Chương 44
2024-10-13 15:05:00
“Ngươi…” Bà ta chỉ tay vào Khương Xuân, oán hận nói: “Đồ chất nữ bất hiếu ngươi, dám đánh cả nãi mình, ngươi không sợ bị thiên lôi đánh xuống à!”
Khương Xuân cười ha ha nói: “Cháu sợ gì chứ, có nãi nãi là nương ruột nhẫn tâm đuổi trưởng tử ra khỏi nhà đứng trước, nếu thiên lôi đánh xuống thì cũng là đánh nãi nãi bà trước.”
Lý thị bị nói đến sắc mặt trắng bệch, lần đầu tiên cảm thấy miệng mình không đủ dùng.
Bà ta đảo mắt, “ôi chao” một tiếng, định giả vờ ngất xỉu ngã xuống đất.
Vừa lúc bị Khương Xuân đang quay người lấy rơm đậu nành nhìn thấy.
Nàng cười khẩy: “Nãi mà ngất xỉu, nhà cháu chỉ có hai phòng, không có chỗ đặt bà, chỉ có thể khiêng bà ra chuồng lợn phía sau, may mà chuồng lợn nhà cháu rộng, có thể dọn ra một gian nhỏ cho bà nằm.”
Lý thị nghe vậy, lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng la lên: “Ai ngất xỉu hả? Ai ngất xỉu hả? ngươi đừng có nguyền rủa lão bà tử này!”
“Không ngất xỉu thì tốt.” Khương Xuân cười nhếch môi, cầm que cởi lửa trong tay chỉ ra ngoài, hừ một tiếng: “Nãi nãi, cháu đang bận nhóm lửa hấp màn thầu, không có thời gian tiếp bà, bà đi thong thả nhé!”
Lý thị không đạt được mục đích, không cam lòng rời đi, mắt nhỏ đảo quanh bếp, ánh mắt dừng lại trên tủ bát có cái khay được phủ đậy.
Sau đó, bà ta nhanh như chớp lao đến tủ bát, một tay nhấc khăn phủ, một tay chộp lấy hai chiếc màn thầu lớn, rồi chạy ra ngoài.
Khi Khương Xuân phản ứng lại, người đã chạy ra ngoài cổng.
Khương Xuân: “…”
Này thật đúng là, thật là…
Nếu không phải Tống Thời An đang ở tây phòng cách một bức tường, nàng đã không nhịn được mà chửi thề, hỏi thăm cha mẹ đã khuất của Lý thị rồi.
Mất hai chiếc màn thầu trắng, làm nàng đau lòng không thôi.
Bây giờ nàng đi đuổi theo, chắc chắn có thể lấy lại.
Nhưng màn thầu đã bị bàn tay không biết bao lâu không rửa của Lý thị chạm vào, dù có lấy lại cũng không ăn được, chỉ có thể đem cho lợn ăn.
Trong thời đại thiếu lương thực này, lấy màn thầu trắng cho lợn ăn, nàng thật sự sợ bị thiên lôi đánh.
Chỉ có thể để lão thái này hưởng lợi thôi.
Nhưng lợi của Khương Xuân không dễ chiếm, lần sau nàng nhất định sẽ đòi lại gấp đôi, để bà ta biết thế nào là lễ hội!
*
Khương Xuân hấp xong hai nồi màn thầu, Khương Hà mới về, trên xe cút kít buộc một con ngỗng lớn đang vỗ cánh loạn xạ.
Nàng vội chạy ra tháo ngạch cửa, cười hỏi: “Cha nửa ngày không về, đi đâu bắt ngỗng vậy?”
Khương Hà đùa theo: “Tới nhà cữu (cậu) của con bắt ngỗng, xem cha bắt con này có đủ béo không?”
Khương Xuân cười ha ha nói: “Cháu sợ gì chứ, có nãi nãi là nương ruột nhẫn tâm đuổi trưởng tử ra khỏi nhà đứng trước, nếu thiên lôi đánh xuống thì cũng là đánh nãi nãi bà trước.”
Lý thị bị nói đến sắc mặt trắng bệch, lần đầu tiên cảm thấy miệng mình không đủ dùng.
Bà ta đảo mắt, “ôi chao” một tiếng, định giả vờ ngất xỉu ngã xuống đất.
Vừa lúc bị Khương Xuân đang quay người lấy rơm đậu nành nhìn thấy.
Nàng cười khẩy: “Nãi mà ngất xỉu, nhà cháu chỉ có hai phòng, không có chỗ đặt bà, chỉ có thể khiêng bà ra chuồng lợn phía sau, may mà chuồng lợn nhà cháu rộng, có thể dọn ra một gian nhỏ cho bà nằm.”
Lý thị nghe vậy, lập tức đứng thẳng người, lớn tiếng la lên: “Ai ngất xỉu hả? Ai ngất xỉu hả? ngươi đừng có nguyền rủa lão bà tử này!”
“Không ngất xỉu thì tốt.” Khương Xuân cười nhếch môi, cầm que cởi lửa trong tay chỉ ra ngoài, hừ một tiếng: “Nãi nãi, cháu đang bận nhóm lửa hấp màn thầu, không có thời gian tiếp bà, bà đi thong thả nhé!”
Lý thị không đạt được mục đích, không cam lòng rời đi, mắt nhỏ đảo quanh bếp, ánh mắt dừng lại trên tủ bát có cái khay được phủ đậy.
Sau đó, bà ta nhanh như chớp lao đến tủ bát, một tay nhấc khăn phủ, một tay chộp lấy hai chiếc màn thầu lớn, rồi chạy ra ngoài.
Khi Khương Xuân phản ứng lại, người đã chạy ra ngoài cổng.
Khương Xuân: “…”
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Này thật đúng là, thật là…
Nếu không phải Tống Thời An đang ở tây phòng cách một bức tường, nàng đã không nhịn được mà chửi thề, hỏi thăm cha mẹ đã khuất của Lý thị rồi.
Mất hai chiếc màn thầu trắng, làm nàng đau lòng không thôi.
Bây giờ nàng đi đuổi theo, chắc chắn có thể lấy lại.
Nhưng màn thầu đã bị bàn tay không biết bao lâu không rửa của Lý thị chạm vào, dù có lấy lại cũng không ăn được, chỉ có thể đem cho lợn ăn.
Trong thời đại thiếu lương thực này, lấy màn thầu trắng cho lợn ăn, nàng thật sự sợ bị thiên lôi đánh.
Chỉ có thể để lão thái này hưởng lợi thôi.
Nhưng lợi của Khương Xuân không dễ chiếm, lần sau nàng nhất định sẽ đòi lại gấp đôi, để bà ta biết thế nào là lễ hội!
*
Khương Xuân hấp xong hai nồi màn thầu, Khương Hà mới về, trên xe cút kít buộc một con ngỗng lớn đang vỗ cánh loạn xạ.
Nàng vội chạy ra tháo ngạch cửa, cười hỏi: “Cha nửa ngày không về, đi đâu bắt ngỗng vậy?”
Khương Hà đùa theo: “Tới nhà cữu (cậu) của con bắt ngỗng, xem cha bắt con này có đủ béo không?”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro