Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Đều nghe theo em (2)

Hạ Thanh Sam

2024-07-24 12:21:29

Vài cô gái cẩn thận bước từng bước cho thật thoải mái, trong mắt đều là không cam lòng và không mong muốn.

Người đàn ông tốt như vậy, tại sao mình lại không gặp được?

Thượng Quan Ngưng không chút khách khí trừng những cô gái kia, ôm cánh tay Cảnh Dật Thần thật chặt, giống như sợ anh bị cướp đi.

Cảnh Dật Thần bật cười, nắm tay cô chậm rãi bước ra ngoài.

Bọn họ ở bên trong chơi hơn hai tiếng, Cảnh Dật Thần sợ Thượng Quan Ngưng mệt mỏi, muốn dẫn cô trở lại xe nghỉ ngơi.

“Bảo bối, em có mệt không? Muốn về nhà hay là ngồi nghĩ một lát rồi lại chơi tiếp?”

Thượng Quan Ngưng lập tức nói: “Em mệt chứ, sao có thể không mệt, vừa rồi em đã dùng hết sức để trừng người ta, nếu ánh mắt của em có thể giết người, những cô gái đó sẽ mất mạng hết! Con gái bây giờ đều nhiệt tình như vậy hả? Em còn đang đi bên cạnh anh đó, vậy mà muốn bổ nhào vào người anh, nếu em không ở bên cạnh anh, chẳng phải là trực tiếp yêu thương nhung nhớ hay sao!”

“Aiz, bình dấm chua nhà anh bị nghiêng mất rồi, ở rất xa mà còn ngửi được mùi chua nữa. Tối nay về nhà, anh sẽ không phải vừa quỳ vừa ăn mì ăn liền chứ?”

“Không cần, sao em nỡ bắt anh vừa quỳ vừa ăn mì ăn liền chứ? Qúa đẹp trai cũng không phải lỗi của anh.”

Thượng Quan Ngưng lập tức đổi thành bộ dáng người vợ tốt rộng lượng hiền thục, Cảnh Dật Thần nhìn cô bằng ánh mắt quái dị: Đây tuyệt đối không phải là phong cách của cô! Sao cô có thể rộng lượng như thế, lần trước Thượng Quan Nhu Tuyết còn chưa chạm vào người anh, cô đã tát ả rồi, mười phần ghen tuông!

Quả nhiên, ngay sau đó liền nghe cô nói: “Nhưng mà, đã đẹp trai còn đi trêu chọc con gái chính là sai lầm của anh, đêm nay về nhà quỳ sầu riêng là được rồi!”

“Anh trêu chọc hồi nào.” Cảnh Dật Thần muốn cười, nhưng vẫn nhịn xuống, “Ngay cả một cái liếc mắt mà anh còn không cho họ, em đây là xử oan cho anh, tấm lòng của anh đều đặt trên người em, sắp thành người đàn ông sợ vợ luôn rồi.”

“Ừ, còn kém không nhiều lắm.” Thượng Quan Ngưng cười đắc ý, đương nhiên là cô biết Cảnh Dật Thần không coi trọng những người đó, chỉ là người đàn ông của mình bị người đời mơ ước, trong lòng cô cũng chỉ ghen một chút mà thôi.

Đi dạo hơn hai tiếng, đúng là có hơi mệt mỏi, hơn nữa đã trưa rồi, nên ăn trưa thôi.

“Anh phải mời em ăn trưa, an ủi tâm hồn bị thương của em, nếu không sau này em sẽ tố cáo với con, nói anh ngược đãi mẹ con em!”

“Đi, không thành vấn đề, em muốn ăn gì anh cũng mời!”

“Em muốn ăn lẩu!”



“Không được, đổi cái khác!”

“Em muốn ăn mứt ghim!”

“Cũng không được, đổi cái khác!”

“...”

Mãi cho đến khi hai người lên xe, Thượng Quan Ngưng còn chưa chọn được món sẽ ăn.

“Này cũng không được, kia cũng không được, anh muốn em và con đói chết hả?”

Khoé môi Cảnh Dật Thần khẽ cong lên, trong đôi mắt toàn là ý cười: “Em là phụ nữ có thai cho nên không thể ăn những thứ đó, này cũng không nên trách anh.”

Thượng Quan Ngưng trừng anh, chợt nhớ đến nhà hàng tây Victoria của Triệu An An cách đây không xa, lập tức cao hứng nói: “Chúng ta đến nhà hàng của An An ăn bò bít tết!”

Cuối cùng cũng tìm được món mà phụ nữ có thai cũng có thể ăn, Cảnh Dật Thần cười gật đầu: “Được, đi ăn bò bít tết, sẵn tiện ôn lại kỷ niệm lần đầu chúng ta gặp mặt.”

Thượng Quan Ngưng cũng nghĩ như vậy.

Victoria là nơi đầu tiên cô và Cảnh Dật Thần gặp nhau, đối với bọn họ mà nói, nó có ý nghĩa đặc biệt.

Hơn nữa, hôm nay Cảnh Dật Thần chạy chiếc xe Aston Martin màu xám bạc giống như trước kia, lần đầu Thượng Quan Ngưng nhìn thấy chiếc xe này, cũng có ấn tượng rất sâu đậm.

Khi đó, cô còn tưởng rằng, A Hổ là chủ nhân chiếc xe thể thao xa hoa này.

Nhớ đến lần đầu gặp mặt, trong lòng Thượng Quan Ngưng gợn sóng, trong đầu cô đều là bộ dáng lạnh lùng hờ hững của Cảnh Dật Thần khi đó, nhưng mà, bây giờ nhớ lại, lại cảm thấy cực kỳ ấm áp.

“Ngày đó khi anh chuyển đến, em thấy vài chiếc xe tải lớn đậu dưới lầu, em còn tưởng là có đến vài người đến ở đó!”

Cảnh Dật Thần hơi ngạc nhiên: “Em biết ngày anh chuyển đến à?”

Thượng Quan Ngưng cười cười, giọng điệu nhẹ nhàng: “Đúng vậy, sáng hôm đó em ra ngoài chạy bộ, đúng lúc nhìn thấy A Hổ, anh ấy đứng trước chiếc xe này, chỉ huy những người đó dọn gia dụng. Lúc đó em còn tưởng đó là của A Hổ, không ngờ anh ấy chỉ đến để chuyển nhà cho anh.”

“Nhưng mà, em thấy xe của anh rất đẹp, cả A thị chỉ có một chiếc như vậy, cho nên khi đến đến nhà An An ăn cơm nhìn thấy xe anh dừng trước cửa, liếc mắt một cái liền nhận ra. Chỉ là không nhìn thấy chủ nhân của nó mà thôi.”



Thượng Quan Ngưng không ngờ, Cảnh Dật Thần mới là chủ nhân của chiếc xe này, mà cô đã trở thành nữ chủ nhân của nó.

Thế giới này, chính là kỳ diệu như vậy, nếu đã có duyên phận, thì có trốn cũng không thoát.

Đã bao lâu rồi, bọn họ quen nhau chưa được một năm, thế nhưng cuộc sống đã xảy ra biến hoá đến long trời lở đất, sau đó hoàn toàn hoà hợp cùng nhau, trở thành hai người thân mật nhất trong thế giới này.

Một tay Cảnh Dật Thần nắm tay lái, tay còn lại nắm tay Thượng Quan Ngưng, mỉm cười nghe cô nói ấn tượng lúc đầu về anh.

Thật ra, trong lòng anh còn xúc động hơn cả Thượng Quan Ngưng.

Chưa từng có cô gái nào, giống như cô, hoàn toàn đi vào sinh mạng anh, làm bạn với anh, vượt qua xuân hạ thu đông, giống như ánh mặt trời ấm áp, chiếu sáng cả người anh.

Anh đã từng nghĩ, mình sẽ cô đơn hết quãng đời còn lại.

Sau khi quen biết Thượng Quan Ngưng, thế giới tăm tối lạnh lẽo của anh dần dần sống lại, dần dần tràn ngập màu sắc diễm lệ loá mắt.

Tính cách Thượng Quan Ngưng hoạt bát, thích nói thích cười, đơn giản lại thuần khiết, lần đầu gặp mặt đã cho anh cảm giác thoải mái, giống như bây giờ, cô ríu rít kể lại những chuyện nhỏ trong quá khứ, lúc đầu trong xe rất yên tĩnh, nhưng đã bị giọng nói vui vẻ và sự thản nhiên của cô hoà tan.

“... May mà có An An ngăn chặn trước, nói cho em biết tính cách của anh, anh đúng là lạnh lùng mà, cũng chỉ có người có tính tình như em mới có thể chịu đựng được sự hờ hững lúc đó của anh.”

“Nhưng mà, dù sao thì anh cũng đẹp trai đến mù mắt, gương mặt lạnh lùng cũng không che giấu được điều đó, em đành phải xem anh như tượng điêu khắc, cho nên khi ăn cơm mới có thể vui vẻ như thế.”

“Lúc đó em cảm thấy, tính cách của anh không thích hợp để sống chung, thân thiết với anh cũng là do An An ép buộc! À, đúng rồi, sau này An An lỡ miệng nói ra, khi em ấy giới thiệu em cho anh, mẹ em ấy còn thưởng cho em ấy mười vạn tiền tiêu vặt đó!”

Cảnh Dật Thần còn chưa biết chuyện Triệu An An lợi dụng anh để kiếm tiền, nghe vậy lập tức bật cười: “Chỉ mười vạn? Sao em lại không đáng tiền như thế! Còn nữa, nhìn dáng vẻ của em, bị em ấy bán còn vui vẻ kiếm tiền dùm, còn mang ơn nữa chứ!”

Lời này, Thượng Quan Ngưng đã muốn mắng Triệu An An từ lâu, bây giờ thì tốt rồi, bị Cảnh Dật Thần chê cười.

Nhưng mà cô đúng là mang ơn mà!

Nếu không có Triệu An An, sao cô lại quen biết Cảnh Dật Thần được chứ!

“Bị An An bán cho anh, em cũng không thiệt thòi, có người chồng như anh, em là buôn bán lời đó! Bây giờ giữa chúng ta, nhà là của em, xe là của em, tiền gửi ngân hàng cũng là của em, đều là của em, lời rồi!”

Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro

Nhận xét của độc giả về truyện Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã

Số ký tự: 0