Hạnh Phúc Mang Tên Em - Bùi Thị Thanh Hoa

Truyền Kì Mạn Lục [1]

Bùi Thị Thanh Hoa

2024-07-20 00:40:09

Ngọc Thanh không ngờ là được anh xin lỗi, cảm giác bây giờ của cô rất rối loạn, lúc đầu khi tiếp xúc với anh cô còn tưởng anh là người hư hỏng giả vờ học thức để thử nghiệm cô, giờ khi tiếp xúc với anh một thời gian cô lại cảm thấy anh là một người rất tốt, chỉ là nhiều lúc hơi ghen tuông một chút.

Đông Chinh Phong liền thấy cô đơ ra, tưởng rằng cô vẫn không tha lỗi cho mình, định quỳ xuống nắm tay cô nói xin lỗi:

"Ngọc Thanh, nếu em không chấp nhận lời xin lỗi này thì tôi quỳ xuống xin lỗi em, có được không?"

Ngọc Tha nghe anh nói mà mơ hồ bất giác, anh là ông vua của chiến trường Bắc Kinh này trước mặt cô lại quỳ xuống xin lỗi chỉ vì cô giận dỗi, thoáng chốc cô lại nghĩ anh dở hơi quá mức, liền nói:

"Tôi tha lỗi cho anh rồi, đừng làm như thế, có người bắt gặp lại không hay, tôi mà dính phải scandal là anh chết với tôi đấy nhé, cuộc sống diễn viên của tôi mới bắt đầu, nếu tôi phát hiện kẻ nào phá hỏng, tôi bức cung hắn rồi cho tiêm thuốc cho hắn chết"

Nghe Ngọc Thanh nói xong, Chinh Phong không hiểu cô đã phải trải qua những gì để giờ đây đề phòng như vậy, từ một cô gái ngây thơ ngày ấy anh gặp giờ trở thành một người chẳng ai nhìn thấu, liệu cô có chấp nhận tình cảm này của anh không?

Lần đầu tiên mà anh đang đau đầu suy nghĩ về sợi tơ tình vướng mắc giữa anh và cô, nhưng dường như anh cảm nhận được từ nhỏ anh đã gặp cô ở đâu đó còn cùng nói chuyện rất vui, hơn nữa sau khi anh bị thương được cô cứu chữa nửa năm sau anh lại thoáng nhìn thấy bóng dáng của cô đang ngồi trong vũng bùn nâng niu thứ gì đó rất đau khổ. Nhưng anh lại không chắc chắn người đó là cô, giờ gặp lại thật khiến cho anh đau khổ tâm can.

Cô gái này thật sự không muốn yêu đương nữa ư? Vậy chẳng phải khiến anh hao tổn tâm sức.

Ngọc Thanh liền thấy vẻ mặt suy tư muộn phiền của Chinh Phong đứng đần mặt ra đó, cô liền nghĩ có phải cô nói bức cung khiến anh sợ hãi không? Đừng nói một chủ tịch của Đông gia, dòng chính của họ Đông không vướng víu gì tới xã hội ngầm kia, chắc chắn anh ta có liên quan không thì ai dám đồn đại anh ta ác độc còn hung tàn chứ.

Nghĩ tới đây, Ngọc Thanh liền lên tiếng:

"Đông Chinh Phong, có phải anh sợ tôi rồi không? Nếu thế thì tốt, sau này anh đừng sử dụng cái giọng điệu người yêu nói chuyện với tôi nghe rõ chưa, còn về chuyện khác tôi cần thời gian, mong anh hiểu"

Ngọc Thanh liền nói "cần thời gian" để dụ ý cho Chinh Phong biết rằng cô không hề ghét anh, thậm chí có những thứ dần đã cảm nhận được, nhưng cô không dám nói trực tiếp, dựa vào thân phận của cô hiện tại hoàn toàn không xứng đáng với anh, về gia thế hay về nghề nghiệp đều không xứng. Nếu cô muốn yêu anh, e rằng bị dèm pha đủ điều.

Cuộc sống bây giờ mà cô muốn chỉ là mỗi ngày được đóng phim, được thực hiện ước mơ, được sống một cuộc sống cô luôn khao khát, mong mỏi. Cô mong mình như một con chim có thể sải cánh bay khắp bầu trời rộng lớn không bị ràng buộc, tự do mà yêu, tự do mà thích.

(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});


Sau khi cô nói vậy thì Chinh Phong cũng im lặng dẫn theo Lục Nhất về căn hộ, cô cũng không còn lí trí để chơi game với Tư Trạm nữa lên đành kiếm lí do rằng mệt nên đi về nghỉ ngơi.

...

Ngủ một giấc cũng tới sáng, Truy Phong cũng đợi cô dưới sảnh của Disney dẫn theo đó là Tiểu Huyền để makeup cho cô, khi cô bước tới nơi Tiểu Huyền đã nhìn cô một lượt rồi hai mắt sáng lên, thể hiện sự vui vẻ và nồng nhiệt chào đón cô, cô cũng nhìn Tiểu Huyền một lượt thấy cô là người dịu dàng nên cũng đồng ý cho cô ở lại bên mình, bằng không cô sẽ kiếm riêng cho mình một trợ lý, cô không thể tin tưởng bất kì một ai. Ai cũng có thể đâm lén cô, vì thế trong mọi tình huống cô phải chủ động bằng không không thể sống sót trong giới giải trí đầy ranh mãnh này.

Truy Phong liền thấy cô, đứng lên vui vẻ nói như chào mừng ngày diễn đầu của cô:

"Hôm nay là ngày diễn đầu của em,chúc em diễn thuận lợi, đừng cố quá nhé"

"Chào chị Ngọc Thanh, em là Tiểu Huyền hy vọng cũng kề vai sát cánh với chị trong tương lai và mai sau"- Bất chợt Tiểu Huyền cũng lên tiếng chào hỏi cô, thể hiện rõ sự ái mộ trong từng lời nói. Ngọc Thanh cũng đáp lại lời chào rồi cả hai cùng đi tới đoàn làm phim.

Khi tới nơi, đập ngay vào mắt của cô là cảnh tình tứ giữa Ngọc Bảo và Giang Đình cùng những lời nói khen rồi nịnh nọt, cô thật ghê tởm Ngọc Bảo khi diễn vai này chuẩn là ăn ý, nếu cô không nhầm thì hai ngày nữa người cha không yên phận kia sẽ tìm tới cô nữa hăm doạ cô bỏ vai này.

Khải Thắng hôm nay trông rất rạng rỡ, vui mừng khi đoàn làm phim bắt đầu, hình như còn đi sau Khải Thắng là một người đàn ông, vốn dĩ cô chẳng quan tâm thì hiện trường phim đã ầm ĩ hết cả lên.

"Hình như là nam thần Tư Trạm của Đông Ấn đó, nghe nói Đông Ấn đầu tư vào bộ phim này rất nhiều đó, còn nhiều hơn cả Ngọc gia và ngài Giang Đình nữa"

"Hình như là Tư Trạm, trước ở sân bay, anh ấy bảo sẽ diễn một vai trong bộ này, lẽ nào là vai nam phụ, nhưng nữ phụ là một cô gái cũng bình thường"

"Phải đó, không xứng với nam thần của chúng ta"

Cô nghe đến đây thì mỉm cười nhỏ, cô cũng chắc chắn người đàn ông đang đeo khẩu trang với outfit nhìn cũng ổn chính là Tư Trạm. Qua bộ phim này, cô sẽ chứng minh cho họ thấy cô không phải bình hoa di động.

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hạnh Phúc Mang Tên Em - Bùi Thị Thanh Hoa

Số ký tự: 0