Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?
B
2024-11-20 01:17:05
Rời khỏi gian nhà nhỏ, họ lại rơi vào trong rừng tre. Ngụy Chẩm Phong đánh dấu lên một cây tre: "Nhân lúc mặt trời vẫn còn, chúng ta hãy đi về phía tây trước."
Trên địa bàn của Vạn Hoa Mộng, hai người đều không dám chậm trễ, một đường cẩn thận đi theo hoàng hôn, vừa đi vừa lưu lại dấu vết. Nhưng nửa canh giờ sau, bọn họ vẫn trở lại điểm xuất phát trước gian nhà nhỏ, nhìn lẫn nhau, mặt không biểu tình.
Ngụy Chẩm Phong gãi gãi mặt mày, đề nghị: "Thử lại lần nữa?"
Triệu Miên đồng ý: "Có thể, nhưng lần này phải đổi thành ta làm dấu."
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Có khác gì không?"
Triệu Miên khinh thường khẽ giễu cợt: "Đương nhiên."
Thứ Ngụy Chẩm Phong gọi là ký hiệu chính là một mũi tên, hoàn toàn không có thẩm mỹ, làm sao có thể so sánh với ký hiệu hắn tỉ mỉ thiết kế ra, mỗi một ký hiệu khác nhau đều đại biểu cho phương hướng và thông tin khác nhau.
Đáng tiếc ký hiệu có tinh tế đẹp đẽ đến đâu, bị ma dắt thì vẫn là bị ma dắt. Vòng quanh hai vòng lớn như thế, hai người lại một lần nữa quay lại.
Ngụy Chẩm Phong thoải mái lựa chọn từ bỏ: "Xem ra chỉ dựa vào đi bộ là không thể thoát ra ngoài, chúng ta phải nghĩ cách khác."
"Không nghĩ nữa, " Triệu Miên thần sắc mệt mỏi, "Ta đói bụng."
Tính ra từ đêm qua rời khỏi Tự Viên, hắn đã một ngày một đêm không ăn gì.
Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Ta cũng vậy."
Triệu Miên: "......"
Cũng đều là cao thủ thân thủ hơn người, nhưng chênh lệch giữa Ngụy Chẩm Phong và Thẩm Bất Từ thật sự không phải chỉ là một chút.
Triệu Miên tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng dù sao cũng là nam tử trưởng thành, không đến mức phải dựa vào một tiểu Vương gia của nước láng giềng mới có thể sống sót được.
"Ngươi ở đây đừng nhúc nhích," Triệu Miên nói, "Ta đi tìm chút gì đó có thể bỏ bụng."
Ai ngờ hắn mới bước được nửa bước, đã bị Ngụy Chẩm Phong túm cổ áo kéo trở về. Ngụy Chẩm Phong nén cười nói: "Thôi dẹp đi, chờ ở đây." Y ném hoả chiết tử mang theo bên người cho Triệu Miên, "Có biết nhóm lửa không?"
Triệu Miên gật gật đầu: "Biết."
Sư phụ ngoại trừ dạy hắn dùng kiếm cưỡi ngựa bắn cung, còn dạy không ít kiến thức sinh tồn dã ngoại, để chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cần.
Triệu Miên tìm một ít cành tre lá tre khô ráo, nhóm lên một đống lửa ở trong sân. Trời đã hoàn toàn tối đen, đêm khuya sương dày, hắn chỉ mặc một bộ bạch y đơn bạc, toàn thân trên dưới đều lạnh.
Ngụy Chẩm Phong mang theo một túi măng trở về, thấy sắc mặt Triệu Miên không dễ nhìn lắm, hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Miên nói: "Lạnh."
"Vậy ngươi đốt đống lửa lớn hơn một chút."
Triệu Miên ôm hai cánh tay, dịch về phía đống lửa.
Hai người lấy nồi chén ở trong nhà ra, rồi múc một thau nước từ trong giếng, nấu một nồi canh măng mùi vị cực kỳ bình thường, cắn cũng cắn không đứt.
Măng cuối thu già không chịu nổi, lại không có gia vị nêm nếm, Triệu Miên uống được một nửa thì không uống tiếp được. Hắn cầm bát canh trong tay, cảm giác thân thể mình đang ấm dần lên.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng như nước, chiếu xuống một mảnh sân tịch liêu, một đống lửa, hai thiếu niên.
Vốn nên là cảnh đêm như vẽ, Triệu Miên lại không có tâm trạng thưởng thức, sợi dây thần kinh càng lúc càng căng chặt, theo thời gian trôi qua, gần như sắp làm cho hắn không thở nổi nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trăng sáng, hỏi: "Qua giờ Tý chưa?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Chắc là qua rồi, hôm nay là ngày mười ba tháng mười."
Triệu Miên lẩm bẩm nói: "Mười ba......" Qua khỏi giờ Tý ngày mai, thì Thư hùng song cổ trong cơ thể hắn sẽ phát tác.
Ngụy Chẩm Phong cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc: "Cũng không biết tình hình đám người Vân Ủng Hoa Tụ ở bên ngoài như thế nào, các nàng chỉ sợ cũng đang nghĩ cách đi vào cứu chúng ta."
"Không sợ, ta có chiêu cuối." Triệu Miên tự trấn an mình, "Chúng ta thất bại cũng không sao, sẽ có người giúp ta lấy được thuốc giải."
Hắn đã sớm sắp xếp xong, nếu chiều ngày mười bốn tin tức hắn vẫn chưa thành công truyền ra ngoài, Chu Hoài Nhượng sẽ báo với Thừa tướng để ra tay.
Ngụy Chẩm Phong lắc đầu, làm như là đang cảm thán Triệu Miên ngây thơ: "Điện hạ, ngài có nghĩ tới một vấn đề không?"
"Chuyện gì?"
"Đó chính là Vạn Hoa Mộng thật sự không có thuốc giải, cho dù gi,ết chết Vạn Hoa Mộng, cho dù đại quân áp sát biên giới Đông Lăng, cho dù Bắc Uyên và Nam Tĩnh liên thủ tiêu diệt Đông Lăng, thì không có vẫn là không có, gã không đẻ ra được."
Triệu Miên vẫn không thể hiểu được, càng không thể chấp nhận: "Nhưng tại sao gã lại muốn làm như vậy? Chỉ để nhìn một chút cho vui vẻ, mà không ngần ngại đặt quốc gia và con dân nước mình vào tình thế vạn kiếp bất phục sao?"
"Ngươi không nghe gã nói à? Gã không quan tâm." Ngụy Chẩm Phong lạnh nhạt nói, "Gã không quan tâm chúng ta là ai, cũng không quan tâm đắc tội chúng ta sẽ có kết cục gì. Đông Lăng đối với gã mà nói, chẳng là cái thá gì hết —— Gã không có bất kỳ điều gì phải kiêng dè."
Một khi con người không có ai và thứ gì để quan tâm, thì sẽ không sợ bất kỳ điều gì.
Không sợ tra tấn, không sợ uy hiếp, càng không sợ chết.
Triệu Miên mắng một câu "Điên", rồi lại không cam lòng nói: "Vạn Hoa Mộng có lẽ không quan tâm, vậy Lục Vọng thì sao? Hắn cũng không quan tâm Đông Lăng sao?"
Lục Vọng là tên thật của Thái hậu đang nắm quyền ở triều đình Đông Lăng hiện tại, cũng là chủ nhân chân chính của giang sơn vạn dặm Đông Lăng.
Ngụy Chẩm Phong khẽ cười: "Cái này ta cũng không biết."
Triệu Miên mím môi không nói, hắn không đồng ý với lời nói của Ngụy Chẩm Phong.
Vạn Hoa Mộng không phải quái vật, gã là một con người, chỉ cần là người thì sẽ có điểm yếu.
Giống như Thừa tướng, là một quyền thần trông có vẻ hoàn toàn kín kẽ của Nam Tĩnh, nhưng một khi gặp phải chuyện liên quan đến phụ hoàng, nhược điểm sẽ tự nhiên bại lộ, làm ra một vài chuyện chỉ có "gian thần" mới làm được.
Mấy năm trước có một tài tử kinh thành tài mạo song toàn, vất vả một đường mới tới được kỳ thi ở cung điện, trở thành Thám hoa do thiên tử khâm điểm, về sau chỉ vì say rượu làm thơ tán thưởng vẻ đẹp của thiên tử, đã bị Thừa tướng cắt hết công danh, đuổi về quê, cả đời không được nhập sĩ.
Ngay cả Thừa tướng còn như thế, huống chi là Vạn Hoa Mộng.
Lại cẩn thận ngẫm lại, mình chắc chắn đã bỏ sót chỗ nào đó.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Triệu Miên thốt lên: "Không đúng, Vạn Hoa Mộng có người để quan tâm."
Ngụy Chẩm Phong đang chán nản nghịch cành tre: "Hả?"
Vạn Hoa Mộng cũng giống như bọn hắn, trúng độc Thư hùng song cổ. Song cổ, hai người trúng cổ, người còn lại kết duyên với Vạn Hoa Mộng là ai? Một cái tên bất ngờ xuất hiện trong đầu Triệu Miên.
—— Cố Như Chương.
Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng đều tham gia hôn lễ được tổ chức vào năm thứ nhất Tải Hi ở Tự Viên, rất có thể bọn họ quen biết nhau lúc đó. Sau đó không biết bởi vì cái gì, hai người bị trói vào tơ hồng, Vạn Hoa Mộng lại không chịu giao ra thuốc giải, vì thế Cố Như Chương mỗi tháng một lần, không thể không đích thân đến núi Nam Cung này cùng Vạn Hoa Mộng... À ừm.
Rừng tre nơi bọn hắn ở, có lẽ chính là nơi Cố Như Chương ở tạm sau khi đến thăm Nam cung.
Thủ phụ của nước Tây Hạ đã mất cùng Quốc sư Đông Lăng...? Khó tin vậy luôn?
Nhưng hắn và Bắc Uyên tiểu Vương gia còn có thể bị ép ở cùng nhau, nghĩ như vậy, thì gian tình giữa Vạn Hoa Mộng và Cố Như Chương cũng không tính là chấn động gì lắm.
Hiện giờ Tây Hạ đã diệt vong, Cố Như Chương mặc dù không chết, cũng sợ là nửa sống nửa chết. Không có Cố Như Chương, Vạn Hoa Mộng đương nhiên chỉ có thể uống thuốc giải để giải cổ.
Tay Ngụy Chẩm Phong lắc lắc trước mặt Triệu Miên hai cái: "Phát ngốc cái gì vậy."
Triệu Miên phục hồi tinh thần lại. Ngụy Chẩm Phong là một trong những thủ phạm gây ra việc Tây Hạ mất nước, lại là người Bắc Uyên đầu tiên ngồi trên long ỷ Tây Hạ, về tung tích của Cố Như Chương, y nhất định sẽ biết một số chuyện mà người khác không biết.
Nhưng chuyện Cố Như Chương liên quan đến kho báu đã mất của Tây Hạ, hỏi Ngụy Chẩm Phong cũng không phải là hành động sáng suốt.
Triệu Miên lạnh nhạt nói, "Ta đang suy nghĩ, Vạn Hoa Mộng hẳn là sẽ quan tâm đến sư huynh của gã."
"Lục Vọng á?" Ngụy Chẩm Phong khẽ xuỳ một tiếng, "Ta thấy chưa chắc, đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi, nếu Vạn Hoa Mộng thật sự để vị sư huynh Lục Vọng này ở trong lòng, thì sao có thể khiến hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan bị quần thần ép bức như vậy. Nhưng bây giờ điều đó cũng không quan trọng." Y hào hứng ném cành tre trong tay vào đống lửa, sau đó đứng lên, "Việc cấp bách hiện giờ, vẫn là rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước."
Nhưng ban ngày bọn hắn còn không thoát ra ngoài được, nói gì buổi tối, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tiếp tục chiến đấu.
Trong nhà có hai chiếc giường tre, hai người mỗi người một giường, trải qua một đêm không quấy rầy nhau, nhưng ai cũng không ngủ ngon. Trong lòng bọn họ đều dựng lên một cái đồng hồ cát, khoảnh khắc nhìn thấy đáy của chiếc đồng hồ cát đó, chính là lúc Thư hùng song cổ phát tác.
Bọn hắn trơ mắt nhìn cát mịn phía trên đồng hồ cát càng ngày càng ít, nhưng cái gì cũng không làm được.
Ngày hôm sau, tâm tình của hai thiếu niên có thay đổi rõ rệt. Triệu Miên không còn "Thái cúc đông ly hạ", Ngụy Chẩm Phong không nghịch cành tre nữa, cũng không nói nhảm nhiều. Hai người không còn tâm tình đấu võ mồm, đặt tất cả tâm trí vào chuyện tìm kiếm lối ra.
Hai người lật tung gian nhà nhỏ, hận không thể đào sâu xuống ba thước, vẫn không tìm được manh mối gì hữu dụng. Bọn hắn đã phải cố gắng thoát ra ngoài bằng đôi chân của mình một một lần nữa, nhưng bất kể bọn hắn đi hướng nào, cuối cùng cũng quay trở về chỗ cũ.
Khu rừng tre này làm như thật sự là "chốn đào nguyên" biệt lập, ngoại trừ chủ nhân của nó, ai cũng không thể tự nhiên ra vào. Rõ ràng dãy núi Nam Cung ở ngay trước mắt bọn hắn, nhưng bọn hắn lại bị nhốt ở nơi này, hoàn toàn không tìm ra phương hướng.
Rừng trúc là vật chết, vật "sống" duy nhất là hồ nước nóng không biết từ đâu chảy vào. Bọn họ theo hướng chảy của dòng nước có lẽ sẽ tìm được lối ra, nhưng muốn đào tới được nguồn của dòng nước, bọn hắn cần phải đào sâu ba thước đất, đào ba ngày ba đêm cũng không chắc có thể đào tới được.
Huống chi bọn hắn căn bản không có ba ngày ba đêm để có thể lãng phí.
Hai thiếu niên tâm cao khí ngạo không thể không thừa nhận, Vạn Hoa Mộng, một trong tứ đại tông sư trong thiên hạ đúng là danh xứng với thực, hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi quay về chỗ cũ một lần nữa, Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bậc thềm đá, vò nứt không sợ vỡ nói: "Được rồi, không giày vò nữa, chờ chết thôi."
Triệu Miên cũng là đầy bụng phiền não, cảm giác thất bại mãnh liệt khiến cho hắn không cách nào giữ vẻ bình tĩnh xưa nay. Hắn đưa ra vấn đề vẫn luôn bị hai người cố tình lảng tránh: "Tại sao lại đến mức chờ chết, không phải ngươi còn cất một viên thuốc giải sao?"
Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười: "Ngươi cũng nói là "một viên"." Y nhấn mạnh từ "một", "Là ngươi ăn, hay ta ăn."
Triệu Miên thần kinh căng thẳng, làm như lơ đãng hỏi: "Ngươi sẽ cho ta ăn sao?"
Ngụy Chẩm Phong hỏi ngược lại: "Cho ngươi ăn rồi, ngươi còn quan tâm đến ta sao."
Triệu Miên không thể trả lời.
"Tình huống thực tế là, hoặc là chúng ta cùng nhau sống sót, hoặc là trong chúng ta một người sẽ chết." Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, ngữ khí khó nhận ra cảm xúc, "Ngươi biết bản thân ngươi đánh không lại ta đúng không, Điện hạ."
Triệu Miên vẫn chưa trả lời. Hắn liếc mắt nhìn chỗ ngực Ngụy Chẩm Phong, đó là nơi Ngụy Chẩm Phong để thuốc giải.
"Hoặc là nói," Ngụy Chẩm Phong không nhanh không chậm nói, "Ngươi muốn thử một lần?"
Tay Triệu Miên giấu trong ống tay áo sờ tới một thứ lạnh lẽo, đây là thanh chủy thủ Ngụy Chẩm Phong đưa cho hắn vào ban đêm thám thính.
"Không thử," Triệu Miên buông tay ra, lạnh nhạt nói, "Ta quả thật đánh không lại ngươi."
Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không cậy mạnh ở điểm này là tốt rồi."
Lại một trận trầm mặc.
Ngụy Chẩm Phong muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng sắp xếp lại ngôn ngữ, hỏi: "Trước đây ngươi từng làm chưa?"
Thái tử một nước mười tám tuổi, cũng không giống như y quanh năm ở bên ngoài chạy đông chạy tây, không đến nỗi không có kinh nghiệm ở phương diện này chứ.
Chỉ có Thái tử đại ca của y, lúc lớn bằng Triệu Miên, đã thê thiếp thành đàn từ lâu, con cũng đã có mấy đứa.
Triệu Miên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn y.
Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Ta không rành lắm, nếu ngươi đã từng làm, có thể... dạy ta." Ngụy Chẩm Phong nói đến nửa câu sau, ngữ khí trở nên vô cùng ngập ngừng không chắc chắn lắm, giống như đang tự thuyết phục mình, "Giữ mạng quan trọng hơn đúng không? Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt."
Ngụy Chẩm Phong tự cho là đã nhượng bộ rất lớn, không ngờ Thái tử Điện hạ một chút cũng không cảm kích.
"Ngươi nói rất thoải mái," Triệu Miên lạnh lùng nói, "Ngươi cảm thấy ta sẽ có phản ứng với gương mặt này của ngươi sao? Tắt đèn, nhắm mắt lại ta cũng không thể làm nổi, được chưa."
Ngụy Chẩm Phong cười cười, có chút hương vị vui sướng khi người khác gặp họa: "Vậy thì không còn cách nào khác. Ta bằng lòng nhường ngươi nha, là do bản thân ngươi không được."
"Ngươi có phải cố ý," Triệu Miên thẹn quá hóa giận, dĩ nhiên nói không lựa lời, "Cố ý mang gương mặt da đen ở trước mắt ta, để vào thời điểm mấu chốt có thể chiếm được quyền chủ động hay không?!"
Ngụy Chẩm Phong giận quá hoá cười: "Ngươi có thể nói có lý lẽ một chút hay không. Ta là nhà tiên tri hả, ta có thể biết mọi thứ sẽ phát triển đến mức này sao? Ngươi cho rằng ta muốn bị ngươi ghét bỏ à, ngươi hở một chút là nói ta xấu xí, ta không nghẹn khuất sao? Ồ, chỉ có ngươi có tính tình nóng nảy, ngươi khác không có chắc? Nếu không phải nể mặt Nam Tĩnh, ta đã sớm......"
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy biểu tình của Triệu Miên, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Mỗi khi tức giận, hai má của Thái tử Điện hạ lại đặc biệt đỏ lên, giống như bây giờ, tựa như say rượu, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ tức giận, nhưng trong mắt người khác lại giống như say rượu.
Ngụy Chẩm Phong nuốt những lời không dễ nghe ở phía sau trở về: "Được rồi được rồi, không cãi nhau với Điện hạ nữa." Y bực bội ấn ấn mi tâm, "Có sức cãi nhau, không bằng nghĩ xem chúng ta nên làm gì tiếp theo."
Triệu Miên lạnh lùng nói: "Ngoại trừ chờ còn có thể làm gì bây giờ."
Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng Thừa tướng và Thẩm Bất Từ cứu mình ra ngoài. Lúc này người do Thừa tướng sắp xếp chắc hẳn đã đến Kinh Đô của Đông Lăng, đang tìm mọi cách gây áp lực mạnh mẽ đối với Lục Vọng.
Đương nhiên, hắn còn một chuyện nữa có thể tự mình hoàn thành.
Hắn cũng không phải bài xích chuyện ho,an ái, đây là chuyện thường tình của con người, cho dù bây giờ hắn không có, sau này cũng sẽ có.
Điều hắn căm ghét chính là bị người ta ép buộc, hai bên không tình nguyện làm chuyện này cùng với Ngụy Chẩm Phong. Nếu Ngụy Chẩm Phong sáu năm này lớn lên không lệch lạc, thì có lẽ hắn......
Một viên thuốc giải, hai người, đây là "trò chơi" mà Vạn Hoa Mộng muốn chơi với bọn hắn.
Nếu như hắn nhất định phải chọn một trong hai......
Nhận ra sự ác ý không khống chế được đang bám vào trong lòng mình, Triệu Miên chợt khép mắt lại.
Ngụy Chẩm Phong ở bên cạnh cũng không chú ý tới sự khác thường của Triệu Miên. Y nghi hoặc nhìn tay mình, không biết từ lúc nào tay phải của y xuất hiện bất thường, màu nâu nhạt dần đi, lộ ra một ngón tay thon dài trắng trẻo.
Trên địa bàn của Vạn Hoa Mộng, hai người đều không dám chậm trễ, một đường cẩn thận đi theo hoàng hôn, vừa đi vừa lưu lại dấu vết. Nhưng nửa canh giờ sau, bọn họ vẫn trở lại điểm xuất phát trước gian nhà nhỏ, nhìn lẫn nhau, mặt không biểu tình.
Ngụy Chẩm Phong gãi gãi mặt mày, đề nghị: "Thử lại lần nữa?"
Triệu Miên đồng ý: "Có thể, nhưng lần này phải đổi thành ta làm dấu."
Ngụy Chẩm Phong hỏi: "Có khác gì không?"
Triệu Miên khinh thường khẽ giễu cợt: "Đương nhiên."
Thứ Ngụy Chẩm Phong gọi là ký hiệu chính là một mũi tên, hoàn toàn không có thẩm mỹ, làm sao có thể so sánh với ký hiệu hắn tỉ mỉ thiết kế ra, mỗi một ký hiệu khác nhau đều đại biểu cho phương hướng và thông tin khác nhau.
Đáng tiếc ký hiệu có tinh tế đẹp đẽ đến đâu, bị ma dắt thì vẫn là bị ma dắt. Vòng quanh hai vòng lớn như thế, hai người lại một lần nữa quay lại.
Ngụy Chẩm Phong thoải mái lựa chọn từ bỏ: "Xem ra chỉ dựa vào đi bộ là không thể thoát ra ngoài, chúng ta phải nghĩ cách khác."
"Không nghĩ nữa, " Triệu Miên thần sắc mệt mỏi, "Ta đói bụng."
Tính ra từ đêm qua rời khỏi Tự Viên, hắn đã một ngày một đêm không ăn gì.
Ngụy Chẩm Phong thở dài: "Ta cũng vậy."
Triệu Miên: "......"
Cũng đều là cao thủ thân thủ hơn người, nhưng chênh lệch giữa Ngụy Chẩm Phong và Thẩm Bất Từ thật sự không phải chỉ là một chút.
Triệu Miên tuy rằng được nuông chiều từ bé, nhưng dù sao cũng là nam tử trưởng thành, không đến mức phải dựa vào một tiểu Vương gia của nước láng giềng mới có thể sống sót được.
"Ngươi ở đây đừng nhúc nhích," Triệu Miên nói, "Ta đi tìm chút gì đó có thể bỏ bụng."
Ai ngờ hắn mới bước được nửa bước, đã bị Ngụy Chẩm Phong túm cổ áo kéo trở về. Ngụy Chẩm Phong nén cười nói: "Thôi dẹp đi, chờ ở đây." Y ném hoả chiết tử mang theo bên người cho Triệu Miên, "Có biết nhóm lửa không?"
Triệu Miên gật gật đầu: "Biết."
Sư phụ ngoại trừ dạy hắn dùng kiếm cưỡi ngựa bắn cung, còn dạy không ít kiến thức sinh tồn dã ngoại, để chuẩn bị cho bất cứ lúc nào cần.
Triệu Miên tìm một ít cành tre lá tre khô ráo, nhóm lên một đống lửa ở trong sân. Trời đã hoàn toàn tối đen, đêm khuya sương dày, hắn chỉ mặc một bộ bạch y đơn bạc, toàn thân trên dưới đều lạnh.
Ngụy Chẩm Phong mang theo một túi măng trở về, thấy sắc mặt Triệu Miên không dễ nhìn lắm, hỏi: "Sao vậy?"
Triệu Miên nói: "Lạnh."
"Vậy ngươi đốt đống lửa lớn hơn một chút."
Triệu Miên ôm hai cánh tay, dịch về phía đống lửa.
Hai người lấy nồi chén ở trong nhà ra, rồi múc một thau nước từ trong giếng, nấu một nồi canh măng mùi vị cực kỳ bình thường, cắn cũng cắn không đứt.
Măng cuối thu già không chịu nổi, lại không có gia vị nêm nếm, Triệu Miên uống được một nửa thì không uống tiếp được. Hắn cầm bát canh trong tay, cảm giác thân thể mình đang ấm dần lên.
Đêm khuya thanh vắng, ánh trăng như nước, chiếu xuống một mảnh sân tịch liêu, một đống lửa, hai thiếu niên.
Vốn nên là cảnh đêm như vẽ, Triệu Miên lại không có tâm trạng thưởng thức, sợi dây thần kinh càng lúc càng căng chặt, theo thời gian trôi qua, gần như sắp làm cho hắn không thở nổi nữa.
Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trăng sáng, hỏi: "Qua giờ Tý chưa?"
Ngụy Chẩm Phong nói: "Chắc là qua rồi, hôm nay là ngày mười ba tháng mười."
Triệu Miên lẩm bẩm nói: "Mười ba......" Qua khỏi giờ Tý ngày mai, thì Thư hùng song cổ trong cơ thể hắn sẽ phát tác.
Ngụy Chẩm Phong cũng nghĩ đến chuyện này, sắc mặt hiếm khi nghiêm túc: "Cũng không biết tình hình đám người Vân Ủng Hoa Tụ ở bên ngoài như thế nào, các nàng chỉ sợ cũng đang nghĩ cách đi vào cứu chúng ta."
"Không sợ, ta có chiêu cuối." Triệu Miên tự trấn an mình, "Chúng ta thất bại cũng không sao, sẽ có người giúp ta lấy được thuốc giải."
Hắn đã sớm sắp xếp xong, nếu chiều ngày mười bốn tin tức hắn vẫn chưa thành công truyền ra ngoài, Chu Hoài Nhượng sẽ báo với Thừa tướng để ra tay.
Ngụy Chẩm Phong lắc đầu, làm như là đang cảm thán Triệu Miên ngây thơ: "Điện hạ, ngài có nghĩ tới một vấn đề không?"
"Chuyện gì?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Đó chính là Vạn Hoa Mộng thật sự không có thuốc giải, cho dù gi,ết chết Vạn Hoa Mộng, cho dù đại quân áp sát biên giới Đông Lăng, cho dù Bắc Uyên và Nam Tĩnh liên thủ tiêu diệt Đông Lăng, thì không có vẫn là không có, gã không đẻ ra được."
Triệu Miên vẫn không thể hiểu được, càng không thể chấp nhận: "Nhưng tại sao gã lại muốn làm như vậy? Chỉ để nhìn một chút cho vui vẻ, mà không ngần ngại đặt quốc gia và con dân nước mình vào tình thế vạn kiếp bất phục sao?"
"Ngươi không nghe gã nói à? Gã không quan tâm." Ngụy Chẩm Phong lạnh nhạt nói, "Gã không quan tâm chúng ta là ai, cũng không quan tâm đắc tội chúng ta sẽ có kết cục gì. Đông Lăng đối với gã mà nói, chẳng là cái thá gì hết —— Gã không có bất kỳ điều gì phải kiêng dè."
Một khi con người không có ai và thứ gì để quan tâm, thì sẽ không sợ bất kỳ điều gì.
Không sợ tra tấn, không sợ uy hiếp, càng không sợ chết.
Triệu Miên mắng một câu "Điên", rồi lại không cam lòng nói: "Vạn Hoa Mộng có lẽ không quan tâm, vậy Lục Vọng thì sao? Hắn cũng không quan tâm Đông Lăng sao?"
Lục Vọng là tên thật của Thái hậu đang nắm quyền ở triều đình Đông Lăng hiện tại, cũng là chủ nhân chân chính của giang sơn vạn dặm Đông Lăng.
Ngụy Chẩm Phong khẽ cười: "Cái này ta cũng không biết."
Triệu Miên mím môi không nói, hắn không đồng ý với lời nói của Ngụy Chẩm Phong.
Vạn Hoa Mộng không phải quái vật, gã là một con người, chỉ cần là người thì sẽ có điểm yếu.
Giống như Thừa tướng, là một quyền thần trông có vẻ hoàn toàn kín kẽ của Nam Tĩnh, nhưng một khi gặp phải chuyện liên quan đến phụ hoàng, nhược điểm sẽ tự nhiên bại lộ, làm ra một vài chuyện chỉ có "gian thần" mới làm được.
Mấy năm trước có một tài tử kinh thành tài mạo song toàn, vất vả một đường mới tới được kỳ thi ở cung điện, trở thành Thám hoa do thiên tử khâm điểm, về sau chỉ vì say rượu làm thơ tán thưởng vẻ đẹp của thiên tử, đã bị Thừa tướng cắt hết công danh, đuổi về quê, cả đời không được nhập sĩ.
Ngay cả Thừa tướng còn như thế, huống chi là Vạn Hoa Mộng.
Lại cẩn thận ngẫm lại, mình chắc chắn đã bỏ sót chỗ nào đó.
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, Triệu Miên thốt lên: "Không đúng, Vạn Hoa Mộng có người để quan tâm."
Ngụy Chẩm Phong đang chán nản nghịch cành tre: "Hả?"
Vạn Hoa Mộng cũng giống như bọn hắn, trúng độc Thư hùng song cổ. Song cổ, hai người trúng cổ, người còn lại kết duyên với Vạn Hoa Mộng là ai? Một cái tên bất ngờ xuất hiện trong đầu Triệu Miên.
—— Cố Như Chương.
Cố Như Chương và Vạn Hoa Mộng đều tham gia hôn lễ được tổ chức vào năm thứ nhất Tải Hi ở Tự Viên, rất có thể bọn họ quen biết nhau lúc đó. Sau đó không biết bởi vì cái gì, hai người bị trói vào tơ hồng, Vạn Hoa Mộng lại không chịu giao ra thuốc giải, vì thế Cố Như Chương mỗi tháng một lần, không thể không đích thân đến núi Nam Cung này cùng Vạn Hoa Mộng... À ừm.
Rừng tre nơi bọn hắn ở, có lẽ chính là nơi Cố Như Chương ở tạm sau khi đến thăm Nam cung.
Thủ phụ của nước Tây Hạ đã mất cùng Quốc sư Đông Lăng...? Khó tin vậy luôn?
Nhưng hắn và Bắc Uyên tiểu Vương gia còn có thể bị ép ở cùng nhau, nghĩ như vậy, thì gian tình giữa Vạn Hoa Mộng và Cố Như Chương cũng không tính là chấn động gì lắm.
Hiện giờ Tây Hạ đã diệt vong, Cố Như Chương mặc dù không chết, cũng sợ là nửa sống nửa chết. Không có Cố Như Chương, Vạn Hoa Mộng đương nhiên chỉ có thể uống thuốc giải để giải cổ.
Tay Ngụy Chẩm Phong lắc lắc trước mặt Triệu Miên hai cái: "Phát ngốc cái gì vậy."
Triệu Miên phục hồi tinh thần lại. Ngụy Chẩm Phong là một trong những thủ phạm gây ra việc Tây Hạ mất nước, lại là người Bắc Uyên đầu tiên ngồi trên long ỷ Tây Hạ, về tung tích của Cố Như Chương, y nhất định sẽ biết một số chuyện mà người khác không biết.
Nhưng chuyện Cố Như Chương liên quan đến kho báu đã mất của Tây Hạ, hỏi Ngụy Chẩm Phong cũng không phải là hành động sáng suốt.
Triệu Miên lạnh nhạt nói, "Ta đang suy nghĩ, Vạn Hoa Mộng hẳn là sẽ quan tâm đến sư huynh của gã."
"Lục Vọng á?" Ngụy Chẩm Phong khẽ xuỳ một tiếng, "Ta thấy chưa chắc, đây gọi là yêu ai yêu cả đường đi, nếu Vạn Hoa Mộng thật sự để vị sư huynh Lục Vọng này ở trong lòng, thì sao có thể khiến hắn rơi vào tình thế tiến thoái lưỡng nan bị quần thần ép bức như vậy. Nhưng bây giờ điều đó cũng không quan trọng." Y hào hứng ném cành tre trong tay vào đống lửa, sau đó đứng lên, "Việc cấp bách hiện giờ, vẫn là rời khỏi cái nơi quỷ quái này trước."
Nhưng ban ngày bọn hắn còn không thoát ra ngoài được, nói gì buổi tối, không bằng nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai tiếp tục chiến đấu.
Trong nhà có hai chiếc giường tre, hai người mỗi người một giường, trải qua một đêm không quấy rầy nhau, nhưng ai cũng không ngủ ngon. Trong lòng bọn họ đều dựng lên một cái đồng hồ cát, khoảnh khắc nhìn thấy đáy của chiếc đồng hồ cát đó, chính là lúc Thư hùng song cổ phát tác.
Bọn hắn trơ mắt nhìn cát mịn phía trên đồng hồ cát càng ngày càng ít, nhưng cái gì cũng không làm được.
Ngày hôm sau, tâm tình của hai thiếu niên có thay đổi rõ rệt. Triệu Miên không còn "Thái cúc đông ly hạ", Ngụy Chẩm Phong không nghịch cành tre nữa, cũng không nói nhảm nhiều. Hai người không còn tâm tình đấu võ mồm, đặt tất cả tâm trí vào chuyện tìm kiếm lối ra.
Hai người lật tung gian nhà nhỏ, hận không thể đào sâu xuống ba thước, vẫn không tìm được manh mối gì hữu dụng. Bọn hắn đã phải cố gắng thoát ra ngoài bằng đôi chân của mình một một lần nữa, nhưng bất kể bọn hắn đi hướng nào, cuối cùng cũng quay trở về chỗ cũ.
Khu rừng tre này làm như thật sự là "chốn đào nguyên" biệt lập, ngoại trừ chủ nhân của nó, ai cũng không thể tự nhiên ra vào. Rõ ràng dãy núi Nam Cung ở ngay trước mắt bọn hắn, nhưng bọn hắn lại bị nhốt ở nơi này, hoàn toàn không tìm ra phương hướng.
Rừng trúc là vật chết, vật "sống" duy nhất là hồ nước nóng không biết từ đâu chảy vào. Bọn họ theo hướng chảy của dòng nước có lẽ sẽ tìm được lối ra, nhưng muốn đào tới được nguồn của dòng nước, bọn hắn cần phải đào sâu ba thước đất, đào ba ngày ba đêm cũng không chắc có thể đào tới được.
Huống chi bọn hắn căn bản không có ba ngày ba đêm để có thể lãng phí.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Hai thiếu niên tâm cao khí ngạo không thể không thừa nhận, Vạn Hoa Mộng, một trong tứ đại tông sư trong thiên hạ đúng là danh xứng với thực, hoàn toàn xứng đáng.
Sau khi quay về chỗ cũ một lần nữa, Ngụy Chẩm Phong ngồi xuống bậc thềm đá, vò nứt không sợ vỡ nói: "Được rồi, không giày vò nữa, chờ chết thôi."
Triệu Miên cũng là đầy bụng phiền não, cảm giác thất bại mãnh liệt khiến cho hắn không cách nào giữ vẻ bình tĩnh xưa nay. Hắn đưa ra vấn đề vẫn luôn bị hai người cố tình lảng tránh: "Tại sao lại đến mức chờ chết, không phải ngươi còn cất một viên thuốc giải sao?"
Ngụy Chẩm Phong nở nụ cười: "Ngươi cũng nói là "một viên"." Y nhấn mạnh từ "một", "Là ngươi ăn, hay ta ăn."
Triệu Miên thần kinh căng thẳng, làm như lơ đãng hỏi: "Ngươi sẽ cho ta ăn sao?"
Ngụy Chẩm Phong hỏi ngược lại: "Cho ngươi ăn rồi, ngươi còn quan tâm đến ta sao."
Triệu Miên không thể trả lời.
"Tình huống thực tế là, hoặc là chúng ta cùng nhau sống sót, hoặc là trong chúng ta một người sẽ chết." Ngụy Chẩm Phong nhìn hắn, ngữ khí khó nhận ra cảm xúc, "Ngươi biết bản thân ngươi đánh không lại ta đúng không, Điện hạ."
Triệu Miên vẫn chưa trả lời. Hắn liếc mắt nhìn chỗ ngực Ngụy Chẩm Phong, đó là nơi Ngụy Chẩm Phong để thuốc giải.
"Hoặc là nói," Ngụy Chẩm Phong không nhanh không chậm nói, "Ngươi muốn thử một lần?"
Tay Triệu Miên giấu trong ống tay áo sờ tới một thứ lạnh lẽo, đây là thanh chủy thủ Ngụy Chẩm Phong đưa cho hắn vào ban đêm thám thính.
"Không thử," Triệu Miên buông tay ra, lạnh nhạt nói, "Ta quả thật đánh không lại ngươi."
Ngụy Chẩm Phong thở phào nhẹ nhõm: "Ngươi không cậy mạnh ở điểm này là tốt rồi."
Lại một trận trầm mặc.
Ngụy Chẩm Phong muốn nói lại thôi, thôi rồi lại muốn nói, cuối cùng sắp xếp lại ngôn ngữ, hỏi: "Trước đây ngươi từng làm chưa?"
Thái tử một nước mười tám tuổi, cũng không giống như y quanh năm ở bên ngoài chạy đông chạy tây, không đến nỗi không có kinh nghiệm ở phương diện này chứ.
Chỉ có Thái tử đại ca của y, lúc lớn bằng Triệu Miên, đã thê thiếp thành đàn từ lâu, con cũng đã có mấy đứa.
Triệu Miên không trả lời, chỉ lạnh lùng nhìn y.
Ngụy Chẩm Phong chậm rãi nói: "Ta không rành lắm, nếu ngươi đã từng làm, có thể... dạy ta." Ngụy Chẩm Phong nói đến nửa câu sau, ngữ khí trở nên vô cùng ngập ngừng không chắc chắn lắm, giống như đang tự thuyết phục mình, "Giữ mạng quan trọng hơn đúng không? Giữ được núi xanh, sợ gì không có củi đốt."
Ngụy Chẩm Phong tự cho là đã nhượng bộ rất lớn, không ngờ Thái tử Điện hạ một chút cũng không cảm kích.
"Ngươi nói rất thoải mái," Triệu Miên lạnh lùng nói, "Ngươi cảm thấy ta sẽ có phản ứng với gương mặt này của ngươi sao? Tắt đèn, nhắm mắt lại ta cũng không thể làm nổi, được chưa."
Ngụy Chẩm Phong cười cười, có chút hương vị vui sướng khi người khác gặp họa: "Vậy thì không còn cách nào khác. Ta bằng lòng nhường ngươi nha, là do bản thân ngươi không được."
"Ngươi có phải cố ý," Triệu Miên thẹn quá hóa giận, dĩ nhiên nói không lựa lời, "Cố ý mang gương mặt da đen ở trước mắt ta, để vào thời điểm mấu chốt có thể chiếm được quyền chủ động hay không?!"
Ngụy Chẩm Phong giận quá hoá cười: "Ngươi có thể nói có lý lẽ một chút hay không. Ta là nhà tiên tri hả, ta có thể biết mọi thứ sẽ phát triển đến mức này sao? Ngươi cho rằng ta muốn bị ngươi ghét bỏ à, ngươi hở một chút là nói ta xấu xí, ta không nghẹn khuất sao? Ồ, chỉ có ngươi có tính tình nóng nảy, ngươi khác không có chắc? Nếu không phải nể mặt Nam Tĩnh, ta đã sớm......"
Ngụy Chẩm Phong nhìn thấy biểu tình của Triệu Miên, giọng nói đột nhiên dừng lại.
Mỗi khi tức giận, hai má của Thái tử Điện hạ lại đặc biệt đỏ lên, giống như bây giờ, tựa như say rượu, trong mắt rõ ràng hiện ra vẻ tức giận, nhưng trong mắt người khác lại giống như say rượu.
Ngụy Chẩm Phong nuốt những lời không dễ nghe ở phía sau trở về: "Được rồi được rồi, không cãi nhau với Điện hạ nữa." Y bực bội ấn ấn mi tâm, "Có sức cãi nhau, không bằng nghĩ xem chúng ta nên làm gì tiếp theo."
Triệu Miên lạnh lùng nói: "Ngoại trừ chờ còn có thể làm gì bây giờ."
Hiện tại hắn chỉ có thể hy vọng Thừa tướng và Thẩm Bất Từ cứu mình ra ngoài. Lúc này người do Thừa tướng sắp xếp chắc hẳn đã đến Kinh Đô của Đông Lăng, đang tìm mọi cách gây áp lực mạnh mẽ đối với Lục Vọng.
Đương nhiên, hắn còn một chuyện nữa có thể tự mình hoàn thành.
Hắn cũng không phải bài xích chuyện ho,an ái, đây là chuyện thường tình của con người, cho dù bây giờ hắn không có, sau này cũng sẽ có.
Điều hắn căm ghét chính là bị người ta ép buộc, hai bên không tình nguyện làm chuyện này cùng với Ngụy Chẩm Phong. Nếu Ngụy Chẩm Phong sáu năm này lớn lên không lệch lạc, thì có lẽ hắn......
Một viên thuốc giải, hai người, đây là "trò chơi" mà Vạn Hoa Mộng muốn chơi với bọn hắn.
Nếu như hắn nhất định phải chọn một trong hai......
Nhận ra sự ác ý không khống chế được đang bám vào trong lòng mình, Triệu Miên chợt khép mắt lại.
Ngụy Chẩm Phong ở bên cạnh cũng không chú ý tới sự khác thường của Triệu Miên. Y nghi hoặc nhìn tay mình, không biết từ lúc nào tay phải của y xuất hiện bất thường, màu nâu nhạt dần đi, lộ ra một ngón tay thon dài trắng trẻo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro