Phong Ba Mất Trộm
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Trình Chu không cẩn thận mà đụng phải một cái rương có dán niêm phong làm hệ thống báo động bên trong cái rương đó lập tức phát ra những âm thanh inh ỏi chói tai.
Cửa phòng chiếu phim dưới đất lập tực bị đẩy ra, Đàm Thiếu Thiên đứng ở cửa tò mò nhìn vào hai người đang ngồi bên trong.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đống đồ lung tung vất đầy đất ở trong phòng thì chớp mắt rồi kích động nói: “Anh hai, đây là cái gì vậy ạ?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi thuận miệng nói: “Đều là đặc sản bên nhà Dạ U.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dạ U rồi hâm mộ mà nói: “Anh dâu, sản vật bên nhà anh cũng thật phong phú.” Cho nên, nhà của Dạ U rốt cuộc la fở nơi nào? Không phải là ở thế giới khác đó chứ?
Dạ U: “Cũng được.”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh hai, anh lại mang anh dâu đi đánh cướp ở đâu vậy?”
Trình Chu trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nói bậy cái gì đó? Là anh đi nhập hàng.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Quả nhiên là đi đánh cướp.
Đàm Thiếu Thiên vui vẻ dò hỏi: “Đây là loại lúa mạch gì vậy ạ? Lại là ma dược nữa ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Anh hai, anh lần này nhập cũng không ít hàng nha, người bán hàng hẳn là rất vui.”
Trình Chu: “……Ừ, họ rất vui.” Chắc chắn là rất rất vui.
Lúc này cũng không biết là Hebron đã phát hiện ra có điều bất ổn gì chưa ấy nhỉ? Nếu mà phát hiện ra thì chắc là hắn ta cũng thấy rất kích động đúng không? Mà hắn cũng rất tò mò xem Hebron có phản ứng gì khi nhìn thấy nhỉ? Thật đáng tiếc là không được tận mắt nhìn thấy. Phí quá.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy mấy trái sầu riêng thì kích động hô lên: “Anh hai, đây là sầu riêng phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Dạ U có chút khác thường nhìn Trình Chu, tới tận giờ cậu cũng có chút không hiểu được suy nghĩ của Trình Chu nữa. Trước khi lẻn vào bảo khố của Hebron thì Trình Chu cũng đã thuấn di đến khu rừng sầu riêng và đánh cướp vài trái mang tới thành chủ phủ. Còn nói là sầu riêng có tác dụng xả xui mang lại may mắn gì đó nữa chứ.
Đàm Thiếu Thiên ôm một trái sầu riêng rồi kích động nói: “May quá em đang đói, chúng ta bổ trái sầu riêng này làm bữa ăn khuya đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên mỗi người ôm hai trái sầu riêng đi vào bếp mà bổ sầu riêng tách lấy múi ra.
Dạ U đứng ở ngoài phòng bếp nhìn hai người đang hứng thú bừng bừng bổ sầu riêng kia mà biến sắc. Sầu riêng vừa bị tách ra thì một mùi hương đặc trưng cũng bay tới, Dạ U theo bản năng mà lùi về sau 2 bước, còn Đàm Thiếu Thiên thì say mê mà hít một hơi.
“Anh hai, mùi này cũng rất thơm.” Đàm Thiếu Thiên nói.
“Ừ.” Trình Chu tách một hộc múi ra rồi đưa lên miệng cắn một miếng. Sầu riêng mùi càng thối ăn càng ngon. Mà mấy trái sầu tiêng này còn được con hạ Tinh Linh ở dị giới giục sinh ra thì lại càng chất lượng.
“Đây cũng là đặc sản bên nhà anh dâu ạ?” Đàm Thiếu Thiên thuận miệng hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đàm Thiếu Thiên: “Quào, vậy thì bên nhà anh dâu cũng thật sự là có lộc để ăn mà. Sao bên anh ấy lại có thứ đồ tốt như vậy nữa chứ.”
Trình Chu: “……” Đáng tiếc, người ở bên dị giới lại không có thường thức gì về loại sầu riêng này.
Đàm Thiếu Thiên quay qua nhìn Dạ U rồi hô lên: “Anh dâu, anh có muốn ăn không?”
Dạ U vội vàng lắc đầu rồi lui ra phía sau hai bước nói: “Không cần, hai người tự ăn đi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn cái dáng vẻ như lâm đại địch của Dạ U thì bừng tỉnh nói: “Anh dâu không thích ăn sầu riêng ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu rồi tiếc hận mà nói: “Anh dâu à, anh đã bỏ lỡ một mỹ vị nhân gian rồi đấy.”
Dạ U: “……” Sao cậu lại có thể cảm thấy Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên không giống nhau được cơ chứ? Họ rõ ràng là anh em ruột mà, đúng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khẩu vị như nhau.
……
Đảo San Hô.
Sáng sớm hôm sau, mấy vệ binh bước vào địa lao kiểm tra lại thấy bên trong đã trống không thì họ cũng bị giật mình ngay lập tức.
“Người đâu?”
“Tao vẫn luôn canh giữ ở cửa lớn, tao không hề thấy có ai đi ra ngoài.” Thủ vệ phụ trách canh giữ địa lao cũng hoảng loạn nói.
“Người đã chạy thì chạy rồi. Không sao, dù gì thì đồ trên người hắn cũng bị chúng ta lột hết rồi.” Một tên lính thủ vệ khác nói.
Một vệ binh khác có chút lo lắng nói: “Tao vẫn cảm thấy người kia quái quái, mấy vị khách trước bị tóm đều lộ ra vẻ kinh hoàng hoảng sợ nên cũng bị lồ lộ phần nào. Nhưng mà người này không giống, hắn ta quá bình tĩnh.” Tuy là Trình Chu cũng có lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng thủ vệ lại cảm thấy không phải vậy.
“Tao cũng thấy tên này quá bình tĩnh, hay hắn chính là Đọa ma giả.”
“Đọa ma giả sao? Không thể nào. Đoạ ma giả không thể đi vào cửa hàng linh dược kia được. Bọn mày không nhớ à? Bên trong cửa hàng linh dược vẫn luôn có dụng cụ đo lường ma thuật mà. Đây là sản phẩm chuyên dụng do luyện khí sư ở đế đô làm ra đấy.”
“Dù sau thì chúng ta cũng chạy nhanh đi bẩm báo với thành chủ đã.”
“……”
Hebron vừa nghe được người ở địa lao đã không cánh mà bay thì trong lòng hắn cũng có dự cảm không lành.
Hebron hoảng loạn mà chạy vào bảo khố dưới mật thất, vừa mở cửa thì hắn phát hiện bảo khố đã trống rỗng, mọi thứ bên trong cũng không cánh mà bay, dọn đến sạch bóng.
Tim Hebron như thắt lại rồi phát ra một tiếng hét rất giận dữ.
Hebron đang là Bạch ngân kỵ sĩ đỉnh nên hét lên như vậy cũng làm cho toàn bộ người trong lâu đài đều nghe thầy rất rõ ràng.
Rất nhanh sau đó thì toàn bộ đảo San Hô cũng thực hiện lệnh giới nghiêm, toàn bộ thủ vệ và lính canh đều bị cấm ra ngoài, tập trung lực lượng và tiến hành lục soát điều tra Đoạ ma giả ở từng nhà dân.
Động tĩnh trên đảo San Hô cũng rầm rộ nên toàn bộ thương nhân cũng như khách du lịch đều bị mắc kẹt trên đảo.
Vụ việc thành chủ phủ của đảo San Hô bị mất trộm, khả năng rất lớn là do Đoạ ma giả gây ra cũng nhanh chóng bị truyền khắp Hiệp Loan quần đảo.
Đảo San Hô cũng là một hòn đảo phụ thuộc của Hiệp Loan quần đảo, cũng được coi là một hòn đảo rất giàu có, việc buôn bán linh dược trên đảo cũng rất tốt nên các quần đảo xung quanh cũng ghen tị không thôi. Mà việc Hebron bị xui xẻo mất trộm làm cho mấy quý tộc của đảo xung quanh còn cảm thấy rất vui mừng khi thấy tên này gặp hoạ.
Đương nhiên thì cũng không ít người cũng thấy rất tò mò là Hebron cũng đã nổi giận tới vậy thì bảo khố đã bị tổn thất bao nhiêu chứ?
……
“Rốt cuộc là phụ thân đã bị mất bao nhiêu bảo vật chứ?” Clarence bất mãn nói.
“Không biết, chỉ sợ là lần này tổn thất không ít.” Cleo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân mình giận dữ đến vậy.
Clarence phẫn nộ nói: “Cũng không biết là tên to gan lớn mật nào đã làm.”
Cleo nhướn mày nói: “Nghe nói là khách ngoại lai đến mua hàng đã làm.”
Clarence híp mắt nói: “Phụ thân cũng thật là. Nếu phụ thân sớm lấy bảo vật trong bảo khố ra chia cho chúng ta thì tốt rồi. Phụ thân làm cái gì mà cứ một hai phải cất giấu chúng làm gì chứ? Giờ thì hay rồi, để người khác hưởng lợi toàn bộ hết rồi kìa.”
Vốn dĩ thì bản tính của Hebron cũng có chút keo kiệt, cũng là thần giữ của, mặc dù là con cái ruột nhưng tài nguyên cung cấp để tu luyện của mấy đứa con cũng không quá nhiều. Mà cũng vì vấn đề tài nguyên tu luyện này mà Clarence đã sớm bất mãn với Hebron.
Cleo nhìn Clarence rồi lắc đầu nói: “Thời điểm này thì anh phát ngôn cẩn thận một chút đi. Em nghe nói là hình như quân lương của phụ thân đều bị trộm hết. Không cẩn thận thì tháng này còn không có tiền mà phát lương cho đám thị vệ kia đâu. Không biết là đám người kia sẽ quậy tưng bừng đến mức nào đây này.”
Tước vị thành chủ này của Hebron cũng là cướp mà có. Mà đây là hành vi bất chính nên trên đảo vẫn còn nhiều người ủng hộ đảo chủ đời trước và muốn nâng đỡ Michael thượng vị. Đương nhiên thì những người này cũng không phải là muốn ủng hộ Michael mà chỉ cảm thấy Michael dễ khống chế hơn thôi.
Cleo cũng rất oán hận với hành vi keo kiệt này của Hebron nhưng mà phận làm con gái thì cô cũng như cột chung một thuyền. Cleo cũng không hy vọng Hebron bị lật thuyền.
“Anh nói xem, chuyện này có có quan hệ với Michael không?” Cleo nói.
Clarence mắt trợn nói: “Thằng phế vật kia thì làm gì mà có năng lực này chứ? Không có phụ thân quá cố của hắn thì hắn ta cũng chẳng là cái đinh gì.”
Cleo cau mày nói: “Thôi, không nói nữa, đi ăn cơm trước đi.”
Clarence và Cleo đi đến nhà ăn thì phát hiện thức ăn cũng không có gì cả.
“Đây là thức ăn cho lợn phải không? Sao bọn họ dám đưa những loại thức ăn này cho chúng ta chứ?” Clarence bất mãn mắng.
Nữ đầu bếp phụ trách nhà ăn cũng chạy ra rồi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi thiếu gia và tiểu thư. Nhưng mà bá tước đại nhân đã nói là mấy ngày kế tiếp thì chúng ta phải thắt lưng buộc bụng ạ.”
Cleo cau mày thầm nghĩ: Rốt cuộc là phụ thân đã bị mất trộm bao nhiêu bảo vật vậy? Sao lại có thể túng quẫn đến mức độ này chứ?
……
Tin tức bảo khố của Hebron bị cướp sạch cũng rất nhanh lan truyền rộng rãi làm dân chúng trên đảo cũng như có thêm chuyện để bàn tán sôi nổi.
“Nghe nói là thành chủ phủ bị cướp sạch.”
“Tôi nghe nói là con dê béo này từ đâu đó chạy đến đây mua huyết san hô linh dược ở cửa hàng linh dược, không biết thế nào mà bị theo dõi.”
Cái cửa hàng bán huyết san hô linh dược kia có thể xem như là hắc điếm của khu vực đảo San Hô này nhưng mà khách vãng lai thì lại không biết điểm này nên cứ cắm đầu vào mua.
“Kết quả thì sao? Chậc chậc, con dê béo đó từ địa lao chạy ra rồi đi dọn sạch bảo khố của thành chủ phủ.”
Ông chủ cửa hàng linh quả nói: “Cái này thì tôi biết, hôm qua người đó còn đến tiệm tôi mua rất nhiều linh quả nữa mà, mà tên đó cũng mang theo một cái rương đựng toàn đồng vàng thì phải.”
“Tôi cũng gặp qua rồi này, hắn ta còn tới cửa tiệm của tôi mua rất nhiều linh thảo và hạt giống nữa cơ. Lúc ấy tôi còn nghĩ hắn ta mua nhiều như vậy thì không biết là hắn có thể chạy ra khỏi cái đảo San Hô này không nữa kìa.” Ông chủ của cửa hàng bán linh thảo cũng lên tiếng.
“Thoạt nhìn thì giống dê béo đấy. Xem ra là sự tình cũng không đơn giản rồi. Chẳng lẽ cái rương đồng vàng kia cũng là hắn trộm ở đâu tới đây?”
“Lúc đó thủ vệ cũng canh giữ thành chủ phủ rất nghiêm đúng không? Hơn nữa bên trong bảo khố kia khẳng định cũng có cơ quan hoặc trận pháp báo động gì đó mà phải không? Người này đã dùng thủ đoạn nào để đắc thủ được nhỉ?”
“Nghe nói không phải là người thường ra tay, rất có khả năng là Đọa ma giả.”
“Đọa ma giả sao? Thủ đoạn của Đọa ma giả đúng là rất đặc biệt nên cũng khó lòng phòng bị được lắm.”
“Hình như là thành chủ đại nhân rất tức giận, nghe nói người phụ trách trông coi địa lao đã bị đánh chết vì lơi lỏng cảnh giác khi làm nhiệm vụ, còn vệ quân canh gác thành cũng bị khiển trách.”
“Rốt cuộc là bị trộm bao nhiêu bảo vật chứ? Vệ quân canh thành cũng đã tra xét từng nhà rồi mà họ còn chưa tìm ra người khả nghi kìa.
“……”
……
Tử Kinh đảo (紫荆岛: Zǐjīng dǎo).
“Ông nội, đảo San Hô đã xảy ra chuyện.” Rogulei nói.
Bá tước Royer gật đầu nói: “Ông cũng nghe nói rồi.”
Rogulei hả hê nói: “Cũng không biết là tên nào đã làm ra điều này vậy? Không ngờ là tên này lại dám vét sạch kho hàng của thành chủ phủ.”
Bá tước Royer: “Nghe nói là cửa lớn của bảo khố cũng không phát hiện ra dấu vết bị cạy đúng không?”
Bảo khố của bá tước đảo San Hô cũng có thể được coi là một cái rương huyết mạch luyện khí cỡ lớn, nếu người khác cưỡng ép mở cửa để tiến vào bảo khố thì sẽ bị phản phệ, đồ vật bên trong cũng tự huỷ. Nhưng tình hình hiện tại thì kẻ trộm đã vô thanh vô tức mà dọn sạch sẽ luôn cai kho bảo khố đó.
Rogulei cười cười nói: “Nghe nói thì lần tổn thất này là toàn bộ tài sản của mấy chục năm của đảo San Hô.”
Bá tước Royer lắc đầu nói: “Cháu cũng đừng hả hê như vậy. Đây có thể là một tên Đoạ ma giả chuyên về không gian làm ra. Cũng chỉ có Đoạ ma giả không gian mới có thể đến mà không lưu lại dấu vết gì như vậy. Hắn ta có thể đánh cướp đảo San Hô thì cũng có thể đánh cướp những hòn đảo khác nữa. Và nếu cứ mặc kệ cho người này tự tung tự tác thì hắn ta cũng đem bảo khố của các đảo thành sân sau của hắn mà vơ vét một lượt. Đến lúc đó cũng thành đại loạn mất.”
Rogulei cau mày nói: “Không đến mức như vậy chứ ạ?”
Bá tước Royer lắc đầu nói: “Chúng ta cũng không thể đoán được Đoạ ma giả có thể sở hữu những loại ma lực nào mà? Cũng bởi vì sự kiện trên đảo San Hô mà mấy viên cấm ma thạch lại tăng giá đến chóng mặt. Cũng có không ít quý tộc đã tìm đến các luyện khí sư để khắc hoạ trận pháp phong ấn không gian nữa.”
Rogulei híp mắt nói: “Ông nội, cháu nghe nói là Hebron đang hoài nghi Michael đã hợp tác với Đoạ ma giả.”
Bá tước Royer phẫn nộ nói: “Xem ra lần này Hebron cũng tổn thất quá nghiêm trọng rồi nên hắn cũng mất trí rồi. Hắn ta muốn tìm người chịu tội thay đây mà.”
Nghe nói là người của đảo San Hô vẫn luôn muốn nghênh đón Michael quay trở về đảo và tiếp nhận tước vị bá tước. Lần này Hebron đã làm mất quân lương nên nhân tâm của tướng sĩ cũng đã làm mất luôn. Hebron đang muốn mang bát nước bẩn này hắt lên người Michael, hắn làm vậy cũng là muốn làm những kẻ muốn nghênh đón Michael về đảo phải suy nghĩ lại. Dù sao thì hợp tác cũng Đoạ ma giả cũng rất khó mà thượng vị được.
Rogulei có chút cổ quái nói: “Ông nội, cháu nghe nói là lần này đảo San Hô còn bị mất mấy rượng huyết mạch luyện khí thì phải, nên có thể là do Michael làm.”
Royer lắc đầu nói: “Nếu em họ cháu mà có cái bản lĩnh kia thì đã không bị đày đến Bàn Thạch đảo nhiều năm như vậy.”
Tuy là ngoài miệng bá tước Royer nói như vậy nhưng trong lòng ông cũng rất hy vọng là Michael có thể ôm hết đống bảo khố đó về tay. Bá tước Royer là chấp chưởng của Tử Kinh đảo, tuy diện tích của Tử Kinh đảo cũng gấp 2 lần diện tích đảo San Hô nhưng tài nguyên của Tử Kinh đảo lại không bằng đảo San Hô. So sánh ra thì đảo San Hô cũng giàu có và đông đúc hơn Tử Kinh đảo rất nhiều.
Tài sản mà đảo San Hô đã tích luỹ được trong những năm qua cũng có thể là một con số không tầm thường, nếu Michael thật sự có thể lấy được số tài sản của mình là tốt nhất. Cho dù không phải là toàn bộ nhưng một phần nhỏ cũng đã đủ để quật khởi.
Nếu Michael có thể có cơ hội giành lại quyền kiểm soát với đảo San Hô bọn họ cũng nên lợi dụng tình huống này mà xem xét kỹ lại một chút.
End chap 110
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Cửa phòng chiếu phim dưới đất lập tực bị đẩy ra, Đàm Thiếu Thiên đứng ở cửa tò mò nhìn vào hai người đang ngồi bên trong.
Đàm Thiếu Thiên nhìn đống đồ lung tung vất đầy đất ở trong phòng thì chớp mắt rồi kích động nói: “Anh hai, đây là cái gì vậy ạ?”
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên rồi thuận miệng nói: “Đều là đặc sản bên nhà Dạ U.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Dạ U rồi hâm mộ mà nói: “Anh dâu, sản vật bên nhà anh cũng thật phong phú.” Cho nên, nhà của Dạ U rốt cuộc la fở nơi nào? Không phải là ở thế giới khác đó chứ?
Dạ U: “Cũng được.”
Đàm Thiếu Thiên: “Anh hai, anh lại mang anh dâu đi đánh cướp ở đâu vậy?”
Trình Chu trừng mắt nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Nói bậy cái gì đó? Là anh đi nhập hàng.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Quả nhiên là đi đánh cướp.
Đàm Thiếu Thiên vui vẻ dò hỏi: “Đây là loại lúa mạch gì vậy ạ? Lại là ma dược nữa ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên có chút tò mò nói: “Anh hai, anh lần này nhập cũng không ít hàng nha, người bán hàng hẳn là rất vui.”
Trình Chu: “……Ừ, họ rất vui.” Chắc chắn là rất rất vui.
Lúc này cũng không biết là Hebron đã phát hiện ra có điều bất ổn gì chưa ấy nhỉ? Nếu mà phát hiện ra thì chắc là hắn ta cũng thấy rất kích động đúng không? Mà hắn cũng rất tò mò xem Hebron có phản ứng gì khi nhìn thấy nhỉ? Thật đáng tiếc là không được tận mắt nhìn thấy. Phí quá.
Đàm Thiếu Thiên nhìn thấy mấy trái sầu riêng thì kích động hô lên: “Anh hai, đây là sầu riêng phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Dạ U có chút khác thường nhìn Trình Chu, tới tận giờ cậu cũng có chút không hiểu được suy nghĩ của Trình Chu nữa. Trước khi lẻn vào bảo khố của Hebron thì Trình Chu cũng đã thuấn di đến khu rừng sầu riêng và đánh cướp vài trái mang tới thành chủ phủ. Còn nói là sầu riêng có tác dụng xả xui mang lại may mắn gì đó nữa chứ.
Đàm Thiếu Thiên ôm một trái sầu riêng rồi kích động nói: “May quá em đang đói, chúng ta bổ trái sầu riêng này làm bữa ăn khuya đi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên mỗi người ôm hai trái sầu riêng đi vào bếp mà bổ sầu riêng tách lấy múi ra.
Dạ U đứng ở ngoài phòng bếp nhìn hai người đang hứng thú bừng bừng bổ sầu riêng kia mà biến sắc. Sầu riêng vừa bị tách ra thì một mùi hương đặc trưng cũng bay tới, Dạ U theo bản năng mà lùi về sau 2 bước, còn Đàm Thiếu Thiên thì say mê mà hít một hơi.
“Anh hai, mùi này cũng rất thơm.” Đàm Thiếu Thiên nói.
“Ừ.” Trình Chu tách một hộc múi ra rồi đưa lên miệng cắn một miếng. Sầu riêng mùi càng thối ăn càng ngon. Mà mấy trái sầu tiêng này còn được con hạ Tinh Linh ở dị giới giục sinh ra thì lại càng chất lượng.
“Đây cũng là đặc sản bên nhà anh dâu ạ?” Đàm Thiếu Thiên thuận miệng hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đàm Thiếu Thiên: “Quào, vậy thì bên nhà anh dâu cũng thật sự là có lộc để ăn mà. Sao bên anh ấy lại có thứ đồ tốt như vậy nữa chứ.”
Trình Chu: “……” Đáng tiếc, người ở bên dị giới lại không có thường thức gì về loại sầu riêng này.
Đàm Thiếu Thiên quay qua nhìn Dạ U rồi hô lên: “Anh dâu, anh có muốn ăn không?”
Dạ U vội vàng lắc đầu rồi lui ra phía sau hai bước nói: “Không cần, hai người tự ăn đi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn cái dáng vẻ như lâm đại địch của Dạ U thì bừng tỉnh nói: “Anh dâu không thích ăn sầu riêng ạ?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Đàm Thiếu Thiên lắc đầu rồi tiếc hận mà nói: “Anh dâu à, anh đã bỏ lỡ một mỹ vị nhân gian rồi đấy.”
Dạ U: “……” Sao cậu lại có thể cảm thấy Trình Chu và Đàm Thiếu Thiên không giống nhau được cơ chứ? Họ rõ ràng là anh em ruột mà, đúng ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, khẩu vị như nhau.
……
Đảo San Hô.
Sáng sớm hôm sau, mấy vệ binh bước vào địa lao kiểm tra lại thấy bên trong đã trống không thì họ cũng bị giật mình ngay lập tức.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Người đâu?”
“Tao vẫn luôn canh giữ ở cửa lớn, tao không hề thấy có ai đi ra ngoài.” Thủ vệ phụ trách canh giữ địa lao cũng hoảng loạn nói.
“Người đã chạy thì chạy rồi. Không sao, dù gì thì đồ trên người hắn cũng bị chúng ta lột hết rồi.” Một tên lính thủ vệ khác nói.
Một vệ binh khác có chút lo lắng nói: “Tao vẫn cảm thấy người kia quái quái, mấy vị khách trước bị tóm đều lộ ra vẻ kinh hoàng hoảng sợ nên cũng bị lồ lộ phần nào. Nhưng mà người này không giống, hắn ta quá bình tĩnh.” Tuy là Trình Chu cũng có lộ ra vẻ hoảng sợ nhưng thủ vệ lại cảm thấy không phải vậy.
“Tao cũng thấy tên này quá bình tĩnh, hay hắn chính là Đọa ma giả.”
“Đọa ma giả sao? Không thể nào. Đoạ ma giả không thể đi vào cửa hàng linh dược kia được. Bọn mày không nhớ à? Bên trong cửa hàng linh dược vẫn luôn có dụng cụ đo lường ma thuật mà. Đây là sản phẩm chuyên dụng do luyện khí sư ở đế đô làm ra đấy.”
“Dù sau thì chúng ta cũng chạy nhanh đi bẩm báo với thành chủ đã.”
“……”
Hebron vừa nghe được người ở địa lao đã không cánh mà bay thì trong lòng hắn cũng có dự cảm không lành.
Hebron hoảng loạn mà chạy vào bảo khố dưới mật thất, vừa mở cửa thì hắn phát hiện bảo khố đã trống rỗng, mọi thứ bên trong cũng không cánh mà bay, dọn đến sạch bóng.
Tim Hebron như thắt lại rồi phát ra một tiếng hét rất giận dữ.
Hebron đang là Bạch ngân kỵ sĩ đỉnh nên hét lên như vậy cũng làm cho toàn bộ người trong lâu đài đều nghe thầy rất rõ ràng.
Rất nhanh sau đó thì toàn bộ đảo San Hô cũng thực hiện lệnh giới nghiêm, toàn bộ thủ vệ và lính canh đều bị cấm ra ngoài, tập trung lực lượng và tiến hành lục soát điều tra Đoạ ma giả ở từng nhà dân.
Động tĩnh trên đảo San Hô cũng rầm rộ nên toàn bộ thương nhân cũng như khách du lịch đều bị mắc kẹt trên đảo.
Vụ việc thành chủ phủ của đảo San Hô bị mất trộm, khả năng rất lớn là do Đoạ ma giả gây ra cũng nhanh chóng bị truyền khắp Hiệp Loan quần đảo.
Đảo San Hô cũng là một hòn đảo phụ thuộc của Hiệp Loan quần đảo, cũng được coi là một hòn đảo rất giàu có, việc buôn bán linh dược trên đảo cũng rất tốt nên các quần đảo xung quanh cũng ghen tị không thôi. Mà việc Hebron bị xui xẻo mất trộm làm cho mấy quý tộc của đảo xung quanh còn cảm thấy rất vui mừng khi thấy tên này gặp hoạ.
Đương nhiên thì cũng không ít người cũng thấy rất tò mò là Hebron cũng đã nổi giận tới vậy thì bảo khố đã bị tổn thất bao nhiêu chứ?
……
“Rốt cuộc là phụ thân đã bị mất bao nhiêu bảo vật chứ?” Clarence bất mãn nói.
“Không biết, chỉ sợ là lần này tổn thất không ít.” Cleo cũng là lần đầu tiên nhìn thấy phụ thân mình giận dữ đến vậy.
Clarence phẫn nộ nói: “Cũng không biết là tên to gan lớn mật nào đã làm.”
Cleo nhướn mày nói: “Nghe nói là khách ngoại lai đến mua hàng đã làm.”
Clarence híp mắt nói: “Phụ thân cũng thật là. Nếu phụ thân sớm lấy bảo vật trong bảo khố ra chia cho chúng ta thì tốt rồi. Phụ thân làm cái gì mà cứ một hai phải cất giấu chúng làm gì chứ? Giờ thì hay rồi, để người khác hưởng lợi toàn bộ hết rồi kìa.”
Vốn dĩ thì bản tính của Hebron cũng có chút keo kiệt, cũng là thần giữ của, mặc dù là con cái ruột nhưng tài nguyên cung cấp để tu luyện của mấy đứa con cũng không quá nhiều. Mà cũng vì vấn đề tài nguyên tu luyện này mà Clarence đã sớm bất mãn với Hebron.
Cleo nhìn Clarence rồi lắc đầu nói: “Thời điểm này thì anh phát ngôn cẩn thận một chút đi. Em nghe nói là hình như quân lương của phụ thân đều bị trộm hết. Không cẩn thận thì tháng này còn không có tiền mà phát lương cho đám thị vệ kia đâu. Không biết là đám người kia sẽ quậy tưng bừng đến mức nào đây này.”
Tước vị thành chủ này của Hebron cũng là cướp mà có. Mà đây là hành vi bất chính nên trên đảo vẫn còn nhiều người ủng hộ đảo chủ đời trước và muốn nâng đỡ Michael thượng vị. Đương nhiên thì những người này cũng không phải là muốn ủng hộ Michael mà chỉ cảm thấy Michael dễ khống chế hơn thôi.
Cleo cũng rất oán hận với hành vi keo kiệt này của Hebron nhưng mà phận làm con gái thì cô cũng như cột chung một thuyền. Cleo cũng không hy vọng Hebron bị lật thuyền.
“Anh nói xem, chuyện này có có quan hệ với Michael không?” Cleo nói.
Clarence mắt trợn nói: “Thằng phế vật kia thì làm gì mà có năng lực này chứ? Không có phụ thân quá cố của hắn thì hắn ta cũng chẳng là cái đinh gì.”
Cleo cau mày nói: “Thôi, không nói nữa, đi ăn cơm trước đi.”
Clarence và Cleo đi đến nhà ăn thì phát hiện thức ăn cũng không có gì cả.
“Đây là thức ăn cho lợn phải không? Sao bọn họ dám đưa những loại thức ăn này cho chúng ta chứ?” Clarence bất mãn mắng.
Nữ đầu bếp phụ trách nhà ăn cũng chạy ra rồi có chút xấu hổ nói: “Xin lỗi thiếu gia và tiểu thư. Nhưng mà bá tước đại nhân đã nói là mấy ngày kế tiếp thì chúng ta phải thắt lưng buộc bụng ạ.”
Cleo cau mày thầm nghĩ: Rốt cuộc là phụ thân đã bị mất trộm bao nhiêu bảo vật vậy? Sao lại có thể túng quẫn đến mức độ này chứ?
……
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tin tức bảo khố của Hebron bị cướp sạch cũng rất nhanh lan truyền rộng rãi làm dân chúng trên đảo cũng như có thêm chuyện để bàn tán sôi nổi.
“Nghe nói là thành chủ phủ bị cướp sạch.”
“Tôi nghe nói là con dê béo này từ đâu đó chạy đến đây mua huyết san hô linh dược ở cửa hàng linh dược, không biết thế nào mà bị theo dõi.”
Cái cửa hàng bán huyết san hô linh dược kia có thể xem như là hắc điếm của khu vực đảo San Hô này nhưng mà khách vãng lai thì lại không biết điểm này nên cứ cắm đầu vào mua.
“Kết quả thì sao? Chậc chậc, con dê béo đó từ địa lao chạy ra rồi đi dọn sạch bảo khố của thành chủ phủ.”
Ông chủ cửa hàng linh quả nói: “Cái này thì tôi biết, hôm qua người đó còn đến tiệm tôi mua rất nhiều linh quả nữa mà, mà tên đó cũng mang theo một cái rương đựng toàn đồng vàng thì phải.”
“Tôi cũng gặp qua rồi này, hắn ta còn tới cửa tiệm của tôi mua rất nhiều linh thảo và hạt giống nữa cơ. Lúc ấy tôi còn nghĩ hắn ta mua nhiều như vậy thì không biết là hắn có thể chạy ra khỏi cái đảo San Hô này không nữa kìa.” Ông chủ của cửa hàng bán linh thảo cũng lên tiếng.
“Thoạt nhìn thì giống dê béo đấy. Xem ra là sự tình cũng không đơn giản rồi. Chẳng lẽ cái rương đồng vàng kia cũng là hắn trộm ở đâu tới đây?”
“Lúc đó thủ vệ cũng canh giữ thành chủ phủ rất nghiêm đúng không? Hơn nữa bên trong bảo khố kia khẳng định cũng có cơ quan hoặc trận pháp báo động gì đó mà phải không? Người này đã dùng thủ đoạn nào để đắc thủ được nhỉ?”
“Nghe nói không phải là người thường ra tay, rất có khả năng là Đọa ma giả.”
“Đọa ma giả sao? Thủ đoạn của Đọa ma giả đúng là rất đặc biệt nên cũng khó lòng phòng bị được lắm.”
“Hình như là thành chủ đại nhân rất tức giận, nghe nói người phụ trách trông coi địa lao đã bị đánh chết vì lơi lỏng cảnh giác khi làm nhiệm vụ, còn vệ quân canh gác thành cũng bị khiển trách.”
“Rốt cuộc là bị trộm bao nhiêu bảo vật chứ? Vệ quân canh thành cũng đã tra xét từng nhà rồi mà họ còn chưa tìm ra người khả nghi kìa.
“……”
……
Tử Kinh đảo (紫荆岛: Zǐjīng dǎo).
“Ông nội, đảo San Hô đã xảy ra chuyện.” Rogulei nói.
Bá tước Royer gật đầu nói: “Ông cũng nghe nói rồi.”
Rogulei hả hê nói: “Cũng không biết là tên nào đã làm ra điều này vậy? Không ngờ là tên này lại dám vét sạch kho hàng của thành chủ phủ.”
Bá tước Royer: “Nghe nói là cửa lớn của bảo khố cũng không phát hiện ra dấu vết bị cạy đúng không?”
Bảo khố của bá tước đảo San Hô cũng có thể được coi là một cái rương huyết mạch luyện khí cỡ lớn, nếu người khác cưỡng ép mở cửa để tiến vào bảo khố thì sẽ bị phản phệ, đồ vật bên trong cũng tự huỷ. Nhưng tình hình hiện tại thì kẻ trộm đã vô thanh vô tức mà dọn sạch sẽ luôn cai kho bảo khố đó.
Rogulei cười cười nói: “Nghe nói thì lần tổn thất này là toàn bộ tài sản của mấy chục năm của đảo San Hô.”
Bá tước Royer lắc đầu nói: “Cháu cũng đừng hả hê như vậy. Đây có thể là một tên Đoạ ma giả chuyên về không gian làm ra. Cũng chỉ có Đoạ ma giả không gian mới có thể đến mà không lưu lại dấu vết gì như vậy. Hắn ta có thể đánh cướp đảo San Hô thì cũng có thể đánh cướp những hòn đảo khác nữa. Và nếu cứ mặc kệ cho người này tự tung tự tác thì hắn ta cũng đem bảo khố của các đảo thành sân sau của hắn mà vơ vét một lượt. Đến lúc đó cũng thành đại loạn mất.”
Rogulei cau mày nói: “Không đến mức như vậy chứ ạ?”
Bá tước Royer lắc đầu nói: “Chúng ta cũng không thể đoán được Đoạ ma giả có thể sở hữu những loại ma lực nào mà? Cũng bởi vì sự kiện trên đảo San Hô mà mấy viên cấm ma thạch lại tăng giá đến chóng mặt. Cũng có không ít quý tộc đã tìm đến các luyện khí sư để khắc hoạ trận pháp phong ấn không gian nữa.”
Rogulei híp mắt nói: “Ông nội, cháu nghe nói là Hebron đang hoài nghi Michael đã hợp tác với Đoạ ma giả.”
Bá tước Royer phẫn nộ nói: “Xem ra lần này Hebron cũng tổn thất quá nghiêm trọng rồi nên hắn cũng mất trí rồi. Hắn ta muốn tìm người chịu tội thay đây mà.”
Nghe nói là người của đảo San Hô vẫn luôn muốn nghênh đón Michael quay trở về đảo và tiếp nhận tước vị bá tước. Lần này Hebron đã làm mất quân lương nên nhân tâm của tướng sĩ cũng đã làm mất luôn. Hebron đang muốn mang bát nước bẩn này hắt lên người Michael, hắn làm vậy cũng là muốn làm những kẻ muốn nghênh đón Michael về đảo phải suy nghĩ lại. Dù sao thì hợp tác cũng Đoạ ma giả cũng rất khó mà thượng vị được.
Rogulei có chút cổ quái nói: “Ông nội, cháu nghe nói là lần này đảo San Hô còn bị mất mấy rượng huyết mạch luyện khí thì phải, nên có thể là do Michael làm.”
Royer lắc đầu nói: “Nếu em họ cháu mà có cái bản lĩnh kia thì đã không bị đày đến Bàn Thạch đảo nhiều năm như vậy.”
Tuy là ngoài miệng bá tước Royer nói như vậy nhưng trong lòng ông cũng rất hy vọng là Michael có thể ôm hết đống bảo khố đó về tay. Bá tước Royer là chấp chưởng của Tử Kinh đảo, tuy diện tích của Tử Kinh đảo cũng gấp 2 lần diện tích đảo San Hô nhưng tài nguyên của Tử Kinh đảo lại không bằng đảo San Hô. So sánh ra thì đảo San Hô cũng giàu có và đông đúc hơn Tử Kinh đảo rất nhiều.
Tài sản mà đảo San Hô đã tích luỹ được trong những năm qua cũng có thể là một con số không tầm thường, nếu Michael thật sự có thể lấy được số tài sản của mình là tốt nhất. Cho dù không phải là toàn bộ nhưng một phần nhỏ cũng đã đủ để quật khởi.
Nếu Michael có thể có cơ hội giành lại quyền kiểm soát với đảo San Hô bọn họ cũng nên lợi dụng tình huống này mà xem xét kỹ lại một chút.
End chap 110
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro