Hán Hương

Đồng Hoang Vui Vẻ

Kiết Dữ 2

2024-01-18 17:14:43

Tiếng khóc của Tiểu Trùng làm cả nhà ngừng ăn nhìn sang.

“ Ngươi là Trử Lang phải không?” Vân Lang xoa đầu Đại Vương vỗ về, kỳ thực nó cũng chưa quen ở cạnh nhiều người như thế, thái độ của nó với con người xưa nay không hữu hảo, nhìn cái móng nhọn hoắt thò ra của nó là thấy, nó đang cảnh giác đề phòng cao độ, phải dỗ dành một lúc cái móng mới thu lại trong đệm thịt. Vân Lang chỉ đứa bé lớn nhất: “ Lại đây nào.”

Trử Lang đứng dậy, rụt rè tới gần Vân Lang, nhưng mắt cứ nhìn Đại Vương không chớp.

“ Cha mẹ có còn không?”

Trử Lang lắc đầu.

“ Thế còn người thân thì sao?”

Trử Lang tiếp tục lắc đầu, chỉ bọn trẻ con đang dỏng tai lên nghe họ nói chuyện:” Bọn chúng cũng thế.”

“ Nghe Sửu Dung bảo các ngươi muốn vào nhà ta làm phó dịch, nghĩ kỹ chưa? Một khi làm phó dịch là cả đời làm phó dịch, không thể thay đổi, vẫn muốn làm phó dịch chứ?” Vân Lang nghiêm mặt hỏi, tuy y dùng trăm phương ngàn kế để thu phục đám trẻ con này, nhưng y sẽ trao quyền quyết định cuối cùng vào tay chúng:

Trử Lang nhìn Sửu Dung như hỏi ý kiến, Sửu Dung chạy tới bợp đầu hắn một cái, đá vào chân Trử Lang khiến nó quỳ xuống.

Trử Lang dập đầu, liền học theo lời nàng dạy trước đó hô lớn:” Xin chủ nhân thu nhận.”

Vân Lang mỉm cười gãi gãi cằn Đại Vương, nó gừ gừ mấy tiếng, vậy coi như là người cuối cùng cũng đồng ý rồi, toàn phiếu thông qua.

Cả một trạch viện bao la mà không có người ở thì nên gọi là quỷ trạch, cho dù có đẹp đến mấy thì trong thời gian ngắn cũng trở nên sập xệ, thậm chí là sụp đổ.

Rất là thần kỳ.

Một căn nhà luôn có người ở, cho dù nó có đơn sơ ra sao vẫn khiến người ta thoải mái hơn ở trong nhà hoang.

Nhà đông người rồi Vân Lang liền quyết định chuyển vào đại viện ở, dù ở đó còn rất sơ sài, đến cả cái giường cũng chẳng có, vẫn được Sửu Dung và Tiểu Trùng cho là quyết định anh minh.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Trong nhà lúc nào cũng một không khí tưng bừng vui vẻ, chỉ có con ngựa du xuân trong nhà sống rất khổ, vì nó phải kiêm nhiều vai trò, khi không có việc gì thì nó là ngựa du xuân, bị hai mấy tiểu tử, nha đầu tranh nhau cưỡi.

Khi có việc làm thì nó là ngựa thồ, phải ra hoang nguyên chở củi về, khi nhà hết lương thực, mà thủy ma thì không đủ dùng, nó phải làm lừa kéo cối xay.

Có Đại Vương trong nhà, phụ cận Vân gia trang căn bản không có dã thú cỡ lớn nào dám mò tới, về sau ngay cả thỏ với lợn rừng cũng biến mất. Mấy đứa trẻ lớn mới đầu còn vô cùng cảnh giác, ngày đêm phân chia nhau gác trên tường đại viện, tay lăm lăm vũ khí, dần dần yên tâm hưởng thụ cuộc sống mới.

Lần đầu tiên có thể tự do tự tại đi ra ngoài giữa ban ngày mà không sợ có nguy hiểm, thiên tính của trẻ con nhanh chóng được phóng thích.

Trử Lang dẫn đám trẻ con lớn hơn đi dọn dẹp cây bụi không cần thiết ở ngoài trang viên, sau đó chất thành đống ở đồng ruộng xa, đợi khô rồi sẽ châm lửa đốt làm phân bón.

Vân Lang cùng những đứa nhỏ hơn và Sửu Dung, Tiểu Trung trang trí nhà cửa.

Trang trí thế nào đây? Đồ gia dụng thì khỏi cần nghĩ tới nữa, đám mộc tượng Đại Hán cao ngạo hơn thần tiên, họ thà chấp nhận quyền quý dày vò chứ không hạ mình phục vụ cho người bình thường.

Thế nên chỉ có thể dùng sơn làm cho trang viên trở nên sinh động.

Nói tới sơn, đây là thứ cực kỳ phổ biến ở Đại Hán, lấy chất lỏng từ cây sơn, pha với các loại phẩm màu thế là có công năng thần kỳ biến mọi thứ thành tác phẩm nghệ thuật.

Thế là bất kể là quý nhân hay bình dân, phàm có thứ gì sơn được là bọn họ sơn lên, có thứ sơn cả trăm lượt biến thành đồ sơn mài thực sự.

Sơn lên đồ gỗ còn có thể chống mối mọt và mục, tăng thêm mỹ cảm, đúng là thứ tốt.

Đáng tiếc duy nhất là rất đắt, song trong rừng thì không cần bận tâm rồi.

Thời này, tiền không đáng giá, chỉ hàng hóa mới đáng giá, nhiều khi mọi người còn không muốn nhận cái thứ mà ai cũng có thể tùy tiện chế tạo ra.

Hàng đổi hàng mới là phương thức mậu dịch chính xác nhất.

Vân gia trang không có sản xuất, tất nhiên là không có hàng hóa, Vân Lang đem hết đống da thú mà Thái Tể chất đống trong nhà như rác, với vài món bảo bối không quá gây chú ý của ông ta, chất lên ngựa du xuân, cùng Lương Ông mang lên thị tập đổi được ba con trâu, trong đó có một con trâu già, hai con lừa, vậy là có thể chuẩn bị làm đất rồi.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Lên phố mới biết hoàng gia bán đất với giá hai nghìn vạn đã thành một câu chuyện đẹp trên đường phố, còn Vân Lang đem bao nhiêu đồ tốt đổi lấy ba mươi khoảnh đất đã thành trò cười.

Cái gì chưa nói, vẻn vẹn cày Nguyên Sóc thành độc quyền của hoàng gia, chỉ cần người có chút kiến thức là nhìn ra, thứ này thu lợi đâu chỉ hai nghìn vạn.

Trường Bình biết hoàng đế từng hứa tước quan ngoại hầu với Vân Lang, cũng biết hoàng đế đã quên chuyện này, giả như không ai nhắc tới, hắn sẽ giả vờ mình chưa từng nói gì hết. Vua không nói chơi, đúng thế, song vua cũng có thể quên mà.

Từ khi Vân Lang xuất hiện ở ấp Dương Lăng, những người tiếp xúc với y đều có lợi không ít, ngay cả một nha hoàn béo xấu xí giờ cũng sống vui vẻ sung sướng, còn Vân Lang bỏ ra nhiều thứ như vậy, chỉ được ba mươi khoảnh đất hoang.

Thái độ của người đời với ân nhân rất kỳ quái, biết ơn báo đáp rất ít, đa phần lại muộn người có ơn với mình mau chóng khuất khỏi tầm mắt, khỏi nhìn cho lòng thanh tịch.

Hoàng đế không nhắc tới, người khác nhắc làm gì, dù Trường Bình cũng không thể nói, nàng có quyền lực lớn như vậy là do xưa nay nhất trí cao độ với hoàng đế.

Còn về phần xưởng luyện sắt Trác thị lại có cột khói lớn bốc lên, tiếng rèn sắt xa cả phố vẫn nghe thấy, cửa hiệu mở rộng gấp đôi, một tên béo làm Đại chưởng quầy cười híp cả mắt, Trác thị giờ thành xưởng luyện sắt số một Dương Lăng. Trác Cơ cũng rất nổi tiếng, nàng là nhân vật chính trong câu chuyện tài tử giai nhân đang được người ta lan truyền xôn xao, đều mong họ sớm thành đôi thành lứa, giữa lúc khó khăn, ai cũng muốn có câu chuyện đẹp.

Vân Lang vốn định đi qua đó làm ít công cụ, nửa đường quay đầu dẫn trâu đi, Lương Ông không dám hỏi.

Nghe nói Vân Lang đem đống đồ tốt lên thị tập đổi được vài con súc sinh gầy yếu, Trường Bình thở dài, nếu y tới hầu phủ tìm nàng thì đâu chỉ có chừng đó, song Hoắc Khứ Bệnh đi dẹp loạn rồi, không có ai hòa hoãn quan hệ hai người nữa, trong đầu tưởng tượng cảnh Vân Lang sống thảm thương trong căn nhà tồi tàn giữa đồng hoang, lòng có đôi chút thương hại.

Nhưng không ai biết được rằng Vân Lang hiện giờ sống rất hạnh phúc.

Đám thiếu niên trèo cây leo núi quen rồi, chẳng ai thấy sơn lầu cao là công việc khổ sai, đứa nào đứa nấy buộc dây treo mình đong đưa, cười đùa vui vẻ, dùng sơn đẹp đẽ sơn lên khúc gỗ khó coi mà hoan hỉ không thôi.

Ngoài đồng đang cháy lớn, mấy ngày mấy đêm không dứt, khi mỗi mảnh ruộng được bao phủ bởi lớp tro dầy, Lương Ông dẫn mười mấy đứa bé mang trâu ra cày đất lên, lưỡi cày tất nhiên là những thứ “sản phẩm hỏng bị tiêu hủy”, sau đó nhặt rễ cây rễ cỏ lên, phơi khô rồi tiếp tục đốt.

Sinh lực vô tận, khi lá thu rụng hết thì đám thiếu niên đã cày ra được gần trăm mẫu đất.

Nếu như Vân Lang mà không can ngăn thì đám hưng phấn đó nói không chừng đem hết số ruộng đất còn lại cũng xới tung lên một lượt, cho dù việc đó vượt xa năng lực của chúng.

Mệt thì mệt nhưng ai cũng vui, đồng hoang lúc nào cũng tràn ngập tiếng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hán Hương

Số ký tự: 0