Phần Ăn Trẻ Em
Diệp Ức Lạc
2024-11-21 00:04:52
Ăn xong, bước ra ngoài đường thì Dạ U bất ngờ bị thu hút bởi một xe hàng ở phía xa.
“Đó là cái gì?” Dạ U hỏi
“Kẹo bông gòn (棉花糖: miánhuā táng)”. Trình Chu trả lời.
Dạ U có chút động tâm nói: “Nhìn cũng khá ổn, ngươi đi mua đi.”
Trình Chu cau mày có chút kháng cự nói: “Tôi ngại.”
Dạ U có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Ngươi không có tiền?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải.” Chỉ là nhìn mấy đứa trẻ đang đứng chen chúc đòi mua kẹo bông gòn, mà hắn lại thân cao đứng chen chung nhìn có vẻ hơi kỳ cục.
Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu tức giận nói: “Ngươi lại qua loa có lệ với ta phải không? Mau đi”.
Dưới sự ép buộc của Dạ U, Trình Chu không còn cách nào khác đành phải đồng ý: “Rồi, rồi, tôi đi là được chứ gì?”
Trình Chu lẫn lộn vào giữa một đám trẻ con, dưới những nụ cười đầy mơ hồ của mấy bà mẹ của đám trẻ con đó thì hắn cũng mua được 5 cây kẹo bông gòn mang ra. Phía bên kia có vài nữ khách du lịch nhìn lại mà cười lăn lộn.
Trình Chu nhét thanh kẹo bông vào tay Dạ U và nghe âm thanh kỳ quái phát ra.
“Mấy cô gái kia nhìn ta từ nãy tới giờ, có phải họ phát hiện ra cái gì hay không?” Dạ U nhíu chặt mày hỏi.
Trình Chu chớp mắt nói: “Ngươi lớn lên đẹp như vậy nên mấy cô gái đó đang nhìn ngươi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Dạ U nheo mắt hỏi: “Thật sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Hai cô bé đứng ở một phía bên kia, nhìn không chớp mắt về phía Trình Chu và Dạ U bàn luận.
“Ấm áp và chiều chuộng quá đi. Thật sự còn đi mua luôn kìa.”
“Người này lớn lên cũng quá xinh đẹp đi, chắc chắn là tiểu thụ, nhan sắc này chắc chắn là mỹ thụ.”
“Có vẻ là người nước ngoài, không biết người nước nào, lớn lên cũng quá đáng yêu và xinh đẹp rồi.”
“Ăn rồi, cậu ấy thực sự ăn rồi! Ahhhh… ! Sao có thể đáng yêu như vậy cơ chứ?”
“…”
Trình Chu nghe được mấy cô gái kia nói chuyện, gì mà dễ thương đáng yêu,… thì nghĩ thầm: Mấy người này đều bị vẻ ngoài của Dạ U đánh lừa hết rồi, họ chỉ xem vẻ bề ngoài chứ chưa nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn của Dạ U rồi, từ đáng yêu hoàn toàn không dính dáng gì với cậu ấy đâu.
Dạ U nhìn Trình Chu tò mò hỏi: “Bọn họ đang nói về cái gì vậy.”
Trình Chu túng quẫn nói: “Họ nói cậu thực sự ăn rất giỏi.”
Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu rồi phụng phịu nói: “Ngươi gạt ta phải không?”
Trình Chu lắc đầu nghiêm túc trả lời: “Không hề.”
Dạ U hoài nghi nhìn Trình Chu không chớp mắt, Trình Chu chỉ có thể lợn chết không sợ nước sôi mà đón tầm mắt của Dạ U.
“Vậy đi mua tiếp đi.” Dạ U chỉ vào quầy bán kẹo bông gòn nói.
Trình Chu căng da đầu bất đắc dĩ nói: “Không phải đã mua 5 cái rồi sao?”
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu đúng tình hợp lý nói: “Ai nói ta ăn tốt vậy chứ?”
Trình Chu thầm nghĩ: Đúng là tự làm bậy thì không thể sống mà. Trình Chu nhìn về phía quầy bán kẹo bông, trước quầy càng ngày càng nhiều đầu củ cái kéo tới. Thôi, cái công việc đoạt đồ ăn của trẻ con này làm một lần cũng đã quá đủ rồi.
“Chúng ta đi trung tâm thương mại ăn cái khác đi, ở đó có nhiều đồ ăn ngon hơn.” Trình Chu nịnh nọt nói.
“Trung tâm thương mại? Là cái nơi mà ngươi nói có nhiều chỗ chơi thú vị và ăn ngon?” Dạ U hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Chính là chỗ đó.”
Dưới sự đề cử mãnh liệt của Trình Chu thì Dạ U cuối cùng cũng chịu gật đầu.
Trình Chu lôi kéo Dạ U tới trung tâm thương mại, nơi này vẫn luôn rất sôi động và tập nập người ra kẻ vào.
Bỗng nhiên có một đoàn tàu trò chơi hướng về phía hai người đi tới, có một hướng dẫn viên ngồi ở phía trước đoàn tàu, đằng sau có hơn một chục đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên toa, đoàn tàu phát ra âm thanh kêu leng keng leng keng khiến rất nhiều người chú ý.
Dạ U mở to mắt tò mò và hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Trình Chu ngượng ngùng nói: “Cái đó là xe trò chơi.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ta cũng muốn ngồi thử.”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Trò đó dành cho con nít chơi thôi.”
Dạ U nhíu mày nói: “Ta thấy cũng có người lớn mà.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng người lớn đi kèm một em bé.”
Dạ U miễn cưỡng nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi có con không?”
Trình Chu tràn đầy tiếc nuối trả lời: “Ta không có.”
Dạ U có chút không cam lòng nhìn Trình Chu lên án: “Tại sao ngươi lại không có con?”
Trình Chu: “…. Chúng ta đi ăn cơm thôi, không phải chúng ta tới đây để ăn sao?”
……….
Dạ U đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại rồi tự chọn cho mình một tiệm pizza.
“Ta muốn ăn cái đó.” Vừa ngồi xuống, Dạ U đã chỉ vào hình minh hoạ phần ăn của trẻ em trong menu. Trình Chu có chút bất lực nhìn Dạ U và nghĩ thầm: Dạ U đúng là thật thần kỳ, cậu ấy toàn chọn trúng phần ăn của trẻ em và thích chơi trò chơi của trẻ em là thế nào? Nhưng vừa mới cự tuyệt yêu cầu đi đoàn tàu trẻ em của Dạ U nên Trình Chu cảm thấy yêu cầu suất ăn trẻ em của Dạ U vẫn ổn nên cũng đồng ý, “Được, ăn cái này cũng được.”
Dạ U gật đầu nói: “Muốn 5 phần”.
Trình Chu: “…” 5 phần ăn của trẻ em, này cũng hơi quá mức rồi.
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có.”
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, khi phát hiện tình huống của Dạ U thì cả người phục vụ và khách hàng trong cửa hàng đều không nhịn được mà lặng lẽ quan sát Dạ U.
Dạ U nhanh chóng nhận ra điều gì đó nói: “Cái này lại là dành cho trẻ em à?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dạ U mặt đỏ bừng lên tức giận nói: “Vậy sao ngươi không nhắc ta?”
Trình Chu vô tội nói: “Không phải cậu khăng khăng muốn chọn sao?”
Dạ U có chút tức giận dẫm dẫm lên chân Trình Chu, Trình Chu không nhịn được có chút uỷ khuất.
“Cái này cho ngươi.” Dạ U đẩy 2 phần ăn trẻ em về phía Trình Chu.
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nhưng cũng hoàn thành 2 phần ăn dành cho trẻ em dưới sự giám sát của Dạ U. Đúng là xấu hổ phải san sẻ, không chịu một mình mà.
“Mama, nhìn kìa, hai chú bên kia đang ăn phần ăn của trẻ em kìa, đã lớn như vậy rồi mà còn đòi ăn phần của bọn con nữa.”
Trình Chu nghe vậy cũng cảm thấy có chút quẫn bách. Dạ U thì lại hoàn toàn không hiểu người khác đang nói gì, khi nhìn thấy mấy đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào họ nói chuyện thì cậu ấy còn cảm thấy thích thú, mấy đứa trẻ thấy vậy cũng tự xấu hổ cúi đầu xuống và vùi đầu vào suất ăn của mình.
Trình Chu nhìn Dạ U có chút ghen tị nghĩ: Vô tri đôi khi cũng là hạnh phúc. Chỉ cần bạn không hiểu, xấu hổ sẽ là người khác.
Sau khi rời khỏi quán pizza, Dạ U lại ghé vào nhà hàng lẩu, rồi lại bay vào nhà hàng thịt nướng, rồi lại càn quét ở cửa hàng bánh ngọt…
Dạ U đối với các loại mỹ thực đều cảm thấy tràn ngập hứng thú, nhìn tới cái gì cũng đều muốn thử một lần.
Nhìn thấy ví tiền càng ngày càng cạn kiệt, mong muốn đưa Dạ U tới cửa hàng buffet càng ngày càng mãnh liệt.
Trình Chu cứ thế càn quét hàng quán cùng Dạ U trong 3 ngày.
…….
Màn đêm buông xuống.
Trình Chu cùng Dạ U ngồi ở trong nhà cùng nhau ăn thịt nướng.
Trình Chu đã mua một cái vì nướng và các loại bột gia vị để hai người họ có thể tự nướng thịt ở nhà.
Sau khi càn quét các loại đồ ăn ở bên ngoài vài ngày thì hứng thú đối với đồ ăn của Dạ U đã giảm đi rất nhiều.
Mặc dù nền ẩm thực của quốc gia gấu trúc* (华国: Huá guó) rất đa dạng, nhưng nói về chất lượng dinh dưỡng thì các loại thịt đó không thể so với thịt mà Trình Chu mang từ dị giới về.
Trình Chu muốn nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện đấu khí thì tốt nhất vẫn sử dụng thịt của con Giác Trư ma thú này để bổ sung năng lượng.
Đã 7 ngày trôi qua kể từ thời điểm hai người truyền tống sang, Trình Chu bồi Dạ U đi ăn bên ngoài 3 ngày, thời gian còn lại thì hai người rúc trong nhà ăn thịt ma thú.
Trình Chu ban đầu cũng muốn làm một ít thịt khô để gửi về nhà, nhưng Dạ U lại nhắc nhở rằng thịt của con bán cấp yêu thú thì không sao nhưng năng lượng của con ma thú này quá mạnh so với cơ thể người bình thường, vì phòng ngừa nguy hiểm có thể xảy ra nên Trình Chu đành phải từ bỏ ý định gửi thịt về.
Vừa gặm sườn heo Dạ U vừa hỏi: “Ngày mai phải trở về rồi sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hắn cảm thấy có lẽ cánh cổng đã tích đủ năng lượng để thực hiện truyền tống.
Dạ U thở dài lưu luyến nói: “Thế giới này rất tốt, nhưng đáng tiếc là không có ma lực.”
Dạ U không nói cho Trình Chu biết là năng lực của mình bị hạn chế phần lớn trong thế giới này, vũ khí cộng sinh cũng không thể ngưng tụ ra được.
Năng lực học tập của Dạ U rất tốt, mấy ngày nay Dạ U cũng đã biết thế giới này không có đấu khí cũng không có ma lực, thế giới này chỉ tồn tại sức mạnh của khoa học tự nhiên, cũng có thể tạo ra được rất nhiều đồ vật kỳ lạ.
Trình Chu lái xe đến gara của một toà biệt thự ven biển gần đó, căn biệt thự này là Trình Chu mới thuê, tiền thuê hàng tháng là 3.200 tệ, đã thanh toán 1 năm. Tỷ lệ phòng trống ở khu vực này khá cao, mặc dù ít nhưng cũng có một vài người ở, cũng có một số chủ đầu tư chuyển đổi từ biệt thự thành khách sạn cho thuê.
Bên hông biệt thự cỏ dại mọc um tùm, hoàn toàn không có bóng người sinh sống. Sở dĩ lý do mà Trình Chu thuê căn biệt thự này là do giá cả tiện nghi, tỷ lệ lấp đầy thấp và tính riêng tư tương đối cao.
Ngôi nhà mà Trình Chu thuê trước đây cũng rất tốt nhưng chỉ có 1 bãi đậu xe dưới tầng hầm, hắn lại thường xuyên dùng xe ba bánh đi vào trong phòng, xe ba bánh thực ra cũng có thể được chuyển tới phòng thuê thông qua thang máy nhưng xe 4 bánh thì không được. Nếu hắn đột nhiên biến mấy khỏi tầng ngầm cùng với chiếc xe thì sẽ gây ra hỗn loạn mất.
Căn biệt thự này khác biệt vì nó có gara, hắn chỉ cần đóng cửa gara xuống thì có làm gì cũng không ai biết.
So với căn chung cư đã thuê trước đây thì biệt thự này an toàn hơn nhiều, với lại hắn cũng không thiếu tiền như trước nữa nên có thể thuê được.
Trình Chu chất những thứ đồ đã chuẩn bị sẵn lên xe, tổng cộng có 20 thùng bánh mỳ và 20 hộp mỳ gói. Bán mỳ thì hắn mua ở chợ đầu mối, giá chỉ bằng một nửa so với loại bánh mỳ dứa (菠萝包” Bōluó bāo) đã mua trước đó, mỳ ăn liền cũng là loại mỳ bình thường nhất, giá khoảng 2 tệ 1 gói, hơn 100 tệ là có thể mua một hộp lớn.
Trình Chu mang theo xe dịch chuyển tới bên trong sơn động, nhưng trong hang quá chật nên không thể dịch chuyển được, sau đó xuống xe. Hắn nhìn chiếc xe bị mắc kẹt trong hang rồi thầm nghĩ: Lần sau xuyên qua mình cần tìm một bãi đất trống, tránh cho xe lại bị mắc trong sơn động cũng không thể lấy ra được.
Dạ U xuống xe có chút lười biếng dựa vào xe nói: “Trình Chu, ngươi chuẩn bị đi tới Hắc Mạch thôn phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Cậu có đi với tôi không?”
“Ta sẽ không xuất hiện nhưng ta sẽ đi cùng với ngươi. Giữa chúng ta có liên kết nên đừng mong thoát khỏi ta.” Dạ U nghiêm túc cảnh cáo.
Trình Chu mỉm cười nói: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi vẫn là tuỳ tùng của chủ nhân là ngài mà.” Dạ U tuy tính tình hơi kém một chút nhưng lại là từ điển sống khó có được.
Dạ U khịt mũi nói: “Khẩu thị tâm phi.”
Trình Chu: “….” Hắn rõ ràng là nghiêm túc mà.
Dạ U nắm giữ một loại năng lực rất đặc biệt, Trình Chu nghĩ rằng Dạ U có thể khống chế được ánh sáng và có thể lợi dụng ánh sáng để che giấu bản thân.
__________________________
菠萝包” Bōluó bāo - Bánh dứa: là một loại bánh ngọt của Hồng Kông, nghe nói bánh dứa nướng có bề mặt vàng vàng, lớp da giòn lồi lõm trông giống như quả dứa, còn được gọi là bánh dứa, bánh có bơ ở giữa gọi là dầu dứa, v.v. (Chậc, ban đầu tui ko chịu check, cứ nghĩ bánh mỳ dứa là bánh mỳ hình dứa thôi chớ cũng là bánh mỳ cả, ai dè nó là loại khác. Hơ hơ.)
https://baike.baidu.com/item/%E8%8F%A0%E8%90%9D%E5%8C%85/4934176
* Hoa Quốc - 华国: Huá guó, một quốc gia phong kiến vào thời Tây Chu, kinh đô là Hoa Dương. Huaguo nằm ở chân phía nam của núi Tùng Sơn, phía nam của núi và phía bắc của sông đều gọi là Dương, vì vậy nó được gọi là Huayang. Thành phố Huayang nằm ở làng Huayangzhai, thị trấn Guodian, thành phố Tân Chính, tỉnh Hà Nam. Trích Baidu. (Thực ra thì bộ truyện này tác gỉa người Trung nên đây là tên gọi khác của Trung Quốc á mà. Như Việt Nam thì ngoài cái tên chính thức là Việt Nam ra thì còn gọi là Đông Lào đó, hoa hậu thân thiện thì Việt Nam on mode, còn có việc thì anh em Đông Lào lên tiếng đập chớt hết tụi mài đó. Tui tra vì tui thích tra thôi chớ cái tên đọc còn ko xong mà.)
End chap 21
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Đó là cái gì?” Dạ U hỏi
“Kẹo bông gòn (棉花糖: miánhuā táng)”. Trình Chu trả lời.
Dạ U có chút động tâm nói: “Nhìn cũng khá ổn, ngươi đi mua đi.”
Trình Chu cau mày có chút kháng cự nói: “Tôi ngại.”
Dạ U có chút nghi hoặc hỏi: “Tại sao? Ngươi không có tiền?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không phải.” Chỉ là nhìn mấy đứa trẻ đang đứng chen chúc đòi mua kẹo bông gòn, mà hắn lại thân cao đứng chen chung nhìn có vẻ hơi kỳ cục.
Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu tức giận nói: “Ngươi lại qua loa có lệ với ta phải không? Mau đi”.
Dưới sự ép buộc của Dạ U, Trình Chu không còn cách nào khác đành phải đồng ý: “Rồi, rồi, tôi đi là được chứ gì?”
Trình Chu lẫn lộn vào giữa một đám trẻ con, dưới những nụ cười đầy mơ hồ của mấy bà mẹ của đám trẻ con đó thì hắn cũng mua được 5 cây kẹo bông gòn mang ra. Phía bên kia có vài nữ khách du lịch nhìn lại mà cười lăn lộn.
Trình Chu nhét thanh kẹo bông vào tay Dạ U và nghe âm thanh kỳ quái phát ra.
“Mấy cô gái kia nhìn ta từ nãy tới giờ, có phải họ phát hiện ra cái gì hay không?” Dạ U nhíu chặt mày hỏi.
Trình Chu chớp mắt nói: “Ngươi lớn lên đẹp như vậy nên mấy cô gái đó đang nhìn ngươi, cũng không có vấn đề gì nghiêm trọng.”
Dạ U nheo mắt hỏi: “Thật sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đương nhiên.”
Hai cô bé đứng ở một phía bên kia, nhìn không chớp mắt về phía Trình Chu và Dạ U bàn luận.
“Ấm áp và chiều chuộng quá đi. Thật sự còn đi mua luôn kìa.”
“Người này lớn lên cũng quá xinh đẹp đi, chắc chắn là tiểu thụ, nhan sắc này chắc chắn là mỹ thụ.”
“Có vẻ là người nước ngoài, không biết người nước nào, lớn lên cũng quá đáng yêu và xinh đẹp rồi.”
“Ăn rồi, cậu ấy thực sự ăn rồi! Ahhhh… ! Sao có thể đáng yêu như vậy cơ chứ?”
“…”
Trình Chu nghe được mấy cô gái kia nói chuyện, gì mà dễ thương đáng yêu,… thì nghĩ thầm: Mấy người này đều bị vẻ ngoài của Dạ U đánh lừa hết rồi, họ chỉ xem vẻ bề ngoài chứ chưa nhìn thấy dáng vẻ tàn nhẫn của Dạ U rồi, từ đáng yêu hoàn toàn không dính dáng gì với cậu ấy đâu.
Dạ U nhìn Trình Chu tò mò hỏi: “Bọn họ đang nói về cái gì vậy.”
Trình Chu túng quẫn nói: “Họ nói cậu thực sự ăn rất giỏi.”
Dạ U trừng mắt nhìn Trình Chu rồi phụng phịu nói: “Ngươi gạt ta phải không?”
Trình Chu lắc đầu nghiêm túc trả lời: “Không hề.”
Dạ U hoài nghi nhìn Trình Chu không chớp mắt, Trình Chu chỉ có thể lợn chết không sợ nước sôi mà đón tầm mắt của Dạ U.
“Vậy đi mua tiếp đi.” Dạ U chỉ vào quầy bán kẹo bông gòn nói.
Trình Chu căng da đầu bất đắc dĩ nói: “Không phải đã mua 5 cái rồi sao?”
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu đúng tình hợp lý nói: “Ai nói ta ăn tốt vậy chứ?”
Trình Chu thầm nghĩ: Đúng là tự làm bậy thì không thể sống mà. Trình Chu nhìn về phía quầy bán kẹo bông, trước quầy càng ngày càng nhiều đầu củ cái kéo tới. Thôi, cái công việc đoạt đồ ăn của trẻ con này làm một lần cũng đã quá đủ rồi.
“Chúng ta đi trung tâm thương mại ăn cái khác đi, ở đó có nhiều đồ ăn ngon hơn.” Trình Chu nịnh nọt nói.
“Trung tâm thương mại? Là cái nơi mà ngươi nói có nhiều chỗ chơi thú vị và ăn ngon?” Dạ U hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Chính là chỗ đó.”
Dưới sự đề cử mãnh liệt của Trình Chu thì Dạ U cuối cùng cũng chịu gật đầu.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu lôi kéo Dạ U tới trung tâm thương mại, nơi này vẫn luôn rất sôi động và tập nập người ra kẻ vào.
Bỗng nhiên có một đoàn tàu trò chơi hướng về phía hai người đi tới, có một hướng dẫn viên ngồi ở phía trước đoàn tàu, đằng sau có hơn một chục đứa trẻ ngồi ngay ngắn trên toa, đoàn tàu phát ra âm thanh kêu leng keng leng keng khiến rất nhiều người chú ý.
Dạ U mở to mắt tò mò và hỏi: “Đó là cái gì vậy?”
Trình Chu ngượng ngùng nói: “Cái đó là xe trò chơi.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ta cũng muốn ngồi thử.”
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nói: “Trò đó dành cho con nít chơi thôi.”
Dạ U nhíu mày nói: “Ta thấy cũng có người lớn mà.”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, nhưng người lớn đi kèm một em bé.”
Dạ U miễn cưỡng nhìn Trình Chu hỏi: “Ngươi có con không?”
Trình Chu tràn đầy tiếc nuối trả lời: “Ta không có.”
Dạ U có chút không cam lòng nhìn Trình Chu lên án: “Tại sao ngươi lại không có con?”
Trình Chu: “…. Chúng ta đi ăn cơm thôi, không phải chúng ta tới đây để ăn sao?”
……….
Dạ U đi dạo một vòng trong trung tâm thương mại rồi tự chọn cho mình một tiệm pizza.
“Ta muốn ăn cái đó.” Vừa ngồi xuống, Dạ U đã chỉ vào hình minh hoạ phần ăn của trẻ em trong menu. Trình Chu có chút bất lực nhìn Dạ U và nghĩ thầm: Dạ U đúng là thật thần kỳ, cậu ấy toàn chọn trúng phần ăn của trẻ em và thích chơi trò chơi của trẻ em là thế nào? Nhưng vừa mới cự tuyệt yêu cầu đi đoàn tàu trẻ em của Dạ U nên Trình Chu cảm thấy yêu cầu suất ăn trẻ em của Dạ U vẫn ổn nên cũng đồng ý, “Được, ăn cái này cũng được.”
Dạ U gật đầu nói: “Muốn 5 phần”.
Trình Chu: “…” 5 phần ăn của trẻ em, này cũng hơi quá mức rồi.
Dạ U nhìn chằm chằm Trình Chu hỏi: “Sao vậy? Có vấn đề gì à?”
Trình Chu lắc đầu nói: “Không có.”
Đồ ăn nhanh chóng được mang lên, khi phát hiện tình huống của Dạ U thì cả người phục vụ và khách hàng trong cửa hàng đều không nhịn được mà lặng lẽ quan sát Dạ U.
Dạ U nhanh chóng nhận ra điều gì đó nói: “Cái này lại là dành cho trẻ em à?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Dạ U mặt đỏ bừng lên tức giận nói: “Vậy sao ngươi không nhắc ta?”
Trình Chu vô tội nói: “Không phải cậu khăng khăng muốn chọn sao?”
Dạ U có chút tức giận dẫm dẫm lên chân Trình Chu, Trình Chu không nhịn được có chút uỷ khuất.
“Cái này cho ngươi.” Dạ U đẩy 2 phần ăn trẻ em về phía Trình Chu.
Trình Chu có chút bất đắc dĩ nhưng cũng hoàn thành 2 phần ăn dành cho trẻ em dưới sự giám sát của Dạ U. Đúng là xấu hổ phải san sẻ, không chịu một mình mà.
“Mama, nhìn kìa, hai chú bên kia đang ăn phần ăn của trẻ em kìa, đã lớn như vậy rồi mà còn đòi ăn phần của bọn con nữa.”
Trình Chu nghe vậy cũng cảm thấy có chút quẫn bách. Dạ U thì lại hoàn toàn không hiểu người khác đang nói gì, khi nhìn thấy mấy đứa trẻ đang nhìn chằm chằm vào họ nói chuyện thì cậu ấy còn cảm thấy thích thú, mấy đứa trẻ thấy vậy cũng tự xấu hổ cúi đầu xuống và vùi đầu vào suất ăn của mình.
Trình Chu nhìn Dạ U có chút ghen tị nghĩ: Vô tri đôi khi cũng là hạnh phúc. Chỉ cần bạn không hiểu, xấu hổ sẽ là người khác.
Sau khi rời khỏi quán pizza, Dạ U lại ghé vào nhà hàng lẩu, rồi lại bay vào nhà hàng thịt nướng, rồi lại càn quét ở cửa hàng bánh ngọt…
Dạ U đối với các loại mỹ thực đều cảm thấy tràn ngập hứng thú, nhìn tới cái gì cũng đều muốn thử một lần.
Nhìn thấy ví tiền càng ngày càng cạn kiệt, mong muốn đưa Dạ U tới cửa hàng buffet càng ngày càng mãnh liệt.
Trình Chu cứ thế càn quét hàng quán cùng Dạ U trong 3 ngày.
…….
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Màn đêm buông xuống.
Trình Chu cùng Dạ U ngồi ở trong nhà cùng nhau ăn thịt nướng.
Trình Chu đã mua một cái vì nướng và các loại bột gia vị để hai người họ có thể tự nướng thịt ở nhà.
Sau khi càn quét các loại đồ ăn ở bên ngoài vài ngày thì hứng thú đối với đồ ăn của Dạ U đã giảm đi rất nhiều.
Mặc dù nền ẩm thực của quốc gia gấu trúc* (华国: Huá guó) rất đa dạng, nhưng nói về chất lượng dinh dưỡng thì các loại thịt đó không thể so với thịt mà Trình Chu mang từ dị giới về.
Trình Chu muốn nhanh chóng tăng tốc độ tu luyện đấu khí thì tốt nhất vẫn sử dụng thịt của con Giác Trư ma thú này để bổ sung năng lượng.
Đã 7 ngày trôi qua kể từ thời điểm hai người truyền tống sang, Trình Chu bồi Dạ U đi ăn bên ngoài 3 ngày, thời gian còn lại thì hai người rúc trong nhà ăn thịt ma thú.
Trình Chu ban đầu cũng muốn làm một ít thịt khô để gửi về nhà, nhưng Dạ U lại nhắc nhở rằng thịt của con bán cấp yêu thú thì không sao nhưng năng lượng của con ma thú này quá mạnh so với cơ thể người bình thường, vì phòng ngừa nguy hiểm có thể xảy ra nên Trình Chu đành phải từ bỏ ý định gửi thịt về.
Vừa gặm sườn heo Dạ U vừa hỏi: “Ngày mai phải trở về rồi sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Hắn cảm thấy có lẽ cánh cổng đã tích đủ năng lượng để thực hiện truyền tống.
Dạ U thở dài lưu luyến nói: “Thế giới này rất tốt, nhưng đáng tiếc là không có ma lực.”
Dạ U không nói cho Trình Chu biết là năng lực của mình bị hạn chế phần lớn trong thế giới này, vũ khí cộng sinh cũng không thể ngưng tụ ra được.
Năng lực học tập của Dạ U rất tốt, mấy ngày nay Dạ U cũng đã biết thế giới này không có đấu khí cũng không có ma lực, thế giới này chỉ tồn tại sức mạnh của khoa học tự nhiên, cũng có thể tạo ra được rất nhiều đồ vật kỳ lạ.
Trình Chu lái xe đến gara của một toà biệt thự ven biển gần đó, căn biệt thự này là Trình Chu mới thuê, tiền thuê hàng tháng là 3.200 tệ, đã thanh toán 1 năm. Tỷ lệ phòng trống ở khu vực này khá cao, mặc dù ít nhưng cũng có một vài người ở, cũng có một số chủ đầu tư chuyển đổi từ biệt thự thành khách sạn cho thuê.
Bên hông biệt thự cỏ dại mọc um tùm, hoàn toàn không có bóng người sinh sống. Sở dĩ lý do mà Trình Chu thuê căn biệt thự này là do giá cả tiện nghi, tỷ lệ lấp đầy thấp và tính riêng tư tương đối cao.
Ngôi nhà mà Trình Chu thuê trước đây cũng rất tốt nhưng chỉ có 1 bãi đậu xe dưới tầng hầm, hắn lại thường xuyên dùng xe ba bánh đi vào trong phòng, xe ba bánh thực ra cũng có thể được chuyển tới phòng thuê thông qua thang máy nhưng xe 4 bánh thì không được. Nếu hắn đột nhiên biến mấy khỏi tầng ngầm cùng với chiếc xe thì sẽ gây ra hỗn loạn mất.
Căn biệt thự này khác biệt vì nó có gara, hắn chỉ cần đóng cửa gara xuống thì có làm gì cũng không ai biết.
So với căn chung cư đã thuê trước đây thì biệt thự này an toàn hơn nhiều, với lại hắn cũng không thiếu tiền như trước nữa nên có thể thuê được.
Trình Chu chất những thứ đồ đã chuẩn bị sẵn lên xe, tổng cộng có 20 thùng bánh mỳ và 20 hộp mỳ gói. Bán mỳ thì hắn mua ở chợ đầu mối, giá chỉ bằng một nửa so với loại bánh mỳ dứa (菠萝包” Bōluó bāo) đã mua trước đó, mỳ ăn liền cũng là loại mỳ bình thường nhất, giá khoảng 2 tệ 1 gói, hơn 100 tệ là có thể mua một hộp lớn.
Trình Chu mang theo xe dịch chuyển tới bên trong sơn động, nhưng trong hang quá chật nên không thể dịch chuyển được, sau đó xuống xe. Hắn nhìn chiếc xe bị mắc kẹt trong hang rồi thầm nghĩ: Lần sau xuyên qua mình cần tìm một bãi đất trống, tránh cho xe lại bị mắc trong sơn động cũng không thể lấy ra được.
Dạ U xuống xe có chút lười biếng dựa vào xe nói: “Trình Chu, ngươi chuẩn bị đi tới Hắc Mạch thôn phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy. Cậu có đi với tôi không?”
“Ta sẽ không xuất hiện nhưng ta sẽ đi cùng với ngươi. Giữa chúng ta có liên kết nên đừng mong thoát khỏi ta.” Dạ U nghiêm túc cảnh cáo.
Trình Chu mỉm cười nói: “Sao cậu lại nghĩ như vậy? Tôi vẫn là tuỳ tùng của chủ nhân là ngài mà.” Dạ U tuy tính tình hơi kém một chút nhưng lại là từ điển sống khó có được.
Dạ U khịt mũi nói: “Khẩu thị tâm phi.”
Trình Chu: “….” Hắn rõ ràng là nghiêm túc mà.
Dạ U nắm giữ một loại năng lực rất đặc biệt, Trình Chu nghĩ rằng Dạ U có thể khống chế được ánh sáng và có thể lợi dụng ánh sáng để che giấu bản thân.
__________________________
菠萝包” Bōluó bāo - Bánh dứa: là một loại bánh ngọt của Hồng Kông, nghe nói bánh dứa nướng có bề mặt vàng vàng, lớp da giòn lồi lõm trông giống như quả dứa, còn được gọi là bánh dứa, bánh có bơ ở giữa gọi là dầu dứa, v.v. (Chậc, ban đầu tui ko chịu check, cứ nghĩ bánh mỳ dứa là bánh mỳ hình dứa thôi chớ cũng là bánh mỳ cả, ai dè nó là loại khác. Hơ hơ.)
https://baike.baidu.com/item/%E8%8F%A0%E8%90%9D%E5%8C%85/4934176
* Hoa Quốc - 华国: Huá guó, một quốc gia phong kiến vào thời Tây Chu, kinh đô là Hoa Dương. Huaguo nằm ở chân phía nam của núi Tùng Sơn, phía nam của núi và phía bắc của sông đều gọi là Dương, vì vậy nó được gọi là Huayang. Thành phố Huayang nằm ở làng Huayangzhai, thị trấn Guodian, thành phố Tân Chính, tỉnh Hà Nam. Trích Baidu. (Thực ra thì bộ truyện này tác gỉa người Trung nên đây là tên gọi khác của Trung Quốc á mà. Như Việt Nam thì ngoài cái tên chính thức là Việt Nam ra thì còn gọi là Đông Lào đó, hoa hậu thân thiện thì Việt Nam on mode, còn có việc thì anh em Đông Lào lên tiếng đập chớt hết tụi mài đó. Tui tra vì tui thích tra thôi chớ cái tên đọc còn ko xong mà.)
End chap 21
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro