Chương 6
2024-11-25 13:13:16
Trong sự lưu luyến của mọi người, xe ngựa kéo vợ chồng Nhan Trí Cường và lương thực càng chạy càng xa.
Cùng lúc đó, đại viện Nhan gia, cháu gái tộc trưởng Nhan Vân Khê hâm mộ nhìn Đạo hoa đang thu dọn đồ đạc.
"Đạo hoa, sau khi đến huyện Lâm Nghi, ngươi chính là thiên kim huyện lệnh."
Đạo hoa bị lời của tiểu cô nương chọc cười, quay đầu lại cười nói: "Không đi huyện Lâm Nghi thì ta cũng là thiên kim huyện lệnh nha."
Tiểu cô nương Nhan Vân Khê nghẹn lời, bĩu môi.
Là cháu gái của tộc trưởng, ở Nhan gia thôn, tất cả tiểu hài tử đều nịnh bợ lấy lòng nàng, nhưng có một người nàng làm sao cũng không vượt qua được.
Người này chính là Nhan Đạo Hoa trước mắt.
Nhìn gương mặt trắng nõn nà , thanh tú của Đạo, nước chua trong lòng Nhan Vân Khê ùng ục ục trào ra ngoài.
Cũng không biết người này lớn lên như thế nào? Bình thường thấy nàng rảnh rỗi không có việc gì liền thích chay ra ruộng đồng, nhưng làn da của nàng lại luôn phơi nắng không đen, nhìn đến thật khiến người ta đỏ mắt.
Phải biết rằng, nàng và những tiểu cô nương khác trong thôn vừa ra khỏi cửa đã bị phơi nắng đen.
Tướng mạo, không sánh bằng . Gia thế, gia gia nàng là tộc trưởng Nhan thị, nhưng phụ thân người ta là Huyện lệnh đại lão gia.
Nàng thật sự từ đầu đến chân đều bị hạ thấp.
Mỗi lần đứng chung một chỗ với Đạo hoa , nàng đều có cảm giác tự ti mặc cảm, loại cảm giác này làm cho nàng rất không thoải mái, cho nên nàng không thích chơi với Đạo hoa chút nào, cũng không cho những đứa trẻ khác trong thôn chơi với nàng.
Lần này nếu không phải gia gia buộc nàng tạm biệt Đạo Hoa, nàng mới không nguyện ý bước vào Nhan gia đại viện.
Nghĩ đến lời gia gia nói riêng với phụ thân, Nhan Vân Khê không nhịn được ghen tị nói:
"Đạo hoa, ta thấy thiên kim huyện lệnh ngươi cũng không làm được bao lâu nữa đâu. Gia gia ta nói, phụ thân ngươi đã đảm nhiệm ba nhiệm kỳ Tri huyện, Tri huyện cũng phải khảo hạch, nếu không hợp cách, sẽ bị bãi miễn."
Đạo Hoa dừng thu dọn, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương.
Tuyệt đối đừng xem thường tiểu cô nương cổ đại, tâm tư của các nàng, có đôi khi người trưởng thành như nàng cũng phải cam bái hạ phong.
"Chuyện nhà ta không nhọc ngươi lo lắng, phụ thân ta ngày sau nhất định sẽ quan đường rộng mở . Ngươi còn có chuyện gì làm sao? Ta còn có rất nhiều thứ chưa thu thập, sẽ không tiễn ngươi a."
Nói xong, lưu cho tiểu cô nương một bóng lưng tiêu sái.
Xử lý mọi việc trong nhà xong, Nhan lão thái thái liền dẫn theo tôn nhi và tôn nữ, còn có lão bộc, lên đường đi huyện Lâm Nghi đến chỗ trưởng tử nhậm chức.
Trong tộc, Nhan lão thái thái tuổi tác cao, lại thêm mấy năm nay Nhan gia giúp đỡ gia tộc không ít, lúc bọn họ rời đi, tộc trưởng và trưởng lão bối phận tương đối cao trong tộc đều tới.
"Tẩu tử à, năm nay ít mưa, thu hoạch ở các nơi cũng không tốt lắm, chỉ có Nhan gia thôn chúng ta, dùng hạt giống ngài cho, thu hoạch còn nhiều hơn một phần so với năm trước, ta ở đây, thay mọi người cảm tạ ngài."
Nông gia dựa vào trời mà ăn cơm, quanh năm suốt tháng mệt chết cũng chưa chắc có thể ăn no. Tộc trưởng thật lòng cảm tạ Nhan lão thái thái, năm nay bởi vì thu hoạch nhiều hơn một phần, nụ cười trên mặt tộc nhân cũng nhiều thêm vài phần, không sầu khổ như những năm qua nữa.
Nhan lão thái thái vội vàng đỡ tộc trưởng muốn khom lưng hành lễ, chân thành nói: "Tộc trưởng chớ nói như vậy, nhà ta cô nhi quả mẫu, trước kia nếu không phải trong tộc ngoài sáng trong tối giúp đỡ, Trí Cao làm sao có thể có hôm nay ."
Tộc trưởng cũng là vẻ mặt chân thành:
"Tẩu tử cũng không nên nói những lời này, giữa đồng tộc vốn nên đồng khí liên chi, giúp đỡ lẫn nhau, những chuyện chúng ta làm kia, không có ý nghĩa."
“Trí cao, Trí viễn, Trí Cường ba huynh đệ bọn họ trở nên mạnh mẽ, hiện giờ có tiền đồ như vậy, tất cả đều nhờ lão tẩu tử dạy bảo."
"Tẩu tử, tẩu hiểu tình hình trong tộc, nếu Trí Cao có gì cần dùng, cứ việc nói, trong tộc nhất định ủng hộ."
Lúc này, những trưởng lão khác trong tộc cũng liên tục tỏ thái độ.
"Đúng vậy, các ngươi ở huyện Lâm Nghi nếu có gì cần, thì viết thư về nói một tiếng." Tam thái gia trong tộc mở miệng nói.
Nhan lão thái thái cảm động: "Ta thay Trí Cao đa tạ mọi người , nếu sau này có cơ hội, ta sẽ bảo hắn đích thân trở về nói lời cảm tạ với mọi người."
Nghe nói như thế, tộc trưởng và các tộc lão đều hài lòng.
Ngươi một lời ta một câu, nửa giờ trôi qua.
Đạo hoa ngồi trên xe ngựa, hứng thú đung đưa đôi chân ngắn ngủn, ngay khi nàng chuẩn bị leo lên xe chợp mắt một lát, cuối cùng tổ mẫu nhà nàng cũng vẫy tay tạm biệt tộc trưởng bọn họ.
Lên xe ngựa, Nhan lão thái thái thở ra một hơi thật sâu.
"Phốc!"
Nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của lão thái thái , Đạo Hoa không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng.
Cùng lúc đó, đại viện Nhan gia, cháu gái tộc trưởng Nhan Vân Khê hâm mộ nhìn Đạo hoa đang thu dọn đồ đạc.
"Đạo hoa, sau khi đến huyện Lâm Nghi, ngươi chính là thiên kim huyện lệnh."
Đạo hoa bị lời của tiểu cô nương chọc cười, quay đầu lại cười nói: "Không đi huyện Lâm Nghi thì ta cũng là thiên kim huyện lệnh nha."
Tiểu cô nương Nhan Vân Khê nghẹn lời, bĩu môi.
Là cháu gái của tộc trưởng, ở Nhan gia thôn, tất cả tiểu hài tử đều nịnh bợ lấy lòng nàng, nhưng có một người nàng làm sao cũng không vượt qua được.
Người này chính là Nhan Đạo Hoa trước mắt.
Nhìn gương mặt trắng nõn nà , thanh tú của Đạo, nước chua trong lòng Nhan Vân Khê ùng ục ục trào ra ngoài.
Cũng không biết người này lớn lên như thế nào? Bình thường thấy nàng rảnh rỗi không có việc gì liền thích chay ra ruộng đồng, nhưng làn da của nàng lại luôn phơi nắng không đen, nhìn đến thật khiến người ta đỏ mắt.
Phải biết rằng, nàng và những tiểu cô nương khác trong thôn vừa ra khỏi cửa đã bị phơi nắng đen.
Tướng mạo, không sánh bằng . Gia thế, gia gia nàng là tộc trưởng Nhan thị, nhưng phụ thân người ta là Huyện lệnh đại lão gia.
Nàng thật sự từ đầu đến chân đều bị hạ thấp.
Mỗi lần đứng chung một chỗ với Đạo hoa , nàng đều có cảm giác tự ti mặc cảm, loại cảm giác này làm cho nàng rất không thoải mái, cho nên nàng không thích chơi với Đạo hoa chút nào, cũng không cho những đứa trẻ khác trong thôn chơi với nàng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Lần này nếu không phải gia gia buộc nàng tạm biệt Đạo Hoa, nàng mới không nguyện ý bước vào Nhan gia đại viện.
Nghĩ đến lời gia gia nói riêng với phụ thân, Nhan Vân Khê không nhịn được ghen tị nói:
"Đạo hoa, ta thấy thiên kim huyện lệnh ngươi cũng không làm được bao lâu nữa đâu. Gia gia ta nói, phụ thân ngươi đã đảm nhiệm ba nhiệm kỳ Tri huyện, Tri huyện cũng phải khảo hạch, nếu không hợp cách, sẽ bị bãi miễn."
Đạo Hoa dừng thu dọn, quay đầu nhìn về phía tiểu cô nương.
Tuyệt đối đừng xem thường tiểu cô nương cổ đại, tâm tư của các nàng, có đôi khi người trưởng thành như nàng cũng phải cam bái hạ phong.
"Chuyện nhà ta không nhọc ngươi lo lắng, phụ thân ta ngày sau nhất định sẽ quan đường rộng mở . Ngươi còn có chuyện gì làm sao? Ta còn có rất nhiều thứ chưa thu thập, sẽ không tiễn ngươi a."
Nói xong, lưu cho tiểu cô nương một bóng lưng tiêu sái.
Xử lý mọi việc trong nhà xong, Nhan lão thái thái liền dẫn theo tôn nhi và tôn nữ, còn có lão bộc, lên đường đi huyện Lâm Nghi đến chỗ trưởng tử nhậm chức.
Trong tộc, Nhan lão thái thái tuổi tác cao, lại thêm mấy năm nay Nhan gia giúp đỡ gia tộc không ít, lúc bọn họ rời đi, tộc trưởng và trưởng lão bối phận tương đối cao trong tộc đều tới.
"Tẩu tử à, năm nay ít mưa, thu hoạch ở các nơi cũng không tốt lắm, chỉ có Nhan gia thôn chúng ta, dùng hạt giống ngài cho, thu hoạch còn nhiều hơn một phần so với năm trước, ta ở đây, thay mọi người cảm tạ ngài."
Nông gia dựa vào trời mà ăn cơm, quanh năm suốt tháng mệt chết cũng chưa chắc có thể ăn no. Tộc trưởng thật lòng cảm tạ Nhan lão thái thái, năm nay bởi vì thu hoạch nhiều hơn một phần, nụ cười trên mặt tộc nhân cũng nhiều thêm vài phần, không sầu khổ như những năm qua nữa.
Nhan lão thái thái vội vàng đỡ tộc trưởng muốn khom lưng hành lễ, chân thành nói: "Tộc trưởng chớ nói như vậy, nhà ta cô nhi quả mẫu, trước kia nếu không phải trong tộc ngoài sáng trong tối giúp đỡ, Trí Cao làm sao có thể có hôm nay ."
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tộc trưởng cũng là vẻ mặt chân thành:
"Tẩu tử cũng không nên nói những lời này, giữa đồng tộc vốn nên đồng khí liên chi, giúp đỡ lẫn nhau, những chuyện chúng ta làm kia, không có ý nghĩa."
“Trí cao, Trí viễn, Trí Cường ba huynh đệ bọn họ trở nên mạnh mẽ, hiện giờ có tiền đồ như vậy, tất cả đều nhờ lão tẩu tử dạy bảo."
"Tẩu tử, tẩu hiểu tình hình trong tộc, nếu Trí Cao có gì cần dùng, cứ việc nói, trong tộc nhất định ủng hộ."
Lúc này, những trưởng lão khác trong tộc cũng liên tục tỏ thái độ.
"Đúng vậy, các ngươi ở huyện Lâm Nghi nếu có gì cần, thì viết thư về nói một tiếng." Tam thái gia trong tộc mở miệng nói.
Nhan lão thái thái cảm động: "Ta thay Trí Cao đa tạ mọi người , nếu sau này có cơ hội, ta sẽ bảo hắn đích thân trở về nói lời cảm tạ với mọi người."
Nghe nói như thế, tộc trưởng và các tộc lão đều hài lòng.
Ngươi một lời ta một câu, nửa giờ trôi qua.
Đạo hoa ngồi trên xe ngựa, hứng thú đung đưa đôi chân ngắn ngủn, ngay khi nàng chuẩn bị leo lên xe chợp mắt một lát, cuối cùng tổ mẫu nhà nàng cũng vẫy tay tạm biệt tộc trưởng bọn họ.
Lên xe ngựa, Nhan lão thái thái thở ra một hơi thật sâu.
"Phốc!"
Nhìn dáng vẻ như trút được gánh nặng của lão thái thái , Đạo Hoa không nhịn được trực tiếp cười ra tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro