Chương 28
2024-11-25 13:13:16
Cùng lúc đó, các viện đều đang nghị luận mấy người hôm nay vừa nhìn thấy.
Song Hinh Viện.
Lâm di nương có chút bất an, cau mày nhìn hai huynh muội Nhan Văn Bân, Nhan Di Song, bà biết hôm nay bọn họ đã đắc tội với lão thái thái rồi.
Một bên, Lâm Tài Lương cũng là sốt ruột đi tới đi lui, hắn đang suy nghĩ, phải như thế nào mới có thể thay đổi ấn tượng không tốt của Nhan lão thái thái đối với tỷ tỷ và cháu ngoại trai, cháu ngoại gái.
Nhan Văn Bân bị xoay đến choáng váng đầu: “Tiểu cữu , cữu cữu đừng đi tới đi lui nữa, đi nữa đầu con cũng choáng váng luôn."
Lâm Tài Lương có chút tức giận: “Con còn choáng váng, con có biết hay không, các con hôm nay đắc tội với Nhan lão thái thái rồi?"
Nhan Văn Bân rụt cổ lại, một tháng trước, xác định tổ mẫu muốn tới, phụ thân đã dặn dò bọn họ phải hiếu kính tổ mẫu thật tốt, vừa rồi bọn họ coi tổ mẫu như ăn mày đuổi đi, hình như có chút không đúng.
Cũng không biết phụ thân có trách phạt bọn họ không?
Mặc dù trong lòng biết mình làm sai, nhưng Nhan Văn Bân vẫn mạnh miệng nói: "Chúng ta không phải cố ý, ai biết tổ mẫu lại giống như ăn mày vậy?"
Nghe vậy, Lâm Tài Lương lộ vẻ tự trách: "Trách ta, trách ta không nói rõ ràng với các con."
Lâm di nương lắc đầu: "Không liên quan gì đến đệ, là tỷ , là tỷ không kịp ngăn cản Văn Bân và Di Song."
Nhìn nương và tiểu cữu đều đang tự trách mình, Nhan Văn Bân đứng lên, không để ý lắm nói: "Nương, tiểu cữu, các người không cần mặt nhăn mày nhó như vậy, có gì to tát đâu? Đợi lát nữa gặp phụ thân, chúng ta giải thích rõ ràng với người không phải là được rồi sao?"
Thấy con trai còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lâm di nương vừa mới nổi giận, "bốp" một cái, đã cho hắn một cái tát vào trán: "Con nói có gì ghê gớm đâu? Đắc tội lão thái thái, ngày sau ba mẹ con chúng ta đừng mong có ngày tốt lành."
Mắt thấy nương và tiểu cữu càng nói càng nghiêm trọng, Nhan Di Song ở bên cạnh cũng sốt ruột: "Nương, tổ mẫu sẽ trách phạt chúng ta sao? Phụ thân thương yêu chúng ta như vậy, sẽ không để mặc cho lão thái thái bắt nạt chúng ta, đúng không?"
Nhìn ánh mắt chứng thực của con gái, Lâm di nương đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương: "Lão thái thái là mẫu thân của phụ thân con, con nói phụ thân con có quản hay không? Có dám quản hay không?"
Nhan Di Song: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tổ mẫu sẽ không thích lập quy củ cho người khác giống như Hứa lão thái thái Khả Khả chứ? Còn nữa, liệu có vì vậy mà phụ thân không thích con và ca ca không?"
Lâm Tài Lương nhìn tôn nữ gấp đến độ sắp khóc, vội vàng an ủi: "Không có chuyện gì, lão thái thái là người sáng suốt, sẽ không so đo cùng những tiểu oa nhi các con. Nhưng đợi lát nữa, các con đi bái kiến lão thái thái phải biểu hiện thật tốt."
"Văn Bân và Di Song đáng yêu như vậy, nhất định có thể khiến lão thái thái thích, chỉ cần lão thái thái thích các con, phụ thân của các con sẽ càng thích các con hơn trước kia."
Nhan Di Song và Nhan Văn Bân liếc nhìn nhau, yên lặng gật đầu.
Hiện tại hai người biết, trong nhà này, lớn nhất không còn là phụ thân, mà là vị tổ mẫu vừa tới kia, về sau bọn họ phải đi nịnh nọt vị tổ mẫu này.
Lâm di nương suy nghĩ một chút, kéo Nhan Di Song đến bên cạnh: "Trước kia, ở hậu viện huyện nha này, con là nữ nhi duy nhất của huyện lệnh đại nhân, có thứ gì tốt, tất cả mọi người sẽ nhường con. Nhưng bây giờ, trưởng tỷ của con đến rồi, bất kể là trong tay phu nhân, hay là người ngoài đưa tới, đều sẽ giữ lấy cho nàng ta trước. Nếu con nhìn thấy, cũng không thể đi tranh đoạt và nổi giận lung tung, biết không?"
Sắc mặt Nhan Di Song lập tức suy sụp: "Con không cần, phụ thân yêu thương con nhất, vì sao con phải nhường tên ăn mày kia?"
Sắc mặt Lâm di nương trầm xuống: "Câm miệng, tiểu ăn mày gì chứ, đó là trưởng tỷ của con đó."
"Mẫu thân."
Thấy Lâm di nương giận dữ, Nhan Di Song vừa sợ vừa tủi thân, nước mắt chảy dài.
Bởi vì cùng ca ca là song bào thai, nàng sau sinh ra, thân thể có chút yếu, từ nhỏ đến lớn, nương đừng nói rống nàng, chính là nói nặng lời cũng rất ít nói với nàng, hiện tại thế mà hung ác như vậy.
Song Hinh Viện.
Lâm di nương có chút bất an, cau mày nhìn hai huynh muội Nhan Văn Bân, Nhan Di Song, bà biết hôm nay bọn họ đã đắc tội với lão thái thái rồi.
Một bên, Lâm Tài Lương cũng là sốt ruột đi tới đi lui, hắn đang suy nghĩ, phải như thế nào mới có thể thay đổi ấn tượng không tốt của Nhan lão thái thái đối với tỷ tỷ và cháu ngoại trai, cháu ngoại gái.
Nhan Văn Bân bị xoay đến choáng váng đầu: “Tiểu cữu , cữu cữu đừng đi tới đi lui nữa, đi nữa đầu con cũng choáng váng luôn."
Lâm Tài Lương có chút tức giận: “Con còn choáng váng, con có biết hay không, các con hôm nay đắc tội với Nhan lão thái thái rồi?"
Nhan Văn Bân rụt cổ lại, một tháng trước, xác định tổ mẫu muốn tới, phụ thân đã dặn dò bọn họ phải hiếu kính tổ mẫu thật tốt, vừa rồi bọn họ coi tổ mẫu như ăn mày đuổi đi, hình như có chút không đúng.
Cũng không biết phụ thân có trách phạt bọn họ không?
Mặc dù trong lòng biết mình làm sai, nhưng Nhan Văn Bân vẫn mạnh miệng nói: "Chúng ta không phải cố ý, ai biết tổ mẫu lại giống như ăn mày vậy?"
Nghe vậy, Lâm Tài Lương lộ vẻ tự trách: "Trách ta, trách ta không nói rõ ràng với các con."
Lâm di nương lắc đầu: "Không liên quan gì đến đệ, là tỷ , là tỷ không kịp ngăn cản Văn Bân và Di Song."
Nhìn nương và tiểu cữu đều đang tự trách mình, Nhan Văn Bân đứng lên, không để ý lắm nói: "Nương, tiểu cữu, các người không cần mặt nhăn mày nhó như vậy, có gì to tát đâu? Đợi lát nữa gặp phụ thân, chúng ta giải thích rõ ràng với người không phải là được rồi sao?"
Thấy con trai còn chưa ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, Lâm di nương vừa mới nổi giận, "bốp" một cái, đã cho hắn một cái tát vào trán: "Con nói có gì ghê gớm đâu? Đắc tội lão thái thái, ngày sau ba mẹ con chúng ta đừng mong có ngày tốt lành."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Mắt thấy nương và tiểu cữu càng nói càng nghiêm trọng, Nhan Di Song ở bên cạnh cũng sốt ruột: "Nương, tổ mẫu sẽ trách phạt chúng ta sao? Phụ thân thương yêu chúng ta như vậy, sẽ không để mặc cho lão thái thái bắt nạt chúng ta, đúng không?"
Nhìn ánh mắt chứng thực của con gái, Lâm di nương đau đầu xoa xoa huyệt Thái Dương: "Lão thái thái là mẫu thân của phụ thân con, con nói phụ thân con có quản hay không? Có dám quản hay không?"
Nhan Di Song: "Vậy phải làm sao bây giờ? Tổ mẫu sẽ không thích lập quy củ cho người khác giống như Hứa lão thái thái Khả Khả chứ? Còn nữa, liệu có vì vậy mà phụ thân không thích con và ca ca không?"
Lâm Tài Lương nhìn tôn nữ gấp đến độ sắp khóc, vội vàng an ủi: "Không có chuyện gì, lão thái thái là người sáng suốt, sẽ không so đo cùng những tiểu oa nhi các con. Nhưng đợi lát nữa, các con đi bái kiến lão thái thái phải biểu hiện thật tốt."
"Văn Bân và Di Song đáng yêu như vậy, nhất định có thể khiến lão thái thái thích, chỉ cần lão thái thái thích các con, phụ thân của các con sẽ càng thích các con hơn trước kia."
Nhan Di Song và Nhan Văn Bân liếc nhìn nhau, yên lặng gật đầu.
Hiện tại hai người biết, trong nhà này, lớn nhất không còn là phụ thân, mà là vị tổ mẫu vừa tới kia, về sau bọn họ phải đi nịnh nọt vị tổ mẫu này.
Lâm di nương suy nghĩ một chút, kéo Nhan Di Song đến bên cạnh: "Trước kia, ở hậu viện huyện nha này, con là nữ nhi duy nhất của huyện lệnh đại nhân, có thứ gì tốt, tất cả mọi người sẽ nhường con. Nhưng bây giờ, trưởng tỷ của con đến rồi, bất kể là trong tay phu nhân, hay là người ngoài đưa tới, đều sẽ giữ lấy cho nàng ta trước. Nếu con nhìn thấy, cũng không thể đi tranh đoạt và nổi giận lung tung, biết không?"
Sắc mặt Nhan Di Song lập tức suy sụp: "Con không cần, phụ thân yêu thương con nhất, vì sao con phải nhường tên ăn mày kia?"
Sắc mặt Lâm di nương trầm xuống: "Câm miệng, tiểu ăn mày gì chứ, đó là trưởng tỷ của con đó."
"Mẫu thân."
Thấy Lâm di nương giận dữ, Nhan Di Song vừa sợ vừa tủi thân, nước mắt chảy dài.
Bởi vì cùng ca ca là song bào thai, nàng sau sinh ra, thân thể có chút yếu, từ nhỏ đến lớn, nương đừng nói rống nàng, chính là nói nặng lời cũng rất ít nói với nàng, hiện tại thế mà hung ác như vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro