Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 14
2024-11-21 06:52:30
Chỉ có Triệu Đại Phú và mẹ hắn khinh thường, không thèm nghe theo. Hai mẹ con họ nhìn mọi người rời đi, cười lạnh, rồi vẫn quyết định dựng lều sát dòng suối. Không ai trong đoàn dám khuyên nhủ họ, chỉ lặng lẽ nhìn rồi tránh xa.
Đêm buông xuống, khi mọi người đã nghỉ ngơi, trong chiếc lều gần suối, Triệu Đại Phú thì thầm bàn bạc với mẹ hắn:
“Nương, chúng ta khi nào ra tay giết ả đàn bà kia?”
Người phụ nữ híp mắt, nhìn quanh rồi nhỏ giọng đáp:
“Ngủ một giấc đi, chờ đến nửa đêm về sáng, chúng ta lôi ả ra ngoài. Lúc đó, ngươi muốn chơi thế nào cũng được, sau đó thì dìm chết ả để báo thù cho ca ngươi.”
Triệu Đại Phú nghe vậy, lập tức nhe răng cười đáng khinh.
Nhưng hắn và mẹ đâu ngờ rằng, họ sẽ chẳng có cơ hội đợi đến nửa đêm.
Đám thôn dân chạy nạn, một đường từ bắc về nam, quen nghỉ chân ở những ngôi làng hoang vắng nên chẳng mấy khi gác đêm. Nhưng Cố An Nhiên thì khác. Ở nơi rừng sâu nước độc thế này, nàng tuyệt đối không dám buông lỏng cảnh giác.
Đến nửa đêm, khi mọi người đã ngủ say, nàng vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Trên cao, không một ngôi sao sáng, bầu trời tối mịt mù. Xa xa, phía thung lũng, mây đen giăng kín, thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên xé toạc màn đêm, kéo theo những tiếng sấm ầm vang như muốn phá tan cả sơn cốc.
Chẳng bao lâu, mưa bắt đầu trút xuống thung lũng, không lớn nhưng cũng đủ làm ướt đất. Những người chạy nạn, vì quá mệt mỏi, vẫn say giấc, chẳng một ai bị đánh thức.
Qua thêm một canh giờ, nước suối bắt đầu dâng cao bất thường. Với lượng mưa không lớn như vậy, dòng suối lẽ ra không thể dâng nhanh đến thế. Cố An Nhiên nhìn về phía mây đen lúc nãy, đoán rằng nơi ấy chính là thượng nguồn của dòng suối, và hẳn ở đó vừa xảy ra một trận mưa lớn.
Ánh mắt nàng hờ hững lướt qua lều của Triệu Đại Phú và mẹ hắn, nơi đã bắt đầu bị dòng nước bùn xâm lấn. Lông mày nàng không hề nhíu lại dù chỉ một chút. Những lời hai mẹ con kia bàn tính muốn dìm chết nàng, nàng đều nghe rõ ràng. Đối với kẻ thù, lòng nhân từ chính là sự tàn nhẫn với bản thân. Cố An Nhiên không phải kẻ ngu ngốc.
“Ầm!”
Tiếng nước lũ cuốn theo đá lớn vang rền, dòng nước càng lúc càng chảy xiết. Cuối cùng, Triệu Đại Phú và mẹ hắn cũng tỉnh dậy. Nhưng khi vừa kịp nhận ra, dòng nước bùn vẩn đục đã tràn đến cuốn phăng mọi thứ. Hai người vùng vẫy trong dòng nước xiết, muốn lên bờ nhưng không kịp.
Triệu Đại Phú cố ngoi đầu lên mặt nước, phun ra từng ngụm bùn đất, giọng đứt quãng:
“Cứu… cứu mạng…”
Mẹ hắn cũng chẳng khá hơn, bị sặc liên tục, vừa ho vừa kêu cứu:
“Khụ khụ khụ! Cô nương! Là lỗi của chúng ta trước kia, ta cầu xin ngươi, cứu chúng ta với…”
Cố An Nhiên đứng trên sườn dốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai kẻ đang giãy giụa, nhưng không có ý định ra tay cứu giúp.
Động tĩnh lớn đến mức những người cảnh giác trong đoàn đều bị đánh thức. Họ bước ra khỏi lều, vừa vặn thấy hai mẹ con nhà Triệu đang bị dòng nước cuốn đi, trông như sắp chìm hẳn.
Thôn trưởng Lý gia thôn không đành lòng, dù gì cũng là người cùng thôn, ông tiến lại gần, nhìn Cố An Nhiên bằng ánh mắt vừa cầu xin vừa khẩn khoản, nói:
“Tốt xấu gì cũng là hai mạng người, chúng ta cùng nhau kéo họ lên đi.”
Cố An Nhiên khẽ liếc thôn trưởng, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Nàng thản nhiên đáp:
“Muốn làm người tốt, các ngươi tự đi mà cứu. Ta không đi chịu chết.”
Đêm buông xuống, khi mọi người đã nghỉ ngơi, trong chiếc lều gần suối, Triệu Đại Phú thì thầm bàn bạc với mẹ hắn:
“Nương, chúng ta khi nào ra tay giết ả đàn bà kia?”
Người phụ nữ híp mắt, nhìn quanh rồi nhỏ giọng đáp:
“Ngủ một giấc đi, chờ đến nửa đêm về sáng, chúng ta lôi ả ra ngoài. Lúc đó, ngươi muốn chơi thế nào cũng được, sau đó thì dìm chết ả để báo thù cho ca ngươi.”
Triệu Đại Phú nghe vậy, lập tức nhe răng cười đáng khinh.
Nhưng hắn và mẹ đâu ngờ rằng, họ sẽ chẳng có cơ hội đợi đến nửa đêm.
Đám thôn dân chạy nạn, một đường từ bắc về nam, quen nghỉ chân ở những ngôi làng hoang vắng nên chẳng mấy khi gác đêm. Nhưng Cố An Nhiên thì khác. Ở nơi rừng sâu nước độc thế này, nàng tuyệt đối không dám buông lỏng cảnh giác.
Đến nửa đêm, khi mọi người đã ngủ say, nàng vẫn tỉnh táo, ngẩng đầu nhìn trời đêm. Trên cao, không một ngôi sao sáng, bầu trời tối mịt mù. Xa xa, phía thung lũng, mây đen giăng kín, thỉnh thoảng ánh chớp lóe lên xé toạc màn đêm, kéo theo những tiếng sấm ầm vang như muốn phá tan cả sơn cốc.
Chẳng bao lâu, mưa bắt đầu trút xuống thung lũng, không lớn nhưng cũng đủ làm ướt đất. Những người chạy nạn, vì quá mệt mỏi, vẫn say giấc, chẳng một ai bị đánh thức.
Qua thêm một canh giờ, nước suối bắt đầu dâng cao bất thường. Với lượng mưa không lớn như vậy, dòng suối lẽ ra không thể dâng nhanh đến thế. Cố An Nhiên nhìn về phía mây đen lúc nãy, đoán rằng nơi ấy chính là thượng nguồn của dòng suối, và hẳn ở đó vừa xảy ra một trận mưa lớn.
Ánh mắt nàng hờ hững lướt qua lều của Triệu Đại Phú và mẹ hắn, nơi đã bắt đầu bị dòng nước bùn xâm lấn. Lông mày nàng không hề nhíu lại dù chỉ một chút. Những lời hai mẹ con kia bàn tính muốn dìm chết nàng, nàng đều nghe rõ ràng. Đối với kẻ thù, lòng nhân từ chính là sự tàn nhẫn với bản thân. Cố An Nhiên không phải kẻ ngu ngốc.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
“Ầm!”
Tiếng nước lũ cuốn theo đá lớn vang rền, dòng nước càng lúc càng chảy xiết. Cuối cùng, Triệu Đại Phú và mẹ hắn cũng tỉnh dậy. Nhưng khi vừa kịp nhận ra, dòng nước bùn vẩn đục đã tràn đến cuốn phăng mọi thứ. Hai người vùng vẫy trong dòng nước xiết, muốn lên bờ nhưng không kịp.
Triệu Đại Phú cố ngoi đầu lên mặt nước, phun ra từng ngụm bùn đất, giọng đứt quãng:
“Cứu… cứu mạng…”
Mẹ hắn cũng chẳng khá hơn, bị sặc liên tục, vừa ho vừa kêu cứu:
“Khụ khụ khụ! Cô nương! Là lỗi của chúng ta trước kia, ta cầu xin ngươi, cứu chúng ta với…”
Cố An Nhiên đứng trên sườn dốc, ánh mắt lạnh lẽo nhìn hai kẻ đang giãy giụa, nhưng không có ý định ra tay cứu giúp.
Động tĩnh lớn đến mức những người cảnh giác trong đoàn đều bị đánh thức. Họ bước ra khỏi lều, vừa vặn thấy hai mẹ con nhà Triệu đang bị dòng nước cuốn đi, trông như sắp chìm hẳn.
Thôn trưởng Lý gia thôn không đành lòng, dù gì cũng là người cùng thôn, ông tiến lại gần, nhìn Cố An Nhiên bằng ánh mắt vừa cầu xin vừa khẩn khoản, nói:
“Tốt xấu gì cũng là hai mạng người, chúng ta cùng nhau kéo họ lên đi.”
Cố An Nhiên khẽ liếc thôn trưởng, ánh mắt như nhìn kẻ ngốc. Nàng thản nhiên đáp:
“Muốn làm người tốt, các ngươi tự đi mà cứu. Ta không đi chịu chết.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro