Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Quả Nham

Diệp Ức Lạc

2024-11-22 00:11:43

Trình Chu cũng chọn một vị trí ngay bên cạnh rừng đường thụ để vẽ truyền tống trận, những người khác đã sớm nghe tin tức cho nên bọn họ cũng chạy tới bên khu vực này để mua nước đường thụ uống rồi đứng một bên chờ xem rồi bàn luận xôn xao.

“Trình Chu các hạ đang muốn vẽ truyền tống trận kìa.”

“Nghe nói là truyền tống trận này dùng để nối liền đảo San Hô và đảo Bạch Sa thì phải.”

“Có được năng lực vẽ truyền tống trận thì cũng quá tuyệt vời rồi. Nhưng vì cái gì lại chọn đảo Bạch Sa kia chứ? Nghe nói là đảo Bạch Sa toàn là đám nham thạch cự ngao chứ có cái gì mới lạ đâu nhỉ?”

“Nghe nói chính là vì nham thạch cự ngao đó, là do miếng ăn của Dạ U các hạ cho nên Trình Chu các hạ mới khai thông truyền tống trận nối liền giữa hai hòn đảo này, bọn họ đang có ý định muốn coi đảo Bạch Sa thành cái kho lương thực dự trữ đấy.”

“Hai người này đúng là biết cách chơi mà. Nhưng tôi nghe nói là nham thạch cự ngao đó có độc mà nhỉ?”

“Không đến mức có độc đâu, nghe nói những người có thể chất dị ứng thì ăn mới bị nổi các triệu chứng, còn người bình thường ăn lại chẳng có việc gì. Nhưng mà món đó đúng là mỹ vị nhân gian đấy.”

“Mấy người ăn qua rồi hả?”

“Tôi? Tôi dĩ nhiên là chưa được ăn rồi nhưng mà tên Sacney kia hắn đã được hưởng dụng qua rồi, nói ăn vô cùng ngon.”

“Thằng Sacney chết tiệt kia đúng là số hưởng mà, cái gì ngon nghẻ thì hắn ta đều được ưu tiên nếm thử trước. Đáng ghét thật chứ.”

Bản thân Sacney cũng là con cháu quý tộc, hơn nữa địa vị trong giới quý tộc của Sacney cũng không hề thấp cho nên những người mới tới đảo San Hô này đều thích chạy tới tìm Sacney để trò chuyện.

“……”

……

Trình Chu cũng bắt đầu vẽ một truyền tống trận ở đảo San Hô, sau khi hoàn thành thì hắn cũng sai người canh giữ rồi chạy tới đảo Bạch Sa vẽ thêm một cái truyền tống trận nữa rồi hắn cũng để người tới canh giữ.

“Hình như là kết thúc rồi.”

“Vẽ truyền tống trận đơn giản vậy thôi hả?”

“Nhìn đơn giản như vậy nhưng thực tế thì không dễ dàng như vậy. Cái thứ như truyền tống trận muốn dễ là cực kỳ dễ, muốn khó là cả đời vẽ không ra. Trình Chu chính là không gian Năng lực giả đấy.”

“Không gian Năng lực giả đúng là thần kỳ mà.”

“Vậy là ngồi truyền tống trận là có thể tới đảo Bạch Sa sao?”

“Nghe nói đảo Bạch Sa ngoại trừ nham thạch cự ngao còn có thêm quả nham nữa đấy, có vẻ như đảo San Hô này đang muốn bán quả nham cho ngoại giới rồi.”

“Vậy thì tốt quá rồi. Dù sao thì chất lượng của quả nham ở đảo Bạch Sa cũng cao hơn các hòn đảo khác.”

“…..”

Mấy chục năm trước thì Hiệp Loan quần đảo cũng có thương nhân bán ra quả nham này, số quả nham này cũng vừa đúng là hàng hoá của những lái thương trên những con thuyền chạy tới đảo Bạch Sa lén vặt mang trở về bán. Nhưng mà mấy năm gần đây thì số lượng quả nham càng ngày càng ít đi, nguyên nhân cũng là do số lượng của đám nham thạch cự ngao trên hòn đảo này càng ngày càng nhiều thêm nữa, hơn nữa đám nham thạch cự ngao này cũng rất hung hãn, mấy thương nhân đó phái người lên đảo tìm kiếm quả nham thường thì một đi không trở lại cho nên họ cũng không muốn mạo hiểm nữa.

Sau khi truyền tống trận tu sửa thành công thì mỗi ngày Dạ U đều mang đội chạy tới đảo Bạch Sa để săn giết nham thạch cự ngao mang về. Lần này Trình Chu đã mang tới không ít lực lượng chiến đấu nhưng mà kinh nghiệm thực chiến của bọn họ lại không có đủ cho nên làn thực chiến này cũng coi như tập huấn luôn.

Đảo Bạch Sa này đúng là một địa phương không hề tồi để rèn luyện kỹ năng chiến đấu, cũng rất có lợi cho việc rèn luyện đấu khí, còn thuận tiện mang theo quả nham quay trở về nữa. Mà mọi người cũng cảm thấy có Dạ U lấy thân ra thử nghiệm rồi cho nên mấy người trên đảo San Hô cũng có không ít người học theo rồi bọn họ cũng nguyện ý nếm thử tư vị của nham thạch cự ngao luôn. Cũng chính vì vậy mà giá cả của nham thạch cự ngao cũng một bước bay thẳng lên trời. Đúng là chẳng ai có thể vượt qua được cái tư vị vô cùng hoàn mỹ của cua mà.

Các món của nham thạch cự ngao cũng nhanh chóng xuất hiện trên bàn ăn của luyện khí sư, ban đầu thì họ cũng chẳng dám ăn đâu, nhưng mà ngay sau đó tất nhiên cũng có những người lá gan lớn chạy tới ăn thử, sau đó thì toàn bộ luyện khí sư cũng chạy vào ăn thử luôn. Ban đầu thì Trình Chu cũng sợ có những người có thể chất dị ứng ăn vào sẽ xảy ra vấn đề gì đó cho nên hắn cũng mang một đống thuốc chống dị ứng ở hiện thế tới, sau đó đưa cho Lăng Nguyệt để tiến hành phụ ma cho đống thuốc này làm cho dược lực của thuôc cũng được tăng lên mấy lần, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì hắn cũng để trong tủ thuốc của các luyện khí sư.

Tất nhiên là thể chất của luyện khí sư cũng cao hơn người bình thường không ít, hơn nữa bọn họ cũng không bị dị ứng quá nặng, mà có bị thì cũng thể trạng nhẹ thôi. Trường hợp phản ứng quá dữ dội thì cũng đã có Annie ra tay hỗ trợ rồi.

Ban đầu thì đại sư Tầm Thiên còn thấy Trình Chu vì nham thạch cự ngao mà tốn công phí sức không có lợi ích gì, nhưng mà ngay sau đó thì ông cũng được nếm thử cái món nham thạch cự ngao xào cay thì ông cũng trở thành tù bình của món này luôn. Lẽ dĩ nhiên thì tình hình cũng đổi thay 3600 thành ra đại sư Tầm Thiên lại nhiệt tình quan tâm đến trang trại chăn nuôi nham thạch cự ngao trên đảo Bạch Sa.

Trình Chu cũng không ngừng cảm thán rằng hoá ra nhân loại ở nơi nào cũng giống nhau cả thôi, không một ai có thể cưỡng lại sức quyến rũ của các loại cua mà.

Sau đó thì cư dân của đảo San Hô cũng ý thức được là mấy cái con nham thạch cự ngao này có thể ăn nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể ăn, bọn họ cần xem lại coi bản thân người nào có cái thể chất bị dị ứng cua giống như cái lúc ăn hải sản thì những người đó không được phép động tới, còn những người khác thì cũng cứ bình tĩnh mà ăn thôi.

Còn số lượng lớn quả nham trên đảo Bạch Sa cũng lần lượt mà đưa tới đảo San Hô, một số lượng lớn cũng được phân đến siêu thị lớn để bày bán làm không ít lái thương cũng ào ào chạy đến nhập hàng mang về bán.

Tất nhiên là giá cả của quả nham này là không hề giống nhau rồi, giá của những trái hạ phẩm cũng không quá đắt nên bình dân cũng có thể mua được, mấy bình dân sau một ngày làm lụng vất vả đều để dành tiên mua 1 đến 2 trái mang về uống.

……..

Đảo San Hô – Khác sạn lớn San Hô.

Khách sạn San Hô này là một trong những khách sạn có quy cách cao nhất trên đảo San Hô, sau khi khách sạn này mở cửa thì có không ít con em quý tộc cũng chọn khách sạn này để vào ở. Trong khách sạn San Hô này cũng bày tiệc đứng cho tất cả mọi người vào buổi sáng và buổi tối cho nên khách sạn này rất được mọi người hoan nghênh.

“Heyden, không ngờ cậu lại cướp được đấy.” Một quý tộc trẻ lên tiéng nói.

Heyden cười cười nói: “Thật ra cũng không khó cướp đâu. Lúc ấy trong siêu thị lớn có bán ra 3 trái cao giai quả nham, 2 trái ưu tiên bán cho những người có phiếu mua sắm và may mắn là tôi còn giữ một phiếu nên cũng vớt luôn được một trái.”

Mấy quý tộc xung quanh cũng hâm mộ vận khí của Heyden. Nhưng trong đó có một thanh niên quý tộc đang đứng đó mà sắc mặt lại xấu vô cùng.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


“Eller, lúc đó cậu cũng quá tức giận rồi, tốt xấu gì thì mấy cái phiếu đó cũng là dùng đồng vàng để mua được đấy, cậu nghĩ gì mà vứt hết xuống biển vậy?” Một quý tộc trẻ lên tiếng trêu chọc nói.

“Đúng vậy đấy Eller, mấy cái phiếu đố cậu vứt hết xuống biển rồi, giờ thì toàn bộ đều bị cậu bỏ lỡ.” Một quý tộc trẻ khác cười cười nói.

“Eller cũng thật là, lúc đó cậu giữ lại rồi bán hết số phiếu khoán đó cho tôi là được rồi, tôi có thể chi tiền gốc ra để mua lại số phiếu mua sắm đó của cậu mà.” Một người nào đó lại lên tiếng nói thêm.

Sắc mặt của Eller cũng biến hoá liên tục khi nghe những lời cạnh khoé của đám quý tộc đang đứng bên cạnh này.

Eller cũng chỉ có thể vừa tức vừa giận đến sôi máu nhưng mà hắn cũng căng da đầu mà nói: “Vất thì vất thôi, cũng không phải cái gì quá quan trọng.”

Dù sao thì chuyện cũng đã rồi cho nên Elller cũng đã sớm hối hận rồi, nhưng mà lúc này mà nói hối hận thì càng chọc cho những người kia chê cười thêm nữa cho nên hắn cũng chỉ có thể căng mặt làm bộ không để bụng mà thôi.

“Heyden, cậu mang quả nham này mở ra đi, để mọi người cùng nhau uống thử một chút với.” Một thanh niên quý tộc đề nghị.

“Đúng vậy, cậu mở đi Heyden, cho mọi người nếm thử một chút.” Có người mở đầu nói thì cũng có người sôi nổi hưởng ứng.

Heyden cũng thuận theo ý mọi người mà mở trái nham này ra, sau đó thì phân cho mỗi người môt ly nhỏ để uống, phần dư lại cũng để cho bản thân dùng.

“Quào, tuyệt vời. Không hổ là quả nham thượng phẩm mà, hương vị đúng là không hề bình thường.”

“Quả nham này hẳn là một loại linh dược rồi.”

“Tên Trình Chu này cũng khá là hào phóng đấy chứ, một loại đồ uống trân quý như vậy mà cũng mang ra bán.”

“Có lẽ trên tay hắn ta còn có loại quả nham có phẩm chất tốt hơn thì sao?”

“Chất lượng của quả nham này đã tuyệt vời như vậy rồi vậy thì trái có phẩm chất cao hơn thì hương vị còn tới cỡ nào nữa?”

Một quý tộc mặc đồ màu xanh cười cười rồi nói: “Này thì ai mà biết được, nhưng nghe nói là đảo Bạch Sa kia có một con Địa giai hải thú đó.”

Mấy con em quý tộc hai mặt nhìn nhau, mấy con em quý tộc này nhìn thì giống không học vấn không nghề nghiệp suốt ngày tụ tập ăn chơi đó nhưng mà trên thực tế thì bọn họ học thức cực kỳ uyên thâm và không ai là đồ ngốc cả. Dù sao thì sinh ra trong gia đình quý tộc không làm rồng chắc chắn cũng không thể quá gà được.

Một nữ quý tộc cười cười rồi cũng nhanh chóng chuyển đề tài nói: “Mấy luyện khí sư ở khu bến tàu đó đúng là may mắn mà. Nghe nói là bọn họ được uống miễn phí quả nham đấy.”

“Thật không? Bọn họ có thể uống miễn phí hả?” Một quý tộc trẻ nhướn mày nói.

Nữ quý tộc trẻ gật đầu nói: “Đúng thế, nhưng mà chỉ là quả nham trung phẩm thôi.”

“Trung phẩm cũng rất khó có được đấy.”

“….”

……

Đông đảo luyện khí sư đang tụ tập ở nhà ăn lớn cũng bàn luận sôi nổi.

“Nghe nói hôm nay lại có thêm một nhóm người chạy tới đảo Bạch Sa để săn bắt nữa đúng không?”

“Luyện khí sư chúng ta có thể gia nhập săn bắn mà đúng không?”

Trong số luyện khí sư ở đây thì cũng có người có được thực lực cũng không hề tồi, nhưng mà lao đầu vào nghiên cứu lâu ngày thì bọn họ cũng dễ rơi vào bế tắc không nghĩ thông được dễ dẫn tới stress, nghĩ tới nghĩ lui thì Trình Chu cũng áp dụng phương pháp quản lý nhân viên kiểu mới mà duy trì cho đám luyện khí sư bọn họ chương trình vui chơi, lâu lâu cho bọn họ ra ngoài tham quan rồi giải toả cảm xúc gì dấy để tìm thêm cảm hứng. Ngoài ra thì dân văn phòng khác cũng phải chăm chỉ rèn luyện cơ thể và điều chỉnh tư duy thì mới có thể phát huy tốt năng lực của mình được.

“Nghe nói là đảo Bạch Sa đó có một con Địa giai nham thạch cự ngao đấy. Không cẩn thận lỡ đụng trúng nó thì rắc rối lắm.”

“Yên tâm đi, mấy người có muốn cũng không đụng trúng đâu. Con nham thạch cự ngao đó sớm bị Trình Chu các hạ giết rồi. Trình Chu các hạ đã mang người của liên minh Thiên Tuyển giả kia đi phân cắt con Địa giai hải thú đó rồi. Nghe nói là cái mai của con Đại giai hải thú đó đã bị nghiền thành bột phấn, một phần sử dụng làm tài liệu luyện khí rồi, một phần thì chế thành nước sơn để tăng cường lực phòng ngự đấy.”

“Mà nói chứ con nham thạch cự ngao kia là một con Địa giai hải thú đấy, nấu ăn lên chắc là ngon lắm.”

“Mấy người đừng mong nữa, con Địa giai nham thạch cự ngao đó là Trình Chu các hạ săn về cho Dạ U các hạ đổi khẩu vị đấy. Không có phần của chúng ta đâu. Nhưng mà cao giai nham thạch cự ngao cũng không tồi.”

“Cao giai đã không tồi rồi, đừng nghĩ quá nhiều nữa.”

“Không ngờ là nham thạch cự ngao lại ngon tới vậy, tội cho nhưng tên bị dị ứng kia ghê, quá đáng thương rồi.”

“…..”

……..

Yisi nhìn Roland nói: “Em đi đâu đấy.”

Roland gãi đầu nói: “Em đi tới nhà hàng ngự thiện thế gia hỏi người ta còn thiếu người phụ việc không?”

Yisi trợn tmắt nói: “Lại đi nữa à?”

Roland gật đầu nói: “Vâng ạ. Em nghe nói là người ở biển bên kia có câu nói là có công mài sắt có ngày nên kim (精誠所至,金石為開: Jīngchéng suǒ zhì, jīnshí wéi kāi - người thành tâm thành ý có thể làm kim cương tan vỡ) mà, nên chắc chắn có ngày người của ngự thiện thế gia dẽ cảm động thành ý chân thành của em, có khi em cũng thành công đấy.”

Yisi: “……"

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Nói không chừng là người của ngự thiện thế gia sẽ cảm thấy em quá phiền nên sai người chạy ra đánh em đấy.

Roland có chút kích động nói: “Chị, chị biết nham thạch cự ngao không?”

Yisi gật đầu nói: “Biết chứ. Nghe nói là đảo Bạch Sa có một con Địa giai nham thạch cự ngao, nhưng mà đã bị lên đĩa lên, không biết tin này có đúng hay không?”

Roland nhíu mày rồi nói: “Địa giai thì em cũng không biết rõ nhưng mà cao giai lại có không ít đấy, hôm nay ngự thiện thế gia còn kiếm người tới ăn thử mà em cũng chạy tới kịp lúc cho nên em cũng ăn chực được không ít đấy.”

Yisi nhìn Roland cũng có chút ngoài ý muốn mà nói: “Sao bọn họ lại cho em vào trong đó để ăn thử chứ?”

Roland có chút kích động nói: “Bên đó họ chê em phiền á, bởi vậy em đáp ứng với họ là ăn xong lần này thì em sẽ không tới nữa.”

Yisi: “…….” Hoá ra là như vậy sao?

Roland có chút kích động nói: “Tên Sacney chết bầm nói không sai mà. Đi làm chân chạy việc cho nhà hàng ngự trù thế gia này còn thú vị hơn làm thiếu đảo chủ mấy lần.”

Yisi: “………" Nếu như phụ thân bọn họ mà nghe những lời này của Roland thì chắc chắn phụ thân sẽ bị chọc cho ngất luôn mất.

Roland thở dài nói: “Nếu em có thể trở thành Đoạ ma giả thì tốt rồi.”

Yisi nhìn Roland mà nhíu chặt mày rồi quát: “Em nói cái gì đó?”

Roland nhìn Yisi rất nghiêm túc mà nói: “Chị, em muốn thức tỉnh năng lực.”

Yisi thầm lắc đầu cảm thán, đứa em trai này của cô xưa nay vẫn theo lề lói cũ rồi bo bo giữ mình không khác phụ thân bọn họ là bao, vậy mà mới đến đảo San Hô này có bao lâu đâu mà nó đã nảy sinh ra cái ý tưởng đại nghịch bất đạo này rồi chứ? Không lẽ mỹ thực có lúc ảnh hưởng như vậy thật sao?

“Sau khi thức tỉnh năng lực thì em muốn làm cái gì?” Yisi hỏi.

Đôi mắt của Roland cũng sáng rực lên rồi không cần nghĩ ngợi mà nói: “Sau khi thức tỉnh dị năng thì em sẽ giai nhập tổ chức Quang Minh kia. Chị, em đã điều tra kỹ rồi, chị không biết đâu trên cái đảo San Hô này đãi ngộ tốt nhất chính là những người trong cái tổ chức Quang Minh kia đấy. Mỗi người trong tổ chức ấy có mấy cái đạo cụ không gian luôn, nguyên liệu nấu ăn cao cấp cũng ưu tiên mà cung cấp cho bọn họ.”

Yisi híp mắt rồi suy nghĩ một chút nói: “Hình như đúng là như vậy.”

Roland ghen tị mà nói: “Em cũng muốn giai nhập vào tổ chức bọn họ.”

Yisi suy nghĩ một chút rồi nói: “Muốn gia nhập với bọn họ cũng chưa chắc cần phải thức tỉnh năng lực đâu.”

Roland nhìn Yisi cũng có chút hồ nghi nói: “Chị, chị đang nói cái gì vậy?”

Yisi lắc đầu rồi nói: “Không có gì, nhưng mà nham thạch cự ngao kia ăn thật sự ngon như vậy sao?

Roland gật đầu nói: “Đương nhiên là ăn cực kỳ ngon rồi. Nếu không thể ăn được thì Trình Chu các hạ còn phí công tốn sức như vậy làm gì chứ?”

Yisi híp mắt có chút cạn lời nói: “Chẳng qua chỉ là một đám xác cứng như đã thế kia mà ăn ngon được hả?”

Roland nhìn Yisi một cái nói: “Chị, chị không biết rồi. Đám luyện khí sư bên khu bến tàu cũng được ưu tiên ăn nham thạch cự ngao đấy. Bọn họ cũng có người bị dị ứng nhưng mà họ uống thuốc chống dị ứng rồi nhào vào ăn nham thạch cự ngao kìa.”

Yisi: “…” Bọn người kia hẳn là điên hết rồi đúng không?

“Em tính khi nào quay trở về đảo Đường Thụ hả?” Yisi lên tiếng.

Roland chắp tay sau lưng rồi nói: “Trở về làm gì? Mẹ nói đúng, em còn trẻ nên em cần phải trải nghiệm nhân sinh và lang bạt một thời gian đã.”

Yisi trợn mắt nói: “Sao chị chẳng thấy em lang bạt chỗ nào mà chỉ thấy em mỗi ngày chạy đi ăn chực hết chỗ này đến chỗ khác vậy hả? Mỗi ngày chỉ biết ăn, em đã đáp ứng với phụ thân là sẽ nhanh chóng trở về đảo mà.”

Roland ngượng ngùng cười cười rồi lại có chút xấu hổ. Thời điểm chưa tới đây thì hắn cũng đâu có nghĩ là đảo San Hô là cái dạng như thế này đâu chứ.

Roland gượng cười rồi nói: “Chị hai à, chị có biết là tên Trình Chu kia đang muốn thành lập một trang trại chăn nuôi nham thạch cự ngao ở đảo Bạch Sa rồi cải tiến nơi đó thành nơi săn bắt không?”

Yisi híp mắt nói: “Thật sao? Nhưng mà có can hệ gì tới em chứ?”

Roland vội vàng nói luôn: “Hắn ta muốn nhận người cho nên em muốn tới báo danh, không biết là có thông qua không nữa.”

Yisi nói: “Em chạy đi báo danh? Em chạy tới báo danh làm gì chứ? Chạy tới làm đồ ăn cho đám nham thạch cự ngao kia hả?”

Roland có chút bất mãn mà thầm phản kháng nói: “Chị, chị cũng quá coi thường em rồi đấy…”

Yisi nhìn Roland nói: “Muốn chị không coi thường em thì tiến giai lên Bạch ngân kỵ sĩ đi rồi hãy nghĩ.”

Yisi vuốt vuốt cái vòng tay trên cổ tay rồi suỹ nghĩ một chút. Sau khi châm chước một hồi lâu thì vẫn lưỡng lự không thể hạ quyết tâm được. Cuối cùng thì cô cũng quyết định chờ quan sát thêm một thời gian rồi tính tiếp.

End chap 242

-------------XuYing90--------------

------oOo------

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hai Giới Trùm Làm Ruộng

Số ký tự: 0