Hào Môn Ẩn Hôn: Phúc Hắc Tổng Tài Nuông Chiều Bà Xã
Lừa chú (1)
Hạ Thanh Sam
2024-07-24 12:21:29
Thời gian một ngày nối tiếp một ngày trôi qua, Trịnh gia mặt ngoài thì
bình tĩnh, trên thực tế trong vòng một tuần nay không khí trong nhà có
chút quỷ dị.
Vốn dĩ sau một tuần, Trịnh Luân nên cùng Trịnh Kinh cùng nhau đi Đức để thăm Triệu An An, tình trạng gần đây của cô ấy không được lạc quan cho lắm, Trịnh Luân rất muốn đi gặp cô ấy.
Nhưng Bùi Thư Hoa đã mất đi sự tín nhiệm với bọn họ, nào dám để hai người đơn độc đi ra ngoài, hơn nữa là đi Âu Châu xa xôi như vậy.
Trịnh Luân gọi điện thoại cho Triệu An An, nói cho cô ấy biết cô không thể nào đi thăm cô ấy được.
Triệu An An cũng không thể nói gì Bùi Thư Hoa, Triệu Chiêu cũng luôn cấm cô xuất ngoại, thậm chí còn cấm cô rời khỏi thành phố A, sợ cô trốn mất.
Bùi Thư Hoa cũng giống như Triệu Chiêu, đều là người làm mẹ, lo lắng cho con gái cũng có thể hiểu được.
Hơn nữa, tùy tiện như Triệu An An nhưng trong lòng cũng biết đối với anh em bọn họ mà nói việc kết hôn quả thật không dễ dàng, đây là sự ràng buộc của xã hội, cũng là sự ràng buộc của luân lý đạo đức.
Đương nhiên, hiện tại đối với Triệu An An mà nói, trừ bỏ cái chết những việc khác đều không quan trọng, anh em kết hôn thì sao chứ, dù sao hai người bọn họ cũng không phải anh em ruột.
Cô quyết định, chờ sức khỏe của cô tốt hơn một chút thì sẽ gọi điện thoại cho Bùi Thư Hoa, khuyên nhủ bà tác thành cho Trịnh Luân và Trịnh Kinh một đôi uyên ương số khổ.
Trịnh Luân gọi điện thoại cho Triệu An An xong liền gọi cho Thượng Quan Ngưng, bởi vì Thượng Quan Ngưng ngày mai sẽ đi Đức, cô muốn Thượng Quan Ngưng giúp cô mang một chút tấm lòng nhỏ đưa cho Triệu An An.
Thượng Quan Ngưng đang ở trong nhà sắp xếp quần áo và một số đồ đạc để đi Đức, nhận được điện thoại của Trịnh Luân nghe cô ấy không thể đi được, Thượng Quan Ngưng lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
“Không có việc gì, Luân Luân, cậu quan tâm An An, cô ấy cũng hiểu rõ, cậu có thứ gì muốn tặng cho cô ấy cứ giao cho tớ là được, tớ nhất định sẽ đưa giúp cậu. Chờ An An khỏe lại, sau khi về nước chúng ta sẽ tụ tập với nhau.”
Đối với việc của Triệu An An và Mộc Thanh, Thượng Quan Ngưng còn dám nhúng tay lừa Triệu An An, nhưng việc của Trịnh Luân cô lại không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Bởi vì tính chất hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
Hôn nhân của Triệu An An cùng Mộc Thanh sẽ mang hai người họ đến hạnh phúc, cũng không mang đến lời đồn đãi vớ vẩn cùng sự hãm hại ác ý.
Mà Trịnh Luân nếu muốn gả cho Trịnh Kinh, thì cần phải phá vỡ truyền thống lâu đời, khiêu chiến quan niệm về tình thân của mọi người.
Cho nên, Thượng Quan Ngưng từ đầu đến cuối đều không cổ vũ Trịnh Luân theo đuổi Trịnh Kinh, thậm chí cô còn không biết nên an ủi Trịnh Luân như thế nào.
Từ trong điện thoại cô có thể nghe được cảm xúc của Trịnh Luân đang rất sa sút và đau đớn, trước kia Trịnh Luân nói chuyện đều rất ôn nhu, mang theo ý cười, nhưng hiện tại lại mang theo nhàn nhạt đau thương.
Hai người trò chuyện vài câu liền dập điện thoại.
Thượng Quan Ngưng vừa quay lại, liền phát hiện Cảnh Duệ vẫn luôn ở bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng cô hoảng sợ, nhanh chóng gọi bé: “Duệ Duệ, con đang ở đâu? Con có ở nhà không?”
Gọi một hồi cũng không thấy ai đáp lại!
Hỏng rồi, bé khẳng định lại một mình chạy ra ngoài rồi!
Thượng Quan Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần: “Dật Thần, không thấy con đâu! Anh nhanh cho người đi tìm con xem, em vừa nghe điện thoại xong đã không thấy bóng dáng của con chắc là vẫn chưa đi xa được.”
Cảnh Dật Thần ở đầu kia điện thoại cười nói: “Không có việc gì, em quên rằng anh đã lắp thiết bị định vị trên quần áo của con rồi sao? Người của anh vẫn đang đi theo con, em đừng lo lắng.”
Thượng Quan Ngưng lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cô không nhìn thấy Cảnh Duệ, cả người đều hoảng loạn, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng quên mất.
Đứa nhỏ này thật là càng lớn càng không bớt lo!
Lúc chưa biết đi rất ngoan a, cả ngày đều thích cô ôm, hiện tại tự biết đi căn bản không cho cô ôm.
Hiện tại bé rất thích chạy ra bên ngoài, ở nhà căn bản là chịu không được, vừa rồi còn tốt, hôm nay chỗ nào cũng không đi, ở nhà giúp cô sửa sang quần áo, kết quả trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, cô cần phải mua cho con trai một cái điện thoại đồng hồ để lúc nào cũng có thể liên lạc với bé.
Cảnh Duệ không biết Thượng Quan Ngưng lo lắng, bé từ trong nhà đi ra, liền tới trạm xe công cộng gần nhà rồi đi theo một người lớn lên xe.
Tài xế chỉ cho rằng bé là con của vị khách kia, cũng không quản bé, tùy ý để bé lên xe.
Hành khách trên xe không nhiều lắm, Cảnh Duệ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi ra sau không khỏi có chút nhảy nhót.
Vẫn là đi ra ngoài thì tốt hơn, ở nhà sửa sang quần áo không thú vị, đi ra ngoài nhiều một chút thì có thể cao lớn hơn!
Vì để phòng ngừa bị các cô gái để ý, Cảnh Duệ còn cố ý đội một chiếc mũ lưỡi trai nghe che khuất nửa khuôn mặt, đây là chiếc mũ mà ba cố tình đặt cho bé, lớn nhỏ rất thích hợp, màu sắc cũng rất xinh đẹp, bé rất thích.
Xe buýt đi được năm trạm Cảnh Duệ liền xuống xe.
Bé mới lớn có một chút lại đi một mình ở trên đường, khó tránh khỏi sẽ bị người đi đường chú ý, Cảnh Duệ lại sớm đã thành thói quen, một chút cũng không để trong lòng.
Bé đi vào một cửa hàng rất lớn —— theo như ba nói, cửa hàng này là của nhà bọn họ, bé có thẻ khách hàng cấp kim cương có thể mua bất kì thứ gì mình muốn.
Đi dạo trong cửa hàng nhà mình, Cảnh Duệ cảm thấy cực kì có thành tựu.
Cửa hàng lớn như vậy lại có khách hàng ra vào nườm nượp, đều có ba ở đằng sau điều hành sự hoạt động, cái này làm cho bé rất tự hào.
Mấy ngày nay, cửa hàng đang đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ, mời rất nhiều ca sĩ và vũ đoàn về biểu diễn, số người tăng đột biến.
Lúc này đang là giữa mùa đông, tất cả mọi người đều mặc áo lông vũ giữ ấm thật dày, những cô gái đó lại chỉ mặc váy ngắn ở trên sân khấu nhảy nhót, vừa nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui, rất nhiều ánh mắt của người đàn ông đều bị những cặp đùi trắng nõn đó hấp dẫn.
Mà trong đám đông đó có một người đàn ông diện mạo rất xuất chúng, dáng người rất cao, thế cho nên Cảnh Duệ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy được hắn ở trong đám đông người.
Cảnh Duệ vừa định coi như không quen biết, trực tiếp quay đầu rời khỏi, nhưng người đàn ông xinh đẹp kia lại mắt sắc nhìn thấy bé: “Tiểu Cảnh Duệ!”
Bé còn nhỏ chân lại ngắn chắc chắn không chạy thoát được người lớn chân lại dài.
Bé đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông cao lớn kia đi về phía bé không khỏi nhíu nhíu mày.
Ai, xem ra về sau bé phải ăn thật nhiều đồ bổ mới được, lớn lên mà không cao được sẽ là nỗi đau của bé a!
Bé khi nào mới có thể lớn lên cũng cao như ba, không cần ngẩng đầu nhìn người khác a!
Bé không muốn tiếp xúc quá thân mật với người khác, liền lùi lại một bước hỏi: “Ông có việc gì sao?”
“Cái gì gọi là ‘ Ông có việc gì sao ’, cháu phải gọi chú là chú, hoặc là chú hai! Sao lại không lễ phép như vậy, ba cháu không dạy cháu phải tôn trọng người lớn sao?”
Không sai, cái người giữa trời lạnh còn mặc rất phong phanh chỉ có áo sơmi màu xanh ngọc bên ngoài mặc thêm tây trang màu bạc, không chịu mặc áo lông vũ dầy cộp, chính là Cảnh Dật Nhiên cợt nhả.
“Ba tôi nói, ông đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia, cho nên ông phải là người lớn nhà chúng tôi. Ông còn có việc gì sao? Không có thì tôi phải đi rồi.”
Vốn dĩ sau một tuần, Trịnh Luân nên cùng Trịnh Kinh cùng nhau đi Đức để thăm Triệu An An, tình trạng gần đây của cô ấy không được lạc quan cho lắm, Trịnh Luân rất muốn đi gặp cô ấy.
Nhưng Bùi Thư Hoa đã mất đi sự tín nhiệm với bọn họ, nào dám để hai người đơn độc đi ra ngoài, hơn nữa là đi Âu Châu xa xôi như vậy.
Trịnh Luân gọi điện thoại cho Triệu An An, nói cho cô ấy biết cô không thể nào đi thăm cô ấy được.
Triệu An An cũng không thể nói gì Bùi Thư Hoa, Triệu Chiêu cũng luôn cấm cô xuất ngoại, thậm chí còn cấm cô rời khỏi thành phố A, sợ cô trốn mất.
Bùi Thư Hoa cũng giống như Triệu Chiêu, đều là người làm mẹ, lo lắng cho con gái cũng có thể hiểu được.
Hơn nữa, tùy tiện như Triệu An An nhưng trong lòng cũng biết đối với anh em bọn họ mà nói việc kết hôn quả thật không dễ dàng, đây là sự ràng buộc của xã hội, cũng là sự ràng buộc của luân lý đạo đức.
Đương nhiên, hiện tại đối với Triệu An An mà nói, trừ bỏ cái chết những việc khác đều không quan trọng, anh em kết hôn thì sao chứ, dù sao hai người bọn họ cũng không phải anh em ruột.
Cô quyết định, chờ sức khỏe của cô tốt hơn một chút thì sẽ gọi điện thoại cho Bùi Thư Hoa, khuyên nhủ bà tác thành cho Trịnh Luân và Trịnh Kinh một đôi uyên ương số khổ.
Trịnh Luân gọi điện thoại cho Triệu An An xong liền gọi cho Thượng Quan Ngưng, bởi vì Thượng Quan Ngưng ngày mai sẽ đi Đức, cô muốn Thượng Quan Ngưng giúp cô mang một chút tấm lòng nhỏ đưa cho Triệu An An.
Thượng Quan Ngưng đang ở trong nhà sắp xếp quần áo và một số đồ đạc để đi Đức, nhận được điện thoại của Trịnh Luân nghe cô ấy không thể đi được, Thượng Quan Ngưng lập tức hiểu rõ nguyên nhân.
“Không có việc gì, Luân Luân, cậu quan tâm An An, cô ấy cũng hiểu rõ, cậu có thứ gì muốn tặng cho cô ấy cứ giao cho tớ là được, tớ nhất định sẽ đưa giúp cậu. Chờ An An khỏe lại, sau khi về nước chúng ta sẽ tụ tập với nhau.”
Đối với việc của Triệu An An và Mộc Thanh, Thượng Quan Ngưng còn dám nhúng tay lừa Triệu An An, nhưng việc của Trịnh Luân cô lại không dám tùy tiện nhúng tay vào.
Bởi vì tính chất hai việc này hoàn toàn không giống nhau.
Hôn nhân của Triệu An An cùng Mộc Thanh sẽ mang hai người họ đến hạnh phúc, cũng không mang đến lời đồn đãi vớ vẩn cùng sự hãm hại ác ý.
Mà Trịnh Luân nếu muốn gả cho Trịnh Kinh, thì cần phải phá vỡ truyền thống lâu đời, khiêu chiến quan niệm về tình thân của mọi người.
Cho nên, Thượng Quan Ngưng từ đầu đến cuối đều không cổ vũ Trịnh Luân theo đuổi Trịnh Kinh, thậm chí cô còn không biết nên an ủi Trịnh Luân như thế nào.
Từ trong điện thoại cô có thể nghe được cảm xúc của Trịnh Luân đang rất sa sút và đau đớn, trước kia Trịnh Luân nói chuyện đều rất ôn nhu, mang theo ý cười, nhưng hiện tại lại mang theo nhàn nhạt đau thương.
Hai người trò chuyện vài câu liền dập điện thoại.
Thượng Quan Ngưng vừa quay lại, liền phát hiện Cảnh Duệ vẫn luôn ở bên cạnh cô đã không thấy bóng dáng.
Trong lòng cô hoảng sợ, nhanh chóng gọi bé: “Duệ Duệ, con đang ở đâu? Con có ở nhà không?”
Gọi một hồi cũng không thấy ai đáp lại!
Hỏng rồi, bé khẳng định lại một mình chạy ra ngoài rồi!
Thượng Quan Ngưng vội vội vàng vàng gọi điện thoại cho Cảnh Dật Thần: “Dật Thần, không thấy con đâu! Anh nhanh cho người đi tìm con xem, em vừa nghe điện thoại xong đã không thấy bóng dáng của con chắc là vẫn chưa đi xa được.”
Cảnh Dật Thần ở đầu kia điện thoại cười nói: “Không có việc gì, em quên rằng anh đã lắp thiết bị định vị trên quần áo của con rồi sao? Người của anh vẫn đang đi theo con, em đừng lo lắng.”
Thượng Quan Ngưng lập tức nhẹ nhàng thở ra, vừa rồi cô không nhìn thấy Cảnh Duệ, cả người đều hoảng loạn, trong đầu trống rỗng, cái gì cũng quên mất.
Đứa nhỏ này thật là càng lớn càng không bớt lo!
Lúc chưa biết đi rất ngoan a, cả ngày đều thích cô ôm, hiện tại tự biết đi căn bản không cho cô ôm.
Hiện tại bé rất thích chạy ra bên ngoài, ở nhà căn bản là chịu không được, vừa rồi còn tốt, hôm nay chỗ nào cũng không đi, ở nhà giúp cô sửa sang quần áo, kết quả trong nháy mắt đã không thấy tăm hơi.
Thượng Quan Ngưng cảm thấy, cô cần phải mua cho con trai một cái điện thoại đồng hồ để lúc nào cũng có thể liên lạc với bé.
Cảnh Duệ không biết Thượng Quan Ngưng lo lắng, bé từ trong nhà đi ra, liền tới trạm xe công cộng gần nhà rồi đi theo một người lớn lên xe.
Tài xế chỉ cho rằng bé là con của vị khách kia, cũng không quản bé, tùy ý để bé lên xe.
Hành khách trên xe không nhiều lắm, Cảnh Duệ tùy ý tìm một chỗ ngồi xuống, nhìn cảnh vật nhanh chóng lùi ra sau không khỏi có chút nhảy nhót.
Vẫn là đi ra ngoài thì tốt hơn, ở nhà sửa sang quần áo không thú vị, đi ra ngoài nhiều một chút thì có thể cao lớn hơn!
Vì để phòng ngừa bị các cô gái để ý, Cảnh Duệ còn cố ý đội một chiếc mũ lưỡi trai nghe che khuất nửa khuôn mặt, đây là chiếc mũ mà ba cố tình đặt cho bé, lớn nhỏ rất thích hợp, màu sắc cũng rất xinh đẹp, bé rất thích.
Xe buýt đi được năm trạm Cảnh Duệ liền xuống xe.
Bé mới lớn có một chút lại đi một mình ở trên đường, khó tránh khỏi sẽ bị người đi đường chú ý, Cảnh Duệ lại sớm đã thành thói quen, một chút cũng không để trong lòng.
Bé đi vào một cửa hàng rất lớn —— theo như ba nói, cửa hàng này là của nhà bọn họ, bé có thẻ khách hàng cấp kim cương có thể mua bất kì thứ gì mình muốn.
Đi dạo trong cửa hàng nhà mình, Cảnh Duệ cảm thấy cực kì có thành tựu.
Cửa hàng lớn như vậy lại có khách hàng ra vào nườm nượp, đều có ba ở đằng sau điều hành sự hoạt động, cái này làm cho bé rất tự hào.
Mấy ngày nay, cửa hàng đang đẩy mạnh hoạt động tiêu thụ, mời rất nhiều ca sĩ và vũ đoàn về biểu diễn, số người tăng đột biến.
Lúc này đang là giữa mùa đông, tất cả mọi người đều mặc áo lông vũ giữ ấm thật dày, những cô gái đó lại chỉ mặc váy ngắn ở trên sân khấu nhảy nhót, vừa nhìn liền thấy cảnh đẹp ý vui, rất nhiều ánh mắt của người đàn ông đều bị những cặp đùi trắng nõn đó hấp dẫn.
Mà trong đám đông đó có một người đàn ông diện mạo rất xuất chúng, dáng người rất cao, thế cho nên Cảnh Duệ chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn thấy được hắn ở trong đám đông người.
Cảnh Duệ vừa định coi như không quen biết, trực tiếp quay đầu rời khỏi, nhưng người đàn ông xinh đẹp kia lại mắt sắc nhìn thấy bé: “Tiểu Cảnh Duệ!”
Bé còn nhỏ chân lại ngắn chắc chắn không chạy thoát được người lớn chân lại dài.
Bé đứng tại chỗ, nhìn người đàn ông cao lớn kia đi về phía bé không khỏi nhíu nhíu mày.
Ai, xem ra về sau bé phải ăn thật nhiều đồ bổ mới được, lớn lên mà không cao được sẽ là nỗi đau của bé a!
Bé khi nào mới có thể lớn lên cũng cao như ba, không cần ngẩng đầu nhìn người khác a!
Bé không muốn tiếp xúc quá thân mật với người khác, liền lùi lại một bước hỏi: “Ông có việc gì sao?”
“Cái gì gọi là ‘ Ông có việc gì sao ’, cháu phải gọi chú là chú, hoặc là chú hai! Sao lại không lễ phép như vậy, ba cháu không dạy cháu phải tôn trọng người lớn sao?”
Không sai, cái người giữa trời lạnh còn mặc rất phong phanh chỉ có áo sơmi màu xanh ngọc bên ngoài mặc thêm tây trang màu bạc, không chịu mặc áo lông vũ dầy cộp, chính là Cảnh Dật Nhiên cợt nhả.
“Ba tôi nói, ông đã bị trục xuất khỏi Cảnh gia, cho nên ông phải là người lớn nhà chúng tôi. Ông còn có việc gì sao? Không có thì tôi phải đi rồi.”
Bạn đang đọc truyện trên: DocTruyen.Pro