Bé Phúc
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
2024-11-18 01:07:13
“Trẻ con đừng mê tín.”
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối, Tào Gia mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại để đưa danh thiếp của mình ra.
Lê Chiêu nhận lấy tấm danh thiếp để xem, mấy tên lừa đảo bây giờ chuyên nghiệp thật đấy, còn làm như đúng rồi. Từ nhỏ cậu đã hiểu một điều, con người phải biết tự thỏa mãn, không nên tin vào mấy miếng bánh trên trời.
Thấy Lê Chiêu nhận tấm danh thiếp của mình không nói lời nào, Tào Gia đẩy cặp kính trên sống mũi mình: “Cậu Lê à, công ty giải trí Dâu Tây chúng tôi thiên về phim điện ảnh, phim truyền hình, quản lý nghệ sĩ, âm nhạc, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, đồng thời có ekip nghệ sĩ ưu tú nhất, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ lên kế hoạch phát triển riêng cho cậu, sắp xếp ekip, tài nguyên tốt nhất cho cậu, xin cậu hãy cân nhắc suy nghĩ một chút.” Anh đưa mắt nhìn căn phòng trọ cũ kỹ này, “Đương nhiên còn có thể sắp xếp chỗ ở cao cấp hơn cho cậu.”
“Xin lỗi, ban nãy tôi tưởng anh là phần tử bất hợp pháp, nên không cẩn thận đá anh, anh không bị thương chứ?” Sau khi lén lút tìm kiếm tài liệu về Tào Gia trên mạng một hồi, Lê Chiêu tiến lên hai bước, tươi cười niềm nở: “Tôi dẫn anh đi khám bác sĩ nhé?”
“Không sao đâu không sao đâu.” Tào Gia đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không quên giữ nụ cười: “Cậu Lê làm như vậy cũng vì lo an toàn của khu nhà, thấy việc dũng cảm làm. Chỉ trách tôi suy nghĩ không chu toàn, muộn như vậy còn tới làm phiền cậu.”
“Đây là thẻ căn cước của tôi.” Tào Gia thấy cậu nhóc này trông rất sáng sủa xinh trai, khi cười lại ngây thơ vô tội, thầm nghĩ, thằng nhóc ở đây một mình lâu, cảnh giác mạnh một chút cũng được, chí ít là an toàn.
Nghĩ tới có lẽ Lê Chiêu còn chưa tin mình, anh lấy thẻ căn cước ra đưa tới trước mặt Lê Chiêu: “Đây là thẻ căn cước của tôi, xin cậu Lê hãy tin tôi tới đây với thành ý.”
Lê Chiêu nhìn thẻ căn cước mấy lần, không đưa tay ra nhận, mà gửi tin nhắn cho Trương Tiểu Nguyên.
Chiêu Chiêu muốn may mắn: Anh Tiểu Nguyên à, anh nói xem trợ lý giám đốc của công ty giải trí Dâu Tây, vì muốn ký hợp đồng mà ngồi chầu chực ngoài cửa đợi em, bị em đá một cái còn khen là em thấy việc nghĩa dũng cảm làm?
Không bao lâu sao Trương Tiểu Nguyên nhắn lại.
Anh Tiểu Nguyên: Về nhà ngủ sớm đi, trong mơ gì mà chẳng có.
Lê Chiêu: Nhưng mà bây giờ có một người tên là Tào Gia, tự xưng là trợ lý giám đốc của công ty giải trí Dâu Tây tới tìm em muốn ký hợp đồng. Em xem thẻ căn cước, tiện thể lên mạng tìm một chút, hình như là anh ấy thật.
Anh Tiểu Nguyên: Đạ mấu? Chiêu Chiêu à, dạo này cậu vẫy được vận may gì à?
Anh Tiểu Nguyên: Trước mắt cậu bảo anh ta đợi, anh tới ngay đây!
Anh Tiểu Nguyên: Đừng để anh ta chạy mất!!!
Một cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút được đặt trước mặt Tào Gia, Tào Gia khách sáo nói lời cảm ơn. Anh nhìn cậu nhóc ngồi ngoan trên sofa, gương mặt tròn xinh xắn phối hợp với nụ cười ngây thơ vô tội, có thể khiến người ta tha thứ cho tất cả sai lầm của cậu.
Nếu không phải chỗ bị đạp vẫn còn âm ỉ đau, anh không thể tin đây chính là cậu nhóc đạp anh một cái văng lên tường: “Thân thủ của cậu Lê rất tốt, trước đây từng luyện à?”
Lê Chiêu nghĩ về những kinh nghiệm đánh nhau tích lũy được những năm qua: “Không học hành bài bản, nhưng có kinh nghiệm thực tiễn.”
Tào Gia: “Hả?” Có lẽ anh nhiều tuổi rồi, nên nghe mà không hiểu lời của mấy người trẻ tuổi. Đương nhiên đây không phải trọng điểm, anh đến theo nhiệm vụ của ông chủ, nên sẽ không xoắn xuýt mấy chuyện vặt vãnh này.
“Phim của cậu Lê đang được phát sóng, có rất nhiều người trong công ty chúng tôi yêu thích, cá nhân tôi thích nhất mấy cảnh cậu bị đồng nghiệp bắt nạt, hay cảnh trốn dưới mái hiên.” Tào Gia nhấc cốc nước Lê Chiêu đưa cho lên uống một hớp: “Phía công ty chúng tôi đang đầu tư mấy bộ phim, có nhân vật rất thích hợp với cậu, nếu cậu Lê có hứng thú, tôi sẽ gửi kịch bản điện tử cho cậu.”
Lê Chiêu rót thêm nước cho Tào Gia: “Nhưng chúng ta còn chưa ký hợp đồng mà.”
“Có ký hợp đồng hay không đều không ảnh hưởng tới việc sếp Tôn của chúng tôi yêu thích cậu Lê, cho dù cậu không ký kết với công ty chúng tôi, chỉ cần cậu nể mặt diễn, nhân vật này chính là của cậu.”
Lê Chiêu: “…………..”
Sao trên đời lại có chuyện tốt như vậy?
Trước đây cậu chưa từng gặp chuyện như vậy! Hình như tất cả bắt đầu từ lúc gặp Án Đình.
Trong chiếc xe yên tĩnh, điện thoại đang đặt trên ghế dựa đột nhiên lóe lên tia sáng yếu ớt.
Bàn tay trắng xám cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình ra.
Chiêu Chiêu vận may tới: Đình Đình à, anh đúng là con cá Koi trời cao phái xuống cứu vớt em!!!!
Một loạt dấu chấm than đã biểu đạt trọn vẹn nỗi kích động trong lòng Lê Chiêu.
Ánh sáng màn hình dần mờ tối, đến khi sắp rơi vào bóng đen thì ngón tay trắng xám kia ấn lên đó, điện thoại khôi phục lại ánh sáng.
Chiêu Chiêu vận may tới: Cảm ơn ông trời, cảm ơn, cảm ơn vận mệnh đã cho em gặp được người anh em tốt này.
Anh em tốt?
Màn hình điện thoại tối đen rồi lại sáng lên, sáng rồi lại tối đen, Án Đình vẫn chưa trả lời hai tin nhắn này. Ngay khi ngón tay anh lại chạm lên màn hình, xe phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Điện thoại rơi xuống, lọt vào khe ghế.
“Từ Án Đình!” Một người phụ nữ mái tóc rối bời dựa vào chiếc xe, điên cuồng đập kính chắn gió: “Từ Án Đình, mày ra đây!!”
Vẻ mặt người phụ nữ tiều tụy, đôi mắt sưng lên, trong mắt tràn ngập thù hận. Dường như bà không cảm thấy đau, đập hết cái này tới cái khác, nhưng kính chắn gió vẫn không hề nhúc nhích.
“Thưa.. thưa anh?” Tài xế nuốt nước miếng, sợ hãi quay đầu nhìn Án Đình.
Người đàn ông mặc âu phục mở cửa sổ ra, dường như muốn nghe xem bà đang chửi cái gì. Nhưng mặc kệ đối phương nói gì, ánh mắt anh vẫn lặng lẽ, dường như người mà bà ta gây sự không phải anh, tất cả những lời chửi bới kêu gào đều không liên quan gì tới anh.
“Từ Án Đình, cái thằng điên này, thằng súc sinh!!” Người đàn bà thấy lời mình chửi bới không ảnh hưởng gì cả, nằm bò lên động cơ xe khóc ròng: “Rốt cuộc phải thế nào mày mới chịu thu tay về?”
Án Đình im lặng không nói, anh cúi đầu nhìn xuống gầm ghế, muốn tìm chiếc điện thoại kia.”
“Nếu biết trước mày là thằng súc sinh điên khùng, trước đó đã không giữ mày lại.” Người đàn bà chạy tới bên cửa sổ, hai tay nhoài về phía khung cửa, nhìn chòng chọc Án Đình đầy hung dữ, chỉ muốn cắn nát miếng thịt trên người anh: “Sao mày không chết đi, sao mày không chết đi!!”
“Buông tay ra.” Án Đình nhìn chòng chọc bàn tay người đàn bà đặt trên cửa sổ, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
“Từ Án Đình, người giống như mày không nên sinh ra trên cõi đời này, con quái vật như mày chỉ biết gieo vạ mà thôi!” Người đàn bà cố gắng duỗi tay vào cửa sổ, túm lấy người ngồi trong xe.
Án Đình đeo găng tay trắng, không chút lưu tình túm lấy cổ tay bà, đẩy bà ra xa. Nghe thấy tiếng bà ta kêu thảm thiết, anh buông tay cởi găng tay ra: “Cô à, sống hay chết không phải do cô quyết định, cháu cao số.”
Người đàn bà ngồi dưới đất, gương mặt giàn giụa nước mắt, một đôi găng tay trắng ném lên người bà, bà ngẩng đầu, nhìn gương mặt tái xám vô tình sau ô cửa.
“Cô quên năm cháu sáu tuổi, cô đẩy cháu xuống hồ, nước lạnh thấu xương còn không dìm cháu chết được, vài câu nguyền rủa thì có tác dụng gì chứ?” Giọng Án Đình ôn hòa gần tới độ ôn nhu, thể như đang nói chuyện nhà với bà ta: “Cái hồ kia vẫn còn đấy, cô muốn đi xem không?”
Sắc mặt bà ta trắng bệch, run lẩy bẩy nói: “Hóa ra mày vẫn nhớ à?”
Án Đình không nói gì, đôi mắt như mặt hồ sâu thăm thẳm lặng lẽ dõi theo bà ta.
Người đàn bà sợ hãi khi phải đối diện với đôi mắt như vậy, ánh mắt anh quá bình tĩnh, cho dù sự sống cái chết cũng không thể lay động tới anh. Đây là một kẻ điên, giống như mẹ anh vậy.
“Hào quang kéo dài gần trăm năm của nhà họ Từ, sớm muộn gì cũng bị phá hủy trong tay mày.”
“Mặc kệ mày hận nhà họ Từ thế nào, nhưng cái thứ chảy trong xương mày vẫn là máu nhà họ Từ.” Người đàn bà bò từ dưới đất dậy: “Mày phủ nhận, mày bài xích cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Trừ khi chết đi rồi, mày mãi mãi là huyết mạch nhà họ Từ, mày không trốn được đâu.”
“Mấy người thường bảo mẹ cháu điên.” Mi mắt Án Đình hơi buông xuống, “Rốt cuộc ai mới là kẻ điên chứ?”
“Nếu cháu có điên,” Anh nhìn người đàn bà không giữ chút hình tượng nào: “Cũng bởi vì gen dơ bẩn của nhà họ Từ.”
Người đàn bà lớn tiếng cười, cười mà còn khó nghe hơn cả khóc: “Nếu mày cảm thấy gen nhà họ Từ dơ bẩn, sao mày không chết đi? Mày chết rồi không phải là hết hay sao? Chỉ cần mày sống thì cả người mày đều dơ bẩn, dù cả thiên hạ này không dám gọi mày là Từ tiên sinh, thì mày cũng không thoát khỏi dấu ấn nhà họ Từ để lại trong gen mày đâu!”
“Thế sao mày không chết đi, sao mày không chết đi?!” Bà ta lại nổi cơn điên, đập cửa sổ xe: “Mày chết đi!”
Hai cô cháu cách nhau một cánh cửa xe, bên ngoài biệt thự xa hoa lạnh lẽo không có chút tình thân ấm áp, chỉ có hận thù lạnh thấu.
Gió đêm nổi lên, từng làn gió lạnh thấu lùa vào trong xe, mơn man trên gương mặt nhợt nhạt của Án Đình.
“Cô à, trời tối người yên.” Án Đình thờ ơ trước những lời chửi bới của bà ta: “Nếu cô lo cho chồng mình thật thì nên đi vào với chú ấy.” Ánh mắt anh chăm chú, thể như đang suy nghĩ cho bà ta: “Vợ chồng hai người thâm tình không muốn chia lìa, cháu hiểu mà.”
Người đàn bà im lặng, bà biết Án Đình nói thật lòng.
“Nếu cô không nói gì, cháu coi như cô ngầm thừa nhận…” Án Đình còn chưa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, dập tắt bầu không khí nghiêm nghị.
Người đàn bà thở phào nhẹ nhõm, đôi chân lảo đảo, cố đứng vững.
Án Đình không chút hứng thú với dáng vẻ chật vật của bà, anh ấn nút bắt máy, bên kia vang lên giọng nói vui vẻ.
“Đình Đình à, em có tin tốt muốn khoe anh này, anh đoán xem là cái gì?”
“Trúng thưởng à?” Một tay Án Đình gác lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn người đàn bà mặt mũi sưng phù, giơ tay ra hiệu tài xế lái xe vào cổng.
“Suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm đi, nghĩ theo hướng lớn hơn nào.” Lê Chiêu sung sướng lăn trên giường một vòng.
“Nhận được kịch bản mới à?”
“Không phải,” tiếng cười giòn rụm của Lê Chiêu từ đầu bên kia vọng lại, sau đó “bịch” một tiếng, qua nửa buổi mới tiếp tục truyền giọng nói của cậu: “Ban nãy hứng trí lăn, rơi bộp xuống giường luôn.”
“Em kể cho anh, hóa ra cái người tự xưng là người của công ty giải trí Dâu Tây trước đó không phải lừa đảo.” Lê Chiêu nhằm nhoài xuống gối mềm, kể lại quá trình ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây: “Hơn nữa thời gian hợp đồng chỉ có ba năm thôi, chuyện tốt như vậy mà cũng tới lượt em.”
“Là vàng thì kiểu gì cũng sẽ phát sáng.” Xe đậu trước gara, Án Đình không xuống xe, dựa vào lưng ghế nói chuyện với Lê Chiêu: “Công ty chịu bỏ ra nhiều điều kiện ưu đãi để ký hợp đồng với cậu, nói rõ cậu ưu tú.”
“Giới showbiz có khi nào thiếu người ưu tú đâu?” Lê Chiêu cười: “Nhất định là em gặp may rồi.”
Lê Chiêu ôm gối ngồi dậy: “Đình Đình à, nhất định kiếp trước anh là bé Phúc, nếu không sao lại mang tới nhiều may mắn cho em thế cơ chứ?”
Nhìn ánh đèn xe rọi sáng, Án Đình im lặng một lúc lâu: “Trẻ con đừng mê tín.”Tác giả có lời muốn nói:
Lê Chiêu: Gặp được anh là may mắn rồi. Đình Đình là Đình Đình tốt nhất trên đời!
Hai người lặng lẽ nhìn nhau trong bóng tối, Tào Gia mượn ánh sáng từ màn hình điện thoại để đưa danh thiếp của mình ra.
Lê Chiêu nhận lấy tấm danh thiếp để xem, mấy tên lừa đảo bây giờ chuyên nghiệp thật đấy, còn làm như đúng rồi. Từ nhỏ cậu đã hiểu một điều, con người phải biết tự thỏa mãn, không nên tin vào mấy miếng bánh trên trời.
Thấy Lê Chiêu nhận tấm danh thiếp của mình không nói lời nào, Tào Gia đẩy cặp kính trên sống mũi mình: “Cậu Lê à, công ty giải trí Dâu Tây chúng tôi thiên về phim điện ảnh, phim truyền hình, quản lý nghệ sĩ, âm nhạc, trong công ty có rất nhiều nghệ sĩ nổi tiếng, đồng thời có ekip nghệ sĩ ưu tú nhất, chỉ cần cậu đồng ý gia nhập công ty chúng tôi, chúng tôi sẽ lên kế hoạch phát triển riêng cho cậu, sắp xếp ekip, tài nguyên tốt nhất cho cậu, xin cậu hãy cân nhắc suy nghĩ một chút.” Anh đưa mắt nhìn căn phòng trọ cũ kỹ này, “Đương nhiên còn có thể sắp xếp chỗ ở cao cấp hơn cho cậu.”
“Xin lỗi, ban nãy tôi tưởng anh là phần tử bất hợp pháp, nên không cẩn thận đá anh, anh không bị thương chứ?” Sau khi lén lút tìm kiếm tài liệu về Tào Gia trên mạng một hồi, Lê Chiêu tiến lên hai bước, tươi cười niềm nở: “Tôi dẫn anh đi khám bác sĩ nhé?”
“Không sao đâu không sao đâu.” Tào Gia đau đến nhe răng trợn mắt nhưng không quên giữ nụ cười: “Cậu Lê làm như vậy cũng vì lo an toàn của khu nhà, thấy việc dũng cảm làm. Chỉ trách tôi suy nghĩ không chu toàn, muộn như vậy còn tới làm phiền cậu.”
“Đây là thẻ căn cước của tôi.” Tào Gia thấy cậu nhóc này trông rất sáng sủa xinh trai, khi cười lại ngây thơ vô tội, thầm nghĩ, thằng nhóc ở đây một mình lâu, cảnh giác mạnh một chút cũng được, chí ít là an toàn.
Nghĩ tới có lẽ Lê Chiêu còn chưa tin mình, anh lấy thẻ căn cước ra đưa tới trước mặt Lê Chiêu: “Đây là thẻ căn cước của tôi, xin cậu Lê hãy tin tôi tới đây với thành ý.”
Lê Chiêu nhìn thẻ căn cước mấy lần, không đưa tay ra nhận, mà gửi tin nhắn cho Trương Tiểu Nguyên.
Chiêu Chiêu muốn may mắn: Anh Tiểu Nguyên à, anh nói xem trợ lý giám đốc của công ty giải trí Dâu Tây, vì muốn ký hợp đồng mà ngồi chầu chực ngoài cửa đợi em, bị em đá một cái còn khen là em thấy việc nghĩa dũng cảm làm?
Không bao lâu sao Trương Tiểu Nguyên nhắn lại.
Anh Tiểu Nguyên: Về nhà ngủ sớm đi, trong mơ gì mà chẳng có.
Lê Chiêu: Nhưng mà bây giờ có một người tên là Tào Gia, tự xưng là trợ lý giám đốc của công ty giải trí Dâu Tây tới tìm em muốn ký hợp đồng. Em xem thẻ căn cước, tiện thể lên mạng tìm một chút, hình như là anh ấy thật.
Anh Tiểu Nguyên: Đạ mấu? Chiêu Chiêu à, dạo này cậu vẫy được vận may gì à?
Anh Tiểu Nguyên: Trước mắt cậu bảo anh ta đợi, anh tới ngay đây!
Anh Tiểu Nguyên: Đừng để anh ta chạy mất!!!
Một cốc nước nóng bốc hơi nghi ngút được đặt trước mặt Tào Gia, Tào Gia khách sáo nói lời cảm ơn. Anh nhìn cậu nhóc ngồi ngoan trên sofa, gương mặt tròn xinh xắn phối hợp với nụ cười ngây thơ vô tội, có thể khiến người ta tha thứ cho tất cả sai lầm của cậu.
Nếu không phải chỗ bị đạp vẫn còn âm ỉ đau, anh không thể tin đây chính là cậu nhóc đạp anh một cái văng lên tường: “Thân thủ của cậu Lê rất tốt, trước đây từng luyện à?”
Lê Chiêu nghĩ về những kinh nghiệm đánh nhau tích lũy được những năm qua: “Không học hành bài bản, nhưng có kinh nghiệm thực tiễn.”
Tào Gia: “Hả?” Có lẽ anh nhiều tuổi rồi, nên nghe mà không hiểu lời của mấy người trẻ tuổi. Đương nhiên đây không phải trọng điểm, anh đến theo nhiệm vụ của ông chủ, nên sẽ không xoắn xuýt mấy chuyện vặt vãnh này.
“Phim của cậu Lê đang được phát sóng, có rất nhiều người trong công ty chúng tôi yêu thích, cá nhân tôi thích nhất mấy cảnh cậu bị đồng nghiệp bắt nạt, hay cảnh trốn dưới mái hiên.” Tào Gia nhấc cốc nước Lê Chiêu đưa cho lên uống một hớp: “Phía công ty chúng tôi đang đầu tư mấy bộ phim, có nhân vật rất thích hợp với cậu, nếu cậu Lê có hứng thú, tôi sẽ gửi kịch bản điện tử cho cậu.”
Lê Chiêu rót thêm nước cho Tào Gia: “Nhưng chúng ta còn chưa ký hợp đồng mà.”
“Có ký hợp đồng hay không đều không ảnh hưởng tới việc sếp Tôn của chúng tôi yêu thích cậu Lê, cho dù cậu không ký kết với công ty chúng tôi, chỉ cần cậu nể mặt diễn, nhân vật này chính là của cậu.”
Lê Chiêu: “…………..”
Sao trên đời lại có chuyện tốt như vậy?
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Trước đây cậu chưa từng gặp chuyện như vậy! Hình như tất cả bắt đầu từ lúc gặp Án Đình.
Trong chiếc xe yên tĩnh, điện thoại đang đặt trên ghế dựa đột nhiên lóe lên tia sáng yếu ớt.
Bàn tay trắng xám cầm điện thoại lên, mở khóa màn hình ra.
Chiêu Chiêu vận may tới: Đình Đình à, anh đúng là con cá Koi trời cao phái xuống cứu vớt em!!!!
Một loạt dấu chấm than đã biểu đạt trọn vẹn nỗi kích động trong lòng Lê Chiêu.
Ánh sáng màn hình dần mờ tối, đến khi sắp rơi vào bóng đen thì ngón tay trắng xám kia ấn lên đó, điện thoại khôi phục lại ánh sáng.
Chiêu Chiêu vận may tới: Cảm ơn ông trời, cảm ơn, cảm ơn vận mệnh đã cho em gặp được người anh em tốt này.
Anh em tốt?
Màn hình điện thoại tối đen rồi lại sáng lên, sáng rồi lại tối đen, Án Đình vẫn chưa trả lời hai tin nhắn này. Ngay khi ngón tay anh lại chạm lên màn hình, xe phát ra tiếng phanh gấp chói tai.
Điện thoại rơi xuống, lọt vào khe ghế.
“Từ Án Đình!” Một người phụ nữ mái tóc rối bời dựa vào chiếc xe, điên cuồng đập kính chắn gió: “Từ Án Đình, mày ra đây!!”
Vẻ mặt người phụ nữ tiều tụy, đôi mắt sưng lên, trong mắt tràn ngập thù hận. Dường như bà không cảm thấy đau, đập hết cái này tới cái khác, nhưng kính chắn gió vẫn không hề nhúc nhích.
“Thưa.. thưa anh?” Tài xế nuốt nước miếng, sợ hãi quay đầu nhìn Án Đình.
Người đàn ông mặc âu phục mở cửa sổ ra, dường như muốn nghe xem bà đang chửi cái gì. Nhưng mặc kệ đối phương nói gì, ánh mắt anh vẫn lặng lẽ, dường như người mà bà ta gây sự không phải anh, tất cả những lời chửi bới kêu gào đều không liên quan gì tới anh.
“Từ Án Đình, cái thằng điên này, thằng súc sinh!!” Người đàn bà thấy lời mình chửi bới không ảnh hưởng gì cả, nằm bò lên động cơ xe khóc ròng: “Rốt cuộc phải thế nào mày mới chịu thu tay về?”
Án Đình im lặng không nói, anh cúi đầu nhìn xuống gầm ghế, muốn tìm chiếc điện thoại kia.”
“Nếu biết trước mày là thằng súc sinh điên khùng, trước đó đã không giữ mày lại.” Người đàn bà chạy tới bên cửa sổ, hai tay nhoài về phía khung cửa, nhìn chòng chọc Án Đình đầy hung dữ, chỉ muốn cắn nát miếng thịt trên người anh: “Sao mày không chết đi, sao mày không chết đi!!”
“Buông tay ra.” Án Đình nhìn chòng chọc bàn tay người đàn bà đặt trên cửa sổ, vẻ mặt hết sức lạnh lùng.
“Từ Án Đình, người giống như mày không nên sinh ra trên cõi đời này, con quái vật như mày chỉ biết gieo vạ mà thôi!” Người đàn bà cố gắng duỗi tay vào cửa sổ, túm lấy người ngồi trong xe.
Án Đình đeo găng tay trắng, không chút lưu tình túm lấy cổ tay bà, đẩy bà ra xa. Nghe thấy tiếng bà ta kêu thảm thiết, anh buông tay cởi găng tay ra: “Cô à, sống hay chết không phải do cô quyết định, cháu cao số.”
Người đàn bà ngồi dưới đất, gương mặt giàn giụa nước mắt, một đôi găng tay trắng ném lên người bà, bà ngẩng đầu, nhìn gương mặt tái xám vô tình sau ô cửa.
“Cô quên năm cháu sáu tuổi, cô đẩy cháu xuống hồ, nước lạnh thấu xương còn không dìm cháu chết được, vài câu nguyền rủa thì có tác dụng gì chứ?” Giọng Án Đình ôn hòa gần tới độ ôn nhu, thể như đang nói chuyện nhà với bà ta: “Cái hồ kia vẫn còn đấy, cô muốn đi xem không?”
Sắc mặt bà ta trắng bệch, run lẩy bẩy nói: “Hóa ra mày vẫn nhớ à?”
Án Đình không nói gì, đôi mắt như mặt hồ sâu thăm thẳm lặng lẽ dõi theo bà ta.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Người đàn bà sợ hãi khi phải đối diện với đôi mắt như vậy, ánh mắt anh quá bình tĩnh, cho dù sự sống cái chết cũng không thể lay động tới anh. Đây là một kẻ điên, giống như mẹ anh vậy.
“Hào quang kéo dài gần trăm năm của nhà họ Từ, sớm muộn gì cũng bị phá hủy trong tay mày.”
“Mặc kệ mày hận nhà họ Từ thế nào, nhưng cái thứ chảy trong xương mày vẫn là máu nhà họ Từ.” Người đàn bà bò từ dưới đất dậy: “Mày phủ nhận, mày bài xích cũng chỉ là bịt tai trộm chuông mà thôi. Trừ khi chết đi rồi, mày mãi mãi là huyết mạch nhà họ Từ, mày không trốn được đâu.”
“Mấy người thường bảo mẹ cháu điên.” Mi mắt Án Đình hơi buông xuống, “Rốt cuộc ai mới là kẻ điên chứ?”
“Nếu cháu có điên,” Anh nhìn người đàn bà không giữ chút hình tượng nào: “Cũng bởi vì gen dơ bẩn của nhà họ Từ.”
Người đàn bà lớn tiếng cười, cười mà còn khó nghe hơn cả khóc: “Nếu mày cảm thấy gen nhà họ Từ dơ bẩn, sao mày không chết đi? Mày chết rồi không phải là hết hay sao? Chỉ cần mày sống thì cả người mày đều dơ bẩn, dù cả thiên hạ này không dám gọi mày là Từ tiên sinh, thì mày cũng không thoát khỏi dấu ấn nhà họ Từ để lại trong gen mày đâu!”
“Thế sao mày không chết đi, sao mày không chết đi?!” Bà ta lại nổi cơn điên, đập cửa sổ xe: “Mày chết đi!”
Hai cô cháu cách nhau một cánh cửa xe, bên ngoài biệt thự xa hoa lạnh lẽo không có chút tình thân ấm áp, chỉ có hận thù lạnh thấu.
Gió đêm nổi lên, từng làn gió lạnh thấu lùa vào trong xe, mơn man trên gương mặt nhợt nhạt của Án Đình.
“Cô à, trời tối người yên.” Án Đình thờ ơ trước những lời chửi bới của bà ta: “Nếu cô lo cho chồng mình thật thì nên đi vào với chú ấy.” Ánh mắt anh chăm chú, thể như đang suy nghĩ cho bà ta: “Vợ chồng hai người thâm tình không muốn chia lìa, cháu hiểu mà.”
Người đàn bà im lặng, bà biết Án Đình nói thật lòng.
“Nếu cô không nói gì, cháu coi như cô ngầm thừa nhận…” Án Đình còn chưa dứt lời, chuông điện thoại vang lên, dập tắt bầu không khí nghiêm nghị.
Người đàn bà thở phào nhẹ nhõm, đôi chân lảo đảo, cố đứng vững.
Án Đình không chút hứng thú với dáng vẻ chật vật của bà, anh ấn nút bắt máy, bên kia vang lên giọng nói vui vẻ.
“Đình Đình à, em có tin tốt muốn khoe anh này, anh đoán xem là cái gì?”
“Trúng thưởng à?” Một tay Án Đình gác lên cửa sổ xe, nghiêng đầu nhìn người đàn bà mặt mũi sưng phù, giơ tay ra hiệu tài xế lái xe vào cổng.
“Suy nghĩ thêm, suy nghĩ thêm đi, nghĩ theo hướng lớn hơn nào.” Lê Chiêu sung sướng lăn trên giường một vòng.
“Nhận được kịch bản mới à?”
“Không phải,” tiếng cười giòn rụm của Lê Chiêu từ đầu bên kia vọng lại, sau đó “bịch” một tiếng, qua nửa buổi mới tiếp tục truyền giọng nói của cậu: “Ban nãy hứng trí lăn, rơi bộp xuống giường luôn.”
“Em kể cho anh, hóa ra cái người tự xưng là người của công ty giải trí Dâu Tây trước đó không phải lừa đảo.” Lê Chiêu nhằm nhoài xuống gối mềm, kể lại quá trình ký hợp đồng với công ty giải trí Dâu Tây: “Hơn nữa thời gian hợp đồng chỉ có ba năm thôi, chuyện tốt như vậy mà cũng tới lượt em.”
“Là vàng thì kiểu gì cũng sẽ phát sáng.” Xe đậu trước gara, Án Đình không xuống xe, dựa vào lưng ghế nói chuyện với Lê Chiêu: “Công ty chịu bỏ ra nhiều điều kiện ưu đãi để ký hợp đồng với cậu, nói rõ cậu ưu tú.”
“Giới showbiz có khi nào thiếu người ưu tú đâu?” Lê Chiêu cười: “Nhất định là em gặp may rồi.”
Lê Chiêu ôm gối ngồi dậy: “Đình Đình à, nhất định kiếp trước anh là bé Phúc, nếu không sao lại mang tới nhiều may mắn cho em thế cơ chứ?”
Nhìn ánh đèn xe rọi sáng, Án Đình im lặng một lúc lâu: “Trẻ con đừng mê tín.”Tác giả có lời muốn nói:
Lê Chiêu: Gặp được anh là may mắn rồi. Đình Đình là Đình Đình tốt nhất trên đời!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro