua một căn nhà dưới tên hắn cũng quá rủi ro, nhưng nếu ba hắn đứng tên thì ít nhất gia đình hắn cũng được đảm bảo hơn.
Mẹ Trình nhìn chằm chằm Trình Chu một hồi do dự nói: “Nhưng nếu là vậy thì ba con cũng chiếm tiện nghi quá lớn.”
“Người một nhà đâu cần phải suy xét tới vấn đề này, tiện nghi của ba mẹ không phải là tiện nghi của con sao?” Trình Chu không đồng ý nói.
“Nhưng mà …”. Mẹ Trình nhìn Trình Chu một lúc nhưng cũng không nói gì.
Chuyện mua nhà thì mẹ Trình cũng đã nghĩ từ rất lâu rồi, nhưng giá nhà trong thành phố luôn thay đổi từng ngày, tuy rằng gần đây có hạ một chút nhưng giá cũng vẫn rất cao. Nhìn hàng xóm xung quanh đều đã lên phố mua nhà mà hoàn cảnh nhà mình vẫn khó khăn như vậy làm mẹ Trình có chút khó chịu, cơ hội trước mắt như vậy đối với mẹ Trình mà nói cũng quá cám dỗ không thể từ chối được.
Trình Chu nhìn mẹ Trình rồi nói: “Được rồi, mẹ xem nhà đi.”
Mẹ Trình vui vẻ gật đầu nói: “Được.”
Bác cả của Trình Chu làm việc trong một doanh nghiệp nhà nước nên sớm đã có thể mua nhà, tuy chỉ là căn nhà cũ lại hơi nhỏ nhưng giá cũng không hề rẻ. Gần đây ông bác cả đó còn đang mua một căn hộ cho Trình Vĩnh Kiệt, tuy nói là mua nhưng cũng đang phải trả nhà theo kỳ còn chưa giao phòng. Trình Vĩnh Kiệt tạm thời thất nghiệp nên đang ở nhà với bố, đi vào đụng mặt đi ra chạm mặt khiến hai bên không vừa mắt nhau. Không chịu nổi bị giáo huấn nên Trình Vĩnh Kiệt chạy về nông thôn, Lý Hồng cũng chạy theo về để chăm sóc.
Dưới sự hỗ trợ của bố mẹ chồng của mẹ Trình thì đứa con út của ông bà cũng đã mở một nhà máy nhỏ, cũng có kinh doanh nhỏ và cũng đã mua nhà ở thành phố.
Trong ba anh em thì ba Trình là thua kém nhất, không tiền cũng không có nhân mạch, vẫn luôn tự dựa vào sức lao động của bản thân mà kiếm tiền nên cũng không tích góp được bao nhiêu cả.
Mẹ Trình nhìn Trình Chu hào hứng hỏi: “Tiểu Chu, con muốn mua nhà như thế nào?”
Trình Chu nói như một chuyện đương nhiên: “Tất nhiên là một căn lớn, nhà lớn với 4 phòng ngủ.”
Mẹ Trình khó xử nói: “Vậy thì đắt lắm, chúng ta mua một căn nhỏ là được, nhà to quá cũng không có người ở.”
Trình Chu lắc đầu nói: “Mẹ, sao có thể mua căn nhỏ? Nếu mẹ muốn mua thì phải nghĩ mua lớn một chút, sau này mẹ có con dâu thì ở chung luôn để tiện chăm sóc cháu nội.”
Mẹ Trình cười có chút lo lắng nói: “Nhà lớn cũng tốt, còn không phải do thuế nhà quá đắt sao?”
Mấy năm nay trẻ con muốn lên thành phố đi học thì phải có hộ khẩu thành phố, nên có rất nhiều gia đình phải chắt chiu từng đồng một, đập nồi bán sắt mà ráng mua được một căn nhà trên thành phố. Mà ở trên thành phố sống cũng không quá dễ dàng, dù có tiết kiệm đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ tiết kiệm được mấy nghìn tệ, mà mấy nghìn đó đem trả phí nhà đất hàng tháng thì cũng hết sạch, nhà càng lớn thì phí càng cao. Mẹ Trình có một đồng nghiệp kể lại còn không đủ tiền mua gạo sau khi mua nhà.
Trình Chu nghĩ rồi nói: “Không sao, cũng chỉ 300 vạn thôi, tiền ở trong tay con sớm muộn gì cũng thua hết.”
Mẹ Trình nghe xong có chút kích động: “Nếu nhất định bị mất hết thì mua nhà cũng được.”
Ba Trình lườm mẹ Trình một cái làm mẹ Trình cũng thấy ngại ngùng xoa tay.
Trình Chu mỉm cười bói: “Mẹ, cứ chọn đi, mẹ chọn căn mà mẹ thích ấy.”
Mẹ Trình gật đầu nói: “Được”.
End chap 35
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro