Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Cũng muốn sinh một đứa
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Vài người ở bên cạnh nói chuyện, đột nhiên trong phòng ngủ truyền đến tiếng khóc to rõ của trẻ con.
Thượng Quan Ngưng lập tức kéo Triệu An An đi vào phòng ngủ: “Ôi, đánh thức con chị rồi, nhanh vào xem!”
Triệu An An hưng phấn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang ôm lấy đứa trẻ trong nôi, Triệu An An cũng vui vẻ chạy lại niết niết gương mặt trắng nõn của bé.
Triệu Chiêu ở bên cạnh nhắc nhở: “Đừng động tay động chân, da Cảnh Duệ rất mềm, sao con có thể niết như vậy được! Con là người không biết nặng nhẹ, cho nên cách xa Duệ Duệ một chút!”
Triệu An An không nghe lời mẹ, vẫn nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Duệ, chẳng qua là cô dùng sức rất nhẹ rất nhẹ mà thôi.
Nhéo mặt cháu trai cho đã ghiền rồi Triệu An An mới nói với mẹ mình: “Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không! Con mới về, mẹ liền ghét bỏ con như vậy, Cảnh Duệ chính là cháu con, con đau lòng còn không kịp, sao có thể làm nó đau được! May mà A Ngưng là người nhà, nếu không người ta sẽ cho rằng con là người không biết nặng nhẹ thật đó! Mẹ đây là châm ngòi li gián!”
Triệu Chiêu không cho cô cơ hội tính toán sổ sách, giơ tay lên liền vỗ một phát vào lưng cô.
Triệu An An khoa trương kêu gào: “Mẹ của con ơi, đây là giết con gái ruột đó! Công lực Thiết Sa Chưởng của mẹ ngày càng thâm hậu, xương sống con sắp bị chặt gãy rồi!”
“Mày còn biết người mẹ này? Mày còn biết trở lại?!”
Triệu Chiêu hổ thẹn trừng Triệu An An, trách mắng cô: “Tao nuôi mày lớn như vậy, mày báo đáp tao như vậy sao, nói đi là đi, vậy mà còn dám gạt tao nói phải cùng Mộc Thanh trở lại A thị! Lá gan của mày đúng là càng lúc càng lớn! Còn dám trộm tiền Mộc Thanh, một chút tiền đồ cũng không có! Tao mới không có đứa con gái không làm người ta bớt lo như vậy, nếu không đã có thể sống thêm vài năm rồi.”
Triệu An An biết mình làm mẹ lo lắng, nhưng cô là người co được giãn được, cho nên lập tức đi lên ôm cánh tay Triệu Chiêu nhận lỗi: “Ôi, mẹ ơi, con sai rồi được chưa, chẳng phải con về rồi sao! Mẹ cũng không biết, con ở bên ngoài nhớ mẹ đến thế nào đâu! Ở bên ngoài ngây ngốc hơn nửa năm, cuối cùng con cũng biết, A thị vẫn là tốt nhất, nhà tốt nhất, mẹ tốt nhất!”
Triệu An An nói như vậy, thật ra không phải chỉ để dỗ Triệu Chiêu vui vẻ.
Khi cô bị nhốt, đúng là rất muốn về nhà.
Cô được Triệu Chiêu nâng niu nuôi lớn, chưa bao giờ phải chịu khổ, ngoại trừ việc trị bệnh bằng hóa chất thì việc đau khổ lớn nhất của cô cũng chính là đánh nhau với người khác làm cho mặt mũi bầm dập doạ người một chút mà thôi.
Bị người ta nhốt lại, bị bỏ đói, ngày nào cũng ăn cùng một loại thức ăn, không đi đâu được, đối với tinh thần thì đó chính là tra tấn.
Mỗi lúc ấy, Triệu An An sẽ rất nhớ đến tình thương và sự che chở mà Triệu Chiêu dành cho cô, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn, không có gì mà cô không có được.
Có lẽ cô đã thật sự trưởng thành rồi, trước kia khi bỏ nhà trốn đi, lúc trở về bị Triệu Chiêu răn dạy cô còn có thể không phục, bây giờ chỉ có áy náy và tự trách.
Đúng là cô rất tuỳ hứng, rất bất hiếu!
Mẹ cô đã hơn năm mươi tuổi, trên đầu cũng có vài cọng tóc bạc rồi, trên mặt cũng có nếp nhăn, lại cả ngày lo lắng đề phòng cho cô, chẳng những lúc nào cũng phòng bị cô tái phát ung thư, còn bị tra tấn khi cô bỏ nhà trốn đi.
Triệu Chiêu hiểu rõ con gái của mình, thấy cô nhận sai thì cũng biết cô thật sự cảm thấy mình sai, nếu không chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy.
Nhưng bà vẫn không cho Triệu An An sắc mặt tốt, nếu không Triệu An An sẽ lập tức lên mặt, lần này bà cần phải dạy dỗ con gái yêu của bà một chút mới được.
Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần không vào phòng ngủ, hai người ở trong phòng khách thảo luận, sau khi Thượng Quan Ngưng đóng cửa phòng thì mới ôm Cảnh Duệ lên, vội vàng cởi áo đút cho bé ăn.
Triệu An An hứng thú nhìn cảnh cháu trai mình bú sữa, cảm thấy bé rất rất rất đáng yêu, hận không thể lập tức ôm bé vào lòng, đùa giỡn một chút!Cảnh Duệ ăn no ngủ đủ, cực kỳ có tinh thần mà vung văng hai tay nhỏ bé.
Bây giờ bé không giống hồi mới sinh nữa, mỗi ngày đều thay đổi, thoạt nhìn lớn lên rất nhanh.
Triệu An An xoa tay đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng, chờ mong hỏi: “A Ngưng, em có thể ôm Duệ Duệ một cái không?
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Triệu An An, không khỏi bật cười: “Đương nhiên là có thể, em là cô của Duệ Duệ mà, muốn ôm sao cũng được, bây giờ bé còn nhỏ, ai ôm cũng được hết.”
Cảnh Duệ rất ngoan, rất nghe lời, chưa bao giờ khóc nháo, có người lạ ôm bé, bé cũng không bài xích, chỉ biết mở đôi mắt to đen nhìn chằm chằm người ta.
Hai ngày trước Cảnh Thiên Viễn đến thăm Cảnh Duệ, lúc ông ôm bé bé còn cười với ông, làm Cảnh Thiên Viễn rất vui mà vung tay tặng cho Cảnh Duệ một phần tài sản dưới danh nghĩa của mình, nói là để mua đường cho bé ăn!
Bây giờ bị Triệu An An ôm, Cảnh Duệ vẫn ngoan ngoãn như trước, chỉ là không ngừng vươn tay về phía miệng mình.
Triệu An An chưa từng ôm đứa trẻ nào nhỏ như vậy, sợ làm bé đau cho nên ôm rất cẩn thận.
Cô thấy ánh mắt và gương mặt Cảnh Duệ giống Cảnh Dật Thần đến tám phần, cho nên cười nói với Triệu Chiêu: “Mẹ, có phải Duệ Duệ rất giống anh hồi nhỏ không?”
Triệu Chiêu cũng cười: “Đúng vậy, trong nhà vẫn còn hình anh con hồi nhỏ kìa, hai cha con bọn nó đúng là khắc ra từ một khuôn!”
Thượng Quan Ngưng cũng nhìn thấy ảnh chụp hồi nhỏ của Cảnh Dật Thần, đúng là rất giống Cảnh Duệ, cha con bọn họ giống nhau làm Thượng Quan Ngưng rất vui, bởi vì cô cảm thấy Cảnh Dật Thần là người đàn ông anh tuấn nhất thế giới này, mà đứa con lại giống anh, đương nhiên cũng là tốt nhất.
Triệu An An nhìn thấy cục cưng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy, có một đứa nhỏ cũng không tệ.
Chờ bé lớn hơn một chút sẽ bắt đầu tập tễnh bước đi, bắt đầu bi bô tập nói, sẽ gọi ba ba, mẹ mẹ, chắc chắn trong nhà sẽ rất thú vị và ấm áp.
Trước kia cô không cảm thấy nuôi con có gì mà tốt, cảm thấy trẻ con rất ầm ĩ, rất phiền phức.
Nhưng mà bây giờ ôm Cảnh Duệ, cô lại cảm thấy, mỗi một đứa trẻ đều là thiên sứ, làm người ta thích đến như vậy.
Chẳng lẽ, bởi vì Cảnh Duệ là cháu cô sao? Hay là bởi vì Cảnh Duệ rất ngoan, làm cô cảm thấy mình cũng muốn sinh một đứa?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Triệu An An liền hoảng sợ!
Từ trước kia cho đến bây giờ, cô đều không nghĩ đến chuyện sinh con, thứ nhất là vì cô không thích trẻ con cho lắm, thứ hai là cô hiểu rõ thân thể mình, xác suất có thể có con rất thấp, huống hồ, cô sinh con, lỡ như sinh con rồi cô tái phát ung thư, chẳng phải là bỏ lại đứa nhỏ sống đơn độc trên đời!
Trẻ con không có mẹ là đáng thương nhất, cũng là bất hạnh nhất, thời thơ ấu của bé tràn ngập bóng ma, giống như Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không có mẹ, giống như Thượng Quan Ngưng có mẹ kế.
Triệu An An hung hăng đè ép suy nghĩ trong đầu, cẩn thận ôm Cảnh Duệ không dám lơi lỏng.
Cô nghĩ, sau này cô sẽ xem Cảnh Duệ như là con mình, cưng chiều bé, để bé trưởng thành thật vui vẻ!
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Thượng Quan Ngưng lập tức kéo Triệu An An đi vào phòng ngủ: “Ôi, đánh thức con chị rồi, nhanh vào xem!”
Triệu An An hưng phấn đi vào phòng ngủ, nhìn thấy Thượng Quan Ngưng đang ôm lấy đứa trẻ trong nôi, Triệu An An cũng vui vẻ chạy lại niết niết gương mặt trắng nõn của bé.
Triệu Chiêu ở bên cạnh nhắc nhở: “Đừng động tay động chân, da Cảnh Duệ rất mềm, sao con có thể niết như vậy được! Con là người không biết nặng nhẹ, cho nên cách xa Duệ Duệ một chút!”
Triệu An An không nghe lời mẹ, vẫn nhéo gương mặt nhỏ nhắn của Cảnh Duệ, chẳng qua là cô dùng sức rất nhẹ rất nhẹ mà thôi.
Nhéo mặt cháu trai cho đã ghiền rồi Triệu An An mới nói với mẹ mình: “Mẹ, con có phải con ruột của mẹ không! Con mới về, mẹ liền ghét bỏ con như vậy, Cảnh Duệ chính là cháu con, con đau lòng còn không kịp, sao có thể làm nó đau được! May mà A Ngưng là người nhà, nếu không người ta sẽ cho rằng con là người không biết nặng nhẹ thật đó! Mẹ đây là châm ngòi li gián!”
Triệu Chiêu không cho cô cơ hội tính toán sổ sách, giơ tay lên liền vỗ một phát vào lưng cô.
Triệu An An khoa trương kêu gào: “Mẹ của con ơi, đây là giết con gái ruột đó! Công lực Thiết Sa Chưởng của mẹ ngày càng thâm hậu, xương sống con sắp bị chặt gãy rồi!”
“Mày còn biết người mẹ này? Mày còn biết trở lại?!”
Triệu Chiêu hổ thẹn trừng Triệu An An, trách mắng cô: “Tao nuôi mày lớn như vậy, mày báo đáp tao như vậy sao, nói đi là đi, vậy mà còn dám gạt tao nói phải cùng Mộc Thanh trở lại A thị! Lá gan của mày đúng là càng lúc càng lớn! Còn dám trộm tiền Mộc Thanh, một chút tiền đồ cũng không có! Tao mới không có đứa con gái không làm người ta bớt lo như vậy, nếu không đã có thể sống thêm vài năm rồi.”
Triệu An An biết mình làm mẹ lo lắng, nhưng cô là người co được giãn được, cho nên lập tức đi lên ôm cánh tay Triệu Chiêu nhận lỗi: “Ôi, mẹ ơi, con sai rồi được chưa, chẳng phải con về rồi sao! Mẹ cũng không biết, con ở bên ngoài nhớ mẹ đến thế nào đâu! Ở bên ngoài ngây ngốc hơn nửa năm, cuối cùng con cũng biết, A thị vẫn là tốt nhất, nhà tốt nhất, mẹ tốt nhất!”
Triệu An An nói như vậy, thật ra không phải chỉ để dỗ Triệu Chiêu vui vẻ.
Khi cô bị nhốt, đúng là rất muốn về nhà.
Cô được Triệu Chiêu nâng niu nuôi lớn, chưa bao giờ phải chịu khổ, ngoại trừ việc trị bệnh bằng hóa chất thì việc đau khổ lớn nhất của cô cũng chính là đánh nhau với người khác làm cho mặt mũi bầm dập doạ người một chút mà thôi.
Bị người ta nhốt lại, bị bỏ đói, ngày nào cũng ăn cùng một loại thức ăn, không đi đâu được, đối với tinh thần thì đó chính là tra tấn.
Mỗi lúc ấy, Triệu An An sẽ rất nhớ đến tình thương và sự che chở mà Triệu Chiêu dành cho cô, từ nhỏ đến lớn, chỉ cần cô muốn, không có gì mà cô không có được.
Có lẽ cô đã thật sự trưởng thành rồi, trước kia khi bỏ nhà trốn đi, lúc trở về bị Triệu Chiêu răn dạy cô còn có thể không phục, bây giờ chỉ có áy náy và tự trách.
Đúng là cô rất tuỳ hứng, rất bất hiếu!
Mẹ cô đã hơn năm mươi tuổi, trên đầu cũng có vài cọng tóc bạc rồi, trên mặt cũng có nếp nhăn, lại cả ngày lo lắng đề phòng cho cô, chẳng những lúc nào cũng phòng bị cô tái phát ung thư, còn bị tra tấn khi cô bỏ nhà trốn đi.
Triệu Chiêu hiểu rõ con gái của mình, thấy cô nhận sai thì cũng biết cô thật sự cảm thấy mình sai, nếu không chắc chắn sẽ không có thái độ như vậy.
Nhưng bà vẫn không cho Triệu An An sắc mặt tốt, nếu không Triệu An An sẽ lập tức lên mặt, lần này bà cần phải dạy dỗ con gái yêu của bà một chút mới được.
Mộc Thanh và Cảnh Dật Thần không vào phòng ngủ, hai người ở trong phòng khách thảo luận, sau khi Thượng Quan Ngưng đóng cửa phòng thì mới ôm Cảnh Duệ lên, vội vàng cởi áo đút cho bé ăn.
Triệu An An hứng thú nhìn cảnh cháu trai mình bú sữa, cảm thấy bé rất rất rất đáng yêu, hận không thể lập tức ôm bé vào lòng, đùa giỡn một chút!Cảnh Duệ ăn no ngủ đủ, cực kỳ có tinh thần mà vung văng hai tay nhỏ bé.
Bây giờ bé không giống hồi mới sinh nữa, mỗi ngày đều thay đổi, thoạt nhìn lớn lên rất nhanh.
Triệu An An xoa tay đứng bên cạnh Thượng Quan Ngưng, chờ mong hỏi: “A Ngưng, em có thể ôm Duệ Duệ một cái không?
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy dáng vẻ nóng lòng muốn thử của Triệu An An, không khỏi bật cười: “Đương nhiên là có thể, em là cô của Duệ Duệ mà, muốn ôm sao cũng được, bây giờ bé còn nhỏ, ai ôm cũng được hết.”
Cảnh Duệ rất ngoan, rất nghe lời, chưa bao giờ khóc nháo, có người lạ ôm bé, bé cũng không bài xích, chỉ biết mở đôi mắt to đen nhìn chằm chằm người ta.
Hai ngày trước Cảnh Thiên Viễn đến thăm Cảnh Duệ, lúc ông ôm bé bé còn cười với ông, làm Cảnh Thiên Viễn rất vui mà vung tay tặng cho Cảnh Duệ một phần tài sản dưới danh nghĩa của mình, nói là để mua đường cho bé ăn!
Bây giờ bị Triệu An An ôm, Cảnh Duệ vẫn ngoan ngoãn như trước, chỉ là không ngừng vươn tay về phía miệng mình.
Triệu An An chưa từng ôm đứa trẻ nào nhỏ như vậy, sợ làm bé đau cho nên ôm rất cẩn thận.
Cô thấy ánh mắt và gương mặt Cảnh Duệ giống Cảnh Dật Thần đến tám phần, cho nên cười nói với Triệu Chiêu: “Mẹ, có phải Duệ Duệ rất giống anh hồi nhỏ không?”
Triệu Chiêu cũng cười: “Đúng vậy, trong nhà vẫn còn hình anh con hồi nhỏ kìa, hai cha con bọn nó đúng là khắc ra từ một khuôn!”
Thượng Quan Ngưng cũng nhìn thấy ảnh chụp hồi nhỏ của Cảnh Dật Thần, đúng là rất giống Cảnh Duệ, cha con bọn họ giống nhau làm Thượng Quan Ngưng rất vui, bởi vì cô cảm thấy Cảnh Dật Thần là người đàn ông anh tuấn nhất thế giới này, mà đứa con lại giống anh, đương nhiên cũng là tốt nhất.
Triệu An An nhìn thấy cục cưng vừa đáng yêu vừa xinh đẹp trong lòng mình, đột nhiên cảm thấy, có một đứa nhỏ cũng không tệ.
Chờ bé lớn hơn một chút sẽ bắt đầu tập tễnh bước đi, bắt đầu bi bô tập nói, sẽ gọi ba ba, mẹ mẹ, chắc chắn trong nhà sẽ rất thú vị và ấm áp.
Trước kia cô không cảm thấy nuôi con có gì mà tốt, cảm thấy trẻ con rất ầm ĩ, rất phiền phức.
Nhưng mà bây giờ ôm Cảnh Duệ, cô lại cảm thấy, mỗi một đứa trẻ đều là thiên sứ, làm người ta thích đến như vậy.
Chẳng lẽ, bởi vì Cảnh Duệ là cháu cô sao? Hay là bởi vì Cảnh Duệ rất ngoan, làm cô cảm thấy mình cũng muốn sinh một đứa?
Ý tưởng này vừa xuất hiện, Triệu An An liền hoảng sợ!
Từ trước kia cho đến bây giờ, cô đều không nghĩ đến chuyện sinh con, thứ nhất là vì cô không thích trẻ con cho lắm, thứ hai là cô hiểu rõ thân thể mình, xác suất có thể có con rất thấp, huống hồ, cô sinh con, lỡ như sinh con rồi cô tái phát ung thư, chẳng phải là bỏ lại đứa nhỏ sống đơn độc trên đời!
Trẻ con không có mẹ là đáng thương nhất, cũng là bất hạnh nhất, thời thơ ấu của bé tràn ngập bóng ma, giống như Cảnh Dật Thần từ nhỏ đã không có mẹ, giống như Thượng Quan Ngưng có mẹ kế.
Triệu An An hung hăng đè ép suy nghĩ trong đầu, cẩn thận ôm Cảnh Duệ không dám lơi lỏng.
Cô nghĩ, sau này cô sẽ xem Cảnh Duệ như là con mình, cưng chiều bé, để bé trưởng thành thật vui vẻ!
Nhóm dịch: Mèo Xinh
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro