Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Hoài nghi
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Tạ Trác Quân rõ ràng nhớ được, khi đó hắn từ trong lúc hôn mê thức tỉnh, phần lớn những chức năng của cơ thể cũng rơi vào trạng thái ngủ say,
mặc dù trong nhà mời về hai hộ tá có kinh nghiệm chuyên nghiệp, phong
phú, mỗi ngày xoa bóp, nhưng thời gian hai năm không có vận động, cơ thể của hắn cứng ngắc, da thịt nhão toẹt, đến mức không thể bước đi, không
mặc được áo quần, ăn cơm.
Thượng Quan Ngưng vẫn ở bên cạnh hắn, kiên trì một lần rồi một lần giúp hắn luyện tập phục hồi lại việc đi đứng, khi hắn đau khổ muốn từ bỏ cô đã ở bên cạnh động viên, khi hắn có một chút xíu tiến bộ cô tán dương hắn.
Vì để hắn vui vẻ, cô đã chạy đến đầu tóc đầy mồ hôi khắp thành phố A, tìm mua toàn bộ mô hình xe Aston – Martin, cô còn có thể mang khuôn mặt tươi cười đẩy xe lăn giúp hắn khuây khỏa, mặc kệ tính tình hắn cáu kỉnh ra sao, cô luôn bao dung hắn, tha thứ hắn...
Cô chưa bao giờ quan tâm đến bề ngoài của bản thân, ra khỏi nhà cũng chỉ một bộ quần áo bình thường, áo T-shirt quần jeans, để mặt mộc. Sẽ không giống như Tiểu Tuyết, mặc những bộ váy xa xỉ cao quý nhất, mua túi mới cùng những đôi giày đắt tiền, dùng loại nước hoa nổi tiếng, mua những nhãn hiệu đồ trang điểm tốt nhất, ra khỏi cửa nhất định sẽ trang điểm thật tinh xảo, thời thời khắc khắc đều muốn mình rực rỡ.
Tất cả thời gian của cô đều dùng để chăm sóc hắn, hắn mua cho cô những quần áo cao cấp nhưng cô luyến tiếc không nỡ mặc, không ngừng tặng quà cho hắn. Khi đó, chỉ cần hắn nói một câu “Cảm ơn”, cô sẽ vui cả ngày.
Bốn năm sau, cô đã hoàn toàn thay đổi, cô xinh đẹp lạnh lùng, quy định trang phục của Cảnh Thịnh là áo sơ mi trắng cùng váy ngắn đen đơn giản, mặc trên người toát ra một vẻ đẹp trí tuệ cùng tao nhã, lời nói cô trở nên sắc bén, chuyển đổi tự nhiên lúc mềm mỏng lúc đầy gai nhọn.
Cô đã không còn là một cô bé ngây ngô mà hắn từng biết nữa rồi.
“Tiểu Ngưng, cô thay đổi.”
Giọng nói Tạ Trác Quân có chút trầm thấp, tựa như có chút thương cảm.
Thượng Quan Ngưng vốn dĩ đã muốn đi, lại nghe được lời hắn nói, cô đứng lại, dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn hắn: “Tạ Trác Quân, chẳng lẽ anh vẫn hi vọng tôi giống như lúc trước, ngu ngốc đi theo anh? Anh làm lơ ước định đính hôn giữa chúng ta lên giường cùng cô gái khác, lẽ nào tôi phải chúc hai người hạnh phúc, sau đó lẽ loi sống quãng đời còn lại?”
“Tiểu Ngưng, tôi... không phải có ý này, tôi cũng hi vọng cô sẽ sống tốt!” Tạ Trác Quân ngẩng đầu, lo lắng giải thích.
Nhớ lại quá khứ, trong lòng hắn đối với Thượng Quan Ngưng là áy náy.
Hắn hi vọng Thượng Quan Ngưng có thể tìm một nửa khác của mình, như vậy hắn và tiểu Tuyết cũng sẽ nhẹ lòng.
Nghĩ đến một nửa khác của Thượng Quan Ngưng, hắn chợt nhớ tới ngày đó nhìn thấy cô đi cùng với một người đàn ông lạnh lùng.
“Tiểu Ngưng, hôm đó ở bãi biển, người đàn ông cùng một chỗ với cô là ai vậy? Người đó... vừa nhìn không phải là người tốt, cô cách xa hắn một chút, ngàn lần đừng để hắn gạt.”
“Tôi ở cùng một chỗ ở với ai, không cần đến anh quan tâm!” Không biết có phải nguyên nhân cô đã cùng Cảnh Dật Thần kết hôn, nên hiện tại một chút Thượng Quan Ngưng cũng không muốn nghe người khác nói không tốt về anh.
Tạ Trác Quân cảm thấy cô cãi bướng, thở dài, như cũ khuyên cô: “Cô không nên hành động theo tình cảm, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu cô vì hận tôi mà tìm một người để yêu đương thì thật không đáng, cô cũng không thể vì hắn mà tùy tiện đi theo hắn, cô bé vẫn là học tốt việc bảo vệ mình.”
Thượng Quan Ngưng bị Tạ Trác Quân chọc cho tức cười: “Tạ Trác Quân, anh đúng là tự yêu mình quá rồi, không lẽ tất cả phụ nữ đều xoay chuyển quanh anh?!”
Cô nghĩ, cần phải nói rõ ràng vấn đề này với người này.
“Tôi cũng không thích anh, cũng sẽ không quan tâm cái nhìn của anh, càng không cần sự quan tâm của anh, mỗi lần gặp phải Thượng Quan Nhu Tuyết, cũng là cô ta châm chọc trước, tôi cũng không phải vì anh là gây khó dễ cho cô ta. Tôi kết hôn với ai, với anh cũng không có bất kì quan hệ gì, anh cứ xem mình là trung tâm, rất buồn cười, có biết không?”
Tạ Trác Quân bị cô nói đến một chữ cũng không thốt ra được, hắn chưa bao giờ biết, thì ra miệng lưỡi Thượng Quan Ngưng lại nhanh nhẹn như vậy!
Nhưng, hắn vẫn không tin lời Thượng Quan Ngưng nói, cô không thích hắn, là cô nói dối mà thôi.
Hắn ngừng một lúc lâu, vừa muốn nói gì, nhưng trong lúc lơ đãng phát hiện, trên ngón áp út của Thượng Quan Ngưng, đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Hắn không suy nghĩ nói: “Cô kết hôn?!” Trong giọng nói ngập tràn ngạc nhiên không có che giấu.Thượng Quan Ngưng thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngón áo út của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trong đầu hiện lên một bóng hình mạnh mẽ rắn rỏi, sắc mặt cô trở nên dịu dàng nhàn nhạt.
Tạ Trác Quân nhìn những thay đổi trên gương mặt cô, trong lòng càng ngạc nhiên càng nghi ngờ.
Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, người Thượng Quan Ngưng thích rõ ràng là hắn, hắn còn chưa có kết hôn, cô sao có thể kết hôn?!
Nhưng, trong một khoảnh khắc, lời Thượng Quan Ngưng nói ra đã ầm ầm đánh toạt những phán đoán của hắn.
“Đúng vậy, tôi kết hôn.” Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng trở lại lạnh nhạt, bình tĩnh nói ra một sự thật.
Cô vốn không muốn nói cho Tạ Trác Quân biết, nhưng là hắn quá tự yêu bản thân, luôn cùng Thượng Quan Nhu Tuyết tìm rắc rối đến cô, cô cũng lười phải đối phó, nên mới nói cho hắn biết, cô kết hôn, mới có thể khiến hắn không tìm đến cô nữa.
“Khi nào? Với ai? Ở đâu? Tại sao tôi không biết?! Có phải cô đang nói dối?” Tạ Trác Quân chỉ cảm giác trong lồng ngực tựa như có một đoàn ngựa lửa, hắn nôn nóng cần phải biết rõ ràng tất cả!
Thượng Quan Ngưng nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn thật hết thuốc chữa, cô kết hôn tại sao phải nói với hắn?
“Tôi nên đi làm, anh đi đi, sau này không cần đến.”
Cô bình tĩnh xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Cả người Tạ Trác Quân ngơ ngác, đứng ở phòng tiếp khách, một cái lóe lên đó là ánh sáng lộng lẫy của viên kim cương, giống như cũ ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện.
Hắn hiểu rõ Thượng Quan Ngưng, cô là một người thích đơn giản, không thích đồ sặc sỡ, phụ nữ đều thích trang sức kim cương đeo tay, nhưng cô chưa bao giờ thích. Nếu như không phải là nhẫn cưới, chắc chắn cô sẽ không mang lên tay.
Hắn xúc động lấy điện thoại ra, muốn cùng Thượng Quan Nhu Tuyết xác định một chút, có phải thật sự Thượng Quan Ngưng đã kết hôn!
Nhưng, khoảnh khắc hắn nhìn đến dãy số, hắn bỗng nhiên ý thức được, có lẽ, nên tự hắn đi điểu tra.
Hắn cúp điện thoại, cầm lấy cặp công văn của mình, đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Cảnh Thịnh.
Tuy rằng hắn vẫn tin tưởng Thượng Quan Nhu Tuyết như cũ, nhưng, những lời Thượng Quan Ngưng đã có tác dụng.
Bởi vì cô cô nói rất nhiều lần: Thượng Quan Nhu Tuyết thật là thần thông quảng đại!
Trên thực tế, hắn đã sớm tra qua số điện thoại mới đổi nhất của Thượng Quan Ngưng, cả địa chỉ nhà ở và địa điểm làm việc.
Nhưng, Thượng Quan Ngưng cố ý trốn tránh bọn họ, hắn vận dụng không ít quan hệ, tốn không ít tiền, cũng không thể tìm ra.
Vậy mà Tiểu Tuyết lại tra được, hơn nữa lại rất nhanh.
Mới đầu hắn cũng chỉ ngạc nhiên thôi, không có suy nghĩ nhiều, hiện tại Thượng Quan Ngưng nhắc nhở lặp đi lặp lại, hắn cuối cùng cũng nhận thấy có gì đó không đúng.
Thượng Quan Ngưng không còn là Thượng Quan Ngưng hắn từng biết, có phải Tiểu Tuyết cũng không còn là Tiểu Tuyết?
Không không không, không thể nào, hắn không nên nghi ngờ Tiểu Tuyết!
Thượng Quan Ngưng vẫn ở bên cạnh hắn, kiên trì một lần rồi một lần giúp hắn luyện tập phục hồi lại việc đi đứng, khi hắn đau khổ muốn từ bỏ cô đã ở bên cạnh động viên, khi hắn có một chút xíu tiến bộ cô tán dương hắn.
Vì để hắn vui vẻ, cô đã chạy đến đầu tóc đầy mồ hôi khắp thành phố A, tìm mua toàn bộ mô hình xe Aston – Martin, cô còn có thể mang khuôn mặt tươi cười đẩy xe lăn giúp hắn khuây khỏa, mặc kệ tính tình hắn cáu kỉnh ra sao, cô luôn bao dung hắn, tha thứ hắn...
Cô chưa bao giờ quan tâm đến bề ngoài của bản thân, ra khỏi nhà cũng chỉ một bộ quần áo bình thường, áo T-shirt quần jeans, để mặt mộc. Sẽ không giống như Tiểu Tuyết, mặc những bộ váy xa xỉ cao quý nhất, mua túi mới cùng những đôi giày đắt tiền, dùng loại nước hoa nổi tiếng, mua những nhãn hiệu đồ trang điểm tốt nhất, ra khỏi cửa nhất định sẽ trang điểm thật tinh xảo, thời thời khắc khắc đều muốn mình rực rỡ.
Tất cả thời gian của cô đều dùng để chăm sóc hắn, hắn mua cho cô những quần áo cao cấp nhưng cô luyến tiếc không nỡ mặc, không ngừng tặng quà cho hắn. Khi đó, chỉ cần hắn nói một câu “Cảm ơn”, cô sẽ vui cả ngày.
Bốn năm sau, cô đã hoàn toàn thay đổi, cô xinh đẹp lạnh lùng, quy định trang phục của Cảnh Thịnh là áo sơ mi trắng cùng váy ngắn đen đơn giản, mặc trên người toát ra một vẻ đẹp trí tuệ cùng tao nhã, lời nói cô trở nên sắc bén, chuyển đổi tự nhiên lúc mềm mỏng lúc đầy gai nhọn.
Cô đã không còn là một cô bé ngây ngô mà hắn từng biết nữa rồi.
“Tiểu Ngưng, cô thay đổi.”
Giọng nói Tạ Trác Quân có chút trầm thấp, tựa như có chút thương cảm.
Thượng Quan Ngưng vốn dĩ đã muốn đi, lại nghe được lời hắn nói, cô đứng lại, dùng một loại ánh mắt xem thường nhìn hắn: “Tạ Trác Quân, chẳng lẽ anh vẫn hi vọng tôi giống như lúc trước, ngu ngốc đi theo anh? Anh làm lơ ước định đính hôn giữa chúng ta lên giường cùng cô gái khác, lẽ nào tôi phải chúc hai người hạnh phúc, sau đó lẽ loi sống quãng đời còn lại?”
“Tiểu Ngưng, tôi... không phải có ý này, tôi cũng hi vọng cô sẽ sống tốt!” Tạ Trác Quân ngẩng đầu, lo lắng giải thích.
Nhớ lại quá khứ, trong lòng hắn đối với Thượng Quan Ngưng là áy náy.
Hắn hi vọng Thượng Quan Ngưng có thể tìm một nửa khác của mình, như vậy hắn và tiểu Tuyết cũng sẽ nhẹ lòng.
Nghĩ đến một nửa khác của Thượng Quan Ngưng, hắn chợt nhớ tới ngày đó nhìn thấy cô đi cùng với một người đàn ông lạnh lùng.
“Tiểu Ngưng, hôm đó ở bãi biển, người đàn ông cùng một chỗ với cô là ai vậy? Người đó... vừa nhìn không phải là người tốt, cô cách xa hắn một chút, ngàn lần đừng để hắn gạt.”
“Tôi ở cùng một chỗ ở với ai, không cần đến anh quan tâm!” Không biết có phải nguyên nhân cô đã cùng Cảnh Dật Thần kết hôn, nên hiện tại một chút Thượng Quan Ngưng cũng không muốn nghe người khác nói không tốt về anh.
Tạ Trác Quân cảm thấy cô cãi bướng, thở dài, như cũ khuyên cô: “Cô không nên hành động theo tình cảm, chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng, nếu cô vì hận tôi mà tìm một người để yêu đương thì thật không đáng, cô cũng không thể vì hắn mà tùy tiện đi theo hắn, cô bé vẫn là học tốt việc bảo vệ mình.”
Thượng Quan Ngưng bị Tạ Trác Quân chọc cho tức cười: “Tạ Trác Quân, anh đúng là tự yêu mình quá rồi, không lẽ tất cả phụ nữ đều xoay chuyển quanh anh?!”
Cô nghĩ, cần phải nói rõ ràng vấn đề này với người này.
“Tôi cũng không thích anh, cũng sẽ không quan tâm cái nhìn của anh, càng không cần sự quan tâm của anh, mỗi lần gặp phải Thượng Quan Nhu Tuyết, cũng là cô ta châm chọc trước, tôi cũng không phải vì anh là gây khó dễ cho cô ta. Tôi kết hôn với ai, với anh cũng không có bất kì quan hệ gì, anh cứ xem mình là trung tâm, rất buồn cười, có biết không?”
Tạ Trác Quân bị cô nói đến một chữ cũng không thốt ra được, hắn chưa bao giờ biết, thì ra miệng lưỡi Thượng Quan Ngưng lại nhanh nhẹn như vậy!
Nhưng, hắn vẫn không tin lời Thượng Quan Ngưng nói, cô không thích hắn, là cô nói dối mà thôi.
Hắn ngừng một lúc lâu, vừa muốn nói gì, nhưng trong lúc lơ đãng phát hiện, trên ngón áp út của Thượng Quan Ngưng, đeo một chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.
Hắn không suy nghĩ nói: “Cô kết hôn?!” Trong giọng nói ngập tràn ngạc nhiên không có che giấu.Thượng Quan Ngưng thấy hắn nhìn chằm chằm vào ngón áo út của mình, bàn tay nhẹ nhàng chạm lên chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, trong đầu hiện lên một bóng hình mạnh mẽ rắn rỏi, sắc mặt cô trở nên dịu dàng nhàn nhạt.
Tạ Trác Quân nhìn những thay đổi trên gương mặt cô, trong lòng càng ngạc nhiên càng nghi ngờ.
Chuyện này không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng, người Thượng Quan Ngưng thích rõ ràng là hắn, hắn còn chưa có kết hôn, cô sao có thể kết hôn?!
Nhưng, trong một khoảnh khắc, lời Thượng Quan Ngưng nói ra đã ầm ầm đánh toạt những phán đoán của hắn.
“Đúng vậy, tôi kết hôn.” Vẻ mặt Thượng Quan Ngưng trở lại lạnh nhạt, bình tĩnh nói ra một sự thật.
Cô vốn không muốn nói cho Tạ Trác Quân biết, nhưng là hắn quá tự yêu bản thân, luôn cùng Thượng Quan Nhu Tuyết tìm rắc rối đến cô, cô cũng lười phải đối phó, nên mới nói cho hắn biết, cô kết hôn, mới có thể khiến hắn không tìm đến cô nữa.
“Khi nào? Với ai? Ở đâu? Tại sao tôi không biết?! Có phải cô đang nói dối?” Tạ Trác Quân chỉ cảm giác trong lồng ngực tựa như có một đoàn ngựa lửa, hắn nôn nóng cần phải biết rõ ràng tất cả!
Thượng Quan Ngưng nhìn hắn một cái, cảm thấy hắn thật hết thuốc chữa, cô kết hôn tại sao phải nói với hắn?
“Tôi nên đi làm, anh đi đi, sau này không cần đến.”
Cô bình tĩnh xoay người, mở cửa đi ra ngoài.
Cả người Tạ Trác Quân ngơ ngác, đứng ở phòng tiếp khách, một cái lóe lên đó là ánh sáng lộng lẫy của viên kim cương, giống như cũ ở trước mắt hắn lúc ẩn lúc hiện.
Hắn hiểu rõ Thượng Quan Ngưng, cô là một người thích đơn giản, không thích đồ sặc sỡ, phụ nữ đều thích trang sức kim cương đeo tay, nhưng cô chưa bao giờ thích. Nếu như không phải là nhẫn cưới, chắc chắn cô sẽ không mang lên tay.
Hắn xúc động lấy điện thoại ra, muốn cùng Thượng Quan Nhu Tuyết xác định một chút, có phải thật sự Thượng Quan Ngưng đã kết hôn!
Nhưng, khoảnh khắc hắn nhìn đến dãy số, hắn bỗng nhiên ý thức được, có lẽ, nên tự hắn đi điểu tra.
Hắn cúp điện thoại, cầm lấy cặp công văn của mình, đi ra khỏi tòa nhà tập đoàn Cảnh Thịnh.
Tuy rằng hắn vẫn tin tưởng Thượng Quan Nhu Tuyết như cũ, nhưng, những lời Thượng Quan Ngưng đã có tác dụng.
Bởi vì cô cô nói rất nhiều lần: Thượng Quan Nhu Tuyết thật là thần thông quảng đại!
Trên thực tế, hắn đã sớm tra qua số điện thoại mới đổi nhất của Thượng Quan Ngưng, cả địa chỉ nhà ở và địa điểm làm việc.
Nhưng, Thượng Quan Ngưng cố ý trốn tránh bọn họ, hắn vận dụng không ít quan hệ, tốn không ít tiền, cũng không thể tìm ra.
Vậy mà Tiểu Tuyết lại tra được, hơn nữa lại rất nhanh.
Mới đầu hắn cũng chỉ ngạc nhiên thôi, không có suy nghĩ nhiều, hiện tại Thượng Quan Ngưng nhắc nhở lặp đi lặp lại, hắn cuối cùng cũng nhận thấy có gì đó không đúng.
Thượng Quan Ngưng không còn là Thượng Quan Ngưng hắn từng biết, có phải Tiểu Tuyết cũng không còn là Tiểu Tuyết?
Không không không, không thể nào, hắn không nên nghi ngờ Tiểu Tuyết!
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro