Chương 35
Mộc Hề Nương
2024-07-18 11:27:50
Mỹ nhân trang phục lộng lẫy, đầu đội ngọc quan, cả người đeo đầy ngọc trai và ngọc bích chói lóa kia không ai khác chính là thành chủ của Thiên Không Thành, Chu Tước vương. Hắn đeo một chiếc mặt nạ nửa đen nửa vàng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt xinh đẹp và đôi môi đỏ mọng.
Đi giữa không trung như đi trên đất bằng, khi đến trước thuyền bạch ngọc, hắn quỳ một gối xuống, đến gần Miêu Tòng Thù, môi đỏ khẽ nâng lên, mắt như trăng lưỡi liềm.
“Miêu Miêu, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi rồi.”
Chu Tước vương đưa tay muốn chạm vào má Miêu Tòng Thù, nhưng một bàn tay khác đột nhiên lướt qua, nắm lấy bả vai Miêu Tòng Thù kéo y lùi lại.
Úc Phù Lê xuất hiện sau lưng Miêu Tòng Thù, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Chu Tước vương: “Em ấy không quen ngươi.”
Hầu như không có ai chú ý đến Úc Phù Lê bên cạnh Miêu Tòng Thù, nhưng khi hắn cất lời, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút.
Chu Tước vương nhìn thấy khuôn mặt của Úc Phù Lê, đôi mắt chợt lóe, ý cười trên mặt cũng phai đi: “Có lẽ chỉ là chúng ta đã lâu không gặp, nên y tạm thời quên mất ta mà thôi.” Ánh mắt một lần nữa lại nhìn về phía Miêu Tòng Thù, trong mắt lại lần nữa hiện lên vẻ vui mừng: “Miêu Miêu, ta là Chu Tước.”
Miêu Tòng Thù: “Nhìn cách ngươi nói chuyện, có vẻ như chúng ta là người quen cũ, nhưng ta chắc chắn đây là lần đầu ta tiến vào bí cảnh Thái Huyền. Trừ khi chúng ta gặp nhau ở trong mơ, nếu không hẳn là ngươi nhận nhầm người rồi.” Y ngẩng đầu nói với Úc Phù Lê: “Hắn là sinh linh trong bí cảnh, chắc chắn là nhận nhầm người rồi. Đừng quên, đây là lần đầu tiên bí cảnh Thái Huyền mở ra.”
Câu cuối cùng là nói với những người xung quanh đang nghi ngờ y.
Võ Yếu Ly phản ứng lại: “Đúng! Miêu đạo hữu nói đúng, Chu Tước vương có thể đã nhận nhầm người rồi.”
Miêu Tòng Thù gật đầu, trong lòng không ngừng khen ngợi Võ Yếu Ly quả là một người bạn tốt mười phân vẹn mười, chân thành chúc cậu và Cảnh đại tỷ tỷ thành công nắm tay, sớm sinh quý tử.
Vừa dứt lời, y liền nghe thấy Chu Tước vương nói: “800 năm trước, bí cảnh Thái Huyền từng mở ra một lần, nhưng không ai biết.”
800 năm trước?!
Miêu Tòng Thù trong lòng lộp bộp, cố nhớ lại xem 800 năm trước bản thân từng hẹn hò với ai, vấn đề là y hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào.
Với lại, y đã 800 tuổi rồi à?
Úc Phù Lê cúi đầu nhìn Miêu Tòng Thù: “Đó chính là người em quen vào 800 năm trước?”
Miêu Tòng Thù lắc đầu phủ nhận: “Em không thể nào có người yêu cũ sống lâu như vậy được!” Cho dù có, y cũng không thừa nhận!! “Với lại, khi bí cảnh thượng cổ mở ra, nhất định sẽ có dị tượng, làm sao có thể không có ai biết được?”
Chu Tước vương nhìn Miêu Tòng Thù thật sâu, sau đó nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, ngươi theo ta về cung đi.”
Miêu Tòng Thù: “Không được. Cái chuyện như về cung này nếu không cẩn thận sẽ biến thành tự cung* mất.” Dù Chu Tước có cao quý đến đâu, thì vẫn là một con chim mà thôi, mà giết chim thì quá tàn nhẫn.
*aka thiến
“Sao em không đi?” Úc Phù Lê nhìn chằm chằm Miêu Tòng Thù, nói: “Nếu người ta đã thành tâm mời em, vậy chúng ta đi thôi.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, phản ứng của lão Úc như này không đúng lắm, không phải lúc trước nếu gặp mấy chuyện như này, hắn đều trực tiếp cầm dao giết người sao? Tại sao bây giờ y lại cảm thấy tâm cảnh hắn rất bình tĩnh, không bực, không giận, cũng không có cảm xúc gì?
Thần hồn liên tục giao hòa trong nhiều tháng liên tục khiến Miêu Tòng Thù có thể cảm nhận được cảm xúc của Úc Phù Lê khi tâm trạng của hắn dao động mãnh liệt, nhưng vào lúc này, y lại phát hiện nội tâm của Úc Phù Lê rất bình tĩnh, trời quang mây đãng, tựa như đứng trước một hồ nước mênh mông, phẳng lặng không một gợn sóng.
Sự yên tĩnh này quá kỳ lạ, mơ hồ, khiến y cảm thấy có gì đó không ổn.
Chu Tước vương: “Ta chỉ mời Miêu Miêu.”
Úc Phù Lê thản nhiên nói: “Nếu ngươi còn gọi em ấy là Miêu Miêu, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi.”
Vừa dứt lời, thức hải của Chu Tước vương đã bị tấn công, nguyên thần của hắn dường như bị rút ra ngoài trong giây lát, hắn nhìn thấy xương cốt khắp nơi và con mắt khổng lồ màu đỏ như máu trong đêm đen vô tận.
Thân thể hắn không vững, suýt chút nữa rơi khỏi mép thuyền bạch ngọc, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Phù Lê, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi. Thức hải và nguyên thần đều bị công kích nặng nề, nhưng bề ngoài lại vẫn bình yên vô sự, việc hắn đột nhiên lảo đảo chỉ khiến người khác cho rằng hắn không khỏe.
Người hầu lo lắng: “Vương _ _”
Chu Tước vương xua tay: “Không có việc gì, ngươi lui ra đi. Miêu...” Thức hải và nguyên thần căng thẳng, cảm giác bị dã thú cắn vào cổ họng khủng bố lại truyền đến. Hắn dừng lại một chút, rồi nói với Miêu Tòng Thù: “Nếu ngươi bằng lòng để hắn đi theo trở lại nơi chúng ta từng sống, vậy chúng ta đi thôi!”
Miêu Tòng Thù nắm chặt tay Úc Phù Lê, vẻ mặt chân thành: “Anh ấy ở đâu, ta ở đấy.” Phu xướng phu tùy như vậy cũng chẳng còn cách nào khác, ai kêu bọn họ yêu nhau quá làm chi!
Chu Tước vương chớp mắt, ngón tay vô thức co lại, trong mắt lộ rõ vẻ buồn bã, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cảm giác vô cùng cô đơn.
Hắn đứng dậy, quay mặt lại, trầm giọng nói: “Xe loan cứ đi tiếp đi, huy động một tiểu đội theo ta về cung.”
Người phục vụ không phản đối: “Vâng.”
Họ dùng thủ thuật che mắt để ‘Chu Tước vương’ giả tiếp tục ngồi trên xe loan diễu binh khắp thành, rồi lặng lẽ ngồi trên một cỗ xe bình thường trở về cung điện. Thuyền bạch ngọc theo sát phía sau, đám người Võ Yếu Ly cũng yên lặng đi theo.
Miêu Tòng Thù nói với Úc Phù Lê: “Chuyện này em có thể giải thích, cho em 15 phút, đợi em dùng chính nghĩa để bác bỏ cái con chim trĩ nhẫn tâm đó!” Tuy là trí nhớ của y không tốt lắm nhưng cũng không đến mức bạn trai cũ đứng trước mặt mà chẳng có chút ấn tượng nào.
Vậy nên chắc chắn là y bị vu khống!
Nghĩ kỹ lại, y nhiều lần lật xe gặp lại người yêu cũ đều là ở trong bí cảnh, cho dù là vào tiểu thế giới hay ảo cảnh Linh Khư, cũng có thể lần lượt chạm mặt người yêu cũ, vậy nên chắc chắn là bí cảnh do có vấn đề.
Bí cảnh Thái Huyền không hợp với tử vi của y, xung khắc với mệnh y!
“Cái gì gọi là người yêu cũ từ 800 năm trước?! Đây nhất định là do bí cảnh gài bẫy em!!” Miêu Tòng Thù dùng truyền âm nhập mật, lớn tiếng nói vào bên tai Úc Phù Lê: “Bí cảnh nó là cái đồ không có trái tim!”
Úc Phù Lê nheo mắt nhìn Miêu Tòng Thù, nói: “Im nào. Nằm im đừng nhúc nhích.”
Hắn như có như không vuốt ve cổ Miêu Tòng Thù, mặt không biểu tình nhưng đôi mắt sâu thẳm, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng y luôn cảm thấy ngay giây sau hắn sẽ giơ con dao mổ lên, máu chảy thành sông.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, khả năng kiểm soát cảm xúc của lão Úc càng ngày càng hoàn hảo, rất khó để đoán được suy nghĩ của anh ấy.
Đoàn người trở về cung điện nằm ở nơi cao nhất của thiên đảo, cung điện cao chót vót xuyên thủng tầng mây, nguy nga hùng vĩ không thấy đỉnh. Cầu thang và sàn nhà được lát bằng bạch ngọc, mái ngói là lưu li, khắp nơi có thể nhìn thấy các loại châu báu như vàng, ngọc, mã não, v.v. Khắp nơi đều là kì hoa dị thảo đang đua nhau khoe thắm. Trên những tầng mây trên trời còn có thể nhìn thấy linh thú đã tuyệt chủng đang chao liệng.
Những con linh thú ẩn nấp sau đám mây nhìn trộm, vốn chúng muốn đến gần Chu Tước vương để cọ ít linh lực, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong đám người dường như có một sinh vật rất nguy hiểm. Chỉ cần chúng đến gần, sẽ bị lập tức bị lột da róc xương, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nuốt chửng đến cặn cũng chẳng còn.
Bước vào cung điện rộng lớn, đến trước một tấm gương đồng cao cỡ nửa người, Chu Tước vương dừng lại. Hắn xua tay để người hầu lui xuống, nhìn Miêu Tòng Thù: “Bí cảnh quả thực từng hiện thế, chỉ là nó xuất hiện ở một nơi đặc biệt, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn nên không gây oanh động.”
“Lúc đó ngươi chính là tu sĩ duy nhất vào nhầm bí cảnh, vừa lúc rơi vào Thiên Không Thành, rơi vào trong ổ của ta.”
Miêu Tòng Thù: “Ta không có ấn tượng gì.”
Chu Tước vương: “Ngươi nói lúc ngươi rơi vào tổ của ta, ta cũng rơi vào trong tim ngươi. Rất nhanh vừa gặp đã yêu, chẳng vì lí do gì.”
Miêu Tòng Thù: Đúng như những gì ta đã nói. Hắn nhất định phải rất đẹp, tựa như nốt chu sa trong trái tim.
“Ta lúc đó từ chối ngươi, bởi vì chúng ta không hiểu nhau.” Chu Tước vương tiếp tục: “Nhưng ngươi nói không quan trọng, ngươi chính là thích những người mà ngươi không nhìn thấu được, giống như sương mù, còn ngươi, sẵn sàng lạc lối.”
Miêu Tòng Thù cảm thấy không ổn lắm, nhưng còn chưa kịp mở miệng phản bác thì đã ngã xuống, hình như 800 năm trước mình thực sự đã từng yêu đương với một con chim. Nhưng mà, sao y có thể không có bất kỳ ký ức nào? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có một y khác?
Mọi người trong Vạn Pháp Đạo hai mắt sáng ngời, tập trung xem kịch, Võ Yếu Ly còn nhìn thấy tiểu cô nương đem lòng yêu đại sư bá tổ của Phù Môn ở cách vách đã bắt đầu ghi chép lại luôn rồi.
“Ngươi nói muốn gả cho ta, trở thành đạo lữ của ta, cùng nhau nỗ lực tu luyện, cùng nhau phi thăng thành tiên.” Khi nói những lời này, Chu Tước vương lộ ra nét cười hoài niệm, nhưng giây lát lại trở nên cô đơn: “Ngày ta đồng ý, ngươi nói ngươi đi mua cây. Mua một lần mà 800 năm đã trôi qua, sa mạc bên dưới Thiên Không Thành giờ đã sớm thành một rừng cây xanh rồi.”
Võ Yếu Ly và những người khác nghe vậy đều quay đầu lại nhìn Miêu Tòng Thù: Đi mua cây liền mất tích, có quá nhiều yếu tố.
Sàn gạch bằng bạch ngọc dưới chân Úc Phù Lê đã có vết nứt, nhưng Miêu Tòng Thù cảm thấy tâm cảnh của hắn vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm, tựa như một tấm gương giam cầm vô số ác ý và giết chóc.
Một khi gương vỡ, mọi nguy hiểm sẽ theo đó mà ập đến.
Miêu Tòng Thù bình tĩnh bác bỏ lời nói của Chu Tước vương: “Ngươi nói ta muốn nỗ lực tu luyện, phi thăng thành tiên? Điều này là không thể nào, ta không siêng năng như vậy.”
Chu Tước vương: “Ngươi nói ngươi làm vậy là vì ta.”
“Đừng gây rối nữa, đạo hữu, ai mà chưa từng trải qua mấy chuyện mập mờ hay vài có mối tình? Sao ta có thể vì ngươi mà từ bỏ việc tận hưởng cuộc sống mà bắt đầu kiếp tu luyện nhàm chán được?” Miêu Tòng Thù dựa vào ngực Úc Phù Lê, nói: “Anh xem, em và anh ở bên nhau lâu như vậy, em có bao giờ nghĩ đến việc tu luyện chăm chỉ không?!” Sau đó y lại hỏi Chu Tước vương: “Lời ngươi nói có bằng chứng gì không?”
Chuyện xảy ra từ 800 năm trước, nếu có chứng cớ, e rằng cũng chỉ là ít đồ cũ mà thôi.
Chuyện này cũng không quá đáng sợ, chỉ cần y phủ nhận từ đầu đến cuối là được.
Hơn nữa sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Bí cảnh được mở ra từ 800 năm trước, tình cờ không ai biết, y là người duy nhất tiến vào, lại tình cờ dừng chân ở ổ của Chu Tước vương trong Thiên Không Thành, hơn nữa còn yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên?
Lại tình cờ nữa là, sau khi xác định quan hệ, y liền bỏ chạy?
Quan trọng nhất là y hoàn toàn chẳng có ký ức gì về việc này.
Miêu Tòng Thù không tin những gì Chu Tước vương nói, y cho rằng đây là do Thiên Không Thành đang hợp tác với bí cảnh để gây họa.
“Chắc chắn là ngươi nhận nhầm người rồi.”
Chu Tước vương: “Những lời ngươi từng nói, những chuyện ngươi đã làm, đến giờ ta vẫn đều nhớ kĩ, hơn nữa còn ghi chép lại rõ ràng.” Hắn quay người, để lộ chiếc gương đồng sau lưng ra rồi nói: “Ở trong chiếc gương đồng này.”
Miêu Tòng Thù: “...” Ai đang yêu đương mà còn ghi lại tất cả những việc lớn nhỏ đã làm mỗi ngày? Ngươi có cần phải biến thái vậy không?!
Úc Phù Lê tiến về phía trước hai bước, duỗi lòng bàn tay chạm vào chiếc gương đồng, truyền linh lực vào đó.
Sau khi linh lực được rót vào, chiếc gương đồng đã thức tỉnh, hình ảnh bên trong hiện ra, từ mờ ảo đến rõ ràng, từ ngắt quãng đến mạch lạc, hình bóng Miêu Tòng Thù cực kỳ rõ ràng, ghi hình 360 độ không góc chết, hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ góc độ để phản bác.
Miêu Tòng Thù trong gương đồng nói: “Cho dù vạn người kính ngưỡng ngươi, nhưng ta lại đối với ngươi vừa gặp mà như đã quen.”, “Ta không phải gặp dịp thì chơi, ta nói yêu ngươi, là yêu ngươi thật lòng.”, “Trong tình yêu, không có cổ thụ che trời, chỉ có vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chỉ cần ca ca mở miệng, thì dù phía trước có là núi đao biển lửa ta cũng tình nguyện nhảy vào.”
…
_ _
Thật sự nhìn không ra, tuy rằng Miêu đạo hữu không có cơ ngực, nhưng người lại rất gợi cảm. Lời nói ra lại tầng tầng lớp lớp, làm người ta mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo.
Võ Yếu Ly kéo nhóm sư điệt của mình đồng loạt lui về phía sau, trên chiến trường giữa ba người, người qua đường như bọn họ không xứng chen vào.
Miêu Tòng Thù trong gương đồng cứ nói những lời cợt nhả như thế suốt ba ngày, Chu Tước vương liền chống đỡ không nổi nên nhận lời của y.
Vào đêm ngày thứ ba, Miêu Tòng Thù nói muốn trồng đầy cây trên sa mạc vô tận bên dưới Thiên Không Thành. Cây xanh tượng trưng cho tình yêu vô bờ bến của y, vì thế y bèn đi mua cây.
“Miêu Miêu, tới đây.” Úc Phù Lê giận quá hóa cười: “Em nhìn xem này có giống bộ dáng lúc em theo đuổi ta không?”
Miêu Tòng Thù lúc này đã tuyệt vọng: Đời này của ta phải kết thúc ở đây thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tước vương: Y dường như chỉ yêu ta thoáng qua.
Tôi muốn nói một câu, thật ra Chu Tước vương không phải là người yêu cũ.
Phục bút.
Thấy cái bìa mà tôi vừa đổi không?
Tại sao gà con lại đổi màu?
Vì thầy bói nói, năm nay nếu tôi dùng màu vàng sẽ thu hút kẻ ác, màu xanh lục sẽ tránh người xấu.
Nghĩ lại thì hình nền màu xanh lá cây, xấu quá. Gà con lại có màu vàng, không ổn.
Vì vậy, tôi đã đổi màu của gà con thành màu xanh lá cây và giữ nguyên hình ảnh cơ bản.
…………
Hình như có chỗ nào đó không ổn?
Xem ra tôi đã tìm ra lý do viết bài này, hóa ra mọi chuyện đã là định mệnh rồi.
Quả thực là xấu đến khiến tôi đau mắt.
Tôi sẽ suy nghĩ làm thế nào để làm một tấm bìa màu xanh lá cây.
*Tặng kèm hình bìa cũ và bìa mới của bà Nương cho mọi người hình dung:
Bìa cũ
Bìa mới
Bạn đang đọc truyện trên:
Đi giữa không trung như đi trên đất bằng, khi đến trước thuyền bạch ngọc, hắn quỳ một gối xuống, đến gần Miêu Tòng Thù, môi đỏ khẽ nâng lên, mắt như trăng lưỡi liềm.
“Miêu Miêu, cuối cùng ta cũng đợi được ngươi rồi.”
Chu Tước vương đưa tay muốn chạm vào má Miêu Tòng Thù, nhưng một bàn tay khác đột nhiên lướt qua, nắm lấy bả vai Miêu Tòng Thù kéo y lùi lại.
Úc Phù Lê xuất hiện sau lưng Miêu Tòng Thù, mặt không cảm xúc nhìn chằm chằm vào Chu Tước vương: “Em ấy không quen ngươi.”
Hầu như không có ai chú ý đến Úc Phù Lê bên cạnh Miêu Tòng Thù, nhưng khi hắn cất lời, sự chú ý của mọi người đều bị thu hút.
Chu Tước vương nhìn thấy khuôn mặt của Úc Phù Lê, đôi mắt chợt lóe, ý cười trên mặt cũng phai đi: “Có lẽ chỉ là chúng ta đã lâu không gặp, nên y tạm thời quên mất ta mà thôi.” Ánh mắt một lần nữa lại nhìn về phía Miêu Tòng Thù, trong mắt lại lần nữa hiện lên vẻ vui mừng: “Miêu Miêu, ta là Chu Tước.”
Miêu Tòng Thù: “Nhìn cách ngươi nói chuyện, có vẻ như chúng ta là người quen cũ, nhưng ta chắc chắn đây là lần đầu ta tiến vào bí cảnh Thái Huyền. Trừ khi chúng ta gặp nhau ở trong mơ, nếu không hẳn là ngươi nhận nhầm người rồi.” Y ngẩng đầu nói với Úc Phù Lê: “Hắn là sinh linh trong bí cảnh, chắc chắn là nhận nhầm người rồi. Đừng quên, đây là lần đầu tiên bí cảnh Thái Huyền mở ra.”
Câu cuối cùng là nói với những người xung quanh đang nghi ngờ y.
Võ Yếu Ly phản ứng lại: “Đúng! Miêu đạo hữu nói đúng, Chu Tước vương có thể đã nhận nhầm người rồi.”
Miêu Tòng Thù gật đầu, trong lòng không ngừng khen ngợi Võ Yếu Ly quả là một người bạn tốt mười phân vẹn mười, chân thành chúc cậu và Cảnh đại tỷ tỷ thành công nắm tay, sớm sinh quý tử.
Vừa dứt lời, y liền nghe thấy Chu Tước vương nói: “800 năm trước, bí cảnh Thái Huyền từng mở ra một lần, nhưng không ai biết.”
800 năm trước?!
Miêu Tòng Thù trong lòng lộp bộp, cố nhớ lại xem 800 năm trước bản thân từng hẹn hò với ai, vấn đề là y hoàn toàn không còn chút ấn tượng nào.
Với lại, y đã 800 tuổi rồi à?
Úc Phù Lê cúi đầu nhìn Miêu Tòng Thù: “Đó chính là người em quen vào 800 năm trước?”
Miêu Tòng Thù lắc đầu phủ nhận: “Em không thể nào có người yêu cũ sống lâu như vậy được!” Cho dù có, y cũng không thừa nhận!! “Với lại, khi bí cảnh thượng cổ mở ra, nhất định sẽ có dị tượng, làm sao có thể không có ai biết được?”
Chu Tước vương nhìn Miêu Tòng Thù thật sâu, sau đó nói: “Ở đây nói chuyện không tiện, ngươi theo ta về cung đi.”
Miêu Tòng Thù: “Không được. Cái chuyện như về cung này nếu không cẩn thận sẽ biến thành tự cung* mất.” Dù Chu Tước có cao quý đến đâu, thì vẫn là một con chim mà thôi, mà giết chim thì quá tàn nhẫn.
*aka thiến
“Sao em không đi?” Úc Phù Lê nhìn chằm chằm Miêu Tòng Thù, nói: “Nếu người ta đã thành tâm mời em, vậy chúng ta đi thôi.”
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, phản ứng của lão Úc như này không đúng lắm, không phải lúc trước nếu gặp mấy chuyện như này, hắn đều trực tiếp cầm dao giết người sao? Tại sao bây giờ y lại cảm thấy tâm cảnh hắn rất bình tĩnh, không bực, không giận, cũng không có cảm xúc gì?
Thần hồn liên tục giao hòa trong nhiều tháng liên tục khiến Miêu Tòng Thù có thể cảm nhận được cảm xúc của Úc Phù Lê khi tâm trạng của hắn dao động mãnh liệt, nhưng vào lúc này, y lại phát hiện nội tâm của Úc Phù Lê rất bình tĩnh, trời quang mây đãng, tựa như đứng trước một hồ nước mênh mông, phẳng lặng không một gợn sóng.
Sự yên tĩnh này quá kỳ lạ, mơ hồ, khiến y cảm thấy có gì đó không ổn.
Chu Tước vương: “Ta chỉ mời Miêu Miêu.”
Úc Phù Lê thản nhiên nói: “Nếu ngươi còn gọi em ấy là Miêu Miêu, ta sẽ bẻ gãy cổ ngươi.”
Vừa dứt lời, thức hải của Chu Tước vương đã bị tấn công, nguyên thần của hắn dường như bị rút ra ngoài trong giây lát, hắn nhìn thấy xương cốt khắp nơi và con mắt khổng lồ màu đỏ như máu trong đêm đen vô tận.
Thân thể hắn không vững, suýt chút nữa rơi khỏi mép thuyền bạch ngọc, hắn ngẩng đầu nhìn Úc Phù Lê, trong mắt hiện lên một tia kinh hãi. Thức hải và nguyên thần đều bị công kích nặng nề, nhưng bề ngoài lại vẫn bình yên vô sự, việc hắn đột nhiên lảo đảo chỉ khiến người khác cho rằng hắn không khỏe.
Người hầu lo lắng: “Vương _ _”
Chu Tước vương xua tay: “Không có việc gì, ngươi lui ra đi. Miêu...” Thức hải và nguyên thần căng thẳng, cảm giác bị dã thú cắn vào cổ họng khủng bố lại truyền đến. Hắn dừng lại một chút, rồi nói với Miêu Tòng Thù: “Nếu ngươi bằng lòng để hắn đi theo trở lại nơi chúng ta từng sống, vậy chúng ta đi thôi!”
Miêu Tòng Thù nắm chặt tay Úc Phù Lê, vẻ mặt chân thành: “Anh ấy ở đâu, ta ở đấy.” Phu xướng phu tùy như vậy cũng chẳng còn cách nào khác, ai kêu bọn họ yêu nhau quá làm chi!
Chu Tước vương chớp mắt, ngón tay vô thức co lại, trong mắt lộ rõ vẻ buồn bã, ngập ngừng muốn nói lại thôi, cảm giác vô cùng cô đơn.
Hắn đứng dậy, quay mặt lại, trầm giọng nói: “Xe loan cứ đi tiếp đi, huy động một tiểu đội theo ta về cung.”
Người phục vụ không phản đối: “Vâng.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Họ dùng thủ thuật che mắt để ‘Chu Tước vương’ giả tiếp tục ngồi trên xe loan diễu binh khắp thành, rồi lặng lẽ ngồi trên một cỗ xe bình thường trở về cung điện. Thuyền bạch ngọc theo sát phía sau, đám người Võ Yếu Ly cũng yên lặng đi theo.
Miêu Tòng Thù nói với Úc Phù Lê: “Chuyện này em có thể giải thích, cho em 15 phút, đợi em dùng chính nghĩa để bác bỏ cái con chim trĩ nhẫn tâm đó!” Tuy là trí nhớ của y không tốt lắm nhưng cũng không đến mức bạn trai cũ đứng trước mặt mà chẳng có chút ấn tượng nào.
Vậy nên chắc chắn là y bị vu khống!
Nghĩ kỹ lại, y nhiều lần lật xe gặp lại người yêu cũ đều là ở trong bí cảnh, cho dù là vào tiểu thế giới hay ảo cảnh Linh Khư, cũng có thể lần lượt chạm mặt người yêu cũ, vậy nên chắc chắn là bí cảnh do có vấn đề.
Bí cảnh Thái Huyền không hợp với tử vi của y, xung khắc với mệnh y!
“Cái gì gọi là người yêu cũ từ 800 năm trước?! Đây nhất định là do bí cảnh gài bẫy em!!” Miêu Tòng Thù dùng truyền âm nhập mật, lớn tiếng nói vào bên tai Úc Phù Lê: “Bí cảnh nó là cái đồ không có trái tim!”
Úc Phù Lê nheo mắt nhìn Miêu Tòng Thù, nói: “Im nào. Nằm im đừng nhúc nhích.”
Hắn như có như không vuốt ve cổ Miêu Tòng Thù, mặt không biểu tình nhưng đôi mắt sâu thẳm, mặc dù không biết hắn muốn làm gì, nhưng y luôn cảm thấy ngay giây sau hắn sẽ giơ con dao mổ lên, máu chảy thành sông.
Miêu Tòng Thù nghĩ thầm, khả năng kiểm soát cảm xúc của lão Úc càng ngày càng hoàn hảo, rất khó để đoán được suy nghĩ của anh ấy.
Đoàn người trở về cung điện nằm ở nơi cao nhất của thiên đảo, cung điện cao chót vót xuyên thủng tầng mây, nguy nga hùng vĩ không thấy đỉnh. Cầu thang và sàn nhà được lát bằng bạch ngọc, mái ngói là lưu li, khắp nơi có thể nhìn thấy các loại châu báu như vàng, ngọc, mã não, v.v. Khắp nơi đều là kì hoa dị thảo đang đua nhau khoe thắm. Trên những tầng mây trên trời còn có thể nhìn thấy linh thú đã tuyệt chủng đang chao liệng.
Những con linh thú ẩn nấp sau đám mây nhìn trộm, vốn chúng muốn đến gần Chu Tước vương để cọ ít linh lực, nhưng không hiểu sao lại cảm thấy trong đám người dường như có một sinh vật rất nguy hiểm. Chỉ cần chúng đến gần, sẽ bị lập tức bị lột da róc xương, ngay cả thần hồn cũng sẽ bị nuốt chửng đến cặn cũng chẳng còn.
Bước vào cung điện rộng lớn, đến trước một tấm gương đồng cao cỡ nửa người, Chu Tước vương dừng lại. Hắn xua tay để người hầu lui xuống, nhìn Miêu Tòng Thù: “Bí cảnh quả thực từng hiện thế, chỉ là nó xuất hiện ở một nơi đặc biệt, hơn nữa chỉ trong thời gian ngắn nên không gây oanh động.”
“Lúc đó ngươi chính là tu sĩ duy nhất vào nhầm bí cảnh, vừa lúc rơi vào Thiên Không Thành, rơi vào trong ổ của ta.”
Miêu Tòng Thù: “Ta không có ấn tượng gì.”
Chu Tước vương: “Ngươi nói lúc ngươi rơi vào tổ của ta, ta cũng rơi vào trong tim ngươi. Rất nhanh vừa gặp đã yêu, chẳng vì lí do gì.”
Miêu Tòng Thù: Đúng như những gì ta đã nói. Hắn nhất định phải rất đẹp, tựa như nốt chu sa trong trái tim.
“Ta lúc đó từ chối ngươi, bởi vì chúng ta không hiểu nhau.” Chu Tước vương tiếp tục: “Nhưng ngươi nói không quan trọng, ngươi chính là thích những người mà ngươi không nhìn thấu được, giống như sương mù, còn ngươi, sẵn sàng lạc lối.”
Miêu Tòng Thù cảm thấy không ổn lắm, nhưng còn chưa kịp mở miệng phản bác thì đã ngã xuống, hình như 800 năm trước mình thực sự đã từng yêu đương với một con chim. Nhưng mà, sao y có thể không có bất kỳ ký ức nào? Chẳng lẽ trên thế giới này còn có một y khác?
Mọi người trong Vạn Pháp Đạo hai mắt sáng ngời, tập trung xem kịch, Võ Yếu Ly còn nhìn thấy tiểu cô nương đem lòng yêu đại sư bá tổ của Phù Môn ở cách vách đã bắt đầu ghi chép lại luôn rồi.
“Ngươi nói muốn gả cho ta, trở thành đạo lữ của ta, cùng nhau nỗ lực tu luyện, cùng nhau phi thăng thành tiên.” Khi nói những lời này, Chu Tước vương lộ ra nét cười hoài niệm, nhưng giây lát lại trở nên cô đơn: “Ngày ta đồng ý, ngươi nói ngươi đi mua cây. Mua một lần mà 800 năm đã trôi qua, sa mạc bên dưới Thiên Không Thành giờ đã sớm thành một rừng cây xanh rồi.”
Võ Yếu Ly và những người khác nghe vậy đều quay đầu lại nhìn Miêu Tòng Thù: Đi mua cây liền mất tích, có quá nhiều yếu tố.
Sàn gạch bằng bạch ngọc dưới chân Úc Phù Lê đã có vết nứt, nhưng Miêu Tòng Thù cảm thấy tâm cảnh của hắn vẫn rất bình tĩnh.
Nhưng càng bình tĩnh lại càng nguy hiểm, tựa như một tấm gương giam cầm vô số ác ý và giết chóc.
Một khi gương vỡ, mọi nguy hiểm sẽ theo đó mà ập đến.
Miêu Tòng Thù bình tĩnh bác bỏ lời nói của Chu Tước vương: “Ngươi nói ta muốn nỗ lực tu luyện, phi thăng thành tiên? Điều này là không thể nào, ta không siêng năng như vậy.”
Chu Tước vương: “Ngươi nói ngươi làm vậy là vì ta.”
“Đừng gây rối nữa, đạo hữu, ai mà chưa từng trải qua mấy chuyện mập mờ hay vài có mối tình? Sao ta có thể vì ngươi mà từ bỏ việc tận hưởng cuộc sống mà bắt đầu kiếp tu luyện nhàm chán được?” Miêu Tòng Thù dựa vào ngực Úc Phù Lê, nói: “Anh xem, em và anh ở bên nhau lâu như vậy, em có bao giờ nghĩ đến việc tu luyện chăm chỉ không?!” Sau đó y lại hỏi Chu Tước vương: “Lời ngươi nói có bằng chứng gì không?”
Chuyện xảy ra từ 800 năm trước, nếu có chứng cớ, e rằng cũng chỉ là ít đồ cũ mà thôi.
Chuyện này cũng không quá đáng sợ, chỉ cần y phủ nhận từ đầu đến cuối là được.
Hơn nữa sao lại có chuyện trùng hợp đến thế?
Bí cảnh được mở ra từ 800 năm trước, tình cờ không ai biết, y là người duy nhất tiến vào, lại tình cờ dừng chân ở ổ của Chu Tước vương trong Thiên Không Thành, hơn nữa còn yêu hắn từ cái nhìn đầu tiên?
Lại tình cờ nữa là, sau khi xác định quan hệ, y liền bỏ chạy?
Quan trọng nhất là y hoàn toàn chẳng có ký ức gì về việc này.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Miêu Tòng Thù không tin những gì Chu Tước vương nói, y cho rằng đây là do Thiên Không Thành đang hợp tác với bí cảnh để gây họa.
“Chắc chắn là ngươi nhận nhầm người rồi.”
Chu Tước vương: “Những lời ngươi từng nói, những chuyện ngươi đã làm, đến giờ ta vẫn đều nhớ kĩ, hơn nữa còn ghi chép lại rõ ràng.” Hắn quay người, để lộ chiếc gương đồng sau lưng ra rồi nói: “Ở trong chiếc gương đồng này.”
Miêu Tòng Thù: “...” Ai đang yêu đương mà còn ghi lại tất cả những việc lớn nhỏ đã làm mỗi ngày? Ngươi có cần phải biến thái vậy không?!
Úc Phù Lê tiến về phía trước hai bước, duỗi lòng bàn tay chạm vào chiếc gương đồng, truyền linh lực vào đó.
Sau khi linh lực được rót vào, chiếc gương đồng đã thức tỉnh, hình ảnh bên trong hiện ra, từ mờ ảo đến rõ ràng, từ ngắt quãng đến mạch lạc, hình bóng Miêu Tòng Thù cực kỳ rõ ràng, ghi hình 360 độ không góc chết, hoàn toàn không thể tìm ra bất cứ góc độ để phản bác.
Miêu Tòng Thù trong gương đồng nói: “Cho dù vạn người kính ngưỡng ngươi, nhưng ta lại đối với ngươi vừa gặp mà như đã quen.”, “Ta không phải gặp dịp thì chơi, ta nói yêu ngươi, là yêu ngươi thật lòng.”, “Trong tình yêu, không có cổ thụ che trời, chỉ có vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Chỉ cần ca ca mở miệng, thì dù phía trước có là núi đao biển lửa ta cũng tình nguyện nhảy vào.”
…
_ _
Thật sự nhìn không ra, tuy rằng Miêu đạo hữu không có cơ ngực, nhưng người lại rất gợi cảm. Lời nói ra lại tầng tầng lớp lớp, làm người ta mê mẩn đến mức thần hồn điên đảo.
Võ Yếu Ly kéo nhóm sư điệt của mình đồng loạt lui về phía sau, trên chiến trường giữa ba người, người qua đường như bọn họ không xứng chen vào.
Miêu Tòng Thù trong gương đồng cứ nói những lời cợt nhả như thế suốt ba ngày, Chu Tước vương liền chống đỡ không nổi nên nhận lời của y.
Vào đêm ngày thứ ba, Miêu Tòng Thù nói muốn trồng đầy cây trên sa mạc vô tận bên dưới Thiên Không Thành. Cây xanh tượng trưng cho tình yêu vô bờ bến của y, vì thế y bèn đi mua cây.
“Miêu Miêu, tới đây.” Úc Phù Lê giận quá hóa cười: “Em nhìn xem này có giống bộ dáng lúc em theo đuổi ta không?”
Miêu Tòng Thù lúc này đã tuyệt vọng: Đời này của ta phải kết thúc ở đây thôi.
Tác giả có lời muốn nói:
Chu Tước vương: Y dường như chỉ yêu ta thoáng qua.
Tôi muốn nói một câu, thật ra Chu Tước vương không phải là người yêu cũ.
Phục bút.
Thấy cái bìa mà tôi vừa đổi không?
Tại sao gà con lại đổi màu?
Vì thầy bói nói, năm nay nếu tôi dùng màu vàng sẽ thu hút kẻ ác, màu xanh lục sẽ tránh người xấu.
Nghĩ lại thì hình nền màu xanh lá cây, xấu quá. Gà con lại có màu vàng, không ổn.
Vì vậy, tôi đã đổi màu của gà con thành màu xanh lá cây và giữ nguyên hình ảnh cơ bản.
…………
Hình như có chỗ nào đó không ổn?
Xem ra tôi đã tìm ra lý do viết bài này, hóa ra mọi chuyện đã là định mệnh rồi.
Quả thực là xấu đến khiến tôi đau mắt.
Tôi sẽ suy nghĩ làm thế nào để làm một tấm bìa màu xanh lá cây.
*Tặng kèm hình bìa cũ và bìa mới của bà Nương cho mọi người hình dung:
Bìa cũ
Bìa mới
Bạn đang đọc truyện trên:
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro