Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Ảo giác
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái hừ một tiếng, lạnh lùng thưởng ba chữ,
“Đều không có!”
“Ách……” Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, một giây trước khuôn mặt nhỏ còn cười đến ba hoa chích choè nháy mắt vặn vẹo đến không nỡ nhìn thẳng!
“Nha! Hoàng Phủ ba tuổi, anh không mua cho tôi vậy còn muốn tôi chọn món làm gì!”
“Để cô mơ tưởng một chút.” Mỗ nam nói như thể, cô nhóc, còn muốn ăn bánh bao nhỏ, còn có bánh quẩy chiên mì chua cay đều là đồ rối loạn tung tung gì hả!
“Mơ tưởng……” Thịnh Vị Ương suýt đã vung một cái móng heo qua.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái múc muỗng canh rong biển móng heo, động tác có vẻ cứng đờ đút đến bên miệng Thịnh Vị Ương,
“Há miệng.”
Thịnh Vị Ương đang nghẹn khí, uốn éo cổ, quay đầu đi chỗ khác.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mi, giọng nói hờ hững vĩnh viễn lạnh băng nghe tới lại có chút dịu dàng dỗ người,
“Đừng náo loạn, cô bị thương, Charles nói mấy ngày nay phải ăn thanh đạm.”
“Còn không phải anh làm hại!” Thịnh Vị Ương cắn răng trừng mắt nhìn qua, lại không cẩn thận rơi vào đôi mắt sâu đau lòng của người đàn ông, tựa hồ còn có chút tự trách.
Thịnh Vị Ương, “……”
Vì sao cô cảm thấy tên này còn ủy khuất hơn cô →_→.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái hừ một tiếng, lạnh lùng thưởng ba chữ,
“Đều không có!”
“Ách……” Khóe môi Thịnh Vị Ương kéo một cái, một giây trước khuôn mặt nhỏ còn cười đến ba hoa chích choè nháy mắt vặn vẹo đến không nỡ nhìn thẳng!
“Nha! Hoàng Phủ ba tuổi, anh không mua cho tôi vậy còn muốn tôi chọn món làm gì!”
“Để cô mơ tưởng một chút.” Mỗ nam nói như thể, cô nhóc, còn muốn ăn bánh bao nhỏ, còn có bánh quẩy chiên mì chua cay đều là đồ rối loạn tung tung gì hả!
“Mơ tưởng……” Thịnh Vị Ương suýt đã vung một cái móng heo qua.
……
Hoàng Phủ Bạc Ái múc muỗng canh rong biển móng heo, động tác có vẻ cứng đờ đút đến bên miệng Thịnh Vị Ương,
“Há miệng.”
Thịnh Vị Ương đang nghẹn khí, uốn éo cổ, quay đầu đi chỗ khác.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhíu mi, giọng nói hờ hững vĩnh viễn lạnh băng nghe tới lại có chút dịu dàng dỗ người,
“Đừng náo loạn, cô bị thương, Charles nói mấy ngày nay phải ăn thanh đạm.”
“Còn không phải anh làm hại!” Thịnh Vị Ương cắn răng trừng mắt nhìn qua, lại không cẩn thận rơi vào đôi mắt sâu đau lòng của người đàn ông, tựa hồ còn có chút tự trách.
Thịnh Vị Ương, “……”
Vì sao cô cảm thấy tên này còn ủy khuất hơn cô →_→.
Ảo giác, nhất định là ảo giác.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro