Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 42
2024-11-21 20:37:34
“Đứa nhỏ này, ngày thường nhìn thì chững chạc, thế mà ngủ lại chẳng khác nào một đứa trẻ.”
Bà đặt chiếc túi đay cẩn thận bên cạnh Cố An Nhiên, rồi chui vào chăn ngủ.
Trong khi đó, các thợ săn dù rất cảnh giác nhưng đến nửa đêm, sức nặng của sự mệt mỏi cùng hơi ấm từ lửa trại khiến họ không tránh khỏi cơn buồn ngủ kéo đến.
Ở góc khác của khu trại, mẹ Triệu Hắc Oa nằm trên đệm, nhưng hai mắt mở trừng trừng, không hề ngủ. Nước mắt bà lặng lẽ rơi, thấm ướt cả gối.
Nhìn đoàn người xung quanh ăn uống no nê, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, bà lại càng thấy chua xót. Trong lòng bà như có một tảng đá đè nặng, khiến mỗi tiếng cười ấy như kim châm vào tâm can.
Không ai bận tâm đến sống chết của con trai hắn, từ đầu đến cuối, chỉ có mình nàng chịu đựng nỗi đau khổ này.
Nàng không cam lòng. Rõ ràng nữ nhân kia có thể ngăn chặn bi kịch này. Rõ ràng những kẻ khác cũng có thể ngăn cản Triệu Hắc Oa.
Thế nhưng không một ai trong số họ ra tay ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn hắn đi vào cõi chết.
Bọn họ... đều đáng chết cả...
Nàng chậm rãi xoay người, đôi mắt sắc lạnh như rắn độc nhìn chằm chằm vào mấy gã thợ săn đang ngủ say, lặng lẽ đứng dậy. Trong tay nàng là túi thuốc chuột, nắm chặt đến mức gần như bóp nát.
Thuốc chuột này vốn do nàng cố ý mang theo để phòng thân trên đường lánh nạn, xua đuổi rắn rết, chuột bọ. Nhưng nay... nó sẽ có một công dụng khác.
Nơi hạ trại có một con suối nhỏ, nước chảy cực chậm. Nếu nàng bỏ thuốc chuột vào đấy trong đêm, đến sáng, nước này sẽ thành độc chết người.
Nàng, Triệu Hắc Oa hắn nương, không chút do dự đổ cả bao thuốc chuột vào con suối. Sau đó, nàng còn cẩn thận nhặt một cành cây khô bên đường, khuấy vài lượt để thuốc hòa tan hoàn toàn, không để lại dấu vết. Sau khi chắc chắn mọi việc không còn sơ hở, nàng thản nhiên quay về lều trại của mình.
---
Sáng hôm sau.
Cố An Nhiên thức dậy rất sớm. Nhờ có người thay phiên gác đêm, nàng được ngủ ngon giấc, tinh thần vô cùng sảng khoái. Đưa mắt nhìn bọc đồ bên cạnh, nàng cảm kích liếc về phía Vương Ngọc Liên một cái rồi đứng dậy, cầm chiếc thùng gỗ nhỏ định ra con suối lấy nước. Nàng biết, lát nữa mọi người cùng dậy thì đến lượt lấy nước sẽ phải xếp hàng rất lâu.
Nhưng khi vừa đến bờ suối, Cố An Nhiên đã nhận ra điều bất thường. Một mùi hương kỳ lạ, thoảng qua trong làn nước, khiến nàng lập tức cau mày. Nàng không chần chừ, vội quay trở lại chỗ cắm trại.
Dù phần lớn mọi người còn chưa dậy, nhưng vài phụ nhân siêng năng đã đi lấy nước, chuẩn bị rót vào túi nước mang theo trên đường. Vương đại thẩm, vì khát nước, liền ngửa đầu định uống ngay một ngụm nước suối, sau đó mới rót đầy túi.
Nhìn cảnh tượng ấy, Cố An Nhiên không kịp mở miệng ngăn cản. Nàng lao đến như cơn gió, hất văng gáo nước khỏi tay Vương đại thẩm.
Vương đại thẩm ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cố An Nhiên nghiêm mặt nói:
“Nước này có vấn đề.”
Hai phụ nhân khác đang đứng gần đó hoảng hốt, làm rơi cả gáo nước trong tay. Một người lắp bắp hỏi:
“Vấn... vấn đề gì vậy?”
Cố An Nhiên lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Có người đã động tay động chân, hẳn là bỏ thứ gì đó vào. Nhưng cụ thể là gì, ta chưa rõ. Chỉ biết chắc chắn... nó không phải thứ tốt.”
Vương đại thẩm hít sâu một hơi, cảm thấy lạnh sống lưng. Thời buổi này, có ai lại phí thứ tốt để bỏ vào nước suối cho cả làng được nhờ? Rõ ràng đây là hành động ác ý.
Bà đặt chiếc túi đay cẩn thận bên cạnh Cố An Nhiên, rồi chui vào chăn ngủ.
Trong khi đó, các thợ săn dù rất cảnh giác nhưng đến nửa đêm, sức nặng của sự mệt mỏi cùng hơi ấm từ lửa trại khiến họ không tránh khỏi cơn buồn ngủ kéo đến.
Ở góc khác của khu trại, mẹ Triệu Hắc Oa nằm trên đệm, nhưng hai mắt mở trừng trừng, không hề ngủ. Nước mắt bà lặng lẽ rơi, thấm ướt cả gối.
Nhìn đoàn người xung quanh ăn uống no nê, vừa ăn vừa cười nói vui vẻ, bà lại càng thấy chua xót. Trong lòng bà như có một tảng đá đè nặng, khiến mỗi tiếng cười ấy như kim châm vào tâm can.
Không ai bận tâm đến sống chết của con trai hắn, từ đầu đến cuối, chỉ có mình nàng chịu đựng nỗi đau khổ này.
Nàng không cam lòng. Rõ ràng nữ nhân kia có thể ngăn chặn bi kịch này. Rõ ràng những kẻ khác cũng có thể ngăn cản Triệu Hắc Oa.
Thế nhưng không một ai trong số họ ra tay ngăn cản, chỉ trơ mắt nhìn hắn đi vào cõi chết.
Bọn họ... đều đáng chết cả...
Nàng chậm rãi xoay người, đôi mắt sắc lạnh như rắn độc nhìn chằm chằm vào mấy gã thợ săn đang ngủ say, lặng lẽ đứng dậy. Trong tay nàng là túi thuốc chuột, nắm chặt đến mức gần như bóp nát.
Thuốc chuột này vốn do nàng cố ý mang theo để phòng thân trên đường lánh nạn, xua đuổi rắn rết, chuột bọ. Nhưng nay... nó sẽ có một công dụng khác.
Nơi hạ trại có một con suối nhỏ, nước chảy cực chậm. Nếu nàng bỏ thuốc chuột vào đấy trong đêm, đến sáng, nước này sẽ thành độc chết người.
Nàng, Triệu Hắc Oa hắn nương, không chút do dự đổ cả bao thuốc chuột vào con suối. Sau đó, nàng còn cẩn thận nhặt một cành cây khô bên đường, khuấy vài lượt để thuốc hòa tan hoàn toàn, không để lại dấu vết. Sau khi chắc chắn mọi việc không còn sơ hở, nàng thản nhiên quay về lều trại của mình.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
---
Sáng hôm sau.
Cố An Nhiên thức dậy rất sớm. Nhờ có người thay phiên gác đêm, nàng được ngủ ngon giấc, tinh thần vô cùng sảng khoái. Đưa mắt nhìn bọc đồ bên cạnh, nàng cảm kích liếc về phía Vương Ngọc Liên một cái rồi đứng dậy, cầm chiếc thùng gỗ nhỏ định ra con suối lấy nước. Nàng biết, lát nữa mọi người cùng dậy thì đến lượt lấy nước sẽ phải xếp hàng rất lâu.
Nhưng khi vừa đến bờ suối, Cố An Nhiên đã nhận ra điều bất thường. Một mùi hương kỳ lạ, thoảng qua trong làn nước, khiến nàng lập tức cau mày. Nàng không chần chừ, vội quay trở lại chỗ cắm trại.
Dù phần lớn mọi người còn chưa dậy, nhưng vài phụ nhân siêng năng đã đi lấy nước, chuẩn bị rót vào túi nước mang theo trên đường. Vương đại thẩm, vì khát nước, liền ngửa đầu định uống ngay một ngụm nước suối, sau đó mới rót đầy túi.
Nhìn cảnh tượng ấy, Cố An Nhiên không kịp mở miệng ngăn cản. Nàng lao đến như cơn gió, hất văng gáo nước khỏi tay Vương đại thẩm.
Vương đại thẩm ngơ ngác, chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Cố An Nhiên nghiêm mặt nói:
“Nước này có vấn đề.”
Hai phụ nhân khác đang đứng gần đó hoảng hốt, làm rơi cả gáo nước trong tay. Một người lắp bắp hỏi:
“Vấn... vấn đề gì vậy?”
Cố An Nhiên lắc đầu, giọng lạnh lùng: “Có người đã động tay động chân, hẳn là bỏ thứ gì đó vào. Nhưng cụ thể là gì, ta chưa rõ. Chỉ biết chắc chắn... nó không phải thứ tốt.”
Vương đại thẩm hít sâu một hơi, cảm thấy lạnh sống lưng. Thời buổi này, có ai lại phí thứ tốt để bỏ vào nước suối cho cả làng được nhờ? Rõ ràng đây là hành động ác ý.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro