Chương 22
2024-10-13 15:05:00
Tống Thời An định cầm bát tự uống, ai ngờ tay hắn run quá, không thể cầm nổi chiếc bát sứ thô nặng, đành phải để nàng bón cho mình uống vài ngụm.
Sau khi bón nước xong, Khương Xuân không thèm quan tâm hắn có đồng ý hay không, trực tiếp bế cả người lẫn chăn của hắn lên giường.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại dọn dẹp chăn chiếu của mình và để hắn nằm ở đầu giường gần bếp nhất.
Còn nàng thì tự dọn xuống cuối giường.
Tống Thời An co ro trong chăn, lặng lẽ nhìn nàng bận rộn hết dọn dẹp chăn chiếu lại dọn giường, trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
Hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt thật không thực.
Nhưng chiếc giường ấm áp là thật, đôi tay và đôi chân lạnh giá của hắn dần dần có chút ấm lên.
Khương Xuân hiểu rõ hắn là người có nhiều suy nghĩ, dù sao thì đây cũng là nhân vật mà chính nàng tự tay viết ra, chẳng ai hiểu hắn hơn nàng cả.
Vì thế trước khi ngủ, nàng khẽ nói một câu: “Yên tâm đi, trước khi chàng hoàn toàn hồi phục, ta không có ý định động phòng đâu.”
Động phòng có thể dẫn đến việc mang thai, mà cơ thể này mới chỉ mười bảy tuổi, nàng thật sự không muốn làm mẹ sớm như vậy.
Tống Thời An nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
Nếu nói nàng ta, người đàn bà lẳng lơ này, có điểm tốt nào đó, thì chính là mỗi lời nói ra đều như đinh đóng cột, luôn giữ lời hứa.
Kiếp trước, nàng nói sẽ không động phòng với hắn, thì thật sự không động phòng, dù cho hắn đã làm quan nhất phẩm, nàng cũng tuyệt nhiên không gần gũi hắn.
Tuy nhiên, hắn yên tâm như vậy có phần quá sớm, bởi vì Khương Xuân của kiếp này không phải là Khương Xuân của kiếp trước.
Dĩ nhiên, đó là chuyện về sau.
***
Hôm qua, Khương Xuân dẫn Tống Thời An ở lại huyện cả ngày, việc giết lợn bán thịt đều do Khương Hà một mình đảm nhận, khiến trong lòng Khương Xuân có chút áy náy. Sáng sớm hôm sau, nàng liền dậy sớm để giúp cha giết lợn.
Nhưng Khương Hà vốn là người cần mẫn, còn dậy sớm hơn cả Khương Xuân.
Khi Khương Xuân đến, ông đã hạ gục được một con lợn béo, nước sôi cũng đã chuẩn bị sẵn, ông đang định bắt đầu cạo lông lợn.
Khương Xuân cằn nhằn: “Cha dậy sớm thế làm gì, sao không nằm thêm một chút nữa?”
Khương Hà cười chất phác đáp: “Cha tối qua ngủ sớm, đến giờ Dần thì nằm mãi không ngủ được nữa, nằm trằn trọc cũng khó chịu, chi bằng dậy làm việc cho tay chân hoạt động.”
Hai cha con hợp sức, chỉ mất nửa canh giờ đã xử lý xong một con lợn béo.
Sau khi bón nước xong, Khương Xuân không thèm quan tâm hắn có đồng ý hay không, trực tiếp bế cả người lẫn chăn của hắn lên giường.
Nghĩ đi nghĩ lại, nàng lại dọn dẹp chăn chiếu của mình và để hắn nằm ở đầu giường gần bếp nhất.
Còn nàng thì tự dọn xuống cuối giường.
Tống Thời An co ro trong chăn, lặng lẽ nhìn nàng bận rộn hết dọn dẹp chăn chiếu lại dọn giường, trong lòng cảm thấy ngổn ngang trăm mối.
Hắn cảm thấy mọi thứ trước mắt thật không thực.
Nhưng chiếc giường ấm áp là thật, đôi tay và đôi chân lạnh giá của hắn dần dần có chút ấm lên.
Khương Xuân hiểu rõ hắn là người có nhiều suy nghĩ, dù sao thì đây cũng là nhân vật mà chính nàng tự tay viết ra, chẳng ai hiểu hắn hơn nàng cả.
Vì thế trước khi ngủ, nàng khẽ nói một câu: “Yên tâm đi, trước khi chàng hoàn toàn hồi phục, ta không có ý định động phòng đâu.”
Động phòng có thể dẫn đến việc mang thai, mà cơ thể này mới chỉ mười bảy tuổi, nàng thật sự không muốn làm mẹ sớm như vậy.
Tống Thời An nghe xong những lời này, lập tức cảm thấy yên tâm hơn nhiều.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nếu nói nàng ta, người đàn bà lẳng lơ này, có điểm tốt nào đó, thì chính là mỗi lời nói ra đều như đinh đóng cột, luôn giữ lời hứa.
Kiếp trước, nàng nói sẽ không động phòng với hắn, thì thật sự không động phòng, dù cho hắn đã làm quan nhất phẩm, nàng cũng tuyệt nhiên không gần gũi hắn.
Tuy nhiên, hắn yên tâm như vậy có phần quá sớm, bởi vì Khương Xuân của kiếp này không phải là Khương Xuân của kiếp trước.
Dĩ nhiên, đó là chuyện về sau.
***
Hôm qua, Khương Xuân dẫn Tống Thời An ở lại huyện cả ngày, việc giết lợn bán thịt đều do Khương Hà một mình đảm nhận, khiến trong lòng Khương Xuân có chút áy náy. Sáng sớm hôm sau, nàng liền dậy sớm để giúp cha giết lợn.
Nhưng Khương Hà vốn là người cần mẫn, còn dậy sớm hơn cả Khương Xuân.
Khi Khương Xuân đến, ông đã hạ gục được một con lợn béo, nước sôi cũng đã chuẩn bị sẵn, ông đang định bắt đầu cạo lông lợn.
Khương Xuân cằn nhằn: “Cha dậy sớm thế làm gì, sao không nằm thêm một chút nữa?”
Khương Hà cười chất phác đáp: “Cha tối qua ngủ sớm, đến giờ Dần thì nằm mãi không ngủ được nữa, nằm trằn trọc cũng khó chịu, chi bằng dậy làm việc cho tay chân hoạt động.”
Hai cha con hợp sức, chỉ mất nửa canh giờ đã xử lý xong một con lợn béo.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro