Hàm Đan

Quyển 1 - Chươn...

Hành Khách Bất Tri Danh

2024-11-20 22:29:11

Đêm đến, sau khi xử lý xong công việc của ngày hôm nay, người đàn ông ngồi trong phòng làm việc mở camera toàn biệt thự lên xem cậu quản gia nhà mình đang ở đâu.

Camera quay từng ngóc ngách trong biệt thự, bé đáng yêu với bộ đồng phục tình thú áo yếm và váy ngắn lộ mông đang loay hoay sau bếp dọn dẹp. Khi em ấy nhón chân rướn người để lau bếp thì váy ngắn cũng giật lên hoàn toàn, phơi bày cặp mông trắng trần trụi không một mảnh vải, lỗ nhỏ hồng hào e ấp giữa hai cánh mông to cũng đã khít lại sau hơn 10 tiếng, khe bướm hơi ướt nước cũng thấp thoáng giữa hai đùi, bờ lưng trắng mượt mà của cậu theo động tác tạo ra một đường cong tuyệt đẹp, càng phác họa cho cặp mông tròn lẳng bên dưới, xuống nữa là đôi chân thẳng dài đủ da đủ thịt trông khỏe mạnh. Hình ảnh quyến rũ một cách vô thức này không khỏi làm người đàn ông phải khát khô cả hỏng.

Anh cầm điện thoại gọi xuống tầng.

Tiếng điện thoại vang vọng cả tầng dưới, theo màn hình camera anh thấy hình ảnh cậu quản gia nhà mình lạch bạch chạy đến phòng khách, đến chỗ bàn trà cầm điện thoại lên bắt máy. Một giây sau giọng nói ngọt ngào truyền vào trong tai khớp với hình ảnh trong màn hình.

“Alo, ngài Ý ạ.”

“Bé đáng yêu.” Giọng người đàn ông trầm thấp truyền vào điện thoại, theo đó là hình ảnh cậu quản gia đang cầm điện thoại dần đỏ mặt.

“Dạ, ngài Ý.”

“Bé đáng yêu mang một cốc nước lên cho tôi nhé.” 

“Vâng, ngài chờ em tí, em mang nước lên ngay.”

Ngài Ý  chưa cúp máy nên cậu quản gia không dám cúp trước.

“Bé đáng yêu có nước à.”

Cậu quản gia hơi khó hiểu, “Dạ?.”

“Đúng là bướm em rất nhiều nước.” Tiếng người đàn ông cười khẽ truyền thẳng vào tai cậu quản gia, làm mặt cậu đỏ phừng lên như cháy.

Cậu quản gia chưa kịp bày tỏ gì thì người đàn ông đã ra lệnh, “Ngồi lên bàn dạng chân về hướng camera nào bé cưng. Nhớ lấy cả ly hứng nước.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu quản gia sắp mắc cỡ khét cả người vì câu mệnh lệnh đầu tiên của ngài Ý, câu thứ hai thì cậu vẫn lơ ngơ không biết nó liên quan gì đến chuyện cậu có nước và lấy nước cho ngài.

Cậu bê bộ ấm trà đặt xuống gầm bàn, sẵn tay cầm một cái ly để hứng nước theo lời dặn, xong xuôi cậu quay nhìn về hướng camera trong góc, vừa đỏ mặt vừa bẽn lẽn đặt bộ mông trần ngồi lên mặt bàn rồi dạng rộng hai chân ra.

“Để điện thoại xuống bật loa ngoài.” Giọng trầm thấp của người đàn ông truyền đến.

Cậu quản gia nghe lời làm theo.

“Rút dây áo yếm cởi ra.”

Cậu quản gia đưa tay ra sau cổ rút dây, áo yếm tụt xuống một nửa theo lực hút trái đất, nửa còn lại vắt vẻo trên eo cậu do dây áo sau lưng vẫn còn buộc. 

“Lấy ngón tay xoa núm vú mình nào.”

Cậu quản gia đỏ mặt cắn môi dùng hai ngón tay kẹp đầu v* mình, vừa vê tròn vừa ngắt nhéo, còn khẽ kéo căng đầu núm ra rồi buông tay.

“Rên đi em, tôi thích nghe tiếng bé mèo của tôi rên rỉ.”

Cậu quản gia hé môi bật ra từng tiếng theo yêu cầu của người thương, thậm chí còn tự biên đạo thêm, “Ứm, ngài Ý ơi, em nhớ ngài lắm, ứ, núm vú của em nhớ ngài, bướm của em nhớ ngài, lỗ nhỏ của em cũng nhớ ngài.”

Người đàn ông cười khẽ.

“Bé mèo dâm nhớ tôi như thế thì phải mau có nước mang lên cho tôi chứ.”

“Dùng tay banh bướm ra, tự chơi mình đến khi phun nước thì lấy ly hứng mang lên cho tôi, cả nước ở lỗ nhỏ của em nữa.” 

Giờ thì cậu quản gia đã hiểu sao phải có ly rồi, auuu, ngài Ý biến thái quá đi mất, ngài ấy, ngài ấy muốn uống nước dâm của cậu. Nhưng nghe vào sao cậu lại hưng phấn muốn chết.

“Ứ, dạ.”

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Cậu quản gia dời tay đang chơi vú xuống trận địa bên dưới, hai chân cậu dang rộng, váy siêu ngắn hất lên che bụng, lộ ra bé chim dựng thẳng vì mấy lời dâm đãng của ngài Ý, bướm lấp lánh ánh nước, lỗ nhỏ cũng tự tiết ra dịch nhầy. Cậu dùng hai ngón tay vạch hai mép bướm ra, một tay khác cắm ngón trỏ vào trong lỗ hoa, ngón áp út và ngón út cắm vào trong lỗ hậu, vừa tự móc nguấy điểm dâm trong hai cái lỗ của mình vừa rên rỉ.

“Ứm, ngài Ý, ngài xem em đang tự chơi mình này, ư, em đang tự vắt nước dâm của mình cho ngài uống, a a a, ngón tay đâm trúng điểm dâm rồi, ư.”

Cậu quản gia hẩy mông lên xuống theo động tác tay, nhưng đâm rút một lúc cậu vẫn thấy chưa đủ, hai cái lỗ đã được ngài Ý liếm mút cảm thấy rất trống vắng.

“Ngài Ý ơi em khó chịu quá, bướm em vẫn ngứa, lỗ nhỏ của em cũng ngứa, không đủ, không đủ, hức.”

Cậu quản gia khó chịu vặn vẹo mông về phía camera, giọng lại áp sát vào điện thoại đặt trên bàn.

“Lấy tay vò hạt đậu của em đi.” Giọng người đàn ông khàn hơn lúc trước.

Cậu quản gia nghe lời lấy hai ngón tay vò vê hạt đậu, càng vò cậu càng thở dốc rên rỉ, “Á, ha, ngài ơi hạt đậu của em, ư…”

Tay cậu quản gia từ vò vê thành chà xát, chà đến mức như muốn chà rớt  âm vật của mình. Cậu tự ý xoay người nằm úp sấp xuống, để ly thủy tinh dưới háng mình, khi đong đưa mông cậu vô tình như có như không cạ miệng ly vào âm vật, thế là như tìm được lục địa mới, cậu áp mặt xuống bàn, một tay cầm ly để miệng ly cạ vào giữa khe bướm, một tay vói ra sau vừa cắm vào lỗ bướm vừa cắm vào lỗ hậu thọc ra rút vào. Miệng cũng rên ư ử như mèo.

“Ứ, ngài Ý ơi, miệng ly, miệng ly đang chơi bướm của em, nước dâm cũng chảy hết vào ly cả rồi, em đang vắt nước cho ngài, ứnn.”

Cậu quản gia chổng mông vọc bướm nhưng cũng không quên hai núm vú cứng ngắc của mình, cậu đong đưa người chà núm vú xuống mặt bàn lạnh lẽo, hơi lạnh len vào núm làm nó vừa tê vừa ngứa.

“Ngài Ý ơi, núm vú của em, núm vú của em đang cạ mặt bàn này, mặt bàn lạnh làm núm vú em cứng quá, ư, núm vú muốn được ngài dùng tay véo cơ, ha.”

Từ điện thoại truyền ra tiếng thở dốc nặng nề của người đàn ông, anh như gằn giọng, “Bé mèo dâm, chờ xem chút nữa tôi có chịch khóc em không.”

“Ưn, chịch em, chịch em đi, ha.” Cậu quản gia dứt lời thì tay cầm ly cũng nghiến mạnh vào hạt đậu, tay còn lại cắm trong mông bướm cũng thọc mạnh vào rút ra, theo đó là dương v*t cậu phụt tinh lên mặt bàn, lỗ bướm phun xè từng dòng nước dâm vào trong ly thủy tinh, lỗ nhỏ dưới mông cũng xì xì chất dịch nhiễu xuống đùi xuống bướm. 

Sau mấy chục giây bắn tinh cậu quản gia giữ nguyên tư thế nằm chổng mông trên bàn thở dốc, hai lỗ cũng co thắt khép mở không ngừng, ly thủy tinh dưới háng vốn rỗng nay cũng đã chứa được hơn nửa ly nước dâm. Màu nước đục ấm còn hơi thoảng mùi ngọt ngào.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hàm Đan

Số ký tự: 0