Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Anh rất muốn dỗ tôi vui vẻ à?
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Chẳng qua, đến chính anh cũng có chút không tin, càng đừng nói là cô, sau khi cô nghe xong nhất định vô cùng khinh bỉ anh nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh phát sốt nói mê sảng sao? Vui đùa cấp bậc vũ trụ gì vậy.”
Hơn nữa, cô hoàn toàn không thích anh, nếu biết anh thích cô, nhất định sẽ khoe khoang hận không thể vểnh đuôi khổng tước lên bầu trời!
Hừ! Anh mới không nói!
……
“Aizz, Hoàng Phủ ba tuổi?”
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương hận không thể để lên chóp mũi, dáng dấp lông mi xinh đẹp vỗ một cái rồi một cái,
“Nghĩ cái gì vậy? Tôi gọi anh nửa ngày cũng không trả lời.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng khụ hai tiếng, ngữ khí mỉa mai,
“Thịnh Vị Ương, cô cũng thật dễ dỗ, một bó hoa hồng liền dỗ được cô rồi.”
Thịnh Vị Ương nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ trầm tư chống cằm, “Như thế nào, Hoàng Phủ ba tuổi, anh rất muốn dỗ tôi vui vẻ à?”
“Hừ!” Vị thiếu gia nào đó lãnh diễm quét tới, “Tự mình đa tình!”
Thịnh Vị Ương cũng kiêu ngạo cái mũi hừ một tiếng,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh đừng cho là tính tình tôi tốt, chỉ có thể trách lòng tôi mềm yếu, quá thiện lương.”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, liếc xẻo cô một cái thật sâu, anh chưa từng cảm thấy con báo nhỏ giảo hoạt này tốt tính!
Thịnh Vị Ương tiếp tục nói,
“Lần trước anh làm đầu gối của tôi té xanh tím, lúc này đây anh lại làm tàn phế mu bàn tay bị thương của tôi, Hoàng Phủ Bạc Ái, đều nói sự bất quá tam, còn có tiếp theo, cho dù anh quỳ xuống gọi tôi là cô nãi nãi, tôi cũng không nhất định sẽ tha thứ cho anh đâu.”
Chẳng qua, đến chính anh cũng có chút không tin, càng đừng nói là cô, sau khi cô nghe xong nhất định vô cùng khinh bỉ anh nói,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh phát sốt nói mê sảng sao? Vui đùa cấp bậc vũ trụ gì vậy.”
Hơn nữa, cô hoàn toàn không thích anh, nếu biết anh thích cô, nhất định sẽ khoe khoang hận không thể vểnh đuôi khổng tước lên bầu trời!
Hừ! Anh mới không nói!
……
“Aizz, Hoàng Phủ ba tuổi?”
Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ của Thịnh Vị Ương hận không thể để lên chóp mũi, dáng dấp lông mi xinh đẹp vỗ một cái rồi một cái,
“Nghĩ cái gì vậy? Tôi gọi anh nửa ngày cũng không trả lời.”
Hoàng Phủ Bạc Ái lạnh lùng khụ hai tiếng, ngữ khí mỉa mai,
“Thịnh Vị Ương, cô cũng thật dễ dỗ, một bó hoa hồng liền dỗ được cô rồi.”
Thịnh Vị Ương nghiêng nghiêng đầu, ra vẻ trầm tư chống cằm, “Như thế nào, Hoàng Phủ ba tuổi, anh rất muốn dỗ tôi vui vẻ à?”
“Hừ!” Vị thiếu gia nào đó lãnh diễm quét tới, “Tự mình đa tình!”
Thịnh Vị Ương cũng kiêu ngạo cái mũi hừ một tiếng,
“Hoàng Phủ ba tuổi, anh đừng cho là tính tình tôi tốt, chỉ có thể trách lòng tôi mềm yếu, quá thiện lương.”
Khóe môi Hoàng Phủ Bạc Ái kéo một cái, liếc xẻo cô một cái thật sâu, anh chưa từng cảm thấy con báo nhỏ giảo hoạt này tốt tính!
Thịnh Vị Ương tiếp tục nói,
“Lần trước anh làm đầu gối của tôi té xanh tím, lúc này đây anh lại làm tàn phế mu bàn tay bị thương của tôi, Hoàng Phủ Bạc Ái, đều nói sự bất quá tam, còn có tiếp theo, cho dù anh quỳ xuống gọi tôi là cô nãi nãi, tôi cũng không nhất định sẽ tha thứ cho anh đâu.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro