Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Anh không nỡ yêu em
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Không biết hôn bao lâu, Trịnh Kinh mới ngừng lại được.
Hai người thở hổn hển, hơi thở quấn quýt vào nhau, có một loại cảm giác yêu đương điên cuồng không thể nói rõ, gần như muốn chôn vùi cả hai người.
Hắn bế Trịnh Luân đi lên tầng hai, ôm cô vào phòng ngủ, đem cô đặt lên trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Trịnh Luân đỏ lợi hại, lại vẫn như cũ dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Trịnh Kinh, trong lòng cô như có trống đánh, hô hấp dồn dập, ngón tay hơi hơi phát run.
Trịnh Kinh chống tay, cúi đầu nhìn cô gái hắn yêu lâu như vậy, trong lòng lại đau đớn kịch liệt.
Trịnh Luân lại chỉ cảm thấy mình cực kì hạnh phúc, chẳng sợ chỉ có thể ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, bọn họ quấn quýt lấy nhau, để cô nhìn thấy được tình cảm của anh trai, cô đã cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Cô chỉ đau lòng Trịnh Kinh trên mặt cùng trên người toàn vết thương.
Gương mặt hắn toàn dấu vết bầm tím, băng gạc trên lỗ tai không biết bị rơi ra khi nào, lộ ra vết thương do bị Triệu An An cắn, htrên cánh tay tráng kiện của hắn cũng có nhiều dấu vết bị cào cấu, thoạt nhìn có chút ghê người.
Tuy rằng trên mặt có vết thương, nhưng nhìn hắn vẫn đẹp trai như cũ, đường nét cứng rắn, sống mũi cao, lông mày như kiếm, có hơi thở của người đàn ông thành thục quyến rũ đập vào mặt, làm lòng Trịnh Luân càng thêm nóng cháy.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn, dịu dàng hỏi: “Anh, anh còn đau không?”
Cô không hỏi, anh trai sao anh lại thích em, cũng không hỏi tại sao anh lại hôn em.
Chỉ cần Trịnh Kinh đồng ý hôn cô, cô cũng đã thỏa mãn.
Cô không muốn hỏi lí do, hoặc là nói, cô sợ hãi lí do đó.
Hiện tại, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau đã rất tốt rồi.
Tuy rằng cô không có kinh nghiệm hôn môi, nhưng cô cảm thấy Trịnh Kinh cũng là nụ hôn đầu tiên.
Hắn xúc động như vậy, không có kết cấu hôn cô, thậm chí không cẩn thận cắn vào cánh môi cô, hoàn toàn không giống Trịnh Kinh trầm ổn kiên định như ngày thường.
Ở trong ấn tượng của cô, trước nay anh trai đều rất bình tĩnh, ôn hòa, chưa từng hoảng loạn mà nóng cháy giống như bây giờ!
Tay nhỏ mềm mại non mịn, vuốt ve trên mặt Trịnh Kinh, thoải mái khiến hắn rùng mình.
Bàn tay to của hắn phủ lên bàn tay nhỏ kia, nhắm mắt lại, cảm thụ sự mềm mại của cô.
Qua một hồi lâu, hắn mới mở to mắt, cầm lấy tay Trịnh Luân đặt ở bên môi, gần như thành kính hôn xuống.
“Anh không đau, Thất Thất, anh chỉ đau lòng……”
Trịnh Luân lập tức duỗi tay che lại miệng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh, đừng nói gì cả, em cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt, em sẽ không yêu cầu quá nhiều, em chỉ mong có thể nhìn thấy anh.”
Trịnh Kinh lấy tay cô ra, trong ánh mắt tất cả đều là tình yêu nóng cháy, trong lòng có một loại xúc động phá tan gông xiềng hắn đau khổ tạo thành.
Hắn cúi người ôm lấy Trịnh Luân, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hắn hôn cực kỳ kịch liệt, thật giống như hắn đã chờ đợi lâu lắm, gấp gáp không chờ nổi muốn đem cô chiếm làm của riêng.
Trịnh Luân nhắm mắt lại, trúc trắc mà nhiệt liệt đáp lại hắn, liều mạng hôn hắn.
Sự rung động trong lòng nhanh chóng chôn vùi cô, cả người đều mềm xuống, vô ý thức ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trịnh Kinh, khiến cả người hắn hơi cứng lại.
Trịnh Kinh ngừng lại, một giây đồng hồ sau, hắn nhìn cánh môi tươi đẹp của em gái, nhịn không được lại hôn xuống.
Như thế lặp đi lặp lại, không biết hôn bao nhiêu lâu, cho đến khi cánh môi của Trịnh Luân đã sưng đỏ không chịu nổi, hắn mới lưu luyến ngừng lại.
Hắn cầm lấy tay Trịnh Luân, dán lên ngực mình, để cô cảm nhận nhịp tim hỗn loạn của hắn.
Cả người hắn đều đè lên người cô, nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp của cô, khàn khàn nói: “Thất Thất, em là em gái của anh, anh là anh trai của em, vĩnh viễn đều như vậy. Anh không nỡ yêu em.”
“Anh sợ yêu em sẽ là một hồi bi kịch, anh sợ tình yêu không thắng nổi sự mài mòn của năm tháng, những lời đồn đãi vớ vẩn là nhát dao tàn nhẫn nhất, nếu em cả đời đều là em gái anh, anh có thể vĩnh viễn bảo vệ em.”
Hắn chỉ nói vài câu, Trịnh Luân cũng đã rõ ràng ý tứ của hắn.
Bọn họ nếu muốn ở bên nhau, sẽ bị mọi người chỉ trích, người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ là anh em ruột, dù cho biết thân phận thật của cô, cũng đã sớm coi cô là người của Trịnh gia, em gái gả cho anh trai, còn ra thể thống gì.
“Thất Thất, anh không thể cưới em……”
Nói ra những lời này, Trịnh Kinh giống như dùng hết sức lực toàn thân, vẻ mặt của hắn chưa bao giờ đau đớn như vậy.
“Nhưng anh đồng ý với em, đời này kiếp này, sẽ không cưới bất kì cô gái nào, anh sẽ canh giữ bên người em. Nếu có một ngày, em có người mình yêu, em liền có cuộc sống của chính mình, nếu không có, anh em chúng ta làm bạn đến già được không?”
Trong ánh mắt Trịnh Luân hiện lên vui sướng, anh trai không cưới người khác? Anh trai đồng ý ở với cô cả đời?
Không thể kết hôn thì có sao đâu, trước nay trong lòng cô đều không hy vọng xa vời có thể kết hôn, thật sự chưa từng có.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới lấy chồng, cũng ích kỷ không muốn anh trai cưới người khác.
Nếu không thể làm vợ chồng, vậy cô cũng muốn như lời anh trai nói, cùng hắn làm bạn đến già, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, thế nào cũng được.
Nhưng mà vui sướng qua đi, Trịnh Luân lại cực kì tự trách.
Rốt cuộc cô vẫn hại anh trai, hắn làm sao có thể cả đời không kết hôn?
Hiện tại Trịnh gia chỉ có mình hắn là con trai, mỗi ngày mẹ đều mong ôm cháu trai, nếu hắn không kết hôn, làm sao có thể có con?
Nước mắt của cô lại rơi xuống, dù cho tim đau như bị dao cắt, cô vẫn thong thả, kiên định nói: “Không, anh trai, anh phải kết hôn. Anh cưới Chu Nhược Đồng đi, em có thể nhìn ra, cô ấy là một cô gái tốt. Về sau em sẽ không ghen bậy bạ, em là em gái của anh, anh là anh trai của em, ai cũng không cướp được anh.”
Trịnh Kinh ngẩn ra, hắn không nghĩ tới, mới ngắn ngủn mấy ngày, em gái đã trưởng thành nhiều như vậy.
Có thể thấy được, việc mấy ngày nay đã tra tấn cô rất nhiều, mới có thể khiến cô lựa chọn như vậy.
Hắn đau lòng hôn trán cô, thấp giọng nói: “Đúng vậy, ai cũng không cướp được anh, anh là của em, của một mình em……”
Trịnh Kinh không tranh luận vấn đề kết hôn hay không với em gái.
Lòng hắn đã quyết, trừ bỏ Trịnh Luân, hắn sẽ không cưới bất kì ai.
Nhiều năm như vậy Sớm chiều ở chung, trong lòng và trong mắt của hắn chỉ có một mình Trịnh Luân.
Cưới cô gái khác, chỉ vì muốn làm Trịnh Luân hết hy vọng với hắn mà thôi, nhưng mà hiện tại hắn đã phát hiện, nếu hắn thật sự cưới người khác, Trịnh Luân không chỉ hết hy vọng, chỉ sợ ngay cả mạng cũng sẽ không còn.
Cô đã yêu hắn đến tận xương, việc mấy ngày nay đã khiến Trịnh Kinh rõ ràng, không có hắn, cô sẽ nhanh chóng khô héo điêu tàn cho đến chết.
Hắn không thích bất kì người đàn ông nào chạm vào Trịnh Luân, thì Trịnh Luân sao lại không chán ghét cô gái khác chạm vào hắn!
Lời Mộc Thanh nói đã làm hắn tỉnh ngộ.
Hắn không nghĩ tiếp tục tra tấn chính mình, cũng không nghĩ tra tấn Trịnh Luân, không thể làm vợ chồng, cả đời làm anh em thân mật khắng khít cũng đủ rồi!
Hai người thở hổn hển, hơi thở quấn quýt vào nhau, có một loại cảm giác yêu đương điên cuồng không thể nói rõ, gần như muốn chôn vùi cả hai người.
Hắn bế Trịnh Luân đi lên tầng hai, ôm cô vào phòng ngủ, đem cô đặt lên trên giường.
Bốn mắt nhìn nhau, mặt Trịnh Luân đỏ lợi hại, lại vẫn như cũ dũng cảm nhìn thẳng vào mắt Trịnh Kinh, trong lòng cô như có trống đánh, hô hấp dồn dập, ngón tay hơi hơi phát run.
Trịnh Kinh chống tay, cúi đầu nhìn cô gái hắn yêu lâu như vậy, trong lòng lại đau đớn kịch liệt.
Trịnh Luân lại chỉ cảm thấy mình cực kì hạnh phúc, chẳng sợ chỉ có thể ngắn ngủi trong một cái chớp mắt, bọn họ quấn quýt lấy nhau, để cô nhìn thấy được tình cảm của anh trai, cô đã cảm thấy cực kì thỏa mãn.
Cô chỉ đau lòng Trịnh Kinh trên mặt cùng trên người toàn vết thương.
Gương mặt hắn toàn dấu vết bầm tím, băng gạc trên lỗ tai không biết bị rơi ra khi nào, lộ ra vết thương do bị Triệu An An cắn, htrên cánh tay tráng kiện của hắn cũng có nhiều dấu vết bị cào cấu, thoạt nhìn có chút ghê người.
Tuy rằng trên mặt có vết thương, nhưng nhìn hắn vẫn đẹp trai như cũ, đường nét cứng rắn, sống mũi cao, lông mày như kiếm, có hơi thở của người đàn ông thành thục quyến rũ đập vào mặt, làm lòng Trịnh Luân càng thêm nóng cháy.
Tay cô nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt cương nghị của hắn, dịu dàng hỏi: “Anh, anh còn đau không?”
Cô không hỏi, anh trai sao anh lại thích em, cũng không hỏi tại sao anh lại hôn em.
Chỉ cần Trịnh Kinh đồng ý hôn cô, cô cũng đã thỏa mãn.
Cô không muốn hỏi lí do, hoặc là nói, cô sợ hãi lí do đó.
Hiện tại, chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm vào nhau đã rất tốt rồi.
Tuy rằng cô không có kinh nghiệm hôn môi, nhưng cô cảm thấy Trịnh Kinh cũng là nụ hôn đầu tiên.
Hắn xúc động như vậy, không có kết cấu hôn cô, thậm chí không cẩn thận cắn vào cánh môi cô, hoàn toàn không giống Trịnh Kinh trầm ổn kiên định như ngày thường.
Ở trong ấn tượng của cô, trước nay anh trai đều rất bình tĩnh, ôn hòa, chưa từng hoảng loạn mà nóng cháy giống như bây giờ!
Tay nhỏ mềm mại non mịn, vuốt ve trên mặt Trịnh Kinh, thoải mái khiến hắn rùng mình.
Bàn tay to của hắn phủ lên bàn tay nhỏ kia, nhắm mắt lại, cảm thụ sự mềm mại của cô.
Qua một hồi lâu, hắn mới mở to mắt, cầm lấy tay Trịnh Luân đặt ở bên môi, gần như thành kính hôn xuống.
“Anh không đau, Thất Thất, anh chỉ đau lòng……”
Trịnh Luân lập tức duỗi tay che lại miệng hắn, nhẹ nhàng lắc đầu: “Anh, đừng nói gì cả, em cảm thấy như bây giờ cũng đã rất tốt, em sẽ không yêu cầu quá nhiều, em chỉ mong có thể nhìn thấy anh.”
Trịnh Kinh lấy tay cô ra, trong ánh mắt tất cả đều là tình yêu nóng cháy, trong lòng có một loại xúc động phá tan gông xiềng hắn đau khổ tạo thành.
Hắn cúi người ôm lấy Trịnh Luân, cúi đầu hôn lên môi cô.
Hắn hôn cực kỳ kịch liệt, thật giống như hắn đã chờ đợi lâu lắm, gấp gáp không chờ nổi muốn đem cô chiếm làm của riêng.
Trịnh Luân nhắm mắt lại, trúc trắc mà nhiệt liệt đáp lại hắn, liều mạng hôn hắn.
Sự rung động trong lòng nhanh chóng chôn vùi cô, cả người đều mềm xuống, vô ý thức ôm lấy vòng eo rắn chắc của Trịnh Kinh, khiến cả người hắn hơi cứng lại.
Trịnh Kinh ngừng lại, một giây đồng hồ sau, hắn nhìn cánh môi tươi đẹp của em gái, nhịn không được lại hôn xuống.
Như thế lặp đi lặp lại, không biết hôn bao nhiêu lâu, cho đến khi cánh môi của Trịnh Luân đã sưng đỏ không chịu nổi, hắn mới lưu luyến ngừng lại.
Hắn cầm lấy tay Trịnh Luân, dán lên ngực mình, để cô cảm nhận nhịp tim hỗn loạn của hắn.
Cả người hắn đều đè lên người cô, nhìn thẳng đôi mắt xinh đẹp của cô, khàn khàn nói: “Thất Thất, em là em gái của anh, anh là anh trai của em, vĩnh viễn đều như vậy. Anh không nỡ yêu em.”
“Anh sợ yêu em sẽ là một hồi bi kịch, anh sợ tình yêu không thắng nổi sự mài mòn của năm tháng, những lời đồn đãi vớ vẩn là nhát dao tàn nhẫn nhất, nếu em cả đời đều là em gái anh, anh có thể vĩnh viễn bảo vệ em.”
Hắn chỉ nói vài câu, Trịnh Luân cũng đã rõ ràng ý tứ của hắn.
Bọn họ nếu muốn ở bên nhau, sẽ bị mọi người chỉ trích, người ngoài nhìn vào chỉ thấy bọn họ là anh em ruột, dù cho biết thân phận thật của cô, cũng đã sớm coi cô là người của Trịnh gia, em gái gả cho anh trai, còn ra thể thống gì.
“Thất Thất, anh không thể cưới em……”
Nói ra những lời này, Trịnh Kinh giống như dùng hết sức lực toàn thân, vẻ mặt của hắn chưa bao giờ đau đớn như vậy.
“Nhưng anh đồng ý với em, đời này kiếp này, sẽ không cưới bất kì cô gái nào, anh sẽ canh giữ bên người em. Nếu có một ngày, em có người mình yêu, em liền có cuộc sống của chính mình, nếu không có, anh em chúng ta làm bạn đến già được không?”
Trong ánh mắt Trịnh Luân hiện lên vui sướng, anh trai không cưới người khác? Anh trai đồng ý ở với cô cả đời?
Không thể kết hôn thì có sao đâu, trước nay trong lòng cô đều không hy vọng xa vời có thể kết hôn, thật sự chưa từng có.
Cô chưa bao giờ nghĩ tới lấy chồng, cũng ích kỷ không muốn anh trai cưới người khác.
Nếu không thể làm vợ chồng, vậy cô cũng muốn như lời anh trai nói, cùng hắn làm bạn đến già, chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, thế nào cũng được.
Nhưng mà vui sướng qua đi, Trịnh Luân lại cực kì tự trách.
Rốt cuộc cô vẫn hại anh trai, hắn làm sao có thể cả đời không kết hôn?
Hiện tại Trịnh gia chỉ có mình hắn là con trai, mỗi ngày mẹ đều mong ôm cháu trai, nếu hắn không kết hôn, làm sao có thể có con?
Nước mắt của cô lại rơi xuống, dù cho tim đau như bị dao cắt, cô vẫn thong thả, kiên định nói: “Không, anh trai, anh phải kết hôn. Anh cưới Chu Nhược Đồng đi, em có thể nhìn ra, cô ấy là một cô gái tốt. Về sau em sẽ không ghen bậy bạ, em là em gái của anh, anh là anh trai của em, ai cũng không cướp được anh.”
Trịnh Kinh ngẩn ra, hắn không nghĩ tới, mới ngắn ngủn mấy ngày, em gái đã trưởng thành nhiều như vậy.
Có thể thấy được, việc mấy ngày nay đã tra tấn cô rất nhiều, mới có thể khiến cô lựa chọn như vậy.
Hắn đau lòng hôn trán cô, thấp giọng nói: “Đúng vậy, ai cũng không cướp được anh, anh là của em, của một mình em……”
Trịnh Kinh không tranh luận vấn đề kết hôn hay không với em gái.
Lòng hắn đã quyết, trừ bỏ Trịnh Luân, hắn sẽ không cưới bất kì ai.
Nhiều năm như vậy Sớm chiều ở chung, trong lòng và trong mắt của hắn chỉ có một mình Trịnh Luân.
Cưới cô gái khác, chỉ vì muốn làm Trịnh Luân hết hy vọng với hắn mà thôi, nhưng mà hiện tại hắn đã phát hiện, nếu hắn thật sự cưới người khác, Trịnh Luân không chỉ hết hy vọng, chỉ sợ ngay cả mạng cũng sẽ không còn.
Cô đã yêu hắn đến tận xương, việc mấy ngày nay đã khiến Trịnh Kinh rõ ràng, không có hắn, cô sẽ nhanh chóng khô héo điêu tàn cho đến chết.
Hắn không thích bất kì người đàn ông nào chạm vào Trịnh Luân, thì Trịnh Luân sao lại không chán ghét cô gái khác chạm vào hắn!
Lời Mộc Thanh nói đã làm hắn tỉnh ngộ.
Hắn không nghĩ tiếp tục tra tấn chính mình, cũng không nghĩ tra tấn Trịnh Luân, không thể làm vợ chồng, cả đời làm anh em thân mật khắng khít cũng đủ rồi!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro