Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Cực kỳ vui vẻ
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Môi mỏng mím lại của vị Thái thượng hoàng nào đó giương lên, đang khoe khoang muốn cười, liền nghe thấy Thịnh Vị Ương bổ đao kế tiếp,
“Rốt cuộc tôi vẫn là Hoàng Phủ thiếu phu nhân, thấy nam thần nhiều lắm chỉ ở trong đầu ảo tưởng một chút, tuyệt đối không phát hoa si!”
Ảo tưởng?
Kết quả, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó nhướng đuôi lông mày hung hăng run rẩy một cái, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo.
……
Tiếp theo --
“Thịnh Vị Ương!!”
Phòng trang điểm khách quý tư nhân, tiếng hô bão giận của mỗ nam chợt vang lên, hàm răng cắn đến vang lên “ken két”.
Thịnh Vị Ương đã sớm cơ trí vươn tay ngăn chặn tai, ngước mắt cười, vui vẻ cười nói,
“Nói giỡn thôi! Mỗi ngày đối diện với gương mặt đẹp trai yêu nghiệt nhân thần cộng phẫn này của anh, đã sớm miễn dịch với hoa mỹ nam khác.”
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường hừ một tiếng, sau đó cong khuỷu tay ngữ khí giống như kiêu ngạo ra lệnh nói,
“Khoác tôi!”
“Không tức giận rồi hả?” Thịnh Vị Ương đặc biệt thuần lương chớp chớp mắt, mắt đào hoa xinh đẹp lại cười đến cực kỳ hư hỏng.
Hoàng Phủ Bạc Ái xụ mặt, lại không được tự nhiên rầm rì một tiếng.
Nhìn biểu tình ấu trĩ của người đàn ông này, Thịnh Vị Ương nhịn không được “Xì” cười, cánh tay ngọc ngó sen non mịn nhẹ nhàng khoác ở trên cánh tay của anh, chậc chậc cảm thán,
“Thật ngoan nha!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên co giật, vì sao anh lại đột nhiên có loại cảm giác bị con báo nhỏ này điều diễn một phen chứ……
“Hoàng Phủ thiếu gia, Hoàng Phủ thiếu phu nhân, thỉnh đi thong thả.”
Hai người đi ra cửa hàng thiết kế, giọng nói đấu võ mồm tiếp tục truyền đến, chọc cho tất cả đám nhân viên cửa hàng khom lưng cung tiễn đều nhịn không được cười.
“Thịnh Vị Ương, chọc tôi sinh khí cô rất vui vẻ?”
“Không phải rất vui vẻ, là cực kỳ vui vẻ.”
“…… Cô!”
“Ai bảo anh mỗi ngày đều mắng tôi là heo.”
“Chỉ dựa vào chỉ số thông minh này của cô, mắng cô là heo đã kéo trình độ của heo xuống rồi.”
“Vậy sao anh còn để heo bồi anh đi tham gia tiệc tối!”
“Lão tử thích!”
“……”
Môi mỏng mím lại của vị Thái thượng hoàng nào đó giương lên, đang khoe khoang muốn cười, liền nghe thấy Thịnh Vị Ương bổ đao kế tiếp,
“Rốt cuộc tôi vẫn là Hoàng Phủ thiếu phu nhân, thấy nam thần nhiều lắm chỉ ở trong đầu ảo tưởng một chút, tuyệt đối không phát hoa si!”
Ảo tưởng?
Kết quả, vị Bạc Ái thiếu gia nào đó nhướng đuôi lông mày hung hăng run rẩy một cái, gương mặt hoàn toàn vặn vẹo.
……
Tiếp theo --
“Thịnh Vị Ương!!”
Phòng trang điểm khách quý tư nhân, tiếng hô bão giận của mỗ nam chợt vang lên, hàm răng cắn đến vang lên “ken két”.
Thịnh Vị Ương đã sớm cơ trí vươn tay ngăn chặn tai, ngước mắt cười, vui vẻ cười nói,
“Nói giỡn thôi! Mỗi ngày đối diện với gương mặt đẹp trai yêu nghiệt nhân thần cộng phẫn này của anh, đã sớm miễn dịch với hoa mỹ nam khác.”
Lỗ mũi Hoàng Phủ Bạc Ái khinh thường hừ một tiếng, sau đó cong khuỷu tay ngữ khí giống như kiêu ngạo ra lệnh nói,
“Khoác tôi!”
“Không tức giận rồi hả?” Thịnh Vị Ương đặc biệt thuần lương chớp chớp mắt, mắt đào hoa xinh đẹp lại cười đến cực kỳ hư hỏng.
Hoàng Phủ Bạc Ái xụ mặt, lại không được tự nhiên rầm rì một tiếng.
Nhìn biểu tình ấu trĩ của người đàn ông này, Thịnh Vị Ương nhịn không được “Xì” cười, cánh tay ngọc ngó sen non mịn nhẹ nhàng khoác ở trên cánh tay của anh, chậc chậc cảm thán,
“Thật ngoan nha!”
Khóe mắt Hoàng Phủ Bạc Ái đột nhiên co giật, vì sao anh lại đột nhiên có loại cảm giác bị con báo nhỏ này điều diễn một phen chứ……
“Hoàng Phủ thiếu gia, Hoàng Phủ thiếu phu nhân, thỉnh đi thong thả.”
Hai người đi ra cửa hàng thiết kế, giọng nói đấu võ mồm tiếp tục truyền đến, chọc cho tất cả đám nhân viên cửa hàng khom lưng cung tiễn đều nhịn không được cười.
“Thịnh Vị Ương, chọc tôi sinh khí cô rất vui vẻ?”
“Không phải rất vui vẻ, là cực kỳ vui vẻ.”
“…… Cô!”
“Ai bảo anh mỗi ngày đều mắng tôi là heo.”
“Chỉ dựa vào chỉ số thông minh này của cô, mắng cô là heo đã kéo trình độ của heo xuống rồi.”
“Vậy sao anh còn để heo bồi anh đi tham gia tiệc tối!”
“Lão tử thích!”
“……”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro