Thỉnh Thần Dễ Dàng Đưa Thần Khó
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
(請神容易送神難: Qǐng shén róngyì sòng shén nán)
Sau khi thu được số linh tửu mà hầu tước đảo Heidi đã đưa thì Trình Chu và Dạ U cũng lên xe rời khỏi thành chủ phủ rồi bọn họ lại đi lang thang khắp đảo Heidi.
Hai người vừa uống rượu của thưởng thức phong cảnh của đảo Heidi.
Thời điểm ham vui thì Dạ U còn dừng lại mà chào hàng bán kem cho mấy đứa nhỏ.
Nhưng mà trải qua trận chiến ở quần đảo núi lửa thì Trình Chu và Dạ U cũng đã rất nổi danh, là hung danh nổi như cồn.
Sau khi biết hai người đã đến đảo Heidi thì dân chúng cũng cực kỳ hoảng loạn, nhưng sau hoảng loạn thì mọi người lại cảm thấy rất tò mò về hai người mang tiếng hung danh này.
Trình Chu và Dạ U vừa uống linh tửu vừa thưởng thức mỹ thực, lâu lâu còn mang kem ra ăn, cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng nhàn nhã và tự tại.
Trình Chu chạy xe tới một vườn cây heidi bên phía bờ biển thì vui vẻ nói: “Phong cảnh nơi này cũng không tồi, hay là chúng ta nướng BBQ đi.”
Dạ U gật đầu nói: “Nghe cũng được đấy.”
Trình Chu dừng xe, bước xuống rồi lấy cái giá nướng BBQ từ trong nhẫn không gian ra. Sau khi chuẩn bị hết các dụng cụ nướng BBQ thì hai người cũng bắt đầu ngắm biển và nướng đồ ăn.
Mấy thanh thiếu niên đứng ở xa mà nhìn về phía Trình Chu và Dạ U thì lén lút nói chuyện với nhau.
“Hai người kia chính là hai tên Đoạ ma giả đang náo loạn Hiệp Loan quần đảo sao?”
“Hình như là vậy.”
“Đọa ma giả nhìn cũng chẳng khác người bình thường gì nhỉ? Tôi còn nghe nói là Đoạ ma giả là tín đồ của ma quỷ nên cực kỳ hung tợn, mặt mày khả ố xấu xí chứ?”
“Đọa ma giả vốn là từ người bình thường biến thành nên bọn họ cũng tự nhiên là giống người bình thường rồi.”
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Có than, có bếp, chắc là đang ăn đồ nướng. Hình như là hai người kia đang chuẩn bị nướng thịt gì đó thì phải.”
Một cô gái quý tộc có chút kích động nói: “Thịt gì vậy? Có phải là thịt người không? Quá đáng sợ rồi? Man rợ.”
“Không phải đâu.”
“Trên mũi của cái người không gian Đoạ ma giả kia là cái gì vậy? Hình như cũng rất phong cách đấy.”
“Không lẽ là một dụng cụ luyện khí gì đó.”
“……”
Trình Chu híp mắt, hắn cũng có chút khinh thường mà nhìn mấy tên đang lén lút nói chuyện kia.
Trình Chu thầm nghĩ: Đúng là nhị thế tổ ở nơi nào thì cũng giống nhau cả thôi, một đám tham sống sợ chết, gan cũng được một chút xíu, nhát gan như thế mà thích tò mò đủ kiểu.
Trình Chu ăn thịt nướng rồi say mê nói: “Rất ngon, ăn rất vừa miệng.”
Dạ U cười cười nói: “Clara làm ngon hơn mà.”
Trình Chu nghiêng đầu rồi mỉm cười nói: “Tuy là Clara làm rất ngon nhưng mà anh vẫn thích em nướng hơn.”
Dạ U lắc đầu rồi trừng mắt nói: “Anh ăn của anh đi.”
“Em nếm thử phần của anh nướng đi.” Trình Chu cầm một xiên nướng đưa cho Dạ U.
Dạ U cầm xiên nướng lên cắn một miếng rồi mỉm cười nói: “Rất ngon.”
Mấy thiếu niên quý tộc nhìn hai người đang ăn trước mặt rồi nói nhỏ: “Hai tên này đang vẽ vãn yêu đương đấy à?”
“Hình như là vậy.”
“Đây là Zoe và bạn lữ của cậu ta sao? Nghe nói tên kia là không gian Đoạ ma giả.”
“Hai tên kia cùng người của liên minh Thiên Tuyển giả đã làm náo loạn Hiệp Loan quần đảo mà giờ hai người này lại không coi ai ra gì mà ở đây ve vãn yêu đương á?”
“Hình như là Zoe đang bán kem thì phải, cái vị kia ….” Khi Zoe bắt đầu bán kem thì những người này cũng không dám ăn thử nên đã sai người đi nếm thử trước.
Do ăn đồ ăn của Zoe cũng không bị chết mà cũng chẳng biến thành Đoạ ma giả nên dần dần cũng có người mạnh dạn mà tới mua kem ăn.
Dạo này khi Zoe nổi hứng bán kem thì cũng có nhiều người chạy tới mua, mà mấy người này đa số là người hầu chạy tới mua giúp chủ của mình. Tất nhiên là giới quý tộc của đảo Heidi không dám trắng trợn chạy tới trước mặt Zoe mua kem, cho nên phải uỷ thác cho người khác tới mua về ăn thôi. Mấy tiểu quý tộc ở đây cũng bắt đầu lớn gan mà ngày nào cũng ăn kem, nhưng mà sau khi ăn thì bọn họ cũng không dám khen mà cũng không dám rêu rao quá nhiều.
“Thịt mà bọn họ nướng hình như là thịt con rồng lửa kia.” Một con em của tiểu quý tộc nói.
Mấy con em của tiểu quý tộc cũng hứng thú mà nhìn người vừa lên tiếng nói: “Thật là thịt con rồng lửa kia sao?”
“Chắc là đúng rồi, hai người kia cũng chiếm được không ít thịt rồng ở trận chiến quần đảo núi lửa đấy.”
“Rượu mà bọn họ uống hình như là linh tửu thượng phẩm dùng để làm cống phẩm cho đại công tước thì phải.”
“Ăn thì ăn thịt rồng, uống thì uống linh tửu, đây là cuộc sống của Đoạ ma giả sao?”
Nếu tốt như thế thì cũng không trách những người này sa ngã vào lời dụ dỗ của ma quỷ, đây cũng dạng sinh hoạt làm cho người ta phải hâm mộ mà.
“Cũng không phải là Đoạ ma giả nào cũng có thể sở hữu một cuộc sống sa đoạ như vậy, không nhớ là có người còn bị treo cổ sao?”
“Mấy cái người bị treo cổ cũng chưa chắc thật sự là Đoạ ma giả đâu.” Một thiếu niên cười lạnh mà lên tiếng.
Cũng chẳng có gì lạ khi mấy tên có tước vị muốn mưu hại người khác mà giá hoạ cho người ta thành Đoạ ma giả mà xử tử người ta, chuyện này thì giới quý tộc bọn họ nhìn cũng quen rồi. Lúc trước có một quý tộc đã coi trọng con gái của một phú hộ nên muốn lấy cô ta thành thiếp. Nhưng mà cô con gái của phú hộ kia sống chết không chịu nên bị tên quý tộc đó giá hoạ thành Đoạ ma giả. Mấy loại sự tình như này cũng diễn ra vô cùng thường xuyên, cộng thêm những lời truyền bá không đúng sự thật cho nên chuyện Đoạ ma giả là tà ác cũng chỉ có đám dân đen mới bị lừa thôi chứ đám con em quý tộc bọn họ chẳng lạ gì nữa.
……
Thành chủ phủ của đảo Heidi.
“Hai người kia vẫn chưa chịu đi sao?” Hầu tước đảo Heidi lo lắng hỏi.
Quản gia lắc đầu nói: “Vẫn chưa đi ạ, bọn họ đang ở bên bờ biển ăn thịt nướng, hình như là đang nướng thịt rồng lửa ăn. Không ít con em quý tộc chưa từng thấy Đoạ ma giả nên cũng đã chạy tới nhìn hai người Trình Chu và Dạ U để quan sát. Hai người kia đi đâu thì mấy con em quý tộc cũng đi tới đó.”
Lúc mới bắt đầu thì cũng chỉ có những người to gan lớn mật chạy tới xem thôi, sau đó thì một đồn mười, mười đồn trăm nên một thời gian sau đã có rất nhiều người chạy tới quan sát hai người kia. Thậm chí là không ít con em nhà quý tộc cũng chạy tới quan sát và học hỏi theo cách sinh hoạt của hai người kia rồi chạy tới bờ biển và vườn cây heidi để nướng thịt. Đúng là một đám lớn gan không sợ chết mà.
Bên ngoài thì mọi người cũng không dám nói nhưng sau lưng thì cũng có không ít người muốn trở thành những người như Trình Chu, cũng muốn có một cuộc sống như vậy, thích gì cũng có thể tự lấy tới tay được.
Thậm chí có người còn cảm thấy là đại công tước cũng không có gì ghê gớm, gặp được không gian Đoạ ma giả thì đại công tước cũng chỉ có thể thua cuộc quay về.
Hầu tước đảo Heidi nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc thì hai người kia đang muốn làm gì vậy hả?”
Quản gia có chút xấu hổ nói: “Có mấy binh lính cũng chạy qua dò hỏi thì hai người kia đã trả lời là họ đang muốn du sơn ngoạn thủy ở nơi này.”
Hầu tước đảo Heidi tức giận nói: “Hiệp Loan quần đảo có nhiều đảo nhỏ như vậy mà sao cứ phải đến hòn đảo của bổn hầu tước để du sơn ngoạn thủy chứ?”
Hầu tước đảo Heidi nghĩ thôi cũng có chút đau đầu rồi, hai tên Trình Chu và Dạ U đã ở lại chỗ này vài ngày rồi, mà ông cũng chỉ sợ việc này sẽ đến tai đại công tước mất. Cho dù là đại công tước không thể đến nhưng đại công tước cũng ghi hận ông ngay thôi. Đây cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
……
Bị bức tới tuyệt vọng nên hầu tước đảo Heidi cũng phải cử quản gia tới để nói chuyện cùng với Trình Chu và Dạ U.
Tuy rằng quản gia cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng nhưng mà nhiệm vụ nên ông cũng chỉ có thể căng da đầu mà thực hiện mệnh lệnh.
“Dạo gần đây hai vị có khoẻ không?” Quản gia nơm nớp lo sợ mà tới gần hai người trước mặt hỏi thăm.
Trình Chu cầm ly rượu lắc lắc nói: “Cũng may là trộm được nửa ngày nhàn rỗi để nghỉ ngơi, nếu có thêm chút rượu thì càng tốt.”
“Đã nhiều ngày như vậy rồi mà sao hai vị còn chưa chịu đi chứ?” Quản gia căng da đầu mà đi tới trước mặt Trình Chu dò hỏi.
Trình Chu nhìn người trước mặt nói: “Rất nhiều ngày rồi sao? Hình như cũng chỉ có vài ngày thôi mà.”
Quản gia: “……” Kỳ thật thì cũng không tính là quá lâu, cũng chỉ mới có 3 ngày mà thôi. Nhưng mà 3 ngày này thì với hầu tước đại nhân của phủ bọn họ sống bằng 3 năm rồi đấy.
Trình Chu dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đảo Heidi cũng có rất nhiều phong cảnh hợp lòng người, địa linh nhân kiệt, nên làm người ta lưu luyến quên. Tôi và Dạ U cũng tính ở nơi này dạo chơi thêm một thời gian nữa, nếu được thì bọn tôi cũng muốn định cư ở đây luôn.”
Quản gia nghe Trình Chu nói mà có chút hoảng sợ nghĩ: Định cư? Hai người này còn muốn ở chỗ này định cư á? Hai người này mà muốn định cư ở đây thì e là hầu tước đại nhân cũng chuyển nhà đi vùng khác sống luôn mất.
Quản gia có chút đau đầu nói: “Hình như đại công tước đã nghe được tin tức rồi, nghe nói là đại công tước đã xuất phát, chắc cũng chỉ một thời gian ngắn sau sẽ tới nơi này.”
Trình Chu không thèm để ý rồi xua tay nói: “Không sao cả, dù sao thì tôi cũng là không gian Đoạ ma giả mà. Nếu thuyền của đại công tước đến thì tôi cũng có thể chạy luôn, vậy thì đại công tước cũng chỉ hửi khói thôi.”
Quản gia cũng có chút đau đầu mà nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Không gian Đoạ ma giả thì có thể kiêu ngạo như vậy cũng được sao? Không gian Đoạ ma giả thích làm gì thì làm sao? Không gian Đoạ ma giả là có thể không thèm để đại công tước vào mắt như vậy sao? Được rồi, đúng là có thể đấy, dù sao thì đại công tước cũng đã ăn mệt vì không gian Đoạ ma giả rồi.
Quản gia nhìn Trình Chu nói: “Thật ra thì phong cảnh của đảo Heidi chũng tôi cũng chỉ có vậy mà thôi, hay là hai vị đi tới đảo khác đi. Đảo Hoa hồng phong cảnh cũng rất đẹp đấy.”
Trình Chu rất là tán đồng mà gật đầu nói: “Chuyện này thì tất nhiên là bọn tôi cũng biết chuyện này. Lúc trước hai chúng tôi cũng đã ghé qua đảo Hoa hồng rồi mà, ông không ngửi được sao? Đây là mùi của tinh dầu hoa hồng đấy.”
Sắc mặt của quản gia cực kỳ khó coi. Đúng vậy, mọi người ai cũng nghe được cái tin này rồi. Mà hiện tại thì ông vẫn luôn ngửi thấy cái mùi tinh dầu này mà. Sao trên đời này lại có một tên không gian Đọa ma giả tàn ác và khủng bố tới vậy được nhỉ?
Trình Chu vui vẻ mà hít một hơi tinh dầu hoa hồng rồi quay qua quản gia hỏi: “Quản gia, ông cảm thấy mùi hương này như thế nào?”
Quản gia nhìn Trình Chu rồi cười khan nói: “Rất không tồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rất thơm đúng không, tôi cũng cảm thấy không tồi. Đây là tinh dầu hoa hồng loại thượng phẩm nên mấy loại trung phẩm hay hạ phẩm là không thể so được. Lần trước lấy có hơi ít nên lần sau lại phải chạy tới đảo Hoa hồng lấy thêm một ít nữa.”
Quản gia: “……” Hầu tước Durank đúng là xui xẻo tột độ rồi. Đương nhiên là tình cảnh của hầu tước nhà bọn họ cũng chẳng khác gì cho cam.
Quản gia cau mày nói: “Các hạ … rốt cuộc thì các hạ đang muốn làm gì vậy?”
Trình Chu cười cười nói: “Tôi cũng không nghĩ là làm gì cả. Tôi muốn ngắm nhìn biển rộng, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh thôi mà.”
Quản gia: “……” Hiệp Loan quần đảo cũng có rất nhiều nơi có biển mà, việc cái gì mà cứ phải chọn ở lại đảo Heidi của bọn họ chứ?
Quản gia nhíu mày nói: “Vì sao hai vị lại làm vậy chứ?”
Trình Chu nhìn quản gia có chút bất đắc dĩ nói: “Quản gia à, ông việc gì mà phải khẩn trương như vậy chứ? Chúng tôi tự chơi của chúng tôi, hầu tước đại nhân cứ tự nhiên. Làm gì mà hầu tước đại nhân phải để mắt tới chúng tôi như vậy chứ?”
Quản gia: “……” Nói thì nghe dễ lắm, có Đoạ ma giả dạo chơi suốt ngày ở trên lãnh địa của mình mà hầu tước của bọn tôi dám thờ ơ không để ý đến được sao? Hai người thấy có lý không hả?
Quản gia bất lực mà nói: “Rốt cuộc thì hai vị muốn thế nào?”
Trình Chu nhìn quản gia nói: “Tôi cảm thấy rượu ở nơi này của mọi người rất không tồi. Nhưng mà tổ chức Quang Minh của chúng tôi nhân tài đông đúc. Hơn nữa tôi còn mới thu nhận thêm một ít tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc nữa. Mà mấy ngày trước thì hầu tước cũng chỉ đưa số lượng rượu cũng chỉ đủ cho tôi và Dạ U uống vài ngày mà thôi. Nhìn thấy nào thì cũng thấy là tôi và Dạ U đang ăn mảnh một mình nên nhìn cũng không được tốt lắm đâu.”
Quản gia: “……” Lúc trước hầu tước cũng đã đưa không ít mà.
Dạ U nhìn quản gia nói: “Thời điểm chúng tôi mới đến còn có người muốn tạm giữ xe của chúng ta đấy.”
Quản gia xấu hổ mỉm cười nói: “Là những tên có mắt không tròng kia đã đắc tội với hai vị. Hầu tước đại nhân cũng đã giáo huấn những người đó rồi.”
Dạ U: “Giáo huấn? Vì sao phải dạy huấn bọn họ chứ? Thịnh tình không thể chối từ, hắn ta đã mời chúng tôi ở lại nơi này nửa tháng mà, nên tôi cũng không thể từ chối được.”
Quản gia: “……” Nửa tháng? Trình Chu và Dạ U mới ở chỗ này có 3 ngày thôi mà hầu tước đại nhân đã rụng hết cả mớ tóc rồi. Nếu mà muốn ở lại nửa tháng thì e là số tóc trên đầu hầu tước đại nhân nhà bọn họ cũng dọn hết xuống đất mà ở luôn mất. Đám thành vệ ngu xuẩn kia đúng là mắt mù mà, đụng ai không đụng lại dám có ý định tống tiền hai con người này, đúng là ngu xuẩn, không biết sống chết.
Quản gia bất lực trở về, hầu tước đảo Heidi đành phải tự mình ra trận.
“Hai vị rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Hầu tước đảo Heidi có chút mệt mỏi nói.
Dạ U nhìn hầu tước đảo Heidi nói: “Nghe hầu tước đại nhân nói là linh tửu tồn kho cũng không nhiều lắm. Nhưng mà Trình Chu lại thật sự thích linh tửu này nên chúng cháu đang tính chờ một đợt linh tửu mới ra lò.”
Hầu tước đảo Heidi: “……” Nấu mà hai người này mà chờ đến lúc ấy thì cái tước vị hầu tước này của hắn cũng bay luôn rồi.
Hầu tước đảo Heidi thở dài bất lực mà nói: “Thôi, được rồi. Hai người muốn bao nhiêu?”
Dạ U cười cười nói: “Một vạn bình.”
Hầu tước đảo Heidi cau mày cũng có chút kháng cự.
Trình Chu cười cười nói: “Thật ra bọn tôi cũng không phải lấy không của hầu tước mà.”
Trình Chu lấy ra một phần Long huyết linh dược nói: “Đây là Hoàng kim linh dược, Long huyết linh dược, lấy tới đổi 1 vạn bình linh tửu với ngài.”
Hầu tước đảo Heidi nhìn hai người rồi lại nhìn phần linh dược kia thì cũng có chút động tâm. Tuy là Long huyết linh dược quý thật đấy nhưng một phần Long huyết linh dược mà đổi lấy 1 vạn bình linh tửu của ông thì cũng quá đáng quá rồi. Nhưng mà, tốt xấu gì thì ông cũng có thể thu hồi lại được chút gì đó chứ cũng không phải là mất trắng như mấy người khác. Hơn nữa có thể tiễn hai tên ôn thần này đi thì cái giá này cũng có thể chấp nhận được. Mấy ngày nay ông cũng đang sống ở trên chảo lửa rồi, lo tới lo lui thật sự rất phiền.
Hầu tước đảo Heidi gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng hai vị.”
Dạ U cười cười nói: “Vậy thì quả nhiên là hầu tước đại nhân thật hào sảng. Cháu lại tặng cho ngài 2 thùng kem làm tặng phẩm đính kèm nhé.”
Hầu tước đảo Heidi: “……”
Dạo gần đây cái loại đồ ăn tên là này của Dạ U càng ngày càng nổi, cũng đã có không ít chạy đi nếm thử rồi, mà chính ông cũng nếm thử rồi. Hương vị tuy là cũng rất ngon đấy nhưng mà cái thứ này cũng chỉ là ăn ngon thôi chứ cũng đâu có tác dụng gì trong việc tu luyện đấu khí.
End chap 175
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Sau khi thu được số linh tửu mà hầu tước đảo Heidi đã đưa thì Trình Chu và Dạ U cũng lên xe rời khỏi thành chủ phủ rồi bọn họ lại đi lang thang khắp đảo Heidi.
Hai người vừa uống rượu của thưởng thức phong cảnh của đảo Heidi.
Thời điểm ham vui thì Dạ U còn dừng lại mà chào hàng bán kem cho mấy đứa nhỏ.
Nhưng mà trải qua trận chiến ở quần đảo núi lửa thì Trình Chu và Dạ U cũng đã rất nổi danh, là hung danh nổi như cồn.
Sau khi biết hai người đã đến đảo Heidi thì dân chúng cũng cực kỳ hoảng loạn, nhưng sau hoảng loạn thì mọi người lại cảm thấy rất tò mò về hai người mang tiếng hung danh này.
Trình Chu và Dạ U vừa uống linh tửu vừa thưởng thức mỹ thực, lâu lâu còn mang kem ra ăn, cuộc sống hàng ngày cũng vô cùng nhàn nhã và tự tại.
Trình Chu chạy xe tới một vườn cây heidi bên phía bờ biển thì vui vẻ nói: “Phong cảnh nơi này cũng không tồi, hay là chúng ta nướng BBQ đi.”
Dạ U gật đầu nói: “Nghe cũng được đấy.”
Trình Chu dừng xe, bước xuống rồi lấy cái giá nướng BBQ từ trong nhẫn không gian ra. Sau khi chuẩn bị hết các dụng cụ nướng BBQ thì hai người cũng bắt đầu ngắm biển và nướng đồ ăn.
Mấy thanh thiếu niên đứng ở xa mà nhìn về phía Trình Chu và Dạ U thì lén lút nói chuyện với nhau.
“Hai người kia chính là hai tên Đoạ ma giả đang náo loạn Hiệp Loan quần đảo sao?”
“Hình như là vậy.”
“Đọa ma giả nhìn cũng chẳng khác người bình thường gì nhỉ? Tôi còn nghe nói là Đoạ ma giả là tín đồ của ma quỷ nên cực kỳ hung tợn, mặt mày khả ố xấu xí chứ?”
“Đọa ma giả vốn là từ người bình thường biến thành nên bọn họ cũng tự nhiên là giống người bình thường rồi.”
“Bọn họ đang làm gì vậy?”
“Có than, có bếp, chắc là đang ăn đồ nướng. Hình như là hai người kia đang chuẩn bị nướng thịt gì đó thì phải.”
Một cô gái quý tộc có chút kích động nói: “Thịt gì vậy? Có phải là thịt người không? Quá đáng sợ rồi? Man rợ.”
“Không phải đâu.”
“Trên mũi của cái người không gian Đoạ ma giả kia là cái gì vậy? Hình như cũng rất phong cách đấy.”
“Không lẽ là một dụng cụ luyện khí gì đó.”
“……”
Trình Chu híp mắt, hắn cũng có chút khinh thường mà nhìn mấy tên đang lén lút nói chuyện kia.
Trình Chu thầm nghĩ: Đúng là nhị thế tổ ở nơi nào thì cũng giống nhau cả thôi, một đám tham sống sợ chết, gan cũng được một chút xíu, nhát gan như thế mà thích tò mò đủ kiểu.
Trình Chu ăn thịt nướng rồi say mê nói: “Rất ngon, ăn rất vừa miệng.”
Dạ U cười cười nói: “Clara làm ngon hơn mà.”
Trình Chu nghiêng đầu rồi mỉm cười nói: “Tuy là Clara làm rất ngon nhưng mà anh vẫn thích em nướng hơn.”
Dạ U lắc đầu rồi trừng mắt nói: “Anh ăn của anh đi.”
“Em nếm thử phần của anh nướng đi.” Trình Chu cầm một xiên nướng đưa cho Dạ U.
Dạ U cầm xiên nướng lên cắn một miếng rồi mỉm cười nói: “Rất ngon.”
Mấy thiếu niên quý tộc nhìn hai người đang ăn trước mặt rồi nói nhỏ: “Hai tên này đang vẽ vãn yêu đương đấy à?”
“Hình như là vậy.”
“Đây là Zoe và bạn lữ của cậu ta sao? Nghe nói tên kia là không gian Đoạ ma giả.”
“Hai tên kia cùng người của liên minh Thiên Tuyển giả đã làm náo loạn Hiệp Loan quần đảo mà giờ hai người này lại không coi ai ra gì mà ở đây ve vãn yêu đương á?”
“Hình như là Zoe đang bán kem thì phải, cái vị kia ….” Khi Zoe bắt đầu bán kem thì những người này cũng không dám ăn thử nên đã sai người đi nếm thử trước.
Do ăn đồ ăn của Zoe cũng không bị chết mà cũng chẳng biến thành Đoạ ma giả nên dần dần cũng có người mạnh dạn mà tới mua kem ăn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dạo này khi Zoe nổi hứng bán kem thì cũng có nhiều người chạy tới mua, mà mấy người này đa số là người hầu chạy tới mua giúp chủ của mình. Tất nhiên là giới quý tộc của đảo Heidi không dám trắng trợn chạy tới trước mặt Zoe mua kem, cho nên phải uỷ thác cho người khác tới mua về ăn thôi. Mấy tiểu quý tộc ở đây cũng bắt đầu lớn gan mà ngày nào cũng ăn kem, nhưng mà sau khi ăn thì bọn họ cũng không dám khen mà cũng không dám rêu rao quá nhiều.
“Thịt mà bọn họ nướng hình như là thịt con rồng lửa kia.” Một con em của tiểu quý tộc nói.
Mấy con em của tiểu quý tộc cũng hứng thú mà nhìn người vừa lên tiếng nói: “Thật là thịt con rồng lửa kia sao?”
“Chắc là đúng rồi, hai người kia cũng chiếm được không ít thịt rồng ở trận chiến quần đảo núi lửa đấy.”
“Rượu mà bọn họ uống hình như là linh tửu thượng phẩm dùng để làm cống phẩm cho đại công tước thì phải.”
“Ăn thì ăn thịt rồng, uống thì uống linh tửu, đây là cuộc sống của Đoạ ma giả sao?”
Nếu tốt như thế thì cũng không trách những người này sa ngã vào lời dụ dỗ của ma quỷ, đây cũng dạng sinh hoạt làm cho người ta phải hâm mộ mà.
“Cũng không phải là Đoạ ma giả nào cũng có thể sở hữu một cuộc sống sa đoạ như vậy, không nhớ là có người còn bị treo cổ sao?”
“Mấy cái người bị treo cổ cũng chưa chắc thật sự là Đoạ ma giả đâu.” Một thiếu niên cười lạnh mà lên tiếng.
Cũng chẳng có gì lạ khi mấy tên có tước vị muốn mưu hại người khác mà giá hoạ cho người ta thành Đoạ ma giả mà xử tử người ta, chuyện này thì giới quý tộc bọn họ nhìn cũng quen rồi. Lúc trước có một quý tộc đã coi trọng con gái của một phú hộ nên muốn lấy cô ta thành thiếp. Nhưng mà cô con gái của phú hộ kia sống chết không chịu nên bị tên quý tộc đó giá hoạ thành Đoạ ma giả. Mấy loại sự tình như này cũng diễn ra vô cùng thường xuyên, cộng thêm những lời truyền bá không đúng sự thật cho nên chuyện Đoạ ma giả là tà ác cũng chỉ có đám dân đen mới bị lừa thôi chứ đám con em quý tộc bọn họ chẳng lạ gì nữa.
……
Thành chủ phủ của đảo Heidi.
“Hai người kia vẫn chưa chịu đi sao?” Hầu tước đảo Heidi lo lắng hỏi.
Quản gia lắc đầu nói: “Vẫn chưa đi ạ, bọn họ đang ở bên bờ biển ăn thịt nướng, hình như là đang nướng thịt rồng lửa ăn. Không ít con em quý tộc chưa từng thấy Đoạ ma giả nên cũng đã chạy tới nhìn hai người Trình Chu và Dạ U để quan sát. Hai người kia đi đâu thì mấy con em quý tộc cũng đi tới đó.”
Lúc mới bắt đầu thì cũng chỉ có những người to gan lớn mật chạy tới xem thôi, sau đó thì một đồn mười, mười đồn trăm nên một thời gian sau đã có rất nhiều người chạy tới quan sát hai người kia. Thậm chí là không ít con em nhà quý tộc cũng chạy tới quan sát và học hỏi theo cách sinh hoạt của hai người kia rồi chạy tới bờ biển và vườn cây heidi để nướng thịt. Đúng là một đám lớn gan không sợ chết mà.
Bên ngoài thì mọi người cũng không dám nói nhưng sau lưng thì cũng có không ít người muốn trở thành những người như Trình Chu, cũng muốn có một cuộc sống như vậy, thích gì cũng có thể tự lấy tới tay được.
Thậm chí có người còn cảm thấy là đại công tước cũng không có gì ghê gớm, gặp được không gian Đoạ ma giả thì đại công tước cũng chỉ có thể thua cuộc quay về.
Hầu tước đảo Heidi nghiến răng nghiến lợi nói: “Rốt cuộc thì hai người kia đang muốn làm gì vậy hả?”
Quản gia có chút xấu hổ nói: “Có mấy binh lính cũng chạy qua dò hỏi thì hai người kia đã trả lời là họ đang muốn du sơn ngoạn thủy ở nơi này.”
Hầu tước đảo Heidi tức giận nói: “Hiệp Loan quần đảo có nhiều đảo nhỏ như vậy mà sao cứ phải đến hòn đảo của bổn hầu tước để du sơn ngoạn thủy chứ?”
Hầu tước đảo Heidi nghĩ thôi cũng có chút đau đầu rồi, hai tên Trình Chu và Dạ U đã ở lại chỗ này vài ngày rồi, mà ông cũng chỉ sợ việc này sẽ đến tai đại công tước mất. Cho dù là đại công tước không thể đến nhưng đại công tước cũng ghi hận ông ngay thôi. Đây cũng chẳng phải là chuyện gì tốt đẹp cả.
……
Bị bức tới tuyệt vọng nên hầu tước đảo Heidi cũng phải cử quản gia tới để nói chuyện cùng với Trình Chu và Dạ U.
Tuy rằng quản gia cũng cảm thấy sợ hãi trong lòng nhưng mà nhiệm vụ nên ông cũng chỉ có thể căng da đầu mà thực hiện mệnh lệnh.
“Dạo gần đây hai vị có khoẻ không?” Quản gia nơm nớp lo sợ mà tới gần hai người trước mặt hỏi thăm.
Trình Chu cầm ly rượu lắc lắc nói: “Cũng may là trộm được nửa ngày nhàn rỗi để nghỉ ngơi, nếu có thêm chút rượu thì càng tốt.”
“Đã nhiều ngày như vậy rồi mà sao hai vị còn chưa chịu đi chứ?” Quản gia căng da đầu mà đi tới trước mặt Trình Chu dò hỏi.
Trình Chu nhìn người trước mặt nói: “Rất nhiều ngày rồi sao? Hình như cũng chỉ có vài ngày thôi mà.”
Quản gia: “……” Kỳ thật thì cũng không tính là quá lâu, cũng chỉ mới có 3 ngày mà thôi. Nhưng mà 3 ngày này thì với hầu tước đại nhân của phủ bọn họ sống bằng 3 năm rồi đấy.
Trình Chu dừng một chút rồi tiếp tục nói: “Đảo Heidi cũng có rất nhiều phong cảnh hợp lòng người, địa linh nhân kiệt, nên làm người ta lưu luyến quên. Tôi và Dạ U cũng tính ở nơi này dạo chơi thêm một thời gian nữa, nếu được thì bọn tôi cũng muốn định cư ở đây luôn.”
Quản gia nghe Trình Chu nói mà có chút hoảng sợ nghĩ: Định cư? Hai người này còn muốn ở chỗ này định cư á? Hai người này mà muốn định cư ở đây thì e là hầu tước đại nhân cũng chuyển nhà đi vùng khác sống luôn mất.
Quản gia có chút đau đầu nói: “Hình như đại công tước đã nghe được tin tức rồi, nghe nói là đại công tước đã xuất phát, chắc cũng chỉ một thời gian ngắn sau sẽ tới nơi này.”
Trình Chu không thèm để ý rồi xua tay nói: “Không sao cả, dù sao thì tôi cũng là không gian Đoạ ma giả mà. Nếu thuyền của đại công tước đến thì tôi cũng có thể chạy luôn, vậy thì đại công tước cũng chỉ hửi khói thôi.”
Quản gia cũng có chút đau đầu mà nhìn Trình Chu thầm nghĩ: Không gian Đoạ ma giả thì có thể kiêu ngạo như vậy cũng được sao? Không gian Đoạ ma giả thích làm gì thì làm sao? Không gian Đoạ ma giả là có thể không thèm để đại công tước vào mắt như vậy sao? Được rồi, đúng là có thể đấy, dù sao thì đại công tước cũng đã ăn mệt vì không gian Đoạ ma giả rồi.
Quản gia nhìn Trình Chu nói: “Thật ra thì phong cảnh của đảo Heidi chũng tôi cũng chỉ có vậy mà thôi, hay là hai vị đi tới đảo khác đi. Đảo Hoa hồng phong cảnh cũng rất đẹp đấy.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu rất là tán đồng mà gật đầu nói: “Chuyện này thì tất nhiên là bọn tôi cũng biết chuyện này. Lúc trước hai chúng tôi cũng đã ghé qua đảo Hoa hồng rồi mà, ông không ngửi được sao? Đây là mùi của tinh dầu hoa hồng đấy.”
Sắc mặt của quản gia cực kỳ khó coi. Đúng vậy, mọi người ai cũng nghe được cái tin này rồi. Mà hiện tại thì ông vẫn luôn ngửi thấy cái mùi tinh dầu này mà. Sao trên đời này lại có một tên không gian Đọa ma giả tàn ác và khủng bố tới vậy được nhỉ?
Trình Chu vui vẻ mà hít một hơi tinh dầu hoa hồng rồi quay qua quản gia hỏi: “Quản gia, ông cảm thấy mùi hương này như thế nào?”
Quản gia nhìn Trình Chu rồi cười khan nói: “Rất không tồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rất thơm đúng không, tôi cũng cảm thấy không tồi. Đây là tinh dầu hoa hồng loại thượng phẩm nên mấy loại trung phẩm hay hạ phẩm là không thể so được. Lần trước lấy có hơi ít nên lần sau lại phải chạy tới đảo Hoa hồng lấy thêm một ít nữa.”
Quản gia: “……” Hầu tước Durank đúng là xui xẻo tột độ rồi. Đương nhiên là tình cảnh của hầu tước nhà bọn họ cũng chẳng khác gì cho cam.
Quản gia cau mày nói: “Các hạ … rốt cuộc thì các hạ đang muốn làm gì vậy?”
Trình Chu cười cười nói: “Tôi cũng không nghĩ là làm gì cả. Tôi muốn ngắm nhìn biển rộng, ngắm nhìn phong cảnh xung quanh thôi mà.”
Quản gia: “……” Hiệp Loan quần đảo cũng có rất nhiều nơi có biển mà, việc cái gì mà cứ phải chọn ở lại đảo Heidi của bọn họ chứ?
Quản gia nhíu mày nói: “Vì sao hai vị lại làm vậy chứ?”
Trình Chu nhìn quản gia có chút bất đắc dĩ nói: “Quản gia à, ông việc gì mà phải khẩn trương như vậy chứ? Chúng tôi tự chơi của chúng tôi, hầu tước đại nhân cứ tự nhiên. Làm gì mà hầu tước đại nhân phải để mắt tới chúng tôi như vậy chứ?”
Quản gia: “……” Nói thì nghe dễ lắm, có Đoạ ma giả dạo chơi suốt ngày ở trên lãnh địa của mình mà hầu tước của bọn tôi dám thờ ơ không để ý đến được sao? Hai người thấy có lý không hả?
Quản gia bất lực mà nói: “Rốt cuộc thì hai vị muốn thế nào?”
Trình Chu nhìn quản gia nói: “Tôi cảm thấy rượu ở nơi này của mọi người rất không tồi. Nhưng mà tổ chức Quang Minh của chúng tôi nhân tài đông đúc. Hơn nữa tôi còn mới thu nhận thêm một ít tộc nhân của Hắc Kim nhất tộc nữa. Mà mấy ngày trước thì hầu tước cũng chỉ đưa số lượng rượu cũng chỉ đủ cho tôi và Dạ U uống vài ngày mà thôi. Nhìn thấy nào thì cũng thấy là tôi và Dạ U đang ăn mảnh một mình nên nhìn cũng không được tốt lắm đâu.”
Quản gia: “……” Lúc trước hầu tước cũng đã đưa không ít mà.
Dạ U nhìn quản gia nói: “Thời điểm chúng tôi mới đến còn có người muốn tạm giữ xe của chúng ta đấy.”
Quản gia xấu hổ mỉm cười nói: “Là những tên có mắt không tròng kia đã đắc tội với hai vị. Hầu tước đại nhân cũng đã giáo huấn những người đó rồi.”
Dạ U: “Giáo huấn? Vì sao phải dạy huấn bọn họ chứ? Thịnh tình không thể chối từ, hắn ta đã mời chúng tôi ở lại nơi này nửa tháng mà, nên tôi cũng không thể từ chối được.”
Quản gia: “……” Nửa tháng? Trình Chu và Dạ U mới ở chỗ này có 3 ngày thôi mà hầu tước đại nhân đã rụng hết cả mớ tóc rồi. Nếu mà muốn ở lại nửa tháng thì e là số tóc trên đầu hầu tước đại nhân nhà bọn họ cũng dọn hết xuống đất mà ở luôn mất. Đám thành vệ ngu xuẩn kia đúng là mắt mù mà, đụng ai không đụng lại dám có ý định tống tiền hai con người này, đúng là ngu xuẩn, không biết sống chết.
Quản gia bất lực trở về, hầu tước đảo Heidi đành phải tự mình ra trận.
“Hai vị rốt cuộc muốn làm cái gì vậy?” Hầu tước đảo Heidi có chút mệt mỏi nói.
Dạ U nhìn hầu tước đảo Heidi nói: “Nghe hầu tước đại nhân nói là linh tửu tồn kho cũng không nhiều lắm. Nhưng mà Trình Chu lại thật sự thích linh tửu này nên chúng cháu đang tính chờ một đợt linh tửu mới ra lò.”
Hầu tước đảo Heidi: “……” Nấu mà hai người này mà chờ đến lúc ấy thì cái tước vị hầu tước này của hắn cũng bay luôn rồi.
Hầu tước đảo Heidi thở dài bất lực mà nói: “Thôi, được rồi. Hai người muốn bao nhiêu?”
Dạ U cười cười nói: “Một vạn bình.”
Hầu tước đảo Heidi cau mày cũng có chút kháng cự.
Trình Chu cười cười nói: “Thật ra bọn tôi cũng không phải lấy không của hầu tước mà.”
Trình Chu lấy ra một phần Long huyết linh dược nói: “Đây là Hoàng kim linh dược, Long huyết linh dược, lấy tới đổi 1 vạn bình linh tửu với ngài.”
Hầu tước đảo Heidi nhìn hai người rồi lại nhìn phần linh dược kia thì cũng có chút động tâm. Tuy là Long huyết linh dược quý thật đấy nhưng một phần Long huyết linh dược mà đổi lấy 1 vạn bình linh tửu của ông thì cũng quá đáng quá rồi. Nhưng mà, tốt xấu gì thì ông cũng có thể thu hồi lại được chút gì đó chứ cũng không phải là mất trắng như mấy người khác. Hơn nữa có thể tiễn hai tên ôn thần này đi thì cái giá này cũng có thể chấp nhận được. Mấy ngày nay ông cũng đang sống ở trên chảo lửa rồi, lo tới lo lui thật sự rất phiền.
Hầu tước đảo Heidi gật đầu nói: “Được, ta đáp ứng hai vị.”
Dạ U cười cười nói: “Vậy thì quả nhiên là hầu tước đại nhân thật hào sảng. Cháu lại tặng cho ngài 2 thùng kem làm tặng phẩm đính kèm nhé.”
Hầu tước đảo Heidi: “……”
Dạo gần đây cái loại đồ ăn tên là này của Dạ U càng ngày càng nổi, cũng đã có không ít chạy đi nếm thử rồi, mà chính ông cũng nếm thử rồi. Hương vị tuy là cũng rất ngon đấy nhưng mà cái thứ này cũng chỉ là ăn ngon thôi chứ cũng đâu có tác dụng gì trong việc tu luyện đấu khí.
End chap 175
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro