Chương 2
2024-09-25 08:52:05
Ta vất vả thêu cả buổi chiều trong thư phòng của Bùi Cảnh. Bùi Cảnh nhìn mẫu thêu của ta một lúc lâu, mở miệng khen vài câu: "Con hổ này nàng thêu không tệ."
Ta do dự một lúc, rồi yếu ớt lên tiếng: "Điện hạ, có thể nào nhìn ra con hổ thiếp thêu là một con rồng không ạ?"
Chết tiệt, cái tật nói năng không suy nghĩ lại tái phát rồi, hắn đã nói là hổ thì cứ là hổ đi.
"Điện hạ, rồng hổ vốn không tách rời, khi thêu thiếp đã thêu rồng theo hình dáng con hổ, Bệ hạ thật tinh mắt." Ta nịnh nọt nhìn Bùi Cảnh, "Điện hạ thấy con hổ này thiếp thêu thế nào ạ?"
Bùi Cảnh nhíu mày, khen ngợi: "Hổ hổ sinh uy, hùng tráng oai phong."
Ta thu kim lại, cẩn thận buộc túi thơm vào eo cho Bùi Cảnh: "Điện hạ, túi thơm thiếp đã thêu xong rồi, ngày mai sẽ không đến thư phòng quan trọng này nữa, đừng để lỡ việc quan trọng của Điện hạ."
Bùi Cảnh mân mê chiếc túi thơm, "Ta có một bộ đồ ngủ, nếu nàng ngày mai không có việc gì, hãy đến thêu lên đó cho ta nhé."
Thêu lên cả đồ ngủ nữa? Hay là ta thêu luôn lên đầu lâu của hắn nhé. Phụ thân ơi, Đông Cung nước quá sâu, hay là nhà mình đừng sống nữa.
Trong lòng vừa chửi vừa thêu, một tuần ta đã thêu kín lưng áo ngủ của Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh cầm áo ngủ lên hỏi tôi: "Thái tử phi, đây là rồng hay hổ?"
"Điện hạ, chàng đoán xem thiếp thêu gì nào?"
Học được rồi, khôn ra rồi, hắn đoán là gì thì nó là cái đó.
“Ta thấy giống rồng?" Bùi Cảnh thăm dò hỏi ta.
Ta nhìn Bùi Cảnh với đôi mắt long lanh: "Điện hạ thật tinh mắt."
Hu hu hu, mẹ kiếp, ta thêu là cảnh hổ dữ đùa nước mà!
2
Đồ ngủ cũng thêu xong rồi, ta nghĩ lần này Bùi Cảnh không thể nào giữ ta lại trong thư phòng nữa, nhưng Bùi Cảnh lại chỉ định ta đến mài mực cho hắn.
Quỳ ma ma nói hồng tụ thêm hương, nhất định sẽ thúc đẩy tình cảm giữa ta và Bùi Cảnh.
Ta thở dài, Quỳ ma ma nào có hiểu, thư phòng của Bùi Cảnh có biết bao nhiêu bí mật, ta chỉ cần liếc mắt một cái thôi chắc cũng không sống nổi.
Phụ thân ơi, người hãy rửa sạch cổ đi, nữ tử sẽ sớm theo sau.
Ta bước từng bước nặng nề vào thư phòng, rồi chợt như được khai sáng, ta lấy khăn tay từ trong n.g.ự.c ra buộc lên trán.
"Thái tử phi làm gì vậy?"
“Tình thú, hahaha." Tôi lần theo tường đi về phía trước, chưa được mấy bước đã bị Bùi Cảnh nắm tay lại.
Tay Bùi Cảnh ấm áp và khô ráo, hắn dắt ta đến trước bàn, "Sao tay Thái tử phi lại ra nhiều mồ hôi thế này?"
Ta có thể nói là ta sợ không?
Ta cười gượng gạo: "À, lần đầu tiên thử mấy trò tình thú nên hơi hồi hộp."
Trong bóng tối, ta mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của Bùi Cảnh, hắn cười gì chứ, cười cái gì?
Hậu quả của việc ngày ngày lo lắng sợ hãi chính là bị sốt, sốt đến mức không thể xuống giường. Thái y nói ta ngày ngày ưu tư, hỏa vượng uất ức.
Ta nằm vật ra giường, hu hu hu hu, ta có thể bệnh thêm một thời gian nữa không, nằm trên giường thật sự quá nhàn hạ.
Chưa kịp lăn lộn trên giường xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng Quỳ ma ma thỉnh an Bùi Cảnh.
T vội vàng lăn xuống giường hành lễ, Bùi Cảnh bế ta lên: "Đứng dậy đi, đã như vậy rồi còn hành lễ gì nữa?"
Phải biết quý trọng mạng sống chứ, ta không thoải mái rúc vào lòng Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh sai người mang đến một bát cháo trắng, múc một thìa đưa đến bên miệng ta: "Bị bệnh phải ăn chút gì đó thanh đạm, đây là do ta tự tay nấu đấy."
Đầu óc ta toàn là những suy nghĩ "Đây là do hắn tự tay hạ độc, tự tay hạ độc, hạ độc, độc".
Được rồi, ta c.h.ế.t trước, ta tiến đến uống một ngụm, "Hơ hơ hơ hơ hơ~"
Ta do dự một lúc, rồi yếu ớt lên tiếng: "Điện hạ, có thể nào nhìn ra con hổ thiếp thêu là một con rồng không ạ?"
Chết tiệt, cái tật nói năng không suy nghĩ lại tái phát rồi, hắn đã nói là hổ thì cứ là hổ đi.
"Điện hạ, rồng hổ vốn không tách rời, khi thêu thiếp đã thêu rồng theo hình dáng con hổ, Bệ hạ thật tinh mắt." Ta nịnh nọt nhìn Bùi Cảnh, "Điện hạ thấy con hổ này thiếp thêu thế nào ạ?"
Bùi Cảnh nhíu mày, khen ngợi: "Hổ hổ sinh uy, hùng tráng oai phong."
Ta thu kim lại, cẩn thận buộc túi thơm vào eo cho Bùi Cảnh: "Điện hạ, túi thơm thiếp đã thêu xong rồi, ngày mai sẽ không đến thư phòng quan trọng này nữa, đừng để lỡ việc quan trọng của Điện hạ."
Bùi Cảnh mân mê chiếc túi thơm, "Ta có một bộ đồ ngủ, nếu nàng ngày mai không có việc gì, hãy đến thêu lên đó cho ta nhé."
Thêu lên cả đồ ngủ nữa? Hay là ta thêu luôn lên đầu lâu của hắn nhé. Phụ thân ơi, Đông Cung nước quá sâu, hay là nhà mình đừng sống nữa.
Trong lòng vừa chửi vừa thêu, một tuần ta đã thêu kín lưng áo ngủ của Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh cầm áo ngủ lên hỏi tôi: "Thái tử phi, đây là rồng hay hổ?"
"Điện hạ, chàng đoán xem thiếp thêu gì nào?"
Học được rồi, khôn ra rồi, hắn đoán là gì thì nó là cái đó.
“Ta thấy giống rồng?" Bùi Cảnh thăm dò hỏi ta.
Ta nhìn Bùi Cảnh với đôi mắt long lanh: "Điện hạ thật tinh mắt."
Hu hu hu, mẹ kiếp, ta thêu là cảnh hổ dữ đùa nước mà!
2
Đồ ngủ cũng thêu xong rồi, ta nghĩ lần này Bùi Cảnh không thể nào giữ ta lại trong thư phòng nữa, nhưng Bùi Cảnh lại chỉ định ta đến mài mực cho hắn.
Quỳ ma ma nói hồng tụ thêm hương, nhất định sẽ thúc đẩy tình cảm giữa ta và Bùi Cảnh.
Ta thở dài, Quỳ ma ma nào có hiểu, thư phòng của Bùi Cảnh có biết bao nhiêu bí mật, ta chỉ cần liếc mắt một cái thôi chắc cũng không sống nổi.
Phụ thân ơi, người hãy rửa sạch cổ đi, nữ tử sẽ sớm theo sau.
Ta bước từng bước nặng nề vào thư phòng, rồi chợt như được khai sáng, ta lấy khăn tay từ trong n.g.ự.c ra buộc lên trán.
"Thái tử phi làm gì vậy?"
“Tình thú, hahaha." Tôi lần theo tường đi về phía trước, chưa được mấy bước đã bị Bùi Cảnh nắm tay lại.
Tay Bùi Cảnh ấm áp và khô ráo, hắn dắt ta đến trước bàn, "Sao tay Thái tử phi lại ra nhiều mồ hôi thế này?"
Ta có thể nói là ta sợ không?
Ta cười gượng gạo: "À, lần đầu tiên thử mấy trò tình thú nên hơi hồi hộp."
Trong bóng tối, ta mơ hồ nghe thấy tiếng cười khẽ của Bùi Cảnh, hắn cười gì chứ, cười cái gì?
Hậu quả của việc ngày ngày lo lắng sợ hãi chính là bị sốt, sốt đến mức không thể xuống giường. Thái y nói ta ngày ngày ưu tư, hỏa vượng uất ức.
Ta nằm vật ra giường, hu hu hu hu, ta có thể bệnh thêm một thời gian nữa không, nằm trên giường thật sự quá nhàn hạ.
Chưa kịp lăn lộn trên giường xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng Quỳ ma ma thỉnh an Bùi Cảnh.
T vội vàng lăn xuống giường hành lễ, Bùi Cảnh bế ta lên: "Đứng dậy đi, đã như vậy rồi còn hành lễ gì nữa?"
Phải biết quý trọng mạng sống chứ, ta không thoải mái rúc vào lòng Bùi Cảnh.
Bùi Cảnh sai người mang đến một bát cháo trắng, múc một thìa đưa đến bên miệng ta: "Bị bệnh phải ăn chút gì đó thanh đạm, đây là do ta tự tay nấu đấy."
Đầu óc ta toàn là những suy nghĩ "Đây là do hắn tự tay hạ độc, tự tay hạ độc, hạ độc, độc".
Được rồi, ta c.h.ế.t trước, ta tiến đến uống một ngụm, "Hơ hơ hơ hơ hơ~"
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro