Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Hãm sâu
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Editor: May
Bỗng chốc ---
Sống lưng gắt gao cứng đờ của người đàn ông hung hăng run lên! Nóng bỏng đau đớn, giống như muốn khắc tiến vào trong cốt nhục, gần như đau lòng muốn nứt ra……
Trước nay anh đều chưa từng thấy bộ dáng chật vậy khó chịu như thế của cô!
Ở trong mắt anh, Hoàng Phủ Bạc Ý là vĩnh viễn kiêu ngạo, là cao quý trời sinh.
Cô vốn là công chúa Hoàng Phủ đế quốc cao cao tại thượng, nhưng mà, giờ khắc này, lại bởi vì anh, tựa như một búp bê vải rách nát, đáng thương như vậy, khó chịu như vậy!
Giống như đều sẽ không hô hấp……
Một khắc kia, Lôi Nặc suy nghĩ, đời này của anh, cũng sẽ không quên bộ dáng cô vì anh khóc đến thương tâm như thế đi!
Chân trời, hoàng hôn lửa đỏ lưu luyến đầy trời.
Giống như một con phượng hoàng đồ đằng, cả người thiêu đốt ngọn lửa mê người nhất, nhuộm đẫm một mảnh trời xanh mây trắng này tới cực hạn rồi.
……
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ý nhẹ nhàng cười.
Đôi mắt minh diễm còn chảy lệ quang, lại cười đến rõ ràng, thật giống như năm ấy anh cõng cô xuống từ trên cây, cô ghé vào trên vai anh, cười đến càn rỡ như vậy.
Một bàn tay phủ ở trên ngực nhảy lên của anh, một cái tay khác dùng sức nắm tay anh,
“Lôi Nặc, đều nói khi người không biểu đạt nội tâm chân thật, thì đau đớn sẽ cho ra đáp án, nếu để em nói dối, nói em không thích, ta tâm sẽ đau, rất đau.
Cho nên, em thích anh, rất thích rất thích anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ý lại hít một hơi thật sâu, đôi mắt cái mũi đều hồng thành một mảnh, nỗ lực để âm thanh chính mình khóc đến nghẹn ngào nghe được rõ ràng hơn một chút,
“Lôi Nặc, em chờ đến có chút mệt mỏi, giống như một đầu chui vào hồ vũng bùn mà em nghĩ lầm là ánh trăng, hãm sâu vào."
Bỗng chốc ---
Sống lưng gắt gao cứng đờ của người đàn ông hung hăng run lên! Nóng bỏng đau đớn, giống như muốn khắc tiến vào trong cốt nhục, gần như đau lòng muốn nứt ra……
Trước nay anh đều chưa từng thấy bộ dáng chật vậy khó chịu như thế của cô!
Ở trong mắt anh, Hoàng Phủ Bạc Ý là vĩnh viễn kiêu ngạo, là cao quý trời sinh.
Cô vốn là công chúa Hoàng Phủ đế quốc cao cao tại thượng, nhưng mà, giờ khắc này, lại bởi vì anh, tựa như một búp bê vải rách nát, đáng thương như vậy, khó chịu như vậy!
Giống như đều sẽ không hô hấp……
Một khắc kia, Lôi Nặc suy nghĩ, đời này của anh, cũng sẽ không quên bộ dáng cô vì anh khóc đến thương tâm như thế đi!
Chân trời, hoàng hôn lửa đỏ lưu luyến đầy trời.
Giống như một con phượng hoàng đồ đằng, cả người thiêu đốt ngọn lửa mê người nhất, nhuộm đẫm một mảnh trời xanh mây trắng này tới cực hạn rồi.
……
Bỗng nhiên, Hoàng Phủ Bạc Ý nhẹ nhàng cười.
Đôi mắt minh diễm còn chảy lệ quang, lại cười đến rõ ràng, thật giống như năm ấy anh cõng cô xuống từ trên cây, cô ghé vào trên vai anh, cười đến càn rỡ như vậy.
Một bàn tay phủ ở trên ngực nhảy lên của anh, một cái tay khác dùng sức nắm tay anh,
“Lôi Nặc, đều nói khi người không biểu đạt nội tâm chân thật, thì đau đớn sẽ cho ra đáp án, nếu để em nói dối, nói em không thích, ta tâm sẽ đau, rất đau.
Cho nên, em thích anh, rất thích rất thích anh.”
Hoàng Phủ Bạc Ý lại hít một hơi thật sâu, đôi mắt cái mũi đều hồng thành một mảnh, nỗ lực để âm thanh chính mình khóc đến nghẹn ngào nghe được rõ ràng hơn một chút,
“Lôi Nặc, em chờ đến có chút mệt mỏi, giống như một đầu chui vào hồ vũng bùn mà em nghĩ lầm là ánh trăng, hãm sâu vào."
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro