Ông Cháu Gặp Mặt
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Cục dị năng.
“Ông cụ của Đàm gia đã đến đây để cầu cứu. Ông cụ nguyện ý chi ra 200 triệu để thỉnh Dị năng giả hệ trị liệu ra tay cứu giúp. Tình huống của cha con Đàm Diệu hình như rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời cứu chữa e là sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Bạch Nham nói.
Lý Thanh Văn lắc đầu nói: “Không được. Người của cục dị năng chúng ta không thể tranh vào vũng nước đục này.”
Cha con Đàm Côn Đỉnh xảy ra chuyện cũng quá kỳ quặc rồi. Mà người có thể trước mặt công chúng ra tay mà không lộ tiếng gió như thế này thì cũng chỉ có thể có vài người mà thôi. Việc này nói không chừng là do Trình Chu đã ra tay.
Mà bọn họ thì tất nhiên là không muốn chọc cho Trình Chu phải nổi giận làm gì rồi.
Nếu cục dị năng bọn họ mà vẫn muốn tiếp tục dựa vào thuốc mà Trình Chu sản xuất ra và đạo cụ không gian chỉ có Trình Chu mới có thể làm được thì bọn họ không thể nhúng tay vào việc của cha con Đàm Diệu được.
“Tuy là thực lực của Trình Chu rất khó dò nhưng cậu ta không phải là một người vô cớ gây sự. Nếu thật sự là Trình Chu đã ra tay thì e là cha con Đàm Diệu đã làm ra chuyện gì rồi mới khiến cho cậu ta động thủ.” Bạch Nham nói.
Lý Thanh Văn: “Sự việc năm đó Trình Chu bị mất tích hình như có liên quan đến nhánh chính của Đàm gia, có lẽ là Trình Chu đã nắm được bằng chứng gì rồi sao?”
Lý Thanh Văn thầm nghĩ: Tên Đàm Côn Đỉnh cũng thật là, làm người bao nhiêu năm mà chẳng tự biết thời cuộc là gì nhỉ? Lúc trước, khi mà Dịch Thù Tuyết bị mất tích e là cũng có liên can tới ông ta. Bình thường mà sống không phải là tốt hơn sao mà ông ta cứ nhất quyết phải chọc gan Trình Chu làm gì cơ chứ? Không lẽ ông ta nghĩ Trình Chu là quả hồng mềm dễ bắt nạt nên thích làm gì thì làm sao?
Bạch Nham lắc đầu nói: “Thanh quan khó đoạn việc nhà cả thôi. Việc này cứ mặc kệ ông cụ Đàm gia tự mình xử lý đi.”
Đúng là trong nhà Đàm Tiềm có Dị năng giả hệ trị liệu đó. Nếu ông cụ mà không thẹn với lương tâm thì tự đi mà nhờ đứa con trai thứ 2 của mình là Đàm Tiềm ra tay hỗ trợ đi. Người của cục dị năng bọn họ không có khả năng giải quyết việc này đâu.
……
Đàm gia.
Sắc mặt của Đàm Tiềm rất không vui mà đặt điện thoại xuống.
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm nói: “Ông già kia đã gọi điện thoại cho anh sao?”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Đúng vậy, ông ta nói tên Đàm Côn Đỉnh kia sắp chết, còn thằng Đàm Diệu kia cũng sắp bị phế nên cầu xin anh thương xót mà giúp đỡ.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Em sẽ không cho Annie đi cứu 2 người kia đâu.”
Tất nhiên, chuyện này cho dù bà có đồng ý thì chưa chắc Annie đã nguyện ý giúp đỡ.
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Em yên tâm, anh cũng không muốn em làm vậy.”
Dịch Thù Tuyết híp mắt rồi cuộn ngón tay lại nói: “Chuyện hai cha con Đàm Côn Đỉnh e là do Tiểu Chu tự tay làm.”
Phong Ngữ cũng đã moi được thông tin từ tên vampire kia, một lúc sau thì Trình Chu cũng mang theo Palmyra cùng nhau đi ra ngoài.
Palmyra là đọc tâm thuật Dị năng giả nên Dịch Thù Tuyết cũng đoán là con trai mình muốn thông qua Palmyra để hiểu thêm vài việc gì đó. Sau khi biết rõ mới hạ thủ.
Đàm Tiềm nheo mắt, năm đó ông không muốn tiếp tục ở lại vũng nước đục là Đàm gia nên đã chọn cách ra đi để tự gây dựng sự nghiệp. Không nghĩ tới là người anh trai ruột này của ông vẫn chưa chịu chết tâm mà buông tha cho ông. Nếu đã động tới vợ con của ông thì cũng đừng mong có cái gọi là anh em hay gia đình gì ở đây nữa.
……
Phòng thí nghiệm của Dịch Thành Giang.
Trình Chu đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu linh dược thì được Đàm Thiếu Thiên lén lút gọi điện thoại tới.
Dạ U nhìn thấy Trình Chu đột nhiên trầm mặt xuống thì dò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Trình Chu nhìn qua Dạ U rồi nhún vai nói: “Cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng. Ông già kia của Đàm gia mò tới cửa, không nghĩ là nhanh như vậy đó. Anh còn tưởng ông ta còn giãy chết thêm một thời gian nữa chứ. Thật không ngờ là ông ta chịu thua nhanh như vậy.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Chắc là không chờ nổi nữa rồi. Giờ là ông ta phải lựa chọn giữa cắt chân và tìm Dị năng giả mà. Anh phải về sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, có lẽ là anh phải quay về. Em có muốn đi cùng không?”
Dạ U có chút do dự nói: “Anh là về nói chuyện với gia trưởng đấy, em có nên chuẩn bị một chút không?”
“Ba mẹ anh thì em cũng biết hết rồi mà, cần gì phải chuẩn bị chứ? Còn ông già chết tiệt kia có phải là thứ tốt lành gì đâu mà em cần phải nhìn mặt ông ta. Không cần chuẩn bị gì cả, đi thôi.” Trình Chu nói.
Mạc Lạc nhịn không được mà nhìn qua Trình Chu rồi lại quay lại mà nhìn Dịch Thành Giang rồi thầm nghĩ: Trình Chu đang nói mấy cái này ở trước mặt Dịch Thành Giang có ổn không vậy hả trời?
Sắc mặt Dịch Thành Giang thay đổi một chút rồi cũng nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Quách Oánh cúi đầu mà không dám nói gì. Trước đây thì Quách Oánh cảm thấy thái độ của Trình Chu đối với giáo sư Dịch tựa hồ có chút lãnh đạm. Hoá ra là cô sai rồi, qua việc lần này thì cô còn cảm thấy thái độ của Trình Chu với giáo sư Dịch như vậy quả thật là đã quá tốt rồi. Người ông nội kia ở trong miệng Trình Chu đã biến thành ông lão chết tiệt luôn kìa.
……
Trình Chu và Dạ U thuấn di quay về Đàm gia.
Trình Chu bước vào biệt thự rồi cười cười nói: “Thật là náo nhiệt, hình như nhà mình có khách quý tới thăm ạ.”
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, rốt cuộc cũng đã gặp được cháu, nhìn cháu thật sự rất đẹp trai và phong nhã.”
Trình Chu cười cười nói: “Tôi lớn lên có đẹp hay không thì ai cũng biết. Ông không cần phải nói thêm nữa đâu.”
Đàm Thiếu Thiên cũng nấp ở một bên mà quan sát tình hình.
Đàm Thiếu Thiên mơ hồ cảm thấy sắp có phong ba bão táp ập tới nên có chút khẩn trương, nhưng mà phần kích động lại chiếm nhiều hơn.
Ông cụ Đàm nhìn vài lần để đánh giá Dạ U sau đó ông nhíu mày lại.
Thực chất ra thì ông cụ Đàm vẫn là một người rất cổ hủ nên ông thật sự không thể nào mà lý giải được lý do mà Trình Chu lại tìm nam nhân, mà tìm nam nhân cũng còn đỡ, đây lại lấy ra 9 cái nhẫn không gian chạy đi cầu hôn trước mặt công chúng. Mà nhiều nhẫn không gian như vậy thì thần tiên trên trời cũng có thể vớt tới tay chứ đừng nói là chỉ có một thằng con trai như thế này.
Ông cụ Đàm tuy là không xem trọng sự tình giữa Trình Chu và Dạ U cho lắm, nhưng mà bây giờ thì ông đang là người tới cầu người ta nên ông cũng không muốn nhiều lời với Dạ U.
“Tiểu Chu à, ông nội tới đây là có chuyện muốn nói. Bác cả của cháu đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hiện nay tình trạng cũng rất nghiêm trọng. Tuy là bác cả cháu cũng đã có những hành động không đứng đắn nhưng dù gì thì vẫn là bác của cháu. Cháu khuyên cha cháu không cần phải tuyệt tình như vậy có được không? Ba cháu là thấy chết mà không cứu.”
Trình Chu cười cười nói: “Ông nội … phải không? Ba cháu có thấy chết mà không cứu thì không phải là chuyện rất bình thường sao? Đây là chuyện do chính tay cháu làm ra đấy, nếu ba cháu mà ra tay tương trợ thì không phải lãng phí công sức cháu bày binh bố trận rồi sao? Ông nội cũng nên hiểu rõ rồi chứ nhỉ? Cháu bây giờ rất là bận, thời gian của cháu cũng rất quý giá nên cái việc mà cháu có thời gian rảnh mà đưa hắn ta vào viện để tu thân dưỡng tính cũng coi như đang có ý tốt cả mà thôi. Giờ ông nói đi cứu giúp hắn ta thì không phải là lãng phí lòng tốt của cháu rồi sao?”
Ông cụ Đàm nghư vậy thì trừng mắt mắng: “Mày, mày, mày …”
Trình Chu nhìn ông cụ Đàm rồi nở một nụ cười xán lạn nói: “Ông việc gì mà phải kích động như vậy cơ chứ? Không phải lão già là ông đã đoán ra được hết mọi việc rồi sao? Tựa như cái việc mà ông đã đoán ra được là năm đó hắn ta đã làm ra cái chuyện gì đấy? Hay là thời gian gần đây hắn ta năm lần bảy lượt khuyến khích đám người Vĩnh sinh đường ra tay với mẹ tôi, chuyện này hẳn ông cũng rõ chứ nhỉ?”
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, cháu có hiểu lầm gì rồi phải không? Hay là đã có người châm ngòi ly gián với cháu rồi?”
Trình Chu cười cười nói: “Ông yên tâm đi. Tôi cũng không phải là người ngang ngược vô lý như vậy đâu. Một khi tôi đã ra tay thì sẽ chẳng oan uổng cho một ai cả. Ông đã nghe qua về Dị năng giả có khả năng đọc tâm thuật chưa nhỉ?”
Sắc mặt của ông cụ Đàm thay đổi một chút rồi nói: “Tiểu Chu à, tuy là bác của cháu có chút quá kích nhưng mà …”
“Hắn ta thì sao? Hắn ta cũng chỉ là hạng người không biết tự lượng sức mình đúng không? Nhưng mà ông yên tâm đi, dù sao thì hắn ta cũng mang cái danh là bác của tôi nên tôi mới để lại cho hắn ta một cái mạng đấy còn gì.” Trình Chu nói.
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Đứa con lớn của ông hiện nay đang nằm liệt ở trên giường, đến sinh hoạt cá nhân còn không thể tự gánh vác được, có thể nói là sống không bằng chết mà Trình Chu này lại còn nói là để lại một cái mạng. Rốt cuộc là vì nhớ tới tình thân hay là vì con trai ông mà chết thì cũng quá dễ dàng chứ?
Ông cụ Đàm nhìn Đàm Tiềm nói: “Tiềm à, con khuyên con trai con một tiếng đi.”
Đàm Tiềm quay mặt đi cũng không để ý đến ông cụ Đàm nữa.
Trình Chu khoanh tay nói: “Ông cũng đừng làm khó ông ấy nữa, nhờ phúc của đứa con trai lớn của ông mà ông ấy còn chưa từng nuôi tôi một ngày nào đâu.”
Đàm Tiềm nghe vậy thì sắc mặt cũng tối đen đi vài phần.
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu rất tức giận mà nắm chặt quải trượng ở trong tay.
Đúng là ông cụ Đàm đã đoán được chuyện mà Đàm Côn Đỉnh đã làm ra chuyện gì nên mới chọc cho Trình Chu phải ra tay. Nhưng mà ông không nghĩ tới là Trình Chu lại không hề hạ thủ lưu tình, hơn nữa nó còn trực tiếp thừa nhận làm chiêu bài mà ông tính cũng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Ông cu Đàm cố gắng nói thêm: “Tiểu Chu à, bác của cháu đúng là đã làm ra những chuyện không có đạo lý, nhưng cháu bây giờ là người làm chuyện đại sự rồi thì hà tất gì mà cháu phải tính toán với bác cháu chứ?”
Trình Chu phụt cười nói: “Tại sao mà tôi không thể tính toán chi li với hắn ta chứ? Con người tôi bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, thích nhất là cùng người khác so đo đấy thì sao? Người khác thiếu tôi 1 thì tôi phải đòi lại gấp bội đấy, thì sao?”
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, dù sao thì người đó cũng là bác cả của cháu.”
Trình Chu cười cười nói: “Nhưng không phải là người bác cả này của tôi lúc nào cũng có cái mong ước tự tay tiễn tôi vào chỗ chết sao? Lão già như ông cũng đừng hao phí tâm cơ tới đây nhờ tôi đi cứu hắn ta nữa. Mà người của cục dị năng kia cũng không quản được tôi đâu. Nhưng mà nếu họ dám làm cho hắn ta khỏi thì tôi cũng có thể làm hắn ta phế thêm một lần nữa. Tôi có thể đảm bảo là cả đời hắn cũng không có cơ hội đứng lên.”
Ông cụ Đàm nghe thấy lời này của Trình Chu thì trừng mắt nói: “Tiểu Chu, mày……”
Ông cụ Đàm một tay ôm ngực làm bộ như bệnh tim sắp tái phát đến nơi rồi.
Trình Chu nhìn ông cụ Đàm lắc đầu nói: “Ông kích động như vậy làm gì chứ? Tên Đàm Côn Đỉnh kia cũng chỉ là một tên vô dụng, bùn nhão cũng không cách nào trét lên tường đâu. Hắn ta lớn như vậy mà cũng chỉ dám lén lút làm mấy chuyện rác rưởi chứ làm nên được cái tích sự gì chứ? Cái thể loại cặn bã lén lút như mấy con chuột cống này thì lúc hắn vừa mới đẻ ra hẳn là ông nên bóp chết hắn rồi mới phải, miễn cho hắn lớn lên làm ô nhiễm thế giới an lành này. Nếu lão già như ông không thể hạ tay được thì tôi cũng đã giúp ông thanh lý môn hộ. Tôi đã có lòng tốt thì ông phải cảm ơn tôi mới phải chứ?”
Ông cụ Đàm ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu, mặt đỏ phừng phừng, hô hấp dồn dập và đang có xu thế ngất xỉu.
Đàm Thiếu Thiên nhìn ông cụ Đàm thầm nghĩ: Chậc, có lẽ là ông nội hắn đã nghe thấy mấy lời đồn bên ngoài nên đã hiểu lầm anh hai hắn quá trầm trọng rồi. Bên ngoài chỉ nói anh hai hắn tài hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, vô cùng hiếu thuận với cha mẹ đẻ và cha mẹ nuôi, có thể nói là một đứa con trai nhị thập tứ hiếu đây mà. Chậc, chắc cũng nghe được là ba hắn có một đứa con trai tốt như vậy quả thực là phúc phần tu mấy đời mới có được đây. Lầm rồi. Hoàn toàn sai lầm hết cả rồi.
Tất nhiên là mấy lời đồn này cũng hoàn toàn không sai, nhưng mà cũng có chút hơi phiến diện. Anh trai hắn đúng là người rất hào phóng thật nhưng mà lòng dạ hẹp hòi còn hẹp hòi hơn gấp mấy chục lần bình thường cơ. Lúc trước khi hắn xảy ra chuyện thì anh trai hắn còn uy hiếp muốn diệt khẩu hắn luôn cơ mà.
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở quán bar Thiên Đường mà trong lòng Đàm Thiếu Thiên lại cảm thấy vô cùng chua xót.
Trình Chu khoanh tay, đứng từ trên cao nhìn xuống ông cụ Đàm đang ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt rất lãnh đạm xa cách mà nói vọng lên: “Annie, hồi sức cho ông ta. Ông nội à, ông muốn chết thì làm ơn chết xa một chút. Tôi không muốn gánh cái danh khắc tinh gì đâu, như vậy ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp của tôi trong mắt fans hâm mộ đó.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt, trái tim thì cũng đập thình thịch.
Đàm Thiếu Thiên vẫn luôn cảm thấy anh hai hắn là một người hai mặt và tiêu chuẩn kép. Trước mặt hắn thì anh hai hắn sẽ lộ nguyên hình là một tên ác bá ra, còn trước mặt cha mẹ hắn thì anh trai hắn lại là một đứa con ngoan ngoãn tốt đẹp. Từ lâu hắn đã luôn muốn tố cáo với mẹ hắn là anh trai hắn không phải là người tốt lành gì, hơn nữa đối xử với hắn rất ác liệt nhưng mà mẹ hắn vẫn luôn cho là hắn không nói lý rồi tuỳ tiện bịa đặt cho anh trai hắn.
Hiện tại thì cha mẹ hắn hẳn là đã thấy rõ rồi phải không? Anh trai hắn căn bản không phải là một đứa con ngoan ngoãn tốt đẹp gì cho cam. Không đụng tới anh hắn còn đỡ, lỡ mà đụng tới đi thì đến mạng còn khó giữ ấy chứ nói gì. Lời mà anh ấy nói ra có thể giết người mà không cần dao đấy, quá ác liệt rồi.
Ông cụ Đàm cũng không đoán được là Trình Chu sẽ trực tiếp xé rách mặt như vậy nên cũng chỉ có thể ảm đạm mà ngồi xe lăn mà rời đi.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Palmyra nói là ông ta mang theo thiết bị ghi âm.”
Trình Chu híp mắt nói: “Thật sao?”
Dạ U: “Em đã nói em trai anh dùng điện từ để quấy nhiễu thiết bị đó rồi, anh không cần lo.”
Trình Chu lạnh lẽo cười rồi nói: “Dị năng của Thiếu Thiên cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Trình Chu nhướn mày nói: “Có bị ghi âm thì anh cũng không lo lắng lắm.”
Lão già kia hẳn là muốn dùng dư luận để ép buộc hắn đây mà. Hoặc là lấy được chứng cứ để nộp lên cục dị năng, nhưng mà cục dị năng cũng không vì việc nhỏ nhặt này mà dám xé mặt với hắn đâu.
Trình Chu cười cười nói: “Lão già này vì thằng con trai lớn của mình mà hao tâm tổn trí khá nhiều đấy.”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đàm Thiếu Thiên đi tới nói: “Anh hai, người của cục dị năng nói bọn họ muốn tên vampire kia, họ nguyện ý trao đổi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Nếu bọn họ thích thì đổi cho họ đi.”
Tinh hạch của tên vampire kia đã bị Dạ U đánh nát, dị năng đã bị phế, nhưng mà đối phương cũng vẫn là vampire nên cũng biết kha khá bí mật của đám vampire này. Người của cục dị năng hẳn là nhìn thấy điểm này nên mới muốn trao đổi với hắn.
……
Tổ trạch của Đàm gia.
“Ông chủ, thiết bị ghi âm đã bị hư, file ghi âm đã hoàn toàn không nghe được gì.” Quản gia của Đàm gia nói.
Ông cụ Đàm có chút kích động nói: “Sao lại không nghe được gì chứ?”
“Có thể là đã bị phát hiện.” Quản gia nói.
Ông cụ Đàm nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra vài phần hoảng hốt.
Quản gia thầm nghĩ: Vốn dĩ thì Trình Chu cũng không phải là một nhân vật tầm thường rồi, quan trọng là bên người lúc nào cũng có rất nhiều Dị năng giả tài ba. Hơn nữa là Trinh Chu còn nói là cậu ta có một Dị năng giả có khả năng đọc tâm thuật nên cái toan tính nhỏ này của ông chủ hẳn là Trình Chu đã sớm biết rõ rồi. Mà file ghi âm không lưu được thì có lẽ cũng là chuyện tốt, người của bên cục dị năng đã coi Trình Chu thành khách quý rồi. Mà xung quanh Trình Chu cũng có nhiều Dị năng giả tài gỏi như vậy nên người của cục dị năng cũng không dám đắc tội với Trình Chu. Lần này thì đại thiếu gia cũng được coi là tự làm tự chịu.
Ông cụ Đàm nhắm mắt lại, ông cũng biết là Đàm Côn Đỉnh là làm ra chuyện sai trước, nhưng mà nó cũng là đứa con mà ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, hơn nữa thì ông cũng không có biện pháp mà nhìn cháu trai mình bị cắt chân được.
“Thôi, quên đi. Giờ cũng chỉ đành mặc kệ vậy.” Ông cụ Đàm thở dài bất lực mà nhắm mắt lại. Cho dù ông có cứu được hai người bọn họ nhưng cũng e là Trình Chu sẽ tiếp tục ra tay thêm một lần nữa mà thôi. Bộ xương già này của ông cũng không thể trụ được bao lâu nữa mà có thể quản được những việc này.
End chap 154
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Ông cụ của Đàm gia đã đến đây để cầu cứu. Ông cụ nguyện ý chi ra 200 triệu để thỉnh Dị năng giả hệ trị liệu ra tay cứu giúp. Tình huống của cha con Đàm Diệu hình như rất nghiêm trọng, nếu không kịp thời cứu chữa e là sẽ đoạn tử tuyệt tôn.” Bạch Nham nói.
Lý Thanh Văn lắc đầu nói: “Không được. Người của cục dị năng chúng ta không thể tranh vào vũng nước đục này.”
Cha con Đàm Côn Đỉnh xảy ra chuyện cũng quá kỳ quặc rồi. Mà người có thể trước mặt công chúng ra tay mà không lộ tiếng gió như thế này thì cũng chỉ có thể có vài người mà thôi. Việc này nói không chừng là do Trình Chu đã ra tay.
Mà bọn họ thì tất nhiên là không muốn chọc cho Trình Chu phải nổi giận làm gì rồi.
Nếu cục dị năng bọn họ mà vẫn muốn tiếp tục dựa vào thuốc mà Trình Chu sản xuất ra và đạo cụ không gian chỉ có Trình Chu mới có thể làm được thì bọn họ không thể nhúng tay vào việc của cha con Đàm Diệu được.
“Tuy là thực lực của Trình Chu rất khó dò nhưng cậu ta không phải là một người vô cớ gây sự. Nếu thật sự là Trình Chu đã ra tay thì e là cha con Đàm Diệu đã làm ra chuyện gì rồi mới khiến cho cậu ta động thủ.” Bạch Nham nói.
Lý Thanh Văn: “Sự việc năm đó Trình Chu bị mất tích hình như có liên quan đến nhánh chính của Đàm gia, có lẽ là Trình Chu đã nắm được bằng chứng gì rồi sao?”
Lý Thanh Văn thầm nghĩ: Tên Đàm Côn Đỉnh cũng thật là, làm người bao nhiêu năm mà chẳng tự biết thời cuộc là gì nhỉ? Lúc trước, khi mà Dịch Thù Tuyết bị mất tích e là cũng có liên can tới ông ta. Bình thường mà sống không phải là tốt hơn sao mà ông ta cứ nhất quyết phải chọc gan Trình Chu làm gì cơ chứ? Không lẽ ông ta nghĩ Trình Chu là quả hồng mềm dễ bắt nạt nên thích làm gì thì làm sao?
Bạch Nham lắc đầu nói: “Thanh quan khó đoạn việc nhà cả thôi. Việc này cứ mặc kệ ông cụ Đàm gia tự mình xử lý đi.”
Đúng là trong nhà Đàm Tiềm có Dị năng giả hệ trị liệu đó. Nếu ông cụ mà không thẹn với lương tâm thì tự đi mà nhờ đứa con trai thứ 2 của mình là Đàm Tiềm ra tay hỗ trợ đi. Người của cục dị năng bọn họ không có khả năng giải quyết việc này đâu.
……
Đàm gia.
Sắc mặt của Đàm Tiềm rất không vui mà đặt điện thoại xuống.
Dịch Thù Tuyết nhìn Đàm Tiềm nói: “Ông già kia đã gọi điện thoại cho anh sao?”
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Đúng vậy, ông ta nói tên Đàm Côn Đỉnh kia sắp chết, còn thằng Đàm Diệu kia cũng sắp bị phế nên cầu xin anh thương xót mà giúp đỡ.”
Dịch Thù Tuyết cau mày nói: “Em sẽ không cho Annie đi cứu 2 người kia đâu.”
Tất nhiên, chuyện này cho dù bà có đồng ý thì chưa chắc Annie đã nguyện ý giúp đỡ.
Đàm Tiềm gật đầu nói: “Em yên tâm, anh cũng không muốn em làm vậy.”
Dịch Thù Tuyết híp mắt rồi cuộn ngón tay lại nói: “Chuyện hai cha con Đàm Côn Đỉnh e là do Tiểu Chu tự tay làm.”
Phong Ngữ cũng đã moi được thông tin từ tên vampire kia, một lúc sau thì Trình Chu cũng mang theo Palmyra cùng nhau đi ra ngoài.
Palmyra là đọc tâm thuật Dị năng giả nên Dịch Thù Tuyết cũng đoán là con trai mình muốn thông qua Palmyra để hiểu thêm vài việc gì đó. Sau khi biết rõ mới hạ thủ.
Đàm Tiềm nheo mắt, năm đó ông không muốn tiếp tục ở lại vũng nước đục là Đàm gia nên đã chọn cách ra đi để tự gây dựng sự nghiệp. Không nghĩ tới là người anh trai ruột này của ông vẫn chưa chịu chết tâm mà buông tha cho ông. Nếu đã động tới vợ con của ông thì cũng đừng mong có cái gọi là anh em hay gia đình gì ở đây nữa.
……
Phòng thí nghiệm của Dịch Thành Giang.
Trình Chu đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu linh dược thì được Đàm Thiếu Thiên lén lút gọi điện thoại tới.
Dạ U nhìn thấy Trình Chu đột nhiên trầm mặt xuống thì dò hỏi: “Có chuyện gì ạ?”
Trình Chu nhìn qua Dạ U rồi nhún vai nói: “Cũng không phải là chuyện gì quá quan trọng. Ông già kia của Đàm gia mò tới cửa, không nghĩ là nhanh như vậy đó. Anh còn tưởng ông ta còn giãy chết thêm một thời gian nữa chứ. Thật không ngờ là ông ta chịu thua nhanh như vậy.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Chắc là không chờ nổi nữa rồi. Giờ là ông ta phải lựa chọn giữa cắt chân và tìm Dị năng giả mà. Anh phải về sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ, có lẽ là anh phải quay về. Em có muốn đi cùng không?”
Dạ U có chút do dự nói: “Anh là về nói chuyện với gia trưởng đấy, em có nên chuẩn bị một chút không?”
“Ba mẹ anh thì em cũng biết hết rồi mà, cần gì phải chuẩn bị chứ? Còn ông già chết tiệt kia có phải là thứ tốt lành gì đâu mà em cần phải nhìn mặt ông ta. Không cần chuẩn bị gì cả, đi thôi.” Trình Chu nói.
Mạc Lạc nhịn không được mà nhìn qua Trình Chu rồi lại quay lại mà nhìn Dịch Thành Giang rồi thầm nghĩ: Trình Chu đang nói mấy cái này ở trước mặt Dịch Thành Giang có ổn không vậy hả trời?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Sắc mặt Dịch Thành Giang thay đổi một chút rồi cũng nhanh chóng khôi phục như bình thường.
Quách Oánh cúi đầu mà không dám nói gì. Trước đây thì Quách Oánh cảm thấy thái độ của Trình Chu đối với giáo sư Dịch tựa hồ có chút lãnh đạm. Hoá ra là cô sai rồi, qua việc lần này thì cô còn cảm thấy thái độ của Trình Chu với giáo sư Dịch như vậy quả thật là đã quá tốt rồi. Người ông nội kia ở trong miệng Trình Chu đã biến thành ông lão chết tiệt luôn kìa.
……
Trình Chu và Dạ U thuấn di quay về Đàm gia.
Trình Chu bước vào biệt thự rồi cười cười nói: “Thật là náo nhiệt, hình như nhà mình có khách quý tới thăm ạ.”
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, rốt cuộc cũng đã gặp được cháu, nhìn cháu thật sự rất đẹp trai và phong nhã.”
Trình Chu cười cười nói: “Tôi lớn lên có đẹp hay không thì ai cũng biết. Ông không cần phải nói thêm nữa đâu.”
Đàm Thiếu Thiên cũng nấp ở một bên mà quan sát tình hình.
Đàm Thiếu Thiên mơ hồ cảm thấy sắp có phong ba bão táp ập tới nên có chút khẩn trương, nhưng mà phần kích động lại chiếm nhiều hơn.
Ông cụ Đàm nhìn vài lần để đánh giá Dạ U sau đó ông nhíu mày lại.
Thực chất ra thì ông cụ Đàm vẫn là một người rất cổ hủ nên ông thật sự không thể nào mà lý giải được lý do mà Trình Chu lại tìm nam nhân, mà tìm nam nhân cũng còn đỡ, đây lại lấy ra 9 cái nhẫn không gian chạy đi cầu hôn trước mặt công chúng. Mà nhiều nhẫn không gian như vậy thì thần tiên trên trời cũng có thể vớt tới tay chứ đừng nói là chỉ có một thằng con trai như thế này.
Ông cụ Đàm tuy là không xem trọng sự tình giữa Trình Chu và Dạ U cho lắm, nhưng mà bây giờ thì ông đang là người tới cầu người ta nên ông cũng không muốn nhiều lời với Dạ U.
“Tiểu Chu à, ông nội tới đây là có chuyện muốn nói. Bác cả của cháu đã xảy ra sự cố ngoài ý muốn, hiện nay tình trạng cũng rất nghiêm trọng. Tuy là bác cả cháu cũng đã có những hành động không đứng đắn nhưng dù gì thì vẫn là bác của cháu. Cháu khuyên cha cháu không cần phải tuyệt tình như vậy có được không? Ba cháu là thấy chết mà không cứu.”
Trình Chu cười cười nói: “Ông nội … phải không? Ba cháu có thấy chết mà không cứu thì không phải là chuyện rất bình thường sao? Đây là chuyện do chính tay cháu làm ra đấy, nếu ba cháu mà ra tay tương trợ thì không phải lãng phí công sức cháu bày binh bố trận rồi sao? Ông nội cũng nên hiểu rõ rồi chứ nhỉ? Cháu bây giờ rất là bận, thời gian của cháu cũng rất quý giá nên cái việc mà cháu có thời gian rảnh mà đưa hắn ta vào viện để tu thân dưỡng tính cũng coi như đang có ý tốt cả mà thôi. Giờ ông nói đi cứu giúp hắn ta thì không phải là lãng phí lòng tốt của cháu rồi sao?”
Ông cụ Đàm nghư vậy thì trừng mắt mắng: “Mày, mày, mày …”
Trình Chu nhìn ông cụ Đàm rồi nở một nụ cười xán lạn nói: “Ông việc gì mà phải kích động như vậy cơ chứ? Không phải lão già là ông đã đoán ra được hết mọi việc rồi sao? Tựa như cái việc mà ông đã đoán ra được là năm đó hắn ta đã làm ra cái chuyện gì đấy? Hay là thời gian gần đây hắn ta năm lần bảy lượt khuyến khích đám người Vĩnh sinh đường ra tay với mẹ tôi, chuyện này hẳn ông cũng rõ chứ nhỉ?”
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, cháu có hiểu lầm gì rồi phải không? Hay là đã có người châm ngòi ly gián với cháu rồi?”
Trình Chu cười cười nói: “Ông yên tâm đi. Tôi cũng không phải là người ngang ngược vô lý như vậy đâu. Một khi tôi đã ra tay thì sẽ chẳng oan uổng cho một ai cả. Ông đã nghe qua về Dị năng giả có khả năng đọc tâm thuật chưa nhỉ?”
Sắc mặt của ông cụ Đàm thay đổi một chút rồi nói: “Tiểu Chu à, tuy là bác của cháu có chút quá kích nhưng mà …”
“Hắn ta thì sao? Hắn ta cũng chỉ là hạng người không biết tự lượng sức mình đúng không? Nhưng mà ông yên tâm đi, dù sao thì hắn ta cũng mang cái danh là bác của tôi nên tôi mới để lại cho hắn ta một cái mạng đấy còn gì.” Trình Chu nói.
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Đứa con lớn của ông hiện nay đang nằm liệt ở trên giường, đến sinh hoạt cá nhân còn không thể tự gánh vác được, có thể nói là sống không bằng chết mà Trình Chu này lại còn nói là để lại một cái mạng. Rốt cuộc là vì nhớ tới tình thân hay là vì con trai ông mà chết thì cũng quá dễ dàng chứ?
Ông cụ Đàm nhìn Đàm Tiềm nói: “Tiềm à, con khuyên con trai con một tiếng đi.”
Đàm Tiềm quay mặt đi cũng không để ý đến ông cụ Đàm nữa.
Trình Chu khoanh tay nói: “Ông cũng đừng làm khó ông ấy nữa, nhờ phúc của đứa con trai lớn của ông mà ông ấy còn chưa từng nuôi tôi một ngày nào đâu.”
Đàm Tiềm nghe vậy thì sắc mặt cũng tối đen đi vài phần.
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu rất tức giận mà nắm chặt quải trượng ở trong tay.
Đúng là ông cụ Đàm đã đoán được chuyện mà Đàm Côn Đỉnh đã làm ra chuyện gì nên mới chọc cho Trình Chu phải ra tay. Nhưng mà ông không nghĩ tới là Trình Chu lại không hề hạ thủ lưu tình, hơn nữa nó còn trực tiếp thừa nhận làm chiêu bài mà ông tính cũng hoàn toàn không có tác dụng gì.
Ông cu Đàm cố gắng nói thêm: “Tiểu Chu à, bác của cháu đúng là đã làm ra những chuyện không có đạo lý, nhưng cháu bây giờ là người làm chuyện đại sự rồi thì hà tất gì mà cháu phải tính toán với bác cháu chứ?”
Trình Chu phụt cười nói: “Tại sao mà tôi không thể tính toán chi li với hắn ta chứ? Con người tôi bụng dạ hẹp hòi, có thù tất báo, thích nhất là cùng người khác so đo đấy thì sao? Người khác thiếu tôi 1 thì tôi phải đòi lại gấp bội đấy, thì sao?”
Ông cụ Đàm nhìn Trình Chu nói: “Tiểu Chu, dù sao thì người đó cũng là bác cả của cháu.”
Trình Chu cười cười nói: “Nhưng không phải là người bác cả này của tôi lúc nào cũng có cái mong ước tự tay tiễn tôi vào chỗ chết sao? Lão già như ông cũng đừng hao phí tâm cơ tới đây nhờ tôi đi cứu hắn ta nữa. Mà người của cục dị năng kia cũng không quản được tôi đâu. Nhưng mà nếu họ dám làm cho hắn ta khỏi thì tôi cũng có thể làm hắn ta phế thêm một lần nữa. Tôi có thể đảm bảo là cả đời hắn cũng không có cơ hội đứng lên.”
Ông cụ Đàm nghe thấy lời này của Trình Chu thì trừng mắt nói: “Tiểu Chu, mày……”
Ông cụ Đàm một tay ôm ngực làm bộ như bệnh tim sắp tái phát đến nơi rồi.
Trình Chu nhìn ông cụ Đàm lắc đầu nói: “Ông kích động như vậy làm gì chứ? Tên Đàm Côn Đỉnh kia cũng chỉ là một tên vô dụng, bùn nhão cũng không cách nào trét lên tường đâu. Hắn ta lớn như vậy mà cũng chỉ dám lén lút làm mấy chuyện rác rưởi chứ làm nên được cái tích sự gì chứ? Cái thể loại cặn bã lén lút như mấy con chuột cống này thì lúc hắn vừa mới đẻ ra hẳn là ông nên bóp chết hắn rồi mới phải, miễn cho hắn lớn lên làm ô nhiễm thế giới an lành này. Nếu lão già như ông không thể hạ tay được thì tôi cũng đã giúp ông thanh lý môn hộ. Tôi đã có lòng tốt thì ông phải cảm ơn tôi mới phải chứ?”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ông cụ Đàm ngẩng đầu lên nhìn Trình Chu, mặt đỏ phừng phừng, hô hấp dồn dập và đang có xu thế ngất xỉu.
Đàm Thiếu Thiên nhìn ông cụ Đàm thầm nghĩ: Chậc, có lẽ là ông nội hắn đã nghe thấy mấy lời đồn bên ngoài nên đã hiểu lầm anh hai hắn quá trầm trọng rồi. Bên ngoài chỉ nói anh hai hắn tài hoa phong nhã, ôn tồn lễ độ, vô cùng hiếu thuận với cha mẹ đẻ và cha mẹ nuôi, có thể nói là một đứa con trai nhị thập tứ hiếu đây mà. Chậc, chắc cũng nghe được là ba hắn có một đứa con trai tốt như vậy quả thực là phúc phần tu mấy đời mới có được đây. Lầm rồi. Hoàn toàn sai lầm hết cả rồi.
Tất nhiên là mấy lời đồn này cũng hoàn toàn không sai, nhưng mà cũng có chút hơi phiến diện. Anh trai hắn đúng là người rất hào phóng thật nhưng mà lòng dạ hẹp hòi còn hẹp hòi hơn gấp mấy chục lần bình thường cơ. Lúc trước khi hắn xảy ra chuyện thì anh trai hắn còn uy hiếp muốn diệt khẩu hắn luôn cơ mà.
Nghĩ tới chuyện đã xảy ra ở quán bar Thiên Đường mà trong lòng Đàm Thiếu Thiên lại cảm thấy vô cùng chua xót.
Trình Chu khoanh tay, đứng từ trên cao nhìn xuống ông cụ Đàm đang ngồi ở trên xe lăn, ánh mắt rất lãnh đạm xa cách mà nói vọng lên: “Annie, hồi sức cho ông ta. Ông nội à, ông muốn chết thì làm ơn chết xa một chút. Tôi không muốn gánh cái danh khắc tinh gì đâu, như vậy ảnh hưởng đến hình ảnh tốt đẹp của tôi trong mắt fans hâm mộ đó.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt, trái tim thì cũng đập thình thịch.
Đàm Thiếu Thiên vẫn luôn cảm thấy anh hai hắn là một người hai mặt và tiêu chuẩn kép. Trước mặt hắn thì anh hai hắn sẽ lộ nguyên hình là một tên ác bá ra, còn trước mặt cha mẹ hắn thì anh trai hắn lại là một đứa con ngoan ngoãn tốt đẹp. Từ lâu hắn đã luôn muốn tố cáo với mẹ hắn là anh trai hắn không phải là người tốt lành gì, hơn nữa đối xử với hắn rất ác liệt nhưng mà mẹ hắn vẫn luôn cho là hắn không nói lý rồi tuỳ tiện bịa đặt cho anh trai hắn.
Hiện tại thì cha mẹ hắn hẳn là đã thấy rõ rồi phải không? Anh trai hắn căn bản không phải là một đứa con ngoan ngoãn tốt đẹp gì cho cam. Không đụng tới anh hắn còn đỡ, lỡ mà đụng tới đi thì đến mạng còn khó giữ ấy chứ nói gì. Lời mà anh ấy nói ra có thể giết người mà không cần dao đấy, quá ác liệt rồi.
Ông cụ Đàm cũng không đoán được là Trình Chu sẽ trực tiếp xé rách mặt như vậy nên cũng chỉ có thể ảm đạm mà ngồi xe lăn mà rời đi.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Palmyra nói là ông ta mang theo thiết bị ghi âm.”
Trình Chu híp mắt nói: “Thật sao?”
Dạ U: “Em đã nói em trai anh dùng điện từ để quấy nhiễu thiết bị đó rồi, anh không cần lo.”
Trình Chu lạnh lẽo cười rồi nói: “Dị năng của Thiếu Thiên cuối cùng cũng có đất dụng võ rồi.”
Dạ U gật đầu nói: “Vâng.”
Trình Chu nhướn mày nói: “Có bị ghi âm thì anh cũng không lo lắng lắm.”
Lão già kia hẳn là muốn dùng dư luận để ép buộc hắn đây mà. Hoặc là lấy được chứng cứ để nộp lên cục dị năng, nhưng mà cục dị năng cũng không vì việc nhỏ nhặt này mà dám xé mặt với hắn đâu.
Trình Chu cười cười nói: “Lão già này vì thằng con trai lớn của mình mà hao tâm tổn trí khá nhiều đấy.”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đàm Thiếu Thiên đi tới nói: “Anh hai, người của cục dị năng nói bọn họ muốn tên vampire kia, họ nguyện ý trao đổi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Nếu bọn họ thích thì đổi cho họ đi.”
Tinh hạch của tên vampire kia đã bị Dạ U đánh nát, dị năng đã bị phế, nhưng mà đối phương cũng vẫn là vampire nên cũng biết kha khá bí mật của đám vampire này. Người của cục dị năng hẳn là nhìn thấy điểm này nên mới muốn trao đổi với hắn.
……
Tổ trạch của Đàm gia.
“Ông chủ, thiết bị ghi âm đã bị hư, file ghi âm đã hoàn toàn không nghe được gì.” Quản gia của Đàm gia nói.
Ông cụ Đàm có chút kích động nói: “Sao lại không nghe được gì chứ?”
“Có thể là đã bị phát hiện.” Quản gia nói.
Ông cụ Đàm nghe vậy thì trên mặt cũng lộ ra vài phần hoảng hốt.
Quản gia thầm nghĩ: Vốn dĩ thì Trình Chu cũng không phải là một nhân vật tầm thường rồi, quan trọng là bên người lúc nào cũng có rất nhiều Dị năng giả tài ba. Hơn nữa là Trinh Chu còn nói là cậu ta có một Dị năng giả có khả năng đọc tâm thuật nên cái toan tính nhỏ này của ông chủ hẳn là Trình Chu đã sớm biết rõ rồi. Mà file ghi âm không lưu được thì có lẽ cũng là chuyện tốt, người của bên cục dị năng đã coi Trình Chu thành khách quý rồi. Mà xung quanh Trình Chu cũng có nhiều Dị năng giả tài gỏi như vậy nên người của cục dị năng cũng không dám đắc tội với Trình Chu. Lần này thì đại thiếu gia cũng được coi là tự làm tự chịu.
Ông cụ Đàm nhắm mắt lại, ông cũng biết là Đàm Côn Đỉnh là làm ra chuyện sai trước, nhưng mà nó cũng là đứa con mà ông đã nhìn từ nhỏ đến lớn, hơn nữa thì ông cũng không có biện pháp mà nhìn cháu trai mình bị cắt chân được.
“Thôi, quên đi. Giờ cũng chỉ đành mặc kệ vậy.” Ông cụ Đàm thở dài bất lực mà nhắm mắt lại. Cho dù ông có cứu được hai người bọn họ nhưng cũng e là Trình Chu sẽ tiếp tục ra tay thêm một lần nữa mà thôi. Bộ xương già này của ông cũng không thể trụ được bao lâu nữa mà có thể quản được những việc này.
End chap 154
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro