Ham Muốn Vợ Sắp Cưới Của Cháu Trai
Chương 5
Yến Kha
2024-07-17 09:30:11
Thời Khanh nhìn bàn tay to lớn thon dài kia lấy đi ly rượu trong tay mình, khác với sự tản mạn của Phó Từ, con người Phó Hoài Yến làm cái gì cũng cố gắng đạt được tốt nhất.
Đầu ngón tay sạch sẽ, động tác lưu loát lại không mất phong độ.
“Cảm ơn.” Thời Khanh đứng dậy.
Chóp mũi vẫn còn quanh quẩn mùi nước hoa nồng nặc kia, đầu óc choáng váng làm cô suýt nữa thì đứng không vững, Thời Khanh dùng chút sức lực cuối cùng để tránh người đàn ông đang đứng bên cạnh sofa, bắt lấy tay vịn để đứng vững.
“Dẫn cô ấy lên tầng 3.” Bởi vì cô chợt tới gần nên Phó Hoài Yến cho rằng cô đã bị Phó Từ rót rượu.
Khi Thời Khanh được người đỡ lên lầu, cô mới cảm thấy khứu giác nhạy quá cũng không tốt.
“Chú nhỏ, chú đừng nói với ông nội nha, lúc nãy cháu chỉ đùa chút thôi.” Phó Từ sáp gần, mắt trông mong mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Ý của Phó Hoài Yến là muốn anh cả cho Phó Từ ít việc để làm, tốt hơn là để anh ta suốt ngày lượn lờ ở mấy buổi hội họp rượu chè, nhưng hai người tới gần anh đều không có mùi rượu, nên khẽ nhíu mày rồi gật đầu để mặc Phó Từ rời đi.
Chóp mũi đột nhiên cảm thấy hơi ngứa, tưởng là do áo choàng lông trắng của cô gái vừa rồi đã quẹt qua mặt anh lúc không đứng vững, anh bị viêm mũi dị ứng, trước đây luôn tránh mấy cái này.
“Lão Tam, ba gọi em kìa.”
Phó Hoài Yến vừa định chuẩn bị rời khỏi thì Phó Hoài Nho phía sau đã gọi anh.
Chần chừ trong chốc lát, anh uống cạn ly rượu trong tay, cơn ngứa nơi chóp mũi bị áp xuống, vì tránh những vấn đề không cần thiết nên trong tiệc nhà họ Phó luôn chuẩn bị rượu có nồng độ cồn không cao, anh chỉ uống một ly cũng sẽ không sao cả.
—
“Phó Từ cũng không còn nhỏ nữa, con cảm thấy cô bé nhà họ Thời kia thế nào?” Ông cụ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Việc này nói như thế nào thì cũng không đến lượt Phó Hoài Yến quản, đây chỉ là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà thôi.
Anh vừa mới ngồi xuống, bụng dưới đã đột nhiên dấy lên ngọn lửa nóng, anh cho là sức khỏe ông cụ không tốt, đã bắt đầu bật máy sưởi từ sớm. “Không phải con đã nói từ nhiều năm trước rồi sao, con không có ý kiến gì cả.”
“Cho nên con định bao giờ mới kết hôn, đã sắp 30 tuổi đầu rồi, lúc ba 30 tuổi, anh cả con đã đi học rồi đấy.”
Lời này Phó Hoài Yến đã nghe chai tai rồi, nhưng bởi vì thân thể khác thường nên vẻ mặt hơi thay đổi.
“Ba cứ chờ ôm chắt đi, công ty con còn có việc.”
Đầu ngón tay sạch sẽ, động tác lưu loát lại không mất phong độ.
“Cảm ơn.” Thời Khanh đứng dậy.
Chóp mũi vẫn còn quanh quẩn mùi nước hoa nồng nặc kia, đầu óc choáng váng làm cô suýt nữa thì đứng không vững, Thời Khanh dùng chút sức lực cuối cùng để tránh người đàn ông đang đứng bên cạnh sofa, bắt lấy tay vịn để đứng vững.
“Dẫn cô ấy lên tầng 3.” Bởi vì cô chợt tới gần nên Phó Hoài Yến cho rằng cô đã bị Phó Từ rót rượu.
Khi Thời Khanh được người đỡ lên lầu, cô mới cảm thấy khứu giác nhạy quá cũng không tốt.
“Chú nhỏ, chú đừng nói với ông nội nha, lúc nãy cháu chỉ đùa chút thôi.” Phó Từ sáp gần, mắt trông mong mà nhìn người đàn ông trước mặt.
Ý của Phó Hoài Yến là muốn anh cả cho Phó Từ ít việc để làm, tốt hơn là để anh ta suốt ngày lượn lờ ở mấy buổi hội họp rượu chè, nhưng hai người tới gần anh đều không có mùi rượu, nên khẽ nhíu mày rồi gật đầu để mặc Phó Từ rời đi.
Chóp mũi đột nhiên cảm thấy hơi ngứa, tưởng là do áo choàng lông trắng của cô gái vừa rồi đã quẹt qua mặt anh lúc không đứng vững, anh bị viêm mũi dị ứng, trước đây luôn tránh mấy cái này.
“Lão Tam, ba gọi em kìa.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Phó Hoài Yến vừa định chuẩn bị rời khỏi thì Phó Hoài Nho phía sau đã gọi anh.
Chần chừ trong chốc lát, anh uống cạn ly rượu trong tay, cơn ngứa nơi chóp mũi bị áp xuống, vì tránh những vấn đề không cần thiết nên trong tiệc nhà họ Phó luôn chuẩn bị rượu có nồng độ cồn không cao, anh chỉ uống một ly cũng sẽ không sao cả.
—
“Phó Từ cũng không còn nhỏ nữa, con cảm thấy cô bé nhà họ Thời kia thế nào?” Ông cụ trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Việc này nói như thế nào thì cũng không đến lượt Phó Hoài Yến quản, đây chỉ là chỉ cây dâu mắng cây hòe mà thôi.
Anh vừa mới ngồi xuống, bụng dưới đã đột nhiên dấy lên ngọn lửa nóng, anh cho là sức khỏe ông cụ không tốt, đã bắt đầu bật máy sưởi từ sớm. “Không phải con đã nói từ nhiều năm trước rồi sao, con không có ý kiến gì cả.”
“Cho nên con định bao giờ mới kết hôn, đã sắp 30 tuổi đầu rồi, lúc ba 30 tuổi, anh cả con đã đi học rồi đấy.”
Lời này Phó Hoài Yến đã nghe chai tai rồi, nhưng bởi vì thân thể khác thường nên vẻ mặt hơi thay đổi.
“Ba cứ chờ ôm chắt đi, công ty con còn có việc.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro