Chương 13
Mộc Hề Nương
2024-07-18 11:27:50
Miêu Tòng Thù bị nhốt trong phòng hai ngày, trong khoảng thời gian này, Doanh Phương Hộc có đến thăm y vài lần, mỗi lần trên người đều mang theo mùi máu tanh, để chân trần đứng ở trên giường rồi từ trên cao nhìn xuống y.
Trong lúc đó, Miêu Tòng Thù có tỉnh lại hai lần, lần đầu tiên y bị dọa sợ, lần thứ hai y chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay người ngủ tiếp.
Mặc dù bị tước đoạt quyền tự do cá nhân, nhưng cuộc sống hằng ngày ăn ngon uống tốt, hơn nữa còn có một đống đồ chơi thú vị trong không gian giới tử để chơi, Miêu Tòng Thù tỏ vẻ, y có thể sống như một kẻ vô dụng trong cảnh bị giam cầm thế này mười năm.
Một ngày nọ, khi Miêu Tòng Thù đẩy ghế nằm đến trước cửa sổ để tắm nắng thì Doanh Phương Hộc đột nhiên xông đến đứng trước mặt y. Đối diện với ánh sáng, khuôn mặt mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc thanh xuân của hắn lộng lẫy như đóa thược dược giữa hè, nơi vành tai được xỏ khuyên và đeo hai chiếc khuyên tai kim loại hình con rắn.
Miêu Tòng Thù cảm thán, thật xinh đẹp.
Lúc trước y có thể bỏ qua sự bệnh kiều của Doanh Phương Hộc để tiếp tục nói chuyện yêu đương cũng chính là bởi vì gương mặt tỏa sáng và nổi bật này của hắn.
Doanh Phương Hộc cúi người hỏi: ”Em có đẹp không?”
Miêu Tòng Thù gật đầu: ”Đẹp.”
Cảnh Vãn Thu của Thái Huyền Tông cũng là một thiếu niên xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của hắn thiên về tinh xảo thanh tú, còn Doanh Phương Hộc lại là kiểu xinh đẹp đến gần như hủ bại, làm người ta thần hồn đảo điên, một khi tận mắt thấy ở khoảng cách gần là có thể cảm nhận được ảnh hưởng mãnh liệt từ vẻ đẹp này.
Doanh Phương Hộc: ”Vậy anh tiếp tục thích em có được không?”
Miêu Tòng Thù lắc đầu: ”Ngươi trưởng thành lên chút đi.” Tình yêu của Doanh bệnh kiều, người bình thường căn bản chịu không nổi.
Doanh Phương Hộc cúi mặt xuống, ánh mắt cố chấp: ”Thù Thù nhất định là vẫn còn thích em, em biết. Nhưng mà anh lại luôn muốn chạy trốn, anh muốn chạy ra ngoài, bên ngoài có biết bao tên đàn ông bụng dạ khó lường lúc nào cũng trực chờ để quyến rũ anh.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, cũng không phải là chỉ có mỗi đàn ông.
Doanh Phương Hộc nói một hồi lại biến thành tự mình lảm nhảm, như thể hắn ta đang tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể giết chết cái tên đàn ông không biết tên đang cướp Miêu Tòng Thù với hắn. Hắn đột nhiên dừng lại, đôi tay ôm lấy mặt của Miêu Tòng Thù rồi hôn lên trán y, vô cùng thân mật nói: ”Mấy ngày nữa em sẽ đưa anh trở về Vạn Ma Quật. Nếu biến anh thành giống như Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, anh chắc chắn sẽ rất ngoan.”
Tiểu Nhất và Tiểu Nhị là hai con rối làm từ xác chết đồng thời cũng là món đồ chơi và người hầu của Doanh Phương Hộc.
Miêu Tòng Thù: ”Ta hiện tại cũng rất ngoan, ngươi nhìn ta ăn ngon uống tốt ngủ đủ giấc không có chút cản trở nào là biết ta ở bên cạnh ngươi rất vui vẻ, ta hoàn toàn không có ý định chạy trốn.”
Đã bao năm rồi, khẩu vị của bạn trai cũ cũ vẫn nặng như vậy.
Doanh Phương Hộc: ”Thật sao?”
Miêu Tòng Thù giờ phút này chỉ sợ hắn sẽ nói một câu “Ta không tin”, may là Doanh Phương Hộc không nói vậy. Hắn lặng im leo lên ghế nằm rồi ôm lấy Miêu Tòng Thù, đầu tựa vào vai y, cả người cuộn tròn lại có chút giống với tư thế chim nhỏ nép vào người.
Doanh Phương Hộc không nói lời nào thì Miêu Tòng Thù cũng không tốn công để tìm chủ đề, bởi vì phần lớn cuộc trò chuyện của họ sẽ lâm vào ngõ cụt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng giờ phút này đây, dưới ánh Mặt Trời ấm áp, làn gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo mùi cỏ xanh và hương hoa thoang thoảng còn có cả mùi hoành thánh chiên nơi phố ăn vặt của Phù Vân Thành. Khung cảnh thoải mái yên bình này khiến Miêu Tòng Thù mơ màng ngủ thiếp đi, coi Doanh Phương Hộc đang ôm lấy nửa người y là một chú cún bự, cả người thả lỏng.
Mai đến khi tiếng lục lạc bên ngoài vang lên y mới giật mình tỉnh lại.
Lại nghe thấy ma tướng bên ngoài bẩm báo: ”Ma Chủ, bí cảnh Thái Huyền đã mở ra, tất cả các tu sĩ của Tu chân giới đã tề tựu ở cửa của bí cảnh rồi, chúng ta hiện tại nên xuất phát luôn hay đợi thêm chút nữa?”
Doanh Phương Hộc tỉnh lại, vẻ mặt khó lường.
Tên ma tướng bên ngoài lại lần nữa bẩm báo: ”Hơn nữa đến nay, trong Phù Vân Thành vẫn còn Thái Huyền Tông, đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn và người của Bồng Lai Tông đang tìm kiếm một tán tu mặc đồ xanh.”
Doanh Phương Hộc đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù: ”Anh rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu tên đàn ông chó má rồi?”
Miêu Tòng Thù im lặng nghiêng đầu, lòng nghĩ thầm Bồng Lai Tiên Tông tại sao lại tham gia vào chuyện này?
Không nên, chuyện này hẳn là không nên diễn ra thế này.
Người của Bồng Lai Tiên Tông chán ghét y như vậy, cho dù bên trên có mệnh lệnh của Dao Sơn cư sĩ thì phía dưới bọn họ nhất định cũng chỉ làm qua loa cho xong.
Về phần Thái Huyền Tông, chuyện giữa hai bên đã giải quyết xong, không có lý do gì phải bận tâm tìm kiếm y nữa mới phải.
Miêu Tòng Thù vẻ mặt nghiêm túc: ”Ngươi đừng có mà bôi nhọ ta.”
Doanh Phương Hộc: ”Vậy em nghe anh giải thích.”
“...” Miêu Tòng Thù: ”Chuyện là như này, ta là cha nuôi của thiếu tông chủ Thái Huyền Tông, ta là cha hắn. Ta bị bắt đi, còn là bị bắt ngay trên chính địa bàn của Thái Huyền Tông bọn họ. Vậy nên việc bọn họ tìm ta là theo đúng đạo nghĩa. Đệ tử nội môn của Vạn Pháp Đạo Môn là bạn tốt nhiều năm của ta, cậu ấy tìm ta là vì tình nghĩa bạn bè. Còn Bồng Lai Tiên Tông… “ Y nghĩ một chút rồi nói: ”Đó là bởi vì bọn họ tốt bụng.”
Chỉ cần không nhắc đến Dao Sơn cư sĩ thì tất cả mọi người trong Bồng Lai Tông đều rất nhân từ.
Doanh Phương Hộc nhìn chằm chằm vào Miêu Tòng Thù hồi lâu, người sau nét mặt không hề thay đổi, bình thản ung dung. Có vẻ như vì Miêu Tòng Thù quá mức bình tĩnh, khiến cho Doanh Phương Hộc dần dần tin tưởng.
Hắn kéo Miêu Tòng Thù dậy rồi nói: ”Anh theo em đi vào bí cảnh.”
Miêu Tòng Thù khiếp sợ, người của Tu chân giới đều tụ tập ở cửa bí cảnh, vậy chẳng phải là đó sẽ là nơi đám bạn trai cũ của y tập hợp sao?
Y sẽ chết đó!
Miêu Tòng Thù lắc đầu từ chối: ”Không đi.”
Doanh Phương Hộc hỏi: ”Chẳng lẽ Thù Thù bây giờ muốn trở thành như Tiểu Nhất và Tiểu Nhị à?”
Miêu Tòng Thù: ”Bây giờ đi luôn sao? Vậy đi thôi.” Dù sao thì y cũng vẫn còn đeo mặt nạ dịch dung.
Doanh Phương Hộc mang theo Miêu Tòng Thù ngồi trên xe loan, ở đầu xe là một con Ma Hống* dưới chân là ngọn lửa màu đen đang kéo xe loan chạy vội trên không trung. Phía sau xe là đoàn quỷ binh ma tướng mênh mông cuồn cuộn, bọn họ tụ lại thành một màn sương đen che phủ nửa bầu trời.
*Hống là một sinh vật huyền thoại trong thần thoại Trung Quốc, có 10 đặc điểm giống động vật: sừng hươu, đầu lạc đà, tai mèo, mắt tôm, miệng lừa, bờm sư tử, cổ rắn, bụng thận, vảy cá chép, chân trước đại bàng và chân sau hổ.
Xa xa có thể nhìn thấy hàng vạn tu sĩ đang tụ tập cùng nhau chờ bí cảnh Thái Huyền mở ra, trên bầu trời có những tầng mây trắng tinh dày nặng bao phủ một tầng hào quang. Hào quang kia chiếu xuống đâu thì nơi đó linh khí dạt dào, có thể tưởng tượng được linh khí trong bí cảnh nồng đậm đến mức nào
Sự xuất hiện của Doanh Phương Hộc và đám quỷ binh ma tướng khiến cho những tu sĩ của Tu chân giới nhanh chóng hợp lại thành một trận doanh, tu sĩ và ma tu, cách mấy trăm năm lại một lần nữa hình thành hai phe đối địch.
Vốn dĩ là người trấn thủ Đông Hoang, cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ nên đứng ra lãnh đạo trận doanh của Tu chân giới, nhưng mà mấy ngày nay hắn chưa từng xuất hiện, hiển nhiên là không để ý đến cuộc đấu tranh giữa Ma Vực và Tu chân giới.
Bởi vậy trước mắt, người thay mặt Tu chân giới lên tiếng chính là tông chủ của Thái Huyền Tông.
Chiếc thuyền lầu trên không giờ đây đã thu nhỏ lại bằng kích thước của một chiếc thuyền bình thường, Cảnh Trâm Bạch không coi ai ra gì mà đẩy cửa bước vào, thấy bên trong phòng khách là một nam nhân mặc áo đen, huyết sát chi khí trên người hắn thậm chí còn nồng đậm khủng bố hơn cả Ma Chủ.
Lộc Tang Đồ ngồi xếp bằng ở giữa phòng khách, trước mặt hắn là một chiếc bàn rộng đơn giản. Trên bàn để sẵn bút, mực, giấy và lư hương, bên trong lư hương còn đang đốt loại đàn hương mà ngàn vàng cũng khó mua được. Còn Lộc Tang Đồ tay trái đang gảy chuỗi hạt bồ đề đỏ như máu, tay phải thì sao chép Kinh Phật.
Tâm bình khí hòa, tiếng Phật văng vẳng, trái ngược hoàn toàn lại với cảnh tượng nguy hiểm vừa chạm là nổ ở bên ngoài.
Cảnh Trâm Bạch ngồi xuống, vuốt phẳng ống tay áo rồi mới nói: ”Ma Chủ mới của Ma Vực cũng tới, ngươi không định đi ra sao?” Giọng nói của hắn* có chút trầm hơn so với những người phụ nữ bình thường.
*tác giả để “hắn” (他) thiệt đó không phải mình chém đâu mọi người
Lộc Tang Đồ trả lời hắn: ”Ta sẽ không quản nữa.”
Cảnh Trâm Bạch cười nhạt, đẹp tựa mẫu đơn, sắc nước hương trời. Hắn nói: ”Mấy ngày trước, Ma Chủ ở yến hội của Thái Huyền Tông bắt một tên tán tu mặc đồ xanh đi. Tán tu áo xanh kia đeo một cái linh khí thượng phẩm có thể thay đổi diện mạo, ta đến gần một chút thì nghe thấy Động Đình long quân gọi y là ‘Miêu Thù’.”
Hai chữ ‘Miêu Thù’ vừa ra khỏi miệng, Lộc Tang Đồ đang chép Kinh Phật bỗng nhiên dừng lại một chút rồi ngước mắt nhìn hắn không nói gì.
Cảnh Trâm Bạch: ”Người yêu bé nhỏ của ngươi 400 năm trước cũng tên vậy.”
Lộc Tang Đồ tiếp tục chép Kinh Phật, qua hồi lâu vẫn thờ ơ. Cảnh Trâm Bạch nhếch môi cười suy tư rồi rời khỏi thuyền lầu. Ở bên ngoài lại nhìn thấy người bạn nhỏ của Vạn Pháp Đạo Môn đang vội vàng nhón chân háo hức chờ hắn.
Hắn cầm áo choàng do thị nữ đưa cho, mặc lên người, rồi mỉm cười nhìn Võ Yếu Ly đang chạy tới.
Võ Yếu Ly lải nhải: ”Nàng phải cẩn thận tên cảnh chủ Đông Hoang kia, hắn là người hung tàn lại không nói đạo lý. Hay là sau này nàng ít tiếp xúc với hắn được không? Ta không phải là muốn can thiệp vào chuyện bạn bè của nàng, nhưng mà cẩn thận một chút thì vẫn hơn, đúng không?”
Cảnh Trâm Bạch đôi khi khá tò mò Võ Yếu Ly làm sao có thể đối xử với một đóa hoa ăn thịt người như hắn giống một bông hoa trắng nhỏ yếu ớt mong manh, hắn lắc đầu, đè thấp giọng nói: ”Vị đạo hữu kia của ngươi hình như đang ở trong trận doanh phía đối diện của ma tu.”
Võ Yếu Ly nghe vậy nghiêm túc nói: ”Ta tới đây cũng là để nói với nàng về chuyện này, ta sẽ đi trước rồi tìm cơ hội cứu Miêu đạo hữu.”
Nụ cười trên môi Cảnh Trâm Bạch hạ xuống một chút, hắn thờ ơ đáp lại, thái độ rất lạnh nhạt.
Võ Yếu Ly đã sớm quen với thái độ ngồi trên đài cao nhìn xuống của nữ thần nên không cảm thấy có chỗ nào không ổn, dặn dò vài câu rồi xoay người chạy về phía trước, tính toán nghĩ cách để cứu viện cho bạn tốt Miêu Tòng Thù.
Bên kia, tông chủ Thái Huyền Tông và các cao thủ của những môn phái lớn khác đang hợp lực đối đầu với ma tướng của Doanh Phương Hộc, hai bên giao tranh quyết liệt nhưng vẫn không phân thắng bại, Doanh Phương Hộc bước ra khỏi xe loan rồi đứng trên đầu Ma Hống để quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
Miêu Tòng Thù đang ngồi trên xe loan phía sau Doanh Phương Hộc, chợt có người lặng lẽ lẻn vào.
Nghe thấy tiếng động, Miêu Tòng Thù quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Từ Phụ Tuyết đang cầm kiếm đi tới.
Từ Phụ Tuyết thấy y sắc mặt hồng hào, thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường, tay trái cầm linh quả, tay phải nắm đồ ăn vặt, ăn đến vui vẻ quên trời quên đất, trong nháy mắt hoài nghi, hắn còn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một Miêu Tòng Thù bị Ma Chủ vui giận thất thường tra tấn đến mức chỉ còn da bọc xương.
Miêu Tòng Thù cất đồ ăn vặt và linh quả đi, đứng dậy xuống giường hỏi: ”Sao ngươi lại tới đây?”
Từ Phụ Tuyết: ”Ta tới cứu ngươi, Động Đình long quân đang ở phía trước cản Ma Chủ lại, nhân cơ hội này ngươi mau đi theo ta.”
Miêu Tòng Thù bước tới, đúng lúc đó bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng động khác. Hai người cảnh giác nhìn qua, sau đó nhìn thấy Võ Yếu Ly đang cẩn thận leo vào.
Võ Yếu Ly: ”Miêu đạo hữu, chạy mau.”
Miêu Tòng Thù cảm động nói: ”Anh em tốt.”
Ba người cùng nhau chạy ra xe loan, Miêu Tòng Thù quay đầu lại liền thấy phần đầu của Ma Hống và hai chân của Doanh Phương Hộc đều bị đóng băng lại, lớp băng kia tướng như kéo dài ngàn dặm, trông rất xinh đẹp.
Doanh Phương Hộc muốn đánh nát khối băng nhưng lại phát hiện có chút khó khăn, hắn hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, thật không ngờ tới tu sĩ Tu chân giới cũng có chút bản lĩnh.
“Long tộc?” Hắn nhận ra nguyên hình của Đăng Tê Chi thì vô cùng hưng phấn nói: ”Ta muốn có một bộ xương rồng!”
Lớp băng dưới chân trong nháy mắt vỡ tan thành bột mịn, Doanh Phương Hộc giơ tay, những sợi chỉ bạc trải rộng giữa không trung, giống như có sự sống mà đuổi theo Đăng Tê Chi. Đăng Tê Chi không ngừng né tránh, mãi đến khi hắn thấy bóng dáng Miêu Tòng Thù chạy ra mới dừng lại.
Đăng Tê Chi: ”Thời gian mà bí cảnh Thái Huyền mở ra không dài, nếu ngươi còn muốn có được cơ duyên, tốt nhất là không nên khai chiến vào lúc này.”
Doanh Phương Hộc nheo mắt lại: ”Ta vui, bây giờ người chết càng nhiều thì người tranh cơ duyên với ta sẽ càng ít.”
Đăng Tê Chi cảm thấy không thể khuyên nổi Doanh Phương Hộc nên cũng không nói nữa, hắn cố giữ chặt tầm mắt của Doanh Phương Hộc, đợi đến khi ba người Miêu Tòng Thù chạy trốn tới trận doanh an toàn thì mới tung ra một chiêu làm mồi nhử rồi nhanh chóng rời xa đại bản doanh của ma tu.
Ma tướng và người tu chân cơ bản đánh ngang tay, Doanh Phương Hộc thấy thế thì mắng: ”Rác rưởi.” Nói xong liền giơ tay bóp nát đầu một ma tu Nguyên Anh kì rơi xuống bên chân hắn, sau đó trực tiếp thuấn di đến trước mặt tông chủ Thái Huyền Tông rồi bất ngờ đánh ra một chưởng.
Thấy vậy, Từ Phụ Tuyết hét lên: ”Cha!”
Hắn bỏ lại Miêu Tòng Thù rồi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy tông chủ Thái Huyền Tông.
Doanh Phương Hộc ‘chậc’ một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn xe loan, chỉ thấy cửa số xe loan đang mở còn bên trong thì rỗng tuếch. Sắc mặt hắn thay đổi vội thuấn di về xe loan, một lát sau đi ra, tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, ma văn trên má lan ra bò khắp mặt.
“Tòng Thù _ _!!” Doanh Phương Hộc chẳng phân biệt địch ta mà phát điên, liên tục ở trong đám người tìm kiếm tán tu mặc đồ xanh: ”Anh lại chạy trốn sau lưng em!”
Bởi vì Ma Chủ sức chiến đấu cực lớn, đặc biệt khi nổi điên lên thì càng đáng sợ vậy nên khi hắn xuất hiện trong đám đông dễ dàng gây ra náo loạn. Tu sĩ và quỷ binh đều nhanh chóng tránh xa, chẳng bao lâu sau toàn bộ nơi này đã trở nên trống rỗng, cũng vì vậy mà triệt để lộ ra hai người Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly.
Ôn Cẩm Trình bởi vì đã thay gân đổi cốt nên có thể tu luyện hiện đang núp ở hậu phương nhìn xung quanh, vừa thấy Miêu Tòng Thù trong đám người, không khỏi bóp chặt khung cửa sổ: ”Tiểu Thù!”
Nghe được cái tên mà Doanh Phương Hộc gầm thét, Tiết Thính Triều ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Các đệ tử của Bồng Lai Tiên Tông vây quanh hắn nghe thấy cái tên quen thuộc này, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là cảm giác nguy cơ mãnh liệt và đồng lòng chán ghét đối với bên ngoài.
Giữa khoảng sân trống rỗng.
Võ Yếu Ly cả người phát run: ”Miêu, Miêu đạo hữu, ta không muốn cùng ngươi chết chung đâu. Nếu được chọn một người để chết chung, ta hi vọng ít nhất đó là một cô gái.” Rồi cậu lắc đầu lẩm bẩm: ”Ta cũng không muốn sau khi chết còn bị người ta nói là cái loại tu sĩ tay trái bạn lữ tay phải anh em cả đời độc thân đâu.”
Miêu Tòng Thù: ”Yên tâm đi. Ta cũng không muốn vậy.”
Doanh Phương Hộc từng bước lại gần, hai mắt đỏ đậm.
Tầng mây dày nặng trên đỉnh đầu bắt đầu tỏa ra năm ánh sáng vàng rực rỡ, giữa vầng sáng là một cánh cửa khổng lồ như ẩn như hiện. Tiếng chuông vang vọng tự chân trời, như tiếng vọng từ thuở xa xưa tầng tầng kéo đến.
Trên chiếc thuyền lầu giữa không trung, Lộc Tang Đồ buông bút lông xuống bước ra ngoài. Tiết Thính Triều từ trong đám người nhìn sang đây, mà trong khi đó Đăng Tê Chi cũng đang nhìn chằm chằm vào Doanh Phương Hộc sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Doanh Phương Hộc: ”Thù Thù, anh lại lừa em.”
Võ Yếu Ly khóe môi giật giật: ”Miêu đạo hữu, vị ma chủ này là gì của ngài vậy?”
Miêu Tòng Thù hơi xấu hổ: ”Bạn trai cũ, vẫn là bạn trai cũ thôi.”
Võ Yếu Ly trong lòng chảy hai hàng nước mắt, nghĩ thầm: Bạn trai cũ cái mẹ ngươi.
Doanh Phương Hộc giơ tay phải lên, ngón tay động đậy hai cái, những sợi chỉ màu trắng bạc lập tức bắn ra như mũi tên rời cung với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Những sợi chỉ bạc đó cắt xuyên qua không khí và hai chiếc linh khí phi hành bị vứt bỏ.
Linh khí phi hành bị cắt thành từng mảnh rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, lúc này mọi người mới phát hiện ra là Ma Chủ đã ra tay, nhưng với tốc độ này căn bản không ai có thể cứu được vị tán tu áo xanh và người đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn kia.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, bọn họ chết chắc rồi.
Ngay cả Võ Yếu Ly cũng nghĩ như vậy, về phần Miêu Tòng Thù, chóp mũi y giật giật ngửi được trong không khí một chút dao động nhỏ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Giữa tầng mây truyền đến từng tiếng chuông vang vọng trầm lắng, trong tiếng chuông hình như còn xen lẫn cả tiếng chim ưng kêu lên sắc bén, âm thanh từ xa tới gần.
Một con ưng đen phá vỡ tầng mây mà đến, bồi hồi bay lượn nơi cánh cổng ánh sáng mà không một ai để ý tới.
Sợi chỉ bạc đột nhiên dừng lại cách Miêu Tòng Thù một thước, như bị một bức tường không khí vô hình chặn lại, cho dù đổ bao nhiêu linh lực và ma lực vào cũng không thể vượt qua bức tường không khí này.
Tất cả mọi người đều bối rối, không biết tại sao Ma Chủ vốn giết chóc thành tánh lại đột nhiên dừng lại sát chiêu. Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã nhìn thấy một bóng lưng mặc lụa trắng xuất hiện trước bức tường không khí vốn đang trống rỗng.
Mái tóc đen nhánh dài đến đầu gối không thèm buộc lên mà chỉ tùy ý vén ra sau tai, có thể nhìn thấy lỗ tai trắng nõn và hình dáng của sườn mặt, sắc môi hình như có chút nhạt. Tuy không thể thấy thêm gì nữa, nhưng mà chỉ nhìn vào bóng lưng thẳng tắp kia thôi, đã có thể cảm thấy được một loại thần vận khó tả.
Nhìn thấy sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới những ngọn núi cao chót vót, biển rộng bàng bạc mênh mông và bầu trời bao la sâu thẳm, tất cả những thứ sức mạnh không thể phản kháng, không thể vượt qua.
Tay trái buông thõng bên người, tay phải cầm một cái giỏ cá bình thường, trên người mặc áo lụa trắng vì bạc màu mà chuyển xám.
Võ Yếu Ly nhìn chăm chú không chớp mắt: ”Miêu đạo hữu, đây là ai vậy? Ta có chút muốn quỳ xuống rồi _ _ Miêu đạo hữu?”
Miêu đạo hữu của cậu sớm đã chạy nhanh hơn so với bất kỳ ai, nhảy ba phát đã vọt tới trước người của nam nhân mặc lụa trắng kia, rồi bất ngờ nhảy lên người hắn. Hai tay vòng qua cổ người nọ, còn hai chân thì quấn quanh eo, sau đó vui mừng rồi không biết xấu hổ gọi một tiếng: ”Tướng công!”
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Tòng Thù: Bạn trai ta!
Võ Yếu Ly: Ta mẹ nó!
Trong lúc đó, Miêu Tòng Thù có tỉnh lại hai lần, lần đầu tiên y bị dọa sợ, lần thứ hai y chỉ liếc mắt nhìn một cái rồi lại quay người ngủ tiếp.
Mặc dù bị tước đoạt quyền tự do cá nhân, nhưng cuộc sống hằng ngày ăn ngon uống tốt, hơn nữa còn có một đống đồ chơi thú vị trong không gian giới tử để chơi, Miêu Tòng Thù tỏ vẻ, y có thể sống như một kẻ vô dụng trong cảnh bị giam cầm thế này mười năm.
Một ngày nọ, khi Miêu Tòng Thù đẩy ghế nằm đến trước cửa sổ để tắm nắng thì Doanh Phương Hộc đột nhiên xông đến đứng trước mặt y. Đối diện với ánh sáng, khuôn mặt mãi mãi dừng lại ở khoảnh khắc thanh xuân của hắn lộng lẫy như đóa thược dược giữa hè, nơi vành tai được xỏ khuyên và đeo hai chiếc khuyên tai kim loại hình con rắn.
Miêu Tòng Thù cảm thán, thật xinh đẹp.
Lúc trước y có thể bỏ qua sự bệnh kiều của Doanh Phương Hộc để tiếp tục nói chuyện yêu đương cũng chính là bởi vì gương mặt tỏa sáng và nổi bật này của hắn.
Doanh Phương Hộc cúi người hỏi: ”Em có đẹp không?”
Miêu Tòng Thù gật đầu: ”Đẹp.”
Cảnh Vãn Thu của Thái Huyền Tông cũng là một thiếu niên xinh đẹp, nhưng vẻ đẹp của hắn thiên về tinh xảo thanh tú, còn Doanh Phương Hộc lại là kiểu xinh đẹp đến gần như hủ bại, làm người ta thần hồn đảo điên, một khi tận mắt thấy ở khoảng cách gần là có thể cảm nhận được ảnh hưởng mãnh liệt từ vẻ đẹp này.
Doanh Phương Hộc: ”Vậy anh tiếp tục thích em có được không?”
Miêu Tòng Thù lắc đầu: ”Ngươi trưởng thành lên chút đi.” Tình yêu của Doanh bệnh kiều, người bình thường căn bản chịu không nổi.
Doanh Phương Hộc cúi mặt xuống, ánh mắt cố chấp: ”Thù Thù nhất định là vẫn còn thích em, em biết. Nhưng mà anh lại luôn muốn chạy trốn, anh muốn chạy ra ngoài, bên ngoài có biết bao tên đàn ông bụng dạ khó lường lúc nào cũng trực chờ để quyến rũ anh.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, cũng không phải là chỉ có mỗi đàn ông.
Doanh Phương Hộc nói một hồi lại biến thành tự mình lảm nhảm, như thể hắn ta đang tự hỏi phải làm như thế nào mới có thể giết chết cái tên đàn ông không biết tên đang cướp Miêu Tòng Thù với hắn. Hắn đột nhiên dừng lại, đôi tay ôm lấy mặt của Miêu Tòng Thù rồi hôn lên trán y, vô cùng thân mật nói: ”Mấy ngày nữa em sẽ đưa anh trở về Vạn Ma Quật. Nếu biến anh thành giống như Tiểu Nhất, Tiểu Nhị, anh chắc chắn sẽ rất ngoan.”
Tiểu Nhất và Tiểu Nhị là hai con rối làm từ xác chết đồng thời cũng là món đồ chơi và người hầu của Doanh Phương Hộc.
Miêu Tòng Thù: ”Ta hiện tại cũng rất ngoan, ngươi nhìn ta ăn ngon uống tốt ngủ đủ giấc không có chút cản trở nào là biết ta ở bên cạnh ngươi rất vui vẻ, ta hoàn toàn không có ý định chạy trốn.”
Đã bao năm rồi, khẩu vị của bạn trai cũ cũ vẫn nặng như vậy.
Doanh Phương Hộc: ”Thật sao?”
Miêu Tòng Thù giờ phút này chỉ sợ hắn sẽ nói một câu “Ta không tin”, may là Doanh Phương Hộc không nói vậy. Hắn lặng im leo lên ghế nằm rồi ôm lấy Miêu Tòng Thù, đầu tựa vào vai y, cả người cuộn tròn lại có chút giống với tư thế chim nhỏ nép vào người.
Doanh Phương Hộc không nói lời nào thì Miêu Tòng Thù cũng không tốn công để tìm chủ đề, bởi vì phần lớn cuộc trò chuyện của họ sẽ lâm vào ngõ cụt.
Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu, nhưng giờ phút này đây, dưới ánh Mặt Trời ấm áp, làn gió nhẹ thổi qua mặt, mang theo mùi cỏ xanh và hương hoa thoang thoảng còn có cả mùi hoành thánh chiên nơi phố ăn vặt của Phù Vân Thành. Khung cảnh thoải mái yên bình này khiến Miêu Tòng Thù mơ màng ngủ thiếp đi, coi Doanh Phương Hộc đang ôm lấy nửa người y là một chú cún bự, cả người thả lỏng.
Mai đến khi tiếng lục lạc bên ngoài vang lên y mới giật mình tỉnh lại.
Lại nghe thấy ma tướng bên ngoài bẩm báo: ”Ma Chủ, bí cảnh Thái Huyền đã mở ra, tất cả các tu sĩ của Tu chân giới đã tề tựu ở cửa của bí cảnh rồi, chúng ta hiện tại nên xuất phát luôn hay đợi thêm chút nữa?”
Doanh Phương Hộc tỉnh lại, vẻ mặt khó lường.
Tên ma tướng bên ngoài lại lần nữa bẩm báo: ”Hơn nữa đến nay, trong Phù Vân Thành vẫn còn Thái Huyền Tông, đệ tử Vạn Pháp Đạo Môn và người của Bồng Lai Tông đang tìm kiếm một tán tu mặc đồ xanh.”
Doanh Phương Hộc đột nhiên quay đầu lại trừng mắt nhìn Miêu Tòng Thù: ”Anh rốt cuộc đã trêu chọc bao nhiêu tên đàn ông chó má rồi?”
Miêu Tòng Thù im lặng nghiêng đầu, lòng nghĩ thầm Bồng Lai Tiên Tông tại sao lại tham gia vào chuyện này?
Không nên, chuyện này hẳn là không nên diễn ra thế này.
Người của Bồng Lai Tiên Tông chán ghét y như vậy, cho dù bên trên có mệnh lệnh của Dao Sơn cư sĩ thì phía dưới bọn họ nhất định cũng chỉ làm qua loa cho xong.
Về phần Thái Huyền Tông, chuyện giữa hai bên đã giải quyết xong, không có lý do gì phải bận tâm tìm kiếm y nữa mới phải.
Miêu Tòng Thù vẻ mặt nghiêm túc: ”Ngươi đừng có mà bôi nhọ ta.”
Doanh Phương Hộc: ”Vậy em nghe anh giải thích.”
“...” Miêu Tòng Thù: ”Chuyện là như này, ta là cha nuôi của thiếu tông chủ Thái Huyền Tông, ta là cha hắn. Ta bị bắt đi, còn là bị bắt ngay trên chính địa bàn của Thái Huyền Tông bọn họ. Vậy nên việc bọn họ tìm ta là theo đúng đạo nghĩa. Đệ tử nội môn của Vạn Pháp Đạo Môn là bạn tốt nhiều năm của ta, cậu ấy tìm ta là vì tình nghĩa bạn bè. Còn Bồng Lai Tiên Tông… “ Y nghĩ một chút rồi nói: ”Đó là bởi vì bọn họ tốt bụng.”
Chỉ cần không nhắc đến Dao Sơn cư sĩ thì tất cả mọi người trong Bồng Lai Tông đều rất nhân từ.
Doanh Phương Hộc nhìn chằm chằm vào Miêu Tòng Thù hồi lâu, người sau nét mặt không hề thay đổi, bình thản ung dung. Có vẻ như vì Miêu Tòng Thù quá mức bình tĩnh, khiến cho Doanh Phương Hộc dần dần tin tưởng.
Hắn kéo Miêu Tòng Thù dậy rồi nói: ”Anh theo em đi vào bí cảnh.”
Miêu Tòng Thù khiếp sợ, người của Tu chân giới đều tụ tập ở cửa bí cảnh, vậy chẳng phải là đó sẽ là nơi đám bạn trai cũ của y tập hợp sao?
Y sẽ chết đó!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Tòng Thù lắc đầu từ chối: ”Không đi.”
Doanh Phương Hộc hỏi: ”Chẳng lẽ Thù Thù bây giờ muốn trở thành như Tiểu Nhất và Tiểu Nhị à?”
Miêu Tòng Thù: ”Bây giờ đi luôn sao? Vậy đi thôi.” Dù sao thì y cũng vẫn còn đeo mặt nạ dịch dung.
Doanh Phương Hộc mang theo Miêu Tòng Thù ngồi trên xe loan, ở đầu xe là một con Ma Hống* dưới chân là ngọn lửa màu đen đang kéo xe loan chạy vội trên không trung. Phía sau xe là đoàn quỷ binh ma tướng mênh mông cuồn cuộn, bọn họ tụ lại thành một màn sương đen che phủ nửa bầu trời.
*Hống là một sinh vật huyền thoại trong thần thoại Trung Quốc, có 10 đặc điểm giống động vật: sừng hươu, đầu lạc đà, tai mèo, mắt tôm, miệng lừa, bờm sư tử, cổ rắn, bụng thận, vảy cá chép, chân trước đại bàng và chân sau hổ.
Xa xa có thể nhìn thấy hàng vạn tu sĩ đang tụ tập cùng nhau chờ bí cảnh Thái Huyền mở ra, trên bầu trời có những tầng mây trắng tinh dày nặng bao phủ một tầng hào quang. Hào quang kia chiếu xuống đâu thì nơi đó linh khí dạt dào, có thể tưởng tượng được linh khí trong bí cảnh nồng đậm đến mức nào
Sự xuất hiện của Doanh Phương Hộc và đám quỷ binh ma tướng khiến cho những tu sĩ của Tu chân giới nhanh chóng hợp lại thành một trận doanh, tu sĩ và ma tu, cách mấy trăm năm lại một lần nữa hình thành hai phe đối địch.
Vốn dĩ là người trấn thủ Đông Hoang, cảnh chủ Đông Hoang Lộc Tang Đồ nên đứng ra lãnh đạo trận doanh của Tu chân giới, nhưng mà mấy ngày nay hắn chưa từng xuất hiện, hiển nhiên là không để ý đến cuộc đấu tranh giữa Ma Vực và Tu chân giới.
Bởi vậy trước mắt, người thay mặt Tu chân giới lên tiếng chính là tông chủ của Thái Huyền Tông.
Chiếc thuyền lầu trên không giờ đây đã thu nhỏ lại bằng kích thước của một chiếc thuyền bình thường, Cảnh Trâm Bạch không coi ai ra gì mà đẩy cửa bước vào, thấy bên trong phòng khách là một nam nhân mặc áo đen, huyết sát chi khí trên người hắn thậm chí còn nồng đậm khủng bố hơn cả Ma Chủ.
Lộc Tang Đồ ngồi xếp bằng ở giữa phòng khách, trước mặt hắn là một chiếc bàn rộng đơn giản. Trên bàn để sẵn bút, mực, giấy và lư hương, bên trong lư hương còn đang đốt loại đàn hương mà ngàn vàng cũng khó mua được. Còn Lộc Tang Đồ tay trái đang gảy chuỗi hạt bồ đề đỏ như máu, tay phải thì sao chép Kinh Phật.
Tâm bình khí hòa, tiếng Phật văng vẳng, trái ngược hoàn toàn lại với cảnh tượng nguy hiểm vừa chạm là nổ ở bên ngoài.
Cảnh Trâm Bạch ngồi xuống, vuốt phẳng ống tay áo rồi mới nói: ”Ma Chủ mới của Ma Vực cũng tới, ngươi không định đi ra sao?” Giọng nói của hắn* có chút trầm hơn so với những người phụ nữ bình thường.
*tác giả để “hắn” (他) thiệt đó không phải mình chém đâu mọi người
Lộc Tang Đồ trả lời hắn: ”Ta sẽ không quản nữa.”
Cảnh Trâm Bạch cười nhạt, đẹp tựa mẫu đơn, sắc nước hương trời. Hắn nói: ”Mấy ngày trước, Ma Chủ ở yến hội của Thái Huyền Tông bắt một tên tán tu mặc đồ xanh đi. Tán tu áo xanh kia đeo một cái linh khí thượng phẩm có thể thay đổi diện mạo, ta đến gần một chút thì nghe thấy Động Đình long quân gọi y là ‘Miêu Thù’.”
Hai chữ ‘Miêu Thù’ vừa ra khỏi miệng, Lộc Tang Đồ đang chép Kinh Phật bỗng nhiên dừng lại một chút rồi ngước mắt nhìn hắn không nói gì.
Cảnh Trâm Bạch: ”Người yêu bé nhỏ của ngươi 400 năm trước cũng tên vậy.”
Lộc Tang Đồ tiếp tục chép Kinh Phật, qua hồi lâu vẫn thờ ơ. Cảnh Trâm Bạch nhếch môi cười suy tư rồi rời khỏi thuyền lầu. Ở bên ngoài lại nhìn thấy người bạn nhỏ của Vạn Pháp Đạo Môn đang vội vàng nhón chân háo hức chờ hắn.
Hắn cầm áo choàng do thị nữ đưa cho, mặc lên người, rồi mỉm cười nhìn Võ Yếu Ly đang chạy tới.
Võ Yếu Ly lải nhải: ”Nàng phải cẩn thận tên cảnh chủ Đông Hoang kia, hắn là người hung tàn lại không nói đạo lý. Hay là sau này nàng ít tiếp xúc với hắn được không? Ta không phải là muốn can thiệp vào chuyện bạn bè của nàng, nhưng mà cẩn thận một chút thì vẫn hơn, đúng không?”
Cảnh Trâm Bạch đôi khi khá tò mò Võ Yếu Ly làm sao có thể đối xử với một đóa hoa ăn thịt người như hắn giống một bông hoa trắng nhỏ yếu ớt mong manh, hắn lắc đầu, đè thấp giọng nói: ”Vị đạo hữu kia của ngươi hình như đang ở trong trận doanh phía đối diện của ma tu.”
Võ Yếu Ly nghe vậy nghiêm túc nói: ”Ta tới đây cũng là để nói với nàng về chuyện này, ta sẽ đi trước rồi tìm cơ hội cứu Miêu đạo hữu.”
Nụ cười trên môi Cảnh Trâm Bạch hạ xuống một chút, hắn thờ ơ đáp lại, thái độ rất lạnh nhạt.
Võ Yếu Ly đã sớm quen với thái độ ngồi trên đài cao nhìn xuống của nữ thần nên không cảm thấy có chỗ nào không ổn, dặn dò vài câu rồi xoay người chạy về phía trước, tính toán nghĩ cách để cứu viện cho bạn tốt Miêu Tòng Thù.
Bên kia, tông chủ Thái Huyền Tông và các cao thủ của những môn phái lớn khác đang hợp lực đối đầu với ma tướng của Doanh Phương Hộc, hai bên giao tranh quyết liệt nhưng vẫn không phân thắng bại, Doanh Phương Hộc bước ra khỏi xe loan rồi đứng trên đầu Ma Hống để quan sát tình hình chiến đấu bên dưới.
Miêu Tòng Thù đang ngồi trên xe loan phía sau Doanh Phương Hộc, chợt có người lặng lẽ lẻn vào.
Nghe thấy tiếng động, Miêu Tòng Thù quay đầu lại nhìn thì thấy đó là Từ Phụ Tuyết đang cầm kiếm đi tới.
Từ Phụ Tuyết thấy y sắc mặt hồng hào, thoải mái dễ chịu nằm ở trên giường, tay trái cầm linh quả, tay phải nắm đồ ăn vặt, ăn đến vui vẻ quên trời quên đất, trong nháy mắt hoài nghi, hắn còn cho rằng mình sẽ nhìn thấy một Miêu Tòng Thù bị Ma Chủ vui giận thất thường tra tấn đến mức chỉ còn da bọc xương.
Miêu Tòng Thù cất đồ ăn vặt và linh quả đi, đứng dậy xuống giường hỏi: ”Sao ngươi lại tới đây?”
Từ Phụ Tuyết: ”Ta tới cứu ngươi, Động Đình long quân đang ở phía trước cản Ma Chủ lại, nhân cơ hội này ngươi mau đi theo ta.”
Miêu Tòng Thù bước tới, đúng lúc đó bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng động khác. Hai người cảnh giác nhìn qua, sau đó nhìn thấy Võ Yếu Ly đang cẩn thận leo vào.
Võ Yếu Ly: ”Miêu đạo hữu, chạy mau.”
Miêu Tòng Thù cảm động nói: ”Anh em tốt.”
Ba người cùng nhau chạy ra xe loan, Miêu Tòng Thù quay đầu lại liền thấy phần đầu của Ma Hống và hai chân của Doanh Phương Hộc đều bị đóng băng lại, lớp băng kia tướng như kéo dài ngàn dặm, trông rất xinh đẹp.
Doanh Phương Hộc muốn đánh nát khối băng nhưng lại phát hiện có chút khó khăn, hắn hơi lộ ra vẻ ngạc nhiên, thật không ngờ tới tu sĩ Tu chân giới cũng có chút bản lĩnh.
“Long tộc?” Hắn nhận ra nguyên hình của Đăng Tê Chi thì vô cùng hưng phấn nói: ”Ta muốn có một bộ xương rồng!”
Lớp băng dưới chân trong nháy mắt vỡ tan thành bột mịn, Doanh Phương Hộc giơ tay, những sợi chỉ bạc trải rộng giữa không trung, giống như có sự sống mà đuổi theo Đăng Tê Chi. Đăng Tê Chi không ngừng né tránh, mãi đến khi hắn thấy bóng dáng Miêu Tòng Thù chạy ra mới dừng lại.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đăng Tê Chi: ”Thời gian mà bí cảnh Thái Huyền mở ra không dài, nếu ngươi còn muốn có được cơ duyên, tốt nhất là không nên khai chiến vào lúc này.”
Doanh Phương Hộc nheo mắt lại: ”Ta vui, bây giờ người chết càng nhiều thì người tranh cơ duyên với ta sẽ càng ít.”
Đăng Tê Chi cảm thấy không thể khuyên nổi Doanh Phương Hộc nên cũng không nói nữa, hắn cố giữ chặt tầm mắt của Doanh Phương Hộc, đợi đến khi ba người Miêu Tòng Thù chạy trốn tới trận doanh an toàn thì mới tung ra một chiêu làm mồi nhử rồi nhanh chóng rời xa đại bản doanh của ma tu.
Ma tướng và người tu chân cơ bản đánh ngang tay, Doanh Phương Hộc thấy thế thì mắng: ”Rác rưởi.” Nói xong liền giơ tay bóp nát đầu một ma tu Nguyên Anh kì rơi xuống bên chân hắn, sau đó trực tiếp thuấn di đến trước mặt tông chủ Thái Huyền Tông rồi bất ngờ đánh ra một chưởng.
Thấy vậy, Từ Phụ Tuyết hét lên: ”Cha!”
Hắn bỏ lại Miêu Tòng Thù rồi nhanh chóng chạy tới đỡ lấy tông chủ Thái Huyền Tông.
Doanh Phương Hộc ‘chậc’ một tiếng, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn xe loan, chỉ thấy cửa số xe loan đang mở còn bên trong thì rỗng tuếch. Sắc mặt hắn thay đổi vội thuấn di về xe loan, một lát sau đi ra, tức giận đến nỗi hai mắt đỏ ngầu, ma văn trên má lan ra bò khắp mặt.
“Tòng Thù _ _!!” Doanh Phương Hộc chẳng phân biệt địch ta mà phát điên, liên tục ở trong đám người tìm kiếm tán tu mặc đồ xanh: ”Anh lại chạy trốn sau lưng em!”
Bởi vì Ma Chủ sức chiến đấu cực lớn, đặc biệt khi nổi điên lên thì càng đáng sợ vậy nên khi hắn xuất hiện trong đám đông dễ dàng gây ra náo loạn. Tu sĩ và quỷ binh đều nhanh chóng tránh xa, chẳng bao lâu sau toàn bộ nơi này đã trở nên trống rỗng, cũng vì vậy mà triệt để lộ ra hai người Miêu Tòng Thù và Võ Yếu Ly.
Ôn Cẩm Trình bởi vì đã thay gân đổi cốt nên có thể tu luyện hiện đang núp ở hậu phương nhìn xung quanh, vừa thấy Miêu Tòng Thù trong đám người, không khỏi bóp chặt khung cửa sổ: ”Tiểu Thù!”
Nghe được cái tên mà Doanh Phương Hộc gầm thét, Tiết Thính Triều ngẩng đầu lên, vẻ mặt có chút ngạc nhiên.
Các đệ tử của Bồng Lai Tiên Tông vây quanh hắn nghe thấy cái tên quen thuộc này, đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó là cảm giác nguy cơ mãnh liệt và đồng lòng chán ghét đối với bên ngoài.
Giữa khoảng sân trống rỗng.
Võ Yếu Ly cả người phát run: ”Miêu, Miêu đạo hữu, ta không muốn cùng ngươi chết chung đâu. Nếu được chọn một người để chết chung, ta hi vọng ít nhất đó là một cô gái.” Rồi cậu lắc đầu lẩm bẩm: ”Ta cũng không muốn sau khi chết còn bị người ta nói là cái loại tu sĩ tay trái bạn lữ tay phải anh em cả đời độc thân đâu.”
Miêu Tòng Thù: ”Yên tâm đi. Ta cũng không muốn vậy.”
Doanh Phương Hộc từng bước lại gần, hai mắt đỏ đậm.
Tầng mây dày nặng trên đỉnh đầu bắt đầu tỏa ra năm ánh sáng vàng rực rỡ, giữa vầng sáng là một cánh cửa khổng lồ như ẩn như hiện. Tiếng chuông vang vọng tự chân trời, như tiếng vọng từ thuở xa xưa tầng tầng kéo đến.
Trên chiếc thuyền lầu giữa không trung, Lộc Tang Đồ buông bút lông xuống bước ra ngoài. Tiết Thính Triều từ trong đám người nhìn sang đây, mà trong khi đó Đăng Tê Chi cũng đang nhìn chằm chằm vào Doanh Phương Hộc sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Doanh Phương Hộc: ”Thù Thù, anh lại lừa em.”
Võ Yếu Ly khóe môi giật giật: ”Miêu đạo hữu, vị ma chủ này là gì của ngài vậy?”
Miêu Tòng Thù hơi xấu hổ: ”Bạn trai cũ, vẫn là bạn trai cũ thôi.”
Võ Yếu Ly trong lòng chảy hai hàng nước mắt, nghĩ thầm: Bạn trai cũ cái mẹ ngươi.
Doanh Phương Hộc giơ tay phải lên, ngón tay động đậy hai cái, những sợi chỉ màu trắng bạc lập tức bắn ra như mũi tên rời cung với tốc độ mà mắt thường không thể nhìn thấy được. Những sợi chỉ bạc đó cắt xuyên qua không khí và hai chiếc linh khí phi hành bị vứt bỏ.
Linh khí phi hành bị cắt thành từng mảnh rơi xuống đất phát ra tiếng leng keng, lúc này mọi người mới phát hiện ra là Ma Chủ đã ra tay, nhưng với tốc độ này căn bản không ai có thể cứu được vị tán tu áo xanh và người đệ tử của Vạn Pháp Đạo Môn kia.
Mọi người không hẹn mà cùng nghĩ, bọn họ chết chắc rồi.
Ngay cả Võ Yếu Ly cũng nghĩ như vậy, về phần Miêu Tòng Thù, chóp mũi y giật giật ngửi được trong không khí một chút dao động nhỏ, trên mặt lập tức hiện lên vẻ vui mừng.
Giữa tầng mây truyền đến từng tiếng chuông vang vọng trầm lắng, trong tiếng chuông hình như còn xen lẫn cả tiếng chim ưng kêu lên sắc bén, âm thanh từ xa tới gần.
Một con ưng đen phá vỡ tầng mây mà đến, bồi hồi bay lượn nơi cánh cổng ánh sáng mà không một ai để ý tới.
Sợi chỉ bạc đột nhiên dừng lại cách Miêu Tòng Thù một thước, như bị một bức tường không khí vô hình chặn lại, cho dù đổ bao nhiêu linh lực và ma lực vào cũng không thể vượt qua bức tường không khí này.
Tất cả mọi người đều bối rối, không biết tại sao Ma Chủ vốn giết chóc thành tánh lại đột nhiên dừng lại sát chiêu. Nhưng ngay sau đó, bọn họ đã nhìn thấy một bóng lưng mặc lụa trắng xuất hiện trước bức tường không khí vốn đang trống rỗng.
Mái tóc đen nhánh dài đến đầu gối không thèm buộc lên mà chỉ tùy ý vén ra sau tai, có thể nhìn thấy lỗ tai trắng nõn và hình dáng của sườn mặt, sắc môi hình như có chút nhạt. Tuy không thể thấy thêm gì nữa, nhưng mà chỉ nhìn vào bóng lưng thẳng tắp kia thôi, đã có thể cảm thấy được một loại thần vận khó tả.
Nhìn thấy sẽ không tự chủ được mà nghĩ tới những ngọn núi cao chót vót, biển rộng bàng bạc mênh mông và bầu trời bao la sâu thẳm, tất cả những thứ sức mạnh không thể phản kháng, không thể vượt qua.
Tay trái buông thõng bên người, tay phải cầm một cái giỏ cá bình thường, trên người mặc áo lụa trắng vì bạc màu mà chuyển xám.
Võ Yếu Ly nhìn chăm chú không chớp mắt: ”Miêu đạo hữu, đây là ai vậy? Ta có chút muốn quỳ xuống rồi _ _ Miêu đạo hữu?”
Miêu đạo hữu của cậu sớm đã chạy nhanh hơn so với bất kỳ ai, nhảy ba phát đã vọt tới trước người của nam nhân mặc lụa trắng kia, rồi bất ngờ nhảy lên người hắn. Hai tay vòng qua cổ người nọ, còn hai chân thì quấn quanh eo, sau đó vui mừng rồi không biết xấu hổ gọi một tiếng: ”Tướng công!”
Tác giả có lời muốn nói:
Miêu Tòng Thù: Bạn trai ta!
Võ Yếu Ly: Ta mẹ nó!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro