Hàng Tỷ Cưng Chiều Vợ : Nam Thần Hôn Sâu 101℃
Nghe lời.
Mộc Mộc Thố Thố
2024-11-06 05:06:02
Bỗng nhiên
Cằm gục xuống của cô gái nhỏ dùng sức đập một cái, thân mình ngồi xếp bằng méo mó nghiêng ngã về phía bên cạnh ghế sô pha.
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái cả kinh, động tác nhanh chóng ngồi ở bên cạnh cô, đầu cô tự nhiên dựa vào trên vai anh, còn mơ hồ cọ cọ.
Hoàng Phủ Bạc Ái chặn ngang ôm lên, ôn nhu bảo hộ cô vào trong lòng ngực.
Thịnh Vị Ương lại mơ hồ mở mắt ra, liền thấy mặt của Hoàng Phủ Bạc Ái, có chút mơ hồ, môi anh đào phấn nhuận hơi cong lên nói,
“Anh đã trở lại rồi.”
Cái loại giọng nói nửa tỉnh nửa ngủ này, mang theo mềm mại đặc biệt, mềm mềm, nhu nhu, thật giống như trà sữa chocolate thơm nồng.
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức mềm lòng đầy đất, ôn nhu đến rối tinh rối mù.
Bàn tay dùng sức nâng đỡ, tựa như ôm trẻ con vậy, để cả người cô đều ngồi ở trên đùi của mình, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt trong sáng phấn nộn của cô,
“Cô bé ngốc, đều mệt thành đức hạnh này rồi còn không trở về phòng ngủ, xem TV làm gì”
Ánh mắt Thịnh Vị Ương còn chưa nhìn liền nhẹ nhàng nhoáng lên, vươn tay lung tung đi vỗ cánh tay anh, trong miệng vừa nói,
“Không phải anh bảo em chờ anh trở về sao”
Chu cái miệng nhỏ lên biểu đạt bất mãn của cô.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhướng mày, lúc anh ra cửa xác thật nói với Thịnh Vị Ương bảo cô buổi tối chờ anh trở về.
Giọng nói hoa lệ nhiễm lên vài phần tà hước,
“Sao anh biết được em sẽ nghe lời như vậy.”
Cằm gục xuống của cô gái nhỏ dùng sức đập một cái, thân mình ngồi xếp bằng méo mó nghiêng ngã về phía bên cạnh ghế sô pha.
Trong lòng Hoàng Phủ Bạc Ái cả kinh, động tác nhanh chóng ngồi ở bên cạnh cô, đầu cô tự nhiên dựa vào trên vai anh, còn mơ hồ cọ cọ.
Hoàng Phủ Bạc Ái chặn ngang ôm lên, ôn nhu bảo hộ cô vào trong lòng ngực.
Thịnh Vị Ương lại mơ hồ mở mắt ra, liền thấy mặt của Hoàng Phủ Bạc Ái, có chút mơ hồ, môi anh đào phấn nhuận hơi cong lên nói,
“Anh đã trở lại rồi.”
Cái loại giọng nói nửa tỉnh nửa ngủ này, mang theo mềm mại đặc biệt, mềm mềm, nhu nhu, thật giống như trà sữa chocolate thơm nồng.
Hoàng Phủ Bạc Ái lập tức mềm lòng đầy đất, ôn nhu đến rối tinh rối mù.
Bàn tay dùng sức nâng đỡ, tựa như ôm trẻ con vậy, để cả người cô đều ngồi ở trên đùi của mình, nhịn không được nhéo nhéo khuôn mặt trong sáng phấn nộn của cô,
“Cô bé ngốc, đều mệt thành đức hạnh này rồi còn không trở về phòng ngủ, xem TV làm gì”
Ánh mắt Thịnh Vị Ương còn chưa nhìn liền nhẹ nhàng nhoáng lên, vươn tay lung tung đi vỗ cánh tay anh, trong miệng vừa nói,
“Không phải anh bảo em chờ anh trở về sao”
Chu cái miệng nhỏ lên biểu đạt bất mãn của cô.
Hoàng Phủ Bạc Ái nhướng mày, lúc anh ra cửa xác thật nói với Thịnh Vị Ương bảo cô buổi tối chờ anh trở về.
Giọng nói hoa lệ nhiễm lên vài phần tà hước,
“Sao anh biết được em sẽ nghe lời như vậy.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro