Tiêu Diệt Cá Sấu Vương
Diệp Ức Lạc
2024-11-22 00:11:43
Phong Ngữ mang Dạ U đổ bộ lên Hắc Mã đảo.
“Sao em quay lại sớm thế? Em đã giải quyết xong mọi việc rồi sao? Annie không đi cùng chúng ta à?” Trình Chu dồn dập hỏi.
Dạ U có chút vội vàng nói: “Trên đảo đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Annie đang hỗ trợ những người, trong tổ chức cũng có người bị thương.”
Trình Chu: “Bị thương?”
Dạ U cau mày rồi kể lại sự việc đàn cá sấu Thanh Ngạc vây công đảo cho Trình Chu nghe.
Trình Chu thầm nghĩ: Thế giới này cũng thật quá đáng sợ, Dị năng giả lại trở thành đồ ăn.
“Cao giai ma thú Thanh Ngạc vương sao? Em cần anh giúp đỡ không?” Trình Chu hỏi.
Cao giai ma thú tương ứng Hoàng kim kỵ sĩ của Nhân tộc. Về Hoàng kim kỵ sĩ thì Trình Chu cũng đã từng gặp rồi, chính là người đàn ông cầm trường thương cưỡi một con rồng kia. Nhưng mà người đàn ông đó cũng chỉ mới tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thôi, mà theo lời của Dạ U nói thì con Thanh Ngạc vương kia lại là cao giai đỉnh yêu thú, nên lực chiến hiển nhiên là mạnh hơn tên đàn ông cầm trường thương kia rất nhiều, hơn nữa thì bản thân con cá sấu đó cũng thuộc dạng da dày thịt béo, sức chiến đấu cũng rất cường hãn và lanh lợi, nên muốn hạ nó cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Dạ U lấy một cái lọ đưa cho Trình Chu nói: “Đây là máu của con cá sấu vương đó.”
Trình Chu chớp mắt nói: “Máu của cá sấu vương? Sao em lại có?”
“Tuy là cá sấu vương này có lực phòng ngự rất tốt nhưng thực lực của mọi người cũng không tồi. Bọn họ đã liên hợp lại để làm nó bị thương. Sau đó thì em lấy được chút máu này của nó.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Tuy máu trong lọ cũng không nhiều lắm nhưng Trình Chu cũng cảm nhận một đợt dao động ma lực mênh mông đang trào ra, cao hon rất nhiều so với dao động ma lực của tên mà người đàn bà kia đã triệu hoán.
Dạ U: “Không phải anh đã hấp thu viên tinh hạch của người phụ nữ kia sao? Em muốn anh thử xem có thể triệu hoán được con Thanh Ngạc vương kia không?”
Trình Chu: “Ý của em là anh lợi dụng số máu này rồi triệu hoán con cá sấu vương đó đi ra chỗ khác đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ có chút chán nản mà cụp đuôi nói: “Thật ra thì trực tiếp chuyển tất cả mọi người ở Xà đảo đi vẫn tiện hơn nhiều, nhưng mà chị Clara vẫn luôn luyến tiếc không muốn rời đảo.”
Dạ U: “……”
Cái này cũng là do thời gian trước đó mọi người vẫn phải trốn đông trốn tây chạy trốn khắp nơi, mãi tới khi đến Xà đảo thì sinh hoạt mới được ổn định hơn một chút. Phải vất vả lắm thì căn cứ ở Xà đảo mới được vận hành trơn tru như hiện tại nên tình hình mà không bất đắc dĩ lắm thì Clara cũng không muốn rời đảo mà đi.
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì cái ý kiến dẫn con cá sấu vương kia đi cũng không tồi. Nhưng mà, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, ví dụ như chúng ta có thể bố trí một địa lôi trận ngay tại vị trí triệu hoán chẳng hạn. Vậy thì chúng ta có thể xử lý luôn con cá sấu vương đó rồi.”
Dạo gần đây thì Trình Chu vẫn luôn cảm thấy dinh dưỡng không đủ và tác dụng của thịt Giác Trư kia đối với Trình Chu cũng càng ngày càng nhỏ.
Con rồng của người đàn ông cầm trường thương kia bị hắn hạ sát quá tàn nhẫn nên thịt cũng bị nát bấy luôn rồi. Nếu lần này hắn có thể đem con cá sấu kia làm thịt thì có lẽ hắn cũng no bụng được một thời gian.
Kinh nghiệm từ trận đấu trước thì hắn cũng thấy được tác dụng của ấn ký môn hộ trong chiến đấu, lần trước hắn sử dụng cánh cửa phong ấn để làm thịt người đàn ông kia, nhưng cánh cửa đó tiêu hao cũng rất lớn nên trong thời gian ngắn hắn cũng không thể vận dụng lại chiêu phong ấn đó nữa. Không còn sát chiêu nên đấu khí của hắn cũng yếu hơn rất nhiều.
Dạ U gật đầu nói: “Nghe được đấy, nhưng mà tìm đâu ra địa lôi bây giờ?”
Trình Chu: “Đi tìm Thiếu Thiên hỏi là được.” Mấy việc này thì thằng em hời của hắn giỏi hơn nhiều.
……
Thời gian cấp bách nên Trình Chu mang Dạ U truyền tống đến Đàm gia ở hiện thế.
“Địa lôi?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi có chút lo lắng nói: “Anh hai, nếu anh sử dụng địa lôi thì động tĩnh gây ra sẽ rất lớn đấy.”
Trình Chu: “Cái này thì em yên tâm, anh cũng không sử dụng trong nước nên cũng không ảnh hưởng gì đâu, nói vị trí cho anh là được.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì gật đầu nói: “Nếu không động thủ ở trong nước thì dễ rồi, gia đình Bạch Văn Bân có.”
Trình Chu: “Địa chỉ?”
Trình Chu mang Đàm Thiếu Thiên và Dạ U thuấn di vào trong phòng ngủ của Bạch Văn Bân. Nhìn thấy mấy người ở trong phòng làm Bạch Văn Bân sợ hết hồn.
“Đại ca, sao cậu lại tới đây?” Bạch Văn Bân nói.
Bạch Văn Bân cũng lén lút nhìn Trình Chu rồi thầm nghĩ: Chẳng lẽ trực tiếp thuấn di đến đây sao? Người này không thèm giả bộ nữa hả? Trước đây vẫn luôn giả làm Muggle chơi đến vui vẻ cơ mà, giờ lộ rồi nên cũng không thèm làm bộ nữa chứ gì? Thật đáng khinh.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân rồi đi thẳng vào vấn đề nói: “Người anh em à, anh trai tôi muốn số địa lôi của cậu.”
Bạch Văn Bân nghe vậy thì run chân rồi vội vàng nói: “Đại ca, tôi làm gì có chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân rồi không cho là đúng mà nói: “Không phải là cậu khá đam mê với mấy cái thứ đồ quân sự đó sao? Còn mua khá nhiều đồ cũ về còn gì?”
Bạch Văn Bân có chút yếu ớt nói: “Đại ca à, cậu đừng hố tôi nữa.”
Phía trên còn đang truy tìm tung tích của 3 toa tàu kia kìa, giờ người này còn đòi thêm địa lôi nữa làm gì chứ? Anh ta muốn làm cái gì vậy?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân rất không kiên nhẫn mà nói: “Nhanh lên, anh tôi đang cần dùng gấp. Cậu yên tâm đi, không dùng trong nước đâu.”
Bạch Văn Bân nhìn Trình Chu nói: “Đúng là nhà tôi có những thứ đó, nhưng đều là hàng cũ rồi, lực sát thương cũng không thể so với những vũ khí hiện đại đâu.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Biết rồi, chúng tôi cũng đang giúp cậu thanh lý số hàng cũ đó rồi còn gì.”
Bạch Văn Bân có chút không yên tâm nói: “Đừng có nói là tôi đưa đấy.”
Bạch Văn Bân nhìn Trình Chu rồi thầm nghĩ: Không dùng ở trong nước? Chẳng lẽ lại muốn xuống tay với người của Vĩnh sinh đường sao?
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Yên tâm.”
Bạch Văn Bân dẫn cả đám xuống tầng ngầm, sau đó thì Trình Chu cũng thấy được đủ thể loại súng ống đạn dược, ngoài ra còn có mấy thùng địa lôi và lựu đạn.
Trình Chu nhìn Bạch Văn Bân mà tâm tình cũng có chút khác thường, không ngờ là bên dưới Bạch gia lại cất chứa mấy thứ này đấy. Đúng là mấy thế gia ở thủ đô này thật thâm tàng bất lộ và sâu không lường được mà.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân nói: “Cậu giữ không ít đồ chơi nha, không sợ lỡ tay bắn ra một mồi lửa à?”
Bạch Văn Bân: “Tôi cũng trang bị hết các thiết bị phòng cháy chữa cháy rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân nói: “Mấy cái thiết bị phòng cháy của cậu có đủ không? Lỡ gặp một Dị năng giả hệ hoả xông vào thì sao? Hoặc một vị Dị năng giả hệ quang chạy vào thì không phải nguy hiểm rồi à? Cậu giữ mấy thứ này cũng quá nguy hiểm rồi.”
Bạch Văn Bân: “……” Cho nên là cậu cầm hết đống đồ này của tôi đi thì tôi còn phải cảm kích cậu nữa đúng không?
Đàm Thiếu Thiên: “Người anh em, tính sổ đi, muốn bao nhiều tiền?”
Bạch Văn Bân vội vàng xua tay nói: “Không cần tính, nhưng mà lỡ xảy ra chuyện thì đừng khai tôi ra là được.”
Đàm Thiếu Thiên vỗ vai Bạch Văn Bân nói: “Yên tâm đi, sẽ không liên lụy cậu đâu.”
Trình Chu cũng rất sảng khoái mà dọn sạch kho vũ khí của Bạch Văn Bân, dọn sạch đến mức Bạch Văn Bân nhìn mà khóc không ra nước mắt.
……
Suy xét đến lôi điện dị năng của Đàm Thiếu Thiên cũng không yếu nên Trình Chu cũng mang theo Đàm Thiếu Thiên tới Hắc Mã đảo luôn.
Đàm Thiếu Thiên vừa đáp xuống Hắc Mã đảo thì cũng nhìn ngó xung quanh một hồi rồi hưng phấn nói: “Anh hai, đây là hòn đảo em từng tới phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “3 toa tàu kia quăng ở đây phải không ạ?”
Trình Chu: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Phía trên vẫn đang tìm vị trí của 3 toa tàu nhưng họ có tra xét cỡ nào cũng không thể tìm ra. Đàm Thiếu Thiên cũng có suy đoán riêng của mình rồi nhưng mà hắn cũng mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình cũng quá khó tin.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đừng lười nữa, mau lại hỗ trợ đi.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi hưng phấn nói: “Vâng ạ.”
Theo chỉ dẫn của Trình Chu thì Đàm Thiếu Thiên cũng mang theo địa lôi chôn ở dưới đất theo đúng vị trí, sau hơn nửa giờ thì cái bẫy sơ sài cũng hoàn thành.
“Anh hai, mọi người đang muốn đối phó với thứ gì?”
“Một con cá sấu.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt nói: “Là ma thú sao? Loại cá sấu gì mà phải cẩn thận như vậy ạ?”
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên nhắc nhở nói: “Đừng bất cẩn quá như vậy. Coi chừng cậu lại thành đồ ăn trong miệng nó đấy. Lo mà cẩn thận chút.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu, nói: “Dạ, em biết rồi.”
Trình Chu nhìn đám Dạ U rồi nói: “Mọi người tránh ra chỗ khác một chút đi.”
Trình Chu lấy lọ máu mà Dạ U đã đưa rồi tiến hành nghi thức triệu hoán.
Sử dụng máu tươi để mở thông đạo không gian, sau đó Trình Chu cũng nhìn thấy một con cá sấu khổng lồ, mà trực giác của con cá sấu này cũng phản ứng lại rất nhanh, dường như nó cũng cảm nhận được là nó đang bị nhìn trộm. Trình Chu cũng vận dụng thông đạo không gian chụp lấy con cá sấu rồi ném vào khu vực đang chôn địa lôi.
Dưới trọng lực của con cá sấu khổng lồ ấn xuống mà hàng chục quả địa lôi cũng nhanh chóng được kích nổ.
Thanh Ngạc vương hình thể khổng lồ, thân thể cao lớn này dùng trong chiến đấu thì là một lợi thế rất lớn, nhưng mà đối với cái bẫy địa lôi này thì hình thể khổng lồ càng làm cho kíp nổ nhanh chóng được kích hoạt.
Đàm Thiếu Thiên đứng ở đằng xa nhìn về phía Trình Chu rồi chớp mắt nói: “Hình như là dị năng của anh hai hơi giống …” Giống dị năng của Vấn Thiên quá vậy? Chẳng lẽ suy đoán của Tô Vân là thật?
Trình Chu dùng sức mạnh không gian dời một thùng lựu đạn đi qua. Đàm Thiếu Thiên cũng sử dụng tia sét để kích nổ, nháy mắt rương lựu đạn cũng kích nổ toàn bộ.
Thanh Ngạc vương cũng ý thức được nguy hiểm nên lập tức muốn trốn, Trình Chu cũng phát động không gian giam cầm làm Thanh Ngạc vương lại nghênh đón một đợt lựu đạn mới.
Đàm Thiếu Thiên cũng phát động lôi điện dị năng để công kích, Dạ U cũng nhanh chóng vận dụng quang ảnh để đánh về phía con cá sấu.
Sau một đợt tấn công bằng địa lôi, lựu đạn và liên hợp tấn công của đám Trình Chu nên Thanh Ngạc vương cũng chịu ngã xuống.
Dạ U híp mắt nói: “Vũ khí nóng sử dụng cũng không tệ.”
Dạ U tổng kết lại trận đánh, nếu như bọn họ toàn lực ra tay thì có lẽ cũng có thể xử lý được con cá sấu này nhưng mà cũng phải tốn không ít sức lực, vận khí mà không tốt thì bị thương cũng là chuyện thường, hiện tại sử dụng số vũ khí nóng này thì mọi việc lại dễ dàng hơn nhiều. Nếu có thể kết hợp vũ khí nóng và dị năng thì đúng là làm ít công nhiều.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện nay thì sử dụng vũ khí nóng vẫn khá hiệu quả.”
Hiện tại thì dị năng của Dị năng giả vẫn chưa chống lại được sức mạnh của các loại hàng nóng, huống chi còn có các loại vũ khí cao cấp như vũ khí hạt nhân, boom nhiệt áp, … cũng đủ để huỷ diệt rất nhiều thứ.
Tình hình hiện tại thì một Dị năng giả cấp S cũng không thể chống được một bộ đội đặc chủng có đạn dược sung túc nữa mà. Mà trước tới giờ quân đội vẫn luôn có quyền kiểm soát vũ khí và họ cũng kiểm soát luôn tình hình hiện tại. Nhưng về sau thì không rõ lắm vì Dị năng giả đang không ngừng tiến bộ.
Đàm Thiếu Thiên quay qua nhìn Trình Chu rồi cẩn thận dò hỏi: “Anh hai, dị năng của anh sẽ không phải là …” Thôn phệ dị năng đó chứ?
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Yên tâm, không phải loại dị năng nào cũng có thể.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Nói vậy là yên tâm dữ chưa? Rồi làm sao mà hắn có thể yên tâm đây?
Trình Chu cắt đầu cá sấu vương này rồi moi viên tinh hạch ra. Viên tinh hạch của con cá sấu này to hơn viên ma hạch của con rồng kia nhiều, nên hắn cũng khẳng định luôn là con cá sấu này lợi hại hơn con rồng kia.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Anh tìm thêm một số hạt giống lại đây trồng đi, chỗ máu của con cá sấu này thấm xuống đất sẽ là nguồn dinh dưỡng khổng lồ cho thực vật phát triển đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ vậy.”
……
Xử lý xong con cá sấu vương thì Dạ U lại bị Phong Ngữ chở về Xà đảo.
Melissa cũng tiến lên đón người rồi nói: “Dạ U, em đã trở lại rồi. Mấy con sủng vật của chị nói lại là chúng nó cũng không biết đàn cá sấu kia đã xảy ra chuyện gì mà tán loạn hết. Tình hình bên đó cũng hơi hỗn loạn.”
Dạ U: “Em đã dụ con Thanh Ngạc vương đực đó đi và xử lý xong rồi.”
Melissa sửng sốt một chút nhưng cũng không truy vấn gì, cô chỉ gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, hiện nay cũng chỉ còn một con Thanh Ngạc vương cái thôi đúng không? Có lẽ chúng nó cũng không rảnh để tìm chúng ta gây phiền toái nữa rồi.”
Con đực đã chết, con cái thì đang mang thai nên thực lực cũng bị hạ thấp, nên nó cũng không thể áp chế được một đám cá sấu hung hãn trong đàn, với tình hình như lúc này thì tính mạng của con cái còn khó mà bảo toàn được chứ đừng nói chạy đi gây chuyện.
Melissa nhìn Dạ U rồi có chút bất đắc dĩ nói: “Em lại chuẩn bị đi nữa sao?”
Dạ U gật đầu rồi “Dạ” một tiếng.
Melissa cười nói: “Dạ U, hiện tại em càng ngày càng không thể rời khỏi Trình Chu nữa rồi đúng không?”
Dạ U có chút ngượng ngùng nói: “Do anh ấy ở hiện thế đã bị bại lộ không ít đồ nên em sợ anh ấy gặp phiền toái thôi.”
Melissa nghiêng đầu nói: “Hắn ta cũng là không gian Dị năng giả mà. Có gặp nguy hiểm thì cũng có thể dễ dàng thoát thân đúng không? Em còn lo lắng như vậy sao?”
Dạ U có chút ngượng ngùng nói: “Em vẫn muốn lo lắng.”
Melissa nhìn Dạ U rồi lắc đầu thầm nghĩ: Chung quy cũng là do Dạ U đã trầm luân rồi.
End chap 99
-------------XuYing90--------------
------oOo------
“Sao em quay lại sớm thế? Em đã giải quyết xong mọi việc rồi sao? Annie không đi cùng chúng ta à?” Trình Chu dồn dập hỏi.
Dạ U có chút vội vàng nói: “Trên đảo đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn nên Annie đang hỗ trợ những người, trong tổ chức cũng có người bị thương.”
Trình Chu: “Bị thương?”
Dạ U cau mày rồi kể lại sự việc đàn cá sấu Thanh Ngạc vây công đảo cho Trình Chu nghe.
Trình Chu thầm nghĩ: Thế giới này cũng thật quá đáng sợ, Dị năng giả lại trở thành đồ ăn.
“Cao giai ma thú Thanh Ngạc vương sao? Em cần anh giúp đỡ không?” Trình Chu hỏi.
Cao giai ma thú tương ứng Hoàng kim kỵ sĩ của Nhân tộc. Về Hoàng kim kỵ sĩ thì Trình Chu cũng đã từng gặp rồi, chính là người đàn ông cầm trường thương cưỡi một con rồng kia. Nhưng mà người đàn ông đó cũng chỉ mới tiến giai lên Hoàng kim kỵ sĩ thôi, mà theo lời của Dạ U nói thì con Thanh Ngạc vương kia lại là cao giai đỉnh yêu thú, nên lực chiến hiển nhiên là mạnh hơn tên đàn ông cầm trường thương kia rất nhiều, hơn nữa thì bản thân con cá sấu đó cũng thuộc dạng da dày thịt béo, sức chiến đấu cũng rất cường hãn và lanh lợi, nên muốn hạ nó cũng khó khăn hơn rất nhiều.
Dạ U lấy một cái lọ đưa cho Trình Chu nói: “Đây là máu của con cá sấu vương đó.”
Trình Chu chớp mắt nói: “Máu của cá sấu vương? Sao em lại có?”
“Tuy là cá sấu vương này có lực phòng ngự rất tốt nhưng thực lực của mọi người cũng không tồi. Bọn họ đã liên hợp lại để làm nó bị thương. Sau đó thì em lấy được chút máu này của nó.” Dạ U nói.
Trình Chu gật đầu nói: “Vậy thì tốt.”
Tuy máu trong lọ cũng không nhiều lắm nhưng Trình Chu cũng cảm nhận một đợt dao động ma lực mênh mông đang trào ra, cao hon rất nhiều so với dao động ma lực của tên mà người đàn bà kia đã triệu hoán.
Dạ U: “Không phải anh đã hấp thu viên tinh hạch của người phụ nữ kia sao? Em muốn anh thử xem có thể triệu hoán được con Thanh Ngạc vương kia không?”
Trình Chu: “Ý của em là anh lợi dụng số máu này rồi triệu hoán con cá sấu vương đó đi ra chỗ khác đúng không?”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy.”
Phong Ngữ có chút chán nản mà cụp đuôi nói: “Thật ra thì trực tiếp chuyển tất cả mọi người ở Xà đảo đi vẫn tiện hơn nhiều, nhưng mà chị Clara vẫn luôn luyến tiếc không muốn rời đảo.”
Dạ U: “……”
Cái này cũng là do thời gian trước đó mọi người vẫn phải trốn đông trốn tây chạy trốn khắp nơi, mãi tới khi đến Xà đảo thì sinh hoạt mới được ổn định hơn một chút. Phải vất vả lắm thì căn cứ ở Xà đảo mới được vận hành trơn tru như hiện tại nên tình hình mà không bất đắc dĩ lắm thì Clara cũng không muốn rời đảo mà đi.
Trình Chu suy nghĩ một chút rồi nói: “Thật ra thì cái ý kiến dẫn con cá sấu vương kia đi cũng không tồi. Nhưng mà, chúng ta cũng cần phải chuẩn bị đầy đủ hơn một chút, ví dụ như chúng ta có thể bố trí một địa lôi trận ngay tại vị trí triệu hoán chẳng hạn. Vậy thì chúng ta có thể xử lý luôn con cá sấu vương đó rồi.”
Dạo gần đây thì Trình Chu vẫn luôn cảm thấy dinh dưỡng không đủ và tác dụng của thịt Giác Trư kia đối với Trình Chu cũng càng ngày càng nhỏ.
Con rồng của người đàn ông cầm trường thương kia bị hắn hạ sát quá tàn nhẫn nên thịt cũng bị nát bấy luôn rồi. Nếu lần này hắn có thể đem con cá sấu kia làm thịt thì có lẽ hắn cũng no bụng được một thời gian.
Kinh nghiệm từ trận đấu trước thì hắn cũng thấy được tác dụng của ấn ký môn hộ trong chiến đấu, lần trước hắn sử dụng cánh cửa phong ấn để làm thịt người đàn ông kia, nhưng cánh cửa đó tiêu hao cũng rất lớn nên trong thời gian ngắn hắn cũng không thể vận dụng lại chiêu phong ấn đó nữa. Không còn sát chiêu nên đấu khí của hắn cũng yếu hơn rất nhiều.
Dạ U gật đầu nói: “Nghe được đấy, nhưng mà tìm đâu ra địa lôi bây giờ?”
Trình Chu: “Đi tìm Thiếu Thiên hỏi là được.” Mấy việc này thì thằng em hời của hắn giỏi hơn nhiều.
……
Thời gian cấp bách nên Trình Chu mang Dạ U truyền tống đến Đàm gia ở hiện thế.
“Địa lôi?” Đàm Thiếu Thiên hỏi.
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu rồi có chút lo lắng nói: “Anh hai, nếu anh sử dụng địa lôi thì động tĩnh gây ra sẽ rất lớn đấy.”
Trình Chu: “Cái này thì em yên tâm, anh cũng không sử dụng trong nước nên cũng không ảnh hưởng gì đâu, nói vị trí cho anh là được.”
Đàm Thiếu Thiên nghe vậy thì gật đầu nói: “Nếu không động thủ ở trong nước thì dễ rồi, gia đình Bạch Văn Bân có.”
Trình Chu: “Địa chỉ?”
Trình Chu mang Đàm Thiếu Thiên và Dạ U thuấn di vào trong phòng ngủ của Bạch Văn Bân. Nhìn thấy mấy người ở trong phòng làm Bạch Văn Bân sợ hết hồn.
“Đại ca, sao cậu lại tới đây?” Bạch Văn Bân nói.
Bạch Văn Bân cũng lén lút nhìn Trình Chu rồi thầm nghĩ: Chẳng lẽ trực tiếp thuấn di đến đây sao? Người này không thèm giả bộ nữa hả? Trước đây vẫn luôn giả làm Muggle chơi đến vui vẻ cơ mà, giờ lộ rồi nên cũng không thèm làm bộ nữa chứ gì? Thật đáng khinh.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân rồi đi thẳng vào vấn đề nói: “Người anh em à, anh trai tôi muốn số địa lôi của cậu.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Bạch Văn Bân nghe vậy thì run chân rồi vội vàng nói: “Đại ca, tôi làm gì có chứ?”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân rồi không cho là đúng mà nói: “Không phải là cậu khá đam mê với mấy cái thứ đồ quân sự đó sao? Còn mua khá nhiều đồ cũ về còn gì?”
Bạch Văn Bân có chút yếu ớt nói: “Đại ca à, cậu đừng hố tôi nữa.”
Phía trên còn đang truy tìm tung tích của 3 toa tàu kia kìa, giờ người này còn đòi thêm địa lôi nữa làm gì chứ? Anh ta muốn làm cái gì vậy?
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân rất không kiên nhẫn mà nói: “Nhanh lên, anh tôi đang cần dùng gấp. Cậu yên tâm đi, không dùng trong nước đâu.”
Bạch Văn Bân nhìn Trình Chu nói: “Đúng là nhà tôi có những thứ đó, nhưng đều là hàng cũ rồi, lực sát thương cũng không thể so với những vũ khí hiện đại đâu.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Biết rồi, chúng tôi cũng đang giúp cậu thanh lý số hàng cũ đó rồi còn gì.”
Bạch Văn Bân có chút không yên tâm nói: “Đừng có nói là tôi đưa đấy.”
Bạch Văn Bân nhìn Trình Chu rồi thầm nghĩ: Không dùng ở trong nước? Chẳng lẽ lại muốn xuống tay với người của Vĩnh sinh đường sao?
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Yên tâm.”
Bạch Văn Bân dẫn cả đám xuống tầng ngầm, sau đó thì Trình Chu cũng thấy được đủ thể loại súng ống đạn dược, ngoài ra còn có mấy thùng địa lôi và lựu đạn.
Trình Chu nhìn Bạch Văn Bân mà tâm tình cũng có chút khác thường, không ngờ là bên dưới Bạch gia lại cất chứa mấy thứ này đấy. Đúng là mấy thế gia ở thủ đô này thật thâm tàng bất lộ và sâu không lường được mà.
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân nói: “Cậu giữ không ít đồ chơi nha, không sợ lỡ tay bắn ra một mồi lửa à?”
Bạch Văn Bân: “Tôi cũng trang bị hết các thiết bị phòng cháy chữa cháy rồi.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Bạch Văn Bân nói: “Mấy cái thiết bị phòng cháy của cậu có đủ không? Lỡ gặp một Dị năng giả hệ hoả xông vào thì sao? Hoặc một vị Dị năng giả hệ quang chạy vào thì không phải nguy hiểm rồi à? Cậu giữ mấy thứ này cũng quá nguy hiểm rồi.”
Bạch Văn Bân: “……” Cho nên là cậu cầm hết đống đồ này của tôi đi thì tôi còn phải cảm kích cậu nữa đúng không?
Đàm Thiếu Thiên: “Người anh em, tính sổ đi, muốn bao nhiều tiền?”
Bạch Văn Bân vội vàng xua tay nói: “Không cần tính, nhưng mà lỡ xảy ra chuyện thì đừng khai tôi ra là được.”
Đàm Thiếu Thiên vỗ vai Bạch Văn Bân nói: “Yên tâm đi, sẽ không liên lụy cậu đâu.”
Trình Chu cũng rất sảng khoái mà dọn sạch kho vũ khí của Bạch Văn Bân, dọn sạch đến mức Bạch Văn Bân nhìn mà khóc không ra nước mắt.
……
Suy xét đến lôi điện dị năng của Đàm Thiếu Thiên cũng không yếu nên Trình Chu cũng mang theo Đàm Thiếu Thiên tới Hắc Mã đảo luôn.
Đàm Thiếu Thiên vừa đáp xuống Hắc Mã đảo thì cũng nhìn ngó xung quanh một hồi rồi hưng phấn nói: “Anh hai, đây là hòn đảo em từng tới phải không?”
Trình Chu gật đầu nói: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên nhìn Trình Chu nói: “3 toa tàu kia quăng ở đây phải không ạ?”
Trình Chu: “Ừ.”
Đàm Thiếu Thiên: “……”
Phía trên vẫn đang tìm vị trí của 3 toa tàu nhưng họ có tra xét cỡ nào cũng không thể tìm ra. Đàm Thiếu Thiên cũng có suy đoán riêng của mình rồi nhưng mà hắn cũng mơ hồ cảm thấy suy đoán của mình cũng quá khó tin.
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Đừng lười nữa, mau lại hỗ trợ đi.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu rồi hưng phấn nói: “Vâng ạ.”
Theo chỉ dẫn của Trình Chu thì Đàm Thiếu Thiên cũng mang theo địa lôi chôn ở dưới đất theo đúng vị trí, sau hơn nửa giờ thì cái bẫy sơ sài cũng hoàn thành.
“Anh hai, mọi người đang muốn đối phó với thứ gì?”
“Một con cá sấu.”
Đàm Thiếu Thiên chớp mắt nói: “Là ma thú sao? Loại cá sấu gì mà phải cẩn thận như vậy ạ?”
Dạ U nhìn Đàm Thiếu Thiên nhắc nhở nói: “Đừng bất cẩn quá như vậy. Coi chừng cậu lại thành đồ ăn trong miệng nó đấy. Lo mà cẩn thận chút.”
Đàm Thiếu Thiên gật đầu, nói: “Dạ, em biết rồi.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhìn đám Dạ U rồi nói: “Mọi người tránh ra chỗ khác một chút đi.”
Trình Chu lấy lọ máu mà Dạ U đã đưa rồi tiến hành nghi thức triệu hoán.
Sử dụng máu tươi để mở thông đạo không gian, sau đó Trình Chu cũng nhìn thấy một con cá sấu khổng lồ, mà trực giác của con cá sấu này cũng phản ứng lại rất nhanh, dường như nó cũng cảm nhận được là nó đang bị nhìn trộm. Trình Chu cũng vận dụng thông đạo không gian chụp lấy con cá sấu rồi ném vào khu vực đang chôn địa lôi.
Dưới trọng lực của con cá sấu khổng lồ ấn xuống mà hàng chục quả địa lôi cũng nhanh chóng được kích nổ.
Thanh Ngạc vương hình thể khổng lồ, thân thể cao lớn này dùng trong chiến đấu thì là một lợi thế rất lớn, nhưng mà đối với cái bẫy địa lôi này thì hình thể khổng lồ càng làm cho kíp nổ nhanh chóng được kích hoạt.
Đàm Thiếu Thiên đứng ở đằng xa nhìn về phía Trình Chu rồi chớp mắt nói: “Hình như là dị năng của anh hai hơi giống …” Giống dị năng của Vấn Thiên quá vậy? Chẳng lẽ suy đoán của Tô Vân là thật?
Trình Chu dùng sức mạnh không gian dời một thùng lựu đạn đi qua. Đàm Thiếu Thiên cũng sử dụng tia sét để kích nổ, nháy mắt rương lựu đạn cũng kích nổ toàn bộ.
Thanh Ngạc vương cũng ý thức được nguy hiểm nên lập tức muốn trốn, Trình Chu cũng phát động không gian giam cầm làm Thanh Ngạc vương lại nghênh đón một đợt lựu đạn mới.
Đàm Thiếu Thiên cũng phát động lôi điện dị năng để công kích, Dạ U cũng nhanh chóng vận dụng quang ảnh để đánh về phía con cá sấu.
Sau một đợt tấn công bằng địa lôi, lựu đạn và liên hợp tấn công của đám Trình Chu nên Thanh Ngạc vương cũng chịu ngã xuống.
Dạ U híp mắt nói: “Vũ khí nóng sử dụng cũng không tệ.”
Dạ U tổng kết lại trận đánh, nếu như bọn họ toàn lực ra tay thì có lẽ cũng có thể xử lý được con cá sấu này nhưng mà cũng phải tốn không ít sức lực, vận khí mà không tốt thì bị thương cũng là chuyện thường, hiện tại sử dụng số vũ khí nóng này thì mọi việc lại dễ dàng hơn nhiều. Nếu có thể kết hợp vũ khí nóng và dị năng thì đúng là làm ít công nhiều.
Đàm Thiếu Thiên gật đầu nói: “Đúng vậy, hiện nay thì sử dụng vũ khí nóng vẫn khá hiệu quả.”
Hiện tại thì dị năng của Dị năng giả vẫn chưa chống lại được sức mạnh của các loại hàng nóng, huống chi còn có các loại vũ khí cao cấp như vũ khí hạt nhân, boom nhiệt áp, … cũng đủ để huỷ diệt rất nhiều thứ.
Tình hình hiện tại thì một Dị năng giả cấp S cũng không thể chống được một bộ đội đặc chủng có đạn dược sung túc nữa mà. Mà trước tới giờ quân đội vẫn luôn có quyền kiểm soát vũ khí và họ cũng kiểm soát luôn tình hình hiện tại. Nhưng về sau thì không rõ lắm vì Dị năng giả đang không ngừng tiến bộ.
Đàm Thiếu Thiên quay qua nhìn Trình Chu rồi cẩn thận dò hỏi: “Anh hai, dị năng của anh sẽ không phải là …” Thôn phệ dị năng đó chứ?
Trình Chu nhìn Đàm Thiếu Thiên nói: “Yên tâm, không phải loại dị năng nào cũng có thể.”
Đàm Thiếu Thiên: “……” Nói vậy là yên tâm dữ chưa? Rồi làm sao mà hắn có thể yên tâm đây?
Trình Chu cắt đầu cá sấu vương này rồi moi viên tinh hạch ra. Viên tinh hạch của con cá sấu này to hơn viên ma hạch của con rồng kia nhiều, nên hắn cũng khẳng định luôn là con cá sấu này lợi hại hơn con rồng kia.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Anh tìm thêm một số hạt giống lại đây trồng đi, chỗ máu của con cá sấu này thấm xuống đất sẽ là nguồn dinh dưỡng khổng lồ cho thực vật phát triển đấy.”
Trình Chu gật đầu nói: “Anh cũng nghĩ vậy.”
……
Xử lý xong con cá sấu vương thì Dạ U lại bị Phong Ngữ chở về Xà đảo.
Melissa cũng tiến lên đón người rồi nói: “Dạ U, em đã trở lại rồi. Mấy con sủng vật của chị nói lại là chúng nó cũng không biết đàn cá sấu kia đã xảy ra chuyện gì mà tán loạn hết. Tình hình bên đó cũng hơi hỗn loạn.”
Dạ U: “Em đã dụ con Thanh Ngạc vương đực đó đi và xử lý xong rồi.”
Melissa sửng sốt một chút nhưng cũng không truy vấn gì, cô chỉ gật đầu nói: “Vậy thì tốt rồi, hiện nay cũng chỉ còn một con Thanh Ngạc vương cái thôi đúng không? Có lẽ chúng nó cũng không rảnh để tìm chúng ta gây phiền toái nữa rồi.”
Con đực đã chết, con cái thì đang mang thai nên thực lực cũng bị hạ thấp, nên nó cũng không thể áp chế được một đám cá sấu hung hãn trong đàn, với tình hình như lúc này thì tính mạng của con cái còn khó mà bảo toàn được chứ đừng nói chạy đi gây chuyện.
Melissa nhìn Dạ U rồi có chút bất đắc dĩ nói: “Em lại chuẩn bị đi nữa sao?”
Dạ U gật đầu rồi “Dạ” một tiếng.
Melissa cười nói: “Dạ U, hiện tại em càng ngày càng không thể rời khỏi Trình Chu nữa rồi đúng không?”
Dạ U có chút ngượng ngùng nói: “Do anh ấy ở hiện thế đã bị bại lộ không ít đồ nên em sợ anh ấy gặp phiền toái thôi.”
Melissa nghiêng đầu nói: “Hắn ta cũng là không gian Dị năng giả mà. Có gặp nguy hiểm thì cũng có thể dễ dàng thoát thân đúng không? Em còn lo lắng như vậy sao?”
Dạ U có chút ngượng ngùng nói: “Em vẫn muốn lo lắng.”
Melissa nhìn Dạ U rồi lắc đầu thầm nghĩ: Chung quy cũng là do Dạ U đã trầm luân rồi.
End chap 99
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro