Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Bắt cóc đối tượng hẹn hò
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Nhân viên cửa hàng không dám đắc tội đắc tội Triệu An An, nhưng cũng ăn
ngay nói thật: “Vị tiểu thư này, châu báu Triệu thị chúng tôi chưa bao
giờ có chiết khấu 50%, thấp nhất cũng là 80%, Triệu tổng có đến đây cũng vậy thôi, không tin ngài có thể hỏi Triệu tổng”.
Không phải cô nói bà chủ là mẹ cô sao? Vậy cô gọi điện thoại gọi xác nhận đi!
Sao Triệu An An có khả năng dám hỏi Triệu Chiêu, nếu cô hỏi bà ấy vậy không phải chuyện này lộ ra sao? Nói không chừng vài phút đồng hồ sau sẽ bị lôi về nhà!
Triệu An An có chút phát điên, cô cảm thấy bình thường mình không chú trọng xí nghiệp gia tộc, ngay cả người nơi này cũng không biết cô!
Cuối cùng Trịnh Kinh lấy giá ưu đãi 80% mua được một sợi dây chuyền hơn năm ngàn đồng, ở trong tiệm trang sức Triệu thị, còn có một sợi dây chuyền rẻ nhất, đương nhiên cái đây do Triệu An An chọn.
Ra khỏi tiệm châu báu, Triệu An An xòe bàn tay ra trước mặt Trịnh Kinh: “Mau đưa tiền!”.
Cô còn tưởng rằng Trịnh Kinh khẳng định sẽ tìm mọi cách từ chối, không chịu đưa cho cô, kết quả, không ngờ Trịnh Kinh trực tiếp cầm bao tiền đặt lên tay cô: “Ở trong đây hết, tự cô lấy đi, tôi nói rồi, tiền đưa cô tôi rất vui vẻ!”.
“Hả?”.
Triệu An An ngoáy ngoáy lỗ tai, hình như cô nghe lầm thì phải!
Lời này nghe khó chịu làm sao!
Nhưng toàn bộ tâm tư của Triệu An An đều bị ví tiền hấp dẫn, cô cao hứng phấn chấn chụp ví tiền trong tay, trực tiếp làm Trịnh Kinh thả cái rắm.
Tiền trong ví của Trịnh Kinh, có hai ngàn đồng chỉnh tề, giống như đặc biệt chờ cô tới cướp vậy, điều này làm cho Triệu An An có chút nghi hoặc.
Có điều, cô cũng không thể nói rõ không đúng chỗ nào, vậy đơn giản mặc kệ, chỉ nhíu mày nói: “Sao ít tiền như vậy?”.
Trịnh Kinh nhìn bộ dáng ghét bỏ của cô tức đến muốn giơ chân, lại chỉ có thể nén xuống, dùng giọng điệu “Tôi có tội" nói: “Hôm nay không biết có thể gặp cô, lần tới tôi nhất định chuẩn bị nhiều thêm một chút”.
Triệu An An vừa lòng gật gật đầu: “Ừ, nếu cậu nói vậy thì thôi! Được rồi, tiền tới tay tôi, anh có thể cút đi được rồi!”.
“Vậy sao được, cô giúp tôi chọn lễ vật, tôi hẳn là nên mời cô ăn cơm, đi, tôi biết một tiệm cơm Tây, món bò bít tết làm rất ngon, mang cô đi ăn!”.
Triệu An An nhướng mi: “Anh còn tiền?”.
“Tôi không có tiền mặt, nhưng không phải còn thẻ tín dụng sao?”.
Vì thế, hai người chọn lễ vật xong, lại cùng nhau ăn một bữa cơm trưa phong phú, vì đi dạo sau bữa ăn, lại cùng nhau tản bộ, sau đó Trịnh Kinh lại nhiệt tình đưa Triệu An An về nhà.
Triệu An An về nhà, tổng cảm thấy hôm nay Trịnh Kinh có chút điểm là lạ, trước kia hắn không hề nhiệt tình với cô như vậy, tuy không lạnh như Cảnh Dật Thần, nhưng trên cơ bản cũng có thể xem là lãnh đạm, nói không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không mời cô ăn cơm, sao mới hai ngày lại thay đổi 180° như vậy?
Không đợi Triệu An An suy nghĩ cẩn thận, phía sau liền truyền đến một âm thanh lạnh như băng: “Triệu An An, cháu đi đâu vậy?!”.
Triệu An An hoảng sợ, cuống quít xoay người, trên mặt chất đầy nụ cười giả tạo, lấy lòng nói: “Bà ngoại, cháu chỉ ra ngoài đi dạo trong chốc lát, trong nhà rất buồn!”.
Bà ngoại Triệu nghiêm mặt, cả người toàn là áp suất thấp: “Đi dạo? Cháu đi gặp Mộc Thanh chứ gì! Bệnh viện Mộc thị có cơ sở ngầm của bà, cháu cho là bà sẽ không biết?”.
Cái gì? Cơ sở ngầm?
Bà ngoại lại nằm vùng cả nơi này, thật sự là quá âm hiểm!
Triệu An An nhất thời giống như quả bóng cao su bị tiết khí, cúi đầu nói: “Vâng, cháu đi, nhưng cháu đi nói chia tay với anh ấy, bà ngoại đừng hiểu lầm”.“Ừ, tốt, đây lần cuối cùng, nếu cháu quyết định không lấy Mộc Thanh làm chồng, vậy không nên dây dưa với nó, nếu luyến tiếc kết hôn với nó, vậy không được ỡm ờ như thế! Triệu gia chúng ta sao có thể không quy củ như vậy!”.
Giọng nói của Triệu bà có chút nghiêm khắc, Triệu An An cúi đầu càng thấp: “Cháu đã biết…”.
“Có điều, cháu đã không muốn gả cho Mộc Thanh, vậy chúng ta nên thương lượng lại một chút, chuyện ngày mai cháu đi xem mắt!”.
“Hả?!”.
Triệu An An ngẩng đầu thật mạnh, cả kinh tới tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra, miệng to đến nỗi có thể nhét một cái trứng vịt!
“Bà ngoại, bà nói cái gì? Xem mắt?!”.
“Đương nhiên, Mộc Thanh có thể đi xem mắt, mắc mớ gì con không thể đi?”. Vẻ mặt Triệu bà như đây là điều đương nhiên, nói đến một nửa, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Như thế nào, cháu không muốn? Hay là vẫn nhớ thương Mộc Thanh?”.
“Không phải không phải…”. Triệu An An bị tin tức này chấn động đến ngay cả lời đều nói không lưu loát: “Con con con... Sao con có thể đi xem mắt! Đây khác nào hại người ta!"
Bà ngoại biết ý tứ cháu gái nhà mình, nhưng bà sợ bà sống không lâu, cùng người ta kết hôn không công ép buộc người ta vừa thông suốt.
Đây là lời nói bà không muốn nghe nhất!
“Nói hưu nói vượn, cái gì mà hại người ta! Bà tìm nhà trai nguyện ý chấp nhận tình huống của con, chẳng qua nhà trai đã ly hôn, có một đứa nhỏ, như vậy càng hay, sau khi con gả tới đó, không cần sinh con nữa, vừa về sẽ trực tiếp đi làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, vậy nguy cơ phát bệnh sẽ giảm đến mức thấp nhất”.
Cắt bỏ tử cung, nguy cơ xảy ra bệnh sẽ chậm lại, nhưng tế bào ung thư vẫn như cũ có thể di chuyển đến chỗ khác, hơn nữa cắt bỏ tử cung, đối với một phụ nữ mà nói, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cơ thể, đồng thời sẽ già rất nhanh.
Hơn nữa dù sao Triệu An An sẽ không kết hôn, không có con cái, cho nên Triệu Chiêu vẫn không đồng ý cô làm giải phẫu.
“Cái gì? Đã ly hôn? Còn có đứa nhỏ? Con lại đi làm mẹ kế cho người khác sao!”. Triệu An An trừng mắt to, không thể tin nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, bà là bà ngoại ruột của con ư? Có phải mẹ con là do bà nhặt được?”.
Bà ngoại không vui gõ nhẹ trán cô: “Đương nhiên mẹ con là do bà mang thai mười tháng sinh ra, nếu không bà cần gì phải phí tâm lo lắng cho con!”.
“Ồ, nếu vậy thì con là do mẹ con nhặt được!”.
“Được rồi, đừng nói hưu nói vượn nữa! Cứ quyết định như vậy đi, buổi sáng chín giờ ngày mai, nhà trai sẽ đến đón con đi ăn cơm, không cho con ngủ nướng!”.
“Bà ngoại, con không đi! Con không làm mẹ kế cho người ta!”. Triệu An An trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt mất hứng, chỉ kém lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Bà ngoại Triệu cũng không màng cô không hình tượng ngồi trên đất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Muốn làm mẹ ruột cũng được, ngày mai liền đi với Mộc Thanh tới cục dân chính lĩnh chứng, bà sẽ lập tức tìm cớ thoái thác với bên kia, tự con chọn”.
“Hai việc này căn bản không liên quan với nhau! Nếu con kết hôn với Mộc Thanh vậy chẳng khác nào hại anh ấy, không kết!”.
“Vậy ngày mai phải đi xem mắt, nhà trai là thương nghiệp đã cung ứng cho Triệu gia chúng ta rất lâu, tốt nhất con phải trang điểm một chút, không được làm mất mặt Triệu gia!”.
Bà ngoại nói xong, trực tiếp lên lầu, không hề để ý tới Triệu An An.
Triệu An An ngồi phía trên, tròng mắt chuyển một vòng, bỗng nhiên cao hứng nhảy dựng lên: “Gặp mặt thì gặp mặt, ngày mai tôi các người một kinh hỉ! Hừ hừ!”.
Ngày hôm sau, Triệu An An nhu thuận rời giường thật sớm, nghe lời thay bà ngoại chuẩn bị quần áo cho cô, thời điểm ăn điểm tâm, còn hiếu thuận múc cháo, gắp thức ăn cho bà ngoại Triệu, làm cho bà ngoại Triệu bắt đầu hoài nghi.
Đợi cho xe nhà trai xe đi vào Triệu gia, Triệu An An lên xe, sau khi đi được mấy trăm mét, cô lập tức lộ nguyên hình.
Cô từ trên người lấy ra một cây dao, trực tiếp đặt lên cổ người đàn ông bên cạnh cô: “Ăn cướp! Đem tiền đều giao ra đây!”.
Không phải cô nói bà chủ là mẹ cô sao? Vậy cô gọi điện thoại gọi xác nhận đi!
Sao Triệu An An có khả năng dám hỏi Triệu Chiêu, nếu cô hỏi bà ấy vậy không phải chuyện này lộ ra sao? Nói không chừng vài phút đồng hồ sau sẽ bị lôi về nhà!
Triệu An An có chút phát điên, cô cảm thấy bình thường mình không chú trọng xí nghiệp gia tộc, ngay cả người nơi này cũng không biết cô!
Cuối cùng Trịnh Kinh lấy giá ưu đãi 80% mua được một sợi dây chuyền hơn năm ngàn đồng, ở trong tiệm trang sức Triệu thị, còn có một sợi dây chuyền rẻ nhất, đương nhiên cái đây do Triệu An An chọn.
Ra khỏi tiệm châu báu, Triệu An An xòe bàn tay ra trước mặt Trịnh Kinh: “Mau đưa tiền!”.
Cô còn tưởng rằng Trịnh Kinh khẳng định sẽ tìm mọi cách từ chối, không chịu đưa cho cô, kết quả, không ngờ Trịnh Kinh trực tiếp cầm bao tiền đặt lên tay cô: “Ở trong đây hết, tự cô lấy đi, tôi nói rồi, tiền đưa cô tôi rất vui vẻ!”.
“Hả?”.
Triệu An An ngoáy ngoáy lỗ tai, hình như cô nghe lầm thì phải!
Lời này nghe khó chịu làm sao!
Nhưng toàn bộ tâm tư của Triệu An An đều bị ví tiền hấp dẫn, cô cao hứng phấn chấn chụp ví tiền trong tay, trực tiếp làm Trịnh Kinh thả cái rắm.
Tiền trong ví của Trịnh Kinh, có hai ngàn đồng chỉnh tề, giống như đặc biệt chờ cô tới cướp vậy, điều này làm cho Triệu An An có chút nghi hoặc.
Có điều, cô cũng không thể nói rõ không đúng chỗ nào, vậy đơn giản mặc kệ, chỉ nhíu mày nói: “Sao ít tiền như vậy?”.
Trịnh Kinh nhìn bộ dáng ghét bỏ của cô tức đến muốn giơ chân, lại chỉ có thể nén xuống, dùng giọng điệu “Tôi có tội" nói: “Hôm nay không biết có thể gặp cô, lần tới tôi nhất định chuẩn bị nhiều thêm một chút”.
Triệu An An vừa lòng gật gật đầu: “Ừ, nếu cậu nói vậy thì thôi! Được rồi, tiền tới tay tôi, anh có thể cút đi được rồi!”.
“Vậy sao được, cô giúp tôi chọn lễ vật, tôi hẳn là nên mời cô ăn cơm, đi, tôi biết một tiệm cơm Tây, món bò bít tết làm rất ngon, mang cô đi ăn!”.
Triệu An An nhướng mi: “Anh còn tiền?”.
“Tôi không có tiền mặt, nhưng không phải còn thẻ tín dụng sao?”.
Vì thế, hai người chọn lễ vật xong, lại cùng nhau ăn một bữa cơm trưa phong phú, vì đi dạo sau bữa ăn, lại cùng nhau tản bộ, sau đó Trịnh Kinh lại nhiệt tình đưa Triệu An An về nhà.
Triệu An An về nhà, tổng cảm thấy hôm nay Trịnh Kinh có chút điểm là lạ, trước kia hắn không hề nhiệt tình với cô như vậy, tuy không lạnh như Cảnh Dật Thần, nhưng trên cơ bản cũng có thể xem là lãnh đạm, nói không nhiều, nhưng tuyệt đối sẽ không mời cô ăn cơm, sao mới hai ngày lại thay đổi 180° như vậy?
Không đợi Triệu An An suy nghĩ cẩn thận, phía sau liền truyền đến một âm thanh lạnh như băng: “Triệu An An, cháu đi đâu vậy?!”.
Triệu An An hoảng sợ, cuống quít xoay người, trên mặt chất đầy nụ cười giả tạo, lấy lòng nói: “Bà ngoại, cháu chỉ ra ngoài đi dạo trong chốc lát, trong nhà rất buồn!”.
Bà ngoại Triệu nghiêm mặt, cả người toàn là áp suất thấp: “Đi dạo? Cháu đi gặp Mộc Thanh chứ gì! Bệnh viện Mộc thị có cơ sở ngầm của bà, cháu cho là bà sẽ không biết?”.
Cái gì? Cơ sở ngầm?
Bà ngoại lại nằm vùng cả nơi này, thật sự là quá âm hiểm!
Triệu An An nhất thời giống như quả bóng cao su bị tiết khí, cúi đầu nói: “Vâng, cháu đi, nhưng cháu đi nói chia tay với anh ấy, bà ngoại đừng hiểu lầm”.“Ừ, tốt, đây lần cuối cùng, nếu cháu quyết định không lấy Mộc Thanh làm chồng, vậy không nên dây dưa với nó, nếu luyến tiếc kết hôn với nó, vậy không được ỡm ờ như thế! Triệu gia chúng ta sao có thể không quy củ như vậy!”.
Giọng nói của Triệu bà có chút nghiêm khắc, Triệu An An cúi đầu càng thấp: “Cháu đã biết…”.
“Có điều, cháu đã không muốn gả cho Mộc Thanh, vậy chúng ta nên thương lượng lại một chút, chuyện ngày mai cháu đi xem mắt!”.
“Hả?!”.
Triệu An An ngẩng đầu thật mạnh, cả kinh tới tròng mắt thiếu chút nữa rớt ra, miệng to đến nỗi có thể nhét một cái trứng vịt!
“Bà ngoại, bà nói cái gì? Xem mắt?!”.
“Đương nhiên, Mộc Thanh có thể đi xem mắt, mắc mớ gì con không thể đi?”. Vẻ mặt Triệu bà như đây là điều đương nhiên, nói đến một nửa, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Như thế nào, cháu không muốn? Hay là vẫn nhớ thương Mộc Thanh?”.
“Không phải không phải…”. Triệu An An bị tin tức này chấn động đến ngay cả lời đều nói không lưu loát: “Con con con... Sao con có thể đi xem mắt! Đây khác nào hại người ta!"
Bà ngoại biết ý tứ cháu gái nhà mình, nhưng bà sợ bà sống không lâu, cùng người ta kết hôn không công ép buộc người ta vừa thông suốt.
Đây là lời nói bà không muốn nghe nhất!
“Nói hưu nói vượn, cái gì mà hại người ta! Bà tìm nhà trai nguyện ý chấp nhận tình huống của con, chẳng qua nhà trai đã ly hôn, có một đứa nhỏ, như vậy càng hay, sau khi con gả tới đó, không cần sinh con nữa, vừa về sẽ trực tiếp đi làm phẫu thuật cắt bỏ tử cung, vậy nguy cơ phát bệnh sẽ giảm đến mức thấp nhất”.
Cắt bỏ tử cung, nguy cơ xảy ra bệnh sẽ chậm lại, nhưng tế bào ung thư vẫn như cũ có thể di chuyển đến chỗ khác, hơn nữa cắt bỏ tử cung, đối với một phụ nữ mà nói, sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe của cơ thể, đồng thời sẽ già rất nhanh.
Hơn nữa dù sao Triệu An An sẽ không kết hôn, không có con cái, cho nên Triệu Chiêu vẫn không đồng ý cô làm giải phẫu.
“Cái gì? Đã ly hôn? Còn có đứa nhỏ? Con lại đi làm mẹ kế cho người khác sao!”. Triệu An An trừng mắt to, không thể tin nhìn bà ngoại: “Bà ngoại, bà là bà ngoại ruột của con ư? Có phải mẹ con là do bà nhặt được?”.
Bà ngoại không vui gõ nhẹ trán cô: “Đương nhiên mẹ con là do bà mang thai mười tháng sinh ra, nếu không bà cần gì phải phí tâm lo lắng cho con!”.
“Ồ, nếu vậy thì con là do mẹ con nhặt được!”.
“Được rồi, đừng nói hưu nói vượn nữa! Cứ quyết định như vậy đi, buổi sáng chín giờ ngày mai, nhà trai sẽ đến đón con đi ăn cơm, không cho con ngủ nướng!”.
“Bà ngoại, con không đi! Con không làm mẹ kế cho người ta!”. Triệu An An trực tiếp đặt mông ngồi xuống đất, vẻ mặt mất hứng, chỉ kém lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm.
Bà ngoại Triệu cũng không màng cô không hình tượng ngồi trên đất, từ trên cao nhìn xuống nói: “Muốn làm mẹ ruột cũng được, ngày mai liền đi với Mộc Thanh tới cục dân chính lĩnh chứng, bà sẽ lập tức tìm cớ thoái thác với bên kia, tự con chọn”.
“Hai việc này căn bản không liên quan với nhau! Nếu con kết hôn với Mộc Thanh vậy chẳng khác nào hại anh ấy, không kết!”.
“Vậy ngày mai phải đi xem mắt, nhà trai là thương nghiệp đã cung ứng cho Triệu gia chúng ta rất lâu, tốt nhất con phải trang điểm một chút, không được làm mất mặt Triệu gia!”.
Bà ngoại nói xong, trực tiếp lên lầu, không hề để ý tới Triệu An An.
Triệu An An ngồi phía trên, tròng mắt chuyển một vòng, bỗng nhiên cao hứng nhảy dựng lên: “Gặp mặt thì gặp mặt, ngày mai tôi các người một kinh hỉ! Hừ hừ!”.
Ngày hôm sau, Triệu An An nhu thuận rời giường thật sớm, nghe lời thay bà ngoại chuẩn bị quần áo cho cô, thời điểm ăn điểm tâm, còn hiếu thuận múc cháo, gắp thức ăn cho bà ngoại Triệu, làm cho bà ngoại Triệu bắt đầu hoài nghi.
Đợi cho xe nhà trai xe đi vào Triệu gia, Triệu An An lên xe, sau khi đi được mấy trăm mét, cô lập tức lộ nguyên hình.
Cô từ trên người lấy ra một cây dao, trực tiếp đặt lên cổ người đàn ông bên cạnh cô: “Ăn cướp! Đem tiền đều giao ra đây!”.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro