Chương 11
Mộc Hề Nương
2024-07-18 11:27:50
“_ _”
Im lặng như tờ.
Tình cảnh này thật sự vô cùng lúng túng, bầu không khí cũng rất căng thẳng.
Miêu Tòng Thù chôn mặt ở trên phiến đá xanh, nếu trên mặt đất có bùn đất có lẽ y đã gom lại đây để chôn mặt vào rồi.
Một đôi chân trần trắng nõn tựa ngọc đứng yên ở trước mặt Miêu Tòng Thù, mắt cá chân mỗi bên đều đeo một chiếc lắc chân màu vàng tinh xảo. Nếu quan sát kĩ còn có thể nhìn thấy trên chiếc lắc chân có khắc chi chít những Phật văn dùng để hàng ma.
Đôi lắc chân đó trước kia từng là Phật khí hàng ma dùng để vây khốn Doanh Phương Hộc, nhưng hiện tại lại không cảm nhận được chút Chân Phật chi ý nào từ nó nữa. Chứng tỏ Phật khí này khả năng cao là đã bị ô nhiễm cũng có thể là bị một công pháp hoặc linh khí nào đó áp chế, dù sao thì bây giờ nó cũng đã không còn tác dụng đối với Doanh Phương Hộc nữa rồi.
Miêu Tòng Thù bóp cổ tay, đúng là trời cũng muốn diệt y mà.
Lúc trước y bởi vì đoán được Doanh Phương Hộc sẽ bị Phật khí này nhốt ở Vạn Ma Quật bởi vậy mới có thể cực kỳ kiêu ngạo mà chạy đi.
Y nhớ rõ lúc đó khi Doanh Phương Hộc phát hiện y chạy trốn, giận đến mức hai mắt đỏ hồng giống như phát điên mà chạy ra khỏi Vạn Ma Quật muốn đem y bắt trở về. Đáng tiếc bị Phật khí vây khốn, hắn liền giống như một con dã thú bị mắc kẹt trong bụi gai, vừa điên vừa bệnh trạng.
Lúc ấy Miêu Tòng Thù trong lòng run lên, nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ bừng, thiếu niên xinh đẹp vừa ấm ức vừa điên cuồng, nhất thời động lòng dừng lại nói với hắn: ”Ta không phải là muốn vứt bỏ ngươi, ta chỉ là một người có vết thương lòng, người trong lòng có tổn thương đều thích lang thang khắp nơi, ngươi có thể để lại dấu ấn trong cuộc đời của ta đã là rất may mắn rồi.”
Thiếu niên thích băng luyến, tạm biệt.
Sau đó y liền vui vẻ chạy về phía biển người để chữa lành tâm hồn trải qua sợ hãi của mình, mãi đến khi gặp được bạn trai hiện tại, bởi vậy, trước mắt y còn đang ở trong quá trình tu thân dưỡng tính.
Trước kia lúc nói những lời đó y không nghĩ tới sau này sẽ gặp lại Doanh Phương Hộc, ai mà biết được ngày xưa vì nhất thời sướng miệng nói ra những lời kia lại trở thành con dao giết người ngày hôm nay.
Vậy nên bây giờ y hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Doanh Phương Hộc “hừ” một tiếng rồi đi về phía trước một bước, giơ cánh tay trái lên, xòe bàn tay ra, giữa năm ngón tay quấn đầy những sợi tơ màu trắng bạc gần như trong suốt. Những sợi tơ đó vô cùng cứng rắn, sắc bén, chúng nó linh hoạt quấn lấy cổ của tán tu áo xanh, muốn theo đó mà khiến y ngẩng đầu lên.
Có thể tưởng tượng, nếu như những sợi tơ này siết chặt lại một chút nữa thôi thì đầu của Miêu Tòng Thù sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
“Ngươi rất giống với một người mà ta quen.” Doanh Phương Hộc nói: ”Ngẩng đầu lên.”
Sợi tơ siết chặt lại, Miêu Tòng Thù cảm giác được sự đau đớn khi làn da bị cứa, lòng nghĩ: Y sắp chết rồi.
Nếu y không ngẩng đầu lên sẽ bị cắt cổ, ngẩng đầu lên thì cũng bị cắt cổ, nói không chừng xác chết còn bị nhặt đi để thành toàn mong muốn có một mối tình băng luyến tuyệt đẹp của bạn trai cũ cũ bệnh kiều.
Thế nào cũng phải chết, y lựa chọn nằm.
Tán tu áo xanh nằm im bất động giống như là đã chết, quần chúng vây xem đều sôi nổi tỏ vẻ y cũng thật là cứng đầu.
Doanh Phương Hộc thấy thế, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Ngón tay út khẽ cử động, năm ngón tay dần dần siết chặt, không còn kiên nhẫn nữa mà muốn giết chết y.
Tông chủ Thái Huyền Tông bị hai tên ma tướng Hợp Thể kì giữ chân, trong lúc nhất thời không thoát thân ra được. Trong lúc đó, Từ Phụ Tuyết đang dẫn người đi tiêu diệt những tên quỷ binh có ý đồ xông tới, Tiết Thính Triều lòng đầy thương xót mà ôm cầm trong tay đứng sang một bên cứu trị những người bị thương, bởi vậy không chú ý tới tình hình của Doanh Phương Hộc phía bên này.
Thật ra Võ Yếu Ly và Ôn Cẩm Trình đã nhận ra Miêu Tòng Thù, nhưng một người thì cách quá xa nên nước xa mà không cứu được lửa gần, còn một người kia thì là một tên gà bệnh yếu đuối không có tác dụng gì.
Nhưng mà Đăng Tê Chi đã nhận ra tán tu áo xanh đang nằm trên mặt đất chính là Miêu Tòng Thù, ngay lập tức bóp chặt trận pháp thuấn di đến trước mặt hai người, ngưng tụ toàn bộ hơi nước trong không khí thành những giọt nước.
Ngay sau đó, những giọt nước hóa thành gai băng đồng thời tấn công về phía Doanh Phương Hộc.
Doanh Phương Hộc giơ tay xua đi những chiếc gai băng dày đặc như màn mưa, lại phát hiện trong đó còn ẩn chứa đạo pháp biến hóa khôn lường, hắn không khỏi càng thêm hứng thú. Hắn để lại trên người Miêu Tòng Thù một sợi chỉ bạc sau đó buông ra, mười ngón tay nhanh chóng mà linh hoạt thao túng những sợi chỉ bạc trải rộng khắp quảng trường.
Nước lửa đao thương cũng hoàn toàn không thể chặt đứt thiêu hủy những sợi chỉ bạc này, chúng tạo thành một mạng lưới tựa như mạng nhện bao phủ toàn bộ không trung của quảng trường, cắt nát hết toàn bộ những chiếc gai băng tinh mịn đồng thời cũng giết chết tất cả đệ tử Tu chân giới đang muốn nhào qua và cả quỷ binh nhà mình.
Thật sự là một tên biến thái chân chính chẳng phân biệt địch ta.
Đây là lần đầu tiên mà hầu như mọi người ở Tu chân giới trực tiếp tiếp xúc với Ma Chủ mới nhậm chức của Ma Vực, tất cả đều bởi vì sự tàn bạo lỗ mãng của hắn mà cảm thấy sợ hãi. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ rằng nếu Ma Chủ muốn tấn công vào Tu chân giới, nhất định sẽ diễn ra một cuộc chiến kéo dài đầy gió tanh mưa máu.
Đăng Tê Chi: ”Miêu Thù?” Rồi hắn kéo Miêu Thù đứng dậy.
Miêu Thù đã sớm nhân cơ hội này tìm được chiếc mặt nạ dịch dung phủ đầy bụi trong không gian giới tử, nhân lúc bị kéo liền nhanh chóng đeo nó lên trên mặt, lập tức biến thành một khuôn mặt tuy không quá khác biệt so với lúc trước nhưng chắc chắn sẽ không thể nhận ra được.
Đăng Tê Chi nhíu mày nói: ”Ngươi đeo mặt nạ à?”
Miêu Tòng Thù: Vậy mà cũng nhận ra được?
Đăng Tê Chi thấy y không bị thương, nhất thời yên lòng nói: ”Mặc kệ ngươi biến thành như thế nào, ta đều sẽ nhận ra ngươi.”
Miêu Tòng Thù trong lòng hẫng một nhịp, Đăng Tê Chi là bạn trai cũ cũ cũ của y từ những hai trăm năm trước rồi, vậy mà hắn còn nhận ra thì chẳng lẽ những người khác sẽ không nhận ra sao?
Chắc là… Vậy?
Y tự an ủi bản thân mình ở trong lòng, dù sao năm ấy y cũng sống chung với Đăng Tê Chi bốn năm, gần đây nhất gặp lại nhau còn ở cùng một chỗ, hắn lại còn là đạo cốt thủy hệ trời sinh có thể phá vỡ mọi ảo ảnh trên thế gian này.
Cho nên chuyện Đăng Tê Chi nhận ra y là rất bình thường, còn những tên bạn trai cũ khác chắc chắn là sẽ không nhận ra!
Dù sao thì đây cũng là linh khí thượng phẩm, không có tu vi Đại Thừa kì thì đừng có mơ mà nhận ra y!!
Những lo lắng bất an trong lòng Miêu Tòng Thù thoáng bình ổn lại một chút: ”Cảm ơn ngươi.”
Nói xong, y muốn chạy trở về thiên điện để trốn đi, kết quả vừa mới đi được hai bước thì dây cột tóc bỗng dưng bị đứt, mái tóc vốn đang được buộc lên cũng vì vậy mà rơi tán loạn, không chỉ vậy còn có một lọn tóc bị cắt đứt. Sợi tóc phất phơ tung bay, lay động giữa không trung vắng lặng, mà trên cổ y sợi chỉ bạc đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Những sợi chỉ bạc giống như đột ngột mọc từ dưới đất lên, gọn gàng cắt nhỏ những phiến đá xanh cứng trên mặt đất, đồng thời cũng chặn lại Miêu Tòng Thù và Đăng Tê Chi, chủ yếu là chặn lại Miêu Tòng Thù, chặn giết Đăng Tê Chi.
Người của Ma Vực hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, bọn họ dùng Tiên khí phong tỏa toàn bộ Thanh U Phong, nhờ đó mà che mắt được cảm ứng linh khí của đại trận hộ sơn, đồng thời khóa chặt linh khí thiên địa khiến tu vi của tất cả mọi người ở đây giảm xuống.
Đăng Tê Chi nhận ra linh khí càng ngày càng giảm, hắn bị buộc phải lui về phía sau từng chút một nhưng cũng không quên đem linh khí phòng ngự mà bản thân sử dụng đặt lên người Miêu Tòng Thù: ”Miêu Thù, dùng linh khí phòng ngự!”
Trên người Miêu Tòng Thù sớm đã đặt mười mấy cái linh khí phòng ngự, lúc này cho dù là cao thủ Đại Thừa kì cũng phải tốn một khoảng thời gian mới giết được y.
“Thù Thù, cuối cùng thì em cũng tìm được anh rồi.”
Giọng nói ngây thơ, trong trẻo, vô cùng tươi đẹp đột ngột vang lên từ phía sau lưng của Miêu Tòng Thù, cách hơn một trăm năm cái cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy ấy lại một lần nữa dâng lên từ xương cụt.
Khóe mắt Miêu Tòng Thù thoáng nhìn qua người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng y, thiếu niên năm ấy giờ đã cao hơn y nửa cái đầu, giờ đang nở nụ cười rạng rỡ, ngỡ đâu rằng đó là một viên kẹo ngọt ngào, ai ngờ nếm thử rồi mới biết hóa ra trong đó chỉ toàn là kịch độc.
“Đã lâu không gặp.” Doanh Phương Hộc thở dài: ”Thù Thù, cái tật xấu lòng mang vết thương kia của anh giờ đã hết chưa?”
Miêu Tòng Thù: ”Đừng hỏi, ngươi vừa hỏi thì ta lại đau lòng.”
Doanh Phương Hộc ngạc nhiên nói: ”Chẳng lẽ sau khi Thù Thù rời khỏi em, từng yêu người khác sao?”
Miêu Tòng Thù: ”Sao có thể chứ?!”
Yêu thì đúng là có từng yêu, nhưng mà những chuyện đó đều giống như gió thoảng mây bay mà thôi, cớ sao mà phải nói về nó?
Nói thật thì không có nghĩa lý gì cả.
Còn bạn trai bây giờ, đó mà là người khác à?
Hắn là người của ta! Là người nhà!
“Trong trái tim vỡ nát của ta, vẫn luôn có ngươi.”
Một mảnh trong đó chắc là sẽ có nhỉ.
Doanh Phương Hộc thật sự quá điên, lúc trước khi bọn họ tình nồng ý đậm hắn còn có thể một lời không hợp đã muốn chơi băng luyến, đã vậy hiện tại bọn họ còn có một đoạn quá khứ tệ và bị đối xử tệ, cái người bị đối xử tệ hiện giờ còn không bị Phật khí trói buộc nữa, Miêu Tòng Thù tất nhiên là phải khom lưng cúi đầu nỗ lực cứu bản thân.
Nhưng bây giờ Doanh Phương Hộc đã không còn là tiểu ma tu bị nhốt ở Vạn Ma Quật năm ấy nữa, hắn ôm lấy Miêu Tòng Thù rồi nói: ”Thật không? Em không tin.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, ngươi còn rất nhiệt tình chơi cái trò tự hỏi tự trả lời này nhỉ.
Doanh Phương Hộc cười hai tiếng, trực tiếp chặn ngang Miêu Tòng Thù rồi bế y nhảy lên giữa không trung, lui về phía đám sương mù màu đen kia. Khi rời đi còn để lại một đám quỷ binh quấy rầy Thái Huyền Tông rồi kiêu ngạo cuồng vọng nói: ”Khi bí cảnh mở ra cũng là lúc chúng ta gặp lại. Còn nữa, 8000 ngọn núi phía Nam Đông Hoang từ nay về sau thuộc về địa phận của Ma Vực ta!”
“Miêu Thù!” Đăng Tê Chi tức giận vận dụng đạo pháp trong trời đất, mượn huyết thống mạnh mẽ của Long tộc trực tiếp ở tại chỗ mà nghiền nát thiên binh vạn quỷ thành bột phấn, sau đó hắn lao vào màn sương quỷ dị kia, lát sau bóng dáng đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Võ Yếu Ly khó khăn lắm mới chạy tới nơi lại thấy được cảnh Miêu Tòng Thù bị bắt đi, khuôn mặt lập tức biến sắc: ”Miêu đạo hữu!”
Cảnh Trâm Bạch đi theo phía sau cậu tới nơi, nhìn màn sương mù quỷ dị trước mặt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tiết Thính Triều nhìn thấy bóng lưng màu xanh lam kia chợt lóe rồi biến mất, lập tức cảm thấy có chút quen thuộc, hắn nhỏ giọng nói: ”... Tùng Thù?”
…
Côn Luân.
Đỉnh núi Côn Luân mênh mông bất tận, nơi tuyết trắng rộng lớn trống trải ấy chỉ có một căn nhà gỗ. Trong nhà gỗ, than cháy hừng hực, bức tường bên trái đặt một chiếc bàn gỗ đơn sơ. Trên bàn bày Chu thiên tinh thần thôi diễn trận đồ* cũng vô cùng đơn giản.
*đại khái là kiểu dựa vào các vì sao để suy đoán á
Trên trận đồ có vẽ một số hình vẽ, quanh những hình vẽ này còn điểm xuyết thêm một vài chấm đen.
Đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, bưng theo đĩa cá bạc đã nướng xong đi tới. Hắn tùy tiện vung tay lên, lướt qua trận đồ, trận đồ kia lập tức hấp thụ linh lực dồi dào sung túc trong không khí, bắt đầu tỏa ra ánh sáng rồi di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.
Những hình vẽ và điểm đen lúc nãy tựa như hóa thành những ngôi sao trên bầu trời, giờ phút này đây trở nên sống động như thật.
Con ưng đen rúc mình vào một góc trên mái hiên, cố gắng thu nhỏ thân hình lại, thậm chí còn giơ cánh lên để che đi phần đầu, đôi mắt đen như hạt đậu xuyên qua kẽ lông trộm quan sát tên chủ nhân bệnh tâm thần kia bước vào trong nhà.
Người trong phòng mặc một bộ quần áo lụa màu trắng đã bạc màu, chuyển sang một thứ màu tựa như màu xám trắng và màu vàng nhạt trộn lẫn vào nhau. Hắn xõa mái tóc dài đến đầu gối chưa được chải kỹ xuống, vén lên phía sau đôi tai trắng muốt, sau đó, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại phát tác, hắn một bên xếp gọn gàng từng con cá bạc vừa nướng, một bên xem kết quả từ trận đồ.
“Ở… Thái Huyền.”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu hải vương: Trong lòng ta có ngươi (nhưng không chỉ có mình ngươi).
Doanh bệnh kiều: Thật vậy sao? Em không tin.
Trị hải vương, dùng bệnh kiều!
P/S: Doanh bệnh kiều và bạn trai bệnh tâm thần hiện tại có chút giống nhau, chỉ có điều người sau không thích chơi băng luyến mà thôi.
Cảnh Trâm Bạch không phải là người yêu cũ.
Ta không nhịn được nữa, cười chết mất thôi, tuy rằng bạn trai hiện tại có xuất hiện trong hai chương, nhưng mà!
Trong lúc Miêu Miêu đang không ngừng lật xe, bạn trai hiện tại thì vẫn luôn câu cá, nướng cá!
Im lặng như tờ.
Tình cảnh này thật sự vô cùng lúng túng, bầu không khí cũng rất căng thẳng.
Miêu Tòng Thù chôn mặt ở trên phiến đá xanh, nếu trên mặt đất có bùn đất có lẽ y đã gom lại đây để chôn mặt vào rồi.
Một đôi chân trần trắng nõn tựa ngọc đứng yên ở trước mặt Miêu Tòng Thù, mắt cá chân mỗi bên đều đeo một chiếc lắc chân màu vàng tinh xảo. Nếu quan sát kĩ còn có thể nhìn thấy trên chiếc lắc chân có khắc chi chít những Phật văn dùng để hàng ma.
Đôi lắc chân đó trước kia từng là Phật khí hàng ma dùng để vây khốn Doanh Phương Hộc, nhưng hiện tại lại không cảm nhận được chút Chân Phật chi ý nào từ nó nữa. Chứng tỏ Phật khí này khả năng cao là đã bị ô nhiễm cũng có thể là bị một công pháp hoặc linh khí nào đó áp chế, dù sao thì bây giờ nó cũng đã không còn tác dụng đối với Doanh Phương Hộc nữa rồi.
Miêu Tòng Thù bóp cổ tay, đúng là trời cũng muốn diệt y mà.
Lúc trước y bởi vì đoán được Doanh Phương Hộc sẽ bị Phật khí này nhốt ở Vạn Ma Quật bởi vậy mới có thể cực kỳ kiêu ngạo mà chạy đi.
Y nhớ rõ lúc đó khi Doanh Phương Hộc phát hiện y chạy trốn, giận đến mức hai mắt đỏ hồng giống như phát điên mà chạy ra khỏi Vạn Ma Quật muốn đem y bắt trở về. Đáng tiếc bị Phật khí vây khốn, hắn liền giống như một con dã thú bị mắc kẹt trong bụi gai, vừa điên vừa bệnh trạng.
Lúc ấy Miêu Tòng Thù trong lòng run lên, nhìn thấy đôi mắt hắn đỏ bừng, thiếu niên xinh đẹp vừa ấm ức vừa điên cuồng, nhất thời động lòng dừng lại nói với hắn: ”Ta không phải là muốn vứt bỏ ngươi, ta chỉ là một người có vết thương lòng, người trong lòng có tổn thương đều thích lang thang khắp nơi, ngươi có thể để lại dấu ấn trong cuộc đời của ta đã là rất may mắn rồi.”
Thiếu niên thích băng luyến, tạm biệt.
Sau đó y liền vui vẻ chạy về phía biển người để chữa lành tâm hồn trải qua sợ hãi của mình, mãi đến khi gặp được bạn trai hiện tại, bởi vậy, trước mắt y còn đang ở trong quá trình tu thân dưỡng tính.
Trước kia lúc nói những lời đó y không nghĩ tới sau này sẽ gặp lại Doanh Phương Hộc, ai mà biết được ngày xưa vì nhất thời sướng miệng nói ra những lời kia lại trở thành con dao giết người ngày hôm nay.
Vậy nên bây giờ y hối hận rồi, vô cùng hối hận.
Doanh Phương Hộc “hừ” một tiếng rồi đi về phía trước một bước, giơ cánh tay trái lên, xòe bàn tay ra, giữa năm ngón tay quấn đầy những sợi tơ màu trắng bạc gần như trong suốt. Những sợi tơ đó vô cùng cứng rắn, sắc bén, chúng nó linh hoạt quấn lấy cổ của tán tu áo xanh, muốn theo đó mà khiến y ngẩng đầu lên.
Có thể tưởng tượng, nếu như những sợi tơ này siết chặt lại một chút nữa thôi thì đầu của Miêu Tòng Thù sẽ hoàn toàn bị cắt đứt.
“Ngươi rất giống với một người mà ta quen.” Doanh Phương Hộc nói: ”Ngẩng đầu lên.”
Sợi tơ siết chặt lại, Miêu Tòng Thù cảm giác được sự đau đớn khi làn da bị cứa, lòng nghĩ: Y sắp chết rồi.
Nếu y không ngẩng đầu lên sẽ bị cắt cổ, ngẩng đầu lên thì cũng bị cắt cổ, nói không chừng xác chết còn bị nhặt đi để thành toàn mong muốn có một mối tình băng luyến tuyệt đẹp của bạn trai cũ cũ bệnh kiều.
Thế nào cũng phải chết, y lựa chọn nằm.
Tán tu áo xanh nằm im bất động giống như là đã chết, quần chúng vây xem đều sôi nổi tỏ vẻ y cũng thật là cứng đầu.
Doanh Phương Hộc thấy thế, đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Ngón tay út khẽ cử động, năm ngón tay dần dần siết chặt, không còn kiên nhẫn nữa mà muốn giết chết y.
Tông chủ Thái Huyền Tông bị hai tên ma tướng Hợp Thể kì giữ chân, trong lúc nhất thời không thoát thân ra được. Trong lúc đó, Từ Phụ Tuyết đang dẫn người đi tiêu diệt những tên quỷ binh có ý đồ xông tới, Tiết Thính Triều lòng đầy thương xót mà ôm cầm trong tay đứng sang một bên cứu trị những người bị thương, bởi vậy không chú ý tới tình hình của Doanh Phương Hộc phía bên này.
Thật ra Võ Yếu Ly và Ôn Cẩm Trình đã nhận ra Miêu Tòng Thù, nhưng một người thì cách quá xa nên nước xa mà không cứu được lửa gần, còn một người kia thì là một tên gà bệnh yếu đuối không có tác dụng gì.
Nhưng mà Đăng Tê Chi đã nhận ra tán tu áo xanh đang nằm trên mặt đất chính là Miêu Tòng Thù, ngay lập tức bóp chặt trận pháp thuấn di đến trước mặt hai người, ngưng tụ toàn bộ hơi nước trong không khí thành những giọt nước.
Ngay sau đó, những giọt nước hóa thành gai băng đồng thời tấn công về phía Doanh Phương Hộc.
Doanh Phương Hộc giơ tay xua đi những chiếc gai băng dày đặc như màn mưa, lại phát hiện trong đó còn ẩn chứa đạo pháp biến hóa khôn lường, hắn không khỏi càng thêm hứng thú. Hắn để lại trên người Miêu Tòng Thù một sợi chỉ bạc sau đó buông ra, mười ngón tay nhanh chóng mà linh hoạt thao túng những sợi chỉ bạc trải rộng khắp quảng trường.
Nước lửa đao thương cũng hoàn toàn không thể chặt đứt thiêu hủy những sợi chỉ bạc này, chúng tạo thành một mạng lưới tựa như mạng nhện bao phủ toàn bộ không trung của quảng trường, cắt nát hết toàn bộ những chiếc gai băng tinh mịn đồng thời cũng giết chết tất cả đệ tử Tu chân giới đang muốn nhào qua và cả quỷ binh nhà mình.
Thật sự là một tên biến thái chân chính chẳng phân biệt địch ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đây là lần đầu tiên mà hầu như mọi người ở Tu chân giới trực tiếp tiếp xúc với Ma Chủ mới nhậm chức của Ma Vực, tất cả đều bởi vì sự tàn bạo lỗ mãng của hắn mà cảm thấy sợ hãi. Bọn họ không hẹn mà cùng nghĩ rằng nếu Ma Chủ muốn tấn công vào Tu chân giới, nhất định sẽ diễn ra một cuộc chiến kéo dài đầy gió tanh mưa máu.
Đăng Tê Chi: ”Miêu Thù?” Rồi hắn kéo Miêu Thù đứng dậy.
Miêu Thù đã sớm nhân cơ hội này tìm được chiếc mặt nạ dịch dung phủ đầy bụi trong không gian giới tử, nhân lúc bị kéo liền nhanh chóng đeo nó lên trên mặt, lập tức biến thành một khuôn mặt tuy không quá khác biệt so với lúc trước nhưng chắc chắn sẽ không thể nhận ra được.
Đăng Tê Chi nhíu mày nói: ”Ngươi đeo mặt nạ à?”
Miêu Tòng Thù: Vậy mà cũng nhận ra được?
Đăng Tê Chi thấy y không bị thương, nhất thời yên lòng nói: ”Mặc kệ ngươi biến thành như thế nào, ta đều sẽ nhận ra ngươi.”
Miêu Tòng Thù trong lòng hẫng một nhịp, Đăng Tê Chi là bạn trai cũ cũ cũ của y từ những hai trăm năm trước rồi, vậy mà hắn còn nhận ra thì chẳng lẽ những người khác sẽ không nhận ra sao?
Chắc là… Vậy?
Y tự an ủi bản thân mình ở trong lòng, dù sao năm ấy y cũng sống chung với Đăng Tê Chi bốn năm, gần đây nhất gặp lại nhau còn ở cùng một chỗ, hắn lại còn là đạo cốt thủy hệ trời sinh có thể phá vỡ mọi ảo ảnh trên thế gian này.
Cho nên chuyện Đăng Tê Chi nhận ra y là rất bình thường, còn những tên bạn trai cũ khác chắc chắn là sẽ không nhận ra!
Dù sao thì đây cũng là linh khí thượng phẩm, không có tu vi Đại Thừa kì thì đừng có mơ mà nhận ra y!!
Những lo lắng bất an trong lòng Miêu Tòng Thù thoáng bình ổn lại một chút: ”Cảm ơn ngươi.”
Nói xong, y muốn chạy trở về thiên điện để trốn đi, kết quả vừa mới đi được hai bước thì dây cột tóc bỗng dưng bị đứt, mái tóc vốn đang được buộc lên cũng vì vậy mà rơi tán loạn, không chỉ vậy còn có một lọn tóc bị cắt đứt. Sợi tóc phất phơ tung bay, lay động giữa không trung vắng lặng, mà trên cổ y sợi chỉ bạc đang tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Những sợi chỉ bạc giống như đột ngột mọc từ dưới đất lên, gọn gàng cắt nhỏ những phiến đá xanh cứng trên mặt đất, đồng thời cũng chặn lại Miêu Tòng Thù và Đăng Tê Chi, chủ yếu là chặn lại Miêu Tòng Thù, chặn giết Đăng Tê Chi.
Người của Ma Vực hiển nhiên là có chuẩn bị mà tới, bọn họ dùng Tiên khí phong tỏa toàn bộ Thanh U Phong, nhờ đó mà che mắt được cảm ứng linh khí của đại trận hộ sơn, đồng thời khóa chặt linh khí thiên địa khiến tu vi của tất cả mọi người ở đây giảm xuống.
Đăng Tê Chi nhận ra linh khí càng ngày càng giảm, hắn bị buộc phải lui về phía sau từng chút một nhưng cũng không quên đem linh khí phòng ngự mà bản thân sử dụng đặt lên người Miêu Tòng Thù: ”Miêu Thù, dùng linh khí phòng ngự!”
Trên người Miêu Tòng Thù sớm đã đặt mười mấy cái linh khí phòng ngự, lúc này cho dù là cao thủ Đại Thừa kì cũng phải tốn một khoảng thời gian mới giết được y.
“Thù Thù, cuối cùng thì em cũng tìm được anh rồi.”
Giọng nói ngây thơ, trong trẻo, vô cùng tươi đẹp đột ngột vang lên từ phía sau lưng của Miêu Tòng Thù, cách hơn một trăm năm cái cảm giác khiến người ta sởn tóc gáy ấy lại một lần nữa dâng lên từ xương cụt.
Khóe mắt Miêu Tòng Thù thoáng nhìn qua người đột nhiên xuất hiện ở sau lưng y, thiếu niên năm ấy giờ đã cao hơn y nửa cái đầu, giờ đang nở nụ cười rạng rỡ, ngỡ đâu rằng đó là một viên kẹo ngọt ngào, ai ngờ nếm thử rồi mới biết hóa ra trong đó chỉ toàn là kịch độc.
“Đã lâu không gặp.” Doanh Phương Hộc thở dài: ”Thù Thù, cái tật xấu lòng mang vết thương kia của anh giờ đã hết chưa?”
Miêu Tòng Thù: ”Đừng hỏi, ngươi vừa hỏi thì ta lại đau lòng.”
Doanh Phương Hộc ngạc nhiên nói: ”Chẳng lẽ sau khi Thù Thù rời khỏi em, từng yêu người khác sao?”
Miêu Tòng Thù: ”Sao có thể chứ?!”
Yêu thì đúng là có từng yêu, nhưng mà những chuyện đó đều giống như gió thoảng mây bay mà thôi, cớ sao mà phải nói về nó?
Nói thật thì không có nghĩa lý gì cả.
Còn bạn trai bây giờ, đó mà là người khác à?
Hắn là người của ta! Là người nhà!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Trong trái tim vỡ nát của ta, vẫn luôn có ngươi.”
Một mảnh trong đó chắc là sẽ có nhỉ.
Doanh Phương Hộc thật sự quá điên, lúc trước khi bọn họ tình nồng ý đậm hắn còn có thể một lời không hợp đã muốn chơi băng luyến, đã vậy hiện tại bọn họ còn có một đoạn quá khứ tệ và bị đối xử tệ, cái người bị đối xử tệ hiện giờ còn không bị Phật khí trói buộc nữa, Miêu Tòng Thù tất nhiên là phải khom lưng cúi đầu nỗ lực cứu bản thân.
Nhưng bây giờ Doanh Phương Hộc đã không còn là tiểu ma tu bị nhốt ở Vạn Ma Quật năm ấy nữa, hắn ôm lấy Miêu Tòng Thù rồi nói: ”Thật không? Em không tin.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, ngươi còn rất nhiệt tình chơi cái trò tự hỏi tự trả lời này nhỉ.
Doanh Phương Hộc cười hai tiếng, trực tiếp chặn ngang Miêu Tòng Thù rồi bế y nhảy lên giữa không trung, lui về phía đám sương mù màu đen kia. Khi rời đi còn để lại một đám quỷ binh quấy rầy Thái Huyền Tông rồi kiêu ngạo cuồng vọng nói: ”Khi bí cảnh mở ra cũng là lúc chúng ta gặp lại. Còn nữa, 8000 ngọn núi phía Nam Đông Hoang từ nay về sau thuộc về địa phận của Ma Vực ta!”
“Miêu Thù!” Đăng Tê Chi tức giận vận dụng đạo pháp trong trời đất, mượn huyết thống mạnh mẽ của Long tộc trực tiếp ở tại chỗ mà nghiền nát thiên binh vạn quỷ thành bột phấn, sau đó hắn lao vào màn sương quỷ dị kia, lát sau bóng dáng đã biến mất ở trước mặt mọi người.
Võ Yếu Ly khó khăn lắm mới chạy tới nơi lại thấy được cảnh Miêu Tòng Thù bị bắt đi, khuôn mặt lập tức biến sắc: ”Miêu đạo hữu!”
Cảnh Trâm Bạch đi theo phía sau cậu tới nơi, nhìn màn sương mù quỷ dị trước mặt, vẻ mặt như có điều suy nghĩ.
Tiết Thính Triều nhìn thấy bóng lưng màu xanh lam kia chợt lóe rồi biến mất, lập tức cảm thấy có chút quen thuộc, hắn nhỏ giọng nói: ”... Tùng Thù?”
…
Côn Luân.
Đỉnh núi Côn Luân mênh mông bất tận, nơi tuyết trắng rộng lớn trống trải ấy chỉ có một căn nhà gỗ. Trong nhà gỗ, than cháy hừng hực, bức tường bên trái đặt một chiếc bàn gỗ đơn sơ. Trên bàn bày Chu thiên tinh thần thôi diễn trận đồ* cũng vô cùng đơn giản.
*đại khái là kiểu dựa vào các vì sao để suy đoán á
Trên trận đồ có vẽ một số hình vẽ, quanh những hình vẽ này còn điểm xuyết thêm một vài chấm đen.
Đột nhiên có người đẩy cửa bước vào, bưng theo đĩa cá bạc đã nướng xong đi tới. Hắn tùy tiện vung tay lên, lướt qua trận đồ, trận đồ kia lập tức hấp thụ linh lực dồi dào sung túc trong không khí, bắt đầu tỏa ra ánh sáng rồi di chuyển với tốc độ mà mắt thường không thể thấy được.
Những hình vẽ và điểm đen lúc nãy tựa như hóa thành những ngôi sao trên bầu trời, giờ phút này đây trở nên sống động như thật.
Con ưng đen rúc mình vào một góc trên mái hiên, cố gắng thu nhỏ thân hình lại, thậm chí còn giơ cánh lên để che đi phần đầu, đôi mắt đen như hạt đậu xuyên qua kẽ lông trộm quan sát tên chủ nhân bệnh tâm thần kia bước vào trong nhà.
Người trong phòng mặc một bộ quần áo lụa màu trắng đã bạc màu, chuyển sang một thứ màu tựa như màu xám trắng và màu vàng nhạt trộn lẫn vào nhau. Hắn xõa mái tóc dài đến đầu gối chưa được chải kỹ xuống, vén lên phía sau đôi tai trắng muốt, sau đó, giống như chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế lại phát tác, hắn một bên xếp gọn gàng từng con cá bạc vừa nướng, một bên xem kết quả từ trận đồ.
“Ở… Thái Huyền.”
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu hải vương: Trong lòng ta có ngươi (nhưng không chỉ có mình ngươi).
Doanh bệnh kiều: Thật vậy sao? Em không tin.
Trị hải vương, dùng bệnh kiều!
P/S: Doanh bệnh kiều và bạn trai bệnh tâm thần hiện tại có chút giống nhau, chỉ có điều người sau không thích chơi băng luyến mà thôi.
Cảnh Trâm Bạch không phải là người yêu cũ.
Ta không nhịn được nữa, cười chết mất thôi, tuy rằng bạn trai hiện tại có xuất hiện trong hai chương, nhưng mà!
Trong lúc Miêu Miêu đang không ngừng lật xe, bạn trai hiện tại thì vẫn luôn câu cá, nướng cá!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro