Về Nhà
Diệp Ức Lạc
2024-11-23 00:42:24
Một tháng lặng lẽ trôi qua, nửa tháng trước thì trại heo của Trình Chu đã hoàn thành. Bên cạnh trang trại, Trình Chu đã lên kế hoạch xây dựng một khu dân cư bên cạnh trang trại để những người hỗ trợ chăn nuôi có thể chuyển tới đây sống trong tương lai.
Những người ban đầu được giao cho nhiệm vụ xây dựng trang trại giờ lại được giao thêm nhiệm vụ làm nhà ở cho người dân nghe vậy thì càng cao hứng hơn.
Vào buổi trưa, Trình Chu đang có chút tự mãn mà đi tuần tra quanh thôn. So với thời điểm mà Trình Chu vừa mới tới thì toàn bộ diện mạo của thôn làng đã biến đổi rất nhiều rồi. Đằng xa đang có một số người dân đang xếp hàng để ăn trưa, phần ăn rất đơn giản: cháo trắng nước đường. Cháo trắng nước đường, trong mắt người ở thế giới của hắn là một bữa ăn quá sơ sài nhưng ở đây lại là món ăn xa xỉ hiếm có.
Lúc đầu thì Trình Chu mang theo bánh mỳ để làm phần thưởng, nhưng bánh mỳ chiếm diện tích quá lớn nên hắn vẫn là đổi thành mang gạo tới đây, hơn nữa giá gạo cũng rất tiện nghi, gạo cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Cho nên, hắn đã trực tiếp mang đến hàng chục bao gạo và 2 bao đường tới, món cháo trắng nước đường đã nhanh chóng nhận được sự yêu thích của dân làng.
Trại chăn nuôi đã bắt đầu đi và hoạt động, thời điểm ban đầu Tiểu May Mắn phóng thích ra hương vị để dẫn dụ Giác Trư tới. Dưới sự hỗ trợ và phối hợp của Trình Chu cùng dân làng thì Trình Chu đã tóm được rất nhiều Giác Trư đưa tới cửa. Dưới sự trợ giúp của dùi cui điện và nông cụ bằng sắt thì người dân Hắc Mạch thôn cũng không còn quá sợ hãi giống heo rừng này nữa.
Sơ cấp ma thú đều bị Trình Chu giải quyết, bán sơ cấp ma thú thì Trình Chu chế biến thành thịt xông khói, còn lại phần lớn đều là lợn rừng không biến dị thì hắn cũng ăn không nổi nên hắn đã để lại một ít cho thôn dân ăn, ai cũng có phần. Phần còn dư lại là lợn vị thành niên, heo con chưa trưởng thành thì chuyển vào trang trại mới xây.
Trình Chu cũng sắp xếp cho một vài người dân tới chăn nuôi và cho heo ăn. Ban đầu hắn còn lo lắng không ai muốn nhận công việc này, nhưng nhìn số lượng người đăng ký thì hắn lại nghĩ lầm rồi, người dân đối với công việc này vô cùng nhiệt tình.
Vì sức mạnh của giống heo này khá lớn nên Trình Chu đã sắp xếp cho một số người trẻ khoẻ và mạnh mẽ tới trông coi.
“Thật không ngờ là có rất nhiều người muốn làm công việc này.” Trình Chu cảm thán nói.
Hắc Mạch thôn tài nguyên cằn cỗi, người dân rất hiếm khi có thịt để ăn, nên khi Trình Chu muốn nuôi heo để thịt thì người dân cũng muốn đi theo để ké tí thịt. Ban đầu không phải thôn dân nào cũng đồng ý với kế hoạch chăn nuôi này, có vài người kiên quyết phản đối nhưng sau khi nếm qua hương vị của món thịt kho tàu thì những người này đã quay xe luôn. Cơm trắng phối với thịt kho tàu căn bản là tuyệt phối, nên không ít thôn dân đã mong đợi Trình Chu nuôi nhiều heo hơn để họ còn được ăn ké.
Trình Chu thầm nghĩ: Nuôi heo cũng không phải là công việc chính đáng, vừa hôi vừa bẩn lại nguy hiểm, không ngờ mọi người lại nhiệt tình như vậy.
Có thể ban đầu thì người dân cũng khá sợ đấy nhưng đã có vũ khí thì mọi người lại bắt đầu hào hứng muốn thể hiện, cho dù không có lệnh cuả Trình Chu thì mọi người đều xông lên bắt. Nhưng mà số lượng của đàn lợn rừng ở khu vực này cũng có hạn nên sau vài lần càn quét thì đã không thể tìm ra được con nào nữa.
Dạ U liếc Trình Chu một cái nói: “Họ không phải là ham muốn công việc cho heo ăn mà họ muốn ở trong khu nhà dành cho nhân công mới xây của ngươi.”
“Hóa ra là thế.” Trình Chu muốn thành lập một khu phòng gần trang trại, tuy rằng không nói rõ ý định nhưng thôn dân cũng không phải không biết suy nghĩ nên có thể đoán được ít nhiều.
Mấy ngôi nhà cấp bốn gần trang trại là do Trình Chu thiết kế, trong mắt hắn thì những ngôi nhà này khá đơn sơ nhưng mà đối với thôn dân thì đây được coi là biệt thự cao cấp.
Mấy ngày nay Trình Chu đã phải chuyển qua khu vực khác để săn lợn rừng, Tiểu May Mắn vẫn đảm nhận nhiệm vụ thu hút Giác Trư, dưới sự giúp đỡ của Dạ U thì Trình Chu đã giải quyết mấy đầu sơ cấp Giác Trư ma thú, uy vọng của hắn cũng càng ngày càng cao.
Thôn dân cũng bắt đầu tiến hành thuần hoá lợn rừng theo kiến nghị của Trình Chu. Trong trang trại có bắt đầu đầu nhập thêm vào mấy chục con lợn rừng con. Ban đầu Trình Chu yêu cầu dân làng cho heo con ăn thức ăn trộn với muối, sau một thời gian lợn rừng đã thuần hoá nhìn ngoan ngoãn hơn lợn rừng tự nhiên rất nhiều. Nhìn thấy thành quả trước mắt làm thôn dân cảm thấy như có thêm niềm vui mỗi này.
Mặt trời lên, người dân trong Hắc Mạch thôn lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Thôn dân trong Hắc Mạch thôn bây giờ cơ bản đều làm thuê cho Trình Chu, người thì giúp trồng và thu hoạch cỏ linh lăng, người thì đi thu hoạch hải sản, lại có người chuyên phụ trách xây nhà, xây dựng công trình dân sự, lại có người lại giúp chăn nuôi ở trang trại…. nhìn người dân trong làng tuy bận rộn nhưng càng ngày bản làng càng có thêm sức sống.
Phía bên bãi biển thì thôn dân cũng đang giúp Trình Chu chất đầy những thùng hải sản lên thùng xe tải, còn móc lên càng hai bên thành thùng. Ban đầu thì thôn dân cũng có vẻ khá tò mò về cái xe 4 bánh này nhưng thời gian dài thì họ cũng không quá để ý đến nữa. Chiếc xe tải bị chất đầy như thế này mà xuất hiện ở thế giới hiện đại chắc chắn sẽ bị cảnh sát giao thông hỏi thăm, nhưng cũng may hắn chỉ đưa về gara mà thôi.
Mạch Ân từ xa chạy đến báo với Trình Chu: “Đại nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, vất vả cho mọi người rồi.”
Trình Chu giao công việc thu thập hải sản này cho Mạch Ân, tuy Mạch Ân tuổi còn nhỏ nhưng lại được Trình Chu khá tín nhiệm, dân trong làng cũng khá chất phác mà Mạch Ân tuy còn nhỏ nhưng cũng khá thông minh nên đã luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Trình Chu giao cho.
Trình Chu mở cửa xe, ngồi lên ghế lái khởi động xe rồi hướng về phía rừng cây mà tiến tới. Thôn dân cũng nhìn theo nhưng không hỏi gì nhiều. Sau khi thảo luận thì thôn dân cũng gán cho Trình Chu vài cái thân phận trong đó có thân phận con của gia đình đại quý tộc thoát ly khỏi gia đình ra ngoài rèn luyện. Mấy cái ân oán trong gia đình đại quý tộc thì người dân cũng từng được nghe người kể chuyện nói qua rồi nên họ cũng đã sớm chấp nhận với cái danh phận này của Trình Chu. Họ cũng thường được nghe kể rằng gia đình đại quý tộc thường đem người thừa kế thường an bài ra ngoài rèn luyện sau khi tới tuổi, đa số sẽ bị phân tới một số địa phương vô cùng hẻo lánh và nghèo khó để rèn luyện làm tăng khả năng quản lý và phát triển cho đại gia tộc sau này. Mấy năm sau thì sẽ căn cứ vào biểu hiện của người thừa kế mà phân lãnh địa, có lẽ Hắc Mạch thôn của bọn họ là địa phương được an bài để Trình Chu tới lịch duyệt.
Sau khi tự xác nhận thân phận của Trình Chu thì thôn dân cũng quyết định sẽ giúp đỡ Trình Chu hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc đã giao phó. Nếu Trình Chu hoàn thành tốt nhiệm vụ và được phân lãnh địa và tước vị thì họ cũng được hưởng ké vinh quang.
“Muốn quay về bên kia sao?” Bóng dáng của Dạ U xuất hiện trên chiếc ghế trống bên cạnh buồng lái, Trình Chu đã quá quen với thói quen xuất quỷ nhập thần của Dạ U rồi nên cũng không còn giật mình như trước nữa.
“Đúng vậy, nên về thôi.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Lần này thu gom được rất nhiều hải sản mang về sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, phải gom nhiều để mang về để đổi thành tiền.”
Gần đây tần suất truyền tống có giảm đi nhưng mỗi lần tiến tới dị giới thì Trình Chu phải mang theo một lượng lớn vật tư tới, nào là xi măng, gạo, muối, đường, gia vị ….nên hắn cần phải chuẩn bị đủ tiền để đổi vật tư. Mỗi lần mang hàng từ thế giới hiện đại tới dị giới thì thôn dân đều đem hàng hoá dọn sạch sẽ, rồi hắn lại mang một xe hải sản trở về đổi thành tiền. Một xe chất đầy như vậy cũng có thể bán được gần 50.000 tệ.
Trình Chu bán hải sản đã có khá nhiều khách quen, không ít người còn phải tăng giá sản phẩm lên để bao hàng nên về cơ bản thì hắn cũng không lo tới việc hàng bán không hết.
“Ngươi biết dân trong Hắc Mạch thôn nghĩ gì về người không?” Dạ U có chút thích thú đùa cợt.
Trình Chu nghe vậy cũng khá tò mò nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Trình Chu nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhị thế tổ của gia đình đại quý tộc ra ngoài rèn luyện.”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Nhị thế tổ, tôi trông giống lắm sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Đại khái là vậy, ngươi ăn xài phung phí, nhìn không giống một kẻ phải chịu qua gian khổ.”
Trình Chu: “Quên đi, họ muốn nói sao cũng được.” Ở thế giới này thì người người đều kính sợ quý tộc, hắn bị hiểu nhầm thành quý tộc cũng tốt, cũng dễ dàng quản lý người dân hơn, mà thôn dân cũng không dám làm hại hắn.
Dạ U phồng má lên nói: “Vậy quay về nhanh lên, ta muốn tắm rửa.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rồi, đã biết.”
Dạ U gần đây vẫn luôn ở bên cạnh Trình Chu nên khi Trình Chu quay về thế giới hiện đại thì Dạ U tất nhiên cũng sẽ đi theo. Dạ U càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống của xã hội hiện đại, thời gian gần đây còn đang mê tắm bong bóng, cậu ấy còn mua hơn chục chai sữa tắm tạo bong bóng hương vị trái cây trẻ em để cho vào bồn tắm, còn thường tốn cả tiếng đồng hồ để ngâm mình thư giãn hưởng thụ.
…..
Vừa quay lại biệt thự thì Dạ U đã có chút gấp nói vọng lại: “Ta đi tắm trước.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu ở lại phía sau để xử lý số hàng hoá mang từ dị giới tới, hắn phân một nửa số thịt heo ra đặt trong tủ lạnh, nửa còn lại thì chế biến thành thịt xông khói. Bận rộn một lúc thì hắn nhận được cuộc gọi từ mẹ Trình.
“Còn chưa”
“Con biết rồi, con sẽ cố gắng tìm.”
“Cái này thì tuỳ duyên, hiện tại chỉ là duyên chưa tới mà thôi.”
“Mẹ, chúng con không tìm thấy vợ là do chúng con không có bản lĩnh, sao lại liên quan tới baba?”
“….”
Dạ U từ phòng tắm đi ra nói: “Mẹ ngươi gọi điện thoại tới à?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là vậy.”
“Gọi tới làm gì vậy?” Dạ U thắc mắc.
Trình Chu nhún vai nói: “Hỏi tôi dạo này làm ăn như thế nào, công việc ra sao thôi.”
“Nói dối, mẹ ngươi gọi tới giục kết hôn phải không.” Dạ U có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói.
Trình Chu: “….” Dạ U dạo này càng ngày càng khó lừa. Cũng đúng, cậu ấy cũng thấy qua vài lần rồi.
Trình Chu đánh giá lại tình hình, có lẽ có người nào đó tới nhai trước tai mẹ hắn nên mẹ hắn bị kích thích đi.
Dạ U ngồi lên ghế sofa hỏi: “Ngươi chuẩn bị về nhà sao?”
Trình Chu gật đầu: “Có lẽ cần phải về nhà một chuyến.”
Trình Chu làm không ít thịt xông khói nên muốn mang về nhà, cũng muốn xem tình hình cha mẹ hắn cùng em trai dạo này như thế nào. Trình Chu đã tốt nghiệp hơn 1 năm, nhưng lúc trước hắn bận công việc nên không có thời gian rảnh, sau lại vội vàng nghiên cứu con đường phát triển kinh tế ở hai giới nên cũng không thoát thân được, giờ sinh hoạt cũng ổn định hơn một phần, cũng rảnh được chút thời gan nên hắn tính về thăm nhà một chuyến.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ngươi cũng rất hiếu thảo đấy.”
Trình Chu cười nói: “Có thể.”
Trình Chu mở cửa xe và nhét thịt xông khói vào trong cốp xe. Hắn hiện tại đã có 3 chiếc xe, một cái xe tải dùng để vận chuyển hàng hoá qua lại hai thế giới, một con Wuling cũ chuyên dùng để vận chuyển hải sản đi bán và giao hàng ở thế giới hiện đại, và một con Volkswagen mới mua, chiếc xe này hắn mới mang về nửa tháng trước, sau khi nộp thuế, bảo hiểm và các loại chi phí thì tốn hết gần 25 vạn, con xe này hắn dùng để đi lại hàng ngày.
Phú quý mà không về quê thì như cẩm y dạ hành*.
Trình Chu cảm thấy chính hắn cũng nên về quê một lần, nhà hắn ở nông thôn cũng được coi là một hộ nghèo, hắn hiện tại đang chạy chiếc xe này thì ít nhất cũng phải về cho cha mẹ hắn thấy hiện tại hắn đang rất tốt và để dân làng biết nhà họ cũng không còn nghèo nữa.
“Lần này tôi về vùng nông thôn nên tiện nghi không được tốt lắm, cậu lưu lại đây hay là vẫn cũng tôi đi về?” Trình Chu nhìn Dạ U nói.
Dạ U banh mặt nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Trình Chu nghe Dạ U nói bỗng nhiên giật mình, tự nhiên trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ, là cái loại cảm giác muốn mang bạn trai về ra mắt gia trưởng trong nhà.
Dạ U nhìn Trình Chu có chút nghi ngờ nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì đó? Thái độ như vậy là sao? Có phải ngươi đang suy nghĩ cách muốn thoát khỏi ta? Thấy ý định không thành nên mới biểu hiện như vậy.”
Trình Chu: “…” Tên gia hoả này đang nghĩ cái gì vậy?
Trình Chu chỉ cảm thấy mộng tưởng kiều diễm vừa nghĩ ra đã tan tành theo mây khói.
“Không thể nào, chúng ta cùng nhau trở về khiến tôi rất cao hứng, trên đường cũng có người nói chuyện cùng cho bớt buồn chán.” Trình Chu nói.
Dạ U khịt mũi coi thường nói: “Ta cùng ngươi trở về không phải là muốn cùng ngươi nói chuyện, ta là đang giám sát ngươi.”
Trình Chu gật đầu phụ hoạ: “Vâng, vâng, vâng, cậu nói đúng, cậu nói đều đúng.”
---------+.+---------
富贵不还乡,如锦衣夜行: Fùguì bù huán xiāng, rú jǐnyī yèxíng - giàu có thì phải quần áo đẹp về quê, cho tổ tiên và người làng biết, nếu không chẳng khác nào mặc đồ đắt tiền đi dạo đêm, người khác làm sao thấy được. (Trích Tư Mã Thiên)
End chap 27
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Những người ban đầu được giao cho nhiệm vụ xây dựng trang trại giờ lại được giao thêm nhiệm vụ làm nhà ở cho người dân nghe vậy thì càng cao hứng hơn.
Vào buổi trưa, Trình Chu đang có chút tự mãn mà đi tuần tra quanh thôn. So với thời điểm mà Trình Chu vừa mới tới thì toàn bộ diện mạo của thôn làng đã biến đổi rất nhiều rồi. Đằng xa đang có một số người dân đang xếp hàng để ăn trưa, phần ăn rất đơn giản: cháo trắng nước đường. Cháo trắng nước đường, trong mắt người ở thế giới của hắn là một bữa ăn quá sơ sài nhưng ở đây lại là món ăn xa xỉ hiếm có.
Lúc đầu thì Trình Chu mang theo bánh mỳ để làm phần thưởng, nhưng bánh mỳ chiếm diện tích quá lớn nên hắn vẫn là đổi thành mang gạo tới đây, hơn nữa giá gạo cũng rất tiện nghi, gạo cũng tiện lợi hơn rất nhiều. Cho nên, hắn đã trực tiếp mang đến hàng chục bao gạo và 2 bao đường tới, món cháo trắng nước đường đã nhanh chóng nhận được sự yêu thích của dân làng.
Trại chăn nuôi đã bắt đầu đi và hoạt động, thời điểm ban đầu Tiểu May Mắn phóng thích ra hương vị để dẫn dụ Giác Trư tới. Dưới sự hỗ trợ và phối hợp của Trình Chu cùng dân làng thì Trình Chu đã tóm được rất nhiều Giác Trư đưa tới cửa. Dưới sự trợ giúp của dùi cui điện và nông cụ bằng sắt thì người dân Hắc Mạch thôn cũng không còn quá sợ hãi giống heo rừng này nữa.
Sơ cấp ma thú đều bị Trình Chu giải quyết, bán sơ cấp ma thú thì Trình Chu chế biến thành thịt xông khói, còn lại phần lớn đều là lợn rừng không biến dị thì hắn cũng ăn không nổi nên hắn đã để lại một ít cho thôn dân ăn, ai cũng có phần. Phần còn dư lại là lợn vị thành niên, heo con chưa trưởng thành thì chuyển vào trang trại mới xây.
Trình Chu cũng sắp xếp cho một vài người dân tới chăn nuôi và cho heo ăn. Ban đầu hắn còn lo lắng không ai muốn nhận công việc này, nhưng nhìn số lượng người đăng ký thì hắn lại nghĩ lầm rồi, người dân đối với công việc này vô cùng nhiệt tình.
Vì sức mạnh của giống heo này khá lớn nên Trình Chu đã sắp xếp cho một số người trẻ khoẻ và mạnh mẽ tới trông coi.
“Thật không ngờ là có rất nhiều người muốn làm công việc này.” Trình Chu cảm thán nói.
Hắc Mạch thôn tài nguyên cằn cỗi, người dân rất hiếm khi có thịt để ăn, nên khi Trình Chu muốn nuôi heo để thịt thì người dân cũng muốn đi theo để ké tí thịt. Ban đầu không phải thôn dân nào cũng đồng ý với kế hoạch chăn nuôi này, có vài người kiên quyết phản đối nhưng sau khi nếm qua hương vị của món thịt kho tàu thì những người này đã quay xe luôn. Cơm trắng phối với thịt kho tàu căn bản là tuyệt phối, nên không ít thôn dân đã mong đợi Trình Chu nuôi nhiều heo hơn để họ còn được ăn ké.
Trình Chu thầm nghĩ: Nuôi heo cũng không phải là công việc chính đáng, vừa hôi vừa bẩn lại nguy hiểm, không ngờ mọi người lại nhiệt tình như vậy.
Có thể ban đầu thì người dân cũng khá sợ đấy nhưng đã có vũ khí thì mọi người lại bắt đầu hào hứng muốn thể hiện, cho dù không có lệnh cuả Trình Chu thì mọi người đều xông lên bắt. Nhưng mà số lượng của đàn lợn rừng ở khu vực này cũng có hạn nên sau vài lần càn quét thì đã không thể tìm ra được con nào nữa.
Dạ U liếc Trình Chu một cái nói: “Họ không phải là ham muốn công việc cho heo ăn mà họ muốn ở trong khu nhà dành cho nhân công mới xây của ngươi.”
“Hóa ra là thế.” Trình Chu muốn thành lập một khu phòng gần trang trại, tuy rằng không nói rõ ý định nhưng thôn dân cũng không phải không biết suy nghĩ nên có thể đoán được ít nhiều.
Mấy ngôi nhà cấp bốn gần trang trại là do Trình Chu thiết kế, trong mắt hắn thì những ngôi nhà này khá đơn sơ nhưng mà đối với thôn dân thì đây được coi là biệt thự cao cấp.
Mấy ngày nay Trình Chu đã phải chuyển qua khu vực khác để săn lợn rừng, Tiểu May Mắn vẫn đảm nhận nhiệm vụ thu hút Giác Trư, dưới sự giúp đỡ của Dạ U thì Trình Chu đã giải quyết mấy đầu sơ cấp Giác Trư ma thú, uy vọng của hắn cũng càng ngày càng cao.
Thôn dân cũng bắt đầu tiến hành thuần hoá lợn rừng theo kiến nghị của Trình Chu. Trong trang trại có bắt đầu đầu nhập thêm vào mấy chục con lợn rừng con. Ban đầu Trình Chu yêu cầu dân làng cho heo con ăn thức ăn trộn với muối, sau một thời gian lợn rừng đã thuần hoá nhìn ngoan ngoãn hơn lợn rừng tự nhiên rất nhiều. Nhìn thấy thành quả trước mắt làm thôn dân cảm thấy như có thêm niềm vui mỗi này.
Mặt trời lên, người dân trong Hắc Mạch thôn lại bắt đầu một ngày bận rộn.
Thôn dân trong Hắc Mạch thôn bây giờ cơ bản đều làm thuê cho Trình Chu, người thì giúp trồng và thu hoạch cỏ linh lăng, người thì đi thu hoạch hải sản, lại có người chuyên phụ trách xây nhà, xây dựng công trình dân sự, lại có người lại giúp chăn nuôi ở trang trại…. nhìn người dân trong làng tuy bận rộn nhưng càng ngày bản làng càng có thêm sức sống.
Phía bên bãi biển thì thôn dân cũng đang giúp Trình Chu chất đầy những thùng hải sản lên thùng xe tải, còn móc lên càng hai bên thành thùng. Ban đầu thì thôn dân cũng có vẻ khá tò mò về cái xe 4 bánh này nhưng thời gian dài thì họ cũng không quá để ý đến nữa. Chiếc xe tải bị chất đầy như thế này mà xuất hiện ở thế giới hiện đại chắc chắn sẽ bị cảnh sát giao thông hỏi thăm, nhưng cũng may hắn chỉ đưa về gara mà thôi.
Mạch Ân từ xa chạy đến báo với Trình Chu: “Đại nhân, xe đã chuẩn bị xong rồi.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được, vất vả cho mọi người rồi.”
Trình Chu giao công việc thu thập hải sản này cho Mạch Ân, tuy Mạch Ân tuổi còn nhỏ nhưng lại được Trình Chu khá tín nhiệm, dân trong làng cũng khá chất phác mà Mạch Ân tuy còn nhỏ nhưng cũng khá thông minh nên đã luôn hoàn thành tốt nhiệm vụ mà Trình Chu giao cho.
Trình Chu mở cửa xe, ngồi lên ghế lái khởi động xe rồi hướng về phía rừng cây mà tiến tới. Thôn dân cũng nhìn theo nhưng không hỏi gì nhiều. Sau khi thảo luận thì thôn dân cũng gán cho Trình Chu vài cái thân phận trong đó có thân phận con của gia đình đại quý tộc thoát ly khỏi gia đình ra ngoài rèn luyện. Mấy cái ân oán trong gia đình đại quý tộc thì người dân cũng từng được nghe người kể chuyện nói qua rồi nên họ cũng đã sớm chấp nhận với cái danh phận này của Trình Chu. Họ cũng thường được nghe kể rằng gia đình đại quý tộc thường đem người thừa kế thường an bài ra ngoài rèn luyện sau khi tới tuổi, đa số sẽ bị phân tới một số địa phương vô cùng hẻo lánh và nghèo khó để rèn luyện làm tăng khả năng quản lý và phát triển cho đại gia tộc sau này. Mấy năm sau thì sẽ căn cứ vào biểu hiện của người thừa kế mà phân lãnh địa, có lẽ Hắc Mạch thôn của bọn họ là địa phương được an bài để Trình Chu tới lịch duyệt.
Sau khi tự xác nhận thân phận của Trình Chu thì thôn dân cũng quyết định sẽ giúp đỡ Trình Chu hoàn thành nhiệm vụ mà gia tộc đã giao phó. Nếu Trình Chu hoàn thành tốt nhiệm vụ và được phân lãnh địa và tước vị thì họ cũng được hưởng ké vinh quang.
“Muốn quay về bên kia sao?” Bóng dáng của Dạ U xuất hiện trên chiếc ghế trống bên cạnh buồng lái, Trình Chu đã quá quen với thói quen xuất quỷ nhập thần của Dạ U rồi nên cũng không còn giật mình như trước nữa.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Đúng vậy, nên về thôi.”
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Lần này thu gom được rất nhiều hải sản mang về sao?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng vậy, phải gom nhiều để mang về để đổi thành tiền.”
Gần đây tần suất truyền tống có giảm đi nhưng mỗi lần tiến tới dị giới thì Trình Chu phải mang theo một lượng lớn vật tư tới, nào là xi măng, gạo, muối, đường, gia vị ….nên hắn cần phải chuẩn bị đủ tiền để đổi vật tư. Mỗi lần mang hàng từ thế giới hiện đại tới dị giới thì thôn dân đều đem hàng hoá dọn sạch sẽ, rồi hắn lại mang một xe hải sản trở về đổi thành tiền. Một xe chất đầy như vậy cũng có thể bán được gần 50.000 tệ.
Trình Chu bán hải sản đã có khá nhiều khách quen, không ít người còn phải tăng giá sản phẩm lên để bao hàng nên về cơ bản thì hắn cũng không lo tới việc hàng bán không hết.
“Ngươi biết dân trong Hắc Mạch thôn nghĩ gì về người không?” Dạ U có chút thích thú đùa cợt.
Trình Chu nghe vậy cũng khá tò mò nói: “Nguyện nghe kỹ càng.”
Trình Chu nghĩ nghĩ rồi nói: “Nhị thế tổ của gia đình đại quý tộc ra ngoài rèn luyện.”
Dạ U gật đầu nói: “Đúng vậy!”
“Nhị thế tổ, tôi trông giống lắm sao?”
Dạ U gật đầu nói: “Đại khái là vậy, ngươi ăn xài phung phí, nhìn không giống một kẻ phải chịu qua gian khổ.”
Trình Chu: “Quên đi, họ muốn nói sao cũng được.” Ở thế giới này thì người người đều kính sợ quý tộc, hắn bị hiểu nhầm thành quý tộc cũng tốt, cũng dễ dàng quản lý người dân hơn, mà thôn dân cũng không dám làm hại hắn.
Dạ U phồng má lên nói: “Vậy quay về nhanh lên, ta muốn tắm rửa.”
Trình Chu gật đầu nói: “Rồi, đã biết.”
Dạ U gần đây vẫn luôn ở bên cạnh Trình Chu nên khi Trình Chu quay về thế giới hiện đại thì Dạ U tất nhiên cũng sẽ đi theo. Dạ U càng ngày càng quen thuộc với cuộc sống của xã hội hiện đại, thời gian gần đây còn đang mê tắm bong bóng, cậu ấy còn mua hơn chục chai sữa tắm tạo bong bóng hương vị trái cây trẻ em để cho vào bồn tắm, còn thường tốn cả tiếng đồng hồ để ngâm mình thư giãn hưởng thụ.
…..
Vừa quay lại biệt thự thì Dạ U đã có chút gấp nói vọng lại: “Ta đi tắm trước.”
Trình Chu gật đầu nói: “Được.”
Trình Chu ở lại phía sau để xử lý số hàng hoá mang từ dị giới tới, hắn phân một nửa số thịt heo ra đặt trong tủ lạnh, nửa còn lại thì chế biến thành thịt xông khói. Bận rộn một lúc thì hắn nhận được cuộc gọi từ mẹ Trình.
“Còn chưa”
“Con biết rồi, con sẽ cố gắng tìm.”
“Cái này thì tuỳ duyên, hiện tại chỉ là duyên chưa tới mà thôi.”
“Mẹ, chúng con không tìm thấy vợ là do chúng con không có bản lĩnh, sao lại liên quan tới baba?”
“….”
Dạ U từ phòng tắm đi ra nói: “Mẹ ngươi gọi điện thoại tới à?”
Trình Chu gật đầu nói: “Đúng là vậy.”
“Gọi tới làm gì vậy?” Dạ U thắc mắc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trình Chu nhún vai nói: “Hỏi tôi dạo này làm ăn như thế nào, công việc ra sao thôi.”
“Nói dối, mẹ ngươi gọi tới giục kết hôn phải không.” Dạ U có chút vui sướng khi người gặp hoạ nói.
Trình Chu: “….” Dạ U dạo này càng ngày càng khó lừa. Cũng đúng, cậu ấy cũng thấy qua vài lần rồi.
Trình Chu đánh giá lại tình hình, có lẽ có người nào đó tới nhai trước tai mẹ hắn nên mẹ hắn bị kích thích đi.
Dạ U ngồi lên ghế sofa hỏi: “Ngươi chuẩn bị về nhà sao?”
Trình Chu gật đầu: “Có lẽ cần phải về nhà một chuyến.”
Trình Chu làm không ít thịt xông khói nên muốn mang về nhà, cũng muốn xem tình hình cha mẹ hắn cùng em trai dạo này như thế nào. Trình Chu đã tốt nghiệp hơn 1 năm, nhưng lúc trước hắn bận công việc nên không có thời gian rảnh, sau lại vội vàng nghiên cứu con đường phát triển kinh tế ở hai giới nên cũng không thoát thân được, giờ sinh hoạt cũng ổn định hơn một phần, cũng rảnh được chút thời gan nên hắn tính về thăm nhà một chuyến.
Dạ U nhìn Trình Chu nói: “Ngươi cũng rất hiếu thảo đấy.”
Trình Chu cười nói: “Có thể.”
Trình Chu mở cửa xe và nhét thịt xông khói vào trong cốp xe. Hắn hiện tại đã có 3 chiếc xe, một cái xe tải dùng để vận chuyển hàng hoá qua lại hai thế giới, một con Wuling cũ chuyên dùng để vận chuyển hải sản đi bán và giao hàng ở thế giới hiện đại, và một con Volkswagen mới mua, chiếc xe này hắn mới mang về nửa tháng trước, sau khi nộp thuế, bảo hiểm và các loại chi phí thì tốn hết gần 25 vạn, con xe này hắn dùng để đi lại hàng ngày.
Phú quý mà không về quê thì như cẩm y dạ hành*.
Trình Chu cảm thấy chính hắn cũng nên về quê một lần, nhà hắn ở nông thôn cũng được coi là một hộ nghèo, hắn hiện tại đang chạy chiếc xe này thì ít nhất cũng phải về cho cha mẹ hắn thấy hiện tại hắn đang rất tốt và để dân làng biết nhà họ cũng không còn nghèo nữa.
“Lần này tôi về vùng nông thôn nên tiện nghi không được tốt lắm, cậu lưu lại đây hay là vẫn cũng tôi đi về?” Trình Chu nhìn Dạ U nói.
Dạ U banh mặt nói: “Ta đi cùng ngươi.”
Trình Chu nghe Dạ U nói bỗng nhiên giật mình, tự nhiên trong lòng hắn có một cảm giác kỳ lạ, là cái loại cảm giác muốn mang bạn trai về ra mắt gia trưởng trong nhà.
Dạ U nhìn Trình Chu có chút nghi ngờ nói: “Ngươi đang nghĩ cái gì đó? Thái độ như vậy là sao? Có phải ngươi đang suy nghĩ cách muốn thoát khỏi ta? Thấy ý định không thành nên mới biểu hiện như vậy.”
Trình Chu: “…” Tên gia hoả này đang nghĩ cái gì vậy?
Trình Chu chỉ cảm thấy mộng tưởng kiều diễm vừa nghĩ ra đã tan tành theo mây khói.
“Không thể nào, chúng ta cùng nhau trở về khiến tôi rất cao hứng, trên đường cũng có người nói chuyện cùng cho bớt buồn chán.” Trình Chu nói.
Dạ U khịt mũi coi thường nói: “Ta cùng ngươi trở về không phải là muốn cùng ngươi nói chuyện, ta là đang giám sát ngươi.”
Trình Chu gật đầu phụ hoạ: “Vâng, vâng, vâng, cậu nói đúng, cậu nói đều đúng.”
---------+.+---------
富贵不还乡,如锦衣夜行: Fùguì bù huán xiāng, rú jǐnyī yèxíng - giàu có thì phải quần áo đẹp về quê, cho tổ tiên và người làng biết, nếu không chẳng khác nào mặc đồ đắt tiền đi dạo đêm, người khác làm sao thấy được. (Trích Tư Mã Thiên)
End chap 27
-------------XuYing90--------------
------oOo------
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro