Chương 27
2024-10-13 15:05:00
Nàng đập mạnh đôi đũa xuống bàn, lạnh lùng nói: “Hôm nay bọn ta đại diện cho cha ta đến thăm đại cô, nhưng lão thái thái bà lại không cho đại cô lên bàn ăn, là muốn thể hiện uy quyền trước mặt người nhà bên ngoại bọn ta sao, cố tình làm bọn ta mất mặt phải không?”
Tào bà tử đang vươn đũa gắp thịt, bị tiếng đũa đập bất ngờ làm cả kinh giật mình.
Vừa định mở miệng nói thì Vương Ngân Nhi đã lẩm bẩm một câu: “Có gì lạ đâu, nương ta bình thường cũng không lên bàn ăn mà.”
Khương Xuân cười lạnh: “Ngươi bị nãi nãi bán cho bọn buôn người, ngươi có thể ngẩng cao đầu là do ngươi có bản lĩnh, nhưng nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy giúp đỡ huynh tẩu của ngươi, làm sao không giúp nương ngươi, ít nhất cũng để bà ấy có thể được lên bàn ăn chứ.”
Nàng dừng lại một chút, giương mắt đánh gia Vương Ngân Nhi một lúc, cười lạnh nói: “Hay là ngươi khinh thường nương mình, cảm thấy bà ấy không xứng đáng lên bàn ăn?”
Khương Khê đột nhiên nhìn chằm chằm Vương Ngân Nhi, vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng ta, sợ nàng ta trả lời khẳng định.
Vương Ngân Nhi cắn cắn môi, lảng tránh chủ đề này, chỉ rầm rì nói: “Cái nhà này do nãi nãi định đoạt, ta có cách nào chứ?”
“Có cách hay không chính trong lòng ngươi tự biết!” Khương Xuân cười khinh bỉ, “Chẳng quan tâm đến nương ruột đang gặp khó khăn, lại cười nói với chính nãi nãi đã bán mình, đúng là chuyện nực cười lớn nhất thế gian.”
“Chuyện Vương gia bọn ta thế nào, không đến lượt cái họ Khương ngươi quản.” Tào bà tử lớn tiếng hét lên.
Vừa hét vừa cởi giày ném về phía Khương Khê: “Ngươi là cái đồ sao chổi, không cho ngươi lên bàn ăn, không cho ngươi lên bàn ăn, có giỏi thì bảo người nhà bên ngoại ngươi đến đánh lão bà tử ta đi!”
Chiếc giày hôi hám của Tào bà tử bay ngang qua bàn ăn, bữa cơm hôm nay coi như không ăn được nữa.
“Hừ, còn có người chủ động yêu cầu ta đánh mình, một khi đã như vậy, thì ta đây không khách khí nữa!” Khương Xuân đứng phắt dậy, bắt đầu xắn tay áo.
Đôi giày bốc mùi của bà già họ Cao bay ngang qua bàn ăn, bữa cơm hôm nay coi như không thể tiếp tục.
"Ha, vậy mà còn có người chủ động yêu cầu tôi đánh bà ta, đã thế thì tôi sẽ không khách sáo đâu!" Khương Xuân liền đứng phắt dậy, bắt đầu xắn tay áo.
Nguyên chủ đã sớm muốn đánh mụ già xấu xa này từ lâu, nhưng vì bị Khương Hà ngăn cản và vì hoàn cảnh của Khương Khê, nên đành phải nhịn.
Nhưng Khương Xuân thì mặc kệ, nàng xông tới túm lấy búi tóc của Tào bà tử, rồi đấm thẳng vào bả vai và mông thịt của bà ta.
Tào bà tử đang vươn đũa gắp thịt, bị tiếng đũa đập bất ngờ làm cả kinh giật mình.
Vừa định mở miệng nói thì Vương Ngân Nhi đã lẩm bẩm một câu: “Có gì lạ đâu, nương ta bình thường cũng không lên bàn ăn mà.”
Khương Xuân cười lạnh: “Ngươi bị nãi nãi bán cho bọn buôn người, ngươi có thể ngẩng cao đầu là do ngươi có bản lĩnh, nhưng nếu ngươi có bản lĩnh thì hãy giúp đỡ huynh tẩu của ngươi, làm sao không giúp nương ngươi, ít nhất cũng để bà ấy có thể được lên bàn ăn chứ.”
Nàng dừng lại một chút, giương mắt đánh gia Vương Ngân Nhi một lúc, cười lạnh nói: “Hay là ngươi khinh thường nương mình, cảm thấy bà ấy không xứng đáng lên bàn ăn?”
Khương Khê đột nhiên nhìn chằm chằm Vương Ngân Nhi, vẻ mặt khẩn trương nhìn nàng ta, sợ nàng ta trả lời khẳng định.
Vương Ngân Nhi cắn cắn môi, lảng tránh chủ đề này, chỉ rầm rì nói: “Cái nhà này do nãi nãi định đoạt, ta có cách nào chứ?”
“Có cách hay không chính trong lòng ngươi tự biết!” Khương Xuân cười khinh bỉ, “Chẳng quan tâm đến nương ruột đang gặp khó khăn, lại cười nói với chính nãi nãi đã bán mình, đúng là chuyện nực cười lớn nhất thế gian.”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Chuyện Vương gia bọn ta thế nào, không đến lượt cái họ Khương ngươi quản.” Tào bà tử lớn tiếng hét lên.
Vừa hét vừa cởi giày ném về phía Khương Khê: “Ngươi là cái đồ sao chổi, không cho ngươi lên bàn ăn, không cho ngươi lên bàn ăn, có giỏi thì bảo người nhà bên ngoại ngươi đến đánh lão bà tử ta đi!”
Chiếc giày hôi hám của Tào bà tử bay ngang qua bàn ăn, bữa cơm hôm nay coi như không ăn được nữa.
“Hừ, còn có người chủ động yêu cầu ta đánh mình, một khi đã như vậy, thì ta đây không khách khí nữa!” Khương Xuân đứng phắt dậy, bắt đầu xắn tay áo.
Đôi giày bốc mùi của bà già họ Cao bay ngang qua bàn ăn, bữa cơm hôm nay coi như không thể tiếp tục.
"Ha, vậy mà còn có người chủ động yêu cầu tôi đánh bà ta, đã thế thì tôi sẽ không khách sáo đâu!" Khương Xuân liền đứng phắt dậy, bắt đầu xắn tay áo.
Nguyên chủ đã sớm muốn đánh mụ già xấu xa này từ lâu, nhưng vì bị Khương Hà ngăn cản và vì hoàn cảnh của Khương Khê, nên đành phải nhịn.
Nhưng Khương Xuân thì mặc kệ, nàng xông tới túm lấy búi tóc của Tào bà tử, rồi đấm thẳng vào bả vai và mông thịt của bà ta.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro