Mỹ Thực Động Nhân Tâm
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Đảo san hô – biệt thự của tổ chức Quang Minh.
“Anh Dạ U, ban tuyên truyền của đảo San Hô đã được thành lập rồi, em được đề cử làm trưởng ban này.” Phong Ngữ cao hứng mà vỗ cánh.
Dạ U có chút kinh ngạc nhìn Phong Ngữ rồi dò hỏi: “Sao bọn họ lại dám đề cử em thành trưởng ban tuyên truyền vậy? Mà sao em lại bị đề cử?”
Phong Ngũ không vui mà nói: “Sao anh lại nói như vậy chứ? Sao em lại không được đề cử hả?”
Ngay sau đó Phong Ngữ hất mặt cũng có chút đắc ý mà nói: “Là do em có thể thông thạo ngôn ngữ hai bên nên có thể làm công tác tuyên truyền cho hai bên đấy.”
Dạ U có chút hoài nghi nói: “Với cái trình độ gà mờ của em á?”
Chẳng lẽ lại đúng như mấy câu thành ngữ của hiện thế luôn sao? Trong núi vô hổ khỉ xưng vương (山中無老虎,猴子稱大王: Shānzhōng wú lǎohǔ, hóuzi chēng dàwáng) sao?
Phong Ngữ liếc xéo Dạ U một cái vô cùng không vui mà nói: “Anh Dạ U, tại sao anh lại khinh thường người khác như vậy hả? Anh nhìn thử xem cả cái đảo San Hô này có người nào có thể dùng song ngữ như em không hả?”
Dạ U: À, chuyện này thì hình như cũng không sai, nhưng mà cậu cũng đâu có khinh thường gì chứ? Nói vậy quá nặng lời rồi. Chỉ là trình độ ngôn ngữ của Phong Ngữ thật sự … cũng không đáng để tin cậy cho lắm.
Nghe đồn cái chuyện người bình thường có khả năng thức tỉnh dị năng được hay không hình như cũng có chút quan hệ gì đó với huyết thống. Trước kia, phía cục dị năng có một đôi anh em, nghe nói rất lâu trước kia thì người em trai này đã bị bắt cóc rồi lừa bán cho người ta, sau này thì người nhà vẫn luôn tìm kiếm nhưng mà bọn họ không thể tìm ra được tung tích của người em này.
Thời đại dị năng kéo đến, mà hai anh em này lại cùng lúc thức tỉnh dị năng, cũng không biết vì nguyên cớ gì mà hai người này lại cùng gia nhập vào cục dị năng, rồi hai người bọn họ lại cùng hội ngộ trong một sự kiện, tất nhiên là hai người bọn họ đã nhận ra nhau và tương nhận. Hai anh em bọn họ đã chia cách nhau hơn mười năm rồi cho nên lúc gặp mặt thì bọn họ cũng ôm nhau khóc toáng lên.
Lúc đó thì cũng ngay dịp Phong Ngữ có việc mà đi đến cục dị năng làm việc, và may mắn là sao thì Phong Ngữ cũng vừa vặn chứng kiến được màn ôm nhau rồi khóc rống lên này.
Sau khi Phong Ngữ nghe được những người xung quanh luôn miệng nói chúc mừng này nọ, mọi người còn ôm nhau thắm thiết. Đứng đó nhìn một hồi cũng không biết là cô vé đã nghe được cái gì rồi nghe thành cái gì mà Phong Ngữ còn cho là hai người này đã come out thành công nữa cơ. Lúc đó thì con bé đáng tính chạy lên chúc mừng hai người kia bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm nữa kìa. May mà lúc đó cũng không biết Đàm Thiếu Thiên đã từ đâu chạy tới để ngăn cảm lại, nếu không thì tình cảnh của bọn họ cũng biến thành xấu hổ rồi nhiễu loạn luôn rồi.
Phong Ngữ chống cằm rồi hứng thú bừng bừng mà nói: “Thực ra là làm trưởng ban tuyên truyền cũng khá tốt, em có thể nghe đủ chuyện kế bên ông hàng xóm, à không không, là tin tức thú vị.”
Dạ U:”.…” Hừ, hóng hớt thì cứ hóng hớt thôi. Em cũng không cần phải che giấu chuyện em là một đứa hóng chuyện đâu. Mà có khi Phong Ngữ lại vì hóng hớt mấy cái drama này cho nên con bé mới chạy đi làm trưởng ban tuyên truyền này chứ đâu.
Dạ U cười cười nói: “Em lại nghe được cái gì rồi?”
Đôi mắt Phong Ngữ cũng tự nhiên mà sáng long lanh lên rồi nói: “Em vừa mới nghe được một tin tức rất thú vị, có quan hệ với anh đấy, anh có muốn nghe không?”
Dạ U có chút tò mò nói: “Tin tức gì?”
Phong Ngữ: “Lúc anh chiến đấu với con bạch tuộc khổng lồ ấy, đã có người đã thu lại hình ảnh đó và truyền đi khắp nơi. Người bên ngoài đã phong cho anh cái danh hiệu là < Hắc ám chi tử> đấy.”
Dạ U thản nhiên nói: “Thật sao?”
Phong Ngữ chống cằm nói: “Anh không thấy tức giận sao?
Dạ U cũng không thèm để ý nói: “Đọa ma giả và hắc ám chi tử thì cũng không khác biệt gì lắm mà.”
Mà hình như cái danh xưng hắc ám chi tử này nghe cũng được mà, nghe qua cũng có chút ngầu nữa thì phải.
Phong Ngữ: “Nếu như lần sau lại tao ngộ cái tình huống bất đắc dĩ như thế này mà anh cần phải sử dụng đến năng lượng của quang minh, nói không chừng người ta lại phong cho anh cái danh hào mất. Đến lúc đó anh lại trở thành truyền nhân của Thần. Vậy là anh có kiêm luôn truyền nhân của cả Ma và Thần rồi. Nghe oai phong ghê.”
Dạ U: “….” Phong Ngữ nghĩ cũng nhiều quá rồi.
“Anh Trình Chu lại chuẩn bị rời đi ạ?” Phong Ngữ hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy đang muốn quay lại hiện thế để đưa hàng và cũng muốn nhập thêm ít hàng nữa về đây.”
Đợt hải thú triều lần này đã đưa tới không ít cao giai hải thú, tuy là Trình Chu đã mang số hải sản đó ra đãi mọi người ở đảo San Hô này ăn liên tục 3 ngày rồi nhưng mà hải sản vẫn còn dư quá nhiều. Lần này Trình Chu cũng tính chọn một ít hải thú chất lượng tốt một chút rồi mang tới cục dị năng.
Phong Ngữ gật đầu nói: “Vậy sao? Anh nói anh Trình Chu mua thêm bột gia vị về đi. Dùng hết sạch rồi. Mua nhiều một ít còn để dành.”
Dạ U: “Sao vậy? Em cần dùng sao? Bên phía chú Hoàng vẫn còn một ít đấy.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Em không cần, nhưng mà hình ảnh về bữa tiệc cơ động cũng đã lan truyền khắp nơi rồi, em nghe mọi người đã đồn cái bột gia vị này là tác phẩm của luyện dược sư nào đó đấy, loại bột này có tác dụng làm mê hoặc tâm trí của người khác. Nhưng cũng có rất nhiều quý tộc lại cảm thấy rất hứng thú với mấy loại bột gia vị này, hình như cũng có không ít người đã lén lút chạy tới tìm em để hỏi mua một ít mang về xài. Tương lai, nếu như khách du lịch tới đảo ăn uống và mua sắm thì chúng ta sẽ tung gia bột gia vị này ra, nói rằng đây là mặt hàng thổ đặc sản phía bên kia để bán ra. Em nghĩ là món hàng này sẽ có thị trường tiêu dùng rất lớn đấy.”
Dạ U: “Rất nhiều người hỏi mua sao?”
Phong Ngữ gật đầu nói: “Vâng ạ, còn có không ít người chạy tới mua sắm. Mấy quý tộc này là vậy mà, trước mặt thì một vẻ nhưng sau lưng lại hoàn toàn trái ngược.”
Dạ U cười lạnh nói: “Đúng là vậy.”
…..
Nơi dừng chu\ân của liên minh Thiên Tuyển giả.
Tố Dạ nhìn Phi Ưng rồi lắc đầu nói: “Cậu lại chạy đi đâu mà tới giờ này mới về?”
Phi Ưng nhún vai nói: “Phong Ngữ mang tôi đi ăn tiệc.”
Tố Dạ: “Phong Ngữ mời cậu đi là cậu cứ đi luôn như vậy hả?”
Phi Ưng có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì lời mời này rất khó để cự tuyệt mà. Người nấu chính là trù nghệ Năng lực giả đấy, nghe nói ông ấy là đầu bếp thượng hạng ở biển bên kia. Hôm Trình Chu tổ chức tiệc cơ động cũng quá hỗn loạn cho nên tôi mới không để ý tới là chỗ bọn họ còn có một nhân vật như vậy thôi. Người kia đúng là cực kỳ lợi hại.”
Tố Dạ có chút kinh ngạc nói: “Trù nghệ Năng lực giả? Bên phía bọn họ còn có Năng lực giả như vậy?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng thế đấy. Liên minh chúng ta còn không có Năng lực giả như vậy đâu. Trước kia tôi còn tưởng là Năng lực giả ở liên minh chúng ta đã rất phong phú rồi chứ, tự nhiên bây giờ tôi mới phát hiện ra là liên minh của chúng ta còn thiếu quá nhiều. Nếu chúng ta cũng có một trù nghệ Năng lực giả thì tốt quá rồi.”
Tố Dạ có chút tò mò nói: “Vị trù nghệ Năng lực giả kia nấu ăn ngon lắm hả?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, dù sao cũng là trù nghệ Năng lực giả mà. Không chỉ có vậy thôi đâu, đồ ăn mà ông ta làm ra còn giữ nguyên linh lực bên trong món ăn, còn có thể hoàn mỹ mà kích phát ra dược tính của nguyên liệu nấu ăn và đề cao trình độ năng lực của Năng lực giả nữa.”
Tố Dạ: “Năng lực này rất thú vị.”
Phi Ưng có chút kích động nói: “Người ở biển bên kia cũng rất biết cách ăn. Cậu không biết đâu, hôm nay cái vị trù nghệ Năng lực giả kia làm một phát ra 108 món ăn. Cậu không đi cùng nên cũng quá là đáng tiếc rồi.”
Tố Dạ có chút kinh ngạc nói: “108 món ăn sao? Không giống nhau à?”
Phi Ưng lắc đầu nói: “Không hề có món nào trùng cả. Tất cả đều rất ngon, còn là những món lần đầu tôi nhìn thấy nữa. Trước nay tôi cũng không thể ngờ là đồ ăn lại có thể đa dạng và có nhiều cách chế biến tới vậy đấy.”
“Thật là xa xỉ.” Tố Dạ thốt lên.
Bàn tiệc có tới 108 món ăn, có khi đại công tước còn không có mà ăn đâu. Làm quý tộc thì phải như quý tộc bên phía Trình Chu mới đúng là quý tộc chứ. Quý tộc bên kia cũng quá xa hoa lãng phí và biết hưởng thụ rồi.
Phi Ưng gật đầu có chút hưng phấn nói: “À đúng rồi, lần này tôi còn ăn con bạch tuộc khổng lồ nữa á, nó cũng được lên đĩa rồi.”
Tố Dạ híp mắt nói: “Là con bạch tuộc khổng lồ kia?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói là Trình Chu muốn vật tẫn kỳ dụng. Con bạch tuộc khổng lồ kia cũng đã được giao cho vị đầu bếp đó xử lý rồi. Trình Chu nói là người của liên minh Thiên Tuyển giả chúng ta nếu muốn ăn thì cứ đến mà luôn đi nếu không hắn mà ăn hết thì không còn nữa đâu.”
Tố Dạ híp mắt nói: “Vậy thì chúng ta cũng tới ăn thử thôi.”
Tất nhiên là thịt của con Địa giai hải thú cũng có tác dụng với Năng lực giả rồi. Nếu Trình Chu đã mời thì bọn họ cũng không nên lãng phí, dù sao thì đợt hải chiến này liên minh Thiên Tuyển giả bọn họ cũng xuất lực trợ giúp mà.
Phi Ưng gật đầu nói: “Phải nhanh lên. Tuy là con bạch tuộc kia nhìn rất khổng lồ nhưng Trình Chu và Dạ U là hai cái thùng cơm khổng lồ đó. Nếu không đến sớm thì một hồi sẽ bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ. Lúc đó thì chúng ta cũng lãng phí y như đám dân ngu xuẩn kia.”
Lúc Trình Chu tuyên bố bày tiệc cơ động 3 ngày để đãi mọi người ăn tiệc thì cũng có vài người vẫn kiên định với đảng chống đối Đoạ ma giả, đám người này một miếng cũng không thèm ăn. Sau đó mấy bình dân không tơi ăn tiệc này đã trở thành những kẻ ngoan cố tới mức ngu ngốc trong mắt người khác. Mà hình như dạo gần đây cái đám ngoan cố đó cũng bắt đầu mềm mềm ra rồi thì phải, hắn cảm thấy nếu Trình Chu lại tổ chức thêm một buổi tiệc cơ động nữa thì toàn bộ người trên đảo San Hô này cũng sẽ gia nhập mà ăn uống luôn.
Tố Dạ nhìn Phi Ưng nói: “Cậu ăn ngon uống tốt như vậy mà không mang cái gì về sao?”
Phi Ưng thần bí cười cười nói: “Tôi có mang đồ về cho mọi người này.”
Tố Dạ nhìn Phi Ưng nói: “Cái gì vậy?”
Phi Ưng lấy một cái bánh kem sầu riêng từ trong nhẫn không gian ra.
Ngửi thấy mùi thì Tố Dạ cũng ngay lập tức lui về sau hai bước. Tố Dạ có chút kinh hãi mà trừng mắt nhìn Phi Ưng mà nói: “Cậu … cậu… đây là quả thối?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Không phải, đây là bánh kem quả thối.”
Tố Dạ bóp mũi nói: “Cậu điên rồi đấy hả? Không phải là cậu đã nói cậu không thích ăn sao? Cậu còn chê khướu giác của đám Trình Chu kia chắc chắn có vấn đề nên mới thích ăn sao? Sao cậu lại ăn chứ?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Tôi cũng đâu có thích ăn quả thối đâu, nhưng mà mấy người mà Trình Chu mang tới đây đều thích ăn quả thối. Tôi không thích ăn quả thối, nhưng mà bánh kem quả thối này ăn rất ngon, ngửi thì thối nhưng ăn lên rất thơm. Cậu cứ nếm thử một miếng đi. Đảm bảo là ngon mà.”
Tố Dạ có chút cạn lời nói: “Không, mang đi chỗ khác đi, mang đi.”
Phi Ưng: “Cậu ăn thử đi, ăn một miếng thôi, ngon lắm.”
Tố Dạ tức giận nói: “Người ta cho cậu tiền để cậu quảng bá đúng không?”
Theo như Tố Dạ biết thì dạo gần đây Michael vẫn đang huấn luyện những người gì mà gọi là nhân viên bán hàng gì đấy, những người này có nhiệm vụ là hỗ trợ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá bán ra và trên mỗi một sản phẩm bán được thì mấy người bán hàng này đều có tiền tip, hình như là tip cũng không ít đâu. Những cô gái chàng trai có chút nhan sắc trên đảo, có tài ăn nói, trẻ tuổi đều có thể gia nhập cái bộ phận bán hàng này để thoả ước nguyện ăn uống, mua sắm và đám người đó cũng đang tính toán nhận việc luôn.
Phi Ưng: “Không hề, mà làm mấy nhân viên bán hàng đó cũng vui ấy, tôi thấy làm cái đó hình như cũng rất thú vị lắm. Tôi cũng tính chạy tới thử làm một thời gian, nhưng mà tôi là Năng lực giả cho nên đám quý tộc và thương nhân ở Hiệp Loan quần đảo này cũng không chịu nhận tôi, bọn họ còn đang phòng bị tôi làm hại họ hay gì á. Nếu không phải vì tôi bị bọn họ kỳ thị như vậy thì tôi cũng rất muốn thử làm cái này rồi.”
Tố Dạ: “......” Tên ngốc Phi Ưng này hiện nay chỉ hận là không thể trực tiếp đầu quân cho tổ chức Quang Minh đúng không?
Phi Ưng có chút tiếc nuối nói: “Cậu thật sự không ăn à?”
Tố Dạ đen mặt nói: “Không ăn, cậu đi ăn tiệc 108 món ăn mà chỉ mang cái bánh quả thối này về thôi hả? Cậu cảm thấy cậu làm vậy có thích hợp không?”
Phi Ưng xấu hổ cười cười nói: “Vậy lần sau tôi mang cái gì thơm thơm về cho cậu.”
Thiên Âm trong phòng đi ra nói: “Cho tôi nếm thử cái này với.”
Phi Ưng nghe vậy thì cũng ân cần mà cắt một miếng bánh kem sầu riêng thật đẹp rồi đưa cho Thiên Âm.
Sau khi ăn thử thì Thiên Âm chớp mắt cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Cái mùi vị này … ăn cũng không tồi đâu.”
Phi Ưng gật đầu cũng có chút đắc ý nói: “Đúng không? đúng không? Thật sự ăn rất ngon mà đúng không?”
Tố Dạ: “......”
Tố Dạ nhìn theo bóng dáng của Phi Ưng rời đi rồi lên tiếng: “Có vẻ như … không bao lâu nữa thì Phi Ưng sẽ tới nương nhờ tổ chức Quang Minh mất.”
“Cũng không đến mức đó đâu, chúng ta cũng đi nếm thử tay nghề của vị trù nghệ Năng lực giả kia thôi.” Thiên Âm nói.
Tố Dạ nhìn Thiên Âm hỏi: “Cậu cũng cảm thấy hứng thú với mỹ thực bên kia sao?”
Thiên Âm gật đầu nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”
Tố Dạ gật đầu nói: “Có lý, để tôi đi gọi thêm những người khác tới.”
Nhìn thấy một toán người của liên minh Thiên Tuyển giả kéo đến thì Hoàng Văn Bân cũng cảm thấy vô cùng kích động. Ông nhanh chóng quyết định cho tổ chức Dị năng giả bên này tận hưởng được bản lĩnh của bản thân ông đã, ông cũng muốn tự thân thể hiện nền ẩm thực bác đại tinh thâm của quốc gia gấu trúc.
Hàng loạt món ăn tinh xảo cũng lần lượt được bưng lên bàn.
Mấy người mà Tố Dạ mang đến đây cũng đi đến nơi nàt với tâm thái khảo sát là chính và chờ đến khi mấy món ăn tinh xảo đó được bày lên trên bàn thì họ cũng nhào tới ăn tới mức không thể kiểm soát được nữa.
“Không hổ là trù nghệ Năng lực giả.” Tố Dạ gật gù cảm thán.
Tố Dạ thầm cảm than không thôi, cũng khó trách tại sao mà Phi Ưng lại có thể vui đến quên cả trời đất như vậy, những viên đạn bọc đường như thế này thì làm gì có người bình thường nào trụ nổi chứ?
Lưu Sa gật đầu nói: “Ăn ngon quá.”
Mir cũng nhấm nháp từ món này tới món khác, càng ăn càng cảm thán và kinh ngạc đến nỗi Mir cũng phải thốt lên mà nói: “Thật không ngờ là bọn họ có thể làm được tới mức này. Mang nguyên liệu nấu ăn của Tinh Linh thúc dục kết hợp với nguyên liệu có sẵn là đám hải thú kia cũng có thể làm ra được những món ăn như vậy sao? Quá hoàn mỹ rồi, đúng là thiên tài mà.”
Ban đầu thì Lưu Sa còn cho là mấy cái món nướng ngoài bờ biển kia đã là mỹ vị nhân gian rồi, mấy cái đó ăn không thôi cũng đã đủ tuyệt phẩm lắm rồi. Không ngờ! Không ngờ là sau khi nếm một bàn đồ ăn này thì hắn mới phát hiện ra một sự thật, có lẽ là từ trước tới giờ bọn họ chỉ đang ăn rơm ăn rác thôi đúng không? Cái nguyên liệu này có thể làm ra những món ăn mỹ vị tới vậy sao? Sao trước nay Lưu Sa lại có thể nghĩ đồ ăn là những thứ có thể nhét cho no bụng cũng được thế nhỉ?
Một bàn đồ ăn bày đầy đủ các món nào là chiên, xào, nướng, luộc, hấp, hầm, áp chảo, nướng trui, nấu canh, hầm chưng, đông lạnh, trộn salad, hun khói, nướng mọi, lỗ, tái, xé nhỏ, nướng mật ong, nướng muối ớt, xào me, hấp lạnh, …. cái gì cũng có, nghĩ ra là được, nhìn không thôi cũng đủ làm cho mọi người ảm thấy hoa mắt chóng mặt lắm rồi, một đám người vừa ăn vừa cảm thán kiến thức của bọn họ đã quá hạn hẹp rồi.
Đánh chiến đến cuối trận thì một mình nhóm 13 người của Lưu Sa đã càn quét sạch sẽ số đồ ăn dành cho buổi tiệc chuẩn bị cho 100 người của thế giới này. Quả thật là mở rộng tầm mắt mà.
End chap 210
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Anh Dạ U, ban tuyên truyền của đảo San Hô đã được thành lập rồi, em được đề cử làm trưởng ban này.” Phong Ngữ cao hứng mà vỗ cánh.
Dạ U có chút kinh ngạc nhìn Phong Ngữ rồi dò hỏi: “Sao bọn họ lại dám đề cử em thành trưởng ban tuyên truyền vậy? Mà sao em lại bị đề cử?”
Phong Ngũ không vui mà nói: “Sao anh lại nói như vậy chứ? Sao em lại không được đề cử hả?”
Ngay sau đó Phong Ngữ hất mặt cũng có chút đắc ý mà nói: “Là do em có thể thông thạo ngôn ngữ hai bên nên có thể làm công tác tuyên truyền cho hai bên đấy.”
Dạ U có chút hoài nghi nói: “Với cái trình độ gà mờ của em á?”
Chẳng lẽ lại đúng như mấy câu thành ngữ của hiện thế luôn sao? Trong núi vô hổ khỉ xưng vương (山中無老虎,猴子稱大王: Shānzhōng wú lǎohǔ, hóuzi chēng dàwáng) sao?
Phong Ngữ liếc xéo Dạ U một cái vô cùng không vui mà nói: “Anh Dạ U, tại sao anh lại khinh thường người khác như vậy hả? Anh nhìn thử xem cả cái đảo San Hô này có người nào có thể dùng song ngữ như em không hả?”
Dạ U: À, chuyện này thì hình như cũng không sai, nhưng mà cậu cũng đâu có khinh thường gì chứ? Nói vậy quá nặng lời rồi. Chỉ là trình độ ngôn ngữ của Phong Ngữ thật sự … cũng không đáng để tin cậy cho lắm.
Nghe đồn cái chuyện người bình thường có khả năng thức tỉnh dị năng được hay không hình như cũng có chút quan hệ gì đó với huyết thống. Trước kia, phía cục dị năng có một đôi anh em, nghe nói rất lâu trước kia thì người em trai này đã bị bắt cóc rồi lừa bán cho người ta, sau này thì người nhà vẫn luôn tìm kiếm nhưng mà bọn họ không thể tìm ra được tung tích của người em này.
Thời đại dị năng kéo đến, mà hai anh em này lại cùng lúc thức tỉnh dị năng, cũng không biết vì nguyên cớ gì mà hai người này lại cùng gia nhập vào cục dị năng, rồi hai người bọn họ lại cùng hội ngộ trong một sự kiện, tất nhiên là hai người bọn họ đã nhận ra nhau và tương nhận. Hai anh em bọn họ đã chia cách nhau hơn mười năm rồi cho nên lúc gặp mặt thì bọn họ cũng ôm nhau khóc toáng lên.
Lúc đó thì cũng ngay dịp Phong Ngữ có việc mà đi đến cục dị năng làm việc, và may mắn là sao thì Phong Ngữ cũng vừa vặn chứng kiến được màn ôm nhau rồi khóc rống lên này.
Sau khi Phong Ngữ nghe được những người xung quanh luôn miệng nói chúc mừng này nọ, mọi người còn ôm nhau thắm thiết. Đứng đó nhìn một hồi cũng không biết là cô vé đã nghe được cái gì rồi nghe thành cái gì mà Phong Ngữ còn cho là hai người này đã come out thành công nữa cơ. Lúc đó thì con bé đáng tính chạy lên chúc mừng hai người kia bách niên giai lão vĩnh kết đồng tâm nữa kìa. May mà lúc đó cũng không biết Đàm Thiếu Thiên đã từ đâu chạy tới để ngăn cảm lại, nếu không thì tình cảnh của bọn họ cũng biến thành xấu hổ rồi nhiễu loạn luôn rồi.
Phong Ngữ chống cằm rồi hứng thú bừng bừng mà nói: “Thực ra là làm trưởng ban tuyên truyền cũng khá tốt, em có thể nghe đủ chuyện kế bên ông hàng xóm, à không không, là tin tức thú vị.”
Dạ U:”.…” Hừ, hóng hớt thì cứ hóng hớt thôi. Em cũng không cần phải che giấu chuyện em là một đứa hóng chuyện đâu. Mà có khi Phong Ngữ lại vì hóng hớt mấy cái drama này cho nên con bé mới chạy đi làm trưởng ban tuyên truyền này chứ đâu.
Dạ U cười cười nói: “Em lại nghe được cái gì rồi?”
Đôi mắt Phong Ngữ cũng tự nhiên mà sáng long lanh lên rồi nói: “Em vừa mới nghe được một tin tức rất thú vị, có quan hệ với anh đấy, anh có muốn nghe không?”
Dạ U có chút tò mò nói: “Tin tức gì?”
Phong Ngữ: “Lúc anh chiến đấu với con bạch tuộc khổng lồ ấy, đã có người đã thu lại hình ảnh đó và truyền đi khắp nơi. Người bên ngoài đã phong cho anh cái danh hiệu là < Hắc ám chi tử> đấy.”
Dạ U thản nhiên nói: “Thật sao?”
Phong Ngữ chống cằm nói: “Anh không thấy tức giận sao?
Dạ U cũng không thèm để ý nói: “Đọa ma giả và hắc ám chi tử thì cũng không khác biệt gì lắm mà.”
Mà hình như cái danh xưng hắc ám chi tử này nghe cũng được mà, nghe qua cũng có chút ngầu nữa thì phải.
Phong Ngữ: “Nếu như lần sau lại tao ngộ cái tình huống bất đắc dĩ như thế này mà anh cần phải sử dụng đến năng lượng của quang minh, nói không chừng người ta lại phong cho anh cái danh hào mất. Đến lúc đó anh lại trở thành truyền nhân của Thần. Vậy là anh có kiêm luôn truyền nhân của cả Ma và Thần rồi. Nghe oai phong ghê.”
Dạ U: “….” Phong Ngữ nghĩ cũng nhiều quá rồi.
“Anh Trình Chu lại chuẩn bị rời đi ạ?” Phong Ngữ hỏi.
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy, anh ấy đang muốn quay lại hiện thế để đưa hàng và cũng muốn nhập thêm ít hàng nữa về đây.”
Đợt hải thú triều lần này đã đưa tới không ít cao giai hải thú, tuy là Trình Chu đã mang số hải sản đó ra đãi mọi người ở đảo San Hô này ăn liên tục 3 ngày rồi nhưng mà hải sản vẫn còn dư quá nhiều. Lần này Trình Chu cũng tính chọn một ít hải thú chất lượng tốt một chút rồi mang tới cục dị năng.
Phong Ngữ gật đầu nói: “Vậy sao? Anh nói anh Trình Chu mua thêm bột gia vị về đi. Dùng hết sạch rồi. Mua nhiều một ít còn để dành.”
Dạ U: “Sao vậy? Em cần dùng sao? Bên phía chú Hoàng vẫn còn một ít đấy.”
Phong Ngữ lắc đầu nói: “Em không cần, nhưng mà hình ảnh về bữa tiệc cơ động cũng đã lan truyền khắp nơi rồi, em nghe mọi người đã đồn cái bột gia vị này là tác phẩm của luyện dược sư nào đó đấy, loại bột này có tác dụng làm mê hoặc tâm trí của người khác. Nhưng cũng có rất nhiều quý tộc lại cảm thấy rất hứng thú với mấy loại bột gia vị này, hình như cũng có không ít người đã lén lút chạy tới tìm em để hỏi mua một ít mang về xài. Tương lai, nếu như khách du lịch tới đảo ăn uống và mua sắm thì chúng ta sẽ tung gia bột gia vị này ra, nói rằng đây là mặt hàng thổ đặc sản phía bên kia để bán ra. Em nghĩ là món hàng này sẽ có thị trường tiêu dùng rất lớn đấy.”
Dạ U: “Rất nhiều người hỏi mua sao?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phong Ngữ gật đầu nói: “Vâng ạ, còn có không ít người chạy tới mua sắm. Mấy quý tộc này là vậy mà, trước mặt thì một vẻ nhưng sau lưng lại hoàn toàn trái ngược.”
Dạ U cười lạnh nói: “Đúng là vậy.”
…..
Nơi dừng chu\ân của liên minh Thiên Tuyển giả.
Tố Dạ nhìn Phi Ưng rồi lắc đầu nói: “Cậu lại chạy đi đâu mà tới giờ này mới về?”
Phi Ưng nhún vai nói: “Phong Ngữ mang tôi đi ăn tiệc.”
Tố Dạ: “Phong Ngữ mời cậu đi là cậu cứ đi luôn như vậy hả?”
Phi Ưng có chút ngượng ngùng nói: “Bởi vì lời mời này rất khó để cự tuyệt mà. Người nấu chính là trù nghệ Năng lực giả đấy, nghe nói ông ấy là đầu bếp thượng hạng ở biển bên kia. Hôm Trình Chu tổ chức tiệc cơ động cũng quá hỗn loạn cho nên tôi mới không để ý tới là chỗ bọn họ còn có một nhân vật như vậy thôi. Người kia đúng là cực kỳ lợi hại.”
Tố Dạ có chút kinh ngạc nói: “Trù nghệ Năng lực giả? Bên phía bọn họ còn có Năng lực giả như vậy?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng thế đấy. Liên minh chúng ta còn không có Năng lực giả như vậy đâu. Trước kia tôi còn tưởng là Năng lực giả ở liên minh chúng ta đã rất phong phú rồi chứ, tự nhiên bây giờ tôi mới phát hiện ra là liên minh của chúng ta còn thiếu quá nhiều. Nếu chúng ta cũng có một trù nghệ Năng lực giả thì tốt quá rồi.”
Tố Dạ có chút tò mò nói: “Vị trù nghệ Năng lực giả kia nấu ăn ngon lắm hả?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Đương nhiên rồi, dù sao cũng là trù nghệ Năng lực giả mà. Không chỉ có vậy thôi đâu, đồ ăn mà ông ta làm ra còn giữ nguyên linh lực bên trong món ăn, còn có thể hoàn mỹ mà kích phát ra dược tính của nguyên liệu nấu ăn và đề cao trình độ năng lực của Năng lực giả nữa.”
Tố Dạ: “Năng lực này rất thú vị.”
Phi Ưng có chút kích động nói: “Người ở biển bên kia cũng rất biết cách ăn. Cậu không biết đâu, hôm nay cái vị trù nghệ Năng lực giả kia làm một phát ra 108 món ăn. Cậu không đi cùng nên cũng quá là đáng tiếc rồi.”
Tố Dạ có chút kinh ngạc nói: “108 món ăn sao? Không giống nhau à?”
Phi Ưng lắc đầu nói: “Không hề có món nào trùng cả. Tất cả đều rất ngon, còn là những món lần đầu tôi nhìn thấy nữa. Trước nay tôi cũng không thể ngờ là đồ ăn lại có thể đa dạng và có nhiều cách chế biến tới vậy đấy.”
“Thật là xa xỉ.” Tố Dạ thốt lên.
Bàn tiệc có tới 108 món ăn, có khi đại công tước còn không có mà ăn đâu. Làm quý tộc thì phải như quý tộc bên phía Trình Chu mới đúng là quý tộc chứ. Quý tộc bên kia cũng quá xa hoa lãng phí và biết hưởng thụ rồi.
Phi Ưng gật đầu có chút hưng phấn nói: “À đúng rồi, lần này tôi còn ăn con bạch tuộc khổng lồ nữa á, nó cũng được lên đĩa rồi.”
Tố Dạ híp mắt nói: “Là con bạch tuộc khổng lồ kia?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Đúng vậy, nghe nói là Trình Chu muốn vật tẫn kỳ dụng. Con bạch tuộc khổng lồ kia cũng đã được giao cho vị đầu bếp đó xử lý rồi. Trình Chu nói là người của liên minh Thiên Tuyển giả chúng ta nếu muốn ăn thì cứ đến mà luôn đi nếu không hắn mà ăn hết thì không còn nữa đâu.”
Tố Dạ híp mắt nói: “Vậy thì chúng ta cũng tới ăn thử thôi.”
Tất nhiên là thịt của con Địa giai hải thú cũng có tác dụng với Năng lực giả rồi. Nếu Trình Chu đã mời thì bọn họ cũng không nên lãng phí, dù sao thì đợt hải chiến này liên minh Thiên Tuyển giả bọn họ cũng xuất lực trợ giúp mà.
Phi Ưng gật đầu nói: “Phải nhanh lên. Tuy là con bạch tuộc kia nhìn rất khổng lồ nhưng Trình Chu và Dạ U là hai cái thùng cơm khổng lồ đó. Nếu không đến sớm thì một hồi sẽ bị bọn họ dọn dẹp sạch sẽ. Lúc đó thì chúng ta cũng lãng phí y như đám dân ngu xuẩn kia.”
Lúc Trình Chu tuyên bố bày tiệc cơ động 3 ngày để đãi mọi người ăn tiệc thì cũng có vài người vẫn kiên định với đảng chống đối Đoạ ma giả, đám người này một miếng cũng không thèm ăn. Sau đó mấy bình dân không tơi ăn tiệc này đã trở thành những kẻ ngoan cố tới mức ngu ngốc trong mắt người khác. Mà hình như dạo gần đây cái đám ngoan cố đó cũng bắt đầu mềm mềm ra rồi thì phải, hắn cảm thấy nếu Trình Chu lại tổ chức thêm một buổi tiệc cơ động nữa thì toàn bộ người trên đảo San Hô này cũng sẽ gia nhập mà ăn uống luôn.
Tố Dạ nhìn Phi Ưng nói: “Cậu ăn ngon uống tốt như vậy mà không mang cái gì về sao?”
Phi Ưng thần bí cười cười nói: “Tôi có mang đồ về cho mọi người này.”
Tố Dạ nhìn Phi Ưng nói: “Cái gì vậy?”
Phi Ưng lấy một cái bánh kem sầu riêng từ trong nhẫn không gian ra.
Ngửi thấy mùi thì Tố Dạ cũng ngay lập tức lui về sau hai bước. Tố Dạ có chút kinh hãi mà trừng mắt nhìn Phi Ưng mà nói: “Cậu … cậu… đây là quả thối?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Không phải, đây là bánh kem quả thối.”
Tố Dạ bóp mũi nói: “Cậu điên rồi đấy hả? Không phải là cậu đã nói cậu không thích ăn sao? Cậu còn chê khướu giác của đám Trình Chu kia chắc chắn có vấn đề nên mới thích ăn sao? Sao cậu lại ăn chứ?”
Phi Ưng gật đầu nói: “Tôi cũng đâu có thích ăn quả thối đâu, nhưng mà mấy người mà Trình Chu mang tới đây đều thích ăn quả thối. Tôi không thích ăn quả thối, nhưng mà bánh kem quả thối này ăn rất ngon, ngửi thì thối nhưng ăn lên rất thơm. Cậu cứ nếm thử một miếng đi. Đảm bảo là ngon mà.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tố Dạ có chút cạn lời nói: “Không, mang đi chỗ khác đi, mang đi.”
Phi Ưng: “Cậu ăn thử đi, ăn một miếng thôi, ngon lắm.”
Tố Dạ tức giận nói: “Người ta cho cậu tiền để cậu quảng bá đúng không?”
Theo như Tố Dạ biết thì dạo gần đây Michael vẫn đang huấn luyện những người gì mà gọi là nhân viên bán hàng gì đấy, những người này có nhiệm vụ là hỗ trợ đẩy mạnh tiêu thụ hàng hoá bán ra và trên mỗi một sản phẩm bán được thì mấy người bán hàng này đều có tiền tip, hình như là tip cũng không ít đâu. Những cô gái chàng trai có chút nhan sắc trên đảo, có tài ăn nói, trẻ tuổi đều có thể gia nhập cái bộ phận bán hàng này để thoả ước nguyện ăn uống, mua sắm và đám người đó cũng đang tính toán nhận việc luôn.
Phi Ưng: “Không hề, mà làm mấy nhân viên bán hàng đó cũng vui ấy, tôi thấy làm cái đó hình như cũng rất thú vị lắm. Tôi cũng tính chạy tới thử làm một thời gian, nhưng mà tôi là Năng lực giả cho nên đám quý tộc và thương nhân ở Hiệp Loan quần đảo này cũng không chịu nhận tôi, bọn họ còn đang phòng bị tôi làm hại họ hay gì á. Nếu không phải vì tôi bị bọn họ kỳ thị như vậy thì tôi cũng rất muốn thử làm cái này rồi.”
Tố Dạ: “......” Tên ngốc Phi Ưng này hiện nay chỉ hận là không thể trực tiếp đầu quân cho tổ chức Quang Minh đúng không?
Phi Ưng có chút tiếc nuối nói: “Cậu thật sự không ăn à?”
Tố Dạ đen mặt nói: “Không ăn, cậu đi ăn tiệc 108 món ăn mà chỉ mang cái bánh quả thối này về thôi hả? Cậu cảm thấy cậu làm vậy có thích hợp không?”
Phi Ưng xấu hổ cười cười nói: “Vậy lần sau tôi mang cái gì thơm thơm về cho cậu.”
Thiên Âm trong phòng đi ra nói: “Cho tôi nếm thử cái này với.”
Phi Ưng nghe vậy thì cũng ân cần mà cắt một miếng bánh kem sầu riêng thật đẹp rồi đưa cho Thiên Âm.
Sau khi ăn thử thì Thiên Âm chớp mắt cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Cái mùi vị này … ăn cũng không tồi đâu.”
Phi Ưng gật đầu cũng có chút đắc ý nói: “Đúng không? đúng không? Thật sự ăn rất ngon mà đúng không?”
Tố Dạ: “......”
Tố Dạ nhìn theo bóng dáng của Phi Ưng rời đi rồi lên tiếng: “Có vẻ như … không bao lâu nữa thì Phi Ưng sẽ tới nương nhờ tổ chức Quang Minh mất.”
“Cũng không đến mức đó đâu, chúng ta cũng đi nếm thử tay nghề của vị trù nghệ Năng lực giả kia thôi.” Thiên Âm nói.
Tố Dạ nhìn Thiên Âm hỏi: “Cậu cũng cảm thấy hứng thú với mỹ thực bên kia sao?”
Thiên Âm gật đầu nói: “Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng mà.”
Tố Dạ gật đầu nói: “Có lý, để tôi đi gọi thêm những người khác tới.”
Nhìn thấy một toán người của liên minh Thiên Tuyển giả kéo đến thì Hoàng Văn Bân cũng cảm thấy vô cùng kích động. Ông nhanh chóng quyết định cho tổ chức Dị năng giả bên này tận hưởng được bản lĩnh của bản thân ông đã, ông cũng muốn tự thân thể hiện nền ẩm thực bác đại tinh thâm của quốc gia gấu trúc.
Hàng loạt món ăn tinh xảo cũng lần lượt được bưng lên bàn.
Mấy người mà Tố Dạ mang đến đây cũng đi đến nơi nàt với tâm thái khảo sát là chính và chờ đến khi mấy món ăn tinh xảo đó được bày lên trên bàn thì họ cũng nhào tới ăn tới mức không thể kiểm soát được nữa.
“Không hổ là trù nghệ Năng lực giả.” Tố Dạ gật gù cảm thán.
Tố Dạ thầm cảm than không thôi, cũng khó trách tại sao mà Phi Ưng lại có thể vui đến quên cả trời đất như vậy, những viên đạn bọc đường như thế này thì làm gì có người bình thường nào trụ nổi chứ?
Lưu Sa gật đầu nói: “Ăn ngon quá.”
Mir cũng nhấm nháp từ món này tới món khác, càng ăn càng cảm thán và kinh ngạc đến nỗi Mir cũng phải thốt lên mà nói: “Thật không ngờ là bọn họ có thể làm được tới mức này. Mang nguyên liệu nấu ăn của Tinh Linh thúc dục kết hợp với nguyên liệu có sẵn là đám hải thú kia cũng có thể làm ra được những món ăn như vậy sao? Quá hoàn mỹ rồi, đúng là thiên tài mà.”
Ban đầu thì Lưu Sa còn cho là mấy cái món nướng ngoài bờ biển kia đã là mỹ vị nhân gian rồi, mấy cái đó ăn không thôi cũng đã đủ tuyệt phẩm lắm rồi. Không ngờ! Không ngờ là sau khi nếm một bàn đồ ăn này thì hắn mới phát hiện ra một sự thật, có lẽ là từ trước tới giờ bọn họ chỉ đang ăn rơm ăn rác thôi đúng không? Cái nguyên liệu này có thể làm ra những món ăn mỹ vị tới vậy sao? Sao trước nay Lưu Sa lại có thể nghĩ đồ ăn là những thứ có thể nhét cho no bụng cũng được thế nhỉ?
Một bàn đồ ăn bày đầy đủ các món nào là chiên, xào, nướng, luộc, hấp, hầm, áp chảo, nướng trui, nấu canh, hầm chưng, đông lạnh, trộn salad, hun khói, nướng mọi, lỗ, tái, xé nhỏ, nướng mật ong, nướng muối ớt, xào me, hấp lạnh, …. cái gì cũng có, nghĩ ra là được, nhìn không thôi cũng đủ làm cho mọi người ảm thấy hoa mắt chóng mặt lắm rồi, một đám người vừa ăn vừa cảm thán kiến thức của bọn họ đã quá hạn hẹp rồi.
Đánh chiến đến cuối trận thì một mình nhóm 13 người của Lưu Sa đã càn quét sạch sẽ số đồ ăn dành cho buổi tiệc chuẩn bị cho 100 người của thế giới này. Quả thật là mở rộng tầm mắt mà.
End chap 210
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro