Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Con muốn cưới cô ấy (1)
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Mặt Trịnh Luân nhanh chóng thay đổi rồi sau đó bắt đầu nóng lên!
Trời ạ, tại sao lại như vậy!
Cô tại sao lại biến thành một cô gái như vậy, phải biết rằng, cô từ trước tới nay đều không thể nhìn thấy nơi đó của đàn ông!
Cô điên rồi sao?
Trịnh Kinh lại da mặt rất dày, hắn không hề cảm thấy ngượng ngùng vì bị người khác nhìn thấy hết ngược lại cười vui sướng.
Chờ hắn thay quần áo xong, từ phía sau ôm lấy Trịnh Luân, cười nhẹ nói: “Anh cho rằng em đi theo anh là muốn nhìn anh cởi quần áo, cho nên anh liền cởi, không nghĩ tới anh lại hiểu sai ý a!”
Trịnh Luân xấu hổ giận dữ dậm chân: “Anh không biết xấu hổ, ai tới xem anh cởi quần áo! Em tới để…… Ừ…… Đi theo anh……”
Nói lý do này ra, ngay cả Trịnh Luân cũng cảm thấy không đáng tin lắm.
Trịnh Kinh cũng không lý luận với cô, Trịnh Luân hiện tại đã rất xấu hổ, hắn không thể lại chê cười cô, bằng không cô sẽ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Hắn bế Trinh Luân lên, ôm cô đi đến mép giường, sau khi thả cô lên giường thì hắn cũng nằm xuống bên cạnh.
Nhưng hắn lại không dám tiếp xúc thân thể quá nhiều với Trịnh Luân để tránh lau súng cướp cò.
Ngủ cùng với Trịnh Luân vừa vui sướng lại vừa đau khổ, Trịnh Kinh cảm thấy năng lực kiềm chế của mình đã tăng lên rất nhiều, nếu một lần nữa trở lại trường quân đội tham gia huấn luyện, hắn chỉ không thể so với Cảnh Dật Thần biến thái kia, còn những người khác sẽ bị nghiền nát hết.
Nhưng mà, Trịnh Kinh không biết đối với việc âu yếm người phụ nữ của mình, sự tự chủ của Cảnh Dật Thần còn không bằng hắn!
Nếu hắn và Thượng Quan Ngưng đến trình độ này, hắn làm sao cũng nhịn không được, căn bản không có khả năng một mình đi tắm nước lạnh, hắn sẽ ôm Thượng Quan Ngưng cùng đi tắm uyên ương!
Cùng Trịnh Luân ở nước Đức bay ngày, Trịnh Kinh cũng khắc chế mình chịu đựng bảy ngày tra tấn!
May mắn Triệu An An được Trịnh Luân dặn dò không cho cô ấy hạ thuốc Trịnh Kinh, bằng không Trịnh Kinh thật sự sẽ ở dưới tác dụng của thuốc mà muốn Trịnh Luân.
Sạu khi hai anh em họ về nước, Bùi Thư Hoa xem kĩ biểu tình của con trai và con gái, thấy bọn họ tuy rằng vẫn thân mật như vũ, nhưng lại giống như trước kia, bà mới hơi yên tâm.
Bà còn cố ý học kinh nghiệm của người già, làm sao có thể phán đoán một cô gái có còn trinh trắng hay không, dù là ánh mắt hay tư thế đi đứng của Trịnh Luân, hiển nhiên vẫn là xử nữ không thể nghi ngờ.
Chỉ cần hai anh em họ không làm ra việc khiến bản thân hối hận, Bùi Thư Hoa sẽ không cảm thấy tuyệt vọng.
Bà chỉ muốn nhanh chóng gả con gái ra ngoài, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Chẳng may bọn họ không kiếm chế được, để xảy ra chuyện không nên phát sinh, chẳng lẽ muốn bà đi ra ngoài nói với người ta con gái mình đã có thai với con trai?
Người khác sẽ nghĩ bọn họ như thế nào a!
Đây không đơn giản chỉ là vấn đề bà mất mặt, ngày sau Trịnh Luân ở trước mặt mọi người sẽ không ngẩng đầu lên được, cả đời cô sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trịnh Luân vẫn luôn là một đứa bé biết nghe lời, cô chưa bao giờ làm chuyện khác người, tấm lòng lương thiện, đối xử với người khác chân thành, làm sao có thể bởi vì việc này mà làm cô không thể nào gặp người khác!
Sau này cô không thể nào ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa, cô sẽ có đứa bé của mình, sẽ có cuộc sống của mình, không thể chui rúc mãi trong mai rùa đen, không đi giao lưu với người khác.
Trịnh Kinh cũng như vậy.
Hắn và Trịnh Luân là anh em, chỉ sợ tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều biết, khoảng thời gian trước hắn phá án còn thường xuyên mang Trịnh Luân đi theo, người khác đều biết đây là em gái hắn.
Về sau nếu bọn họ ở bên nhau rồi kết hôn, những người đồng nghiệp đó sẽ thấy hắn như thế nào?
Em gái biến thành vợ, sự thay đổi thân phận như thế chỉ sợ là ai cũng không chấp nhận nổi.
Bùi Thư Hoa vì con mình mà buốn thúi ruột, nhưng bà lại không thể ép buộc Trịnh Luân quá mức, Trịnh Luân rốt cuộc cũng không phải do bà đẻ ra, bà không thể tùy ý đánh chửi.
Nhưng Trịnh Kinh thì không giống vậy, đây là con trai mà bà dứt ruột để ra, lại là một người đàn ông da dày thịt béo, muốn đánh muốn mắng như thế nào cũng được.
Bùi Thư Hoa đi vào phòng Trịnh Kinh, sau khi đem cửa đóng lại liền cởi dép lê đánh mạnh lên cái mông của hắn.
Trịnh Kinh biết rõ ràng vì sao người mẹ yêu thương coi mình như mạng sống lại động tay động chân với mình, nhưng hắn cố ý làm bộ cái gì cũng không biết, khoa trương kêu rên: “Mẹ, ngài tại sao lại vô duyên vô cớ đánh người a! Đau quá a, sắp xảy ra án mạng rồi! Đừng đánh! Mẹ nhìn rõ ràng xem, con là con trai ruột của mẹ, không phải người khác giả mạo!”
“Mẹ đánh chết tên khốn nạn như con! Ngay cả em gái mình mà cũng muốn, dưới bầu trời này nhiều cô gái như vậy, con thích ai mẹ đều đồng ý cho con cưới, nhưng Luân Luân thì không được! Con bé là em gái con, em gái ruột!”
Bùi Thư Hoa đánh đánh bỗng nhiên òa khóc.
Một chân bà đi dép lê, một bên chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, mờ mịt lại khổ sở rơi lệ.
Trịnh Kinh nhìn bà khóc cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm bà, vỗ sau lưng bà an ủi: “Mẹ, ngài đừng khóc, là con trai không đúng, nếu mẹ tức giận thì mẹ cứ đánh con đi, con sẽ không kêu đâu.”
Bùi Thư Hoa là một người phụ nữ độc lập kiên cường, bà rất ít khi khóc, ở trong ấn tượng của Trịnh Kinh, bà chỉ khóc duy nhất một lần đó là lúc em gái ruột của hắn chết, trừ lần đó ra bà vẫn luôn tươi cười.
Bùi Thư Hoa đánh con trai một trận lại khóc một hồi, sự khủng hoảng trong lòng cũng tiêu tán một ít.
Bà đỏ cả mắt nói: “Đánh vào trên người con, còn không phải đau trong lòng mẹ hay sao, con cho rằng mẹ đánh con được sao? Nếu không phải con không ra gì, mẹ làm sao có thể ra tay nặng như vậy!”
“Không có việc gì, con cũng không thấy đau, mẹ cũng không cần đau lòng, lúc con ở trong trường quân đội còn chịu khổ hơn nhiều, người khác xuống tay cũng không nhẹ như mẹ.”
Trịnh Kinh dùng giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc, rồi sau đó duỗi tay giúp Bùi Thư Hoa lau nước mắt.
“Đừng khóc, mẹ khóc nhiều sưng mắt, đến lúc ba đi làm về thấy mẹ như vậy, sẽ trực tiếp đánh chết con! Ba coi mẹ như bảo bối nhưng lại coi con như cỏ rác a!”
Tình cảm của Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa rất tốt, bọn họ là quen biết thông qua xem mắt, lúc kết hôn cũng không có tình cảm gì dần dần hiểu nhau hơn nên tình cảm càng ngày càng sâu.
Trịnh Khải Nam vẫn luôn cảm thấy vợ ông vì cái nhà này mà trả giá quá nhiều, cho nên vẫn luôn yêu cầu con cái phải hiếu thuận với bà, không thể chọc bà đau lòng tức giận.
Trịnh Kinh trêu chọc làm Bùi Thư Hoa nín khóc mỉm cười, con trai cùng con gái luôn khiến bà lo lắng, bà chỉ còn môi chồng là đáng tin cậy.
Bà cúi người muốn đi dép vào, Trịnh Kinh lại không nói lời nào cướp lấy giày, sau đó ngồi xổm xuống tự tay xỏ dép cho bà.
Sau khi Bùi Thư Hoa khổ sở đánh mắng con trai xong, mới nhớ tới hỏi tình huống của Triệu An An.
“An An hiện giờ thế nào?”
Lúc trước Triệu An An không thể gả cho Trịnh Kinh đã khiến Bùi Thư Hoa tiếc nuối một lúc lâu
Trời ạ, tại sao lại như vậy!
Cô tại sao lại biến thành một cô gái như vậy, phải biết rằng, cô từ trước tới nay đều không thể nhìn thấy nơi đó của đàn ông!
Cô điên rồi sao?
Trịnh Kinh lại da mặt rất dày, hắn không hề cảm thấy ngượng ngùng vì bị người khác nhìn thấy hết ngược lại cười vui sướng.
Chờ hắn thay quần áo xong, từ phía sau ôm lấy Trịnh Luân, cười nhẹ nói: “Anh cho rằng em đi theo anh là muốn nhìn anh cởi quần áo, cho nên anh liền cởi, không nghĩ tới anh lại hiểu sai ý a!”
Trịnh Luân xấu hổ giận dữ dậm chân: “Anh không biết xấu hổ, ai tới xem anh cởi quần áo! Em tới để…… Ừ…… Đi theo anh……”
Nói lý do này ra, ngay cả Trịnh Luân cũng cảm thấy không đáng tin lắm.
Trịnh Kinh cũng không lý luận với cô, Trịnh Luân hiện tại đã rất xấu hổ, hắn không thể lại chê cười cô, bằng không cô sẽ xấu hổ đến mức không dám ngẩng đầu lên.
Hắn bế Trinh Luân lên, ôm cô đi đến mép giường, sau khi thả cô lên giường thì hắn cũng nằm xuống bên cạnh.
Nhưng hắn lại không dám tiếp xúc thân thể quá nhiều với Trịnh Luân để tránh lau súng cướp cò.
Ngủ cùng với Trịnh Luân vừa vui sướng lại vừa đau khổ, Trịnh Kinh cảm thấy năng lực kiềm chế của mình đã tăng lên rất nhiều, nếu một lần nữa trở lại trường quân đội tham gia huấn luyện, hắn chỉ không thể so với Cảnh Dật Thần biến thái kia, còn những người khác sẽ bị nghiền nát hết.
Nhưng mà, Trịnh Kinh không biết đối với việc âu yếm người phụ nữ của mình, sự tự chủ của Cảnh Dật Thần còn không bằng hắn!
Nếu hắn và Thượng Quan Ngưng đến trình độ này, hắn làm sao cũng nhịn không được, căn bản không có khả năng một mình đi tắm nước lạnh, hắn sẽ ôm Thượng Quan Ngưng cùng đi tắm uyên ương!
Cùng Trịnh Luân ở nước Đức bay ngày, Trịnh Kinh cũng khắc chế mình chịu đựng bảy ngày tra tấn!
May mắn Triệu An An được Trịnh Luân dặn dò không cho cô ấy hạ thuốc Trịnh Kinh, bằng không Trịnh Kinh thật sự sẽ ở dưới tác dụng của thuốc mà muốn Trịnh Luân.
Sạu khi hai anh em họ về nước, Bùi Thư Hoa xem kĩ biểu tình của con trai và con gái, thấy bọn họ tuy rằng vẫn thân mật như vũ, nhưng lại giống như trước kia, bà mới hơi yên tâm.
Bà còn cố ý học kinh nghiệm của người già, làm sao có thể phán đoán một cô gái có còn trinh trắng hay không, dù là ánh mắt hay tư thế đi đứng của Trịnh Luân, hiển nhiên vẫn là xử nữ không thể nghi ngờ.
Chỉ cần hai anh em họ không làm ra việc khiến bản thân hối hận, Bùi Thư Hoa sẽ không cảm thấy tuyệt vọng.
Bà chỉ muốn nhanh chóng gả con gái ra ngoài, cứ tiếp tục như vậy sớm muộn gì cũng xảy ra vấn đề.
Chẳng may bọn họ không kiếm chế được, để xảy ra chuyện không nên phát sinh, chẳng lẽ muốn bà đi ra ngoài nói với người ta con gái mình đã có thai với con trai?
Người khác sẽ nghĩ bọn họ như thế nào a!
Đây không đơn giản chỉ là vấn đề bà mất mặt, ngày sau Trịnh Luân ở trước mặt mọi người sẽ không ngẩng đầu lên được, cả đời cô sẽ bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ.
Trịnh Luân vẫn luôn là một đứa bé biết nghe lời, cô chưa bao giờ làm chuyện khác người, tấm lòng lương thiện, đối xử với người khác chân thành, làm sao có thể bởi vì việc này mà làm cô không thể nào gặp người khác!
Sau này cô không thể nào ở mãi trong nhà không ra khỏi cửa, cô sẽ có đứa bé của mình, sẽ có cuộc sống của mình, không thể chui rúc mãi trong mai rùa đen, không đi giao lưu với người khác.
Trịnh Kinh cũng như vậy.
Hắn và Trịnh Luân là anh em, chỉ sợ tất cả bạn bè và đồng nghiệp đều biết, khoảng thời gian trước hắn phá án còn thường xuyên mang Trịnh Luân đi theo, người khác đều biết đây là em gái hắn.
Về sau nếu bọn họ ở bên nhau rồi kết hôn, những người đồng nghiệp đó sẽ thấy hắn như thế nào?
Em gái biến thành vợ, sự thay đổi thân phận như thế chỉ sợ là ai cũng không chấp nhận nổi.
Bùi Thư Hoa vì con mình mà buốn thúi ruột, nhưng bà lại không thể ép buộc Trịnh Luân quá mức, Trịnh Luân rốt cuộc cũng không phải do bà đẻ ra, bà không thể tùy ý đánh chửi.
Nhưng Trịnh Kinh thì không giống vậy, đây là con trai mà bà dứt ruột để ra, lại là một người đàn ông da dày thịt béo, muốn đánh muốn mắng như thế nào cũng được.
Bùi Thư Hoa đi vào phòng Trịnh Kinh, sau khi đem cửa đóng lại liền cởi dép lê đánh mạnh lên cái mông của hắn.
Trịnh Kinh biết rõ ràng vì sao người mẹ yêu thương coi mình như mạng sống lại động tay động chân với mình, nhưng hắn cố ý làm bộ cái gì cũng không biết, khoa trương kêu rên: “Mẹ, ngài tại sao lại vô duyên vô cớ đánh người a! Đau quá a, sắp xảy ra án mạng rồi! Đừng đánh! Mẹ nhìn rõ ràng xem, con là con trai ruột của mẹ, không phải người khác giả mạo!”
“Mẹ đánh chết tên khốn nạn như con! Ngay cả em gái mình mà cũng muốn, dưới bầu trời này nhiều cô gái như vậy, con thích ai mẹ đều đồng ý cho con cưới, nhưng Luân Luân thì không được! Con bé là em gái con, em gái ruột!”
Bùi Thư Hoa đánh đánh bỗng nhiên òa khóc.
Một chân bà đi dép lê, một bên chân trần dẫm lên sàn nhà lạnh lẽo, mờ mịt lại khổ sở rơi lệ.
Trịnh Kinh nhìn bà khóc cũng hoảng sợ, nhanh chóng ôm bà, vỗ sau lưng bà an ủi: “Mẹ, ngài đừng khóc, là con trai không đúng, nếu mẹ tức giận thì mẹ cứ đánh con đi, con sẽ không kêu đâu.”
Bùi Thư Hoa là một người phụ nữ độc lập kiên cường, bà rất ít khi khóc, ở trong ấn tượng của Trịnh Kinh, bà chỉ khóc duy nhất một lần đó là lúc em gái ruột của hắn chết, trừ lần đó ra bà vẫn luôn tươi cười.
Bùi Thư Hoa đánh con trai một trận lại khóc một hồi, sự khủng hoảng trong lòng cũng tiêu tán một ít.
Bà đỏ cả mắt nói: “Đánh vào trên người con, còn không phải đau trong lòng mẹ hay sao, con cho rằng mẹ đánh con được sao? Nếu không phải con không ra gì, mẹ làm sao có thể ra tay nặng như vậy!”
“Không có việc gì, con cũng không thấy đau, mẹ cũng không cần đau lòng, lúc con ở trong trường quân đội còn chịu khổ hơn nhiều, người khác xuống tay cũng không nhẹ như mẹ.”
Trịnh Kinh dùng giọng nói nhẹ nhàng trêu chọc, rồi sau đó duỗi tay giúp Bùi Thư Hoa lau nước mắt.
“Đừng khóc, mẹ khóc nhiều sưng mắt, đến lúc ba đi làm về thấy mẹ như vậy, sẽ trực tiếp đánh chết con! Ba coi mẹ như bảo bối nhưng lại coi con như cỏ rác a!”
Tình cảm của Trịnh Khải Nam và Bùi Thư Hoa rất tốt, bọn họ là quen biết thông qua xem mắt, lúc kết hôn cũng không có tình cảm gì dần dần hiểu nhau hơn nên tình cảm càng ngày càng sâu.
Trịnh Khải Nam vẫn luôn cảm thấy vợ ông vì cái nhà này mà trả giá quá nhiều, cho nên vẫn luôn yêu cầu con cái phải hiếu thuận với bà, không thể chọc bà đau lòng tức giận.
Trịnh Kinh trêu chọc làm Bùi Thư Hoa nín khóc mỉm cười, con trai cùng con gái luôn khiến bà lo lắng, bà chỉ còn môi chồng là đáng tin cậy.
Bà cúi người muốn đi dép vào, Trịnh Kinh lại không nói lời nào cướp lấy giày, sau đó ngồi xổm xuống tự tay xỏ dép cho bà.
Sau khi Bùi Thư Hoa khổ sở đánh mắng con trai xong, mới nhớ tới hỏi tình huống của Triệu An An.
“An An hiện giờ thế nào?”
Lúc trước Triệu An An không thể gả cho Trịnh Kinh đã khiến Bùi Thư Hoa tiếc nuối một lúc lâu
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro