Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 19
2024-11-21 06:52:30
Thôn trưởng Lý trừng mắt quát lớn:
“Ngươi nói gì thế hả? Đó là tiếng người sao? Nha đầu kia đã thức trắng một đêm gác cho cả đám chúng ta ngủ ngon, giờ ngươi còn đòi nàng đi lên núi? Làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi là người! Làm người thì phải biết dựa vào chính mình chứ!”
Trong lều, Cố An Nhiên nghe loáng thoáng những lời bên ngoài, nhưng vì mệt mỏi quá, nàng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Những người khác thì kẻ đi săn, người hái rau dại. Chỉ có ba người nhà Vương Ngọc Liên vẫn ở lại trong lều.
Thực ra, không phải bà lười biếng, mà vì lo cho Cố An Nhiên. Một là sợ dã thú mò đến, hai là lo lão thôn trưởng Triệu gây sự trả thù. Đại Bảo và Điềm Nha thì còn nhỏ, để lại chúng ở đây cũng chẳng làm được việc gì.
Không có việc gì làm, Vương Ngọc Liên liền nhặt nhạnh ít củi khô quanh lều, nhóm lửa hâm lại nồi canh gà từ tối qua, ăn kèm bánh bột ngô, ba bà cháu cùng nhau lót dạ.
Bà định gọi Cố An Nhiên dậy ăn một chén, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng, nên đành thôi. Bà thầm nghĩ, chi bằng nấu sớm bữa trưa, chờ An Nhiên tỉnh dậy là có thể ăn ngay.
Đến khoảng giữa trưa, mùi đồ ăn thơm phức khiến Cố An Nhiên đói mà tỉnh. Nàng ngồi dậy, dùng chút nước sạch rửa mặt súc miệng.
Lúc này, nhóm người đi hái rau dại cũng đã trở về.
Vài phụ nữ của thôn Cố đem rau dại và quả dại mình hái được chia ra một ít, đặt tại chỗ của Vương Ngọc Liên và Cố An Nhiên như một cách bày tỏ sự biết ơn.
Cố An Nhiên ngáp dài một hơi, rồi nói:
“Chờ ta săn được con mồi, sẽ đem đổi với các ngươi. Hiện tại trong tay ta chỉ còn chút gạo.”
Nghe vậy, mấy phụ nữ thôn Cố vội xua tay từ chối:
“Không cần! Không cần! Đây là tấm lòng của chúng ta, đâu phải để đổi chác.”
“Tạ ngươi đã bảo vệ chúng ta tối qua.”
Cố An Nhiên chỉ nhàn nhạt đáp:
“Đa tạ.”
Mấy phụ nữ nghe nàng nói lời cảm tạ, bỗng có chút ngượng ngùng. Họ vội vàng xua tay:
“Chỉ là chút lòng thành, ngươi không cần khách khí như vậy.”
Nói xong, từng người quay về bếp nhà mình, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Trong khi đó, Vương Ngọc Liên đã sớm nấu xong cơm. Biết An Nhiên nha đầu không thích ăn bánh bột ngô khô khốc, bà cố ý lấy số gạo An Nhiên đưa để nấu thành cơm.
Thức ăn chính vẫn là phần thịt gà còn dư từ tối qua. Buổi sáng, bà cùng Đại Bảo và Điềm Nha chỉ ăn qua loa một chút – hai đứa nhỏ mỗi đứa một miếng thịt gà, còn Vương Ngọc Liên thì không nỡ ăn.
Mấy phụ nữ thôn Cố lại mang thêm ít rau dại tới, Vương Ngọc Liên bèn xào một đĩa rau, bữa trưa vì vậy cũng xem như đầy đủ.
Cố An Nhiên lúc này đã đói đến mức dạ dày dán sát vào lưng, lập tức bưng bát lên, ăn liền một bát lớn cơm trắng.
Sau khi ăn no, nàng cùng Đại Bảo và Điềm Nha nằm dài trên tấm vải dầu, nghỉ ngơi một lát để tiêu thực.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, rồi cầm lấy hai chiếc rìu, quay sang dặn Vương Ngọc Liên:
“Lão thái thái, ta định vào rừng. Nếu trước bữa tối ta chưa về, các ngươi cứ ăn trước, không cần đợi ta.”
Vương Ngọc Liên nghe vậy liền lo lắng nói:
“An Nhiên nha đầu, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm. Ngươi nhớ về sớm một chút.”
Cố An Nhiên khẽ vẫy tay, tỏ ý đã biết, rồi nhanh chóng đi vào rừng sâu.
Trên đường, nàng nhìn thấy đám nam nhân đi cùng đoàn chạy nạn đang lần theo dấu chân thú về phía đông bắc. Không muốn đi chung, nàng chọn hướng Tây Bắc để tránh bọn họ.
“Ngươi nói gì thế hả? Đó là tiếng người sao? Nha đầu kia đã thức trắng một đêm gác cho cả đám chúng ta ngủ ngon, giờ ngươi còn đòi nàng đi lên núi? Làm bằng sắt cũng không chịu nổi, huống chi là người! Làm người thì phải biết dựa vào chính mình chứ!”
Trong lều, Cố An Nhiên nghe loáng thoáng những lời bên ngoài, nhưng vì mệt mỏi quá, nàng lại thiếp đi lúc nào không hay.
Những người khác thì kẻ đi săn, người hái rau dại. Chỉ có ba người nhà Vương Ngọc Liên vẫn ở lại trong lều.
Thực ra, không phải bà lười biếng, mà vì lo cho Cố An Nhiên. Một là sợ dã thú mò đến, hai là lo lão thôn trưởng Triệu gây sự trả thù. Đại Bảo và Điềm Nha thì còn nhỏ, để lại chúng ở đây cũng chẳng làm được việc gì.
Không có việc gì làm, Vương Ngọc Liên liền nhặt nhạnh ít củi khô quanh lều, nhóm lửa hâm lại nồi canh gà từ tối qua, ăn kèm bánh bột ngô, ba bà cháu cùng nhau lót dạ.
Bà định gọi Cố An Nhiên dậy ăn một chén, nhưng lại sợ quấy rầy giấc ngủ của nàng, nên đành thôi. Bà thầm nghĩ, chi bằng nấu sớm bữa trưa, chờ An Nhiên tỉnh dậy là có thể ăn ngay.
Đến khoảng giữa trưa, mùi đồ ăn thơm phức khiến Cố An Nhiên đói mà tỉnh. Nàng ngồi dậy, dùng chút nước sạch rửa mặt súc miệng.
Lúc này, nhóm người đi hái rau dại cũng đã trở về.
Vài phụ nữ của thôn Cố đem rau dại và quả dại mình hái được chia ra một ít, đặt tại chỗ của Vương Ngọc Liên và Cố An Nhiên như một cách bày tỏ sự biết ơn.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Cố An Nhiên ngáp dài một hơi, rồi nói:
“Chờ ta săn được con mồi, sẽ đem đổi với các ngươi. Hiện tại trong tay ta chỉ còn chút gạo.”
Nghe vậy, mấy phụ nữ thôn Cố vội xua tay từ chối:
“Không cần! Không cần! Đây là tấm lòng của chúng ta, đâu phải để đổi chác.”
“Tạ ngươi đã bảo vệ chúng ta tối qua.”
Cố An Nhiên chỉ nhàn nhạt đáp:
“Đa tạ.”
Mấy phụ nữ nghe nàng nói lời cảm tạ, bỗng có chút ngượng ngùng. Họ vội vàng xua tay:
“Chỉ là chút lòng thành, ngươi không cần khách khí như vậy.”
Nói xong, từng người quay về bếp nhà mình, bắt đầu chuẩn bị nấu cơm.
Trong khi đó, Vương Ngọc Liên đã sớm nấu xong cơm. Biết An Nhiên nha đầu không thích ăn bánh bột ngô khô khốc, bà cố ý lấy số gạo An Nhiên đưa để nấu thành cơm.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Thức ăn chính vẫn là phần thịt gà còn dư từ tối qua. Buổi sáng, bà cùng Đại Bảo và Điềm Nha chỉ ăn qua loa một chút – hai đứa nhỏ mỗi đứa một miếng thịt gà, còn Vương Ngọc Liên thì không nỡ ăn.
Mấy phụ nữ thôn Cố lại mang thêm ít rau dại tới, Vương Ngọc Liên bèn xào một đĩa rau, bữa trưa vì vậy cũng xem như đầy đủ.
Cố An Nhiên lúc này đã đói đến mức dạ dày dán sát vào lưng, lập tức bưng bát lên, ăn liền một bát lớn cơm trắng.
Sau khi ăn no, nàng cùng Đại Bảo và Điềm Nha nằm dài trên tấm vải dầu, nghỉ ngơi một lát để tiêu thực.
Nàng ngẩng đầu nhìn trời, rồi cầm lấy hai chiếc rìu, quay sang dặn Vương Ngọc Liên:
“Lão thái thái, ta định vào rừng. Nếu trước bữa tối ta chưa về, các ngươi cứ ăn trước, không cần đợi ta.”
Vương Ngọc Liên nghe vậy liền lo lắng nói:
“An Nhiên nha đầu, buổi tối trong rừng rất nguy hiểm. Ngươi nhớ về sớm một chút.”
Cố An Nhiên khẽ vẫy tay, tỏ ý đã biết, rồi nhanh chóng đi vào rừng sâu.
Trên đường, nàng nhìn thấy đám nam nhân đi cùng đoàn chạy nạn đang lần theo dấu chân thú về phía đông bắc. Không muốn đi chung, nàng chọn hướng Tây Bắc để tránh bọn họ.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro