Chương 8
2024-10-13 15:05:00
Do Khương Xuân vốn ghét bỏ hắn, không bao giờ ăn chung mâm, cho nên hắn chẳng hề biết nàng lại ăn lượng cơm kinh người như thế.
Bánh bao thịt to bằng bàn tay của một nam nhân trưởng thành, vậy mà nàng có thể ăn liền một hơi mười tám cái, cộng thêm một bát lớn tào phớ nóng.
Vậy mà nàng chẳng những không thấy no, còn lộ ra bộ dáng chưa thỏa mãn.
Chẳng lẽ nàng chính là một thùng cơm đã thành tinh?
Khương Xuân nhìn thấy Tống Thời An vẫn đang nhai kỹ nuốt chậm, đến cái bánh bao thứ hai cũng mới gặm được một miếng, nàng không còn đủ kiên nhẫn chờ hắn ăn xong, tự mình đứng dậy.
Tùy tiện đặt bát đã dùng lên chậu sứ trên bệ bếp, sau đó nàng chỉ vào chậu sứ bảo chàng: "Đợi lát nữa chàng uống xong tào phớ thì cũng để bát vào đây, tí về thiếp rửa sau."
Nói xong không đợi hắn trả lời, nàng đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng kéo tấm vải dầu trên hành lang, trải đống cây đậu tương ra phơi nắng.
Làng Đại Liễu Thụ nằm ở phủ Tề Châu, thuộc địa giới Tề Lỗ, trước khi ngô từ châu Mỹ được du nhập, nông nghiệp ở đây chủ yếu luân canh lúa mì và đậu tương.
Khương gia làm nghề đồ tể, nghề chính là giết mổ lợn, ruộng đất trong nhà không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu thượng điền (ruộng tốt) ven sông.
Thời điểm Khương Xuân xuyên không đến, đúng lúc là mùa thu hoạch đậu tương, vừa tới đã phải lao vào một ngày làm việc nhà nông với cường độ cao, suýt nữa khiến nàng mệt chết.
Số đậu tương cực cực khổ khổ thu về, nhân lúc trời đẹp, nàng phải nhanh chóng tuốt hạt.
Nếu chẳng may ông trời không chiều lòng người, mấu chốt lúc này mà có một trận mưa, thì thật sự phiền phức.
Nàng trải ba mẫu đậu tương ra khắp sân, rồi từ nhà kho phía tây lấy ra chiếc chày gỗ lớn, từng nhát từng nhát đập mạnh vào đống cây đậu tương.
Đây là một việc tốn sức, sau hai khắc (30 phút) làm việc cật lực, Khương Xuân đã mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc.
Nàng ngồi phịch xuống đất, vừa dùng tay áo lau mồ hôi vừa oán thầm trong lòng: "Ai bảo ngươi viết truyện điền văn, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng, bị ông trời ném vào đây để làm ruộng thật?"
Truyện điền văn thực ra đều là truyện kỳ ảo dị giới, trồng cây tùy tiện một chút là có thể thu hoạch, tùy tiện gặt một chút là lương thực đầy kho.
Hiện thực chính là ta chỉ đánh ba mẫu cây đậu thôi mà đã mệt như chó chết, mỹ nhân gì đó bây giờ chẳng còn tâm tư kiều diễm gì nữa, chỉ muốn nằm dài trên đất mà nghỉ ngơi.
Đang tạm thời nghỉ ngơi thì cổng viện đột nhiên “két” một tiếng mở ra.
Khương Xuân còn tưởng là lão cha Khương Hà đã về, ai ngờ ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy tổ mẫu (bà nội) Lý thị đến.
Bánh bao thịt to bằng bàn tay của một nam nhân trưởng thành, vậy mà nàng có thể ăn liền một hơi mười tám cái, cộng thêm một bát lớn tào phớ nóng.
Vậy mà nàng chẳng những không thấy no, còn lộ ra bộ dáng chưa thỏa mãn.
Chẳng lẽ nàng chính là một thùng cơm đã thành tinh?
Khương Xuân nhìn thấy Tống Thời An vẫn đang nhai kỹ nuốt chậm, đến cái bánh bao thứ hai cũng mới gặm được một miếng, nàng không còn đủ kiên nhẫn chờ hắn ăn xong, tự mình đứng dậy.
Tùy tiện đặt bát đã dùng lên chậu sứ trên bệ bếp, sau đó nàng chỉ vào chậu sứ bảo chàng: "Đợi lát nữa chàng uống xong tào phớ thì cũng để bát vào đây, tí về thiếp rửa sau."
Nói xong không đợi hắn trả lời, nàng đã đẩy cửa đi ra ngoài.
Nàng kéo tấm vải dầu trên hành lang, trải đống cây đậu tương ra phơi nắng.
Làng Đại Liễu Thụ nằm ở phủ Tề Châu, thuộc địa giới Tề Lỗ, trước khi ngô từ châu Mỹ được du nhập, nông nghiệp ở đây chủ yếu luân canh lúa mì và đậu tương.
Khương gia làm nghề đồ tể, nghề chính là giết mổ lợn, ruộng đất trong nhà không nhiều lắm, chỉ có ba mẫu thượng điền (ruộng tốt) ven sông.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thời điểm Khương Xuân xuyên không đến, đúng lúc là mùa thu hoạch đậu tương, vừa tới đã phải lao vào một ngày làm việc nhà nông với cường độ cao, suýt nữa khiến nàng mệt chết.
Số đậu tương cực cực khổ khổ thu về, nhân lúc trời đẹp, nàng phải nhanh chóng tuốt hạt.
Nếu chẳng may ông trời không chiều lòng người, mấu chốt lúc này mà có một trận mưa, thì thật sự phiền phức.
Nàng trải ba mẫu đậu tương ra khắp sân, rồi từ nhà kho phía tây lấy ra chiếc chày gỗ lớn, từng nhát từng nhát đập mạnh vào đống cây đậu tương.
Đây là một việc tốn sức, sau hai khắc (30 phút) làm việc cật lực, Khương Xuân đã mệt đến mức mồ hôi nhễ nhại, thở hồng hộc.
Nàng ngồi phịch xuống đất, vừa dùng tay áo lau mồ hôi vừa oán thầm trong lòng: "Ai bảo ngươi viết truyện điền văn, giờ thì hay rồi, gặp báo ứng, bị ông trời ném vào đây để làm ruộng thật?"
Truyện điền văn thực ra đều là truyện kỳ ảo dị giới, trồng cây tùy tiện một chút là có thể thu hoạch, tùy tiện gặt một chút là lương thực đầy kho.
Hiện thực chính là ta chỉ đánh ba mẫu cây đậu thôi mà đã mệt như chó chết, mỹ nhân gì đó bây giờ chẳng còn tâm tư kiều diễm gì nữa, chỉ muốn nằm dài trên đất mà nghỉ ngơi.
Đang tạm thời nghỉ ngơi thì cổng viện đột nhiên “két” một tiếng mở ra.
Khương Xuân còn tưởng là lão cha Khương Hà đã về, ai ngờ ngẩng đầu nhìn lên, lại thấy tổ mẫu (bà nội) Lý thị đến.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro