Khẩn cấp!!
KikuTakehi
2024-07-21 19:43:10
Tô Bội Chi, trong chiếc váy tím tinh tế, tỏ ra rất tự tin và duyên dáng khi xuất hiện tại bữa tiệc sang trọng này. Cô di chuyển nhẹ nhàng giữa các nhóm người, tạo dáng như một nghệ sĩ của ánh sáng vàng từ các đèn chiếu rọi lên bề mặt gỗ trơn bóng của sàn nhà
Tiếng nhạc trong bữa tiệc đêm đó phản ánh sự trang trọng và hoành tráng của không gian. Những âm thanh du dương từ dàn nhạc hoà vào nhau, mang đến một bầu không khí lãng mạn và thư giãn cho các vị khách. Đôi khi, những nốt nhạc piano nhẹ nhàng bắt đầu từ khu vực trang trí bằng đá quý sau đó là cả khán phòng
Cô chỉ nhớ, sau đó rất nhiều chuyện đã diễn ra
...****************...
Sau khi tiễn Đường Nhược Châu về nhà, Vũ Uyên ở nhà dọn dẹp lại chén bát. Sau đó, cô đọc sách và nghe nhạc. Dù chỉ có một mình, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ
Sau đó tự nhiên bụng cô bỗng chốc đau lên, đau đến mức mà mồ hôi cô nhễ nhại. Hình như... hôm nay là đến ngày
Chạy đến chỗ đựng băng, cô bàng hoàng nhận ra rằng trên hộp đựng cũng chỉ còn một miếng duy nhất. Trường hợp khẩn cấp như thế này, cô cũng phải xuống siêu thị mini dưới nhà dù có lười đến đâu đi nữa
Vũ Uyên xuất hiện trước cửa hàng vào một buổi tối trễ. Cô ấy mặc một chiếc áo len màu xám nhẹ nhàng và quần jean đen đơn giản. Áo len ôm sát thân hình cô, làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của cô gái. Quần jean thìn vừa vặn nhưng không quá khêu gợi, tạo nên phong cách đơn giản nhưng vẫn rất lịch sự.
Mua được thứ cần mua, cô rất nhanh chạy về lại khu chung cư của mình. Lúc này một đám côn đồ mặt mày hung tợn bước tới, trên tay cầm rất nhiều vũ khí và roi sắt. Chúng nó đang bàn nhau về nhiệm vụ vừa được Đại ca tên Liễu giao cho
- Mày cứ từ từ hay không thì bảo? con nhỏ đó chắc chắn ở trong khu chung cư này
- ai mà chẳng biết, chỉ là tại sao chúng ta lại không đánh thằng chó đó mà lại đánh con nhỏ bạn gái của nó chứ?
- Thực ra cũng không dám mày có biết thằng đó rất kinh khủng không? Nó rất giỏi võ đó, lấy con nhỏ ra ra uy hiếp, biết đâu được chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tỷ lệ sẽ cao hơn
- mày nói cũng phải
Nó rồi Nguyên đám đó ầm ầm cười Nói thật là vui vẻ. Lúc này Vũ Uyên cảm thấy thật sợ hãi, cô không biết người mà bọn chúng nói là ai nhưng cô cũng cảm thấy thực sự rất nguy hiểm
Nói là làm cô cầm chiếc điện thoại ấn gọi một dãy số. Sau đó cố gắng lướt qua bọn chúng sau khi gọi xong bằng vẻ mặt bình thản hết mức có thể
Tuy nhiên một thằng Trong đám côn đồ hình như đã nhận ra cô qua tấm ảnh
- này có phải con nhỏ kia không? Trông cũng giống như cái con đi bên cạnh thằng chó đó đó. Mà cũng kỳ nhỉ, tấm ảnh đó lộ ra con nhỏ này
- các... các anh nói gì vậy chứ?
- lỡ người giống người thì sao mày?
Một tên đàn em khác trong đám đó lên tiếng, đám kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng chưa đầy 10 giây sau bọn chúng nở ra nụ cười bỉ ổi
- nhưng mà nhìn con này cũng ngon mà hay là chén nó trước đi bây. Em gái xinh đẹp, lại đây với bọn anh, bọn anh sẽ làm em sung sướng hết đêm nay
Vũ Uyên biết điều gì đang diễn ra. Cô nhanh chóng quay người lại chạy về hướng cửa hàng tiện lợi ban nãy, cô chạy hết mức bình sinh chỉ sợ rằng bọn chúng bám lấy mình thì sẽ có chuyện không may xảy ra và thầm cầu mong cảnh sát đến đây càng nhanh càng tốt
- Mẹ kiếp con khốn chạy làm cái chó gì!!
- Anh em ai bắt được nó trước người đó được xơi trước
Nói rồi bọn chúng hùa nhau đuổi theo cô, sức cô không thể nào chạy lại với đám đàn ông côn đồ được. Là một nhân viên văn phòng,cô có rất ít thời gian để rèn luyện sức khỏe, chủ yếu chỉ là rèn luyện sức khỏe mỗi khi ngủ dậy như tập thể dục chạy bộ trong nhà... Dù vậy thời gian dành cho cô vẫn quá ít ỏi
Ngay khi đám kia sắp đuổi kịp thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên
- Các người muốn làm gì cô ấy?
- Tiêu Dương Kì?
Tiêu Dương Kì có một giọng nói trầm ấm, pha chút giận dữ khi anh căng thẳng và muốn bảo vệ cho Vũ Uyên. Giọng nói của anh có âm điệu mạnh mẽ, nhưng vẫn mang đến sự êm ái và quyết đoán.
Những giai điệu nhấn mạnh từng từ khiến cho những lời nói của anh trở nên thuyết phục và đầy sức mạnh, thể hiện sự quan tâm chân thành và sự lo lắng sâu sắc của mình đối với Vũ Uyên.
- Ồ, Tiêu Dương Kì. Chúng ta tìm đúng người cần gặp rồi!?
- Các người là ai? Các người muốn làm gì Vũ Uyên?
Đám côn đò dừng chân lại, chúng cười nhếch môi. Âm thanh càng ngày càng đáng sợ
- không phải là con nhỏ ranh đó mà là mày Tiêu Dương Kì. Mày có biết được rằng mấy ngày nay tụi tao tìm mày rất khó khăn không hả? Tụi tao nhờ manh mối cũng là từ con nhỏ Vũ Uyên. Hình như theo tao đoán không nhầm nó là Vũ Uyên phải không?
Nói rồi tên côn đồ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Vũ Uyên - hắn là người có quyền cao nhất tại nhóm côn đồ này vậy nên hắn trông cũng rất to con và có một sức mạnh khá kinh khủng
- các người muốn gì?
Giọng nói của Tiêu Dương kỳ cứng rắn, anh không sợ hãi. Vũ Uyên không biết từ lúc nào ở sau lưng anh. Anh muốn bảo vệ cho cô ấy
- đương nhiên là cái mạng chó của mày rồi Tiêu Dương Kì
Tiếng nhạc trong bữa tiệc đêm đó phản ánh sự trang trọng và hoành tráng của không gian. Những âm thanh du dương từ dàn nhạc hoà vào nhau, mang đến một bầu không khí lãng mạn và thư giãn cho các vị khách. Đôi khi, những nốt nhạc piano nhẹ nhàng bắt đầu từ khu vực trang trí bằng đá quý sau đó là cả khán phòng
Cô chỉ nhớ, sau đó rất nhiều chuyện đã diễn ra
...****************...
Sau khi tiễn Đường Nhược Châu về nhà, Vũ Uyên ở nhà dọn dẹp lại chén bát. Sau đó, cô đọc sách và nghe nhạc. Dù chỉ có một mình, nhưng cô lại cảm thấy rất vui vẻ
Sau đó tự nhiên bụng cô bỗng chốc đau lên, đau đến mức mà mồ hôi cô nhễ nhại. Hình như... hôm nay là đến ngày
Chạy đến chỗ đựng băng, cô bàng hoàng nhận ra rằng trên hộp đựng cũng chỉ còn một miếng duy nhất. Trường hợp khẩn cấp như thế này, cô cũng phải xuống siêu thị mini dưới nhà dù có lười đến đâu đi nữa
Vũ Uyên xuất hiện trước cửa hàng vào một buổi tối trễ. Cô ấy mặc một chiếc áo len màu xám nhẹ nhàng và quần jean đen đơn giản. Áo len ôm sát thân hình cô, làm nổi bật vẻ đẹp tự nhiên của cô gái. Quần jean thìn vừa vặn nhưng không quá khêu gợi, tạo nên phong cách đơn giản nhưng vẫn rất lịch sự.
Mua được thứ cần mua, cô rất nhanh chạy về lại khu chung cư của mình. Lúc này một đám côn đồ mặt mày hung tợn bước tới, trên tay cầm rất nhiều vũ khí và roi sắt. Chúng nó đang bàn nhau về nhiệm vụ vừa được Đại ca tên Liễu giao cho
- Mày cứ từ từ hay không thì bảo? con nhỏ đó chắc chắn ở trong khu chung cư này
- ai mà chẳng biết, chỉ là tại sao chúng ta lại không đánh thằng chó đó mà lại đánh con nhỏ bạn gái của nó chứ?
- Thực ra cũng không dám mày có biết thằng đó rất kinh khủng không? Nó rất giỏi võ đó, lấy con nhỏ ra ra uy hiếp, biết đâu được chúng ta hoàn thành nhiệm vụ tỷ lệ sẽ cao hơn
- mày nói cũng phải
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Nó rồi Nguyên đám đó ầm ầm cười Nói thật là vui vẻ. Lúc này Vũ Uyên cảm thấy thật sợ hãi, cô không biết người mà bọn chúng nói là ai nhưng cô cũng cảm thấy thực sự rất nguy hiểm
Nói là làm cô cầm chiếc điện thoại ấn gọi một dãy số. Sau đó cố gắng lướt qua bọn chúng sau khi gọi xong bằng vẻ mặt bình thản hết mức có thể
Tuy nhiên một thằng Trong đám côn đồ hình như đã nhận ra cô qua tấm ảnh
- này có phải con nhỏ kia không? Trông cũng giống như cái con đi bên cạnh thằng chó đó đó. Mà cũng kỳ nhỉ, tấm ảnh đó lộ ra con nhỏ này
- các... các anh nói gì vậy chứ?
- lỡ người giống người thì sao mày?
Một tên đàn em khác trong đám đó lên tiếng, đám kia gật đầu tỏ vẻ đồng ý nhưng chưa đầy 10 giây sau bọn chúng nở ra nụ cười bỉ ổi
- nhưng mà nhìn con này cũng ngon mà hay là chén nó trước đi bây. Em gái xinh đẹp, lại đây với bọn anh, bọn anh sẽ làm em sung sướng hết đêm nay
Vũ Uyên biết điều gì đang diễn ra. Cô nhanh chóng quay người lại chạy về hướng cửa hàng tiện lợi ban nãy, cô chạy hết mức bình sinh chỉ sợ rằng bọn chúng bám lấy mình thì sẽ có chuyện không may xảy ra và thầm cầu mong cảnh sát đến đây càng nhanh càng tốt
- Mẹ kiếp con khốn chạy làm cái chó gì!!
- Anh em ai bắt được nó trước người đó được xơi trước
Nói rồi bọn chúng hùa nhau đuổi theo cô, sức cô không thể nào chạy lại với đám đàn ông côn đồ được. Là một nhân viên văn phòng,cô có rất ít thời gian để rèn luyện sức khỏe, chủ yếu chỉ là rèn luyện sức khỏe mỗi khi ngủ dậy như tập thể dục chạy bộ trong nhà... Dù vậy thời gian dành cho cô vẫn quá ít ỏi
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Ngay khi đám kia sắp đuổi kịp thì một giọng nói quen thuộc bất ngờ vang lên
- Các người muốn làm gì cô ấy?
- Tiêu Dương Kì?
Tiêu Dương Kì có một giọng nói trầm ấm, pha chút giận dữ khi anh căng thẳng và muốn bảo vệ cho Vũ Uyên. Giọng nói của anh có âm điệu mạnh mẽ, nhưng vẫn mang đến sự êm ái và quyết đoán.
Những giai điệu nhấn mạnh từng từ khiến cho những lời nói của anh trở nên thuyết phục và đầy sức mạnh, thể hiện sự quan tâm chân thành và sự lo lắng sâu sắc của mình đối với Vũ Uyên.
- Ồ, Tiêu Dương Kì. Chúng ta tìm đúng người cần gặp rồi!?
- Các người là ai? Các người muốn làm gì Vũ Uyên?
Đám côn đò dừng chân lại, chúng cười nhếch môi. Âm thanh càng ngày càng đáng sợ
- không phải là con nhỏ ranh đó mà là mày Tiêu Dương Kì. Mày có biết được rằng mấy ngày nay tụi tao tìm mày rất khó khăn không hả? Tụi tao nhờ manh mối cũng là từ con nhỏ Vũ Uyên. Hình như theo tao đoán không nhầm nó là Vũ Uyên phải không?
Nói rồi tên côn đồ dùng ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Vũ Uyên - hắn là người có quyền cao nhất tại nhóm côn đồ này vậy nên hắn trông cũng rất to con và có một sức mạnh khá kinh khủng
- các người muốn gì?
Giọng nói của Tiêu Dương kỳ cứng rắn, anh không sợ hãi. Vũ Uyên không biết từ lúc nào ở sau lưng anh. Anh muốn bảo vệ cho cô ấy
- đương nhiên là cái mạng chó của mày rồi Tiêu Dương Kì
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro