Bí mật năm xưa
Hoàng Kim (Aiko)
2024-07-15 09:58:36
An Hòa biết...biết rồi...Đồng Đồng phải...phải ráng học thật giỏi đó! Hong được hư hư bỏ học...có biết...có biết chua?!!
Nhìn anh trai lo lắng cho mình. Tâm trạng Vĩnh An Đồng không khỏi dâng lên một cổ ấm áp. Cũng là lúc này đây, bất chợt có ai đó ở phía sau ôm chầm lấy Vĩnh An Đồng khiến y không khỏi cau mày.
- Nẻ, buông ra! Tôi đang nói chuyện với anh trai của mình!
- Có sao đâu! Hay là để tôi nói chuyện với anh trai của em luôn đi! Dù sao sớm muộn cũng thành người nhà mà!
Người vừa nói là một thanh niên độ chừng bằng tuổi với Lam Khải Lương. Giọng nói người này có chút cà lơ phất phơ nửa thật nửa đùa. Có thể ví như những công tử phong lưu chuyên đi dụ dỗ người khác!
- Anh đừng có quậy!
Vĩnh An Đồng liếc mắt cảnh cáo. Sau đó nói với anh trai mình đang ngơ ngác ở màn hình đối diện.
- Anh hai nhớ phải nghỉ ngơi thật kỹ đó! Em có việc bận rồi, không thể nói chuyện với anh được! Nhưng mà, anh nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đó! Còn nữa, ngày nào cũng phải gọi điện cho em!!
Sau khi nhắc nhở xong thì Vĩnh An Đồng cũng tắt máy để lại một mình An Hòa ngồi chán nản chọt chọt lên sofa.
- Hòa Hòa ở đây một mình sao? A Kỳ đâu rồi?
Lam Khải Nhân vừa trở về nhà liền thấy cậu đang ngồi chơi một mình trên ghế sofa. Ông và Lương Kỳ đều giống nhau, đều yêu thương cậu và Vĩnh An Đồng như con ruột của mình. Do đó khi nhìn thấy cậu ngồi một mình liền không khỏi dịu dàng lại gần bên cạnh.
- Chị...chị gái xênh đẹp...ở trên...trên phòng á! An Hòa...An Hòa vừa nói chuỷen với Đồng Đồng xong nè!!
An Hòa xoay đầu vui vẻ nhìn người đàn ông. Hai cái má cậu phồng phồng lên trông vô cùng đáng yêu khiến người ta không khỏi yêu thích.
- Được rồi, Hòa Hòa có đói không? Nếu đói thì để chú bảo cô Hân nấu đồ cho ăn nha!
- Hông...hông cần đâu! An Hòa, An Hòa mún đợi...mún đợi anh Lương về ăn cùng!!
- An Hòa biết...biết một bí mật nha! Anh Lương ăn... ăn ít lắm luôn ấy! Nên là...nên là An Hòa sợ..sợ anh Lương sẽ bị đói. Sẽ không có sức khỏe để...để chơi chung với An Hòa. An Hòa sẽ hông thích...hông thích điều đó đâu!! Do đó, do đó An Hòa sẽ đợi anh Lương....đợi anh Lương về ăn chung với mình!!
Nghe cậu nói vậy Lam Khải Nhân cũng gật đầu đáp ứng. Kế đó ông xoa đầu cậu rồi đưa cho cậu một vài bịch bánh lúc nãy mới mua trên đường trở về nhà. An Hòa thích ăn bánh ngọt lắm. Do đó mỗi khi đi qua những hàng quán có bánh ngon ông đều sẽ ghé qua mà mua cho cậu.
Sau khi nói chuyện xong với An Hòa. Lam Khải Nhân cũng trở về phòng của vợ chồng mình. Ấy vậy mà ông lại nhìn thấy vợ mình Lương Kỳ đang thất thần nhìn vào Album ảnh.
- Em sao vậy bà xã?
Khẽ đi lại gần vợ mình. Đôi mắt Lam Khải Nhân không khỏi lướt qua bức ảnh trước mặt của vợ. Ngay khi vừa chạm mắt, sắc mặt ông lúc này tức khắc nheo lại. Vẻ mặt giờ đây trông vô cùng tồi tệ.
- Anh...anh có biết ban sáng em đã gặp ai hay không?
Trong lòng như đang có ai đó gõ trống inh ỏi. Lam Khải Nhân một phần nào đó dễ dàng đoán được ra thân phận của người đang được nhắc đến trong miệng của vợ mình.
- Ý em là...Liễu Hạ?
Nhắc đến cái tên này. Trong lòng cả hai người không khỏi có chút gợn sóng. Chuyện năm đó diễn ra cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng mà khi nhắc lại đều không thể nào ngăn được mà cảm thấy nặng lòng..
Năm đó, khi hai vợ chồng họ Lam đang sống vô cùng hạnh phúc với nhau thì không biết từ đâu một Liễu gia xuất hiện. Không chỉ vậy, ba mẹ của Lam Khải Nhân lại còn có ý muốn gán ghép con gái lớn nhà họ Liễu là Liễu Hạ cho Lam Khải Nhân dẫu cho ông khi ấy đã cùng vợ sống chung ba năm trời.
Lúc đó khi Lương Kỳ vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Mẹ của Lam Khải Nhân liền không khỏi có chút khó ở với bà. Nhà của Lam Khải Nhân theo kiểu là thế hệ xưa cổ hủ. Do đó việc có con nối dỗi là vô cùng quan trọng. Cưới nhau ba năm nhưng lại chưa có con khiến cả ba mẹ Lam Khải Nhân đều không khỏi có chút gai mắt với con dâu của mình.
Về phần nhà họ Liễu vì muốn hợp tác với Lam gia liền không khỏi nảy sinh lòng tham mà muốn gán ghép con gái lớn của mình cho người kia. Nhưng mà Liễu Hạ vốn không có tình cảm với Lam Khải Nhân do đó cũng đã nhiều lần từ chối. Ấy vậy mà Liễu Trân ở một bên lại không ngừng đâm chọc. Đỉnh điểm là còn cùng mẹ mình hợp tác bỏ thuốc Lam Khải Nhân cùng Liễu Hạ...kế đó thì chuyện gì đến cũng đến. Vì tác dụng của thuốc nên cả hai người đã nảy sinh quan hệ tình một đêm với nhau. Và đó là vết nhơ cả hai người đều không muốn nhắc lại.
Sau khi tỉnh dậy, Liễu Hạ biết bản thân bị mẹ kế và em gái bỏ thuốc liền không khỏi tức giận. Cô ấy vốn không phải người sẽ nghe theo người ta sắp xếp nên đã quyết định bỏ sang bên Mỹ mà tự sinh sống. Cho dù nhà họ Liễu cùng nhà họ Lam có tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra tung tích.
Còn về phần Lam Khải Nhân cũng đã nói cho vợ mình biết tất cả. Nếu nói Lương Kỳ không đau lòng thì chắc chắn là nói dối. Vì biết bản thân không nên làm vậy với Lam Khải Nhân nên Lương Kỳ đã tự dằn vặt chính mình. Kế đó liền sa sút sức khỏe mà nhập viện. Cũng không biết lúc này là may mắn hay xui xẻo mà Lam Khải Lương bất chợt xuất hiện, đến với cuộc sống của hai vợ chồng họ...
Nhìn anh trai lo lắng cho mình. Tâm trạng Vĩnh An Đồng không khỏi dâng lên một cổ ấm áp. Cũng là lúc này đây, bất chợt có ai đó ở phía sau ôm chầm lấy Vĩnh An Đồng khiến y không khỏi cau mày.
- Nẻ, buông ra! Tôi đang nói chuyện với anh trai của mình!
- Có sao đâu! Hay là để tôi nói chuyện với anh trai của em luôn đi! Dù sao sớm muộn cũng thành người nhà mà!
Người vừa nói là một thanh niên độ chừng bằng tuổi với Lam Khải Lương. Giọng nói người này có chút cà lơ phất phơ nửa thật nửa đùa. Có thể ví như những công tử phong lưu chuyên đi dụ dỗ người khác!
- Anh đừng có quậy!
Vĩnh An Đồng liếc mắt cảnh cáo. Sau đó nói với anh trai mình đang ngơ ngác ở màn hình đối diện.
- Anh hai nhớ phải nghỉ ngơi thật kỹ đó! Em có việc bận rồi, không thể nói chuyện với anh được! Nhưng mà, anh nhớ phải chăm sóc bản thân thật tốt đó! Còn nữa, ngày nào cũng phải gọi điện cho em!!
Sau khi nhắc nhở xong thì Vĩnh An Đồng cũng tắt máy để lại một mình An Hòa ngồi chán nản chọt chọt lên sofa.
- Hòa Hòa ở đây một mình sao? A Kỳ đâu rồi?
Lam Khải Nhân vừa trở về nhà liền thấy cậu đang ngồi chơi một mình trên ghế sofa. Ông và Lương Kỳ đều giống nhau, đều yêu thương cậu và Vĩnh An Đồng như con ruột của mình. Do đó khi nhìn thấy cậu ngồi một mình liền không khỏi dịu dàng lại gần bên cạnh.
- Chị...chị gái xênh đẹp...ở trên...trên phòng á! An Hòa...An Hòa vừa nói chuỷen với Đồng Đồng xong nè!!
An Hòa xoay đầu vui vẻ nhìn người đàn ông. Hai cái má cậu phồng phồng lên trông vô cùng đáng yêu khiến người ta không khỏi yêu thích.
- Được rồi, Hòa Hòa có đói không? Nếu đói thì để chú bảo cô Hân nấu đồ cho ăn nha!
- Hông...hông cần đâu! An Hòa, An Hòa mún đợi...mún đợi anh Lương về ăn cùng!!
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
- An Hòa biết...biết một bí mật nha! Anh Lương ăn... ăn ít lắm luôn ấy! Nên là...nên là An Hòa sợ..sợ anh Lương sẽ bị đói. Sẽ không có sức khỏe để...để chơi chung với An Hòa. An Hòa sẽ hông thích...hông thích điều đó đâu!! Do đó, do đó An Hòa sẽ đợi anh Lương....đợi anh Lương về ăn chung với mình!!
Nghe cậu nói vậy Lam Khải Nhân cũng gật đầu đáp ứng. Kế đó ông xoa đầu cậu rồi đưa cho cậu một vài bịch bánh lúc nãy mới mua trên đường trở về nhà. An Hòa thích ăn bánh ngọt lắm. Do đó mỗi khi đi qua những hàng quán có bánh ngon ông đều sẽ ghé qua mà mua cho cậu.
Sau khi nói chuyện xong với An Hòa. Lam Khải Nhân cũng trở về phòng của vợ chồng mình. Ấy vậy mà ông lại nhìn thấy vợ mình Lương Kỳ đang thất thần nhìn vào Album ảnh.
- Em sao vậy bà xã?
Khẽ đi lại gần vợ mình. Đôi mắt Lam Khải Nhân không khỏi lướt qua bức ảnh trước mặt của vợ. Ngay khi vừa chạm mắt, sắc mặt ông lúc này tức khắc nheo lại. Vẻ mặt giờ đây trông vô cùng tồi tệ.
- Anh...anh có biết ban sáng em đã gặp ai hay không?
Trong lòng như đang có ai đó gõ trống inh ỏi. Lam Khải Nhân một phần nào đó dễ dàng đoán được ra thân phận của người đang được nhắc đến trong miệng của vợ mình.
- Ý em là...Liễu Hạ?
Nhắc đến cái tên này. Trong lòng cả hai người không khỏi có chút gợn sóng. Chuyện năm đó diễn ra cũng đã lâu lắm rồi. Nhưng mà khi nhắc lại đều không thể nào ngăn được mà cảm thấy nặng lòng..
Năm đó, khi hai vợ chồng họ Lam đang sống vô cùng hạnh phúc với nhau thì không biết từ đâu một Liễu gia xuất hiện. Không chỉ vậy, ba mẹ của Lam Khải Nhân lại còn có ý muốn gán ghép con gái lớn nhà họ Liễu là Liễu Hạ cho Lam Khải Nhân dẫu cho ông khi ấy đã cùng vợ sống chung ba năm trời.
Lúc đó khi Lương Kỳ vẫn chưa có dấu hiệu mang thai. Mẹ của Lam Khải Nhân liền không khỏi có chút khó ở với bà. Nhà của Lam Khải Nhân theo kiểu là thế hệ xưa cổ hủ. Do đó việc có con nối dỗi là vô cùng quan trọng. Cưới nhau ba năm nhưng lại chưa có con khiến cả ba mẹ Lam Khải Nhân đều không khỏi có chút gai mắt với con dâu của mình.
Về phần nhà họ Liễu vì muốn hợp tác với Lam gia liền không khỏi nảy sinh lòng tham mà muốn gán ghép con gái lớn của mình cho người kia. Nhưng mà Liễu Hạ vốn không có tình cảm với Lam Khải Nhân do đó cũng đã nhiều lần từ chối. Ấy vậy mà Liễu Trân ở một bên lại không ngừng đâm chọc. Đỉnh điểm là còn cùng mẹ mình hợp tác bỏ thuốc Lam Khải Nhân cùng Liễu Hạ...kế đó thì chuyện gì đến cũng đến. Vì tác dụng của thuốc nên cả hai người đã nảy sinh quan hệ tình một đêm với nhau. Và đó là vết nhơ cả hai người đều không muốn nhắc lại.
Sau khi tỉnh dậy, Liễu Hạ biết bản thân bị mẹ kế và em gái bỏ thuốc liền không khỏi tức giận. Cô ấy vốn không phải người sẽ nghe theo người ta sắp xếp nên đã quyết định bỏ sang bên Mỹ mà tự sinh sống. Cho dù nhà họ Liễu cùng nhà họ Lam có tìm kiếm thế nào cũng không tìm ra tung tích.
Còn về phần Lam Khải Nhân cũng đã nói cho vợ mình biết tất cả. Nếu nói Lương Kỳ không đau lòng thì chắc chắn là nói dối. Vì biết bản thân không nên làm vậy với Lam Khải Nhân nên Lương Kỳ đã tự dằn vặt chính mình. Kế đó liền sa sút sức khỏe mà nhập viện. Cũng không biết lúc này là may mắn hay xui xẻo mà Lam Khải Lương bất chợt xuất hiện, đến với cuộc sống của hai vợ chồng họ...
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro