Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Điều khiển Quý Bác
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Giọng nói Lam Vũ có chút khàn khàn, giống như tiếng giấy ráp bị mài qua, có chút ồm ồm khó nghe.
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh bị giọng nói của cô ta làm cho hoảng sợ, trong đầu hai người đồng thời hiện ra một câu: Gương mặt thiên sứ, giọng nói ma quỷ!
Vừa thấy là biết Lam Vũ cố ý trang điểm, nhưng mà trang điểm như thế nào cũng không thể che dấu khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
Mộc Thanh cảm thấy, nếu xóa hết lớp trang điểm của cô ta cộng với giọng nói khàn khàn khó nghe, quả thực chính là ác quỷ trong đời thực.
Cô ta chỉ cần yên lặng ngồi ở chỗ kia, trên người có một loại khí chất tiểu thư khuê các dịu dàng, hiện tại vừa mới mở miệng đã phá hư tất cả.
Trách không được lúc trước cô ta không chịu mở miệng nói chuyện, mặc dù là bị Mộc Thanh lợi dụng, cô ta cũng chỉ trầm mặc hướng Quý Bác xin giúp đỡ.
Cảnh Dật Thần đối với giọng nói khủng bố của Lam Vũ không có chút phản ứng nào, đối với lời nói của cô ta cũng không chút cảm xúc, giống như Lam Vũ không phải nói với hắn, hắn chỉ lãnh đạm nhìn Quý Bác, ý tứ muốn hắn giải thích thân phận của Lam Vũ.
Hắn trực tiếp làm lơ Lam Vũ, rất rõ ràng, hắn cảm thấy Lam Vũ không đủ tư cách nói chuyện với hắn.
Quý Bác bực mình một lát, vẫn giải thích với Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh: “Hai vị, đây là vị hôn thê của tôi, Lam Vũ, về sau sẽ tham dự vào hoạt động nghiệp vụ tài chính của tập đoàn Quý thị, cho nên hôm nay mới cô ấy mới theo tới đây.”
Mộc Thanh hiếm khi mặc tây trang, áo sơmi thuần trắng số lượng có hạn, tây trang màu đen được cắt may thủ công phối với cà vạt màu xám nhạt, kẹp cà vạt đính kim cương sáng lấp lánh, tóc được chải gọn gàng, lộ ra cái trán và cặp lông mày đẹp đẽ.
Áo sơmi màu trắng Đơn giản lại lịch sự tao nhã, làm nổi bật nên làn da trắng nõn khiến Mộc Thanh càng trở nên trong sáng đẹp trai, thoạt nhìn không giống như viện trưởng bệnh viện, mà giống như một ngôi sao thần tượng, đẹp trai, lộng lẫy mà loá mắt.
Lam Vũ nhìn hắn, không khỏi có chút thất thần.
Ánh mắt Mộc Thanh sáng ngời, lộ ra một nụ cười sáng lạn phong lưu với cô ta —— đây là vũ khí sắc bén nhất đối với các cô gái mà hắn đã luyện mười mấy năm, từ trước đến nay trăm phát trăm trúng, trừ bỏ Triệu An An, từ các cô bé tám tuổi cho tới bà già tám mươi tuổi!
Đương nhiên, thật ra người có tính cách đàn ông như Triệu An An cũng sẽ bị nụ cười của hắn nháy mắt hạ gục, chẳng qua Mộc Thanh không biết mà thôi.
Lam Vũ vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, nhìn thấy nụ cười của hắn, lại hơi hơi có chút hoảng loạn, hai gò má tái nhợt của cô ta hiện lên sắc đỏ khả nghi.
Trong lòng Mộc Thanh đối với phản ứng của cô ta cực kì vừa lòng.
Nhìn xem, cũng không phải tất cả các cô gái đều thích Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Thần lạnh như băng sương, không có chút ấm áp nào, căn bản là không thích hợp ở chung! Cũng cũng chỉ có tính cách ôn hòa như Thượng Quan Ngưng có thể chịu được hắn, là cô gái khác sẽ bị hắn đông chết!
Hoàn mỹ như Cảnh Dật Thần cũng không bằng mình, Mộc Thanh cực kì đắc ý.
Hắn lại lần nữa cầm tay của Lam Vũ, tươi cười sáng lạn nói: “Tiểu thư Lam Vũ, hôm nay nhìn thấy cô đúng là có phúc ba đời, không biết nhà cô ở chỗ nào a? Vừa lúc hôm nay tôi cũng rảnh, lát nữa có thể đưa cô về nhà, nếu cô không muốn về nhà, chúng ta cũng có thể đi ăn bữa tối dưới ánh nến, cô cảm thấy thế nào?”
Vừa nãy bắt tay với Mộc Thanh vẻ mặt của Lam Vũ còn rất tự nhiên, giờ phút này trên mặt lại đỏ ửng, dáng vẻ cô ta thẹn thùng kém chút nữa làm cho Quý Bác giận dữ ngất đi.
Quý Bác động tác thô lỗ một phen đẩy bàn tay của Mộc Thanh ra, phẫn nộ nói: “Mộc Thanh, anh có cảm thấy xấu hổ hay không, Lam Vũ là vị hôn thê của tôi, anh cũng có vị hôn thê, anh động tay động chân là có ý gì!”
Quý Bác cảm thấy, hôm nay hắn ra cửa nhất định chưa xem hoàng lịch, cho nên mới xui xẻo như vậy, bị Cảnh Dật Thần trêu đùa một lần, lại bị Mộc Thanh trêu đùa một lần, một lát nữa, có phải còn bị Trịnh Kinh trêu đùa một lần không?!
Mộc Thanh cũng dám làm trò cho hắn đội nón xanh!
Tuy rằng Lam Vũ và hắn có tiếng mà không có miếng, nhưng người ngoài nhìn vào đều nghĩ đây là vị hôn thê của Quý Bác, người đàn ông khác muốn tranh giành, ít nhất cũng phải chờ hắn không ở nơi này chứ?!
Quang minh chính đại tán tỉnh Lam Vũ như vậy, coi hắn là người chết sao?
Mộc Thanh không có thành ý xin lỗi: “A? Ừ, ngượng ngùng rồi, tôi nhìn tiểu thư Lam Vũ ốm yếu, không khỏi nổi lên lòng thương xót, anh không cần để ở trong lòng a, tôi không định cướp người phụ nữ của anh, người thích tôi nhiều lắm, nhiều năm như vậy anh mới có một người phụ nữ cũng không dễ dàng gì, tội gì tôi lại cướp của anh.”
Thật ra hắn không muốn chạm vào Lam Vũ, người phụ nữ này cho hắn cảm giác không tốt, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự ác độc, lúc nhìn người khác giống như giòi trong xương, làm cảm thấy cực kì khó chịu.
Nhưng mà không có biện pháp, Cảnh Dật Thần đã giao cho hắn nhiệm vụ chính là phải tiếp xúc với cô ta, hắn chỉ có thể kiên trì, cùng lắm thì trở về rửa tay mấy lần, sau đó lại ngâm nước khử trùng, liền sạch sẽ.
Quý Bác nhìn dáng vẻ ngả ngớn của Mộc Thanh, giận sôi máu.
May mắn Lam Vũ không phải vị hôn thê của hắn ta, nếu không hôm nay hắn ta sẽ không đi ra khỏi được quán trà này, bởi vì hắn sẽ bị bọn họ chọc giận tới mức hộc máu mà chết.
Mộc Thanh thấy Quý Bác tức đến đỏ mặt tía tai, trong lòng cảm thấy cực kì có thành tựu, hắn dựa theo lời kịch mà Cảnh Dật Thần đã chuẩn bị trước, tiếp tục hỏi: “Tiểu Vũ, cô không phải người thành phố A đúng không? Tất cả người đẹp ở thành phố A tôi đều gặp qua, nhưng mà trong trí nhớ của tôi hình như chưa gặp qua cô? Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu tôi đã gặp qua cô thì không thể nào quên được.”
Đương nhiên Cảnh Dật Thần không có khả năng chuẩn bị cho hắn lời kịch buồn nôn như vậy, đây là Mộc Thanh tự phát huy theo sở trường tự mình diễn! Vốn dĩ lời kịch chỉ hỏi “Cô không phải là người thành phố A phải không”, ngay cả hai chữ “Tiểu Vũ” còn không có.
Chỉ qua một lúc, sắc mặt Lam Vũ đã khôi phục bình thường.
Má cô ta tái nhợt, khóe môi cũng hiện ra màu trắng bệnh tật, duy nhất đôi mắt tối om, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, như một con sói hoang dã đói khát, tùy thời sẽ cắn người một cái.
Lời nói của Mộc Thanh đã khiến cô ta cảnh giác, nhưng thân phận của cô ta đã sắp đặt hoàn mỹ không kẽ hở, không sợ bị nghi ngờ.
Lam Vũ nhìn chằm chằm Mộc Thanh, giọng nói nghẹn ngào mở miệng: “Tôi là người thành phố A, nhà ở ngoại ô thành phố, Lam gia chỉ là gia đình bình thường, anh chưa từng gặp tôi cũng là bình thương.”
Nghe được giọng nói khàn khàn của cô ta, Mộc Thanh rất muốn dùng sức móc lỗ tai, bởi vì thật sự quá khó nghe, nghe giọng nói của cô ta, quả thực là một loại tra tấn!
Cố tình, hắn còn phải tiếp tục nói chuyện với cô ta.
“Họ Lam tôi cũng chưa thấy nhiều lắm, nhà cô làm về cái gì vậy? Sao lại quen biết công tử nhà giàu như Quý Bác, cô đúng là một bước lên trời!”
“Nhà tôi chỉ làm buôn bán nhỏ, quen biết vị hôn phu của tôi cũng chỉ là cơ hội ngẫu nhiên, giống như tôi quen biết anh.”
Lời này có chút không đúng lắm, nói giống như hắn và cô ta tình cảm rất sâu đậm vậy.
Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh bị giọng nói của cô ta làm cho hoảng sợ, trong đầu hai người đồng thời hiện ra một câu: Gương mặt thiên sứ, giọng nói ma quỷ!
Vừa thấy là biết Lam Vũ cố ý trang điểm, nhưng mà trang điểm như thế nào cũng không thể che dấu khuôn mặt tái nhợt của cô ta.
Mộc Thanh cảm thấy, nếu xóa hết lớp trang điểm của cô ta cộng với giọng nói khàn khàn khó nghe, quả thực chính là ác quỷ trong đời thực.
Cô ta chỉ cần yên lặng ngồi ở chỗ kia, trên người có một loại khí chất tiểu thư khuê các dịu dàng, hiện tại vừa mới mở miệng đã phá hư tất cả.
Trách không được lúc trước cô ta không chịu mở miệng nói chuyện, mặc dù là bị Mộc Thanh lợi dụng, cô ta cũng chỉ trầm mặc hướng Quý Bác xin giúp đỡ.
Cảnh Dật Thần đối với giọng nói khủng bố của Lam Vũ không có chút phản ứng nào, đối với lời nói của cô ta cũng không chút cảm xúc, giống như Lam Vũ không phải nói với hắn, hắn chỉ lãnh đạm nhìn Quý Bác, ý tứ muốn hắn giải thích thân phận của Lam Vũ.
Hắn trực tiếp làm lơ Lam Vũ, rất rõ ràng, hắn cảm thấy Lam Vũ không đủ tư cách nói chuyện với hắn.
Quý Bác bực mình một lát, vẫn giải thích với Mộc Thanh cùng Trịnh Kinh: “Hai vị, đây là vị hôn thê của tôi, Lam Vũ, về sau sẽ tham dự vào hoạt động nghiệp vụ tài chính của tập đoàn Quý thị, cho nên hôm nay mới cô ấy mới theo tới đây.”
Mộc Thanh hiếm khi mặc tây trang, áo sơmi thuần trắng số lượng có hạn, tây trang màu đen được cắt may thủ công phối với cà vạt màu xám nhạt, kẹp cà vạt đính kim cương sáng lấp lánh, tóc được chải gọn gàng, lộ ra cái trán và cặp lông mày đẹp đẽ.
Áo sơmi màu trắng Đơn giản lại lịch sự tao nhã, làm nổi bật nên làn da trắng nõn khiến Mộc Thanh càng trở nên trong sáng đẹp trai, thoạt nhìn không giống như viện trưởng bệnh viện, mà giống như một ngôi sao thần tượng, đẹp trai, lộng lẫy mà loá mắt.
Lam Vũ nhìn hắn, không khỏi có chút thất thần.
Ánh mắt Mộc Thanh sáng ngời, lộ ra một nụ cười sáng lạn phong lưu với cô ta —— đây là vũ khí sắc bén nhất đối với các cô gái mà hắn đã luyện mười mấy năm, từ trước đến nay trăm phát trăm trúng, trừ bỏ Triệu An An, từ các cô bé tám tuổi cho tới bà già tám mươi tuổi!
Đương nhiên, thật ra người có tính cách đàn ông như Triệu An An cũng sẽ bị nụ cười của hắn nháy mắt hạ gục, chẳng qua Mộc Thanh không biết mà thôi.
Lam Vũ vẫn luôn bình tĩnh trầm ổn, nhìn thấy nụ cười của hắn, lại hơi hơi có chút hoảng loạn, hai gò má tái nhợt của cô ta hiện lên sắc đỏ khả nghi.
Trong lòng Mộc Thanh đối với phản ứng của cô ta cực kì vừa lòng.
Nhìn xem, cũng không phải tất cả các cô gái đều thích Cảnh Dật Thần!
Cảnh Dật Thần lạnh như băng sương, không có chút ấm áp nào, căn bản là không thích hợp ở chung! Cũng cũng chỉ có tính cách ôn hòa như Thượng Quan Ngưng có thể chịu được hắn, là cô gái khác sẽ bị hắn đông chết!
Hoàn mỹ như Cảnh Dật Thần cũng không bằng mình, Mộc Thanh cực kì đắc ý.
Hắn lại lần nữa cầm tay của Lam Vũ, tươi cười sáng lạn nói: “Tiểu thư Lam Vũ, hôm nay nhìn thấy cô đúng là có phúc ba đời, không biết nhà cô ở chỗ nào a? Vừa lúc hôm nay tôi cũng rảnh, lát nữa có thể đưa cô về nhà, nếu cô không muốn về nhà, chúng ta cũng có thể đi ăn bữa tối dưới ánh nến, cô cảm thấy thế nào?”
Vừa nãy bắt tay với Mộc Thanh vẻ mặt của Lam Vũ còn rất tự nhiên, giờ phút này trên mặt lại đỏ ửng, dáng vẻ cô ta thẹn thùng kém chút nữa làm cho Quý Bác giận dữ ngất đi.
Quý Bác động tác thô lỗ một phen đẩy bàn tay của Mộc Thanh ra, phẫn nộ nói: “Mộc Thanh, anh có cảm thấy xấu hổ hay không, Lam Vũ là vị hôn thê của tôi, anh cũng có vị hôn thê, anh động tay động chân là có ý gì!”
Quý Bác cảm thấy, hôm nay hắn ra cửa nhất định chưa xem hoàng lịch, cho nên mới xui xẻo như vậy, bị Cảnh Dật Thần trêu đùa một lần, lại bị Mộc Thanh trêu đùa một lần, một lát nữa, có phải còn bị Trịnh Kinh trêu đùa một lần không?!
Mộc Thanh cũng dám làm trò cho hắn đội nón xanh!
Tuy rằng Lam Vũ và hắn có tiếng mà không có miếng, nhưng người ngoài nhìn vào đều nghĩ đây là vị hôn thê của Quý Bác, người đàn ông khác muốn tranh giành, ít nhất cũng phải chờ hắn không ở nơi này chứ?!
Quang minh chính đại tán tỉnh Lam Vũ như vậy, coi hắn là người chết sao?
Mộc Thanh không có thành ý xin lỗi: “A? Ừ, ngượng ngùng rồi, tôi nhìn tiểu thư Lam Vũ ốm yếu, không khỏi nổi lên lòng thương xót, anh không cần để ở trong lòng a, tôi không định cướp người phụ nữ của anh, người thích tôi nhiều lắm, nhiều năm như vậy anh mới có một người phụ nữ cũng không dễ dàng gì, tội gì tôi lại cướp của anh.”
Thật ra hắn không muốn chạm vào Lam Vũ, người phụ nữ này cho hắn cảm giác không tốt, trong ánh mắt cô ta lộ ra sự ác độc, lúc nhìn người khác giống như giòi trong xương, làm cảm thấy cực kì khó chịu.
Nhưng mà không có biện pháp, Cảnh Dật Thần đã giao cho hắn nhiệm vụ chính là phải tiếp xúc với cô ta, hắn chỉ có thể kiên trì, cùng lắm thì trở về rửa tay mấy lần, sau đó lại ngâm nước khử trùng, liền sạch sẽ.
Quý Bác nhìn dáng vẻ ngả ngớn của Mộc Thanh, giận sôi máu.
May mắn Lam Vũ không phải vị hôn thê của hắn ta, nếu không hôm nay hắn ta sẽ không đi ra khỏi được quán trà này, bởi vì hắn sẽ bị bọn họ chọc giận tới mức hộc máu mà chết.
Mộc Thanh thấy Quý Bác tức đến đỏ mặt tía tai, trong lòng cảm thấy cực kì có thành tựu, hắn dựa theo lời kịch mà Cảnh Dật Thần đã chuẩn bị trước, tiếp tục hỏi: “Tiểu Vũ, cô không phải người thành phố A đúng không? Tất cả người đẹp ở thành phố A tôi đều gặp qua, nhưng mà trong trí nhớ của tôi hình như chưa gặp qua cô? Cô lớn lên xinh đẹp như vậy, nếu tôi đã gặp qua cô thì không thể nào quên được.”
Đương nhiên Cảnh Dật Thần không có khả năng chuẩn bị cho hắn lời kịch buồn nôn như vậy, đây là Mộc Thanh tự phát huy theo sở trường tự mình diễn! Vốn dĩ lời kịch chỉ hỏi “Cô không phải là người thành phố A phải không”, ngay cả hai chữ “Tiểu Vũ” còn không có.
Chỉ qua một lúc, sắc mặt Lam Vũ đã khôi phục bình thường.
Má cô ta tái nhợt, khóe môi cũng hiện ra màu trắng bệnh tật, duy nhất đôi mắt tối om, hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, như một con sói hoang dã đói khát, tùy thời sẽ cắn người một cái.
Lời nói của Mộc Thanh đã khiến cô ta cảnh giác, nhưng thân phận của cô ta đã sắp đặt hoàn mỹ không kẽ hở, không sợ bị nghi ngờ.
Lam Vũ nhìn chằm chằm Mộc Thanh, giọng nói nghẹn ngào mở miệng: “Tôi là người thành phố A, nhà ở ngoại ô thành phố, Lam gia chỉ là gia đình bình thường, anh chưa từng gặp tôi cũng là bình thương.”
Nghe được giọng nói khàn khàn của cô ta, Mộc Thanh rất muốn dùng sức móc lỗ tai, bởi vì thật sự quá khó nghe, nghe giọng nói của cô ta, quả thực là một loại tra tấn!
Cố tình, hắn còn phải tiếp tục nói chuyện với cô ta.
“Họ Lam tôi cũng chưa thấy nhiều lắm, nhà cô làm về cái gì vậy? Sao lại quen biết công tử nhà giàu như Quý Bác, cô đúng là một bước lên trời!”
“Nhà tôi chỉ làm buôn bán nhỏ, quen biết vị hôn phu của tôi cũng chỉ là cơ hội ngẫu nhiên, giống như tôi quen biết anh.”
Lời này có chút không đúng lắm, nói giống như hắn và cô ta tình cảm rất sâu đậm vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro