Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Con báo nhỏ dối trá!
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Thịnh Vị Ương thật sự chịu không nổi không khí quỷ dị như vậy, “soạt” lập tức xoay người muốn rời khỏi, lại bị một cổ ngoại lực cường thế giữ chặt.
Hoàng Phủ Bạc Ái nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô,
“Buổi chiều cô đi ra ngoài làm gì?”
Trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, cũng không màng xấu hổ vừa rồi, lập tức quay đầu, nắm ngược lại bàn tay to của Hoàng Phủ Bạc Ái hỏi,
“Anh cho tôi đi ra ngoài!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái lướt qua, dường như không có việc gì liếc nhìn tay nhỏ nắm lấy mình của cô gái, sau đó môi đỏ rất lạnh hơi không thể nhận ra nâng lên một chút, cũng không quản Thịnh Vị Ương có trả lời vấn đề anh hay không, kiêu ngạo nói,
“Cho.”
Lập tức, Thịnh Vị Ương cười cong mắt, mắt đào hoa tươi đẹp lóe lên ánh sáng, không dấu được hưng phấn và vui mừng.
Nhìn nhìn, Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể có loại suy nghĩ “Đáp ứng cô đi ra ngoài là đúng", vừa rồi khi cô nhìn thấy tin tức giống như rất khó chịu.
Hơn nữa dù con báo nhỏ này dám chạy, anh cũng có thể tung lưới trời tìm được cô.
……
Tâm tình Thịnh Vị Ương lại vô cùng tốt, nhanh chóng lại đi đến phòng khách phía trước gọi điện thoại lại cho Nam Tiểu Tố, hai cô gái ở trong điện thoại hẹn địa điểm gặp mặt, liền ở cao ốc bách hóa quốc tế.
Thịnh Vị Ương cười tủm tỉm,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh có muốn ăn táo không, tôi giúp anh bưng tới.”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn cô một cái.
Người phụ nữ này quả nhiên đổi sắc mặt rất nhanh nha, vừa rồi còn hận không thể liều mạng với anh, anh mới vừa đáp ứng cô đi ra ngoài, liền nhanh lấy lòng như vậy.
Hừ! Con báo nhỏ dối trá!
Khóe môi người đàn ông khẽ nhướng, thưởng một chữ,
“Muốn.”
Thịnh Vị Ương ngoan ngoãn bưng táo tới, khóe miệng hồng của anh cười đến hận không thể kéo đến lỗ tai.
Thịnh Vị Ương thật sự chịu không nổi không khí quỷ dị như vậy, “soạt” lập tức xoay người muốn rời khỏi, lại bị một cổ ngoại lực cường thế giữ chặt.
Hoàng Phủ Bạc Ái nắm chặt cánh tay mảnh khảnh của cô,
“Buổi chiều cô đi ra ngoài làm gì?”
Trong lòng Thịnh Vị Ương cả kinh, cũng không màng xấu hổ vừa rồi, lập tức quay đầu, nắm ngược lại bàn tay to của Hoàng Phủ Bạc Ái hỏi,
“Anh cho tôi đi ra ngoài!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái lướt qua, dường như không có việc gì liếc nhìn tay nhỏ nắm lấy mình của cô gái, sau đó môi đỏ rất lạnh hơi không thể nhận ra nâng lên một chút, cũng không quản Thịnh Vị Ương có trả lời vấn đề anh hay không, kiêu ngạo nói,
“Cho.”
Lập tức, Thịnh Vị Ương cười cong mắt, mắt đào hoa tươi đẹp lóe lên ánh sáng, không dấu được hưng phấn và vui mừng.
Nhìn nhìn, Hoàng Phủ Bạc Ái lại có thể có loại suy nghĩ “Đáp ứng cô đi ra ngoài là đúng", vừa rồi khi cô nhìn thấy tin tức giống như rất khó chịu.
Hơn nữa dù con báo nhỏ này dám chạy, anh cũng có thể tung lưới trời tìm được cô.
……
Tâm tình Thịnh Vị Ương lại vô cùng tốt, nhanh chóng lại đi đến phòng khách phía trước gọi điện thoại lại cho Nam Tiểu Tố, hai cô gái ở trong điện thoại hẹn địa điểm gặp mặt, liền ở cao ốc bách hóa quốc tế.
Thịnh Vị Ương cười tủm tỉm,
“Hoàng Phủ Bạc Ái, anh có muốn ăn táo không, tôi giúp anh bưng tới.”
Hoàng Phủ Bạc Ái liếc mắt nhìn cô một cái.
Người phụ nữ này quả nhiên đổi sắc mặt rất nhanh nha, vừa rồi còn hận không thể liều mạng với anh, anh mới vừa đáp ứng cô đi ra ngoài, liền nhanh lấy lòng như vậy.
Hừ! Con báo nhỏ dối trá!
Khóe môi người đàn ông khẽ nhướng, thưởng một chữ,
“Muốn.”
Thịnh Vị Ương ngoan ngoãn bưng táo tới, khóe miệng hồng của anh cười đến hận không thể kéo đến lỗ tai.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro