Hai Hoàng Đế Yêu Nhau Thế Nào?
Lễ của ngươi, l...
2024-11-20 01:17:05
Nguỵ Chẩm Phong vừa đến, phản ứng của những người có mặt ở đó đều khác nhau.
Đám sứ giả của các nước nhỏ Đông Lăng và Nam Dương đua nhau lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Tây Hạ mất nước chưa quá ba năm, bọn họ còn lâu mới quên những thủ đoạn tàn nhẫn mà vị Vương gia trẻ tuổi này dùng để giáng đòn cuối cùng vào Tây Hạ. Dã tâm lang sói của Bắc Uyên người đời đều biết, không biết chừng bọn họ sẽ trở thành một Tây Hạ tiếp theo.
Vài sứ thần Bắc Uyên đến từ Thịnh Kinh nhìn thấy Vương gia thì vô cùng kinh ngạc. Vương gia biến mất một cái là tận ba tháng, không ai biết y đi đâu, đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh Nam Tĩnh, chẳng lẽ lại đang chấp hành một nhiệm vụ cơ mật nào đó?
Về phần văn võ khắp triều đình Nam Tĩnh, hầu hết là tò mò tán thưởng Ngụy Chẩm Phong. Trong số đó có không ít lão thần đã từng gặp Nguỵ Chẩm Phong lúc niên thiếu, bảy năm trôi qua, tiểu Vương gia ngày xưa đã trở thành một công tử ngời ngời ngọc thụ lâm phong, và Bệ hạ cùng lứa tuổi, cũng dần dần mất đi vẻ ngây ngô thời niên thiếu, thực sự trở thành một quân vương có thể một mình đảm đương.
Nhưng e dè kinh ngạc cũng được, tò mò tán thưởng cũng thế, tất cả mọi người đều không dám xì xào bàn tán trước mặt tân hoàng đế của Nam Tĩnh, ngoại trừ Triệu Lâm vừa mới trở thành Ảnh Vương.
Ảnh Vương điện hạ lầu bầu một câu "Tại sao lại tới đây", bị Tiêu thừa tướng nhàn nhạt liếc mắt một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Đại lễ đăng cơ suốt cả một ngày, Triệu Miên luôn mang gương mặt không cảm xúc, cao ngạo với mọi thứ. Chỉ duy khoảnh khắc nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong, vẻ mặt của hắn tạm ngưng đọng lại trong một tích tắc, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên vui mừng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ.
Ngụy Chẩm Phong đến rồi..... Y còn biết đến đó.
Ngụy Chẩm Phong đến lúc nào, y đến bao lâu? Nếu đã đến từ sáng sớm, thì hắn không tin Ngụy Chẩm Phong có thể nhịn đến bây giờ mới tới gặp hắn. Cho nên hôm nay Ngụy Chẩm Phong nhất định là vừa mới đến.
Nếu Ngụy Chẩm Phong đến lúc sáng sớm thì tốt rồi. Lúc đó hắn đang trong trạng thái tốt nhất, khí thế mạnh mẽ nhất, dáng vẻ mặc long bào chắc chắn rất đẹp. Bây giờ thì sao, hắn vừa mệt vừa đói, sắc mặt sợ rằng cũng không tốt chỗ nào, chưa chắc khá hơn bao nhiêu, uy nghiêm của hoàng đế đã giảm đi rất nhiều.
Mà sở dĩ hắn vừa đói vừa mệt, hoàn toàn là vì hắn đang mang thai đứa con của người trước mặt.
Nói đến cùng, vẫn là lỗi của Ngụy Chẩm Phong. Nếu có thể đến sớm hơn một ngày, thì đêm qua hắn đã không cần ngủ một mình rồi.
Triệu Miên chăm chú nhìn Ngụy Chẩm Phong không rời mắt.
Ngụy Chẩm Phong...... thật sự đã đến rồi.
Quá tốt.
"Trẫm tưởng là ai, hoá ra là Bắc Hằng Vương." Triệu Miên tự cho rằng ánh mắt mình nhìn Ngụy Chẩm Phong không khác gì ánh mắt hắn nhìn người khác. "Quả nhiên, lâu ngày không gặp vẫn khoẻ nhỉ."
Chàng thanh niên hai mắt sáng rực, nhưng ánh mắt nhìn hoàng đế Nam Tĩnh lại không hề khiêm tốn chút nào: "Bệ hạ hùng tài đại lược, trấn áp núi sông, kim đăng cửu ngũ, ngoại thần đặc biệt đến đây để ngưỡng mộ thánh nhan của bệ hạ."
Bất kể giờ này khắc này trong lòng Ngụy Chẩm Phong muốn làm gì vị quân vương đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, chỉ xét từ ngữ bày tỏ của y, ngay cả mấy lão ngự sử câu nệ lễ tiết nhất Nam Tĩnh cũng không thể soi ra được lỗi gì.
Triệu Miên đã quen nhìn Ngụy Chẩm Phong phóng túng tuỳ tiện, Ngụy Chẩm Phong ăn nói ung dung tao nhã thế này khiến hắn có chút muốn cười nhạo.
Rõ ràng là người có thể nói ra bất kỳ lời lẽ bất lịch sự nào khi ở trên giường, nhưng hiện tại trước cặp mắt của bao người lại giả vờ giả vịt, y còn giả vờ giỏi như thế, cũng là không dễ dàng.
Người phải giả vờ không chỉ có Ngụy Chẩm Phong, còn có bản thân Hoàng đế Nam Tĩnh.
"Tâm ý của Vương gia, trẫm đã thấy rồi." Triệu Miên nhàn nhạt nói, "Nhưng tâm ý của Bắc Uyên, ở chỗ nào?"
Ngụy Chẩm Phong biết rằng Kinh Hồng kiếm đã tặng đến tay Triệu Miên. Y trình danh sách lễ vật lên cho Hoàng đế, nói: "Mời bệ hạ xem qua."
Trong số những lễ vật Bắc Uyên tặng cho Hoàng đế Nam Tĩnh, lễ vật quý giá nhất là sáu con ngựa quý Thất Hãn Huyết được lựa chọn cẩn thận. Sở dĩ kỵ binh Bắc Uyên có thể thiên hạ vô song là có liên quan mật thiết đến những con ngựa chiến một ngày chạy được ngàn dặm của bọn họ. Ngựa Thất Hãn Huyết chỉ Bắc Uyên mới có, Nam Tĩnh thèm muốn đã lâu, mấy năm trước thậm chí Thiên Cơ Viện còn từng lên kế hoạch bí mật trộm một đàn ngựa giống từ Bắc Uyên về, sắp thành công thì sơ ý bị phát hiện, đành phải bỏ cuộc.
Hôm nay Nam Tĩnh đã có được sáu con ngựa quý này, có thể cho phối giống với ngựa chiến bản địa, sau này sinh ra những con ngựa chiến tốt hơn, ngày kỵ binh Nam Tĩnh tiến bộ sắp đến gần.
Đông Lăng tặng thuốc, Bắc Uyên tặng ngựa, đã có thể thấy được tấm lòng thành. Đối với hai nước này mà nói, Nam Tĩnh trong tương lai gần vài chục năm, thậm chí trong vòng một trăm năm, sẽ không phải là đối tượng có thể khiêu chiến của bọn họ.
Triệu Miên khá hài lòng với món lễ vật này: "Bắc Uyên có lòng rồi."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Bệ hạ thích là được."
Sau buổi lễ, Hoàng đế Nam Tĩnh đãi tiệc tại Hải Yến điện.
Hoàng đế đói cả một ngày cuối cùng cũng có thể bắt đầu dùng bữa. Hoàng đế dù đói đến đâu, động tác ăn uống vẫn tao nhã không mất lễ nghi như cũ, cộng với quốc yến nổi tiếng tinh xảo của Nam Tĩnh và vẻ đẹp quốc bảo tự có của hắn, nghiễm nhiên trở thành một bức tranh đẹp mắt, khiến người nào đó ngồi trong bàn tiệc nhìn đến phát ngốc.
Triệu Lâm vẫy tay trước mắt Ngụy Chẩm Phong đến sắp gãy, nhưng Ngụy Chẩm Phong vẫn cứ bất động, tầm mắt căn bản không hề di chuyển.
Triệu Lâm nhịn không được nói: "Ngươi mù rồi phải không?"
"Không mù." Ngụy Chẩm Phong lười biếng uể oải nói: "Lười để ý tới ngươi mà thôi, trì hoãn bổn vương ngắm Hoàng đế mới đăng cơ của các ngươi. Thực sự rất đẹp nha, phải không?"
"Đẹp cũng không phải cho ngươi xem." Triệu Lâm nhìn bộ dạng người Bắc Uyên thèm muốn hoàng huynh của mình mà chịu không nổi, giọng điệu không tốt nói: "Lần này ngươi lại muốn ở Thượng Kinh bao lâu."
Ngụy Chẩm Phong tùy ý trả lời: "Còn chưa biết."
"Ngươi ở đây quá lâu chắc chắn nóng chết." Triệu Lâm cười trên nỗi khổ của người khác, nói: "Hiện giờ là thời điểm nóng nhất của Thượng Kinh, bổn vương đợi xem ngươi nóng quá tự mình trở về Bắc Uyên."
Ngụy Chẩm Phong liếc mắt nhìn thấy Tiêu thừa tướng đi về phía bọn họ, vội vàng đứng dậy: "Tiêu thừa tướng."
Y đứng dậy quá mạnh, thân thể hơi lảo đảo một cái.
Tiêu Thế Khanh nhận thấy sự khác thường của y: "Ngươi sao vậy?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Có lẽ là liên tiếp mấy ngày gấp rút trên đường ngủ không ngon, khiến Thừa tướng chê cười rồi."
Tiêu Thế Khanh hỏi: "Sự việc đã xong chưa?"
"Xong rồi." Ngụy Chẩm Phong nói: "A Tự hiện tại hẳn là đã bình an vô sự trở về với bên cạnh Lục thúc của ta."
Thiên Khuyết Giáo nhất định sai người ta canh chừng Ngụy Thừa Tự một tấc không rời, một khi có bất thường xảy ra, Ngụy Thừa Tự chính là con tin tốt nhất của bọn chúng, kết quả tệ nhất chỉ là cùng nhau chết.
Bao vây trấn áp Thiên Khuyết Giáo không khó, chỉ cần binh quyền trong tay đủ lớn, ai cũng có thể làm được. Điều khó khăn là giải cứu một đứa bé chẳng biết gì ra khỏi tay Thiên Khuyết Giáo, còn phải đảm bảo an toàn cho nó.
Tiêu Thế Khanh lần đầu tiên tỏ ý tán thưởng Ngụy Chẩm Phong: "Không tệ."
Triệu Lâm đỏ mặt tía tai phản đối: "Cha à!"
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cả nhà chỉ có một mình cậu phản đối cuộc hôn nhân này hay sao?!
Giọng Triệu Lâm quá lớn, Triệu Miên nghe thấy giọng của cậu, nhìn về phía nhóm người Nguỵ Chẩm Phong. Đúng lúc, An Viễn Hầu cầm ly rượu tìm được Ngụy Chẩm Phong, sảng khoái nói: "Tiểu Vương gia, từ khi chia tay ở đại mạc thật sự rất lâu rồi không gặp nha!"
Ngụy Chẩm Phong nhướng nhướng mày: "Bổn vương sắp 20 tuổi rồi, Hầu gia có thể miễn cái chữ 'Tiểu' được không, Nhị điện hạ mới là thực sự là 'Tiểu' Vương gia."
An Viễn Hầu bật cười ha ha thật lớn: "Lão tử kính Vương gia một ly, Vương gia lúc nào rảnh rỗi thì đến phủ của lão phu làm khách, lão tử lại cùng ngài tỉ thí một chút."
"Tỉ thí dễ nói, uống rượu thì miễn". Ngụy Chẩm Phong khách khí nói: "Hiện tại bổn vương không uống rượu."
Triệu Miên lặng lẽ thu ánh mắt lại.
Kỳ lạ, hắn không uống rượu là vì đứa bé, nhưng Nguỵ Chẩm Phong là vì cái gì.
Gần đến giờ tàn tiệc, Thiên tử không nhúc nhích thì không ai dám nhúc nhích. Triệu Miên là người đầu tiên rời khỏi tiệc: "Trẫm còn tấu chương phải xem, trước tiên về Vĩnh Ninh cung, các ái khanh cứ tiếp tục." Nói xong, hắn như có như không liếc nhìn Nguỵ Chẩm Phong một cái. Ngụy Chẩm Phong cũng nhìn hắn, nhếch khóe miệng lên, cùng những người khác cúi đầu hành lễ: "Cung tiễn bệ hạ."
Trên đường trở về Vĩnh Ninh cung, Triệu Miên cố tình đi chậm, trên đường đi ngang qua ao sen còn nhàn nhã cho cá chép ăn một lúc. Đến khi hắn về tới Vĩnh Ninh cung, Bạch Du đang tha thiết ở cửa cung ngóng nhìn ra, thấy hắn đã trở lại, vội vàng tiến lên nghênh đón, hưng phấn nói: "Bệ hạ, Vương gia đến rồi."
"Y hành động cũng nhanh đấy." Triệu Miên bày ra tư thái không hề gợn sóng, "Bây giờ y đang ở đâu?"
"Thuộc hạ mời Vương gia vào trong điện chờ." Bạch Du nói: "Vương gia hình như khá buồn ngủ, vừa đến liền nằm xuống long tháp."
Tẩm cung của Thiên tử vừa mới sửa chữa xong ngày hôm qua, chính chủ còn chưa kịp hưởng thụ, ngược lại Ngụy Chẩm Phong đã hưởng thụ trước rồi.
"Tất cả cung nữ và thái giám đều đợi bên ngoài điện." Triệu Miên nói, "Không triệu tập, không được vào."
Bạch Du cười nói: "Vâng, bệ hạ."
Triệu Miên dừng lại một chút, hỏi: "Trông trẫm như thế nào? Long bào có bị nhăn không?"
Bạch Du chân thành khen ngợi: "Bệ hạ khí vũ bất phàm, uy phong lẫm liệt, long bào cũng không hề nhăn xíu nào."
Tuy nói như vậy, trước khi bước vào bên trong điện Triệu Miên vẫn nghiêm túc chỉnh lại mũ áo.
Tẩm cung tất nhiên đầy vẻ xa hoa quý phái. Triệu Miên ổn định tinh thần xong, giơ tay vén rèm lụa màu vàng tươi lên.
Nhưng lại nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong đang ngồi trên long tháp với tư thế thoải mái, lúc bốn mắt giao nhau với hắn, bày ra nụ cười lười biếng uể oải: "Bệ hạ đến rồi, bệ hạ vạn an, ta rất nhớ bệ hạ."
Thái độ này khiến bệ hạ không vui lắm. "Ba tháng không gặp, lá gan của Vương gia lại to hơn một chút rồi," Triệu Miên lạnh lùng nói, "Thấy trẫm thế mà cũng không hành lễ."
Ngụy Chẩm Phong chống cằm, cười nhìn hắn: "Ở Thái Thần điện không phải đã hành lễ rồi sao?"
"Không đủ." Triệu Miên ra lệnh, "Qua đây."
Ngụy Chẩm Phong đi về phía hắn, giả vờ oán trách: "Đăng cơ rồi liền khác đi nha Triệu Miên. Nói xem, muốn bổn vương hành lễ gì —— Quỳ xuống à?"
"Không phải lễ này." Triệu Miên kiêu căng và ngạo mạn, "Lễ của ngươi, là bế Trẫm lên giường."
Tim Ngụy Chẩm Phong đập mạnh một trận, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta không muốn ẵm lắm, đổi sang cõng có được không?"
Triệu Miên từ chối mà không chút suy nghĩ: "Không muốn, chỉ muốn ẵm."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Được được được, ta thử xem."
Triệu Miên giang rộng hai tay, đợi Nguỵ Chẩm Phong ẵm mình lên. Không ngờ Ngụy Chẩm Phong đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, do dự nói: "Nhất định phải ẵm sao?"
"Ngươi đây là có ý gì." Sắc mặt Triệu Miên đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh như sương giá nhìn Ngụy Chẩm Phong, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo, "Ngươi dám không ẵm? Ngụy Chẩm Phong, có phải Trẫm đã quá cho ngươi mặt mũi rồi không."
Trong mắt Ngụy Chẩm Phong ngưng tụ ánh sáng rực rỡ, nhìn hắn hồi lâu, mới thở dài một hơi: "Xin lỗi nha Miên Miên, tối nay thật sự ẵm không nổi, ta...... có chút mệt."
Triệu Miên chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: "Sao cơ?"
Ngụy Chẩm Phong cười một cái với vẻ có lỗi: "Đừng ghét bỏ ta vô dụng, ta là nhất thời sơ ý mới bị thương nhẹ, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy."
Triệu Miên đột nhiên mở to mắt ra, sau khi mang thai khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, khiến hắn ngửi thấy mùi gỉ sắt trên người Ngụy Chẩm Phong.
Cùng lúc đó, Ngụy Chẩm Phong giống như chịu không nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn cứ trơ mắt như thế nhìn Ngụy Chẩm Phong ngã xuống trước mặt mình. Triệu Miên theo bản năng đưa tay ra, đỡ lấy Ngụy Chẩm Phong. Cơ thể hắn không thể nào chống đỡ nổi sức nặng của hai người, nên phải ôm lấy Ngụy Chẩm Phong quỳ xuống đất.
Hai người trong tư thế mặt đối mặt ôm nhau, chỉ là một trong hai đã ngất đi.
Ngụy Chẩm Phong ngã vào vòng tay của Triệu Miên, đầu mất đi ý thức tựa vào vai hắn. Triệu Miên cảm nhận có thứ gì đó âm ấm tiếp xúc với lồng ngực, hắn dùng tay sờ lên ngực Ngụy Chẩm Phong.
Bàn tay dính đầy máu.
Trái tim Triệu Miên chợt chìm xuống: "Ngụy Chẩm Phong?"
Thứ duy nhất đáp lại hắn là hơi thở yếu ớt của chàng thanh niên.
Triệu Miên chưa bao giờ hoảng sợ thất thố như bây giờ, nhưng có vài thứ khắc sâu vào xương cốt khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngụy Chẩm Phong có thể đến được Thượng Kinh, còn có thể tham dự lễ đăng cơ của hắn, chứng tỏ đây không phải là một vết thương chí mạng.
Ngụy Chẩm Phong luôn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng mình ra để đùa giỡn.
Đừng hoảng.
"Người đâu —— Bạch Du!"
Bạch Du vội vàng đi vào nội điện, nhìn thấy bệ hạ đang ôm Vương gia ngồi quỳ trên mặt đất, trên tay còn dính máu, đại kinh thất sắc: "Bệ hạ? Bệ hạ ngài vẫn ổn chứ?! Có phải bảo bối......"
"Là Ngụy Chẩm Phong." Triệu Miên trông bình tĩnh đến lạ thường, nhưng giọng nói hơi hơi run rẩy, "Hình như y bị thương."
Bạch Du nhanh chóng kiểm tra vết thương của Ngụy Chẩm Phong, không phải là "vết thương nhẹ" như Ngụy Chẩm Phong nói, nhưng cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nàng nắm chắc có thể chữa khỏi.
"Có thể chữa khỏi là được." Triệu Miên thấp giọng lẩm bẩm, "Trẫm không muốn một mình nuôi con đâu."
Đám sứ giả của các nước nhỏ Đông Lăng và Nam Dương đua nhau lộ ra vẻ mặt sợ hãi. Tây Hạ mất nước chưa quá ba năm, bọn họ còn lâu mới quên những thủ đoạn tàn nhẫn mà vị Vương gia trẻ tuổi này dùng để giáng đòn cuối cùng vào Tây Hạ. Dã tâm lang sói của Bắc Uyên người đời đều biết, không biết chừng bọn họ sẽ trở thành một Tây Hạ tiếp theo.
Vài sứ thần Bắc Uyên đến từ Thịnh Kinh nhìn thấy Vương gia thì vô cùng kinh ngạc. Vương gia biến mất một cái là tận ba tháng, không ai biết y đi đâu, đột nhiên xuất hiện ở Thượng Kinh Nam Tĩnh, chẳng lẽ lại đang chấp hành một nhiệm vụ cơ mật nào đó?
Về phần văn võ khắp triều đình Nam Tĩnh, hầu hết là tò mò tán thưởng Ngụy Chẩm Phong. Trong số đó có không ít lão thần đã từng gặp Nguỵ Chẩm Phong lúc niên thiếu, bảy năm trôi qua, tiểu Vương gia ngày xưa đã trở thành một công tử ngời ngời ngọc thụ lâm phong, và Bệ hạ cùng lứa tuổi, cũng dần dần mất đi vẻ ngây ngô thời niên thiếu, thực sự trở thành một quân vương có thể một mình đảm đương.
Nhưng e dè kinh ngạc cũng được, tò mò tán thưởng cũng thế, tất cả mọi người đều không dám xì xào bàn tán trước mặt tân hoàng đế của Nam Tĩnh, ngoại trừ Triệu Lâm vừa mới trở thành Ảnh Vương.
Ảnh Vương điện hạ lầu bầu một câu "Tại sao lại tới đây", bị Tiêu thừa tướng nhàn nhạt liếc mắt một cái, lập tức ngậm miệng lại.
Đại lễ đăng cơ suốt cả một ngày, Triệu Miên luôn mang gương mặt không cảm xúc, cao ngạo với mọi thứ. Chỉ duy khoảnh khắc nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong, vẻ mặt của hắn tạm ngưng đọng lại trong một tích tắc, trong mắt cũng hiện lên một tia ngạc nhiên vui mừng, nhưng rất nhanh lại khôi phục như cũ.
Ngụy Chẩm Phong đến rồi..... Y còn biết đến đó.
Ngụy Chẩm Phong đến lúc nào, y đến bao lâu? Nếu đã đến từ sáng sớm, thì hắn không tin Ngụy Chẩm Phong có thể nhịn đến bây giờ mới tới gặp hắn. Cho nên hôm nay Ngụy Chẩm Phong nhất định là vừa mới đến.
Nếu Ngụy Chẩm Phong đến lúc sáng sớm thì tốt rồi. Lúc đó hắn đang trong trạng thái tốt nhất, khí thế mạnh mẽ nhất, dáng vẻ mặc long bào chắc chắn rất đẹp. Bây giờ thì sao, hắn vừa mệt vừa đói, sắc mặt sợ rằng cũng không tốt chỗ nào, chưa chắc khá hơn bao nhiêu, uy nghiêm của hoàng đế đã giảm đi rất nhiều.
Mà sở dĩ hắn vừa đói vừa mệt, hoàn toàn là vì hắn đang mang thai đứa con của người trước mặt.
Nói đến cùng, vẫn là lỗi của Ngụy Chẩm Phong. Nếu có thể đến sớm hơn một ngày, thì đêm qua hắn đã không cần ngủ một mình rồi.
Triệu Miên chăm chú nhìn Ngụy Chẩm Phong không rời mắt.
Ngụy Chẩm Phong...... thật sự đã đến rồi.
Quá tốt.
"Trẫm tưởng là ai, hoá ra là Bắc Hằng Vương." Triệu Miên tự cho rằng ánh mắt mình nhìn Ngụy Chẩm Phong không khác gì ánh mắt hắn nhìn người khác. "Quả nhiên, lâu ngày không gặp vẫn khoẻ nhỉ."
Chàng thanh niên hai mắt sáng rực, nhưng ánh mắt nhìn hoàng đế Nam Tĩnh lại không hề khiêm tốn chút nào: "Bệ hạ hùng tài đại lược, trấn áp núi sông, kim đăng cửu ngũ, ngoại thần đặc biệt đến đây để ngưỡng mộ thánh nhan của bệ hạ."
Bất kể giờ này khắc này trong lòng Ngụy Chẩm Phong muốn làm gì vị quân vương đang ngồi ngay ngắn trên long ỷ, chỉ xét từ ngữ bày tỏ của y, ngay cả mấy lão ngự sử câu nệ lễ tiết nhất Nam Tĩnh cũng không thể soi ra được lỗi gì.
Triệu Miên đã quen nhìn Ngụy Chẩm Phong phóng túng tuỳ tiện, Ngụy Chẩm Phong ăn nói ung dung tao nhã thế này khiến hắn có chút muốn cười nhạo.
Rõ ràng là người có thể nói ra bất kỳ lời lẽ bất lịch sự nào khi ở trên giường, nhưng hiện tại trước cặp mắt của bao người lại giả vờ giả vịt, y còn giả vờ giỏi như thế, cũng là không dễ dàng.
Người phải giả vờ không chỉ có Ngụy Chẩm Phong, còn có bản thân Hoàng đế Nam Tĩnh.
"Tâm ý của Vương gia, trẫm đã thấy rồi." Triệu Miên nhàn nhạt nói, "Nhưng tâm ý của Bắc Uyên, ở chỗ nào?"
Ngụy Chẩm Phong biết rằng Kinh Hồng kiếm đã tặng đến tay Triệu Miên. Y trình danh sách lễ vật lên cho Hoàng đế, nói: "Mời bệ hạ xem qua."
Trong số những lễ vật Bắc Uyên tặng cho Hoàng đế Nam Tĩnh, lễ vật quý giá nhất là sáu con ngựa quý Thất Hãn Huyết được lựa chọn cẩn thận. Sở dĩ kỵ binh Bắc Uyên có thể thiên hạ vô song là có liên quan mật thiết đến những con ngựa chiến một ngày chạy được ngàn dặm của bọn họ. Ngựa Thất Hãn Huyết chỉ Bắc Uyên mới có, Nam Tĩnh thèm muốn đã lâu, mấy năm trước thậm chí Thiên Cơ Viện còn từng lên kế hoạch bí mật trộm một đàn ngựa giống từ Bắc Uyên về, sắp thành công thì sơ ý bị phát hiện, đành phải bỏ cuộc.
Hôm nay Nam Tĩnh đã có được sáu con ngựa quý này, có thể cho phối giống với ngựa chiến bản địa, sau này sinh ra những con ngựa chiến tốt hơn, ngày kỵ binh Nam Tĩnh tiến bộ sắp đến gần.
Đông Lăng tặng thuốc, Bắc Uyên tặng ngựa, đã có thể thấy được tấm lòng thành. Đối với hai nước này mà nói, Nam Tĩnh trong tương lai gần vài chục năm, thậm chí trong vòng một trăm năm, sẽ không phải là đối tượng có thể khiêu chiến của bọn họ.
Triệu Miên khá hài lòng với món lễ vật này: "Bắc Uyên có lòng rồi."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Bệ hạ thích là được."
Sau buổi lễ, Hoàng đế Nam Tĩnh đãi tiệc tại Hải Yến điện.
Hoàng đế đói cả một ngày cuối cùng cũng có thể bắt đầu dùng bữa. Hoàng đế dù đói đến đâu, động tác ăn uống vẫn tao nhã không mất lễ nghi như cũ, cộng với quốc yến nổi tiếng tinh xảo của Nam Tĩnh và vẻ đẹp quốc bảo tự có của hắn, nghiễm nhiên trở thành một bức tranh đẹp mắt, khiến người nào đó ngồi trong bàn tiệc nhìn đến phát ngốc.
Triệu Lâm vẫy tay trước mắt Ngụy Chẩm Phong đến sắp gãy, nhưng Ngụy Chẩm Phong vẫn cứ bất động, tầm mắt căn bản không hề di chuyển.
Triệu Lâm nhịn không được nói: "Ngươi mù rồi phải không?"
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
"Không mù." Ngụy Chẩm Phong lười biếng uể oải nói: "Lười để ý tới ngươi mà thôi, trì hoãn bổn vương ngắm Hoàng đế mới đăng cơ của các ngươi. Thực sự rất đẹp nha, phải không?"
"Đẹp cũng không phải cho ngươi xem." Triệu Lâm nhìn bộ dạng người Bắc Uyên thèm muốn hoàng huynh của mình mà chịu không nổi, giọng điệu không tốt nói: "Lần này ngươi lại muốn ở Thượng Kinh bao lâu."
Ngụy Chẩm Phong tùy ý trả lời: "Còn chưa biết."
"Ngươi ở đây quá lâu chắc chắn nóng chết." Triệu Lâm cười trên nỗi khổ của người khác, nói: "Hiện giờ là thời điểm nóng nhất của Thượng Kinh, bổn vương đợi xem ngươi nóng quá tự mình trở về Bắc Uyên."
Ngụy Chẩm Phong liếc mắt nhìn thấy Tiêu thừa tướng đi về phía bọn họ, vội vàng đứng dậy: "Tiêu thừa tướng."
Y đứng dậy quá mạnh, thân thể hơi lảo đảo một cái.
Tiêu Thế Khanh nhận thấy sự khác thường của y: "Ngươi sao vậy?"
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Có lẽ là liên tiếp mấy ngày gấp rút trên đường ngủ không ngon, khiến Thừa tướng chê cười rồi."
Tiêu Thế Khanh hỏi: "Sự việc đã xong chưa?"
"Xong rồi." Ngụy Chẩm Phong nói: "A Tự hiện tại hẳn là đã bình an vô sự trở về với bên cạnh Lục thúc của ta."
Thiên Khuyết Giáo nhất định sai người ta canh chừng Ngụy Thừa Tự một tấc không rời, một khi có bất thường xảy ra, Ngụy Thừa Tự chính là con tin tốt nhất của bọn chúng, kết quả tệ nhất chỉ là cùng nhau chết.
Bao vây trấn áp Thiên Khuyết Giáo không khó, chỉ cần binh quyền trong tay đủ lớn, ai cũng có thể làm được. Điều khó khăn là giải cứu một đứa bé chẳng biết gì ra khỏi tay Thiên Khuyết Giáo, còn phải đảm bảo an toàn cho nó.
Tiêu Thế Khanh lần đầu tiên tỏ ý tán thưởng Ngụy Chẩm Phong: "Không tệ."
Triệu Lâm đỏ mặt tía tai phản đối: "Cha à!"
Chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ cả nhà chỉ có một mình cậu phản đối cuộc hôn nhân này hay sao?!
Giọng Triệu Lâm quá lớn, Triệu Miên nghe thấy giọng của cậu, nhìn về phía nhóm người Nguỵ Chẩm Phong. Đúng lúc, An Viễn Hầu cầm ly rượu tìm được Ngụy Chẩm Phong, sảng khoái nói: "Tiểu Vương gia, từ khi chia tay ở đại mạc thật sự rất lâu rồi không gặp nha!"
Ngụy Chẩm Phong nhướng nhướng mày: "Bổn vương sắp 20 tuổi rồi, Hầu gia có thể miễn cái chữ 'Tiểu' được không, Nhị điện hạ mới là thực sự là 'Tiểu' Vương gia."
An Viễn Hầu bật cười ha ha thật lớn: "Lão tử kính Vương gia một ly, Vương gia lúc nào rảnh rỗi thì đến phủ của lão phu làm khách, lão tử lại cùng ngài tỉ thí một chút."
"Tỉ thí dễ nói, uống rượu thì miễn". Ngụy Chẩm Phong khách khí nói: "Hiện tại bổn vương không uống rượu."
Triệu Miên lặng lẽ thu ánh mắt lại.
Kỳ lạ, hắn không uống rượu là vì đứa bé, nhưng Nguỵ Chẩm Phong là vì cái gì.
Gần đến giờ tàn tiệc, Thiên tử không nhúc nhích thì không ai dám nhúc nhích. Triệu Miên là người đầu tiên rời khỏi tiệc: "Trẫm còn tấu chương phải xem, trước tiên về Vĩnh Ninh cung, các ái khanh cứ tiếp tục." Nói xong, hắn như có như không liếc nhìn Nguỵ Chẩm Phong một cái. Ngụy Chẩm Phong cũng nhìn hắn, nhếch khóe miệng lên, cùng những người khác cúi đầu hành lễ: "Cung tiễn bệ hạ."
Trên đường trở về Vĩnh Ninh cung, Triệu Miên cố tình đi chậm, trên đường đi ngang qua ao sen còn nhàn nhã cho cá chép ăn một lúc. Đến khi hắn về tới Vĩnh Ninh cung, Bạch Du đang tha thiết ở cửa cung ngóng nhìn ra, thấy hắn đã trở lại, vội vàng tiến lên nghênh đón, hưng phấn nói: "Bệ hạ, Vương gia đến rồi."
"Y hành động cũng nhanh đấy." Triệu Miên bày ra tư thái không hề gợn sóng, "Bây giờ y đang ở đâu?"
"Thuộc hạ mời Vương gia vào trong điện chờ." Bạch Du nói: "Vương gia hình như khá buồn ngủ, vừa đến liền nằm xuống long tháp."
Tẩm cung của Thiên tử vừa mới sửa chữa xong ngày hôm qua, chính chủ còn chưa kịp hưởng thụ, ngược lại Ngụy Chẩm Phong đã hưởng thụ trước rồi.
"Tất cả cung nữ và thái giám đều đợi bên ngoài điện." Triệu Miên nói, "Không triệu tập, không được vào."
Bạch Du cười nói: "Vâng, bệ hạ."
Triệu Miên dừng lại một chút, hỏi: "Trông trẫm như thế nào? Long bào có bị nhăn không?"
Bạch Du chân thành khen ngợi: "Bệ hạ khí vũ bất phàm, uy phong lẫm liệt, long bào cũng không hề nhăn xíu nào."
Tuy nói như vậy, trước khi bước vào bên trong điện Triệu Miên vẫn nghiêm túc chỉnh lại mũ áo.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tẩm cung tất nhiên đầy vẻ xa hoa quý phái. Triệu Miên ổn định tinh thần xong, giơ tay vén rèm lụa màu vàng tươi lên.
Nhưng lại nhìn thấy Ngụy Chẩm Phong đang ngồi trên long tháp với tư thế thoải mái, lúc bốn mắt giao nhau với hắn, bày ra nụ cười lười biếng uể oải: "Bệ hạ đến rồi, bệ hạ vạn an, ta rất nhớ bệ hạ."
Thái độ này khiến bệ hạ không vui lắm. "Ba tháng không gặp, lá gan của Vương gia lại to hơn một chút rồi," Triệu Miên lạnh lùng nói, "Thấy trẫm thế mà cũng không hành lễ."
Ngụy Chẩm Phong chống cằm, cười nhìn hắn: "Ở Thái Thần điện không phải đã hành lễ rồi sao?"
"Không đủ." Triệu Miên ra lệnh, "Qua đây."
Ngụy Chẩm Phong đi về phía hắn, giả vờ oán trách: "Đăng cơ rồi liền khác đi nha Triệu Miên. Nói xem, muốn bổn vương hành lễ gì —— Quỳ xuống à?"
"Không phải lễ này." Triệu Miên kiêu căng và ngạo mạn, "Lễ của ngươi, là bế Trẫm lên giường."
Tim Ngụy Chẩm Phong đập mạnh một trận, nhưng ngoài miệng lại nói: "Ta không muốn ẵm lắm, đổi sang cõng có được không?"
Triệu Miên từ chối mà không chút suy nghĩ: "Không muốn, chỉ muốn ẵm."
Ngụy Chẩm Phong cười nói: "Được được được, ta thử xem."
Triệu Miên giang rộng hai tay, đợi Nguỵ Chẩm Phong ẵm mình lên. Không ngờ Ngụy Chẩm Phong đi tới trước mặt hắn, nhìn hắn từ trên xuống dưới một hồi, do dự nói: "Nhất định phải ẵm sao?"
"Ngươi đây là có ý gì." Sắc mặt Triệu Miên đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lạnh như sương giá nhìn Ngụy Chẩm Phong, trong mắt tràn đầy vẻ cảnh cáo, "Ngươi dám không ẵm? Ngụy Chẩm Phong, có phải Trẫm đã quá cho ngươi mặt mũi rồi không."
Trong mắt Ngụy Chẩm Phong ngưng tụ ánh sáng rực rỡ, nhìn hắn hồi lâu, mới thở dài một hơi: "Xin lỗi nha Miên Miên, tối nay thật sự ẵm không nổi, ta...... có chút mệt."
Triệu Miên chợt nhận ra có điều gì đó không ổn: "Sao cơ?"
Ngụy Chẩm Phong cười một cái với vẻ có lỗi: "Đừng ghét bỏ ta vô dụng, ta là nhất thời sơ ý mới bị thương nhẹ, lần sau chắc chắn sẽ không như vậy."
Triệu Miên đột nhiên mở to mắt ra, sau khi mang thai khứu giác trở nên nhạy cảm hơn, khiến hắn ngửi thấy mùi gỉ sắt trên người Ngụy Chẩm Phong.
Cùng lúc đó, Ngụy Chẩm Phong giống như chịu không nổi nữa, từ từ nhắm mắt lại.
Hắn cứ trơ mắt như thế nhìn Ngụy Chẩm Phong ngã xuống trước mặt mình. Triệu Miên theo bản năng đưa tay ra, đỡ lấy Ngụy Chẩm Phong. Cơ thể hắn không thể nào chống đỡ nổi sức nặng của hai người, nên phải ôm lấy Ngụy Chẩm Phong quỳ xuống đất.
Hai người trong tư thế mặt đối mặt ôm nhau, chỉ là một trong hai đã ngất đi.
Ngụy Chẩm Phong ngã vào vòng tay của Triệu Miên, đầu mất đi ý thức tựa vào vai hắn. Triệu Miên cảm nhận có thứ gì đó âm ấm tiếp xúc với lồng ngực, hắn dùng tay sờ lên ngực Ngụy Chẩm Phong.
Bàn tay dính đầy máu.
Trái tim Triệu Miên chợt chìm xuống: "Ngụy Chẩm Phong?"
Thứ duy nhất đáp lại hắn là hơi thở yếu ớt của chàng thanh niên.
Triệu Miên chưa bao giờ hoảng sợ thất thố như bây giờ, nhưng có vài thứ khắc sâu vào xương cốt khiến hắn nhanh chóng bình tĩnh lại.
Ngụy Chẩm Phong có thể đến được Thượng Kinh, còn có thể tham dự lễ đăng cơ của hắn, chứng tỏ đây không phải là một vết thương chí mạng.
Ngụy Chẩm Phong luôn có chừng mực, tuyệt đối sẽ không lấy tính mạng mình ra để đùa giỡn.
Đừng hoảng.
"Người đâu —— Bạch Du!"
Bạch Du vội vàng đi vào nội điện, nhìn thấy bệ hạ đang ôm Vương gia ngồi quỳ trên mặt đất, trên tay còn dính máu, đại kinh thất sắc: "Bệ hạ? Bệ hạ ngài vẫn ổn chứ?! Có phải bảo bối......"
"Là Ngụy Chẩm Phong." Triệu Miên trông bình tĩnh đến lạ thường, nhưng giọng nói hơi hơi run rẩy, "Hình như y bị thương."
Bạch Du nhanh chóng kiểm tra vết thương của Ngụy Chẩm Phong, không phải là "vết thương nhẹ" như Ngụy Chẩm Phong nói, nhưng cũng không tính là đặc biệt nghiêm trọng, nàng nắm chắc có thể chữa khỏi.
"Có thể chữa khỏi là được." Triệu Miên thấp giọng lẩm bẩm, "Trẫm không muốn một mình nuôi con đâu."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro