Chương 44
Mộc Hề Nương
2024-07-18 11:27:50
Căn nhà gỗ của Việt Thanh Quang chẳng mấy bắt mắt, vậy nên những người đến núi Côn Luân để theo đuổi phú quý đều không muốn chơi với bọn họ.
Bạch Ngọc Kính rất có tiếng trong Tu chân giới, nhưng ba người Việt Thanh Quang lại chen chúc nhau trong một cái phòng chứa củi tồi tàn, vừa nhìn đã biết là rác rưởi bị bỏ rơi.
Chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, không đáng để họ phải làm quen, có cơ hội thì thuận tay giẫm một hai cái để giải tỏa thể xác và tinh thần cũng là chuyện dễ hiểu.
Trong số đó, người giẫm đạp kịch liệt nhất là Ngọc Đường Hồng, con gái của thành chủ thứ mười ở Đông Hoang, và Việt Tĩnh Trì, đối tượng đặt cược trọng điểm khác của Bạch Ngọc Kính.
Ba người Miêu Tòng Thù rời khỏi nhà gỗ đi tìm linh thảo có thể ngăn yêu thú tấn công trên núi Côn Luân, y và Nãi Sát vừa đi vừa nghe Việt Thanh Quang nói.
Việt Thanh Quang: “Việt Tĩnh Trì là anh trai cùng cha khác mẹ của ta. Lúc trước hắn có một người chị tên là Việt Tĩnh Thuần, mười năm trước đã chết ở bí cảnh Thái Huyền. Mẹ ruột của họ có địa vị rất cao, nên địa vị của họ ở Bạch Ngọc Kính cũng rất cao.”
Miêu Tòng Thù từng gặp qua Việt Tĩnh Trì, dung mạo như tiên, khí chất lạnh lùng, chỉ là một bộ thanh y nhưng khi hắn mặc vào lại rất duyên dáng yêu kiều. Khi hắn và Ngọc Đường Hồng đứng cùng nhau, so với những người đàn ông khác, thần thái họ cũng không kém chút nào.
Hai người họ được mọi người vây quanh, mọi người đều tin họ là người có nhiều khả năng lên được đỉnh Côn Luân, gặp Thần Chủ và giành được sự ưu ái của Ngài nhất.
Miêu Tòng Thù cảm thán: “Hắn vậy mà có thể hạ mình khiêm nhường.”
Việt Thanh Quang: “Cơ hội phi thăng thành tiên, trường sinh bất tử đang ở ngay trước mắt, ai có thể không nhượng bộ?” Nếu Chủ Thần không tàn nhẫn như vậy, đổi lại là nàng, nàng cũng nguyện ý.
Miêu Tòng Thù: “Ta.” Tu luyện y chẳng bằng ai, cá mặn thì lại chẳng ai bằng mình.
Việt Thanh Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy Miêu Tòng Thù quả thật là khác biệt.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cây cổ thụ to lớn. Hàng nghìn rễ con rủ xuống, vùi vào lòng đất, mọc lên thành những thân cây mới, chen chúc nhau tạo thành một rừng cây nhỏ. Tán cây che trời, ngọn cây lủng lẳng những quả hồ lô màu vàng kim, sâu bên trong những quả vàng dày đặc lại có một bông hoa màu đỏ cắm rễ sâu trong thân cây cổ thụ.
Việt Thanh Quang dừng lại, lấy ra quyển Thất Di Tiên nàng mua, lật qua mười lăm trang đầu rồi nói: “Gỗ Đan Vinh, tuy trông giống như một loại hoa không có lá, nhưng thuộc dòng cỏ, kí sinh trên thân cây hồ lô để hấp thụ các chất dinh dưỡng. Nếu hái nó xuống rồi đeo trên người, có thể xua đuổi tà ma. Nếu người phàm ăn nó, có thể trực tiếp tích cốc, trẻ mãi không già. Nhưng tu sĩ ăn vào thì không có tác dụng gì lắm, nhưng ở núi Côn Luân có thể tránh yêu thú tấn công.”
Tóm lại là rất có ích.
Việt Thanh Quang đi qua, hái gỗ Đan Vinh xuống: “Sách nói nó có thể tránh yêu thú, nhưng có thể sẽ có nguy hiểm. Hai người không có tu vi, đợi ở đây một lát, ta đi hái.”
“Chờ một chút.” Nãi Sát ngăn nàng lại, sau đó hỏi Miêu Tòng Thù: “Ngươi cảm thấy gỗ Đan Vinh có gì nguy hiểm không?”
Miêu Tòng Thù: “Sao ta biết được?” Y còn chưa từng nhìn thấy nó.
Nãi Sát: “Trực giác của ngươi thấy thế nào?”
Miêu Tòng Thù: “Không có nguy hiểm.” Trực giác của y hiện tại nói không có nguy hiểm gì.
Nãi Sát nghe vậy thì gật đầu: “Được rồi. Vậy ngươi đi hái đi.”
Việt Thanh Quang khó hiểu, sao Nãi Sát lại hỏi như vậy, chẳng lẽ nếu Miêu Tòng Thù nói có nguy hiểm thì không hái nữa sao? Trực giác của y thần kỳ vậy à?
Mang theo đầy lòng nghi hoặc, Việt Thanh Quang đi hái đóa hoa màu đỏ ký sinh trên thân cây.
Miêu Tòng Thù nhìn xung quanh, cảm thấy thân thể và tinh thần đặc biệt thoải mái, như thể y đã trở lại một nơi quen thuộc, nơi y có thể yên tâm buông lỏng đề phòng và cảnh giác. Y tựa người vào thân cây, ngước nhìn những trái hồ lô vàng nặng trịch phía trên.
Nãi Sát muốn hái quả, nhưng cuống quả lại gắn chặt vào cây mây, cho dù hắn có dùng hết sức bình sinh cũng không hái được.
Việt Thanh Quang hái bông hoa đỏ, cầm trong tay bước tới, nhìn thấy liền nói: “Quả này gọi là quả hồ lô, không thể hái được. Trong nó chứa đựng linh lực nồng nàn, do cây mẹ quá thừa linh lực nên sinh ra. Khi cây mẹ thiếu linh lực, nó sẽ lần lượt hấp thụ quả hồ lô. Cái này dẻo lắm, có lẽ phải cao thủ Xuất Khiếu kì tập trung linh lực mới có thể hái được.”
Nãi Sát: “Thật đáng tiếc.”
Miêu Tòng Thù thở dài, không biết vì sao, y cảm thấy những quả hồ lô đó hẳn là rất ngon.
Suy nghĩ này vừa hiện lên,đột nhiên có bảy tám quả hồ lô to chín từ trên đầu rơi xuống, vừa lúc dừng lại bên chân y.
Việt Thanh -vừa mới nói ngắn gọn việc hái những quả hồ lô khó đển cỡ nào- Quang và Nãi -vừa lấy thân làm chuột bạch chứng minh điều đó- Sát, đồng loạt nhìn qua: “!!”
Miêu Tòng Thù cúi xuống nhặt đống quả hồ lô lên, ôm chúng vào lòng, nói: “Hình như cũng không khó hái đến thế.”
Việt Thanh Quang không thể tin được: “Không thể nào!” Nàng lật Thất Di Thiên ra, thấy trên đó viết rõ ràng cuống quả hồ lô và cây mây gắn liền với nhau, không thể tách rời.
Miêu Tòng Thù: “Có thể ngươi mua phải bản lậu rồi.”
Việt Thanh Quang: “Đây là phiên bản giới hạn.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi bị lừa rồi.” Rồi y chia cho mỗi người một quả hồ lô.
Việt Thanh Quang nhận lấy quả hồ lô, lòng đầy nghi ngờ về sự chân thành của xã hội.
Nãi Sát im lặng cắn một miếng thịt quả hồ lô lớn, cảm thấy linh lực của mình lần nữa quay trở lại. Vừa ăn, hắn vừa nghĩ, sự chân thành giữa người với người tất nhiên vẫn có, nhưng chẳng qua Miêu đạo hữu có lai lịch quả cứng, ngay cả cái cây cũng hiểu được đạo lý mượn hoa hiến Phật, nhân cơ hội này lấy lòng y.
Hiện tại đã có gỗ Đan Vinh có thể xua đuổi yêu thú, bọn họ cũng không cần phải tìm thứ khác nữa.
Khi ba người quay lại, lại phát hiện phòng củi nhỏ mà họ đang ở đã bị giẫm nát, biến thành vài tấm ván gãy, bám đầy mảnh vụn và bụi bẩn.
Đó là linh khí hạ phẩm duy nhất mà Việt Thanh Quang có, cũng là nơi ở của bọn họ tối nay, nhưng giờ nó lại bị giẫm nát thành từng mảnh.
Việt Thanh Quang sầm mặt, rút kiếm chém đứt ngọn núi gần đó, lạnh lùng hỏi: “Việc này là ai làm? Khinh Bạch Ngọc Kính ta không có ai à?”
Không ít người đi ra từ những linh khí để ở kích cỡ khác nhau, nhìn chằm chằm Việt Thanh Quang, thấp giọng lẩm bẩm mấy câu, không dám quá càn rỡ. Việt Thanh Quang tuy đã bị vứt bỏ, nhưng dù sao nàng vẫn là người của Bạch Ngọc Kính, bọn họ không so được với Bạch Ngọc Kính giàu nứt đố đổ vách, lại có thể chút tiếng nói trước mặt Chủ Thần, nên không ai dám đắc tội nàng.
Việt Thanh Quang cũng biết người dám trực diện giẫm lên đồ của nàng, thế lực đứng sau chắc chắn không nhỏ, vì vậy bèn trở tay đánh về phía lầu các của Ngọc Đường Hồng ở bên trái, nhưng chỉ như muối bỏ biển, không có tác dụng gì.
Lầu các của Ngọc Đường Hồng có trận pháp phòng ngừa cực kì cao cấp, nên đòn tấn công của Việt Thanh Quang chỉ là phí công vô ích. Nhưng ả vẫn từ trong bước ra, dựa vào lan can từ trên nhìn xuống, giễu cợt Việt Thanh Quang: “Là ta giẫm đó, thì sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh ta?”
Việt Thanh Quang nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Ngọc Đường Hồng: “Thứ ngươi vừa giẫm đạp, chính là mặt mũi của Bạch Ngọc Kính ta.”
Ngọc Đường Hồng: “Người khác thì không biết, nhưng ngươi cho rằng ta không biết ngươi nửa đường chạy trốn, bây giờ đã bị Bạch Ngọc Kính bỏ rơi rồi sao?” Ả cười lớn, sau đó nói: “Nhưng Bạch Ngọc Kính cùng mười thành Đông Hoang quả thực luôn có quan hệ tốt, ta cũng không muốn vì chuyện này mà làm tổn hại quan hệ đôi bên. Vậy nên ta đã xin lỗi Việt đại công tử, Việt đại công tử là người rộng lượng, nên đã tha thứ cho ta rồi. Người đó mới là bộ mặt của Bạch Ngọc Kính, còn ngươi...”
Ả cúi đầu khinh thường liếc nhìn Miêu Tòng Thù và Nãi Sát bên dưới: “Thế mà lại đi giao du, đắm mình trụy lạc với mấy tên phàm nhân không có tu vi, ta còn nhìn không vừa mắt. Phải ta mà là huynh trưởng của ngươi, nhất định sẽ tự tay thanh lý môn hộ.”
Miêu Tòng Thù sửng sốt, nghĩ thầm, sao tự dưng mũi dao lại đâm về phía y rồi?
Tuy nhiên, Ngọc Đường Hồng đã nói rõ rằng Việt Thanh Quang đang gặp rắc rối, nhưng mấy người Bạch Ngọc Kính vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Trong lầu các của Việt Tĩnh Trì - huynh trưởng Việt Thanh Quang, thậm chí còn chẳng có ai bước ra nói một lời.
Ngọc Đường Hồng đang tìm cớ để chọc giận Việt Thanh Quang, chỉ chờ nàng ra tay là có thể công khai giải quyết nàng.
Trong lầu các của Ngọc Đường Hồng, có rất nhiều tu sĩ tu vi cao đã nấp sẵn.
Việt Thanh Quang chắc chắn không phải là đối thủ của họ.
Miêu Tòng Thù cau mày, có chút lo lắng Việt Thanh Quang sẽ bị chọc giận, may mắn là không có.
Việt Thanh Quang bình tĩnh lại, im lặng một lát rồi nói: “Nếu đã vậy, thì chuyện này coi như xong.”
Ngọc Đường Hồng cảm thấy chán nản, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đột nhiên ném lồng thú trong tay xuống. Chiếc lồng thú kia lớn cỡ lòng bàn tay, vừa chạm đất, liền có một con sói cao cỡ hai người trưởng thành chui ra, đối mặt với Miêu Tòng Thù, há cái miệng như chậu máu ra, gầm lên, một mùi tanh nồng nặc lập tức phả vào mặt y.
Miêu Tòng Thù nghiêm mặt lại, vô thức giơ hai ngón tay vận khí, ngăn lại cú đớp của con sói, nhưng y lại quên mất mình căn bản không phải tu sĩ, trong cơ thể cũng không có linh khí.
Mắt thấy con sói sắp cắn đứt đầu y, sắc mặt của Việt Thanh Quang và Nãi Sát đều thay đổi lớn, nhưng khi lao tới định cứu y, lại thấy dưới chân Miêu Tòng Thù xuất hiện một trận pháp mà không ai để ý.
Trận pháp sáng lên, bóng dáng Miêu Tòng Thù trong nháy mắt đã biến mất, con sói cắn phải không khí, nghiêng đầu thấy kì lạ, bụng đầy nghi hoặc.
Việt Thanh Quang và Nãi Sát đều sửng sốt, tưởng rằng Miêu Tòng Thù đã bị sói ăn vào bụng.
Ngọc Đường Hồng che miệng cười: “Chỉ là vô tình thôi. Xin lỗi, đừng trách ta nha. Ai kêu y chỉ là một người phàm mà lại muốn vào Côn Luân? Vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.”
Việt Thanh Quang nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến nổi gân xanh trên trán.
Nãi Sát phát hiện Miêu Tòng Thù chưa chết, hắn cẩn thận suy nghĩ, Côn Luân là địa bàn của Chủ Thần, nên Miêu đạo hữu chắc chắn sẽ không sao.
Vì thế hắn ngăn Việt Thanh Quang lại, nghe thấy câu kia của Ngọc Đường Hồng, mặt vô biểu tình đi xa, đồng thời nghĩ thầm: Nàng chết chắc rồi.
Trong lầu các của Bạch Ngọc Kính, bên dưới đã có người báo lại mọi chuyện xảy ra bên ngoài cho Việt Tĩnh Trì.
Việt Tĩnh Trì nghe nói người chết chỉ là một phàm nhân, chẳng thèm để ý xua tay cho họ lui xuống. Sau đó làm pháp quyết điều khiển đá lưu ảnh, bắt chước thói quen nói chuyện và sở thích ăn mặc của tán tu áo xanh nào đó trong đá lưu ảnh.
Bạch Ngọc Kính trải rộng khắp nơi, nên cũng nắm nhiều thông tin về Chủ Thần hơn các môn phái khác, bao gồm cả đạo lữ trước đây của Chủ Thần.
Đạo lữ của Chủ Thần là một tán tu áo xanh vô danh, nhưng đã thân tiêu đạo vẫn, có lẽ là do lôi kiếp năm ấy nên đã hồn phi phách tán.
Việt Tĩnh Trì cong môi cười, thật đáng tiếc
…
Rõ ràng giây trước y còn đang đối mặt với bộ mặt hung dữ của con sói, lúc sau lại đột nhiên xuất hiện ở giữa thân cây cổ thụ hồ lô, Miêu Tòng Thù bối rối.
Y vỗ nhẹ vào thân cây già dưới mình, lấy quả hồ lô ra, vừa gặm vừa suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Trước hết, y bây giờ hẳn sẽ không gặp nguy hiểm, bởi vì khi y xuất hiện, cây cổ thụ đã ném cho y mười mấy quả hồ lô chín, như thể những thứ này đều là hàng thua lỗ.
Thứ hai, vừa rồi khi y gặp nguy hiểm lại theo bản năng vận khí, điều này chứng tỏ y có lẽ từng là tu sĩ.
Cuối cùng, y nên làm cái gì bây giờ?
Trong lúc Miêu Tòng Thù đang suy nghĩ, cây cổ thụ có bộ rễ trải dài đến 2-3 ngọn đồi đang cố gắng leo lên đỉnh núi Côn Luân, vui sướng đến mức lá trên cây ‘xào xạc’ nhảy múa.
Nó thật may mắn!
Phu nhân Chủ Thần chủ động gõ cửa, loại cảm giác này vui sướng cứ như ôm cây đợi thỏ ấy.
Cây cổ thụ leo đến lưng chừng núi, phát hiện băng tuyết trên đỉnh Côn Luân quá lạnh, nếu lên cao hơn, có thể nó sẽ bị đóng băng đến mức phải tự cắt đứt rễ để tồn tại. Ngay khi nó đang lo lắng thì nhìn thấy một quả bóng đen lăn xuống con đường núi quanh co.
Tư thế lăn xuống của quả bóng đen rất ưu nhã, hàng nghìn chiếc lông vũ, không chiếc nào chạm đất, ‘bùm’ một tiếng nổ tung, nó duỗi hai chân gầy như que tre ra giữa không trung, sau khi lăn ba vòng thì vững vàng đáp xuống bụi cây khô, hoa lệ dang đôi cánh.
Cây cổ thụ nhận ra nó là ưng đen đại nhân trên đỉnh Côn Luân, liền nhanh chóng vươn rễ ra chào nó, đồng thời nói cho nó tung tích của phu nhân Chủ Thần.
Ưng đen nghe vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên, theo sự chỉ dẫn của cây cổ thụ, nó nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang nằm trên thân cây nhìn trời, vui đến mức kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng lao vào trong vòng tay của y.
Nó vui quá!
Hơn mười năm rồi không gặp Miêu Tòng Thù, không có ai vuốt lông cho nó, không có ai cho nó vùi vào ngực, càng không có ai đút cho nó cá khô.
Nhóc ưng cảm thấy rất cô đơn.
Miêu Tòng Thù không kịp đề phòng bị một quả bóng đen đâm sầm vào trong ngực, y đang định nhặt nó lên ném đi, lại bị xúc cảm trong tay thu hút, y lập tức vuốt một cái, hít một hơi, tiện tay ôm vào trong ngực, sau đó móc ra cá khô cay giấu trong tay áo đút cho quả bóng đen.
Y và nhóc ưng đồng thời nheo mắt lại, một người là hít đến phê, một chim lại được vuốt ve đến thoải mái, đồng thời đạt được thỏa mãn khó tả.
Sau khi vuốt ve xong, Miêu Tòng Thù hỏi nhóc ưng: “Ngươi là linh thú sao? Nhìn rất giống chim ưng. Ngươi có thể nói chuyện không? Tên ngươi là gì?” Y suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi có quen biết một tiên nhân không? Tóc dài, khuôn mặt tuấn tú, dáng người rất đẹp. Ai nhìn vào cũng muốn cùng y trải qua một mối tình buồn vui lẫn lộn.”
Nhóc ưng ngẩng đầu lên, nghe vậy mới giật mình nhớ tới trên đỉnh núi còn có tên chủ nhân bệnh tâm thần đã chờ đợi Miêu Tòng Thù mười năm. Vì thế biến lớn, trước ánh mắt kinh ngạc của Miêu Tòng Thù, ngậm y quăng lên lưng, dang rộng đôi cánh bay lên bầu trời xanh.
Miêu Tòng Thù nắm chặt chim ưng đen, lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu vậy?!”
Ưng đen kêu lên hai tiếng, Miêu Tòng Thù giống như có thể hiểu được nó đang nói gì, hỏi: “Ngươi định dẫn ta đi tìm tiên nhân ta vừa nhắc tới sao? Nếu đúng là vậy thì kêu hai tiếng.”
Ưng đen kêu hai tiếng, trong nháy mắt đột phá cấm chế, bay tới đỉnh Côn Luân, nó lướt qua mặt Kính Hồ phẳng lặng xinh đẹp, đáp xuống khoảng trống cạnh một căn nhà gỗ.
Miêu Tòng Thù đi xuống, nhìn căn nhà gỗ trước mặt, cảm giác vừa lạ lại vừa quen.
Cảm thấy xa lạ tựa như là cảm giác không chân thực khi đoàn tụ lại sau bao ngày xa cách, còn quen thuộc dường như đã khắc sâu trong xương tủy, dù không còn ký ức nhưng cảm giác thân thiết vẫn tự nhiên sinh ra.
Ưng đen nhảy lên đỉnh một cái cây to trơ trụi trong sân, kêu lên như thúc giục Miêu Tòng Thù nhanh chóng tiến vào. Nó nhảy xuống rồi nghênh ngang đi vào nhà gỗ, hai chân gầy guộc được chôn trong lớp lông tròn, trông rất vui vẻ.
Ưng đen nhảy lên ngưỡng cửa, xoay người dang rộng cánh làm động tác ‘mau vào’.
Miêu Tòng Thù bị chóc cười, cũng đi theo bước vào nhà gỗ.
**
Quẻ bói đoán được vị trí của Miêu Tòng Thù, Úc Phù Lê ngay lập tức đi tìm, nhưng chỉ nhìn thấy một đám tu sĩ đua nhau khoe sắc đang lục đục với nhau ở đó. Thần thức của hắn bao trùm mọi ngóc ngách của ngọn núi, hắn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, thậm chí cả tiếng lòng của bọn họ, bao gồm cả cảm xúc hiện tại của bọn họ.
Ác ý, ghen ghét, tham lam, lo lắng...
Mỗi một khuôn mặt đều vô cùng rõ ràng, nhưng đều không phải là người trong lòng hắn.
Úc Phù Lê mở mắt ra, đôi mắt tối sầm, ẩn chứa trong đó là tức giận và căm ghét.
Tức giận và thất vọng do không đạt được kỳ vọng, bởi vậy bèn giận lây sự thiếu hiểu biết và ồn ào của nhóm tu sĩ bên dưới.
Mười năm qua, vô số ngày đêm hắn kiếm tìm, nhưng đều không thấy được bóng dáng Miêu Tòng Thù, vì vậy tính tình Úc Phù Lê ngày càng trở nên hung ác, nham hiểm, khó đoán, hắn thản nhiên ném nhóm tu sĩ bên dưới vào khu vực nguy hiểm nhất Côn Luân.
Hắn quay lại nhà gỗ, vừa đáp đất đã cảm nhận được hơi thở của người khác.
Úc Phù Lê sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên sải bước về phía trước, tay áo tung bay, bước chân vội vã, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, lại thấy bên trong vẫn trống rỗng như mười năm qua.
Haizz.
Chợt một tiếng động nhỏ từ bên cạnh truyền đến.
Úc Phù Lê có chút sợ âm thanh đó chỉ là chút ngoài ý muốn bình thường, ôm trán đứng ở đó một hồi, rồi bước lên phía trước đẩy cửa phòng bên ra, gió lạnh mang theo tuyết mịn ùa vào.
Cửa sổ mở toang, bên ngoài, tuyết như lông ngỗng.
Trên giường trong phòng, dưới tấm lông cáo trắng, có một người lẳng lặng ngủ say.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc Đường Hồng: Chọn một phàm nhân để chèn ép thị uy.
Việt Tĩnh Trì: Vì phi thăng, bắt chước nhưng đừng quên đổi mới.
Việt Thanh Quang: Là do ta liên lụy đến bé Miêu. Một đứa nhỏ lười như vậy, yếu ớt như vậy, vô dụng như vậy thì sao có thể sống sót được chứ?
Nãi Sát: Miêu đạo hữu đã đoàn tụ với Chủ Thần chưa? Phật châu của ta có thể bán hết không? Ta có cơ hội thành Phật không?
Nhóc ưng non: Cuối cùng ta cũng có thể không phải một mình đối mặt với gánh nặng mà một con chim ưng không nên có.
Miêu Miêu: Ta muốn nếm thử trái đắng của tình yêu.
Bạch Ngọc Kính rất có tiếng trong Tu chân giới, nhưng ba người Việt Thanh Quang lại chen chúc nhau trong một cái phòng chứa củi tồi tàn, vừa nhìn đã biết là rác rưởi bị bỏ rơi.
Chỉ là một kẻ bị bỏ rơi, không đáng để họ phải làm quen, có cơ hội thì thuận tay giẫm một hai cái để giải tỏa thể xác và tinh thần cũng là chuyện dễ hiểu.
Trong số đó, người giẫm đạp kịch liệt nhất là Ngọc Đường Hồng, con gái của thành chủ thứ mười ở Đông Hoang, và Việt Tĩnh Trì, đối tượng đặt cược trọng điểm khác của Bạch Ngọc Kính.
Ba người Miêu Tòng Thù rời khỏi nhà gỗ đi tìm linh thảo có thể ngăn yêu thú tấn công trên núi Côn Luân, y và Nãi Sát vừa đi vừa nghe Việt Thanh Quang nói.
Việt Thanh Quang: “Việt Tĩnh Trì là anh trai cùng cha khác mẹ của ta. Lúc trước hắn có một người chị tên là Việt Tĩnh Thuần, mười năm trước đã chết ở bí cảnh Thái Huyền. Mẹ ruột của họ có địa vị rất cao, nên địa vị của họ ở Bạch Ngọc Kính cũng rất cao.”
Miêu Tòng Thù từng gặp qua Việt Tĩnh Trì, dung mạo như tiên, khí chất lạnh lùng, chỉ là một bộ thanh y nhưng khi hắn mặc vào lại rất duyên dáng yêu kiều. Khi hắn và Ngọc Đường Hồng đứng cùng nhau, so với những người đàn ông khác, thần thái họ cũng không kém chút nào.
Hai người họ được mọi người vây quanh, mọi người đều tin họ là người có nhiều khả năng lên được đỉnh Côn Luân, gặp Thần Chủ và giành được sự ưu ái của Ngài nhất.
Miêu Tòng Thù cảm thán: “Hắn vậy mà có thể hạ mình khiêm nhường.”
Việt Thanh Quang: “Cơ hội phi thăng thành tiên, trường sinh bất tử đang ở ngay trước mắt, ai có thể không nhượng bộ?” Nếu Chủ Thần không tàn nhẫn như vậy, đổi lại là nàng, nàng cũng nguyện ý.
Miêu Tòng Thù: “Ta.” Tu luyện y chẳng bằng ai, cá mặn thì lại chẳng ai bằng mình.
Việt Thanh Quang nghĩ nghĩ, cảm thấy Miêu Tòng Thù quả thật là khác biệt.
Bọn họ tiếp tục đi về phía trước, đột nhiên nhìn thấy phía trước có một cây cổ thụ to lớn. Hàng nghìn rễ con rủ xuống, vùi vào lòng đất, mọc lên thành những thân cây mới, chen chúc nhau tạo thành một rừng cây nhỏ. Tán cây che trời, ngọn cây lủng lẳng những quả hồ lô màu vàng kim, sâu bên trong những quả vàng dày đặc lại có một bông hoa màu đỏ cắm rễ sâu trong thân cây cổ thụ.
Việt Thanh Quang dừng lại, lấy ra quyển Thất Di Tiên nàng mua, lật qua mười lăm trang đầu rồi nói: “Gỗ Đan Vinh, tuy trông giống như một loại hoa không có lá, nhưng thuộc dòng cỏ, kí sinh trên thân cây hồ lô để hấp thụ các chất dinh dưỡng. Nếu hái nó xuống rồi đeo trên người, có thể xua đuổi tà ma. Nếu người phàm ăn nó, có thể trực tiếp tích cốc, trẻ mãi không già. Nhưng tu sĩ ăn vào thì không có tác dụng gì lắm, nhưng ở núi Côn Luân có thể tránh yêu thú tấn công.”
Tóm lại là rất có ích.
Việt Thanh Quang đi qua, hái gỗ Đan Vinh xuống: “Sách nói nó có thể tránh yêu thú, nhưng có thể sẽ có nguy hiểm. Hai người không có tu vi, đợi ở đây một lát, ta đi hái.”
“Chờ một chút.” Nãi Sát ngăn nàng lại, sau đó hỏi Miêu Tòng Thù: “Ngươi cảm thấy gỗ Đan Vinh có gì nguy hiểm không?”
Miêu Tòng Thù: “Sao ta biết được?” Y còn chưa từng nhìn thấy nó.
Nãi Sát: “Trực giác của ngươi thấy thế nào?”
Miêu Tòng Thù: “Không có nguy hiểm.” Trực giác của y hiện tại nói không có nguy hiểm gì.
Nãi Sát nghe vậy thì gật đầu: “Được rồi. Vậy ngươi đi hái đi.”
Việt Thanh Quang khó hiểu, sao Nãi Sát lại hỏi như vậy, chẳng lẽ nếu Miêu Tòng Thù nói có nguy hiểm thì không hái nữa sao? Trực giác của y thần kỳ vậy à?
Mang theo đầy lòng nghi hoặc, Việt Thanh Quang đi hái đóa hoa màu đỏ ký sinh trên thân cây.
Miêu Tòng Thù nhìn xung quanh, cảm thấy thân thể và tinh thần đặc biệt thoải mái, như thể y đã trở lại một nơi quen thuộc, nơi y có thể yên tâm buông lỏng đề phòng và cảnh giác. Y tựa người vào thân cây, ngước nhìn những trái hồ lô vàng nặng trịch phía trên.
Nãi Sát muốn hái quả, nhưng cuống quả lại gắn chặt vào cây mây, cho dù hắn có dùng hết sức bình sinh cũng không hái được.
Việt Thanh Quang hái bông hoa đỏ, cầm trong tay bước tới, nhìn thấy liền nói: “Quả này gọi là quả hồ lô, không thể hái được. Trong nó chứa đựng linh lực nồng nàn, do cây mẹ quá thừa linh lực nên sinh ra. Khi cây mẹ thiếu linh lực, nó sẽ lần lượt hấp thụ quả hồ lô. Cái này dẻo lắm, có lẽ phải cao thủ Xuất Khiếu kì tập trung linh lực mới có thể hái được.”
Nãi Sát: “Thật đáng tiếc.”
Miêu Tòng Thù thở dài, không biết vì sao, y cảm thấy những quả hồ lô đó hẳn là rất ngon.
Suy nghĩ này vừa hiện lên,đột nhiên có bảy tám quả hồ lô to chín từ trên đầu rơi xuống, vừa lúc dừng lại bên chân y.
Việt Thanh -vừa mới nói ngắn gọn việc hái những quả hồ lô khó đển cỡ nào- Quang và Nãi -vừa lấy thân làm chuột bạch chứng minh điều đó- Sát, đồng loạt nhìn qua: “!!”
Miêu Tòng Thù cúi xuống nhặt đống quả hồ lô lên, ôm chúng vào lòng, nói: “Hình như cũng không khó hái đến thế.”
Việt Thanh Quang không thể tin được: “Không thể nào!” Nàng lật Thất Di Thiên ra, thấy trên đó viết rõ ràng cuống quả hồ lô và cây mây gắn liền với nhau, không thể tách rời.
Miêu Tòng Thù: “Có thể ngươi mua phải bản lậu rồi.”
Việt Thanh Quang: “Đây là phiên bản giới hạn.”
Miêu Tòng Thù: “Ngươi bị lừa rồi.” Rồi y chia cho mỗi người một quả hồ lô.
Việt Thanh Quang nhận lấy quả hồ lô, lòng đầy nghi ngờ về sự chân thành của xã hội.
Nãi Sát im lặng cắn một miếng thịt quả hồ lô lớn, cảm thấy linh lực của mình lần nữa quay trở lại. Vừa ăn, hắn vừa nghĩ, sự chân thành giữa người với người tất nhiên vẫn có, nhưng chẳng qua Miêu đạo hữu có lai lịch quả cứng, ngay cả cái cây cũng hiểu được đạo lý mượn hoa hiến Phật, nhân cơ hội này lấy lòng y.
Hiện tại đã có gỗ Đan Vinh có thể xua đuổi yêu thú, bọn họ cũng không cần phải tìm thứ khác nữa.
Khi ba người quay lại, lại phát hiện phòng củi nhỏ mà họ đang ở đã bị giẫm nát, biến thành vài tấm ván gãy, bám đầy mảnh vụn và bụi bẩn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đó là linh khí hạ phẩm duy nhất mà Việt Thanh Quang có, cũng là nơi ở của bọn họ tối nay, nhưng giờ nó lại bị giẫm nát thành từng mảnh.
Việt Thanh Quang sầm mặt, rút kiếm chém đứt ngọn núi gần đó, lạnh lùng hỏi: “Việc này là ai làm? Khinh Bạch Ngọc Kính ta không có ai à?”
Không ít người đi ra từ những linh khí để ở kích cỡ khác nhau, nhìn chằm chằm Việt Thanh Quang, thấp giọng lẩm bẩm mấy câu, không dám quá càn rỡ. Việt Thanh Quang tuy đã bị vứt bỏ, nhưng dù sao nàng vẫn là người của Bạch Ngọc Kính, bọn họ không so được với Bạch Ngọc Kính giàu nứt đố đổ vách, lại có thể chút tiếng nói trước mặt Chủ Thần, nên không ai dám đắc tội nàng.
Việt Thanh Quang cũng biết người dám trực diện giẫm lên đồ của nàng, thế lực đứng sau chắc chắn không nhỏ, vì vậy bèn trở tay đánh về phía lầu các của Ngọc Đường Hồng ở bên trái, nhưng chỉ như muối bỏ biển, không có tác dụng gì.
Lầu các của Ngọc Đường Hồng có trận pháp phòng ngừa cực kì cao cấp, nên đòn tấn công của Việt Thanh Quang chỉ là phí công vô ích. Nhưng ả vẫn từ trong bước ra, dựa vào lan can từ trên nhìn xuống, giễu cợt Việt Thanh Quang: “Là ta giẫm đó, thì sao nào? Chẳng lẽ ngươi muốn đánh ta?”
Việt Thanh Quang nắm chặt chuôi kiếm, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng Ngọc Đường Hồng: “Thứ ngươi vừa giẫm đạp, chính là mặt mũi của Bạch Ngọc Kính ta.”
Ngọc Đường Hồng: “Người khác thì không biết, nhưng ngươi cho rằng ta không biết ngươi nửa đường chạy trốn, bây giờ đã bị Bạch Ngọc Kính bỏ rơi rồi sao?” Ả cười lớn, sau đó nói: “Nhưng Bạch Ngọc Kính cùng mười thành Đông Hoang quả thực luôn có quan hệ tốt, ta cũng không muốn vì chuyện này mà làm tổn hại quan hệ đôi bên. Vậy nên ta đã xin lỗi Việt đại công tử, Việt đại công tử là người rộng lượng, nên đã tha thứ cho ta rồi. Người đó mới là bộ mặt của Bạch Ngọc Kính, còn ngươi...”
Ả cúi đầu khinh thường liếc nhìn Miêu Tòng Thù và Nãi Sát bên dưới: “Thế mà lại đi giao du, đắm mình trụy lạc với mấy tên phàm nhân không có tu vi, ta còn nhìn không vừa mắt. Phải ta mà là huynh trưởng của ngươi, nhất định sẽ tự tay thanh lý môn hộ.”
Miêu Tòng Thù sửng sốt, nghĩ thầm, sao tự dưng mũi dao lại đâm về phía y rồi?
Tuy nhiên, Ngọc Đường Hồng đã nói rõ rằng Việt Thanh Quang đang gặp rắc rối, nhưng mấy người Bạch Ngọc Kính vẫn thờ ơ lạnh nhạt. Trong lầu các của Việt Tĩnh Trì - huynh trưởng Việt Thanh Quang, thậm chí còn chẳng có ai bước ra nói một lời.
Ngọc Đường Hồng đang tìm cớ để chọc giận Việt Thanh Quang, chỉ chờ nàng ra tay là có thể công khai giải quyết nàng.
Trong lầu các của Ngọc Đường Hồng, có rất nhiều tu sĩ tu vi cao đã nấp sẵn.
Việt Thanh Quang chắc chắn không phải là đối thủ của họ.
Miêu Tòng Thù cau mày, có chút lo lắng Việt Thanh Quang sẽ bị chọc giận, may mắn là không có.
Việt Thanh Quang bình tĩnh lại, im lặng một lát rồi nói: “Nếu đã vậy, thì chuyện này coi như xong.”
Ngọc Đường Hồng cảm thấy chán nản, ánh mắt trở nên lạnh lùng, đột nhiên ném lồng thú trong tay xuống. Chiếc lồng thú kia lớn cỡ lòng bàn tay, vừa chạm đất, liền có một con sói cao cỡ hai người trưởng thành chui ra, đối mặt với Miêu Tòng Thù, há cái miệng như chậu máu ra, gầm lên, một mùi tanh nồng nặc lập tức phả vào mặt y.
Miêu Tòng Thù nghiêm mặt lại, vô thức giơ hai ngón tay vận khí, ngăn lại cú đớp của con sói, nhưng y lại quên mất mình căn bản không phải tu sĩ, trong cơ thể cũng không có linh khí.
Mắt thấy con sói sắp cắn đứt đầu y, sắc mặt của Việt Thanh Quang và Nãi Sát đều thay đổi lớn, nhưng khi lao tới định cứu y, lại thấy dưới chân Miêu Tòng Thù xuất hiện một trận pháp mà không ai để ý.
Trận pháp sáng lên, bóng dáng Miêu Tòng Thù trong nháy mắt đã biến mất, con sói cắn phải không khí, nghiêng đầu thấy kì lạ, bụng đầy nghi hoặc.
Việt Thanh Quang và Nãi Sát đều sửng sốt, tưởng rằng Miêu Tòng Thù đã bị sói ăn vào bụng.
Ngọc Đường Hồng che miệng cười: “Chỉ là vô tình thôi. Xin lỗi, đừng trách ta nha. Ai kêu y chỉ là một người phàm mà lại muốn vào Côn Luân? Vừa nhìn đã thấy ngứa mắt.”
Việt Thanh Quang nghiến răng nghiến lợi, tức giận đến nổi gân xanh trên trán.
Nãi Sát phát hiện Miêu Tòng Thù chưa chết, hắn cẩn thận suy nghĩ, Côn Luân là địa bàn của Chủ Thần, nên Miêu đạo hữu chắc chắn sẽ không sao.
Vì thế hắn ngăn Việt Thanh Quang lại, nghe thấy câu kia của Ngọc Đường Hồng, mặt vô biểu tình đi xa, đồng thời nghĩ thầm: Nàng chết chắc rồi.
Trong lầu các của Bạch Ngọc Kính, bên dưới đã có người báo lại mọi chuyện xảy ra bên ngoài cho Việt Tĩnh Trì.
Việt Tĩnh Trì nghe nói người chết chỉ là một phàm nhân, chẳng thèm để ý xua tay cho họ lui xuống. Sau đó làm pháp quyết điều khiển đá lưu ảnh, bắt chước thói quen nói chuyện và sở thích ăn mặc của tán tu áo xanh nào đó trong đá lưu ảnh.
Bạch Ngọc Kính trải rộng khắp nơi, nên cũng nắm nhiều thông tin về Chủ Thần hơn các môn phái khác, bao gồm cả đạo lữ trước đây của Chủ Thần.
Đạo lữ của Chủ Thần là một tán tu áo xanh vô danh, nhưng đã thân tiêu đạo vẫn, có lẽ là do lôi kiếp năm ấy nên đã hồn phi phách tán.
Việt Tĩnh Trì cong môi cười, thật đáng tiếc
…
Rõ ràng giây trước y còn đang đối mặt với bộ mặt hung dữ của con sói, lúc sau lại đột nhiên xuất hiện ở giữa thân cây cổ thụ hồ lô, Miêu Tòng Thù bối rối.
Y vỗ nhẹ vào thân cây già dưới mình, lấy quả hồ lô ra, vừa gặm vừa suy nghĩ về tình hình hiện tại.
Trước hết, y bây giờ hẳn sẽ không gặp nguy hiểm, bởi vì khi y xuất hiện, cây cổ thụ đã ném cho y mười mấy quả hồ lô chín, như thể những thứ này đều là hàng thua lỗ.
Thứ hai, vừa rồi khi y gặp nguy hiểm lại theo bản năng vận khí, điều này chứng tỏ y có lẽ từng là tu sĩ.
Cuối cùng, y nên làm cái gì bây giờ?
Trong lúc Miêu Tòng Thù đang suy nghĩ, cây cổ thụ có bộ rễ trải dài đến 2-3 ngọn đồi đang cố gắng leo lên đỉnh núi Côn Luân, vui sướng đến mức lá trên cây ‘xào xạc’ nhảy múa.
Nó thật may mắn!
Phu nhân Chủ Thần chủ động gõ cửa, loại cảm giác này vui sướng cứ như ôm cây đợi thỏ ấy.
Cây cổ thụ leo đến lưng chừng núi, phát hiện băng tuyết trên đỉnh Côn Luân quá lạnh, nếu lên cao hơn, có thể nó sẽ bị đóng băng đến mức phải tự cắt đứt rễ để tồn tại. Ngay khi nó đang lo lắng thì nhìn thấy một quả bóng đen lăn xuống con đường núi quanh co.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tư thế lăn xuống của quả bóng đen rất ưu nhã, hàng nghìn chiếc lông vũ, không chiếc nào chạm đất, ‘bùm’ một tiếng nổ tung, nó duỗi hai chân gầy như que tre ra giữa không trung, sau khi lăn ba vòng thì vững vàng đáp xuống bụi cây khô, hoa lệ dang đôi cánh.
Cây cổ thụ nhận ra nó là ưng đen đại nhân trên đỉnh Côn Luân, liền nhanh chóng vươn rễ ra chào nó, đồng thời nói cho nó tung tích của phu nhân Chủ Thần.
Ưng đen nghe vậy, tinh thần phấn chấn hẳn lên, theo sự chỉ dẫn của cây cổ thụ, nó nhìn thấy Miêu Tòng Thù đang nằm trên thân cây nhìn trời, vui đến mức kêu lên một tiếng, rồi nhanh chóng lao vào trong vòng tay của y.
Nó vui quá!
Hơn mười năm rồi không gặp Miêu Tòng Thù, không có ai vuốt lông cho nó, không có ai cho nó vùi vào ngực, càng không có ai đút cho nó cá khô.
Nhóc ưng cảm thấy rất cô đơn.
Miêu Tòng Thù không kịp đề phòng bị một quả bóng đen đâm sầm vào trong ngực, y đang định nhặt nó lên ném đi, lại bị xúc cảm trong tay thu hút, y lập tức vuốt một cái, hít một hơi, tiện tay ôm vào trong ngực, sau đó móc ra cá khô cay giấu trong tay áo đút cho quả bóng đen.
Y và nhóc ưng đồng thời nheo mắt lại, một người là hít đến phê, một chim lại được vuốt ve đến thoải mái, đồng thời đạt được thỏa mãn khó tả.
Sau khi vuốt ve xong, Miêu Tòng Thù hỏi nhóc ưng: “Ngươi là linh thú sao? Nhìn rất giống chim ưng. Ngươi có thể nói chuyện không? Tên ngươi là gì?” Y suy nghĩ một chút, rồi thấp giọng hỏi: “Ngươi có quen biết một tiên nhân không? Tóc dài, khuôn mặt tuấn tú, dáng người rất đẹp. Ai nhìn vào cũng muốn cùng y trải qua một mối tình buồn vui lẫn lộn.”
Nhóc ưng ngẩng đầu lên, nghe vậy mới giật mình nhớ tới trên đỉnh núi còn có tên chủ nhân bệnh tâm thần đã chờ đợi Miêu Tòng Thù mười năm. Vì thế biến lớn, trước ánh mắt kinh ngạc của Miêu Tòng Thù, ngậm y quăng lên lưng, dang rộng đôi cánh bay lên bầu trời xanh.
Miêu Tòng Thù nắm chặt chim ưng đen, lớn tiếng hỏi: “Ngươi muốn đưa ta đi đâu vậy?!”
Ưng đen kêu lên hai tiếng, Miêu Tòng Thù giống như có thể hiểu được nó đang nói gì, hỏi: “Ngươi định dẫn ta đi tìm tiên nhân ta vừa nhắc tới sao? Nếu đúng là vậy thì kêu hai tiếng.”
Ưng đen kêu hai tiếng, trong nháy mắt đột phá cấm chế, bay tới đỉnh Côn Luân, nó lướt qua mặt Kính Hồ phẳng lặng xinh đẹp, đáp xuống khoảng trống cạnh một căn nhà gỗ.
Miêu Tòng Thù đi xuống, nhìn căn nhà gỗ trước mặt, cảm giác vừa lạ lại vừa quen.
Cảm thấy xa lạ tựa như là cảm giác không chân thực khi đoàn tụ lại sau bao ngày xa cách, còn quen thuộc dường như đã khắc sâu trong xương tủy, dù không còn ký ức nhưng cảm giác thân thiết vẫn tự nhiên sinh ra.
Ưng đen nhảy lên đỉnh một cái cây to trơ trụi trong sân, kêu lên như thúc giục Miêu Tòng Thù nhanh chóng tiến vào. Nó nhảy xuống rồi nghênh ngang đi vào nhà gỗ, hai chân gầy guộc được chôn trong lớp lông tròn, trông rất vui vẻ.
Ưng đen nhảy lên ngưỡng cửa, xoay người dang rộng cánh làm động tác ‘mau vào’.
Miêu Tòng Thù bị chóc cười, cũng đi theo bước vào nhà gỗ.
**
Quẻ bói đoán được vị trí của Miêu Tòng Thù, Úc Phù Lê ngay lập tức đi tìm, nhưng chỉ nhìn thấy một đám tu sĩ đua nhau khoe sắc đang lục đục với nhau ở đó. Thần thức của hắn bao trùm mọi ngóc ngách của ngọn núi, hắn có thể nghe thấy rõ ràng cuộc đối thoại của bọn họ, thậm chí cả tiếng lòng của bọn họ, bao gồm cả cảm xúc hiện tại của bọn họ.
Ác ý, ghen ghét, tham lam, lo lắng...
Mỗi một khuôn mặt đều vô cùng rõ ràng, nhưng đều không phải là người trong lòng hắn.
Úc Phù Lê mở mắt ra, đôi mắt tối sầm, ẩn chứa trong đó là tức giận và căm ghét.
Tức giận và thất vọng do không đạt được kỳ vọng, bởi vậy bèn giận lây sự thiếu hiểu biết và ồn ào của nhóm tu sĩ bên dưới.
Mười năm qua, vô số ngày đêm hắn kiếm tìm, nhưng đều không thấy được bóng dáng Miêu Tòng Thù, vì vậy tính tình Úc Phù Lê ngày càng trở nên hung ác, nham hiểm, khó đoán, hắn thản nhiên ném nhóm tu sĩ bên dưới vào khu vực nguy hiểm nhất Côn Luân.
Hắn quay lại nhà gỗ, vừa đáp đất đã cảm nhận được hơi thở của người khác.
Úc Phù Lê sửng sốt một chút, sau đó đột nhiên sải bước về phía trước, tay áo tung bay, bước chân vội vã, đẩy cửa phòng ngủ chính ra, lại thấy bên trong vẫn trống rỗng như mười năm qua.
Haizz.
Chợt một tiếng động nhỏ từ bên cạnh truyền đến.
Úc Phù Lê có chút sợ âm thanh đó chỉ là chút ngoài ý muốn bình thường, ôm trán đứng ở đó một hồi, rồi bước lên phía trước đẩy cửa phòng bên ra, gió lạnh mang theo tuyết mịn ùa vào.
Cửa sổ mở toang, bên ngoài, tuyết như lông ngỗng.
Trên giường trong phòng, dưới tấm lông cáo trắng, có một người lẳng lặng ngủ say.
Tác giả có lời muốn nói:
Ngọc Đường Hồng: Chọn một phàm nhân để chèn ép thị uy.
Việt Tĩnh Trì: Vì phi thăng, bắt chước nhưng đừng quên đổi mới.
Việt Thanh Quang: Là do ta liên lụy đến bé Miêu. Một đứa nhỏ lười như vậy, yếu ớt như vậy, vô dụng như vậy thì sao có thể sống sót được chứ?
Nãi Sát: Miêu đạo hữu đã đoàn tụ với Chủ Thần chưa? Phật châu của ta có thể bán hết không? Ta có cơ hội thành Phật không?
Nhóc ưng non: Cuối cùng ta cũng có thể không phải một mình đối mặt với gánh nặng mà một con chim ưng không nên có.
Miêu Miêu: Ta muốn nếm thử trái đắng của tình yêu.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro