Hành Trình Không Gian: Cô Gái Dẫn Đầu Thời Loạn
Chương 50
2024-11-21 20:37:34
Cố An Nhiên cũng đi săn, nhưng nàng không theo đội ngũ, mà thích một mình hành động.
Sau hai canh giờ lang thang trong rừng, nàng mới bắt được hai con gà rừng, liền tiện tay ném vào không gian. Định bụng đổi sang chỗ khác xem thử liệu có thể tìm thêm con mồi, nàng bất chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại:
“Không xong rồi, nguy hiểm!”
“Chạy mau!!!”
Cố An Nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, rồi chạy ngay về phía âm thanh phát ra. Vừa chạy được vài chục trượng, nàng đã chạm mặt Cố Hồng Khánh đang hốt hoảng lao tới.
“An Nhiên cô nương, chạy mau! Có lợn rừng đấy!”
Cố An Nhiên nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ lạ: “Có lợn rừng thì tại sao phải chạy?”
Không phải vừa lúc có thể kiếm thêm chút thịt sao?
Cố Hồng Khánh nôn nóng giải thích: “Người trong đội đã chạy tán loạn hết, mà con lợn rừng đó to lắm. Chỉ dựa vào vài người bọn ta thì chẳng làm gì được nó đâu.”
“Nga,” nàng thản nhiên đáp, nét mặt không chút để tâm, rồi cất bước tiến thẳng về phía con lợn rừng.
Thấy vậy, Cố Hồng Khánh bối rối không thôi. An Nhiên cô nương vừa cứu vợ hắn trước đó, giờ làm sao hắn có thể bỏ mặc nàng mà bỏ chạy? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cắn răng chạy theo, dù có nguy hiểm cũng liều mạng ở lại giúp nàng.
Con lợn rừng khổng lồ với đôi răng nanh sắc nhọn hùng hổ lao thẳng tới khi trông thấy Cố An Nhiên. Nó rống lên một tiếng đầy uy hiếp, rồi tăng tốc, như muốn nghiền nát nàng thành tro bụi.
Cố An Nhiên không hề nao núng. Nàng nhanh tay ném cái phi hổ trảo (móc sắt) lên cành cây gần đó, mượn lực bay vọt lên cao, thoát khỏi đòn tấn công hung hãn của con lợn rừng.
Con lợn rừng lao hụt, đứng lại, rồi ngẩng đầu gầm gừ, nhe nanh giận dữ nhìn nàng. Nhưng chưa để nó phản ứng, Cố An Nhiên đã nắm chặt tay thành quyền, nhắm thẳng giữa hai mắt nó, đánh một cú thật mạnh!
“Bốp!”
Con lợn rừng nhận trọn một đòn chí mạng, lập tức ngã nhào xuống đất, bốn chân giạng ra, nằm bất động như một khúc gỗ.
Cố Hồng Khánh, người còn chưa kịp giương cung bắn, giờ đây chỉ biết đứng sững như trời trồng, miệng há to kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt. Hắn thừa biết xương cốt của loài lợn rừng cứng rắn đến mức nào. Vậy mà chỉ một quyền của nàng đã đủ khiến nó bất tỉnh, chuyện này quả thực vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Mấy người khác, vốn đã chạy tán loạn, nay thấy Cố An Nhiên một mình đối đầu với con lợn rừng, cũng hoảng hốt chạy lại định giúp. Nhưng khi tới nơi, tất cả đều sững sờ. Con lợn rừng to lớn giờ đây nằm gục dưới đất, không còn động đậy.
Mấy thanh niên trẻ tuổi há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc chẳng khác gì Cố Hồng Khánh. Một người lắp bắp hỏi: “Hai người các ngươi làm thế nào đánh gục con lợn rừng này?”
Cố Hồng Khánh thở hắt ra, chỉ vào Cố An Nhiên rồi đáp: “Là An Nhiên cô nương, một quyền đánh gục đấy.”
Cố An Nhiên lạnh nhạt kéo hai chân sau của con lợn rừng, hờ hững nói: “Nó chết rồi, không phải ngất.”
“Cái... cái gì?!” Cố Hồng Khánh và mấy thanh niên sửng sốt đến không nói thành lời, mắt mở to đầy khó tin.
Thấy họ còn đứng đực ra đó, nàng liền nhíu mày nói giọng nhàn nhạt: “Còn thất thần làm gì? Không định đem nó về sao?”
Mấy nam nhân giật mình tỉnh lại, vội vàng xúm vào hỗ trợ kéo con lợn rừng, lòng vẫn không khỏi run rẩy trước sức mạnh kinh người của nữ nhân này.
Các nam nhân, vì không muốn cản đường nàng, liền tự động dạt sang hai bên, nhường lối cho Cố An Nhiên.
Sau hai canh giờ lang thang trong rừng, nàng mới bắt được hai con gà rừng, liền tiện tay ném vào không gian. Định bụng đổi sang chỗ khác xem thử liệu có thể tìm thêm con mồi, nàng bất chợt nghe thấy tiếng hét thất thanh từ xa vọng lại:
“Không xong rồi, nguy hiểm!”
“Chạy mau!!!”
Cố An Nhiên cau mày, vẻ mặt nghiêm nghị, rồi chạy ngay về phía âm thanh phát ra. Vừa chạy được vài chục trượng, nàng đã chạm mặt Cố Hồng Khánh đang hốt hoảng lao tới.
“An Nhiên cô nương, chạy mau! Có lợn rừng đấy!”
Cố An Nhiên nhìn hắn với ánh mắt đầy kỳ lạ: “Có lợn rừng thì tại sao phải chạy?”
Không phải vừa lúc có thể kiếm thêm chút thịt sao?
Cố Hồng Khánh nôn nóng giải thích: “Người trong đội đã chạy tán loạn hết, mà con lợn rừng đó to lắm. Chỉ dựa vào vài người bọn ta thì chẳng làm gì được nó đâu.”
“Nga,” nàng thản nhiên đáp, nét mặt không chút để tâm, rồi cất bước tiến thẳng về phía con lợn rừng.
Thấy vậy, Cố Hồng Khánh bối rối không thôi. An Nhiên cô nương vừa cứu vợ hắn trước đó, giờ làm sao hắn có thể bỏ mặc nàng mà bỏ chạy? Nghĩ tới nghĩ lui, hắn đành cắn răng chạy theo, dù có nguy hiểm cũng liều mạng ở lại giúp nàng.
Con lợn rừng khổng lồ với đôi răng nanh sắc nhọn hùng hổ lao thẳng tới khi trông thấy Cố An Nhiên. Nó rống lên một tiếng đầy uy hiếp, rồi tăng tốc, như muốn nghiền nát nàng thành tro bụi.
Cố An Nhiên không hề nao núng. Nàng nhanh tay ném cái phi hổ trảo (móc sắt) lên cành cây gần đó, mượn lực bay vọt lên cao, thoát khỏi đòn tấn công hung hãn của con lợn rừng.
(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Con lợn rừng lao hụt, đứng lại, rồi ngẩng đầu gầm gừ, nhe nanh giận dữ nhìn nàng. Nhưng chưa để nó phản ứng, Cố An Nhiên đã nắm chặt tay thành quyền, nhắm thẳng giữa hai mắt nó, đánh một cú thật mạnh!
“Bốp!”
Con lợn rừng nhận trọn một đòn chí mạng, lập tức ngã nhào xuống đất, bốn chân giạng ra, nằm bất động như một khúc gỗ.
Cố Hồng Khánh, người còn chưa kịp giương cung bắn, giờ đây chỉ biết đứng sững như trời trồng, miệng há to kinh ngạc đến mức có thể nhét vừa một quả trứng vịt. Hắn thừa biết xương cốt của loài lợn rừng cứng rắn đến mức nào. Vậy mà chỉ một quyền của nàng đã đủ khiến nó bất tỉnh, chuyện này quả thực vượt quá sức tưởng tượng của hắn.
Mấy người khác, vốn đã chạy tán loạn, nay thấy Cố An Nhiên một mình đối đầu với con lợn rừng, cũng hoảng hốt chạy lại định giúp. Nhưng khi tới nơi, tất cả đều sững sờ. Con lợn rừng to lớn giờ đây nằm gục dưới đất, không còn động đậy.
Mấy thanh niên trẻ tuổi há hốc mồm, vẻ mặt kinh ngạc chẳng khác gì Cố Hồng Khánh. Một người lắp bắp hỏi: “Hai người các ngươi làm thế nào đánh gục con lợn rừng này?”
Cố Hồng Khánh thở hắt ra, chỉ vào Cố An Nhiên rồi đáp: “Là An Nhiên cô nương, một quyền đánh gục đấy.”
Cố An Nhiên lạnh nhạt kéo hai chân sau của con lợn rừng, hờ hững nói: “Nó chết rồi, không phải ngất.”
“Cái... cái gì?!” Cố Hồng Khánh và mấy thanh niên sửng sốt đến không nói thành lời, mắt mở to đầy khó tin.
Thấy họ còn đứng đực ra đó, nàng liền nhíu mày nói giọng nhàn nhạt: “Còn thất thần làm gì? Không định đem nó về sao?”
Mấy nam nhân giật mình tỉnh lại, vội vàng xúm vào hỗ trợ kéo con lợn rừng, lòng vẫn không khỏi run rẩy trước sức mạnh kinh người của nữ nhân này.
Các nam nhân, vì không muốn cản đường nàng, liền tự động dạt sang hai bên, nhường lối cho Cố An Nhiên.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro