Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 2
2024-11-21 06:52:30
Sau khi định thần, nàng chậm rãi đứng dậy, lau qua máu trên chiếc Phượng Đầu Rìu rồi bước ra khỏi căn nhà tranh.
Ngay trước cửa, một lão thái thái mặt mũi xanh xao, đầy vẻ đau đớn đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. Gần đó là hai đứa trẻ, cũng ngã lăn trên đất, trán mỗi đứa phồng lên một cục u lớn.
Bỗng nhiên, từ đâu lao ra một phụ nhân mặt mày chua ngoa, giọng chát chúa hỏi:
“Như thế nào chỉ có ngươi ra đây? Nhi tử của ta đâu?”
Cố An Nhiên hờ hững liếc nàng ta một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo pha chút mùi máu tanh:
“Ngươi nói thử xem?”
Nói xong, nàng không buồn để ý thêm, bước đến bên lão thái thái và hai đứa trẻ. Nàng ngồi xổm xuống, giọng dịu lại hỏi:
“Lão thái thái, mới vừa rồi... là ngươi đã cứu ta, đúng không?”
Lão thái thái gắng gượng mở mắt, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt lắc đầu:
“Cô nương... ngươi không sao chứ? Là ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”
Cố An Nhiên lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định:
“Lão thái thái, không phải lỗi của ngươi. Là hắn đáng chết.”
Nàng cúi người đỡ lão thái thái dậy, nói tiếp:
“Để ta cõng ngươi vào phòng nghỉ ngơi một lát.”
Thân hình của lão thái thái nhẹ bẫng như lông hồng, bởi bà đã phải chạy nạn hơn nửa tháng, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc. Cố An Nhiên gần như không tốn chút sức lực nào đã cõng được bà vào một căn nhà tranh đối diện. Đặt bà nằm xuống chiếc giường đất trống trơn, nàng lại bước ra ngoài, ôm từng đứa trẻ một đưa vào phòng, tiện tay khép cửa lại.
Bên ngoài lúc này bỗng vang lên tiếng khóc thê lương của phụ nhân chanh chua:
“A!!! Nhi tử của ta đã chết! Ngươi, đồ tiện nhân, dám chặt đầu nhi tử ta, ta sẽ giết ngươi!”
Tiếng khóc vừa dứt, liền vang lên những tiếng đập cửa mạnh mẽ, mang theo cát bụi tung bay:
“Mở cửa! Lão nương hôm nay nhất định phải giết ngươi đền mạng cho nhi tử ta!”
Cố An Nhiên liếc mắt nhìn chiếc Phượng Đầu Rìu còn dính máu, cầm chặt trong tay, tiến đến mở cửa.
Vương Ngọc Liên nằm trên giường, ho khan dữ dội, cố sức ngăn nàng lại:
“Cô nương... ngươi thật sự đã giết Triệu Đại Quang?”
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, ngắn gọn đáp:
“Ân!”
Vương Ngọc Liên hoảng hốt, giọng run rẩy:
“Vậy ngươi đừng ra ngoài! Triệu Đại Quang còn một đệ đệ tên Triệu Đại Phú, cũng là kẻ độc ác. Chúng sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Cố An Nhiên chẳng buồn nghe. Nàng đặt thanh rìu xuống đất, mở tung cánh cửa, rồi lại cầm Phượng Đầu Rìu, bước ra ngoài, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía phụ nhân và Triệu Đại Phú.
Lưỡi rìu ánh lên tia sáng sắc lạnh, Cố An Nhiên khẽ nhấc nó lên, giọng nàng vang lên không một chút cảm xúc, nhưng lại đầy uy hiếp:
“Hay các ngươi nghĩ rằng mình là sắt thép bất hoại, ta đây lại không thể chém đứt?”
Phụ nhân và Triệu Đại Phú sững người. Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo như lưỡi dao, bọn chúng không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước, sự hung hăng ban nãy nháy mắt tan biến.
Chanh chua phụ nhân cùng Triệu Đại Phú nhìn chằm chằm chiếc Phượng Đầu Rìu trên tay Cố An Nhiên, nơi lưỡi rìu vẫn còn dính máu đỏ thẫm chưa khô hẳn. Hai mẹ con không tự chủ được mà rụt cổ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Trong lòng bọn chúng thầm nghĩ: Nếu giờ mà dám làm càn, nữ sát thần trước mắt này chắc chắn không hề do dự giơ rìu lên, chấm dứt cả mạng sống của chúng.
Người đời có câu, "quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù suốt ngày". Hiện tại, quan phủ loạn lạc không quản được ai, nhưng tất cả đều đang chạy nạn về phương nam. Một ngày nào đó, hai mẹ con chúng chắc chắn sẽ tìm được cơ hội để giết chết nàng, báo thù cho con trai mình.
Ngay trước cửa, một lão thái thái mặt mũi xanh xao, đầy vẻ đau đớn đang nửa nằm nửa ngồi trên mặt đất, hơi thở yếu ớt. Gần đó là hai đứa trẻ, cũng ngã lăn trên đất, trán mỗi đứa phồng lên một cục u lớn.
Bỗng nhiên, từ đâu lao ra một phụ nhân mặt mày chua ngoa, giọng chát chúa hỏi:
“Như thế nào chỉ có ngươi ra đây? Nhi tử của ta đâu?”
Cố An Nhiên hờ hững liếc nàng ta một cái, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh lẽo pha chút mùi máu tanh:
“Ngươi nói thử xem?”
Nói xong, nàng không buồn để ý thêm, bước đến bên lão thái thái và hai đứa trẻ. Nàng ngồi xổm xuống, giọng dịu lại hỏi:
“Lão thái thái, mới vừa rồi... là ngươi đã cứu ta, đúng không?”
Lão thái thái gắng gượng mở mắt, sắc mặt tái nhợt, yếu ớt lắc đầu:
“Cô nương... ngươi không sao chứ? Là ta vô dụng, không bảo vệ được ngươi.”
Cố An Nhiên lắc đầu, ánh mắt bình tĩnh mà kiên định:
“Lão thái thái, không phải lỗi của ngươi. Là hắn đáng chết.”
Nàng cúi người đỡ lão thái thái dậy, nói tiếp:
“Để ta cõng ngươi vào phòng nghỉ ngơi một lát.”
Thân hình của lão thái thái nhẹ bẫng như lông hồng, bởi bà đã phải chạy nạn hơn nửa tháng, ăn không đủ no, ngủ không đủ giấc. Cố An Nhiên gần như không tốn chút sức lực nào đã cõng được bà vào một căn nhà tranh đối diện. Đặt bà nằm xuống chiếc giường đất trống trơn, nàng lại bước ra ngoài, ôm từng đứa trẻ một đưa vào phòng, tiện tay khép cửa lại.
Bên ngoài lúc này bỗng vang lên tiếng khóc thê lương của phụ nhân chanh chua:
“A!!! Nhi tử của ta đã chết! Ngươi, đồ tiện nhân, dám chặt đầu nhi tử ta, ta sẽ giết ngươi!”
Tiếng khóc vừa dứt, liền vang lên những tiếng đập cửa mạnh mẽ, mang theo cát bụi tung bay:
“Mở cửa! Lão nương hôm nay nhất định phải giết ngươi đền mạng cho nhi tử ta!”
Cố An Nhiên liếc mắt nhìn chiếc Phượng Đầu Rìu còn dính máu, cầm chặt trong tay, tiến đến mở cửa.
Vương Ngọc Liên nằm trên giường, ho khan dữ dội, cố sức ngăn nàng lại:
“Cô nương... ngươi thật sự đã giết Triệu Đại Quang?”
Cố An Nhiên khẽ gật đầu, ngắn gọn đáp:
“Ân!”
Vương Ngọc Liên hoảng hốt, giọng run rẩy:
“Vậy ngươi đừng ra ngoài! Triệu Đại Quang còn một đệ đệ tên Triệu Đại Phú, cũng là kẻ độc ác. Chúng sẽ không tha cho ngươi đâu!”
Cố An Nhiên chẳng buồn nghe. Nàng đặt thanh rìu xuống đất, mở tung cánh cửa, rồi lại cầm Phượng Đầu Rìu, bước ra ngoài, ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía phụ nhân và Triệu Đại Phú.
Lưỡi rìu ánh lên tia sáng sắc lạnh, Cố An Nhiên khẽ nhấc nó lên, giọng nàng vang lên không một chút cảm xúc, nhưng lại đầy uy hiếp:
“Hay các ngươi nghĩ rằng mình là sắt thép bất hoại, ta đây lại không thể chém đứt?”
Phụ nhân và Triệu Đại Phú sững người. Cảm nhận được sát khí lạnh lẽo như lưỡi dao, bọn chúng không hẹn mà cùng lùi lại mấy bước, sự hung hăng ban nãy nháy mắt tan biến.
Chanh chua phụ nhân cùng Triệu Đại Phú nhìn chằm chằm chiếc Phượng Đầu Rìu trên tay Cố An Nhiên, nơi lưỡi rìu vẫn còn dính máu đỏ thẫm chưa khô hẳn. Hai mẹ con không tự chủ được mà rụt cổ, ánh mắt tràn đầy sợ hãi.
Trong lòng bọn chúng thầm nghĩ: Nếu giờ mà dám làm càn, nữ sát thần trước mắt này chắc chắn không hề do dự giơ rìu lên, chấm dứt cả mạng sống của chúng.
Người đời có câu, "quân tử báo thù mười năm không muộn, tiểu nhân báo thù suốt ngày". Hiện tại, quan phủ loạn lạc không quản được ai, nhưng tất cả đều đang chạy nạn về phương nam. Một ngày nào đó, hai mẹ con chúng chắc chắn sẽ tìm được cơ hội để giết chết nàng, báo thù cho con trai mình.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro