Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Đường Vận (1)
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Làm nhân viên của chồng mình, thì điều tốt nhất chính là đi làm trễ sẽ không bị phê bình.
Nhưng, điều khiến Thượng Quan Ngưng mãi không hết thắc mắc chính là, đối với cô Lư Cần luôn yêu cầu nghiêm khắc, vậy buổi sáng hôm nay lại phá lệ không đem việc cô đến muộn ra nói lí lẽ.
Hơn nữa, anh ta còn chăm chỉ dạy bảo cô.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy kì quái một lúc lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, liền không thèm suy nghĩ nữa, ngược lại đi xuống bộ phận PR bổ sung kiến thức quan hệ xã hội.
Với kiểu tóc ngắn được uốn lên mới nhất của cô, đã khiến bộ phận PR có một cú oanh tọac không nhỏ.
Không có thời gian mấy ngày, hơn một nửa ở bộ phận PR nhìn vào dáng vẻ của cô, đi cắt tóc ngắn, còn có rất nhiều người không ngừng hỏi cô barber nào đã cắt, cắt ở cửa hiệu nào, muốn đi làm một mẫu tóc mới.
Mễ Hiểu Hiểu buồn rầu kéo kéo mái tóc ngắn ngang vai của mình, nhìn mái tóc tạo hình sóng của Thượng Quan Ngưng, ghen tị bốc hỏa: “Tóc của tôi đến lúc có thể dài? Đến cổ có phải một năm nữa? Thượng Quan Ngưng, cậu không hiền hậu, rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp, tại sao lại thay đổi kiểu tóc mới thu hút người khác! Hiện tại tôi không dám đứng bên cạnh cậu nữa, tránh bị biến thành lá xanh!”
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ cười cười, cô căn bản không có nghĩ đến, chính mình chỉ vì nhất thời xúc động mà cắt tóc, kết quả khiến cho đồng nghiệp thi nhau bắt chước.
“Cậu đã rất đẹp rồi, không cần đổi lại kiểu tóc, tôi mới là tấm lá xanh!
“Cậu gạt người!” Mễ Hiểu Hiểu trợn tròn đôi mắt quả đào lên, tế bào bát quái lần nữa sinh động: “Rốt cuộc tại sao cậu lại đổi kiểu tóc? Thay đổi người yêu, vẫn là có người yêu mới?Không lẽ... cậu ly hôn?”
“Tình cảm của tôi không có trở ngại gì hết, cũng không có ly hôn, chỉ là cắt bỏ mái tóc mà thôi, cậu có thể đừng suy nghĩ lệch lối hay không? Cậu nhìn gần đây các đồng nghiệp nữ trong công ty cũng thay đổi kiểu tóc đấy thôi, không lẽ tất cả đều là tình biến?” Thượng Quan Ngưng bị cô làm cho đau đầu, lại chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, bởi vì xung quanh có rất nhiều phụ nữ bát quái nghiêng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Mễ Hiểu Hiểu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô nói rất có lí.
Cô ấy mày ủ mặt ê vừa nhìn mái tóc của bản thân ngắn hơn Thượng Quan Ngưng một đoạn dài, bỗng nhiên ánh mắt sáng rực lên, tựa như sực nhớ ra cái gì đó, lặng lẽ ở bên tai Thượng Quan Ngưng nói: “Nghe nói tổng giám đốc đi công tác đã quay về, nhưng anh ấy không có đến công ty, cậu có biết, anh ấy bây giờ đang ở đâu không?”
Trong lòng Thượng Quan Ngưng nhảy dựng, nhưng mặt không đổi sắc mà nói: “Tại sao tôi lại biết anh ta đang ở đâu chứ?”
“Ồ?” Mễ Hiểu Hiểu thấy cô trả lời nhanh như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Cậu không phải thư kí tổng giám đốc sao? Lịch trình của anh không phải cậu sắp xếp à, sao lại không biết được?”
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy chính mình vừa rồi phản ứng có chút quá khích, chột dạ giải thích: “Tôi là thư kí của anh ta không sai, nhưng anh ấy đi nơi nào căn bản sẽ không nói cho tôi, lịch trình sắp xếp xong, anh ta có đôi khi tạm thời có việc, vậy nên sẽ hủy bỏ.”
Mễ Hiểu Hiểu cũng không suy nghĩ nhiều, vừa rồi chỉ là thói quen nghề nghiệp, theo bản năng là hỏi ngược lại mà thôi. Mục đích của cô, vốn cũng không phải thông qua Thượng Quan Ngưng mà hỏi hành tung, bởi vì...
“Tôi biết hôm nay tổng giám đốc ở đâu!”
Mễ Hiểu Hiểu thần thàn bí bí, tựa vào bên tai Thượng Quan Ngưng đắc ý nhỏ giọng nói.
Thượng Quan Ngưng sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Ở đâu?”
Trên thực tế, lịch trình của Cảnh Dật Thần phần lớn cô đều biết, thứ nhất là vì công việc của cô, thứ hai là vì bọn họ là vợ chồng, Cảnh Dật Thần đi chỗ nào, làm chuyện gì, bình thường cũng sẽ nói cho cô biết.
Nhưng hôm nay, cô đúng là không biết Cảnh Dật Thần đi đâu.
Mễ Hiểu Hiểu nhìn xung quanh một chút, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Buổi trưa lúc tôi đi ăn cơm, vừa đúng lúc nhìn được tổng giám đốc cùng vị hôn thê của anh ấy hẹn nhau ăn cơm! Cậu nhìn, đây là ảnh tôi chụp được!”
Cô nói xong đưa bức hình trong di động cho Thượng Quan Ngưng xem.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng tự nói với lòng mình, Cảnh Dật Thần cũng chỉ người phụ nữ đó ăn bữa cơm mà thôi, không có gì không có gì cả...
Nhưng khi cô nhìn thấy hai người trong hình đang ấm áp cùng nhau ăn cơm, thật ra trong lòng hoàn toàn không có thoải mái như bản thân tưởng tượng
Cô đè nén cảm giác chua xót đó xuống, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Chụp không tồi, cậu cũng có tố chất làm chó săn rồi.”
Mễ Hiểu Hiểu rất là không vui, giận không thèm giành hơn với cô mà nói: “Cái gì thế, tôi mạo hiểm bị đuổi khỏi công ty mà chụp tấm hình này, nhưng không phải là để khoe khoang trình độ chụp ảnh của tôi nhé!”
“Cậu mau nhanh nhanh thừa lúc tổng giám đốc và vị hôn thê của anh ấy vẫn chưa có kết hôn, đem anh ta bắt lại! Như vậy, cậu chính là bà chủ của tập đoàn Cảnh Thịnh rồi! Bà chị à đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi theo cậu hưởng một chút ánh sáng nhỉ! Nhanh lên, trước tiên hãy đuổi theo người đàn ông của cậu!”
Cô rõ ràng nhìn thấy tâm hồn Thượng Quan Ngưng không có ở đây, giận sôi máu, bàn tay dùng sức nhéo lên mặt Thượng Quan Ngưng một cái: ‘Wey wey wey, cậu có thể có một chút lòng cầu tiến được không, người đàn ông ưu tú như vậy, cậu phải nhanh mà nắm lấy! Nếu không được, liền cho anh ấy dùng một ít thuốc nhá, dù sao mọi ngày cũng là cậu pha trà cho anh ta!”
Nội tâm Thượng Quan Ngưng vốn là đang nặng nề, bị cô chọc cho cười một tiếng, sắc mặt có hơi trắng bệch dần dần trở nên bình thường.
Cô xoa xoa lên chỗ vừa bị nhéo, không nhịn được bẹo má Mễ Hiểu Hiểu một cái: “Cảm ơn cậu đã cho tôi một ý kiến hay, có lẽ hôm nào tôi có thể thử một chút!”
Mễ hiểu Hiểu sửng sốt nghe cô nói, không thể tin được hỏi: “Thử cái gì?”
“Bỏ thuốc đó!” Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt nói, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
...
Trong một quán cà phê có phong cách tao nhã, Cảnh Dật Thần đang ngồi đối diện với Đường Vận.
Cả người Đường Vận mặc một bộ váy màu lam nhạt bình thường, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo rất giống một búp bê, trên người lộ ra hơi thở tươi mát thanh nhã.
Chỉ đơn giản nhìn qua khí chất, cô đúng thật có ba phần giống với Thượng Quan Ngưng.
Nhưng Cảnh Dật Thần không cảm thấy hai người bọn họ có chỗ nào giống nhau, anh nhìn thoáng qua mái tóc dài của Đường Vận, Thượng Quan Ngưng bởi vì cô ta mà tiễn đi mái tóc dài của mình thật sự anh không có lời nào để giải thích.
Có lẽ mấy năm gần đây Đường Vận đã nuôi tóc dài, trước kia tóc cô ấy cũng chỉ đến ngang vai, hơn nữa còn rất thích cắt tóc, cũng thường xuyên nhuộm đủ màu đủ sắc.
Thời gian mười năm, cô ấy đã thay đổi quá nhiều.
Thời điểm anh đi Mỹ đón cô, thiếu chút nữa không nhận ra cô.
“Anh Dật Thần, anh nói cái gì! Anh đã kết hôn?" Trong đôi mắt thật to của Đường Vận nhanh chóng chứa đầy nước mắt, khuôn mặt tinh xảo ngập tràn tủi thân: “Vậy anh đến đón em trở về làm gì? Em mặc kệ, sau này em muốn đi theo anh, cùng anh kết hôn! Anh phải bảo vệ em, anh đã nói, bảo vệ em cả đời!”
Trên mặt Cảnh Dật Thần không có vẻ lãnh đạm hờ hững như ngày thường, mà là có nhàn nhạt quan tâm.
Nhưng lời nói của Đường Vận khiến anh khẽ nhíu mày.
“Tôi đón em trở lại vì muốn cho em cuộc sống tốt hơn, tôi cũng sẽ luôn bảo vệ em, nếu như em cảm thấy hai mươi vệ sĩ quá ít, tôi có thể gọi thêm cho em hai mươi vệ sĩ.”
Nước mắt nóng hổi trên mặt Đường Vận thi nhau rơi xuống, tức giận nói: “Một vệ sĩ em cũng không cần, em muốn anh, nếu như anh không đồng ý cùng em kết hôn, em sẽ liền chết, dù sao mười năm trước em nên đã chết!”
Sắc mặt Cảnh Dật Thần bỗng nhiên thay đổi,
Nhưng, điều khiến Thượng Quan Ngưng mãi không hết thắc mắc chính là, đối với cô Lư Cần luôn yêu cầu nghiêm khắc, vậy buổi sáng hôm nay lại phá lệ không đem việc cô đến muộn ra nói lí lẽ.
Hơn nữa, anh ta còn chăm chỉ dạy bảo cô.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy kì quái một lúc lâu, nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra nguyên nhân, liền không thèm suy nghĩ nữa, ngược lại đi xuống bộ phận PR bổ sung kiến thức quan hệ xã hội.
Với kiểu tóc ngắn được uốn lên mới nhất của cô, đã khiến bộ phận PR có một cú oanh tọac không nhỏ.
Không có thời gian mấy ngày, hơn một nửa ở bộ phận PR nhìn vào dáng vẻ của cô, đi cắt tóc ngắn, còn có rất nhiều người không ngừng hỏi cô barber nào đã cắt, cắt ở cửa hiệu nào, muốn đi làm một mẫu tóc mới.
Mễ Hiểu Hiểu buồn rầu kéo kéo mái tóc ngắn ngang vai của mình, nhìn mái tóc tạo hình sóng của Thượng Quan Ngưng, ghen tị bốc hỏa: “Tóc của tôi đến lúc có thể dài? Đến cổ có phải một năm nữa? Thượng Quan Ngưng, cậu không hiền hậu, rõ ràng là một gương mặt xinh đẹp, tại sao lại thay đổi kiểu tóc mới thu hút người khác! Hiện tại tôi không dám đứng bên cạnh cậu nữa, tránh bị biến thành lá xanh!”
Thượng Quan Ngưng bất đắc dĩ cười cười, cô căn bản không có nghĩ đến, chính mình chỉ vì nhất thời xúc động mà cắt tóc, kết quả khiến cho đồng nghiệp thi nhau bắt chước.
“Cậu đã rất đẹp rồi, không cần đổi lại kiểu tóc, tôi mới là tấm lá xanh!
“Cậu gạt người!” Mễ Hiểu Hiểu trợn tròn đôi mắt quả đào lên, tế bào bát quái lần nữa sinh động: “Rốt cuộc tại sao cậu lại đổi kiểu tóc? Thay đổi người yêu, vẫn là có người yêu mới?Không lẽ... cậu ly hôn?”
“Tình cảm của tôi không có trở ngại gì hết, cũng không có ly hôn, chỉ là cắt bỏ mái tóc mà thôi, cậu có thể đừng suy nghĩ lệch lối hay không? Cậu nhìn gần đây các đồng nghiệp nữ trong công ty cũng thay đổi kiểu tóc đấy thôi, không lẽ tất cả đều là tình biến?” Thượng Quan Ngưng bị cô làm cho đau đầu, lại chỉ có thể kiên nhẫn giải thích, bởi vì xung quanh có rất nhiều phụ nữ bát quái nghiêng tai lắng nghe bọn họ nói chuyện.
Mễ Hiểu Hiểu cẩn thận suy nghĩ một chút, cảm thấy lời cô nói rất có lí.
Cô ấy mày ủ mặt ê vừa nhìn mái tóc của bản thân ngắn hơn Thượng Quan Ngưng một đoạn dài, bỗng nhiên ánh mắt sáng rực lên, tựa như sực nhớ ra cái gì đó, lặng lẽ ở bên tai Thượng Quan Ngưng nói: “Nghe nói tổng giám đốc đi công tác đã quay về, nhưng anh ấy không có đến công ty, cậu có biết, anh ấy bây giờ đang ở đâu không?”
Trong lòng Thượng Quan Ngưng nhảy dựng, nhưng mặt không đổi sắc mà nói: “Tại sao tôi lại biết anh ta đang ở đâu chứ?”
“Ồ?” Mễ Hiểu Hiểu thấy cô trả lời nhanh như vậy, không khỏi ngạc nhiên nói: “Cậu không phải thư kí tổng giám đốc sao? Lịch trình của anh không phải cậu sắp xếp à, sao lại không biết được?”
Thượng Quan Ngưng nhìn thấy chính mình vừa rồi phản ứng có chút quá khích, chột dạ giải thích: “Tôi là thư kí của anh ta không sai, nhưng anh ấy đi nơi nào căn bản sẽ không nói cho tôi, lịch trình sắp xếp xong, anh ta có đôi khi tạm thời có việc, vậy nên sẽ hủy bỏ.”
Mễ Hiểu Hiểu cũng không suy nghĩ nhiều, vừa rồi chỉ là thói quen nghề nghiệp, theo bản năng là hỏi ngược lại mà thôi. Mục đích của cô, vốn cũng không phải thông qua Thượng Quan Ngưng mà hỏi hành tung, bởi vì...
“Tôi biết hôm nay tổng giám đốc ở đâu!”
Mễ Hiểu Hiểu thần thàn bí bí, tựa vào bên tai Thượng Quan Ngưng đắc ý nhỏ giọng nói.
Thượng Quan Ngưng sửng sốt, theo bản năng mà nói: “Ở đâu?”
Trên thực tế, lịch trình của Cảnh Dật Thần phần lớn cô đều biết, thứ nhất là vì công việc của cô, thứ hai là vì bọn họ là vợ chồng, Cảnh Dật Thần đi chỗ nào, làm chuyện gì, bình thường cũng sẽ nói cho cô biết.
Nhưng hôm nay, cô đúng là không biết Cảnh Dật Thần đi đâu.
Mễ Hiểu Hiểu nhìn xung quanh một chút, dùng âm thanh chỉ có hai người nghe được nói: “Buổi trưa lúc tôi đi ăn cơm, vừa đúng lúc nhìn được tổng giám đốc cùng vị hôn thê của anh ấy hẹn nhau ăn cơm! Cậu nhìn, đây là ảnh tôi chụp được!”
Cô nói xong đưa bức hình trong di động cho Thượng Quan Ngưng xem.
Mặc dù Thượng Quan Ngưng tự nói với lòng mình, Cảnh Dật Thần cũng chỉ người phụ nữ đó ăn bữa cơm mà thôi, không có gì không có gì cả...
Nhưng khi cô nhìn thấy hai người trong hình đang ấm áp cùng nhau ăn cơm, thật ra trong lòng hoàn toàn không có thoải mái như bản thân tưởng tượng
Cô đè nén cảm giác chua xót đó xuống, lộ ra một nụ cười miễn cưỡng: “Chụp không tồi, cậu cũng có tố chất làm chó săn rồi.”
Mễ Hiểu Hiểu rất là không vui, giận không thèm giành hơn với cô mà nói: “Cái gì thế, tôi mạo hiểm bị đuổi khỏi công ty mà chụp tấm hình này, nhưng không phải là để khoe khoang trình độ chụp ảnh của tôi nhé!”
“Cậu mau nhanh nhanh thừa lúc tổng giám đốc và vị hôn thê của anh ấy vẫn chưa có kết hôn, đem anh ta bắt lại! Như vậy, cậu chính là bà chủ của tập đoàn Cảnh Thịnh rồi! Bà chị à đến lúc đó tôi nhất định sẽ đi theo cậu hưởng một chút ánh sáng nhỉ! Nhanh lên, trước tiên hãy đuổi theo người đàn ông của cậu!”
Cô rõ ràng nhìn thấy tâm hồn Thượng Quan Ngưng không có ở đây, giận sôi máu, bàn tay dùng sức nhéo lên mặt Thượng Quan Ngưng một cái: ‘Wey wey wey, cậu có thể có một chút lòng cầu tiến được không, người đàn ông ưu tú như vậy, cậu phải nhanh mà nắm lấy! Nếu không được, liền cho anh ấy dùng một ít thuốc nhá, dù sao mọi ngày cũng là cậu pha trà cho anh ta!”
Nội tâm Thượng Quan Ngưng vốn là đang nặng nề, bị cô chọc cho cười một tiếng, sắc mặt có hơi trắng bệch dần dần trở nên bình thường.
Cô xoa xoa lên chỗ vừa bị nhéo, không nhịn được bẹo má Mễ Hiểu Hiểu một cái: “Cảm ơn cậu đã cho tôi một ý kiến hay, có lẽ hôm nào tôi có thể thử một chút!”
Mễ hiểu Hiểu sửng sốt nghe cô nói, không thể tin được hỏi: “Thử cái gì?”
“Bỏ thuốc đó!” Thượng Quan Ngưng chớp chớp mắt nói, lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
...
Trong một quán cà phê có phong cách tao nhã, Cảnh Dật Thần đang ngồi đối diện với Đường Vận.
Cả người Đường Vận mặc một bộ váy màu lam nhạt bình thường, tóc dài xõa vai, ngũ quan tinh xảo rất giống một búp bê, trên người lộ ra hơi thở tươi mát thanh nhã.
Chỉ đơn giản nhìn qua khí chất, cô đúng thật có ba phần giống với Thượng Quan Ngưng.
Nhưng Cảnh Dật Thần không cảm thấy hai người bọn họ có chỗ nào giống nhau, anh nhìn thoáng qua mái tóc dài của Đường Vận, Thượng Quan Ngưng bởi vì cô ta mà tiễn đi mái tóc dài của mình thật sự anh không có lời nào để giải thích.
Có lẽ mấy năm gần đây Đường Vận đã nuôi tóc dài, trước kia tóc cô ấy cũng chỉ đến ngang vai, hơn nữa còn rất thích cắt tóc, cũng thường xuyên nhuộm đủ màu đủ sắc.
Thời gian mười năm, cô ấy đã thay đổi quá nhiều.
Thời điểm anh đi Mỹ đón cô, thiếu chút nữa không nhận ra cô.
“Anh Dật Thần, anh nói cái gì! Anh đã kết hôn?" Trong đôi mắt thật to của Đường Vận nhanh chóng chứa đầy nước mắt, khuôn mặt tinh xảo ngập tràn tủi thân: “Vậy anh đến đón em trở về làm gì? Em mặc kệ, sau này em muốn đi theo anh, cùng anh kết hôn! Anh phải bảo vệ em, anh đã nói, bảo vệ em cả đời!”
Trên mặt Cảnh Dật Thần không có vẻ lãnh đạm hờ hững như ngày thường, mà là có nhàn nhạt quan tâm.
Nhưng lời nói của Đường Vận khiến anh khẽ nhíu mày.
“Tôi đón em trở lại vì muốn cho em cuộc sống tốt hơn, tôi cũng sẽ luôn bảo vệ em, nếu như em cảm thấy hai mươi vệ sĩ quá ít, tôi có thể gọi thêm cho em hai mươi vệ sĩ.”
Nước mắt nóng hổi trên mặt Đường Vận thi nhau rơi xuống, tức giận nói: “Một vệ sĩ em cũng không cần, em muốn anh, nếu như anh không đồng ý cùng em kết hôn, em sẽ liền chết, dù sao mười năm trước em nên đã chết!”
Sắc mặt Cảnh Dật Thần bỗng nhiên thay đổi,
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro