Nham Thạch Cự Ngao
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Đảo San Hô – Trang viên tổ chức Quang Minh.
Dạ U ngồi trên bàn ăn lẩu nhúng, thịt trong nồi lẩu đều là thịt con Định phong thuỷ thú, khu bến tàu và nhà hàng ngự trù thế gia đã không còn nguyên liệu nấu ăn là thịt con Định phong thuỷ thú nữa rồi, số thịt mà Dạ U đang nhúng hiện nay là phần nguyên liệu cuối cùng rồi.
Dạo gần đây Dạ U phát hiện ra một chuyện rằng thịt của đám cao giai ma thú đã không còn quá nhiều tác dụng với cậu nữa rồi, ngoài tác dụng no bụng ra cũng không còn gì hơn. Tính ra thì Địa giai ma thú như con Định phong thuỷ thú may ra còn có chút tác dụng.
Phong Ngữ chống cằm rồi nhìn Dạ U cũng có chút hâm mộ nói: “Anh Dạ U, anh còn chưa thấy no ạ?”
Dạ U thuận miệng đáp lại nói: “Chưa thấy gì.”
Phong Ngữ chớp mắt thầm nghĩ: Dạo gần đây sức ăn của Dạ U càng ngày càng lớn hơn rồi thì phải, thật sự là càng ngày càng giống cái thùng cơm rồi. May mắn là Trình Chu còn nuôi được cái thùng cơm này.
Dạ U bị nhìn như vậy thật ra cậu cũng có chút ngượng ngùng, sau khi càn quét đảo Thanh Không thì bọn họ cũng kiếm được một lượng lớn cấm ma thạch mang về.
Cuối cùng cũng đã được sử dụng cấm ma thạch không bị hạn chế cho nên mấy ngày nay Dạ U vẫn luôn luyện hoá cấm ma thạch, kéo theo đó thì ma lực trong thân thể cũng vững bước đi lên đáng kể.
Chuyện tương đối phiền toái chính là luyện hoá càng nhiều cấm ma thạch thì cảm giác đói khát như bị thiếu năng lượng càng gia tăng lên, cho nên Dạ U cũng phải bổ sung một lượng lớn thịt để tiến bổ, thịt bình thường không có tác dụng, chỉ có cao giai hải thú, Địa giai hải thú hoặc đồ ăn cao cấp do Tinh Linh giục sinh mới có chút tác dụng giảm bớt cơn đói khát năng lượng. Tác dụng của việc ăn nhiều như vậy cũng rất rõ ràng, dạo gần đây Dạ U cảm thấy đấu khí và ma lực của bản thân cậu đã dâng lên không ít. Nồi lẩu này nấu cũng được hơn hai giờ rồi đấy, đám người Phong Ngữ cũng chỉ có thể ăn được nửa tiếng là phải dừng lại vì quá no, quá dư thừa năng lượng không thể hấp thu được nữa, dù sao thì Định phong thuỷ thú cũng Địa giai hải thú cho nên năng lượng tích trữ trong thịt cũng rất dồi dào, ăn xong cũng bị chắc bụng cho nên đám Phong Ngữ buộc phải ngừng vì thật sự ăn không nổi nữa.
Phong Ngữ háo hức nhìn vào nồi lẩu, nguyên liệu trong cái nồi lẩu này là do Hoàng Văn Bân chính tay làm ra, nói cho cùng thì hương vị của nồi lẩu này cực kỳ ngon.
Phong Ngữ nói: “Anh Dạ U, thịt con Định phong thuỷ thú cũng không còn bao nhiêu, anh … anh không muốn chừa một chút cho anh Trình Chu ạ?”
Dạ U ngẩng đầu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Không cần. Dạo gần đây anh ấy đang bận lắm cho nên anh ấy cũng không có thời gian ăn cơm đâu. Anh ăn thì cũng giống anh ấy ăn thôi.”
Phong Ngữ chớp mắt rồi suy nghĩ một chút sau đó đột nhiên hiểu ra mà hô: “Em biết rồi. Anh phải ăn nhiều ăn nhiều như vậy là bởi vì anh Trình Chu đúng không ạ? Hạt giống cộng sinh trong cơ thể hai người đã sống lại nên anh Trình Chu bị đói bụng thì anh cũng chịu liên luỵ mà đói theo phải không?”
“Gần như vậy.” Dạ U cầm một xiên thịt lên ăn mà lòng cũng có chút chột dạ.
Đàm Thiếu Thiên trộm quay qua nhìn Dạ U một cái rồi thầm nghĩ: Không đâu. Lúc trước khi mà hạt giống cộng sinh bị mất tác dụng thì anh dâu hắn cũng vẫn ném luôn cái nồi ăn nhiều này lên đầu cho anh trai hắn đội rồi, cho nên hiện tại cũng giống vậy đúng không?
Phong Ngữ hâm mộ nhìn Dạ U rồi nói: “Thật hâm mộ anh mà. Anh biết là phố mỹ thực kia đã khai trương cho nên đồ ăn ngon đủ các loại cũng ập tới, cái gì cũng có luôn. Nhưng mà em chỉ có một cái dạ dày thôi cho nên em ăn cũng không được bao nhiêu cả.”
Dạ U ngẩng đầu lên nhìn Phong Ngữ một cái, cậu đang cảm thấy Phong Ngữ đang nội hàm cái gì đó nhưng mà cậu chưa có chứng cứ xác thực.
Đàm Thiếu Thiên cảm thụ khí tức của Dạ U một chút rồi dò hỏi: “Anh dây, anh chuẩn bị đột phá rồi đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Hình như vậy. Nhưng mà vẫn kém một chút, cái cảnh giới Địa giai kỵ sĩ này cũng không dễ đột phá.”
Đàm Thiếu Thiên cũng có chút chờ mong nói: “Nếu như anh dâu đột phá thì nhất định sẽ càng lợi hại rồi.”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Những lúc bình thường thì đấu khí của anh dâu hắn cũng đã dày hơn mấy người cùng cấp mấy lần rồi, nếu đột phá thì anh dâu hắn rất có thể sẽ đấm bay luôn cái người gây rối ở vương đô kia rồi.
Phong Ngữ có chút lo lắng nói: “Nhưng hiện tại không thể đột phát được. Phải làm sao giờ? Hay là anh dùng linh dược đi.”
Dạ U lắc đầu nói “Linh dược gì thì anh cũng đã dùng hết rồi nhưng mà không có tác dụng đáng kể.”
Phong Ngữ: “Không còn biện pháp nào khác ạ? Nếu anh đột phá thì anh sẽ thành Địa giai kỵ sĩ đấy, đến lúc đó thì anh cũng có thể quang tông diệu tổ (光宗耀祖: Guāngzōngyàozǔ) rồi đúng không?”
Clara: “….”
Với thân phận hiện tại của Dạ U thì quang tông diệu tổ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi. Nhưng mà trở thành Địa giai kỵ sĩ thì sẽ làm cho người ta kính sợ đấy.
Cấp bậc phân chia của các quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo trước nay vẫn rất nghiêm ngặt. Tước vị của quý tộc có liên hệ chặt chẽ với cảnh giới đấu khí nên các hầu tước đều là Hoàng kim kỵ sĩ mà thăng cấp, còn tước vị bá tước dừng ở tay Bạch ngân kỵ sĩ. Thực lực không đủ thì cho dù có tiếp nhận tước vị thì cũng chỉ ngồi được một thời gian rồi cũng bị hạ bệ rất nhanh mà thôi.
Tuy rằng thực lực của Dạ U cũng có thể sánh ngang với Địa giai kỵ sĩ rồi nhưng mà những bình dân ở Hiệp Loan quần đảo này vẫn bị ám ảnh cái chuyện phân chia cấp bậc, cho nên bọn họ cũng không muốn chấp nhận thực lực của Dạ U. Cấp bậc càng cao, thực lực càng mạnh thì địa vị mới càng vững chắc, đây là quan niệm đã ăn sâu vào tâm trí của dân chúng Hiệp Loan quần đảo từ xưa đến nay rồi.
Một khi Dạ U tiến giai thành Địa giai kỵ sĩ thì cũng ảnh hưởng cực lớn đến dân chúng của Hiệp Loan quần đảo, không biết là hầu tước Perry bên kia sẽ có biểu tình gì nữa.
Dạ U: “Phương pháp tiến giai sao? Thực ra cũng không phải là không có, chỉ có điều là hơi phiền phức một chút.”
Phong Ngữ có chút tò mò nói: “Biện pháp gì ạ?”
Dạ U nhìn Phong Ngữ nói: “Ăn đấy. Chỉ cần anh không ngừng ăn các loại Địa giai ma thú là được rồi, đổi thêm vài loại Địa giai hải thú nữa thì sớm muộn gì anh cũng có thể đột phá được thôi.”
Phong Ngữ hâm mộ nói: “Cái phương pháp này cũng quá tuyệt vời. Em cũng thích phương pháp này, nhưng mà tiến giai kiểu này tiêu hao không nhỏ. Thảo nào Địa giai ma thú ở Hiệp loan quần đảo này lại ít tới vậy.”
Clara nhìn Phong Ngữ rồi thầm nghĩ: Thật ra ở cái Hiệp Loan quần đảo này cũng không có mấy quý tộc dám lựa chọn phương pháp tiến giai như kiểu này đâu. Muốn ăn thịt thì cũng chỉ là thêm một chút lúc khẩn cấp cần phải đột phá thôi, cái chuyện hoàn toàn dựa vào thịt cao giai ma thú tiến giai thì tiêu hao nàt rất lớn, cũng không có thế lực nào có thể chịu nổi tiêu hao như vậy đâu. Đến cả vương thất bên kia có khi còn không chịu nổi cái phương pháp tiến giai hoang phí như này ấy chứ.
Đám người Clara đang ngồi tán gẫu trong phòng thì Trình Chu đột nhiên xuất hiện ở giữa phòng.
“Trình lão đại, anh đã trở về rồi sao? Anh có muốn ăn lẩu luôn không?” Phong Ngữ nhiệt tình mời chào nói.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không cần đâu, anh đã no rồi.”
Clara nhìn qua Dạ U rồi thầm nghĩ: Quả nhiên là Dạ U đã ăn quá nhiều cho nên Dạ U cũng làm đầy cái bao tử rồi làm đầy luôn bao tử của Trình Chu luôn rồi.
Trình Chu dựa vào người Dạ U rồi dò hỏi: “Suốt ngày phải ăn thịt Định phong thuỷ thú nên em bị ngán rồi phải không?”
Dạ U có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn ổn, nhưng mà sắp hết rồi.”
Trình Chu: “Ăn hết rồi thì anh đi kiếm con Địa giai hải thú khác về cho em ăn.”
Lúc trước hắn đã nhờ Michael tìm kiếm thông tin về mấy con Địa giai hải thú rồi, tin tức vẫn chẳng thấy đâu nên mới không động thủ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Quào, ông anh hắn đúng là một ông chồng mẫu mực mà. Có làm gì bận rộn thì ông anh hắn cũng phải chạy về để lo lắng cho cái dạ dày của anh dâu hắn đây mà. Thật ngưỡng mộ quá mà.
……
Đảo san hô - Thành chủ phủ.
“Trình Chu các hạ, sao các hạ lại ghé tới đây?” Michael đứng lên rồi đi qua hướng Trình Chu để hỏi thăm.
Trình Chu tùy ý ngồi xuống nói: “Tôi tới để hỏi thăm về Địa giai hải thú, thành chủ điều tra đến đâu rồi?”
Michael vội vàng nói: “Thật ra tôi đã có một ít tin tức về Địa giai hải thú rồi. Nói cho cùng thì Địa giai hải thú cũng là tồn tại quá lợi hại cho nên Hoàng kim kỵ sĩ cũng khó có thể tiếp cận gần được. Số lượng Địa giai hải ở nơi này cũng không có quá nhiều, chỗ nó dừng chân cũng không cố định cho nên chúng tôi rất khó xác định được vị trí cụ thể. Nhưng mà dạo gần đây tôi mới thu được vài hình ảnh cho nên tôi cũng chuẩn bị rồi mang sang cho các hạ đây. Bạch Nham các hạ nói nếu Trình Chu các hạ nhìn thấy những hình ảnh này chắc hẳn là sẽ rất kích động.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Hình ảnh gì?”
Michael đưa ra một đoạn hình ảnh trong lưu ảnh thạch, trên hình là một dạng sinh vật rất giống con cua khổng lồ, hình như đây là con cua vương thì phải. Chung quanh còn có hàng đống cua lính, cua con, cua cháu. Nhìn đám cua đông nhung nhúc nhiều vô cùng.
Trình Chu nhìn những hình ảnh kia thì đôi mắt cũng rực sáng mà hô lên: “Đây … đây là …Quá tốt rồi.”
Michael nhìn biểu cảm của Trình Chu thì thầm nghĩ: Bạch Nham các hạ quả nhiên là đoán đúng rồi. Trình Chu nhìn thấy hình ảnh này đúng là rất kích động đấy.
Michael: “Đây là đàn nham thạch cự ngao.”
Nhìn đống nham thạch cự ngao đang bò ngang, bò dọc, bò lổn ngổn, bò tới bò lui, trên bãi biển thì Trình Chu cũng cảm thấy một đống đồ ăn đang xếp hàng chờ lên đĩa, ôi một đống cua đang bò kìa.
Trình Chu đang ngắm những hình ảnh trên lưu ảnh thạch thì đột nhiên chú ý đến một đoạn hình ảnh rồi theo bản năng trừng mắt mà nói: “Chúng nó đang làm gì vậy?”
Michael nhìn hình ảnh nói: “Đang đẻ trứng. Đang tới thời kỳ đẻ trứng của đàn nham thạch cự ngao này mà.”
Trình Chu: “Một bên ăn một bên sinh sao?”
Trên đoạn hình ảnh là những con nham thạch cự ngao đang vừa đẻ trứng rồi ăn luôn mấy con nham thạch cự ngao nhỏ mới sinh. Nhìn thấy cái hình này mà hắn cũng bị nổi da gà, nhìn có chút ghê ghê.
Hình ảnh trên bờ biển là một đám nham thạch cự ngao nhỏ đang giãy dụa cầu sinh mà chạy nhanh về phía biển bơi xuống.
Michael giải thích nói: “Nghe nói là trong quá trình đẻ trứng thì cơ thể của con nham thạch cự ngao mẹ sẽ bị tiêu hao rất nhiều năng lượng cho nên con mẹ buộc phải ăn mấy con nham thạch cự ngao con mới sinh này để bổ sung thể lực.”
Hình ảnh vẫn đang chiếu về phía dưới con nham thạch cự ngao thành niên khổng lồ đang có một đàn nham thạch cự ngao tí hon đang phải điên cuồng thoát khỏi nanh vuốt của con khổng lồ kia. Đúng là một đám con non mới sinh, vừa mới tách khỏi cơ thể mẹ này đã phải bước vào cuộc chiến sinh tử rồi, cuộc sống thật không dễ dàng gì mà.
Trình Chu lắc đầu, hắn cũng chỉ mới nghe nói rằng đại bàng vì muốn con non mình học được cách bay lượn trên bầu trời mà nghĩ ra biện pháp hất con non của mình từ vách núi xuống. Hắn tưởng cách giáo dục này đã đủ máu me lắm rồi chứ, không ngờ lại được chứng kiến một hình ảnh còn kinh dị tới như vậy.
Đang đứng sinh con rồi con mẹ dùng càng kẹp luôn mấy đứa con để ăn, cái hình thức sinh sản này đối với nhân loại như hắn thì hơi khủng bố thật, nhưng với các loại động vật giáp xác như thế này thì chuyện cũng không phức tạp đến mức như thế. Mấy cái thể loại tình cảm dạt dào này kia cũng chỉ có đối với nhân loại một lần đẻ cũng chỉ 1 đến vài đứa con là cùng, chứ cái đám đẻ cả mấy ngàn tới mấy triệu con như thế này thì đây cũng chỉ là một phương pháp bổ sung năng lượng nhanh nhất để tiếp tục sinh tồn mà thôi.
Đại sư Tầm Thiên đúng dịp mà đi vào thành chủ phủ rồi ông cũng vừa vặn mà nhìn thấy đoạn hình ảnh mà Michael mới tung ra.
Đại sư Tầm Thiên nhàn nhạt nói: “Đây là nham thạch cự ngao đúng không?”
Trình Chu nhìn đại sư Tầm Thiên rồi dò hỏi: “Đại sư Tầm Thiên biết gì về loại động vật này không?”
Đại sư Tầm Thiên gật đầu nói: “Nham thạch cự ngao này hẳn là đang sinh sống ở đảo Bạch Sa. Nghe nói là bên kia đang có một đàn nham thạch cự ngao khổng lồ thủ ở đó, số lượng thành niên cũng có mấy chục vạn con, cho dù là Hoàng kim kỵ sĩ có tới gần thì cũng khó mà giữ được tính mạng, không cẩn thận còn bị đám này cắt làm đôi nữa.”
Trình Chu nghe vậy thì cũng cực kỳ vui sướng, ý của đại sư Tầm Thiên là có nguyên một hòn đảo toàn nham thạch cự sinh sống đúng không? Nó có ý nghĩa gì nhỉ? Là một hòn đảo toàn là cua cỡ lớn đúng không? Ý là hắn có thể ăn cua trong một thời gian dài rồi phải không? Cái này cũng quá sung sướng rồi, các mỹ thực cua của hắn đang vẫy gọi gắn tới sao? Một đảo cua thì chắc cũng đủ cho hắn ăn vài năm nếu hắn áp dụng phương pháp chăn nuôi tốt đúng không? Chậc chậc. Thần tài tới rồi.
“Cái thứ này có lớp giáp xác rất dày, thân vừa cứng cũng rất khó xử lý. Thật ra lớp giáp xác này cũng không phải vô cùng, ít nhất thì lớp giáp xác kia cũng có thể nghiền nát ra thành một loại bột mịn dùng trong luyện khí nhưng mà phí tiêu hao của việc cũng quá lớn, cho nên việc này cũng không có ý nghĩa gì.” Đại sư Tầm Thiên nhíu mày nói.
Trình Chu híp mắt nói: “Sao lại không có ý nghĩa gì chứ?”
Nếu như lớp mai đó quá khó nghiền thành bột thì hắn cho xe lu và máy dầm đất ra làm việc là được rồi. Đơn giản.
“Thịt của cái thứ này thì sao? Ăn ngon không?” Trình Chu hỏi.
Michael có chút khác thường nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Hoá ra là tên Trình Chu này điều tra Địa giai hải thú đúng là vì ăn thật mà. Cho nên số Địa giai hải thú mà hắn điều tra được sẽ thành thực đơn ăn dần sao?
Đại sư Tầm Thiên nhíu mày nói: “Cũng không biết nên nói như thế nào nữa, hẳn là không thể ăn được.”
Trình Chu trừng mắt nhìn đại sư Tầm Thiên mà nói: “Không thể nào.”
Cái thứ này nhìn kiểu gì cũng giống King crab phiên bản lớn mà, sao có thể không ăn được chứ? Người ở dị giới này phẩm vị kiểu gì vậy không biết.
Đại sư Tầm Thiên nhíu mày nói: “Con nham thạch cự ngao cấp thấp đã có nhiều người bắt ăn thử rồi, nhưng mà thịt của nó có mùi thum thủm rất thối, nên không biết là thị cao giai hải thú sẽ như thế nào.”
“Thối?” Trình Chu híp mắt sau đó nghĩ một chút rồi cũng minh bạch mà nói: “Biến chất rồi.”
Đúng là sau khi mấy loại hải sản này chết thì tốc độ biến chất của đám hải sản chết này vô cùng nhanh, nham hạch cự ngao có lẽ cũng như vậy. Có một vài câu nói trong một cuốn sách rất nổi tiếng của quốc gia gấu trúc đó là: Cá sống mỗi cân 80 đồng, cá chết mỗi cân 20 đồng. Tôm sống mỗi cân 100 đồng, tôm chết mỗi cân 30 đồng. Cua sống mỗi cân 40 đồng, cua chết cho vào thùng rác. Nên sinh mệnh là một thứ rất đáng giá, chúng ta nhất định phải trân trọng giá trị của sinh mệnh.
Sở dĩ cua mà chết thì con cua đó cũng không còn giá trị gì nữa là do tốc độ biến chất của nó quá nhanh mà thôi.
Ở nhiệt độ bình thường mà nói thì cua chết sau vài giờ sẽ bị biến chất, còn trữ lạnh thì cũng có thể bảo tồn được vài ngày. Giao thương ở Hiệp Loan quần đảo rất khó khăn, chỉ có hải vận trong thời gian dài, mà những người sống ở nơi này cũng không biết cách và bảo quản xử lý nguyên liệu nấu ăn. Cái thứ như động vật giáp xác này một khi bị đập là sẽ chết, mà chết rồi chắc chắn để một chút thôi thịt sẽ bị biến chất, mà biến chất rồi thì ăn vào sẽ bị ngộ độc. Cho nên giá trị cũng không còn nữa.
Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu cũng có chút nghi hoặc nói: “Trình Chu các hạ cảm thấy hứng thú với cái thứ này sao?”
Trình Chu vui vẻ nói: “Đúng vậy, có chút hứng thú.”
Michael cúi đầu thầm nghĩ: Xem cái dáng vẻ đang hăng như gà chiến của Trình Chu thì cũng không phải là có chút hứng thú thôi đâu.
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Giá trị của thứ này thấp hơn những con Địa giai hải thú khác rất nhiều nhưng mà lực phòng thủ của con nham thạch cự ngao lại rất tốt, lực công kích cũng rất mạnh. Chúng thường kết bè kết đội tụm lại một chỗ để hành động nên cực kỳ khó chơi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Tôi biết.”
Trình Chu thầm nghĩ: Lúc ở hiện thế hắn đã cảm nhận rằng Dạ U rất thích ăn cua rồi, đặc biệt là thích ăn gạch cua, càng cua, … Nếu hương vị của con nham thạch cự ngao này không khác gì cua ở hiện thế thì Dạ U nhất định sẽ rất thích ăn.
Đại sư Tầm Thiên nhìn vẻ mặt đang say mê tưởng tượng kia của Trình Chu thì ông cũng biết là đối phương không thèm để ý lời mình nói rồi.
Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Vị Trình Chu các hạ này cái gì cũng tốt nhưng mà người này quá coi trọng việc ăn uống.
“Thiên phú của Trình Chu các hạ rất xuất chúng, hay là các hạ dời một chút lực chú ý đến luyện khí đi.” Đại sư Tầm Thiên thở dài khuyên nhủ.
Đại sư Tầm Thiên cũng đã tiếp xúc với Trình Chu một thời gian rồi. Ông dường như cũng đã bị cái thiên phú về mặt luyện khí của Trình Chu làm cho chấn kinh y như lời Mạc Lạc nói luôn rồi. Đại sư Tầm Thiên cảm thấy nếu như Trình Chu chịu dốc lòng vào nghiên cứu thuật luyện khí thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi hắn ta nhất định có thể trở thành Thiên giai luyện khí sư trong truyền thuyết.
Trình Chu gật đầu không để ý mà nói: “Đã biết.”
Biết khuyên không nổi Trình Chu cho nên đại sư Tầm Thiên cũng chần chờ một chút rồi nói: “Tuy là sức chiến đấu và lực phòng thủ của nham thạch cự ngao rất mạnh nhưng mà chúng hành động cũng không quá nhanh. Nếu như Trình Chu các hạ không thể giải quyết được thì cũng có thể nhanh chóng rút lui.”
Thời gian này ông cảm thấy hợp tác với Trình Chu cũng không quá tệ cho nên ông cũng không hề mong muốn Trình Chu vì chuyện ăn ăn uống uống mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Rốt cuộc thì việc tìm dược một ông chủ hào phòng như Trình Chu cũng rất là khó đấy.
Trình Chu: “…” Còn chưa đánh đâu mà ông lại muốn bàn lùi là thế nào? Hắn không có tiền đồ tới mức vậy sao?
Trình Chu trịnh trọng gật đầu đảm bảo nói: “Đại sư yên tâm, tôi cũng rất sợ chết cho nên tôi chắc chắn không làm bậy đâu.”
End chap 238
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Dạ U ngồi trên bàn ăn lẩu nhúng, thịt trong nồi lẩu đều là thịt con Định phong thuỷ thú, khu bến tàu và nhà hàng ngự trù thế gia đã không còn nguyên liệu nấu ăn là thịt con Định phong thuỷ thú nữa rồi, số thịt mà Dạ U đang nhúng hiện nay là phần nguyên liệu cuối cùng rồi.
Dạo gần đây Dạ U phát hiện ra một chuyện rằng thịt của đám cao giai ma thú đã không còn quá nhiều tác dụng với cậu nữa rồi, ngoài tác dụng no bụng ra cũng không còn gì hơn. Tính ra thì Địa giai ma thú như con Định phong thuỷ thú may ra còn có chút tác dụng.
Phong Ngữ chống cằm rồi nhìn Dạ U cũng có chút hâm mộ nói: “Anh Dạ U, anh còn chưa thấy no ạ?”
Dạ U thuận miệng đáp lại nói: “Chưa thấy gì.”
Phong Ngữ chớp mắt thầm nghĩ: Dạo gần đây sức ăn của Dạ U càng ngày càng lớn hơn rồi thì phải, thật sự là càng ngày càng giống cái thùng cơm rồi. May mắn là Trình Chu còn nuôi được cái thùng cơm này.
Dạ U bị nhìn như vậy thật ra cậu cũng có chút ngượng ngùng, sau khi càn quét đảo Thanh Không thì bọn họ cũng kiếm được một lượng lớn cấm ma thạch mang về.
Cuối cùng cũng đã được sử dụng cấm ma thạch không bị hạn chế cho nên mấy ngày nay Dạ U vẫn luôn luyện hoá cấm ma thạch, kéo theo đó thì ma lực trong thân thể cũng vững bước đi lên đáng kể.
Chuyện tương đối phiền toái chính là luyện hoá càng nhiều cấm ma thạch thì cảm giác đói khát như bị thiếu năng lượng càng gia tăng lên, cho nên Dạ U cũng phải bổ sung một lượng lớn thịt để tiến bổ, thịt bình thường không có tác dụng, chỉ có cao giai hải thú, Địa giai hải thú hoặc đồ ăn cao cấp do Tinh Linh giục sinh mới có chút tác dụng giảm bớt cơn đói khát năng lượng. Tác dụng của việc ăn nhiều như vậy cũng rất rõ ràng, dạo gần đây Dạ U cảm thấy đấu khí và ma lực của bản thân cậu đã dâng lên không ít. Nồi lẩu này nấu cũng được hơn hai giờ rồi đấy, đám người Phong Ngữ cũng chỉ có thể ăn được nửa tiếng là phải dừng lại vì quá no, quá dư thừa năng lượng không thể hấp thu được nữa, dù sao thì Định phong thuỷ thú cũng Địa giai hải thú cho nên năng lượng tích trữ trong thịt cũng rất dồi dào, ăn xong cũng bị chắc bụng cho nên đám Phong Ngữ buộc phải ngừng vì thật sự ăn không nổi nữa.
Phong Ngữ háo hức nhìn vào nồi lẩu, nguyên liệu trong cái nồi lẩu này là do Hoàng Văn Bân chính tay làm ra, nói cho cùng thì hương vị của nồi lẩu này cực kỳ ngon.
Phong Ngữ nói: “Anh Dạ U, thịt con Định phong thuỷ thú cũng không còn bao nhiêu, anh … anh không muốn chừa một chút cho anh Trình Chu ạ?”
Dạ U ngẩng đầu nghĩ nghĩ một chút rồi nói: “Không cần. Dạo gần đây anh ấy đang bận lắm cho nên anh ấy cũng không có thời gian ăn cơm đâu. Anh ăn thì cũng giống anh ấy ăn thôi.”
Phong Ngữ chớp mắt rồi suy nghĩ một chút sau đó đột nhiên hiểu ra mà hô: “Em biết rồi. Anh phải ăn nhiều ăn nhiều như vậy là bởi vì anh Trình Chu đúng không ạ? Hạt giống cộng sinh trong cơ thể hai người đã sống lại nên anh Trình Chu bị đói bụng thì anh cũng chịu liên luỵ mà đói theo phải không?”
“Gần như vậy.” Dạ U cầm một xiên thịt lên ăn mà lòng cũng có chút chột dạ.
Đàm Thiếu Thiên trộm quay qua nhìn Dạ U một cái rồi thầm nghĩ: Không đâu. Lúc trước khi mà hạt giống cộng sinh bị mất tác dụng thì anh dâu hắn cũng vẫn ném luôn cái nồi ăn nhiều này lên đầu cho anh trai hắn đội rồi, cho nên hiện tại cũng giống vậy đúng không?
Phong Ngữ hâm mộ nhìn Dạ U rồi nói: “Thật hâm mộ anh mà. Anh biết là phố mỹ thực kia đã khai trương cho nên đồ ăn ngon đủ các loại cũng ập tới, cái gì cũng có luôn. Nhưng mà em chỉ có một cái dạ dày thôi cho nên em ăn cũng không được bao nhiêu cả.”
Dạ U ngẩng đầu lên nhìn Phong Ngữ một cái, cậu đang cảm thấy Phong Ngữ đang nội hàm cái gì đó nhưng mà cậu chưa có chứng cứ xác thực.
Đàm Thiếu Thiên cảm thụ khí tức của Dạ U một chút rồi dò hỏi: “Anh dây, anh chuẩn bị đột phá rồi đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Hình như vậy. Nhưng mà vẫn kém một chút, cái cảnh giới Địa giai kỵ sĩ này cũng không dễ đột phá.”
Đàm Thiếu Thiên cũng có chút chờ mong nói: “Nếu như anh dâu đột phá thì nhất định sẽ càng lợi hại rồi.”
Đàm Thiếu Thiên thầm nghĩ: Những lúc bình thường thì đấu khí của anh dâu hắn cũng đã dày hơn mấy người cùng cấp mấy lần rồi, nếu đột phá thì anh dâu hắn rất có thể sẽ đấm bay luôn cái người gây rối ở vương đô kia rồi.
Phong Ngữ có chút lo lắng nói: “Nhưng hiện tại không thể đột phát được. Phải làm sao giờ? Hay là anh dùng linh dược đi.”
Dạ U lắc đầu nói “Linh dược gì thì anh cũng đã dùng hết rồi nhưng mà không có tác dụng đáng kể.”
Phong Ngữ: “Không còn biện pháp nào khác ạ? Nếu anh đột phá thì anh sẽ thành Địa giai kỵ sĩ đấy, đến lúc đó thì anh cũng có thể quang tông diệu tổ (光宗耀祖: Guāngzōngyàozǔ) rồi đúng không?”
Clara: “….”
Với thân phận hiện tại của Dạ U thì quang tông diệu tổ cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa rồi. Nhưng mà trở thành Địa giai kỵ sĩ thì sẽ làm cho người ta kính sợ đấy.
Cấp bậc phân chia của các quý tộc ở Hiệp Loan quần đảo trước nay vẫn rất nghiêm ngặt. Tước vị của quý tộc có liên hệ chặt chẽ với cảnh giới đấu khí nên các hầu tước đều là Hoàng kim kỵ sĩ mà thăng cấp, còn tước vị bá tước dừng ở tay Bạch ngân kỵ sĩ. Thực lực không đủ thì cho dù có tiếp nhận tước vị thì cũng chỉ ngồi được một thời gian rồi cũng bị hạ bệ rất nhanh mà thôi.
Tuy rằng thực lực của Dạ U cũng có thể sánh ngang với Địa giai kỵ sĩ rồi nhưng mà những bình dân ở Hiệp Loan quần đảo này vẫn bị ám ảnh cái chuyện phân chia cấp bậc, cho nên bọn họ cũng không muốn chấp nhận thực lực của Dạ U. Cấp bậc càng cao, thực lực càng mạnh thì địa vị mới càng vững chắc, đây là quan niệm đã ăn sâu vào tâm trí của dân chúng Hiệp Loan quần đảo từ xưa đến nay rồi.
Một khi Dạ U tiến giai thành Địa giai kỵ sĩ thì cũng ảnh hưởng cực lớn đến dân chúng của Hiệp Loan quần đảo, không biết là hầu tước Perry bên kia sẽ có biểu tình gì nữa.
Dạ U: “Phương pháp tiến giai sao? Thực ra cũng không phải là không có, chỉ có điều là hơi phiền phức một chút.”
Phong Ngữ có chút tò mò nói: “Biện pháp gì ạ?”
Dạ U nhìn Phong Ngữ nói: “Ăn đấy. Chỉ cần anh không ngừng ăn các loại Địa giai ma thú là được rồi, đổi thêm vài loại Địa giai hải thú nữa thì sớm muộn gì anh cũng có thể đột phá được thôi.”
Phong Ngữ hâm mộ nói: “Cái phương pháp này cũng quá tuyệt vời. Em cũng thích phương pháp này, nhưng mà tiến giai kiểu này tiêu hao không nhỏ. Thảo nào Địa giai ma thú ở Hiệp loan quần đảo này lại ít tới vậy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Clara nhìn Phong Ngữ rồi thầm nghĩ: Thật ra ở cái Hiệp Loan quần đảo này cũng không có mấy quý tộc dám lựa chọn phương pháp tiến giai như kiểu này đâu. Muốn ăn thịt thì cũng chỉ là thêm một chút lúc khẩn cấp cần phải đột phá thôi, cái chuyện hoàn toàn dựa vào thịt cao giai ma thú tiến giai thì tiêu hao nàt rất lớn, cũng không có thế lực nào có thể chịu nổi tiêu hao như vậy đâu. Đến cả vương thất bên kia có khi còn không chịu nổi cái phương pháp tiến giai hoang phí như này ấy chứ.
Đám người Clara đang ngồi tán gẫu trong phòng thì Trình Chu đột nhiên xuất hiện ở giữa phòng.
“Trình lão đại, anh đã trở về rồi sao? Anh có muốn ăn lẩu luôn không?” Phong Ngữ nhiệt tình mời chào nói.
Trình Chu lắc đầu nói: “Không cần đâu, anh đã no rồi.”
Clara nhìn qua Dạ U rồi thầm nghĩ: Quả nhiên là Dạ U đã ăn quá nhiều cho nên Dạ U cũng làm đầy cái bao tử rồi làm đầy luôn bao tử của Trình Chu luôn rồi.
Trình Chu dựa vào người Dạ U rồi dò hỏi: “Suốt ngày phải ăn thịt Định phong thuỷ thú nên em bị ngán rồi phải không?”
Dạ U có chút ngượng ngùng nói: “Vẫn ổn, nhưng mà sắp hết rồi.”
Trình Chu: “Ăn hết rồi thì anh đi kiếm con Địa giai hải thú khác về cho em ăn.”
Lúc trước hắn đã nhờ Michael tìm kiếm thông tin về mấy con Địa giai hải thú rồi, tin tức vẫn chẳng thấy đâu nên mới không động thủ.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Quào, ông anh hắn đúng là một ông chồng mẫu mực mà. Có làm gì bận rộn thì ông anh hắn cũng phải chạy về để lo lắng cho cái dạ dày của anh dâu hắn đây mà. Thật ngưỡng mộ quá mà.
……
Đảo san hô - Thành chủ phủ.
“Trình Chu các hạ, sao các hạ lại ghé tới đây?” Michael đứng lên rồi đi qua hướng Trình Chu để hỏi thăm.
Trình Chu tùy ý ngồi xuống nói: “Tôi tới để hỏi thăm về Địa giai hải thú, thành chủ điều tra đến đâu rồi?”
Michael vội vàng nói: “Thật ra tôi đã có một ít tin tức về Địa giai hải thú rồi. Nói cho cùng thì Địa giai hải thú cũng là tồn tại quá lợi hại cho nên Hoàng kim kỵ sĩ cũng khó có thể tiếp cận gần được. Số lượng Địa giai hải ở nơi này cũng không có quá nhiều, chỗ nó dừng chân cũng không cố định cho nên chúng tôi rất khó xác định được vị trí cụ thể. Nhưng mà dạo gần đây tôi mới thu được vài hình ảnh cho nên tôi cũng chuẩn bị rồi mang sang cho các hạ đây. Bạch Nham các hạ nói nếu Trình Chu các hạ nhìn thấy những hình ảnh này chắc hẳn là sẽ rất kích động.”
Trình Chu có chút tò mò nói: “Hình ảnh gì?”
Michael đưa ra một đoạn hình ảnh trong lưu ảnh thạch, trên hình là một dạng sinh vật rất giống con cua khổng lồ, hình như đây là con cua vương thì phải. Chung quanh còn có hàng đống cua lính, cua con, cua cháu. Nhìn đám cua đông nhung nhúc nhiều vô cùng.
Trình Chu nhìn những hình ảnh kia thì đôi mắt cũng rực sáng mà hô lên: “Đây … đây là …Quá tốt rồi.”
Michael nhìn biểu cảm của Trình Chu thì thầm nghĩ: Bạch Nham các hạ quả nhiên là đoán đúng rồi. Trình Chu nhìn thấy hình ảnh này đúng là rất kích động đấy.
Michael: “Đây là đàn nham thạch cự ngao.”
Nhìn đống nham thạch cự ngao đang bò ngang, bò dọc, bò lổn ngổn, bò tới bò lui, trên bãi biển thì Trình Chu cũng cảm thấy một đống đồ ăn đang xếp hàng chờ lên đĩa, ôi một đống cua đang bò kìa.
Trình Chu đang ngắm những hình ảnh trên lưu ảnh thạch thì đột nhiên chú ý đến một đoạn hình ảnh rồi theo bản năng trừng mắt mà nói: “Chúng nó đang làm gì vậy?”
Michael nhìn hình ảnh nói: “Đang đẻ trứng. Đang tới thời kỳ đẻ trứng của đàn nham thạch cự ngao này mà.”
Trình Chu: “Một bên ăn một bên sinh sao?”
Trên đoạn hình ảnh là những con nham thạch cự ngao đang vừa đẻ trứng rồi ăn luôn mấy con nham thạch cự ngao nhỏ mới sinh. Nhìn thấy cái hình này mà hắn cũng bị nổi da gà, nhìn có chút ghê ghê.
Hình ảnh trên bờ biển là một đám nham thạch cự ngao nhỏ đang giãy dụa cầu sinh mà chạy nhanh về phía biển bơi xuống.
Michael giải thích nói: “Nghe nói là trong quá trình đẻ trứng thì cơ thể của con nham thạch cự ngao mẹ sẽ bị tiêu hao rất nhiều năng lượng cho nên con mẹ buộc phải ăn mấy con nham thạch cự ngao con mới sinh này để bổ sung thể lực.”
Hình ảnh vẫn đang chiếu về phía dưới con nham thạch cự ngao thành niên khổng lồ đang có một đàn nham thạch cự ngao tí hon đang phải điên cuồng thoát khỏi nanh vuốt của con khổng lồ kia. Đúng là một đám con non mới sinh, vừa mới tách khỏi cơ thể mẹ này đã phải bước vào cuộc chiến sinh tử rồi, cuộc sống thật không dễ dàng gì mà.
Trình Chu lắc đầu, hắn cũng chỉ mới nghe nói rằng đại bàng vì muốn con non mình học được cách bay lượn trên bầu trời mà nghĩ ra biện pháp hất con non của mình từ vách núi xuống. Hắn tưởng cách giáo dục này đã đủ máu me lắm rồi chứ, không ngờ lại được chứng kiến một hình ảnh còn kinh dị tới như vậy.
Đang đứng sinh con rồi con mẹ dùng càng kẹp luôn mấy đứa con để ăn, cái hình thức sinh sản này đối với nhân loại như hắn thì hơi khủng bố thật, nhưng với các loại động vật giáp xác như thế này thì chuyện cũng không phức tạp đến mức như thế. Mấy cái thể loại tình cảm dạt dào này kia cũng chỉ có đối với nhân loại một lần đẻ cũng chỉ 1 đến vài đứa con là cùng, chứ cái đám đẻ cả mấy ngàn tới mấy triệu con như thế này thì đây cũng chỉ là một phương pháp bổ sung năng lượng nhanh nhất để tiếp tục sinh tồn mà thôi.
Đại sư Tầm Thiên đúng dịp mà đi vào thành chủ phủ rồi ông cũng vừa vặn mà nhìn thấy đoạn hình ảnh mà Michael mới tung ra.
Đại sư Tầm Thiên nhàn nhạt nói: “Đây là nham thạch cự ngao đúng không?”
Trình Chu nhìn đại sư Tầm Thiên rồi dò hỏi: “Đại sư Tầm Thiên biết gì về loại động vật này không?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đại sư Tầm Thiên gật đầu nói: “Nham thạch cự ngao này hẳn là đang sinh sống ở đảo Bạch Sa. Nghe nói là bên kia đang có một đàn nham thạch cự ngao khổng lồ thủ ở đó, số lượng thành niên cũng có mấy chục vạn con, cho dù là Hoàng kim kỵ sĩ có tới gần thì cũng khó mà giữ được tính mạng, không cẩn thận còn bị đám này cắt làm đôi nữa.”
Trình Chu nghe vậy thì cũng cực kỳ vui sướng, ý của đại sư Tầm Thiên là có nguyên một hòn đảo toàn nham thạch cự sinh sống đúng không? Nó có ý nghĩa gì nhỉ? Là một hòn đảo toàn là cua cỡ lớn đúng không? Ý là hắn có thể ăn cua trong một thời gian dài rồi phải không? Cái này cũng quá sung sướng rồi, các mỹ thực cua của hắn đang vẫy gọi gắn tới sao? Một đảo cua thì chắc cũng đủ cho hắn ăn vài năm nếu hắn áp dụng phương pháp chăn nuôi tốt đúng không? Chậc chậc. Thần tài tới rồi.
“Cái thứ này có lớp giáp xác rất dày, thân vừa cứng cũng rất khó xử lý. Thật ra lớp giáp xác này cũng không phải vô cùng, ít nhất thì lớp giáp xác kia cũng có thể nghiền nát ra thành một loại bột mịn dùng trong luyện khí nhưng mà phí tiêu hao của việc cũng quá lớn, cho nên việc này cũng không có ý nghĩa gì.” Đại sư Tầm Thiên nhíu mày nói.
Trình Chu híp mắt nói: “Sao lại không có ý nghĩa gì chứ?”
Nếu như lớp mai đó quá khó nghiền thành bột thì hắn cho xe lu và máy dầm đất ra làm việc là được rồi. Đơn giản.
“Thịt của cái thứ này thì sao? Ăn ngon không?” Trình Chu hỏi.
Michael có chút khác thường nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Hoá ra là tên Trình Chu này điều tra Địa giai hải thú đúng là vì ăn thật mà. Cho nên số Địa giai hải thú mà hắn điều tra được sẽ thành thực đơn ăn dần sao?
Đại sư Tầm Thiên nhíu mày nói: “Cũng không biết nên nói như thế nào nữa, hẳn là không thể ăn được.”
Trình Chu trừng mắt nhìn đại sư Tầm Thiên mà nói: “Không thể nào.”
Cái thứ này nhìn kiểu gì cũng giống King crab phiên bản lớn mà, sao có thể không ăn được chứ? Người ở dị giới này phẩm vị kiểu gì vậy không biết.
Đại sư Tầm Thiên nhíu mày nói: “Con nham thạch cự ngao cấp thấp đã có nhiều người bắt ăn thử rồi, nhưng mà thịt của nó có mùi thum thủm rất thối, nên không biết là thị cao giai hải thú sẽ như thế nào.”
“Thối?” Trình Chu híp mắt sau đó nghĩ một chút rồi cũng minh bạch mà nói: “Biến chất rồi.”
Đúng là sau khi mấy loại hải sản này chết thì tốc độ biến chất của đám hải sản chết này vô cùng nhanh, nham hạch cự ngao có lẽ cũng như vậy. Có một vài câu nói trong một cuốn sách rất nổi tiếng của quốc gia gấu trúc đó là: Cá sống mỗi cân 80 đồng, cá chết mỗi cân 20 đồng. Tôm sống mỗi cân 100 đồng, tôm chết mỗi cân 30 đồng. Cua sống mỗi cân 40 đồng, cua chết cho vào thùng rác. Nên sinh mệnh là một thứ rất đáng giá, chúng ta nhất định phải trân trọng giá trị của sinh mệnh.
Sở dĩ cua mà chết thì con cua đó cũng không còn giá trị gì nữa là do tốc độ biến chất của nó quá nhanh mà thôi.
Ở nhiệt độ bình thường mà nói thì cua chết sau vài giờ sẽ bị biến chất, còn trữ lạnh thì cũng có thể bảo tồn được vài ngày. Giao thương ở Hiệp Loan quần đảo rất khó khăn, chỉ có hải vận trong thời gian dài, mà những người sống ở nơi này cũng không biết cách và bảo quản xử lý nguyên liệu nấu ăn. Cái thứ như động vật giáp xác này một khi bị đập là sẽ chết, mà chết rồi chắc chắn để một chút thôi thịt sẽ bị biến chất, mà biến chất rồi thì ăn vào sẽ bị ngộ độc. Cho nên giá trị cũng không còn nữa.
Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu cũng có chút nghi hoặc nói: “Trình Chu các hạ cảm thấy hứng thú với cái thứ này sao?”
Trình Chu vui vẻ nói: “Đúng vậy, có chút hứng thú.”
Michael cúi đầu thầm nghĩ: Xem cái dáng vẻ đang hăng như gà chiến của Trình Chu thì cũng không phải là có chút hứng thú thôi đâu.
Đại sư Tầm Thiên lắc đầu nói: “Giá trị của thứ này thấp hơn những con Địa giai hải thú khác rất nhiều nhưng mà lực phòng thủ của con nham thạch cự ngao lại rất tốt, lực công kích cũng rất mạnh. Chúng thường kết bè kết đội tụm lại một chỗ để hành động nên cực kỳ khó chơi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Tôi biết.”
Trình Chu thầm nghĩ: Lúc ở hiện thế hắn đã cảm nhận rằng Dạ U rất thích ăn cua rồi, đặc biệt là thích ăn gạch cua, càng cua, … Nếu hương vị của con nham thạch cự ngao này không khác gì cua ở hiện thế thì Dạ U nhất định sẽ rất thích ăn.
Đại sư Tầm Thiên nhìn vẻ mặt đang say mê tưởng tượng kia của Trình Chu thì ông cũng biết là đối phương không thèm để ý lời mình nói rồi.
Đại sư Tầm Thiên nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Vị Trình Chu các hạ này cái gì cũng tốt nhưng mà người này quá coi trọng việc ăn uống.
“Thiên phú của Trình Chu các hạ rất xuất chúng, hay là các hạ dời một chút lực chú ý đến luyện khí đi.” Đại sư Tầm Thiên thở dài khuyên nhủ.
Đại sư Tầm Thiên cũng đã tiếp xúc với Trình Chu một thời gian rồi. Ông dường như cũng đã bị cái thiên phú về mặt luyện khí của Trình Chu làm cho chấn kinh y như lời Mạc Lạc nói luôn rồi. Đại sư Tầm Thiên cảm thấy nếu như Trình Chu chịu dốc lòng vào nghiên cứu thuật luyện khí thì chỉ một thời gian ngắn nữa thôi hắn ta nhất định có thể trở thành Thiên giai luyện khí sư trong truyền thuyết.
Trình Chu gật đầu không để ý mà nói: “Đã biết.”
Biết khuyên không nổi Trình Chu cho nên đại sư Tầm Thiên cũng chần chờ một chút rồi nói: “Tuy là sức chiến đấu và lực phòng thủ của nham thạch cự ngao rất mạnh nhưng mà chúng hành động cũng không quá nhanh. Nếu như Trình Chu các hạ không thể giải quyết được thì cũng có thể nhanh chóng rút lui.”
Thời gian này ông cảm thấy hợp tác với Trình Chu cũng không quá tệ cho nên ông cũng không hề mong muốn Trình Chu vì chuyện ăn ăn uống uống mà xảy ra chuyện ngoài ý muốn nào. Rốt cuộc thì việc tìm dược một ông chủ hào phòng như Trình Chu cũng rất là khó đấy.
Trình Chu: “…” Còn chưa đánh đâu mà ông lại muốn bàn lùi là thế nào? Hắn không có tiền đồ tới mức vậy sao?
Trình Chu trịnh trọng gật đầu đảm bảo nói: “Đại sư yên tâm, tôi cũng rất sợ chết cho nên tôi chắc chắn không làm bậy đâu.”
End chap 238
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro